Chương 92: Đòi hỏi
Bát Thiên Tuế
26/06/2021
Một đêm này, Luyện nhi ngủ không ngon giấc, so với ngày thường vừa dính gối liền ngủ, đã nhiều lần trở mình rồi.
Đương nhiên, có thể phát hiện việc này, chứng tỏ bản thân tôi cũng ngủ không an ổn.
Ngủ không ngon, định theo thói quen khoác áo đứng dậy ra ngoài tản bộ, nhưng bên kia vốn cũng không ngon giấc, không nên gây thêm tiếng động quấy phá nàng, đành nhịn xuống, yên lặng nằm đó, kiên trì đợi Chu Công đại giá quang lâm.
Trong bóng tối, nghe được nàng lại trở mình, trong giấc ngủ mơ cũng lộ ra một chút cảm giác buồn bực.
Luyện nhi rất ít khi bị tâm sự ảnh hưởng, hiện tại như vậy, tám chín phần có liên quan tới cuộc đối thoại hôm nay.
Thời điểm này, tự kiểm điểm lại mình, âm thầm đặt tay lên ngực tự hỏi.
Từ lúc tây hành (đi về phía tây) tới nay, những ngày tháng qua, hành động và lời nói của nàng, làm ước mong của bản thân nhanh chóng lan rộng không thể khống chế, gần như sắp chạm đến ranh giới.
Những ham muốn độc chiếm kia, những thân mật kia, không cái nào không làm người ta âm thầm ôm ấp kỳ vọng, thậm chí ngẫu nhiên sẽ cảm thấy, giá như mình có thể đủ chủ động, đủ tích cực, biết đâu, đã sớm thuận lý thành chương* chạm đến kết quả mong mỏi đã lâu.
(*) thuận lý thành chương: thuận theo lý thuyết mà suông sẻ
Nếu có thể như vậy, cần gì phải giống như hiện tại, làm khó Luyện nhi còn giày vò chính mình?
Nhưng trong lòng biết rõ, không thể làm như vậy, nhất định không thể.
Bởi vì hiểu trọng lượng của chính mình trong lòng Luyện nhi, cho nên hiểu rõ, nếu nói trực tiếp phần tâm ý này với nàng, rất có thể sẽ được đáp lại. Nhưng một khi như vậy, quan hệ của chúng tôi sẽ bắt đầu tiến vào một giai đoạn mới toanh -- những thứ này cũng chính là ước mong tha thiết. Chỉ là, nó sẽ đưa bản thân rơi vào một mối lo khác. Bởi vì về sau sẽ không cách nào nhận rõ, trong lòng nàng, rốt cuộc có tồn tại tình cảm giống mình hay không, hay là, chỉ là một loại yêu thích mơ hồ không rõ, lại bị người ta dẫn dụ lợi dụng mà thôi.
Phần tình yêu quý giá kia, thật sự trao cho tôi từ tận đáy lòng sao? Nàng tùy hứng không thích bị ràng buộc, liệu có một ngày, sẽ chân chính hiểu được mùi vị tình yêu từ một người khác hay không? Mỗi khi nghĩ đến điều này, sẽ lo sợ không ngớt.
Cho nên, tiếp tục khao khát, cũng không thể làm như trên.
Việc mình có thể làm, chỉ là gieo hạt giống, sau đó dốc sức chăm sóc, mong mỏi cuối cùng sẽ nhận được kết quả mong ước. Nhưng mà, toàn bộ quá trình này, mọc rễ, nảy mầm, sinh trưởng, lại không thể hoàn thành thay nàng, thậm chí, sẽ kết ra trái như thế nào, quyền chủ động, đều nằm trên tay nàng.
Những điều này, yêu cầu chỉ có ba chữ, không hối hận.
Dù cho lúc này phải bức ép...
Chớp mắt một lúc, đến khi cơn buồn ngủ đột kích, trong đầu vẫn tiếp tục hiện ra đủ loại suy nghĩ như đèn kéo quân. Trước đó... Mơ mơ màng màng trước khi đi vào giấc ngủ, ý nghĩ cuối cùng là, trước đó, tôi cũng phải, xử lý tốt chuyện của mình mới được...
Tuy rằng Luyện nhi biểu hiện quan tâm, rất cho người ta hài lòng... Thế nhưng, cũng thật sự rất nguy hiểm...
Bắt đầu ngày mai, bắt đầu ngày mai...
Trước khi ngủ, ý niệm khắc rõ trong đầu. Vì vậy bắt đầu từ ngày thứ hai, tôi đã cố ý giữ khoảng cách với một số người. Mỗi ngày sau giờ ngọ, bên ngoài phía tây cửa sổ, trong sân vẫn hát múa náo nhiệt, nhưng mình không đẩy cửa sổ ngắm nhìn dù chỉ một lần.
Vị hướng đạo trẻ tuổi kia vẫn thường mượn lý do đưa trái cây để thăm hỏi, việc này cũng không tiện cự tuyệt tránh xa người ngàn dặm, dù sao hắn cũng không có ác ý, hơn nữa còn có ân với mình, cho nên rảnh rỗi vẫn nói chuyện cùng hắn, có điều, lời nói cử chỉ đã khách khí rất nhiều.
Có đôi khi, khách khí tức là xa lánh.
Thực ra cũng từng có ý xấu lợi dụng thanh niên này, biết đâu có thể thúc đẩy... Có điều ngẫm lại hay là thôi đi, chuyện của hai người cần gì kéo người thứ ba vô tội vào? Luyện nhi để ý tất nhiên là rất an ủi người khác, nhưng ngộ nhỡ sơ ý một chút, thật sự sẽ hại thanh niên kia đi đời nhà ma, thật quá tội lỗi.
Đáng tiếc mình vì người khác suy nghĩ, bản thân hắn vẫn nằm trong nguy hiểm mà không tự biết.
Anh bạn trẻ dường như cũng cảm nhận được ý cự tuyệt, nhưng không hề nản chí mà còn chạy tới thường xuyên hơn. Kiểu người luôn tràn đầy nhiệt tình này thực sự làm người hơi khó ứng phó.
Kỳ thực nếu hắn bày rõ tâm ý thì còn dễ nói, nhưng người ta liên tục đến đây, chỉ biểu hiện các loại quan tâm chiếu cố, có lúc hành vi như vậy làm tôi nghi hoặc, nghĩ rằng có phải mình và Luyện nhi đã nhìn lầm rồi hay không?
Nghi hoặc cũng tốt, không dễ ứng phó cũng được, thấy Luyện nhi vẫn treo mặt không vui, cảm thấy không thể kéo dài việc này thêm. Nếu đối phương không nói rõ, vậy thì bên mình làm rõ, cho dù nhầm lẫn gì đó, cũng là ngăn chặn lại, xem như là tiêu trừ nỗi buồn phiền đi, tuy là của Luyện nhi.
Soạn qua soạn lại lời nói ở trong bụng, tưởng tượng mọi khả năng xảy ra, tự chuẩn bị vẹn toàn, ngày mai sẽ ngồi chờ đối phương tới cửa. Từ ngày tôi không quan tâm ca hát trong sân nữa, dường như hắn cũng không tham gia, đổi thành mỗi ngày buổi chiều đúng giờ tới thăm, thời điểm ấy cả Luyện nhi và Thiết lão gia tử đều không có mặt, có lẽ hắn thấy thời gian này thuận tiện. Đương nhiên, nếu dự định làm rõ gì đó, cũng rất thuận tiện.
Nhìn mặt trời không sai biệt lắm, lúc đang chừa chỗ trống, bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng bước chân "lộc cộc". Đối với âm thanh này, mình cũng không thấy xa lạ, chỉ lo nghĩ chuyện tiếp theo, chưa từng nghe ra sự gấp gáp không giống ngày thường.
Đợi đến khi hắn không kêu gọi mà trực tiếp đẩy cửa vào, cảm giác bất thường mới nảy sinh.
Cửa là không cài then, nhưng người này ngày thường cực kỳ lễ độ, cho dù khép hờ cũng sẽ gõ cửa, đợi bên trong cho phép mới ngại ngùng tiến vào, nay sao lại lỗ mãng như vậy? Hơn nữa, khuôn mặt tươi cười ngày thường sau cánh cửa, bây giờ đã là đầy mồ hôi cùng sốt ruột, càng hiện ra sự tình không bình thường.
- ... Sao vậy?
Tôi đứng dậy, tức khắc quên hết những lời định nói.
- Cô... Cô nương... Hơ... hơ (tiếng thở), đi mau!
Người này thở hồng hộc, giống như vừa chạy gấp rút một đoạn đường, thở chưa xong nhưng vẫn không quên giành lời, một phát nắm lấy cánh tay tôi kêu lên:
- Đi mau, phiền, hơ, phiền toái rồi!
Tuy hắn có vẻ rất nóng vội, nhưng tôi vẫn chưa bị ảnh hưởng nhiều, có lẽ thấy đối phương quá hốt hoảng ngược lại dễ làm người bình tĩnh. Tôi lặng yên lùi về sau một bước, mượn thế rút tay về, sau đó đến cạnh bàn rót một chén nước trà, nói:
- Đừng nóng vội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Ây da, không có thời gian nữa.
Tiểu Hỏa tiếp nhận chén trà, không uống một ngụm, nặng nề đặt bên cạnh, gần như muốn giậm chân, khẩn trương nói:
- Đi mau đi mau, đồng bọn của cô nương mấy ngày qua không biết đã làm gì mà chọc vào một đám cường đạo, hiện tại bọn chúng dò hỏi được chỗ này, đang ở phía dưới, ta xin bằng hữu kéo chân bọn chúng rồi, nhưng không giữ được lâu đâu, bọn chúng sẽ lên tới giờ, một mình cô nương quá nguy hiểm, không đi sẽ không kịp nữa!
Kỳ thực lúc hắn nói những lời này, bên ngoài đã loáng thoáng truyền đến tiếng huyên náo, đó không phải là tộc Duy Ngô Nhĩ sôi nổi hiếu khách, mà là tiếng ồn ào hung ác xen lẫn tàn bạo, vừa nghe đã biết lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt).
Tôi gật đầu, "À" một tiếng, vẫn chưa hoảng hốt lắm.
Bởi vì đó không phải là sự tình gì đáng hoảng hốt.
Khả năng này, từ lúc bắt đầu đã tồn tại. Nếu muốn điều tra tìm kiếm bọn đạo phỉ này, sẽ khó đảm bảo không bị bọn chúng điều tra ngược lại. Mà dò la tin tức lai lịch ở địa bàn, hiển nhiên càng phong phú nhanh lẹ hơn so với người ngoài. Tuy rằng nhóm Luyện nhi mỗi ngày đi sớm về trễ cố gắng ẩn giấu hành tung, chủ nhà trọ cũng xem như là bằng hữu của bằng hữu, nhưng trên đời chung quy không có tường nào mà gió không lọt qua được.
Thiết lão gia tử và Luyện nhi cùng làm việc, tôi không lo lắng gì, thiệt thòi tổn hại chắc chắn là đối phương. Mà đối phương sau khi thua thiệt, một khi biết được điểm dừng chân của cường địch, hơn nữa biết được cường địch còn có một đồng bọn bị ốm đang điều dưỡng, thế thì hành động tiếp theo là gì, đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể nghĩ ra.
Tuy không nói chuyện này với ai, nhưng trong hai ngày từ sau khi tỉnh dậy, bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Mà khi phải đối mặt với cục diện này, nên làm những gì, từ lâu đã có quyết định.
- Được rồi, bên ngoài tổng cộng tới bao nhiêu người?
Chủ ý đã định, vừa thuận miệng hỏi vừa tới bên giường không nhanh không chậm lục lọi đồ đạc. Hành động này rơi vào trong mắt hướng đạo trẻ, có lẽ làm hắn hiểu lầm, vội vã nói:
- Bây giờ đừng thu thập gì nữa! Tới bốn năm tên đều là đạo tặc nổi danh, bản lĩnh cao đấy! Quan phủ đều không làm gì được bọn họ! Cô nương ngươi nhanh đi theo ta đi, chậm chạp sẽ không kịp nữa rồi!
Làm như vậy, xem như là hắn cũng bất chấp mạo hiểm đi? Tôi cười với hắn, coi như biểu đạt cảm ơn, rồi tự làm việc của mình, lấy được đồ đạc thì ngồi trở lại bên cạnh bàn, đặt đoản kiếm tùy thân ở chỗ thuận tay nhất, lại quấn kĩ vải hồng quanh tay, buộc chặt làm bao tay.
- Cô... Cô nương, ngươi...
Nhìn toàn bộ động tác, người thanh niên như tỉnh táo lại, lộ vẻ cứng họng không biết phải làm sao.
Tiếng ồn bên ngoài đã càng ngày càng gần.
Đột nhiên cảm thấy trục bánh xe lúc này xoay chuyển rất tốt. Suy nghĩ này làm tôi cong khóe môi, động tác trên tay vẫn không ngừng, mở miệng nói:
- Này, thật ra, có phải ngươi có chút thích ta đúng không?
Vốn dĩ kế hoạch không phải như vậy, trong đầu đã nghĩ sẵn nói cho uyển chuyển cẩn thận, chú ý cảm thụ người khác, tuyệt đối không vào thẳng vấn đề như vậy. Nhưng bây giờ vừa lên tiếng đã vô đề, rất có thể là bị thiếu nữ kia ảnh hưởng đến tiềm di mặc hóa (biến đổi ngầm mà không biết) nhỉ? Nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy yên tâm thoải mái.
- A? Cái này, ta, ta...
Tiểu Hỏa nhi đáng thương bị dọa sợ, nhưng tố chất tâm lý thật sự mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng. Tại nơi này, đề tài đột ngột, dưới tình thế cấp bách, lại có thể lắp bắp hai tiếng, rồi gật đầu, dứt khoát trả lời:
- Phải, đúng vậy, ta rất thích ngươi, cô nương xinh đẹp!
Bị một câu xinh đẹp cuối cùng chọc cười, nhưng trong lòng âm thầm thở dài "thật tốt", thân làm đàn ông, bất kể kết quả thế nào, ít nhất có thể chí khí hùng hồn nói ra ý nghĩ quý mến đối với người trong lòng, khỏi phải lo ngại nhiều.
Trong lòng cảm thán, ngoài miệng lại hỏi:
- Tại sao yêu thích ta? Nếu nói gương mặt xinh đẹp, thiếu nữ đi cùng ta mới xứng hơn chứ? - Đây đúng là điểm làm người khó hiểu.
- Không giống nhau, ngươi hát, rất tốt, dịu dàng với trẻ con, tâm địa thiện lương, ở đại mạc còn rất dũng cảm liều mình đuổi theo nước, ta, ta... không phải là bởi vì dung mạo xinh đẹp...
Hắn lắp bắp nói, tựa hồ muốn miêu tả một hình tượng tốt đẹp trong lòng.
Đáng tiếc, hình tượng này quá tốt đẹp, nghe thấy không giống là mình.
Mà tiếng ồn ào hỗn loạn hung ác kia đã tìm đến cửa.
Không có thời gian nói nhiều nữa rồi, tôi thở dài đứng dậy, nắm đoản kiếm trong tay, sửa sang lại quần áo một chút, nói sang chuyện khác:
- Hiện tại vẫn kịp, ngươi trèo qua cửa sổ đi, chuyện tiếp theo, vốn dĩ không liên quan tới ngươi.
- Không!
E rằng thật sự là một người dũng cảm, có lẽ vừa mới bày tỏ còn dư nhiệt lượng, người thanh niên kia quay lưng lại, kích động nói:
- Ta, ta bảo vệ ngươi!
Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, cửa "rầm" bị đạp ra.
Không nhìn hung thần ác sát ngoài cửa, quay đầu lại hỏi hắn:
- Ngươi nói, ngươi thích tính cách của ta?
Thấy hắn căng thẳng lại mờ mịt gật đầu, mới cười nói:
- Vậy đáng tiếc, vị cô nương mà ngươi thấy, nội tâm không giống như ngươi nghĩ, tỉ như bây giờ, ngươi biết vì sao nàng không đi không?
Đối thủ đang la hét cầm vung vũ khí về phía bên này, người thanh niên không thể nói chuyện dưới loại không khí này, cho nên chính mình quyết định tự nói cho hắn biết:
- Bởi vì nàng muốn dùng máu của họ, chứng minh bản thân!
Một lời rơi xuống, đạp bàn, rút kiếm, nhân lúc mấy người bất ngờ bị bàn gỗ đánh tới, phi thân nhảy lên!
Trốn tránh trước khi đối phương tới, thực ra cái này không hẳn là một kế sách không ổn, chỉ là hiện giờ đó cũng không phải là mong ước của chính mình. Ta là đồng bọn của Luyện Nghê Thường, mà người gặp chuyện bỏ trốn tuyệt nhiên không có tư cách đứng bên cạnh nàng.
Tôi đòi hỏi sự tin tưởng của nàng, mà để lấy được sự tin tưởng này thì mình phải chứng minh, chứng minh bản thân là một người hữu dụng, chứ không phải là liên lụy của nàng.
Người tới có bốn người, hai người dùng đao kiếm, một người dùng chùy, còn lại một người tay không, trong đó tay không quả nhiên công lực cao hơn một bậc. Dọc đường đi, Thiết lão gia tử đã biểu diễn cho chúng tôi không ít chiêu thức võ công của Kim Độc Dị mà ông ấy biết, cho nên tôi nhìn ra được người này là nhất mạch tương thừa (truyền thừa từ một huyết thống), cũng có nghĩa là, nhóm Luyện nhi quả nhiên tìm đúng đường, mới bức bách bọn họ.
Hiện tại trong phòng nhỏ hẹp, xoay chuyển mất linh hoạt, lấy một chọi bốn bất lợi cho mình, hơn nữa thân thể còn bay bổng chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên phải, tốc chiến tốc thắng!
Ôm tôn chỉ (ý định của bản thân) này, mũi kiếm quét tới, lấy tránh né làm chủ đối với ba người còn lại, chỉ tập trung toàn lực cắn một người trong đó. Đánh bại từng người là chân lý bất biến. Vừa mới qua một thời gian ngắn, trên tay hai người dùng đao kiếm đã bị chém ra vài vết thương, máu chảy đầm đìa khó mà phát huy. Lần này tôi đã quyết định ngoan tâm (tư tưởng độc ác), hơn nữa đối phương còn là đạo tặc, ra tay hiển nhiên không có lưu tình.
Hai người sử dụng đao kiếm đã không còn uy hiếp, người dùng chùy động tác chậm chạp cũng không đáng lo, chỉ còn lại một người, cũng là một tên mạnh nhất trong bốn người.
Kinh nghiệm đối phó với người tay không không nhiều, đại lực kim cương thủ trên đỉnh Ngọc Nữ coi như là khắc sâu ấn tượng. Có điều người này không giống, một là tràn đầy mạnh mẽ, một là chưởng pháp nhẹ nhàng linh hoạt, mang theo âm lãnh, tôi chú ý hư thực, tìm khuyết điểm sơ hở để công kích. Cứ như vậy qua hơn mười chiêu, nhưng vẫn khó tìm cơ hội một chiêu khống chế địch.
Thân thể vốn chưa phục hồi hoàn toàn, dần dần có chút chứng khí hư, trong lòng nhất thời sốt ruột, trận chiến này mình nhất định không thể sơ suất. Ngay lập tức cánh tay tăng thêm một phần lực áp sát, mũi kiếm nhắm đâm vào chỗ hiểm. Người nọ tức thì luống cuống, chưởng pháp dần rối loạn, lúc nguy cấp lộ ra một chỗ hở, tôi trở tay tấn công, đoản kiếm áp thẳng vào yếu huyệt trên vai!
Một kiếm này nếu đánh trúng chỗ hiểm, chính là phân rõ thắng bại. Nào ngờ đối thủ nhanh như chớp qua loa tránh né, một kiếm kia, trái lại đã bị lệch.
Xúc cảm kim loại đâm vào thịt truyền từ thân kiếm tới tay, những đóa hoa đỏ thẫm bắn tung tóe trước mặt.
Thở hổn hển, nhìn đối phương từ từ ngã xuống, trên mặt đất là dòng suối đỏ uốn lượn phun ra từ cần cổ. Tim đập rất nhanh, nhưng không nhanh như tưởng tượng.
Thu kiếm, chậm rãi quét mắt nhìn ba người còn lại, nhìn thấy chính là bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy.
Chẳng qua là, định luật thời loạn lạc, nhập gia tùy tục mà thôi.
Từ nay về sau đã giống nàng rồi.
- Hừ, đám khốn kiếp kia, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Bả vai được khoác lên, phía sau có tiếng cười khẽ quen thuộc, mang theo bất mãn cùng giễu cợt. Lúc này mới hiểu ra, nguyên nhân căn bản làm bọn chúng hoảng loạn chạy trốn là gì.
Xoay người, cũng nhẹ nhàng cười với nàng:
- Ngươi xem, ta có thể ứng phó.
- Ừ.
Thiếu nữ gật đầu, trên tay là túi quần áo đã thu thập từ sáng sớm, nàng cầm lắc lắc, cười nói:
- Chúng ta đi thôi, khỏi phải ở lại chỗ này, đã đào ra hang ổ bên kia rồi.
Thời điểm nói lời này, Luyện nhi tựa hồ định ôm thắt lưng, ngẫm nghĩ, lại đổi thành nắm tay.
Trong khoảnh khắc dắt tay, nàng thấp giọng nói:
- Dường như ta đã nghĩ ra gì đó, lát nữa nói cho ngươi.
Ngẩn ra, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bị nàng kéo ra cửa. Nhìn bóng lưng kia, tự nói với mình đừng nghĩ quá nhiều, nói không chừng, có lẽ sắp phải đối mặt là một đáp án làm cho người ta dở khóc dở cười. Nhưng tâm tình, nhịn không được phấn khởi.
Có lẽ chỉ là vì, lúc này, mười ngón tay đan chặt.
Đương nhiên, có thể phát hiện việc này, chứng tỏ bản thân tôi cũng ngủ không an ổn.
Ngủ không ngon, định theo thói quen khoác áo đứng dậy ra ngoài tản bộ, nhưng bên kia vốn cũng không ngon giấc, không nên gây thêm tiếng động quấy phá nàng, đành nhịn xuống, yên lặng nằm đó, kiên trì đợi Chu Công đại giá quang lâm.
Trong bóng tối, nghe được nàng lại trở mình, trong giấc ngủ mơ cũng lộ ra một chút cảm giác buồn bực.
Luyện nhi rất ít khi bị tâm sự ảnh hưởng, hiện tại như vậy, tám chín phần có liên quan tới cuộc đối thoại hôm nay.
Thời điểm này, tự kiểm điểm lại mình, âm thầm đặt tay lên ngực tự hỏi.
Từ lúc tây hành (đi về phía tây) tới nay, những ngày tháng qua, hành động và lời nói của nàng, làm ước mong của bản thân nhanh chóng lan rộng không thể khống chế, gần như sắp chạm đến ranh giới.
Những ham muốn độc chiếm kia, những thân mật kia, không cái nào không làm người ta âm thầm ôm ấp kỳ vọng, thậm chí ngẫu nhiên sẽ cảm thấy, giá như mình có thể đủ chủ động, đủ tích cực, biết đâu, đã sớm thuận lý thành chương* chạm đến kết quả mong mỏi đã lâu.
(*) thuận lý thành chương: thuận theo lý thuyết mà suông sẻ
Nếu có thể như vậy, cần gì phải giống như hiện tại, làm khó Luyện nhi còn giày vò chính mình?
Nhưng trong lòng biết rõ, không thể làm như vậy, nhất định không thể.
Bởi vì hiểu trọng lượng của chính mình trong lòng Luyện nhi, cho nên hiểu rõ, nếu nói trực tiếp phần tâm ý này với nàng, rất có thể sẽ được đáp lại. Nhưng một khi như vậy, quan hệ của chúng tôi sẽ bắt đầu tiến vào một giai đoạn mới toanh -- những thứ này cũng chính là ước mong tha thiết. Chỉ là, nó sẽ đưa bản thân rơi vào một mối lo khác. Bởi vì về sau sẽ không cách nào nhận rõ, trong lòng nàng, rốt cuộc có tồn tại tình cảm giống mình hay không, hay là, chỉ là một loại yêu thích mơ hồ không rõ, lại bị người ta dẫn dụ lợi dụng mà thôi.
Phần tình yêu quý giá kia, thật sự trao cho tôi từ tận đáy lòng sao? Nàng tùy hứng không thích bị ràng buộc, liệu có một ngày, sẽ chân chính hiểu được mùi vị tình yêu từ một người khác hay không? Mỗi khi nghĩ đến điều này, sẽ lo sợ không ngớt.
Cho nên, tiếp tục khao khát, cũng không thể làm như trên.
Việc mình có thể làm, chỉ là gieo hạt giống, sau đó dốc sức chăm sóc, mong mỏi cuối cùng sẽ nhận được kết quả mong ước. Nhưng mà, toàn bộ quá trình này, mọc rễ, nảy mầm, sinh trưởng, lại không thể hoàn thành thay nàng, thậm chí, sẽ kết ra trái như thế nào, quyền chủ động, đều nằm trên tay nàng.
Những điều này, yêu cầu chỉ có ba chữ, không hối hận.
Dù cho lúc này phải bức ép...
Chớp mắt một lúc, đến khi cơn buồn ngủ đột kích, trong đầu vẫn tiếp tục hiện ra đủ loại suy nghĩ như đèn kéo quân. Trước đó... Mơ mơ màng màng trước khi đi vào giấc ngủ, ý nghĩ cuối cùng là, trước đó, tôi cũng phải, xử lý tốt chuyện của mình mới được...
Tuy rằng Luyện nhi biểu hiện quan tâm, rất cho người ta hài lòng... Thế nhưng, cũng thật sự rất nguy hiểm...
Bắt đầu ngày mai, bắt đầu ngày mai...
Trước khi ngủ, ý niệm khắc rõ trong đầu. Vì vậy bắt đầu từ ngày thứ hai, tôi đã cố ý giữ khoảng cách với một số người. Mỗi ngày sau giờ ngọ, bên ngoài phía tây cửa sổ, trong sân vẫn hát múa náo nhiệt, nhưng mình không đẩy cửa sổ ngắm nhìn dù chỉ một lần.
Vị hướng đạo trẻ tuổi kia vẫn thường mượn lý do đưa trái cây để thăm hỏi, việc này cũng không tiện cự tuyệt tránh xa người ngàn dặm, dù sao hắn cũng không có ác ý, hơn nữa còn có ân với mình, cho nên rảnh rỗi vẫn nói chuyện cùng hắn, có điều, lời nói cử chỉ đã khách khí rất nhiều.
Có đôi khi, khách khí tức là xa lánh.
Thực ra cũng từng có ý xấu lợi dụng thanh niên này, biết đâu có thể thúc đẩy... Có điều ngẫm lại hay là thôi đi, chuyện của hai người cần gì kéo người thứ ba vô tội vào? Luyện nhi để ý tất nhiên là rất an ủi người khác, nhưng ngộ nhỡ sơ ý một chút, thật sự sẽ hại thanh niên kia đi đời nhà ma, thật quá tội lỗi.
Đáng tiếc mình vì người khác suy nghĩ, bản thân hắn vẫn nằm trong nguy hiểm mà không tự biết.
Anh bạn trẻ dường như cũng cảm nhận được ý cự tuyệt, nhưng không hề nản chí mà còn chạy tới thường xuyên hơn. Kiểu người luôn tràn đầy nhiệt tình này thực sự làm người hơi khó ứng phó.
Kỳ thực nếu hắn bày rõ tâm ý thì còn dễ nói, nhưng người ta liên tục đến đây, chỉ biểu hiện các loại quan tâm chiếu cố, có lúc hành vi như vậy làm tôi nghi hoặc, nghĩ rằng có phải mình và Luyện nhi đã nhìn lầm rồi hay không?
Nghi hoặc cũng tốt, không dễ ứng phó cũng được, thấy Luyện nhi vẫn treo mặt không vui, cảm thấy không thể kéo dài việc này thêm. Nếu đối phương không nói rõ, vậy thì bên mình làm rõ, cho dù nhầm lẫn gì đó, cũng là ngăn chặn lại, xem như là tiêu trừ nỗi buồn phiền đi, tuy là của Luyện nhi.
Soạn qua soạn lại lời nói ở trong bụng, tưởng tượng mọi khả năng xảy ra, tự chuẩn bị vẹn toàn, ngày mai sẽ ngồi chờ đối phương tới cửa. Từ ngày tôi không quan tâm ca hát trong sân nữa, dường như hắn cũng không tham gia, đổi thành mỗi ngày buổi chiều đúng giờ tới thăm, thời điểm ấy cả Luyện nhi và Thiết lão gia tử đều không có mặt, có lẽ hắn thấy thời gian này thuận tiện. Đương nhiên, nếu dự định làm rõ gì đó, cũng rất thuận tiện.
Nhìn mặt trời không sai biệt lắm, lúc đang chừa chỗ trống, bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng bước chân "lộc cộc". Đối với âm thanh này, mình cũng không thấy xa lạ, chỉ lo nghĩ chuyện tiếp theo, chưa từng nghe ra sự gấp gáp không giống ngày thường.
Đợi đến khi hắn không kêu gọi mà trực tiếp đẩy cửa vào, cảm giác bất thường mới nảy sinh.
Cửa là không cài then, nhưng người này ngày thường cực kỳ lễ độ, cho dù khép hờ cũng sẽ gõ cửa, đợi bên trong cho phép mới ngại ngùng tiến vào, nay sao lại lỗ mãng như vậy? Hơn nữa, khuôn mặt tươi cười ngày thường sau cánh cửa, bây giờ đã là đầy mồ hôi cùng sốt ruột, càng hiện ra sự tình không bình thường.
- ... Sao vậy?
Tôi đứng dậy, tức khắc quên hết những lời định nói.
- Cô... Cô nương... Hơ... hơ (tiếng thở), đi mau!
Người này thở hồng hộc, giống như vừa chạy gấp rút một đoạn đường, thở chưa xong nhưng vẫn không quên giành lời, một phát nắm lấy cánh tay tôi kêu lên:
- Đi mau, phiền, hơ, phiền toái rồi!
Tuy hắn có vẻ rất nóng vội, nhưng tôi vẫn chưa bị ảnh hưởng nhiều, có lẽ thấy đối phương quá hốt hoảng ngược lại dễ làm người bình tĩnh. Tôi lặng yên lùi về sau một bước, mượn thế rút tay về, sau đó đến cạnh bàn rót một chén nước trà, nói:
- Đừng nóng vội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Ây da, không có thời gian nữa.
Tiểu Hỏa tiếp nhận chén trà, không uống một ngụm, nặng nề đặt bên cạnh, gần như muốn giậm chân, khẩn trương nói:
- Đi mau đi mau, đồng bọn của cô nương mấy ngày qua không biết đã làm gì mà chọc vào một đám cường đạo, hiện tại bọn chúng dò hỏi được chỗ này, đang ở phía dưới, ta xin bằng hữu kéo chân bọn chúng rồi, nhưng không giữ được lâu đâu, bọn chúng sẽ lên tới giờ, một mình cô nương quá nguy hiểm, không đi sẽ không kịp nữa!
Kỳ thực lúc hắn nói những lời này, bên ngoài đã loáng thoáng truyền đến tiếng huyên náo, đó không phải là tộc Duy Ngô Nhĩ sôi nổi hiếu khách, mà là tiếng ồn ào hung ác xen lẫn tàn bạo, vừa nghe đã biết lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt).
Tôi gật đầu, "À" một tiếng, vẫn chưa hoảng hốt lắm.
Bởi vì đó không phải là sự tình gì đáng hoảng hốt.
Khả năng này, từ lúc bắt đầu đã tồn tại. Nếu muốn điều tra tìm kiếm bọn đạo phỉ này, sẽ khó đảm bảo không bị bọn chúng điều tra ngược lại. Mà dò la tin tức lai lịch ở địa bàn, hiển nhiên càng phong phú nhanh lẹ hơn so với người ngoài. Tuy rằng nhóm Luyện nhi mỗi ngày đi sớm về trễ cố gắng ẩn giấu hành tung, chủ nhà trọ cũng xem như là bằng hữu của bằng hữu, nhưng trên đời chung quy không có tường nào mà gió không lọt qua được.
Thiết lão gia tử và Luyện nhi cùng làm việc, tôi không lo lắng gì, thiệt thòi tổn hại chắc chắn là đối phương. Mà đối phương sau khi thua thiệt, một khi biết được điểm dừng chân của cường địch, hơn nữa biết được cường địch còn có một đồng bọn bị ốm đang điều dưỡng, thế thì hành động tiếp theo là gì, đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể nghĩ ra.
Tuy không nói chuyện này với ai, nhưng trong hai ngày từ sau khi tỉnh dậy, bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Mà khi phải đối mặt với cục diện này, nên làm những gì, từ lâu đã có quyết định.
- Được rồi, bên ngoài tổng cộng tới bao nhiêu người?
Chủ ý đã định, vừa thuận miệng hỏi vừa tới bên giường không nhanh không chậm lục lọi đồ đạc. Hành động này rơi vào trong mắt hướng đạo trẻ, có lẽ làm hắn hiểu lầm, vội vã nói:
- Bây giờ đừng thu thập gì nữa! Tới bốn năm tên đều là đạo tặc nổi danh, bản lĩnh cao đấy! Quan phủ đều không làm gì được bọn họ! Cô nương ngươi nhanh đi theo ta đi, chậm chạp sẽ không kịp nữa rồi!
Làm như vậy, xem như là hắn cũng bất chấp mạo hiểm đi? Tôi cười với hắn, coi như biểu đạt cảm ơn, rồi tự làm việc của mình, lấy được đồ đạc thì ngồi trở lại bên cạnh bàn, đặt đoản kiếm tùy thân ở chỗ thuận tay nhất, lại quấn kĩ vải hồng quanh tay, buộc chặt làm bao tay.
- Cô... Cô nương, ngươi...
Nhìn toàn bộ động tác, người thanh niên như tỉnh táo lại, lộ vẻ cứng họng không biết phải làm sao.
Tiếng ồn bên ngoài đã càng ngày càng gần.
Đột nhiên cảm thấy trục bánh xe lúc này xoay chuyển rất tốt. Suy nghĩ này làm tôi cong khóe môi, động tác trên tay vẫn không ngừng, mở miệng nói:
- Này, thật ra, có phải ngươi có chút thích ta đúng không?
Vốn dĩ kế hoạch không phải như vậy, trong đầu đã nghĩ sẵn nói cho uyển chuyển cẩn thận, chú ý cảm thụ người khác, tuyệt đối không vào thẳng vấn đề như vậy. Nhưng bây giờ vừa lên tiếng đã vô đề, rất có thể là bị thiếu nữ kia ảnh hưởng đến tiềm di mặc hóa (biến đổi ngầm mà không biết) nhỉ? Nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy yên tâm thoải mái.
- A? Cái này, ta, ta...
Tiểu Hỏa nhi đáng thương bị dọa sợ, nhưng tố chất tâm lý thật sự mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng. Tại nơi này, đề tài đột ngột, dưới tình thế cấp bách, lại có thể lắp bắp hai tiếng, rồi gật đầu, dứt khoát trả lời:
- Phải, đúng vậy, ta rất thích ngươi, cô nương xinh đẹp!
Bị một câu xinh đẹp cuối cùng chọc cười, nhưng trong lòng âm thầm thở dài "thật tốt", thân làm đàn ông, bất kể kết quả thế nào, ít nhất có thể chí khí hùng hồn nói ra ý nghĩ quý mến đối với người trong lòng, khỏi phải lo ngại nhiều.
Trong lòng cảm thán, ngoài miệng lại hỏi:
- Tại sao yêu thích ta? Nếu nói gương mặt xinh đẹp, thiếu nữ đi cùng ta mới xứng hơn chứ? - Đây đúng là điểm làm người khó hiểu.
- Không giống nhau, ngươi hát, rất tốt, dịu dàng với trẻ con, tâm địa thiện lương, ở đại mạc còn rất dũng cảm liều mình đuổi theo nước, ta, ta... không phải là bởi vì dung mạo xinh đẹp...
Hắn lắp bắp nói, tựa hồ muốn miêu tả một hình tượng tốt đẹp trong lòng.
Đáng tiếc, hình tượng này quá tốt đẹp, nghe thấy không giống là mình.
Mà tiếng ồn ào hỗn loạn hung ác kia đã tìm đến cửa.
Không có thời gian nói nhiều nữa rồi, tôi thở dài đứng dậy, nắm đoản kiếm trong tay, sửa sang lại quần áo một chút, nói sang chuyện khác:
- Hiện tại vẫn kịp, ngươi trèo qua cửa sổ đi, chuyện tiếp theo, vốn dĩ không liên quan tới ngươi.
- Không!
E rằng thật sự là một người dũng cảm, có lẽ vừa mới bày tỏ còn dư nhiệt lượng, người thanh niên kia quay lưng lại, kích động nói:
- Ta, ta bảo vệ ngươi!
Tiếng nói của hắn vừa rơi xuống, cửa "rầm" bị đạp ra.
Không nhìn hung thần ác sát ngoài cửa, quay đầu lại hỏi hắn:
- Ngươi nói, ngươi thích tính cách của ta?
Thấy hắn căng thẳng lại mờ mịt gật đầu, mới cười nói:
- Vậy đáng tiếc, vị cô nương mà ngươi thấy, nội tâm không giống như ngươi nghĩ, tỉ như bây giờ, ngươi biết vì sao nàng không đi không?
Đối thủ đang la hét cầm vung vũ khí về phía bên này, người thanh niên không thể nói chuyện dưới loại không khí này, cho nên chính mình quyết định tự nói cho hắn biết:
- Bởi vì nàng muốn dùng máu của họ, chứng minh bản thân!
Một lời rơi xuống, đạp bàn, rút kiếm, nhân lúc mấy người bất ngờ bị bàn gỗ đánh tới, phi thân nhảy lên!
Trốn tránh trước khi đối phương tới, thực ra cái này không hẳn là một kế sách không ổn, chỉ là hiện giờ đó cũng không phải là mong ước của chính mình. Ta là đồng bọn của Luyện Nghê Thường, mà người gặp chuyện bỏ trốn tuyệt nhiên không có tư cách đứng bên cạnh nàng.
Tôi đòi hỏi sự tin tưởng của nàng, mà để lấy được sự tin tưởng này thì mình phải chứng minh, chứng minh bản thân là một người hữu dụng, chứ không phải là liên lụy của nàng.
Người tới có bốn người, hai người dùng đao kiếm, một người dùng chùy, còn lại một người tay không, trong đó tay không quả nhiên công lực cao hơn một bậc. Dọc đường đi, Thiết lão gia tử đã biểu diễn cho chúng tôi không ít chiêu thức võ công của Kim Độc Dị mà ông ấy biết, cho nên tôi nhìn ra được người này là nhất mạch tương thừa (truyền thừa từ một huyết thống), cũng có nghĩa là, nhóm Luyện nhi quả nhiên tìm đúng đường, mới bức bách bọn họ.
Hiện tại trong phòng nhỏ hẹp, xoay chuyển mất linh hoạt, lấy một chọi bốn bất lợi cho mình, hơn nữa thân thể còn bay bổng chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên phải, tốc chiến tốc thắng!
Ôm tôn chỉ (ý định của bản thân) này, mũi kiếm quét tới, lấy tránh né làm chủ đối với ba người còn lại, chỉ tập trung toàn lực cắn một người trong đó. Đánh bại từng người là chân lý bất biến. Vừa mới qua một thời gian ngắn, trên tay hai người dùng đao kiếm đã bị chém ra vài vết thương, máu chảy đầm đìa khó mà phát huy. Lần này tôi đã quyết định ngoan tâm (tư tưởng độc ác), hơn nữa đối phương còn là đạo tặc, ra tay hiển nhiên không có lưu tình.
Hai người sử dụng đao kiếm đã không còn uy hiếp, người dùng chùy động tác chậm chạp cũng không đáng lo, chỉ còn lại một người, cũng là một tên mạnh nhất trong bốn người.
Kinh nghiệm đối phó với người tay không không nhiều, đại lực kim cương thủ trên đỉnh Ngọc Nữ coi như là khắc sâu ấn tượng. Có điều người này không giống, một là tràn đầy mạnh mẽ, một là chưởng pháp nhẹ nhàng linh hoạt, mang theo âm lãnh, tôi chú ý hư thực, tìm khuyết điểm sơ hở để công kích. Cứ như vậy qua hơn mười chiêu, nhưng vẫn khó tìm cơ hội một chiêu khống chế địch.
Thân thể vốn chưa phục hồi hoàn toàn, dần dần có chút chứng khí hư, trong lòng nhất thời sốt ruột, trận chiến này mình nhất định không thể sơ suất. Ngay lập tức cánh tay tăng thêm một phần lực áp sát, mũi kiếm nhắm đâm vào chỗ hiểm. Người nọ tức thì luống cuống, chưởng pháp dần rối loạn, lúc nguy cấp lộ ra một chỗ hở, tôi trở tay tấn công, đoản kiếm áp thẳng vào yếu huyệt trên vai!
Một kiếm này nếu đánh trúng chỗ hiểm, chính là phân rõ thắng bại. Nào ngờ đối thủ nhanh như chớp qua loa tránh né, một kiếm kia, trái lại đã bị lệch.
Xúc cảm kim loại đâm vào thịt truyền từ thân kiếm tới tay, những đóa hoa đỏ thẫm bắn tung tóe trước mặt.
Thở hổn hển, nhìn đối phương từ từ ngã xuống, trên mặt đất là dòng suối đỏ uốn lượn phun ra từ cần cổ. Tim đập rất nhanh, nhưng không nhanh như tưởng tượng.
Thu kiếm, chậm rãi quét mắt nhìn ba người còn lại, nhìn thấy chính là bóng lưng hốt hoảng bỏ chạy.
Chẳng qua là, định luật thời loạn lạc, nhập gia tùy tục mà thôi.
Từ nay về sau đã giống nàng rồi.
- Hừ, đám khốn kiếp kia, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Bả vai được khoác lên, phía sau có tiếng cười khẽ quen thuộc, mang theo bất mãn cùng giễu cợt. Lúc này mới hiểu ra, nguyên nhân căn bản làm bọn chúng hoảng loạn chạy trốn là gì.
Xoay người, cũng nhẹ nhàng cười với nàng:
- Ngươi xem, ta có thể ứng phó.
- Ừ.
Thiếu nữ gật đầu, trên tay là túi quần áo đã thu thập từ sáng sớm, nàng cầm lắc lắc, cười nói:
- Chúng ta đi thôi, khỏi phải ở lại chỗ này, đã đào ra hang ổ bên kia rồi.
Thời điểm nói lời này, Luyện nhi tựa hồ định ôm thắt lưng, ngẫm nghĩ, lại đổi thành nắm tay.
Trong khoảnh khắc dắt tay, nàng thấp giọng nói:
- Dường như ta đã nghĩ ra gì đó, lát nữa nói cho ngươi.
Ngẩn ra, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bị nàng kéo ra cửa. Nhìn bóng lưng kia, tự nói với mình đừng nghĩ quá nhiều, nói không chừng, có lẽ sắp phải đối mặt là một đáp án làm cho người ta dở khóc dở cười. Nhưng tâm tình, nhịn không được phấn khởi.
Có lẽ chỉ là vì, lúc này, mười ngón tay đan chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.