Chương 18: Buổi chiều
Bát Thiên Tuế
26/06/2021
Thuốc Luyện nhi hái mang về, một đêm này tôi uống tổng cộng hai lần, một lần là lúc đêm khuya, lần sau là khi trời tờ mờ sáng, hai lần này đều là nàng mang đến gọi tôi. Nói ra thật xấu hổ, bởi vì mê man, chính mình sau cùng cũng không biết một buổi tối này nàng rốt cuộc có nghỉ ngơi hay không, nhưng mà tôi biết rằng dù cho có ngủ, nàng nhất định là ngủ không được ngon giấc. Dù sao thuốc cũng chỉ là dược thảo tầm thường, sắc rất đậm nhưng dược hiệu vẫn còn ít, hiệu quả cũng chậm, điểm đáng mừng duy nhất chính là chí ít bệnh tình không nghiêm trọng hơn, xem như là kiểm soát được.
Cố ý nói với nàng, chủ ý là muốn cho tâm tư được thoải mái để nghỉ ngơi, ai dè nàng nghe xong mím môi ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:
- Vậy ta nên đi hái thêm chút thuốc mới được, phòng khi không đủ dùng. - Nói xong nhấc chân định đi.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, vội vã đưa tay kéo người. Giằng co như vậy được một lúc, cuối cùng nàng cũng không đi; không phải nhờ bản lĩnh của tôi, mà là bởi vì sư phụ trở về. Người trở lại lúc bọn tôi đang lôi kéo, ai cũng không để ý ngay lập tức, rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ kia phản ứng trước tiên. Chỉ thấy nàng đột ngột dừng lại, sau đó nhìn phía cửa động, tiếp theo liền nhảy nhót kêu một tiếng nghênh đón, tôi đây mới quay đầu lại, trông thấy sư phụ đang đi tới.
Nhìn bộ dạng sư phụ lúc này hình như có chút chật vật, cụ thể chật vật chỗ nào thì lại không nói ra được. Chẳng qua là trong lòng hơi động chứ cũng không lên tiếng, đợi người đi tới gần thêm chút nữa tính cúi người hành lễ, lại bị sư phụ trực tiếp đè giữ không cho cử động. Người nâng tay sờ cái trán cùng mạch tượng của tôi, hỏi thăm một phen, tôi thành thật trả lời từng cái, chỉ thấy cặp chân mày vốn đang nhíu rốt cuộc khẽ buông lỏng, như là thở phào nhẹ nhõm. Mà sư phụ có thể an toàn trở về, chúng tôi cũng cảm thấy an tâm. Tuy biết rõ người võ công cao thâm bí hiểm, nhưng đối mặt với việc không biết gì về tình huống lúc bấy giờ, lo lắng là lẽ thường tình. Tôi như vậy, tin là Luyện nhi cũng giống tôi. Bởi lẽ đứa nhỏ này mới có thể cao hứng như thế.
Đoạn thời gian sau là sư phụ chăm sóc tôi. Thuốc người mang từ dưới núi là do một ông thầy thuốc làng trên bốc, mỗi thang thuốc đều có đầy đủ các loại dược liệu, hiệu quả so với vài vị thuốc hái trong núi tất nhiên là chẳng thể giống nhau. Tuy nhiên vẫn mê man chừng mấy ngày, thuốc kia mới mạnh mẽ đem bệnh chèn ép xuống.
Đối với sư phụ, từ đầu đền cuối tôi đều một lòng cảm kích, mặc dù không muốn dùng từ khoa trương lập dị "mang ơn đội đức" để diễn tả, nhưng những việc nhỏ nhặt tôi đều ghi tạc vào lòng. Giống như lần này, rõ ràng là chính mình ngỗ nghịch trái lời người, dầm mưa đổ bệnh cũng là do thể chất bản thân không tốt, tổng kết lại xem như là gieo gió gặt bão. Thế nhưng người vẫn vội vã xuống núi, trở về cũng không đề cập nửa câu đường đi gian nan, chỉ lặng lẽ canh giữ bên cạnh tôi, đốc thúc tôi uống thuốc thay đồ, rồi như ngày trước khi quen biết tôi trông coi người bên giường bệnh. Lời nói tuy là không nhiều, nhưng làm đều là hết lòng.
Thực ra cũng hơi nghi ngờ, cảm thấy lần này xuống núi mua thuốc đoán chừng sư phụ gặp phải chuyện gì, bởi vì khi người trở về cảm giác chật vật không hiểu. Dù là có lũ bất ngờ lớn hơn đi chăng nữa, có lẽ có thể giữ chân người vài canh giờ, thậm chí là người vội vã đổi hướng đi theo đường vòng, thế nhưng cho dù như vậy cũng không thể mất một ngày một đêm. Mà sư phụ không nói, mình cũng im lặng, tuân thủ cách thức ở chung thường lệ của hai thầy trò. Về phần Luyện nhi, tôi nghĩ chắc là không phát hiện cái gì, tuy trực giác hơn người, chung quy nàng vẫn còn nhỏ tuổi, sẽ không giống tôi có thể tùy mặt gửi lời, suy nghĩ nhiều.
Nói tới đứa nhỏ này, từ sau ngày sư phụ trở về, lại không nhìn thấy bóng dáng nàng rồi. Bởi vì thường xuyên không thấy đâu, thỉnh thoảng chính mình sẽ hoài nghi, đêm hôm đó nàng lo lắng biểu hiện rất rõ ràng, chỉ là tâm huyết dâng lên nhất thời, mình vì nghĩ nhiều nên mới tự cho rằng như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn luôn cảm thấy không đúng, có lẽ chỉ là bản thân tự an ủi chính mình. Nhưng mà mấy ngày nay rất khó nhìn thấy nàng, chưa chắc không hẳn là vậy. Phần lớn thời gian luôn rơi vào trạng thái mê man, thực ra có lúc nửa mê nửa tỉnh, cũng có lúc cảm giác được một ít hơi thở khi ẩn khi hiện, không giống của sư phụ, là khí tức độc hữu của trẻ con, quanh quẩn bên người một lát, thậm chí trên trán sẽ có cảm giác mềm mại mát mẻ, lưu lại chốc lát liền biến mất rồi. Trừ khi những thứ này đều là ảo giác, nếu không thì ngoại trừ đứa nhỏ kia, không có khả năng thứ hai nào khác. Nếu thật sự như lời tôi nói, tại sao mỗi lần tới đều là thời điểm tôi hôn mê? Là cố tình hay chỉ là trùng hợp? Điểm này xác thực làm hao phí tâm tư không ngớt, cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao. Nghi hoặc vẫn tồn tại trong lòng, tuy rằng nghĩ tới sẽ rối loạn, nhưng còn chưa đến mức ảnh hưởng chuyện gì.
Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Cuộc sống như vậy lại trôi qua mấy ngày, cảm giác bệnh tình ngày càng chuyển biến tốt. Rốt cuộc không cần phải cả ngày hoa mắt chóng mặt tay chân không chút sức lực nằm dài trên giường, thân thể cũng có chút khí lực, liền muốn xuống giường đi vòng vòng. Sư phụ ngăn cản, thấy tôi vẫn kiên trì, chỉ căn dặn ở trước cửa động tắm nắng hoạt động nhẹ thì được, không cho phép đề khí vận công, lại càng không thể đi quá xa.
Cười đáp ứng, chính mình đúng là không có hơi sức chạy xa. Nằm sáu bảy ngày, cơ thể cực kỳ mỏi mệt bủn rủn, mà khớp xương càng giống như cứng đờ. Nhịn xuống cảm giác không khỏe, tôi tới vùng đất cách động không xa vung tay lắc chân để máu được lưu thông, rồi lại thực hiện động tác khoa tay múa chân hai lần, tiếp đó tìm khối núi đá bằng phẳng ngồi dựa vào, làm theo lời sư phụ dặn, lười nhác tắm ánh nắng mặt trời. Đã lâu rồi chưa được nhàn nhã chợp mắt sưởi nắng như thế, lâu đến nỗi đã không nhớ rõ lần đó là lúc nào, có lẽ là mấy năm trước, hoặc là kiếp trước đi.
Ánh mặt trời ấm áp. Nhắm mắt lại, một thế giới màu hồng. Trong đầu chẳng suy nghĩ gì cả, hoàn toàn chìm đắm trong sắc hồng ấm áp nơi đây.
Cứ như vậy trong chốc lát, gần như "vật ngã lưỡng vong" (tách biệt với thế giới xung quanh, quên đi con người lẫn sự vật) mãi cho đến khi trong thế giới yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, tôi mới phục hồi tinh thần.
Tiếng bước chân kỳ thực rất nhẹ, nếu không phải vừa mới chìm đắm vào thế giới thanh tĩnh kia, chỉ sợ tôi tuyệt nhiên không phát hiện được. Tiếng bước chân nhẹ như vậy chỉ có hai khả năng, một là người đó phải luyện được khinh công hơn nữa còn là rất giỏi, hai là người đó không nặng, thân thể nhẹ như đứa trẻ. Có lẽ, căn bản là người đó có cả hai.
Tôi nghiêng đầu, hơi nheo mắt, thấy cách đó không xa có một thân ảnh nho nhỏ đang đến gần. Bởi vì ngược nắng, lúc đầu cũng không thấy rõ cái gì, chỉ thấy được một vầng sáng rực rỡ bao lấy dáng hình nhẹ nhàng lay động điểm trên nền sáng giống như một nét mực chấm phá giữa trang giấy trắng tinh. Gần thêm chút nữa mới nhìn rõ nàng, vẫn là một hài đồng ngây thơ phấn điêu ngọc mài. Chẳng qua là trong lúc ngẩn ngơ, này răng trắng mắt sáng, ngũ quan so với trong trí nhớ lớn thêm một chút, đã không hoàn toàn là một Tiểu Nhân nhi (cách gọi yêu trẻ em) mà tôi ôm về trong đêm đông ngày ấy nữa rồi. Nhận ra điểm này, không hiểu sao tâm tình có chút mất mát.
Nàng đi đến cạnh tôi, thấy tôi đang thẳng nhìn nàng, không tức cũng không giận, trái lại nhẹ nhàng nở nụ cười, đắc ý nói:
- Quả nhiên ngươi đang ở chỗ này, ta một phát liền tìm thấy.
Dứt lời, ngồi xuống tại chỗ học theo dáng vẻ của tôi ngồi tựa vào tảng đá. Đây cũng là hành động ngoài dự đoán. Có điều dường như đã thành quen, trong lòng không ngạc nhiên gì mấy, nhìn nàng ngồi xuống, đưa tay tùy ý thay nàng phủi quần áo, hỏi:
- Ngươi đang tìm ta?
Nàng thẳng thắn gật đầu, nói rằng:
- Ta vào trong động, sư phụ nói ngươi ra ngoài tắm nắng. Ta nghĩ chỗ này tắm nắng là tốt nhất, kết quả ngươi đúng là ở đây.
Nói xong, lại rất hài lòng mà gật gù.
Đón nhận câu nói này rồi, kế tiếp nên hỏi là "ngươi vì sao tìm ta", nếu không thì chính là "tìm ta có chuyện gì à". Kết quả lời đến bên mép, ma xui quỷ khiến thế nào liền chuyển thành:
- Mấy ngày nay không phải tránh gặp ta sao? Thế sao bây giờ chủ động đến tìm ta?
Lời vừa ra khỏi miệng hận không thể cắn vào đầu lưỡi. Hờn dỗi một tiểu hài tử, thật không có tiền đồ.
May mắn thay, nàng hẳn là không hiểu được hàm ý trong giọng điệu lời nói của tôi, do đó nghe xong cũng không cảm thấy gì, chỉ là đuôi lông mày giương lên, một bộ nghiêm túc hồi đáp:
- Không phải. Ta không tránh né ngươi nha. Chẳng qua là ta đang suy nghĩ chút chuyện thôi. Hiện tại nghĩ được rồi, liền tới tìm ngươi.
- Hửm?
Ngược lại này thật là hiếm thấy. Nàng nghĩ chuyện gì, bản thân tôi cảm thấy cũng bình thường. Nhưng mà lúc này nàng nói như vậy, thế thì thật sự không bình thường rồi.
- Luyện nhi đang suy nghĩ cái gì? Bằng lòng nói với ta sao?
- Cũng không có gì.
Đứa nhỏ nâng cằm nhìn tôi, ánh mắt ngay thẳng:
- Chính là ta nhớ tới lúc trước ngươi đã nói, cái gọi là "tình" gì đó.
Một câu nói này, tâm trí bỗng nhiên được kéo về thời điểm dưới cơn mưa lạnh. Khi đó, đứng dưới tán cây, nàng nói "yêu thích thì ta hiểu, nhưng tình là cái gì" kèm theo vẻ mặt đầy hoang mang. Sau đó tôi cũng thực sự giải thích với nàng, có thử giải thích qua "tình" là gì, tuy là chính mình cũng cảm thấy lần đó giải thích thật ra khá là miễn cưỡng.
Tôi chỉ nói cho nàng, yêu thích một món đồ, sẽ không ngại sử dụng nó, hay là ăn nó, biết đâu ngươi vốn là vì thích ăn hoặc là thích dùng nên mới yêu thích nó; nhưng mà, đối với một thứ có tình, ngươi sẽ không muốn, không đành lòng, không nghĩ để nó phải chịu nửa điểm tổn thương - dù cho tổn thương này là phải chấp nhận, thậm chí có thể mang lại lợi ích cho ngươi - không cần lí do, cũng không vì cái gì, bất kể đối với vật hay với người, nếu như ngươi không muốn, không nỡ, vô luận như thế nào cũng không thể nhẫn tâm được, cái đó, chính là tình.
Thật ra trong lòng cũng hiểu, giải nghĩa chữ "tình" như vậy thực sự nông cạn, thậm chí có thể xem là ngụy biện tà thuyết cũng không chừng. Tình là gì? Thế gian vô số người từng giải thích, tùy tiện lấy ra một cái định nghĩa nghe vào đều đẹp đẽ êm tai. Đồng ý những từ ngữ kia hoa lệ trau chuốt, nhưng làm sao có thể chân chính hiểu được? Chẳng qua là tôi nghĩ, dùng cái đơn giản nhất dẫn dắt Luyện nhi, để cho nàng lần đầu tiên thử chạm vào chữ kia; còn tầng hàm nghĩa ẩn sâu trong nó, ngoại trừ bản thân nàng thì không một ai có thể dạy cho nàng.
Dù vậy, thật sự không nghĩ tới nàng sẽ chuyên chú nghiền ngẫm. Vả lại trừ việc này ra, còn có chỗ khác làm người không hiểu.
- Vậy hiện tại có phải Luyện nhi đã hiểu được gì rồi phải không? Ừm, còn có... - Chần chừ một chút, ngẫm nghĩ, cảm thấy sẽ không có gì là không thích hợp liền trực tiếp hỏi:
- Còn có, tại sao Luyện nhi nghĩ về vấn đề này lại tránh né ta?
Tôi không hiểu, thế nên nhìn nàng. Nàng lại di chuyển tầm mắt, vẫn ngồi chỗ kia tay nâng cằm, nhìn về phía xa ánh mắt mơ màng:
- Là ngươi nói đó, không muốn, không đành lòng, không thể nhẫn tâm vân vân, mới là tình.
Nói rồi, hiếm thấy đứa nhỏ này hơi do dự, dường như không xác định được nên sắp xếp ngôn từ như thế nào mới tốt:
- Trước kia, ta chưa bao giờ trải qua. Cho dù sống giữa bầy sói, mọi người xác thực là người một nhà, thật sự rất yêu thích chúng nó. Nhưng mà, không nỡ gì đó, sẽ không nha... Đều là nên, bị thương cũng tốt, chết cũng được. Đương nhiên không phải ý nói bị thương hay chết là chuyện tốt. Chỉ là... chỉ là...
Nói nói, nàng bắt đầu buồn bực, dùng sức cắn môi:
- Đều là nên mà, là đạo lý hiển nhiên á!
Vội vàng vỗ vỗ tay nàng đồng thời dùng vẻ mặt hết sức ôn hòa để nàng biết:
- Không sao. Ta hiểu mà. Ý tứ của Luyện nhi, ta thật sự hiểu được.
Nàng nghiêng đầu nhìn tôi, yên lặng chốc lát lại giãy dụa đứng lên chậm rãi đi mấy bước, sau đó mới dừng lại đưa lưng về phía tôi, mở miệng nói:
- Nhưng mà... Sau đó ngươi bị bệnh, ngươi nói có thể ngươi sẽ chết. Lúc ngươi nói vậy, ta liền cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cảm giác này trước đây chưa từng có, ngay cả khi sư phụ giết sói mẹ cũng không thấy vậy...
Nói đến đây nàng quay đầu lại, ánh mắt trong suốt như mặt nước, rồi lại sáng ngời như ánh mặt trời:
- Do đó, ta đã nghĩ rất lâu, cảm thấy đây đại khái chính là chữ "tình" mà ngươi nói đúng không? Ngươi nói xem, là đúng hay không?
Tôi chỉ lặng yên nhìn nàng, không trả lời ngay, một lát sau mới nhẹ nhàng cười nói:
- Ta nói rồi, phải hay là không phải, trong lòng Luyện nhi là rõ nhất, bởi vậy phải hỏi chính ngươi.
Tôi cười, nàng cũng cười theo, cũng chẳng biết vì sao, nhưng nàng cười đến thần thái sáng lạng, trong nháy mắt liền vui vẻ:
- Ta cho rằng chính là đây.
Nàng tới gần, cúi người giống như muốn nhìn rõ tôi, khoảng cách rất gần, tiếp đó nàng chỉ tay vào ngực mình nói:
- Ta không muốn ngươi chết, bất kể là bệnh chết hay là bị rắn cắn chết. Khi đó ngươi hỏi ta, nơi này liền đau xót, khó chịu, còn rất bực bội. Ta nghĩ đây chính là không muốn không nỡ. Nếu là thế, ta đối với ngươi chính là có tình.
Ngẫm một chút nàng lại nói tiếp:
- Nếu như là sư phụ, cũng sẽ ê ẩm không thoải mái, vậy ta đối với sư phụ cũng là có tình.
Như vậy, tựa hồ là rút ra được kết luận chính xác, khuôn mặt nhỏ bé hiện rõ vẻ hài lòng cùng thỏa mãn. Nàng cười một mình một lát, sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, lại nhìn mắt tôi, nói:
- Nếu thế, không nên hỏi ta chuyện sống chết. Ta không thích ngươi chết. Do đó sau này đều sẽ bảo hộ ngươi.
Lúc nói câu này, nàng đưa tay ra, mô phỏng động tác ngày thường sư phụ vẫn làm, vỗ vỗ bả vai tôi, xem như là một lời hứa. Tôi không tránh thoát, để mặc nàng vỗ trúng khớp vai đau nhức. Đợi đến khi nàng vỗ xong, cũng đưa tay xoa nhẹ tóc nàng. Tưởng rằng nàng sẽ giống như trước kiêu căng tránh né, nhưng mà nàng không làm vậy. Do đó, ta xoa tóc nàng, mỉm cười, từng câu từng chữ mà nói với nàng:
- Được. Trao đổi đi. Sau này ta cũng sẽ bảo vệ Luyện nhi. Tuy rằng võ công không bằng ngươi, thế nhưng chỉ cần có thể, ta nhất định sẽ không hối tiếc tất cả để bảo vệ Luyện nhi. Chúng ta, hứa nhé?
- Hứa.
Nàng gật đầu, lúc này mới trốn thoát bàn tay của tôi. Đoán chừng cảm thấy nói xong rồi, cuối cùng vỗ tôi hai cái liền xoay người, lại chạy đi như gió.
Không muốn cử động, chỉ là tựa ở nơi đó, đứng xa xa nhìn thân ảnh bé nhỏ rời đi mãi cho đến khi không nhìn được mới thôi. Sau đó quay đầu trở lại, nhắm mắt tiếp tục tắm nắng.
Một buổi này, gió êm thổi nhẹ, ánh mặt trời đặc biệt ấm áp, ấm đến xuyên thẳng vào đáy lòng.
Cố ý nói với nàng, chủ ý là muốn cho tâm tư được thoải mái để nghỉ ngơi, ai dè nàng nghe xong mím môi ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:
- Vậy ta nên đi hái thêm chút thuốc mới được, phòng khi không đủ dùng. - Nói xong nhấc chân định đi.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, vội vã đưa tay kéo người. Giằng co như vậy được một lúc, cuối cùng nàng cũng không đi; không phải nhờ bản lĩnh của tôi, mà là bởi vì sư phụ trở về. Người trở lại lúc bọn tôi đang lôi kéo, ai cũng không để ý ngay lập tức, rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ kia phản ứng trước tiên. Chỉ thấy nàng đột ngột dừng lại, sau đó nhìn phía cửa động, tiếp theo liền nhảy nhót kêu một tiếng nghênh đón, tôi đây mới quay đầu lại, trông thấy sư phụ đang đi tới.
Nhìn bộ dạng sư phụ lúc này hình như có chút chật vật, cụ thể chật vật chỗ nào thì lại không nói ra được. Chẳng qua là trong lòng hơi động chứ cũng không lên tiếng, đợi người đi tới gần thêm chút nữa tính cúi người hành lễ, lại bị sư phụ trực tiếp đè giữ không cho cử động. Người nâng tay sờ cái trán cùng mạch tượng của tôi, hỏi thăm một phen, tôi thành thật trả lời từng cái, chỉ thấy cặp chân mày vốn đang nhíu rốt cuộc khẽ buông lỏng, như là thở phào nhẹ nhõm. Mà sư phụ có thể an toàn trở về, chúng tôi cũng cảm thấy an tâm. Tuy biết rõ người võ công cao thâm bí hiểm, nhưng đối mặt với việc không biết gì về tình huống lúc bấy giờ, lo lắng là lẽ thường tình. Tôi như vậy, tin là Luyện nhi cũng giống tôi. Bởi lẽ đứa nhỏ này mới có thể cao hứng như thế.
Đoạn thời gian sau là sư phụ chăm sóc tôi. Thuốc người mang từ dưới núi là do một ông thầy thuốc làng trên bốc, mỗi thang thuốc đều có đầy đủ các loại dược liệu, hiệu quả so với vài vị thuốc hái trong núi tất nhiên là chẳng thể giống nhau. Tuy nhiên vẫn mê man chừng mấy ngày, thuốc kia mới mạnh mẽ đem bệnh chèn ép xuống.
Đối với sư phụ, từ đầu đền cuối tôi đều một lòng cảm kích, mặc dù không muốn dùng từ khoa trương lập dị "mang ơn đội đức" để diễn tả, nhưng những việc nhỏ nhặt tôi đều ghi tạc vào lòng. Giống như lần này, rõ ràng là chính mình ngỗ nghịch trái lời người, dầm mưa đổ bệnh cũng là do thể chất bản thân không tốt, tổng kết lại xem như là gieo gió gặt bão. Thế nhưng người vẫn vội vã xuống núi, trở về cũng không đề cập nửa câu đường đi gian nan, chỉ lặng lẽ canh giữ bên cạnh tôi, đốc thúc tôi uống thuốc thay đồ, rồi như ngày trước khi quen biết tôi trông coi người bên giường bệnh. Lời nói tuy là không nhiều, nhưng làm đều là hết lòng.
Thực ra cũng hơi nghi ngờ, cảm thấy lần này xuống núi mua thuốc đoán chừng sư phụ gặp phải chuyện gì, bởi vì khi người trở về cảm giác chật vật không hiểu. Dù là có lũ bất ngờ lớn hơn đi chăng nữa, có lẽ có thể giữ chân người vài canh giờ, thậm chí là người vội vã đổi hướng đi theo đường vòng, thế nhưng cho dù như vậy cũng không thể mất một ngày một đêm. Mà sư phụ không nói, mình cũng im lặng, tuân thủ cách thức ở chung thường lệ của hai thầy trò. Về phần Luyện nhi, tôi nghĩ chắc là không phát hiện cái gì, tuy trực giác hơn người, chung quy nàng vẫn còn nhỏ tuổi, sẽ không giống tôi có thể tùy mặt gửi lời, suy nghĩ nhiều.
Nói tới đứa nhỏ này, từ sau ngày sư phụ trở về, lại không nhìn thấy bóng dáng nàng rồi. Bởi vì thường xuyên không thấy đâu, thỉnh thoảng chính mình sẽ hoài nghi, đêm hôm đó nàng lo lắng biểu hiện rất rõ ràng, chỉ là tâm huyết dâng lên nhất thời, mình vì nghĩ nhiều nên mới tự cho rằng như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn luôn cảm thấy không đúng, có lẽ chỉ là bản thân tự an ủi chính mình. Nhưng mà mấy ngày nay rất khó nhìn thấy nàng, chưa chắc không hẳn là vậy. Phần lớn thời gian luôn rơi vào trạng thái mê man, thực ra có lúc nửa mê nửa tỉnh, cũng có lúc cảm giác được một ít hơi thở khi ẩn khi hiện, không giống của sư phụ, là khí tức độc hữu của trẻ con, quanh quẩn bên người một lát, thậm chí trên trán sẽ có cảm giác mềm mại mát mẻ, lưu lại chốc lát liền biến mất rồi. Trừ khi những thứ này đều là ảo giác, nếu không thì ngoại trừ đứa nhỏ kia, không có khả năng thứ hai nào khác. Nếu thật sự như lời tôi nói, tại sao mỗi lần tới đều là thời điểm tôi hôn mê? Là cố tình hay chỉ là trùng hợp? Điểm này xác thực làm hao phí tâm tư không ngớt, cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao. Nghi hoặc vẫn tồn tại trong lòng, tuy rằng nghĩ tới sẽ rối loạn, nhưng còn chưa đến mức ảnh hưởng chuyện gì.
Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Cuộc sống như vậy lại trôi qua mấy ngày, cảm giác bệnh tình ngày càng chuyển biến tốt. Rốt cuộc không cần phải cả ngày hoa mắt chóng mặt tay chân không chút sức lực nằm dài trên giường, thân thể cũng có chút khí lực, liền muốn xuống giường đi vòng vòng. Sư phụ ngăn cản, thấy tôi vẫn kiên trì, chỉ căn dặn ở trước cửa động tắm nắng hoạt động nhẹ thì được, không cho phép đề khí vận công, lại càng không thể đi quá xa.
Cười đáp ứng, chính mình đúng là không có hơi sức chạy xa. Nằm sáu bảy ngày, cơ thể cực kỳ mỏi mệt bủn rủn, mà khớp xương càng giống như cứng đờ. Nhịn xuống cảm giác không khỏe, tôi tới vùng đất cách động không xa vung tay lắc chân để máu được lưu thông, rồi lại thực hiện động tác khoa tay múa chân hai lần, tiếp đó tìm khối núi đá bằng phẳng ngồi dựa vào, làm theo lời sư phụ dặn, lười nhác tắm ánh nắng mặt trời. Đã lâu rồi chưa được nhàn nhã chợp mắt sưởi nắng như thế, lâu đến nỗi đã không nhớ rõ lần đó là lúc nào, có lẽ là mấy năm trước, hoặc là kiếp trước đi.
Ánh mặt trời ấm áp. Nhắm mắt lại, một thế giới màu hồng. Trong đầu chẳng suy nghĩ gì cả, hoàn toàn chìm đắm trong sắc hồng ấm áp nơi đây.
Cứ như vậy trong chốc lát, gần như "vật ngã lưỡng vong" (tách biệt với thế giới xung quanh, quên đi con người lẫn sự vật) mãi cho đến khi trong thế giới yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, tôi mới phục hồi tinh thần.
Tiếng bước chân kỳ thực rất nhẹ, nếu không phải vừa mới chìm đắm vào thế giới thanh tĩnh kia, chỉ sợ tôi tuyệt nhiên không phát hiện được. Tiếng bước chân nhẹ như vậy chỉ có hai khả năng, một là người đó phải luyện được khinh công hơn nữa còn là rất giỏi, hai là người đó không nặng, thân thể nhẹ như đứa trẻ. Có lẽ, căn bản là người đó có cả hai.
Tôi nghiêng đầu, hơi nheo mắt, thấy cách đó không xa có một thân ảnh nho nhỏ đang đến gần. Bởi vì ngược nắng, lúc đầu cũng không thấy rõ cái gì, chỉ thấy được một vầng sáng rực rỡ bao lấy dáng hình nhẹ nhàng lay động điểm trên nền sáng giống như một nét mực chấm phá giữa trang giấy trắng tinh. Gần thêm chút nữa mới nhìn rõ nàng, vẫn là một hài đồng ngây thơ phấn điêu ngọc mài. Chẳng qua là trong lúc ngẩn ngơ, này răng trắng mắt sáng, ngũ quan so với trong trí nhớ lớn thêm một chút, đã không hoàn toàn là một Tiểu Nhân nhi (cách gọi yêu trẻ em) mà tôi ôm về trong đêm đông ngày ấy nữa rồi. Nhận ra điểm này, không hiểu sao tâm tình có chút mất mát.
Nàng đi đến cạnh tôi, thấy tôi đang thẳng nhìn nàng, không tức cũng không giận, trái lại nhẹ nhàng nở nụ cười, đắc ý nói:
- Quả nhiên ngươi đang ở chỗ này, ta một phát liền tìm thấy.
Dứt lời, ngồi xuống tại chỗ học theo dáng vẻ của tôi ngồi tựa vào tảng đá. Đây cũng là hành động ngoài dự đoán. Có điều dường như đã thành quen, trong lòng không ngạc nhiên gì mấy, nhìn nàng ngồi xuống, đưa tay tùy ý thay nàng phủi quần áo, hỏi:
- Ngươi đang tìm ta?
Nàng thẳng thắn gật đầu, nói rằng:
- Ta vào trong động, sư phụ nói ngươi ra ngoài tắm nắng. Ta nghĩ chỗ này tắm nắng là tốt nhất, kết quả ngươi đúng là ở đây.
Nói xong, lại rất hài lòng mà gật gù.
Đón nhận câu nói này rồi, kế tiếp nên hỏi là "ngươi vì sao tìm ta", nếu không thì chính là "tìm ta có chuyện gì à". Kết quả lời đến bên mép, ma xui quỷ khiến thế nào liền chuyển thành:
- Mấy ngày nay không phải tránh gặp ta sao? Thế sao bây giờ chủ động đến tìm ta?
Lời vừa ra khỏi miệng hận không thể cắn vào đầu lưỡi. Hờn dỗi một tiểu hài tử, thật không có tiền đồ.
May mắn thay, nàng hẳn là không hiểu được hàm ý trong giọng điệu lời nói của tôi, do đó nghe xong cũng không cảm thấy gì, chỉ là đuôi lông mày giương lên, một bộ nghiêm túc hồi đáp:
- Không phải. Ta không tránh né ngươi nha. Chẳng qua là ta đang suy nghĩ chút chuyện thôi. Hiện tại nghĩ được rồi, liền tới tìm ngươi.
- Hửm?
Ngược lại này thật là hiếm thấy. Nàng nghĩ chuyện gì, bản thân tôi cảm thấy cũng bình thường. Nhưng mà lúc này nàng nói như vậy, thế thì thật sự không bình thường rồi.
- Luyện nhi đang suy nghĩ cái gì? Bằng lòng nói với ta sao?
- Cũng không có gì.
Đứa nhỏ nâng cằm nhìn tôi, ánh mắt ngay thẳng:
- Chính là ta nhớ tới lúc trước ngươi đã nói, cái gọi là "tình" gì đó.
Một câu nói này, tâm trí bỗng nhiên được kéo về thời điểm dưới cơn mưa lạnh. Khi đó, đứng dưới tán cây, nàng nói "yêu thích thì ta hiểu, nhưng tình là cái gì" kèm theo vẻ mặt đầy hoang mang. Sau đó tôi cũng thực sự giải thích với nàng, có thử giải thích qua "tình" là gì, tuy là chính mình cũng cảm thấy lần đó giải thích thật ra khá là miễn cưỡng.
Tôi chỉ nói cho nàng, yêu thích một món đồ, sẽ không ngại sử dụng nó, hay là ăn nó, biết đâu ngươi vốn là vì thích ăn hoặc là thích dùng nên mới yêu thích nó; nhưng mà, đối với một thứ có tình, ngươi sẽ không muốn, không đành lòng, không nghĩ để nó phải chịu nửa điểm tổn thương - dù cho tổn thương này là phải chấp nhận, thậm chí có thể mang lại lợi ích cho ngươi - không cần lí do, cũng không vì cái gì, bất kể đối với vật hay với người, nếu như ngươi không muốn, không nỡ, vô luận như thế nào cũng không thể nhẫn tâm được, cái đó, chính là tình.
Thật ra trong lòng cũng hiểu, giải nghĩa chữ "tình" như vậy thực sự nông cạn, thậm chí có thể xem là ngụy biện tà thuyết cũng không chừng. Tình là gì? Thế gian vô số người từng giải thích, tùy tiện lấy ra một cái định nghĩa nghe vào đều đẹp đẽ êm tai. Đồng ý những từ ngữ kia hoa lệ trau chuốt, nhưng làm sao có thể chân chính hiểu được? Chẳng qua là tôi nghĩ, dùng cái đơn giản nhất dẫn dắt Luyện nhi, để cho nàng lần đầu tiên thử chạm vào chữ kia; còn tầng hàm nghĩa ẩn sâu trong nó, ngoại trừ bản thân nàng thì không một ai có thể dạy cho nàng.
Dù vậy, thật sự không nghĩ tới nàng sẽ chuyên chú nghiền ngẫm. Vả lại trừ việc này ra, còn có chỗ khác làm người không hiểu.
- Vậy hiện tại có phải Luyện nhi đã hiểu được gì rồi phải không? Ừm, còn có... - Chần chừ một chút, ngẫm nghĩ, cảm thấy sẽ không có gì là không thích hợp liền trực tiếp hỏi:
- Còn có, tại sao Luyện nhi nghĩ về vấn đề này lại tránh né ta?
Tôi không hiểu, thế nên nhìn nàng. Nàng lại di chuyển tầm mắt, vẫn ngồi chỗ kia tay nâng cằm, nhìn về phía xa ánh mắt mơ màng:
- Là ngươi nói đó, không muốn, không đành lòng, không thể nhẫn tâm vân vân, mới là tình.
Nói rồi, hiếm thấy đứa nhỏ này hơi do dự, dường như không xác định được nên sắp xếp ngôn từ như thế nào mới tốt:
- Trước kia, ta chưa bao giờ trải qua. Cho dù sống giữa bầy sói, mọi người xác thực là người một nhà, thật sự rất yêu thích chúng nó. Nhưng mà, không nỡ gì đó, sẽ không nha... Đều là nên, bị thương cũng tốt, chết cũng được. Đương nhiên không phải ý nói bị thương hay chết là chuyện tốt. Chỉ là... chỉ là...
Nói nói, nàng bắt đầu buồn bực, dùng sức cắn môi:
- Đều là nên mà, là đạo lý hiển nhiên á!
Vội vàng vỗ vỗ tay nàng đồng thời dùng vẻ mặt hết sức ôn hòa để nàng biết:
- Không sao. Ta hiểu mà. Ý tứ của Luyện nhi, ta thật sự hiểu được.
Nàng nghiêng đầu nhìn tôi, yên lặng chốc lát lại giãy dụa đứng lên chậm rãi đi mấy bước, sau đó mới dừng lại đưa lưng về phía tôi, mở miệng nói:
- Nhưng mà... Sau đó ngươi bị bệnh, ngươi nói có thể ngươi sẽ chết. Lúc ngươi nói vậy, ta liền cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Cảm giác này trước đây chưa từng có, ngay cả khi sư phụ giết sói mẹ cũng không thấy vậy...
Nói đến đây nàng quay đầu lại, ánh mắt trong suốt như mặt nước, rồi lại sáng ngời như ánh mặt trời:
- Do đó, ta đã nghĩ rất lâu, cảm thấy đây đại khái chính là chữ "tình" mà ngươi nói đúng không? Ngươi nói xem, là đúng hay không?
Tôi chỉ lặng yên nhìn nàng, không trả lời ngay, một lát sau mới nhẹ nhàng cười nói:
- Ta nói rồi, phải hay là không phải, trong lòng Luyện nhi là rõ nhất, bởi vậy phải hỏi chính ngươi.
Tôi cười, nàng cũng cười theo, cũng chẳng biết vì sao, nhưng nàng cười đến thần thái sáng lạng, trong nháy mắt liền vui vẻ:
- Ta cho rằng chính là đây.
Nàng tới gần, cúi người giống như muốn nhìn rõ tôi, khoảng cách rất gần, tiếp đó nàng chỉ tay vào ngực mình nói:
- Ta không muốn ngươi chết, bất kể là bệnh chết hay là bị rắn cắn chết. Khi đó ngươi hỏi ta, nơi này liền đau xót, khó chịu, còn rất bực bội. Ta nghĩ đây chính là không muốn không nỡ. Nếu là thế, ta đối với ngươi chính là có tình.
Ngẫm một chút nàng lại nói tiếp:
- Nếu như là sư phụ, cũng sẽ ê ẩm không thoải mái, vậy ta đối với sư phụ cũng là có tình.
Như vậy, tựa hồ là rút ra được kết luận chính xác, khuôn mặt nhỏ bé hiện rõ vẻ hài lòng cùng thỏa mãn. Nàng cười một mình một lát, sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, lại nhìn mắt tôi, nói:
- Nếu thế, không nên hỏi ta chuyện sống chết. Ta không thích ngươi chết. Do đó sau này đều sẽ bảo hộ ngươi.
Lúc nói câu này, nàng đưa tay ra, mô phỏng động tác ngày thường sư phụ vẫn làm, vỗ vỗ bả vai tôi, xem như là một lời hứa. Tôi không tránh thoát, để mặc nàng vỗ trúng khớp vai đau nhức. Đợi đến khi nàng vỗ xong, cũng đưa tay xoa nhẹ tóc nàng. Tưởng rằng nàng sẽ giống như trước kiêu căng tránh né, nhưng mà nàng không làm vậy. Do đó, ta xoa tóc nàng, mỉm cười, từng câu từng chữ mà nói với nàng:
- Được. Trao đổi đi. Sau này ta cũng sẽ bảo vệ Luyện nhi. Tuy rằng võ công không bằng ngươi, thế nhưng chỉ cần có thể, ta nhất định sẽ không hối tiếc tất cả để bảo vệ Luyện nhi. Chúng ta, hứa nhé?
- Hứa.
Nàng gật đầu, lúc này mới trốn thoát bàn tay của tôi. Đoán chừng cảm thấy nói xong rồi, cuối cùng vỗ tôi hai cái liền xoay người, lại chạy đi như gió.
Không muốn cử động, chỉ là tựa ở nơi đó, đứng xa xa nhìn thân ảnh bé nhỏ rời đi mãi cho đến khi không nhìn được mới thôi. Sau đó quay đầu trở lại, nhắm mắt tiếp tục tắm nắng.
Một buổi này, gió êm thổi nhẹ, ánh mặt trời đặc biệt ấm áp, ấm đến xuyên thẳng vào đáy lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.