Chương 72: Chuẩn bị
Bát Thiên Tuế
26/06/2021
Thiết lão gia tử là người thô kệch không am hiểu kỹ xảo nói chuyện, cố tình lúc này, một lời nói giống như giảm bớt lời khen, vừa rồi cũng là lời nói thật đánh trúng điểm tử huyệt, Luyện nhi phong thái, chính là tuyệt mỹ nữ tử, cùng với nam tử không chút nào dính dáng, nàng mặc dù làm việc anh khí bức người, sát phạt quyết tuyệt hơn cả nam nhi, nhưng đó là tính cách cử chỉ, không liên quan đến dung mạo.
Thực tế Luyện nhi cũng tự biết, này đây không thể nào phản bác, nàng tuy rằng tính cách bướng bỉnh, nhưng không đến mức cố tình gây sự, chỉ là không phục, ngoài miệng phản bác không được, liền hướng về lão gia tử trừng mắt không cam lòng yếu thế.
Thời điểm như thế này, phải hiểu thời thế mà không xen vào, trái lại cũng không có chuyện gì, tôi ở bên cạnh im lặng dứt ra, lặng lẽ lui ra, để lại một nhà hai người tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, một mình đi làm chuyện cần làm của chính mình.
Cái gọi là chuyện cần làm, kỳ thực chính là chuyện đầu tiên Luyện nhi muốn làm khi vừa về khách điếm, dù sao nơi đây chính là biên quan phía tây, bão cát rất lớn, trên đường điều kiện không đủ không có biện pháp, mấy ngày gần đây chỉ cần ra ngoài, sau khi trở về chúng tôi đều là ngay lập tức tắm rửa thay y phục, cũng may ở đây sử dụng nước không bị tiết chế, bên trong khách điếm thậm chí còn có Tây Vực bể tắm lớn khá phong tình, có điều do tính cách mỗi người, tôi và Luyện nhi một lần cũng chưa đi qua, nàng là phiền chán đi ra, mà tôi là ngượng ngùng.
Nhưng là may nhờ có bể nước, cho nên nước ấm luôn có sẵn, cho dù ở trong phòng tắm rửa, sai người mang nước chuẩn bị cũng tiện, không cần một lát công phu, trong bình phong đã là sương mù mờ mịt, nước cũng không cần quá nóng, ấm ấm gạt đi mồ hôi là được.
Chìm vào một mảnh ấm áp vui vẻ vây quanh, mồ hôi cát bụi đều bị gột rửa đi, thân thể mới xem như là chân chính buông lỏng, nghĩ đến ngày mai liền rời đi, nghênh tiếp nên là một đoạn hành trình gian khổ nhất, đại mạc Hoàng Sa, ở đâu tìm được loại hưởng thụ này, càng thêm lưu luyến, ngâm mình trong hơi nóng cùng nhàn nhạt mùi hương thực vật không muốn đứng dậy, trong nước bỏ thêm một loại lá cây địa phương dùng để đuổi muỗi, không biết là cái gì, phảng phất có mùi thơm tương tự như quả chanh, càng khiến lòng người thư thái.
Có lẽ là quá mức sung sướng thả lỏng, nhắm mắt dựa vào vách thùng, bất tri bất giác, chính mình nhưng lại khẽ ngâm một khúc hát.
Đó là âm luật đã lâu không gặp, gắn liền hai thế giới.
- Ngươi đang ngâm chút cái gì đây? Giai điệu cổ cổ quái quái, vì sao ta chưa từng nghe qua?
Có một số việc thật sự là không nên làm, bên đây tôi vừa nhô đầu lên, bên kia bức bình phong liền truyền đến thanh âm, kèm thân ảnh hờ hững đi vào, tự tại tùy ý giống như nơi này là phòng của nàng mới đúng.
- Luyện... Luyện nhi!
Ban đầu trong nháy mắt tim đập loạn nhịp, dưới sự kinh hoảng thiếu chút nữa đã đem miệng mũi chìm vào trong nước, tất nhiên làm như vậy liền không thể nói chuyện, vì lẽ đó bản thân không thể làm gì khác hơn là đổi từ dựa thành nhoài người về phía trước, nắm chặt mép thùng tắm, lúng túng rụt thân nói:
- Ngươi, ngươi tới làm cái... Không, ngươi là làm sao tiến vào? Lẽ nào cửa phòng này chưa cài then?
Nhưng nhớ rõ ràng trước đó đã đóng kỹ a.
- Đã cài tốt lắm, ta đẩy đẩy, cũng là đẩy không được.
Thiếu nữ ung dung thong thả gật gù, đáp:
- Ngươi cũng quá chậm, ta sau khi về phòng đều đã tắm xong, lại đây đưa quần áo, thấy cửa phòng đóng chặt liền biết ngươi vẫn chưa xong, nhưng cũng không có đạo lý chờ ở bên ngoài đi? Lúc này mới từ cửa sổ mà vào, ngươi khóa cửa cũng không biết khóa cửa sổ, thật là ngốc, không thể khiến người ta yên tâm.
- Luyện nhi!
Một dãy phòng nữ phía tây tiểu viện tổng cộng có ba gian phòng, chúng tôi ở hai phòng, còn thừa lại một gian bỏ không, khóa cửa đề phòng đi nhầm vào cũng không sao, ai còn có thể nhảy cửa sổ? Huống hồ thiên hạ có bao nhiêu người có thể như nàng nhẹ nhàng không tiếng động nhảy vào? Ngay cả con mèo đi vào không chừng còn đá đổ chậu hoa đây!
Nghĩ tức giận nhưng cũng không tức giận, muốn lý luận rồi lại không luận được, tình cảnh trước mắt thật sự có chút lúng túng, tôi lắp bắp hai câu, mãi đến khi nhìn nàng sau khi vào tấm bình phong cũng chưa đến gần, chỉ đứng bên cạnh chỗ treo quần áo, lúc này mới thả lòng tâm tư, nói:
- Cái gì đưa quần áo gấp như vậy? Ta cũng không phải không có đồ thay, trên bàn đều đã chuẩn bị tốt rồi.
- Ngươi thật đúng là không có, chính là cái nghĩa phụ mới mua, lão chỉ biết viện của chúng ta, cũng không biết ở chỗ nào, nên đưa nhầm đến phòng ta.
Hơi nước bao phủ, lúc này mới thấy trong tay Luyện nhi vốn có một bọc vải nhỏ, nàng giơ lên quơ quơ nói:
- Còn có, lão trước khi ra cửa nhờ ta chuyển lời cho ngươi, trước mặc vào thử xem, nếu không vừa cũng có thể đổi kịp, nếu không ngày mai không còn kịp nữa.
Dứt lời vung tay, liền ném lên cái bàn nhỏ.
Ngược lại cũng kỳ quái, trước đó nàng còn căm giận bất bình quần áo này nên thuộc về mình, hiện tại lại giống như không quan tâm, đương nhiên, trước mắt không phải thời điểm tốt để kỳ quái này đó, tôi núp trong nước ấm, gật gù trả lời:
- Ta biết rồi, lát nữa lên liền thử...
Rồi ngóng trông nàng đi ra ngoài.
Vậy mà người này hình như thích đối nghịch, không những không đi, trái lại chậm rãi thong thả tới gần, miệng nói:
- Ừ, đúng rồi, thương thế trên ngực của ngươi hiện giờ thế nào? Để cho ta xem.
Căn phòng này cũng không lớn đi? Nàng mới hai câu đã đứng ở bên cạnh, tôi ngay cả kháng nghị cũng không kịp, nhất thời chỉ hận không thể trốn trong nước mới tốt.
Trong lòng thực ra rõ ràng, đối lập nàng thản nhiên bình tĩnh, có lẽ mình mới là biểu hiện kỳ quái.
Cho nên sau khi quẫn bách, cũng chỉ đành cố ra vẻ trấn tĩnh, hơn nữa một chưởng ở Ngọc Nữ Phong kia cho tới này, cũng không phải lần thứ nhất cho nàng kiểm tra, lúng túng thì lúng túng, tạm thời cho rằng người trước mắt là một vị y tá áo trắng là được rồi, nhớ năm đó nằm ở bệnh viện còn không phải cái gì đều đã sờ qua, đường đường một người văn minh, có cái gì không thể đối mặt.
Không ngừng tức giận chính mình, chẳng qua là khi xúc cảm ấm áp truyền tới da thịt, vẫn là nhịn không được hơi giật giật, không mở mắt.
So với bên này chột dạ, bên kia đúng là kiểm tra cẩn thận, lúc này Luyện nhi quả thật có mấy phần giống bạch y thiên sứ (mỹ xưng của hộ lý), một bàn tay ở vết thương di động vài lần, ngẫu nhiên hỏi một tiếng cảm giác ra sao, kỳ thực chăm sóc mấy tháng như thế, này mới đầu một mảng tím thẫm dọa người dần dần phai màu, tới hôm nay đã sớm không thấy, còn nội thương cái gì, chính mình chung quy không rõ bên trong, cảm giác bình thường là tốt rồi, thời gian lâu dài đã thấy không có vấn đề gì, bất quá đối với Luyện nhi nghi vấn nhiều lắm, chỉ đành mặc cho nàng làm là được.
Lăn qua lộn lại nghiệm thương một hồi, nàng rốt cục thu tay lại, thỏa mãn cười một tiếng nói:
- Tốt, cuối cùng sẽ không để lại bệnh căn, ta trước còn lo lắng thân thể ngươi không chịu nổi đây.
Nói xong, nghĩ là vì phối hợp giọng điệu, ánh mắt liền hướng trong nước liếc qua, lại chế nhạo nói:
- Mau dậy đi, còn định ngâm tới khi nào? Đều ngâm đến trắng bệch rồi...
Nàng là cử chỉ vô tình, tôi là người hữu tâm, làm sao chịu được cái này? Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy nhiệt độ so với nước ấm còn cao hơn, dù có tốt tính khí cũng là thẹn quá thành giận, vội vã liền muốn đuổi nàng ra ngoài, nàng ngược lại cũng không phản đối, hoặc là vì cảm thấy đã hòa nhau một trận, biểu tình rất là vui vẻ, mỉm cười bước ra ngoài, lúc đóng cửa còn không quên giục một phen.
Đợi đến trong phòng cuối cùng chỉ còn lại chính mình, lại ở trong nước ngây ngốc một hồi, mới xem như dần dần bình tĩnh, mỗi khi ở thời điểm tự kiểm điểm, cảm giác mình quá nhạy cảm, đều sẽ bởi vì một ít cử chỉ vô tâm mà tự mình nhiễu loạn, dù cho đó là người yêu thích nhất trong lòng, nhưng cũng không nên, cố tình mỗi lần sau khi tỉnh lại, chung quy vẫn phát sinh lần sau, biết khuyết điểm mà không thể thay đổi, thực sự bất đắc dĩ.
Như vậy ngẫm nghĩ chốc lát, cũng không dám trì hoãn quá lâu, bằng không chỉ sợ người nào đó tính tình nôn nóng lại xông vào thúc giục, đó chính là tự gây phiền phức cho chính mình rồi.
Vội vàng từ trong nước đi ra, lau thân thể, mặc đồ lót trên bàn, đơn giản buộc tóc lên, liền mở bọc nhỏ Luyện nhi đặt trên bàn, bên trong quả nhiên là một bộ quần áo đầy đủ, cả mũ cũng có, chẳng qua là dùng da may, vành mũ bởi vì da lông lộ ra mũi nhọn, bất kể là hình thức hay chất liệu hiển nhiên đều không giống những loại vải trang phục thường mặc, nhớ tới Thiết lão gia tử đã nói đây là trang phục của người Hồ, trước đó vẫn chưa quá lưu tâm, giờ khắc này lại cảm giác có sự khác biệt quá lớn.
Cũng may quần áo này làm ngắn gọn, mặc vào rất dễ dàng, một thân áo choàng màu đen bó sát người cùng với tay áo hẹp, lại còn là thiết kế cổ lật (áo sơ mi), làm người ta tự nhiên nảy sinh tha hương ngộ cố tri thân thiết (ở nơi đất khách quê người tình cờ gặp lại bạn bè thân thương), vạt áo phân trái phải, khâu một vòng lông nhung màu đen tinh tế, dài đến đầu gối, không hề có cảm giác bị trói buộc, đến cả tạo sắc quần dài, cách chế giày bó cũng đều là gọn gàng lưu loát, thắt lưng được một sợi dây buộc chặt, cử động một chút, chỉ cảm thấy tự tại cực kỳ.
Đã rất nhiều năm không được mặc tự do như vậy, trang phục thế giới này mặc dù cũng đã quen, nhưng ít nhiều khó tránh khỏi lề mề chậm chạp, làm sao so được với giờ phút này hoạt động tự nhiên? Lập tức có chút kích động nhảy lên nhảy xuống vài vòng ở trong phòng, phảng phất nhìn thấy được chính mình của lúc trước khi đi bộ lữ hành.
Chậm chút thời điểm mặc xong đi ra cho người xem, dẫn đến Thiết lão gia tử đang cùng Luyện nhi nói chuyện trong sân nhìn thấy liền cười "ha ha", vuốt râu luôn mồm nói:
- Không sai, không sai, so với ta nghĩ còn anh khí hơn chút, tiếc là quá gầy, không thể điểm chút cường tráng, mặc vào phục trang người Hồ màu đen nhưng nhìn tới vẫn là dáng vẻ thư sinh thanh tú, chỉ có thể miễn cưỡng cho đủ số, tổng quát vẫn coi như nhìn được.
Ngược lại Luyện nhi, chỉ ngồi bên dưới bóng râm của cây mây xanh mát liếc mắt phiêu một cái, khẽ "hừ" một tiếng không tỏ rõ ý kiến, liền quay đầu không phản ứng nữa, lên tiếng thúc giục Thiết lão gia tử cười xong nhanh nói chính sự quan trọng.
Lão gia tử lúc này mới thu hồi tiếng cười, dù sao chuyến đi này không thể xem nhẹ, ba người chúng tôi tụ chỗ bàn đá dưới tán cây mây, nói tỉ mỉ những việc cần phải làm, ở phía xa sẽ phát sinh cái gì, kỳ thực không ai biết rõ, chỉ có thể bắt đầu từ chỗ gần nhất, ngày mai chính là ngày xuất phát, lão gia tử đã tìm được hai người địa phương, nói là ít ra có thể dẫn chúng tôi một đường an toàn đến Sa Châu Đôn Hoàng, cũng cam kết đến nơi đó có thể tìm được một nhóm người dẫn đường, mà nếu dọc đường có thể gặp đội buôn đồng hành, vậy thì không thể tốt hơn.
Gừng càng già càng cay, đừng thấy Thiết lão gia tử ngày thường là kẻ tính tình lỗ mãng, chỗ việc đại sự liên quan đến tính mạng cũng không chút nào qua loa, mỗi việc mỗi cái liệt kê ra trật tự phân minh, ngay cả nội tình của hai người địa phương đều được điều tra rõ rõ ràng ràng, nói là để ngừa vạn nhất (ngộ nhỡ).
Nói đến phân đoạn trên, đối với hai cái tiểu bối chúng tôi vốn là không có cái gì nói chen vào, chỉ là lúc sau nói về lương thực của chuyến đi này, khi nhắc tới cùng hai người dẫn thường thuê bốn con lạc đà, tôi thấy Luyện nhi hình như nhíu nhíu mày cực nhỏ không thể nhận ra, lão gia tử theo ánh mắt của tôi cũng phát hiện, liền hỏi "làm sao vậy", đưa tới Luyện nhi nhẹ nhàng nở nụ cười, trả lời "Không có gì a".
Thực ra Luyện nhi không thích lạc đà, chê nó quái dị, điểm ấy lúc ở Lương châu cũng đã biểu hiện ra, mấy ngày gần đây cùng nàng ra ngoài dạo chơi, trong lòng càng nắm chắc điểm này, nhưng mà dù nàng không thích, cũng hiểu được nặng nhẹ, ghét thì ghét, sau cùng cũng không nói lời nào.
Chẳng qua là cuối cùng, dưới tán cây thương lượng tốt tất cả, liền đường ai nấy đi, lúc nàng lướt qua bên cạnh tôi, mỉm cười để lại một câu:
- Đừng đắc ý, một đoạn này bỏ qua, chúng ta lại xem.
Mặc dù là nhẹ nhàng, cũng khiến cho người ta cảm thấy có chút bất an không rõ.
Đến ngày hôm sau, tôi mới coi như hiểu được bất an này từ đâu mà tới.
Ngày hôm sau lúc trời còn tờ mờ sáng, chúng tôi đều đã tỉnh dậy làm công tác chuẩn bị đi xa, sa mạc ngày dài đêm ngắn, nóng lên cực nhanh, đến giữa trưa căn bản không thể chạy đi, đành tranh thủ lúc chiều muộn, bốn con lạc đà sớm đã ở ngoài cửa lớn chờ xuất phát, hôm qua cũng đã bàn bạc xong, trong đó hai người dẫn đường dùng hai con, lão gia tử chiếm một con, tôi cùng Luyện nhi dù sao thân hình gầy yếu, liền cưỡi chung một con.
Lạc đà đều là lạc đà hai bướu, có yên có bàn đạp, yên là mềm mại, thực ra chính là mấy lớp đệm êm ở giữa hai cái bướu, mặt trên đặt một tấm thảm lông dày thêu hoa để cố định, hai cái bàn đạp giống như bàn đạp yên ngựa treo ở hai bên, có điều so với bàn đạp yên ngựa hơi ngắn hơn một chút.
Lạc đà cao to, không quỳ xuống thì không thể cưỡi, tôi là người cuối cùng ra ngoài, tới trước cửa người dẫn đường đã cho lạc đà quỳ xuống rồi, Luyện nhi liền đứng ở một bên khoanh tay chờ đợi, trải nghiệm này đối với nàng dĩ nhiên là lần đầu tiên, đối với tôi cũng là không thuần thục lắm, không khỏi có chút thiếu tự tin, nhưng nghĩ tới hai chúng tôi dẫu sao cũng nên có một người dẫn đầu, vẫn là nhanh chóng đi tới, đang muốn đi lên, lại nghe được nàng ở bên cạnh giống như không để ý nói một câu:
- Ngươi ngồi phía trước, ta muốn ngồi phía sau.
Lời này mới vừa nghe cũng không thấy vấn đề gì, nhưng nhìn cái yên này, lại nhìn trên người một thân trang phục nam nhi, nhất thời bối rối.
Đây là cưỡi lạc đà, không phải ngồi mô tô đi...
Thực tế Luyện nhi cũng tự biết, này đây không thể nào phản bác, nàng tuy rằng tính cách bướng bỉnh, nhưng không đến mức cố tình gây sự, chỉ là không phục, ngoài miệng phản bác không được, liền hướng về lão gia tử trừng mắt không cam lòng yếu thế.
Thời điểm như thế này, phải hiểu thời thế mà không xen vào, trái lại cũng không có chuyện gì, tôi ở bên cạnh im lặng dứt ra, lặng lẽ lui ra, để lại một nhà hai người tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, một mình đi làm chuyện cần làm của chính mình.
Cái gọi là chuyện cần làm, kỳ thực chính là chuyện đầu tiên Luyện nhi muốn làm khi vừa về khách điếm, dù sao nơi đây chính là biên quan phía tây, bão cát rất lớn, trên đường điều kiện không đủ không có biện pháp, mấy ngày gần đây chỉ cần ra ngoài, sau khi trở về chúng tôi đều là ngay lập tức tắm rửa thay y phục, cũng may ở đây sử dụng nước không bị tiết chế, bên trong khách điếm thậm chí còn có Tây Vực bể tắm lớn khá phong tình, có điều do tính cách mỗi người, tôi và Luyện nhi một lần cũng chưa đi qua, nàng là phiền chán đi ra, mà tôi là ngượng ngùng.
Nhưng là may nhờ có bể nước, cho nên nước ấm luôn có sẵn, cho dù ở trong phòng tắm rửa, sai người mang nước chuẩn bị cũng tiện, không cần một lát công phu, trong bình phong đã là sương mù mờ mịt, nước cũng không cần quá nóng, ấm ấm gạt đi mồ hôi là được.
Chìm vào một mảnh ấm áp vui vẻ vây quanh, mồ hôi cát bụi đều bị gột rửa đi, thân thể mới xem như là chân chính buông lỏng, nghĩ đến ngày mai liền rời đi, nghênh tiếp nên là một đoạn hành trình gian khổ nhất, đại mạc Hoàng Sa, ở đâu tìm được loại hưởng thụ này, càng thêm lưu luyến, ngâm mình trong hơi nóng cùng nhàn nhạt mùi hương thực vật không muốn đứng dậy, trong nước bỏ thêm một loại lá cây địa phương dùng để đuổi muỗi, không biết là cái gì, phảng phất có mùi thơm tương tự như quả chanh, càng khiến lòng người thư thái.
Có lẽ là quá mức sung sướng thả lỏng, nhắm mắt dựa vào vách thùng, bất tri bất giác, chính mình nhưng lại khẽ ngâm một khúc hát.
Đó là âm luật đã lâu không gặp, gắn liền hai thế giới.
- Ngươi đang ngâm chút cái gì đây? Giai điệu cổ cổ quái quái, vì sao ta chưa từng nghe qua?
Có một số việc thật sự là không nên làm, bên đây tôi vừa nhô đầu lên, bên kia bức bình phong liền truyền đến thanh âm, kèm thân ảnh hờ hững đi vào, tự tại tùy ý giống như nơi này là phòng của nàng mới đúng.
- Luyện... Luyện nhi!
Ban đầu trong nháy mắt tim đập loạn nhịp, dưới sự kinh hoảng thiếu chút nữa đã đem miệng mũi chìm vào trong nước, tất nhiên làm như vậy liền không thể nói chuyện, vì lẽ đó bản thân không thể làm gì khác hơn là đổi từ dựa thành nhoài người về phía trước, nắm chặt mép thùng tắm, lúng túng rụt thân nói:
- Ngươi, ngươi tới làm cái... Không, ngươi là làm sao tiến vào? Lẽ nào cửa phòng này chưa cài then?
Nhưng nhớ rõ ràng trước đó đã đóng kỹ a.
- Đã cài tốt lắm, ta đẩy đẩy, cũng là đẩy không được.
Thiếu nữ ung dung thong thả gật gù, đáp:
- Ngươi cũng quá chậm, ta sau khi về phòng đều đã tắm xong, lại đây đưa quần áo, thấy cửa phòng đóng chặt liền biết ngươi vẫn chưa xong, nhưng cũng không có đạo lý chờ ở bên ngoài đi? Lúc này mới từ cửa sổ mà vào, ngươi khóa cửa cũng không biết khóa cửa sổ, thật là ngốc, không thể khiến người ta yên tâm.
- Luyện nhi!
Một dãy phòng nữ phía tây tiểu viện tổng cộng có ba gian phòng, chúng tôi ở hai phòng, còn thừa lại một gian bỏ không, khóa cửa đề phòng đi nhầm vào cũng không sao, ai còn có thể nhảy cửa sổ? Huống hồ thiên hạ có bao nhiêu người có thể như nàng nhẹ nhàng không tiếng động nhảy vào? Ngay cả con mèo đi vào không chừng còn đá đổ chậu hoa đây!
Nghĩ tức giận nhưng cũng không tức giận, muốn lý luận rồi lại không luận được, tình cảnh trước mắt thật sự có chút lúng túng, tôi lắp bắp hai câu, mãi đến khi nhìn nàng sau khi vào tấm bình phong cũng chưa đến gần, chỉ đứng bên cạnh chỗ treo quần áo, lúc này mới thả lòng tâm tư, nói:
- Cái gì đưa quần áo gấp như vậy? Ta cũng không phải không có đồ thay, trên bàn đều đã chuẩn bị tốt rồi.
- Ngươi thật đúng là không có, chính là cái nghĩa phụ mới mua, lão chỉ biết viện của chúng ta, cũng không biết ở chỗ nào, nên đưa nhầm đến phòng ta.
Hơi nước bao phủ, lúc này mới thấy trong tay Luyện nhi vốn có một bọc vải nhỏ, nàng giơ lên quơ quơ nói:
- Còn có, lão trước khi ra cửa nhờ ta chuyển lời cho ngươi, trước mặc vào thử xem, nếu không vừa cũng có thể đổi kịp, nếu không ngày mai không còn kịp nữa.
Dứt lời vung tay, liền ném lên cái bàn nhỏ.
Ngược lại cũng kỳ quái, trước đó nàng còn căm giận bất bình quần áo này nên thuộc về mình, hiện tại lại giống như không quan tâm, đương nhiên, trước mắt không phải thời điểm tốt để kỳ quái này đó, tôi núp trong nước ấm, gật gù trả lời:
- Ta biết rồi, lát nữa lên liền thử...
Rồi ngóng trông nàng đi ra ngoài.
Vậy mà người này hình như thích đối nghịch, không những không đi, trái lại chậm rãi thong thả tới gần, miệng nói:
- Ừ, đúng rồi, thương thế trên ngực của ngươi hiện giờ thế nào? Để cho ta xem.
Căn phòng này cũng không lớn đi? Nàng mới hai câu đã đứng ở bên cạnh, tôi ngay cả kháng nghị cũng không kịp, nhất thời chỉ hận không thể trốn trong nước mới tốt.
Trong lòng thực ra rõ ràng, đối lập nàng thản nhiên bình tĩnh, có lẽ mình mới là biểu hiện kỳ quái.
Cho nên sau khi quẫn bách, cũng chỉ đành cố ra vẻ trấn tĩnh, hơn nữa một chưởng ở Ngọc Nữ Phong kia cho tới này, cũng không phải lần thứ nhất cho nàng kiểm tra, lúng túng thì lúng túng, tạm thời cho rằng người trước mắt là một vị y tá áo trắng là được rồi, nhớ năm đó nằm ở bệnh viện còn không phải cái gì đều đã sờ qua, đường đường một người văn minh, có cái gì không thể đối mặt.
Không ngừng tức giận chính mình, chẳng qua là khi xúc cảm ấm áp truyền tới da thịt, vẫn là nhịn không được hơi giật giật, không mở mắt.
So với bên này chột dạ, bên kia đúng là kiểm tra cẩn thận, lúc này Luyện nhi quả thật có mấy phần giống bạch y thiên sứ (mỹ xưng của hộ lý), một bàn tay ở vết thương di động vài lần, ngẫu nhiên hỏi một tiếng cảm giác ra sao, kỳ thực chăm sóc mấy tháng như thế, này mới đầu một mảng tím thẫm dọa người dần dần phai màu, tới hôm nay đã sớm không thấy, còn nội thương cái gì, chính mình chung quy không rõ bên trong, cảm giác bình thường là tốt rồi, thời gian lâu dài đã thấy không có vấn đề gì, bất quá đối với Luyện nhi nghi vấn nhiều lắm, chỉ đành mặc cho nàng làm là được.
Lăn qua lộn lại nghiệm thương một hồi, nàng rốt cục thu tay lại, thỏa mãn cười một tiếng nói:
- Tốt, cuối cùng sẽ không để lại bệnh căn, ta trước còn lo lắng thân thể ngươi không chịu nổi đây.
Nói xong, nghĩ là vì phối hợp giọng điệu, ánh mắt liền hướng trong nước liếc qua, lại chế nhạo nói:
- Mau dậy đi, còn định ngâm tới khi nào? Đều ngâm đến trắng bệch rồi...
Nàng là cử chỉ vô tình, tôi là người hữu tâm, làm sao chịu được cái này? Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy nhiệt độ so với nước ấm còn cao hơn, dù có tốt tính khí cũng là thẹn quá thành giận, vội vã liền muốn đuổi nàng ra ngoài, nàng ngược lại cũng không phản đối, hoặc là vì cảm thấy đã hòa nhau một trận, biểu tình rất là vui vẻ, mỉm cười bước ra ngoài, lúc đóng cửa còn không quên giục một phen.
Đợi đến trong phòng cuối cùng chỉ còn lại chính mình, lại ở trong nước ngây ngốc một hồi, mới xem như dần dần bình tĩnh, mỗi khi ở thời điểm tự kiểm điểm, cảm giác mình quá nhạy cảm, đều sẽ bởi vì một ít cử chỉ vô tâm mà tự mình nhiễu loạn, dù cho đó là người yêu thích nhất trong lòng, nhưng cũng không nên, cố tình mỗi lần sau khi tỉnh lại, chung quy vẫn phát sinh lần sau, biết khuyết điểm mà không thể thay đổi, thực sự bất đắc dĩ.
Như vậy ngẫm nghĩ chốc lát, cũng không dám trì hoãn quá lâu, bằng không chỉ sợ người nào đó tính tình nôn nóng lại xông vào thúc giục, đó chính là tự gây phiền phức cho chính mình rồi.
Vội vàng từ trong nước đi ra, lau thân thể, mặc đồ lót trên bàn, đơn giản buộc tóc lên, liền mở bọc nhỏ Luyện nhi đặt trên bàn, bên trong quả nhiên là một bộ quần áo đầy đủ, cả mũ cũng có, chẳng qua là dùng da may, vành mũ bởi vì da lông lộ ra mũi nhọn, bất kể là hình thức hay chất liệu hiển nhiên đều không giống những loại vải trang phục thường mặc, nhớ tới Thiết lão gia tử đã nói đây là trang phục của người Hồ, trước đó vẫn chưa quá lưu tâm, giờ khắc này lại cảm giác có sự khác biệt quá lớn.
Cũng may quần áo này làm ngắn gọn, mặc vào rất dễ dàng, một thân áo choàng màu đen bó sát người cùng với tay áo hẹp, lại còn là thiết kế cổ lật (áo sơ mi), làm người ta tự nhiên nảy sinh tha hương ngộ cố tri thân thiết (ở nơi đất khách quê người tình cờ gặp lại bạn bè thân thương), vạt áo phân trái phải, khâu một vòng lông nhung màu đen tinh tế, dài đến đầu gối, không hề có cảm giác bị trói buộc, đến cả tạo sắc quần dài, cách chế giày bó cũng đều là gọn gàng lưu loát, thắt lưng được một sợi dây buộc chặt, cử động một chút, chỉ cảm thấy tự tại cực kỳ.
Đã rất nhiều năm không được mặc tự do như vậy, trang phục thế giới này mặc dù cũng đã quen, nhưng ít nhiều khó tránh khỏi lề mề chậm chạp, làm sao so được với giờ phút này hoạt động tự nhiên? Lập tức có chút kích động nhảy lên nhảy xuống vài vòng ở trong phòng, phảng phất nhìn thấy được chính mình của lúc trước khi đi bộ lữ hành.
Chậm chút thời điểm mặc xong đi ra cho người xem, dẫn đến Thiết lão gia tử đang cùng Luyện nhi nói chuyện trong sân nhìn thấy liền cười "ha ha", vuốt râu luôn mồm nói:
- Không sai, không sai, so với ta nghĩ còn anh khí hơn chút, tiếc là quá gầy, không thể điểm chút cường tráng, mặc vào phục trang người Hồ màu đen nhưng nhìn tới vẫn là dáng vẻ thư sinh thanh tú, chỉ có thể miễn cưỡng cho đủ số, tổng quát vẫn coi như nhìn được.
Ngược lại Luyện nhi, chỉ ngồi bên dưới bóng râm của cây mây xanh mát liếc mắt phiêu một cái, khẽ "hừ" một tiếng không tỏ rõ ý kiến, liền quay đầu không phản ứng nữa, lên tiếng thúc giục Thiết lão gia tử cười xong nhanh nói chính sự quan trọng.
Lão gia tử lúc này mới thu hồi tiếng cười, dù sao chuyến đi này không thể xem nhẹ, ba người chúng tôi tụ chỗ bàn đá dưới tán cây mây, nói tỉ mỉ những việc cần phải làm, ở phía xa sẽ phát sinh cái gì, kỳ thực không ai biết rõ, chỉ có thể bắt đầu từ chỗ gần nhất, ngày mai chính là ngày xuất phát, lão gia tử đã tìm được hai người địa phương, nói là ít ra có thể dẫn chúng tôi một đường an toàn đến Sa Châu Đôn Hoàng, cũng cam kết đến nơi đó có thể tìm được một nhóm người dẫn đường, mà nếu dọc đường có thể gặp đội buôn đồng hành, vậy thì không thể tốt hơn.
Gừng càng già càng cay, đừng thấy Thiết lão gia tử ngày thường là kẻ tính tình lỗ mãng, chỗ việc đại sự liên quan đến tính mạng cũng không chút nào qua loa, mỗi việc mỗi cái liệt kê ra trật tự phân minh, ngay cả nội tình của hai người địa phương đều được điều tra rõ rõ ràng ràng, nói là để ngừa vạn nhất (ngộ nhỡ).
Nói đến phân đoạn trên, đối với hai cái tiểu bối chúng tôi vốn là không có cái gì nói chen vào, chỉ là lúc sau nói về lương thực của chuyến đi này, khi nhắc tới cùng hai người dẫn thường thuê bốn con lạc đà, tôi thấy Luyện nhi hình như nhíu nhíu mày cực nhỏ không thể nhận ra, lão gia tử theo ánh mắt của tôi cũng phát hiện, liền hỏi "làm sao vậy", đưa tới Luyện nhi nhẹ nhàng nở nụ cười, trả lời "Không có gì a".
Thực ra Luyện nhi không thích lạc đà, chê nó quái dị, điểm ấy lúc ở Lương châu cũng đã biểu hiện ra, mấy ngày gần đây cùng nàng ra ngoài dạo chơi, trong lòng càng nắm chắc điểm này, nhưng mà dù nàng không thích, cũng hiểu được nặng nhẹ, ghét thì ghét, sau cùng cũng không nói lời nào.
Chẳng qua là cuối cùng, dưới tán cây thương lượng tốt tất cả, liền đường ai nấy đi, lúc nàng lướt qua bên cạnh tôi, mỉm cười để lại một câu:
- Đừng đắc ý, một đoạn này bỏ qua, chúng ta lại xem.
Mặc dù là nhẹ nhàng, cũng khiến cho người ta cảm thấy có chút bất an không rõ.
Đến ngày hôm sau, tôi mới coi như hiểu được bất an này từ đâu mà tới.
Ngày hôm sau lúc trời còn tờ mờ sáng, chúng tôi đều đã tỉnh dậy làm công tác chuẩn bị đi xa, sa mạc ngày dài đêm ngắn, nóng lên cực nhanh, đến giữa trưa căn bản không thể chạy đi, đành tranh thủ lúc chiều muộn, bốn con lạc đà sớm đã ở ngoài cửa lớn chờ xuất phát, hôm qua cũng đã bàn bạc xong, trong đó hai người dẫn đường dùng hai con, lão gia tử chiếm một con, tôi cùng Luyện nhi dù sao thân hình gầy yếu, liền cưỡi chung một con.
Lạc đà đều là lạc đà hai bướu, có yên có bàn đạp, yên là mềm mại, thực ra chính là mấy lớp đệm êm ở giữa hai cái bướu, mặt trên đặt một tấm thảm lông dày thêu hoa để cố định, hai cái bàn đạp giống như bàn đạp yên ngựa treo ở hai bên, có điều so với bàn đạp yên ngựa hơi ngắn hơn một chút.
Lạc đà cao to, không quỳ xuống thì không thể cưỡi, tôi là người cuối cùng ra ngoài, tới trước cửa người dẫn đường đã cho lạc đà quỳ xuống rồi, Luyện nhi liền đứng ở một bên khoanh tay chờ đợi, trải nghiệm này đối với nàng dĩ nhiên là lần đầu tiên, đối với tôi cũng là không thuần thục lắm, không khỏi có chút thiếu tự tin, nhưng nghĩ tới hai chúng tôi dẫu sao cũng nên có một người dẫn đầu, vẫn là nhanh chóng đi tới, đang muốn đi lên, lại nghe được nàng ở bên cạnh giống như không để ý nói một câu:
- Ngươi ngồi phía trước, ta muốn ngồi phía sau.
Lời này mới vừa nghe cũng không thấy vấn đề gì, nhưng nhìn cái yên này, lại nhìn trên người một thân trang phục nam nhi, nhất thời bối rối.
Đây là cưỡi lạc đà, không phải ngồi mô tô đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.