Chương 22: Lộp bộp
Bát Thiên Tuế
26/06/2021
"Đêm nay khó ngủ, tiếp tục nhớ lại trước kia, lúc đó ra đi không lời từ biệt, phần nhiều là vì tức giận. Những khi chiêm bao, nồng đậm nhung nhớ, trong lòng cũng cảm thấy hối hận. Song, thân như tên đã rời cung, không thể quay đầu. Hai mươi năm hẹn ước xa xa khó vời, nay phá chỉ nhi thư (cắn ngón tay viết thư), ngày sau đoàn tụ tạm gác lại. Ông trời làm chứng, nếu có duyên nhìn thấy nhau mới chứng tỏ tình cảm phu thê là thật."
Đứng trong thạch thất, dưới ánh đèn mờ mịt cẩn thận đọc dòng chữ đỏ sậm trên quyển da dê. Đa số đều giống một đoạn này, không đầu không đuôi, ngày tháng ghi chép khi có khi không, khoảng thời gian cách giữa hai đoạn văn xa nhất là một năm có hơn. Thay vì gọi là nhật ký, chi bằng nói là bản ghi chép tâm tình của sư phụ thì chuẩn xác hơn. Nhưng mà dù là những đoạn ngắt quãng như vậy, tôi xem hết từ trên xuống, dần dần cũng nắm được nội dung khái quát bên trong những con chữ này.
Thì ra sư phụ đã lập gia đình từ sớm, mà xem ra trượng phu của người cũng đồng dạng là kiếm sư giỏi, tình cảm hai bên khá thắm thiết. Ngày trước sư phụ đã từng nói, nàng muốn chọn lọc từ nhiều môn phái khác nhau để sáng chế ra một môn kiếm thuật mới. Bây giờ xem lại, ban đầu ý tưởng này là của sư công (chồng của sư phụ), dường như sư công còn dùng việc này để trêu đùa sư phụ. Tiếc là hai người đều là cao thủ, sư phụ tính tình lại kiêu ngạo, bị trò đùa này chọc tức, tuyên bố chính mình cũng muốn sáng tạo một cái riêng, qua hai mươi năm nữa hẵng so sánh, nhìn xem ai mạnh! Sau đó thật sự thu gom kiếm phổ chia tay không từ biệt. Mấy năm đầu biết sư công đang tìm người, người còn trốn tránh khắp nơi để không bị bắt gặp, nhờ vậy mới có cuộc gặp gỡ giữa ta và người năm đó. Về sau, dần dần không còn nghe thấy tin tức sư công tìm người, sư phụ nghĩ là sư công tuyệt vọng rồi, thế nên mới cùng tôi quyết định định cư ở Tây Nhạc, chuyên tâm nghiên cứu kiếm thuật. Nhưng mà vẫn còn tình cảm, thời gian dài vẫn sẽ nhớ nhung lo lắng, cũng có suy nghĩ lại, chỉ là tâm tình này không đáng vì người khác nói, lúc này mới dùng máu gửi tâm tư, viết xuống những dòng chữ này, tạm gác lại ngày sau làm chứng.
Dù sao tính tình sư phụ cương quyết, dù cho dĩ huyết kí tâm (lấy máu gửi tâm), cũng đều viết rất ngắn gọn dễ hiểu, vài nét bút tâm sự, lật không bao lâu liền hết. Ngoài những huyết tự (chữ bằng máu) này ra, mặt sau ghi chép chỉ là một vài ý tưởng luyện kiếm, tiến độ cùng chuyện cuộc sống thường ngày, cuối cùng là sự việc thu tôi cùng Luyện nhi làm đồ đệ.
Không qua bao lâu liền đọc xong xuôi, đầu đuôi câu chuyện cứ như vậy mà vô tình được biết, trong lòng khó tránh xúc động. Trước kia theo sư phụ phiêu bạt khắp nơi, còn cho là người nhất định có ân oán tình cừu gì đó không bình thường, thế mà kết quả lại đơn giản như vầy, tất cả mọi chuyện, đều chỉ vì hành động tức giận cùng với câu chuyện trêu đùa.
Nhất thời, chỉ lo cảm thán một chỗ, đã quên mất bên cạnh còn một người đang đỏ mắt chờ mong. Hẳn là lần trước xem sách thuốc vô tình tạo thành một ký kết ngầm, chỉ cần khi tôi xem thứ gì đó, đặc biệt là thứ cần dùng, Luyện nhi thông thường sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi, không tùy tiện ồn ào thúc giục. Giờ thấy tôi xem xong mà vẫn im lặng không nói lời nào, rốt cục sốt ruột, kéo ống tay áo tôi đến hỏi:
- Này, sao rồi? Trên mảnh vải viết gì? Hữu ích không?
Tôi lắc đầu, ngẫm nghĩ, có lẽ nên nói cho nàng nghe đầu đuôi những sự việc được viết trên này cộng thêm những lý giải của bản thân, tuy rằng có thật nhiều tâm tư của sư phụ, nhưng xác thực không hề liên quan gì đến thứ mà người yêu thích.
Nghe xong nàng hiển nhiên là không hài lòng, hơn nữa còn có vẻ không vui, chỉ thấy nàng phụng phịu nhìn chăm chú tấm da dê nửa ngày, đột nhiên nâng mắt nhìn tôi, vẻ mặt tựa hồ còn có chút mê man khó hiểu:
- Ngươi nói, trừ chúng ta ra, sư phụ còn yêu thích những người khác? Người đối với trượng phu có tình? Giống như đối với chúng ta có tình?
- ... Nha đầu ngốc.
Cứ tưởng nàng không vui chuyện gì, nghĩ làm cách nào khuyên nhủ, tự nhiên đưa ra một vấn đề chọc tôi buồn cười:
- Ngươi để ý chuyện linh tinh gì vậy? Sư phụ đối với chúng ta là tình thầy trò, đối với trượng phu là tình yêu nam nữ, hai loại tình cảm này vốn không hề giống nhau.
- Tình yêu nam nữ?
Quan hệ thầy trò thì Luyện nhi hiểu, đối với vấn đề này nàng không thắc mắc nghi vấn gì, lại trực tiếp nhảy tới một từ phía sau, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi:
- Tình yêu nam nữ là cái dạng gì? Có gì không giống à?
Này thật sự là một vấn đề... khó giải đáp tốt.
Trong phút chốc, tôi hầu như hiểu được cảm giác thế nào khi mà phụ huynh phải trả lời vấn đề nhạy cảm cho đứa nhỏ nhà mình. Do đó cũng rất tự nhiên lựa chọn phương pháp ứng phó tạm thời mà phần lớn mọi người hay sử dụng, trả lời qua loa:
- .... Ừ, cái này, Luyện nhi bây giờ còn nhỏ, chờ sau này lớn rồi tự nhiên sẽ hiểu...
Nói tới đây, cũng không biết thế nào, bỗng nhiên trong lòng "lộp bộp". Lớn rồi dĩ nhiên sẽ hiểu tình cảm nam nữ sao? Phải ha, không phải trước đó vẫn ý thức được à? Đứa nhỏ bên cạnh đang dần trở thành thiếu nữ, tuy hiện tại chỉ mới mười hai, nhưng ở nơi này mười ba mười bốn tuổi là có thể bàn chuyện cưới hỏi rồi, tình yêu nam nữ, nói là xa xôi, e rằng cũng không xa lắm.
Thế nhưng... nhà trai, sẽ là ai?
Cho tới nay, tôi đều gọi nàng là Luyện nhi, là Luyện nhi của tôi và sư phụ, một Luyện nhi bị phụ thân vứt bỏ, được sói mẹ nuôi dưỡng, được chúng tôi cơ duyên xảo hợp mang về từ hang sói. Khi đó, chính tôi nói với bản thân mình như thế. Mấy năm qua vẫn gọi, gần như đã quên mất, nàng còn có một cái tên.
Luyện Nghê Thường.
Đã từng cho rằng, nàng còn nhỏ như vậy, nho nhỏ một đứa bé sói, lúc đó tôi căn bản không có cách nào liên kết bản thân nàng cùng cái tên đó, thế nên rất nhanh bình thường trở lại. Lại qua thêm mấy năm, hoàn toàn ném ra sau đầu, không nhớ tới nữa.
Hiện tại thì sao? Nhìn người đang đứng bên cạnh lúc này đây, hình ảnh bên khe suối lại lần nữa hiện lên trước mắt. Bây giờ nàng vẫn đáng yêu, nhưng đã dần dần có thể dùng một vài từ khác, mà những từ ngữ kia, chỉ dùng để hình dung miêu tả một cô gái, chẳng hạn như đỉnh đỉnh ngọc lập (yêu kiều thướt tha), tỉ như lệ chất thiên thành (trời sinh diễm lệ).
Nhân như thu thủy ngọc vì thần (người đẹp trong trẻo như giọt nước mùa thu, khí phái bất phàm như một vị thần), nàng hiện tại, nghiễm nhiên càng gần với truyền kỳ nữ tử bễ nghễ thiên hạ.
Cho nên? Trên thế gian này có một nữ tử tên gọi Luyện Nghê Thường, vậy thì, thật sự sẽ có một nam tử tương xứng với nàng sao? Sẽ có một nam nhân làm tổn thương nàng, phụ bạc nàng, khiến cho nàng mệt mỏi nửa cuộc đời, tên gọi là Trác Nhất Hàng sao?
Tôi không biết, cũng không muốn biết, tốt nhất là vĩnh viễn không biết.
Trong lòng tự nhiên khó chịu. Tin cũng tốt, không tin cũng được. Tôi thừa nhận giờ khắc này đây, chỉ cần vừa thử nghĩ tới thật sự có khả năng này, Luyện nhi thật sẽ quen một người như vậy, sau đó hiểu được tình yêu là gì, vì tình mà đau thương khổ sở, thậm chí cuối cùng còn... Nghĩ tới đó, cảm giác cực kỳ khó chịu, nội tâm chứa đầy một loại cảm xúc không nói được, buồn phiền hoảng sợ.
Những năm này ở chung, bất tri bất giác đã đặt đứa nhỏ này vào vị trí sâu nơi đáy lòng, so với sư phụ còn sâu hơn. Sư phụ từng đi từng trải có người yêu thương, mà nàng, giống như tôi, không thân không thích, cũng ít khi dựa dẫm ai, hai bên tự nhiên coi nhau như người bạn bên cạnh.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân vì sao so với mấy năm trước, bây giờ nhớ tới tâm tình sẽ lên xuống mãnh liệt như vậy - đã không có cách nào tiếp nhận khả năng này, không cách nào chấp nhận trong tương lai sẽ có người tổn thương Luyện nhi, lại tổn thương sâu nặng, hoang đường như vậy.
Nhưng mà...
Hít một hơi, tận lực thở ra hết những bực dọc vây quanh lồng ngực.
Nhưng mà, không thể tiếp nhận thì sao?
Thường ngày thích đi suy nghĩ linh tinh, thế nên đang nói chuyện một nửa liền dừng lại cũng không phải chưa từng xảy ra. Người ở bên cạnh có chuyện trong lòng, còn là bản tính nóng nảy, thấy tôi không nói thì không dây dưa truy hỏi nữa, đoán là muốn nắm chặt thời gian, lúc này lại đi đến các nơi khác trong thạch thất để tìm kiếm.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng linh hoạt kia, tôi khổ sở nở nụ cười. Chẳng lẽ đi nói với nàng, nói rằng Luyện nhi, sau này nếu ngươi nhìn thấy tên nam nhân họ Trác, nhất định phải cách xa ra, tuyệt đối không thể lại gần càng không thể yêu thích nha.. vân vân... Nếu nói như vậy, chắc chắn nàng đối với người này ngược lại càng chú ý hơn. Kế trước mắt, cũng chỉ có đi một bước xem một bước.
Có một điều rất rõ ràng, tôi, muốn bảo vệ nàng. Luyện nhi của tôi có thể làm nghiêng đảo chúng sinh bễ nghễ thiên hạ, nhưng chắc chẵn sẽ không phải là nữ tử một đêm bạc đầu vì tình trong chuyện xưa kia.
Tuyệt đối không!
Đứng trong thạch thất, dưới ánh đèn mờ mịt cẩn thận đọc dòng chữ đỏ sậm trên quyển da dê. Đa số đều giống một đoạn này, không đầu không đuôi, ngày tháng ghi chép khi có khi không, khoảng thời gian cách giữa hai đoạn văn xa nhất là một năm có hơn. Thay vì gọi là nhật ký, chi bằng nói là bản ghi chép tâm tình của sư phụ thì chuẩn xác hơn. Nhưng mà dù là những đoạn ngắt quãng như vậy, tôi xem hết từ trên xuống, dần dần cũng nắm được nội dung khái quát bên trong những con chữ này.
Thì ra sư phụ đã lập gia đình từ sớm, mà xem ra trượng phu của người cũng đồng dạng là kiếm sư giỏi, tình cảm hai bên khá thắm thiết. Ngày trước sư phụ đã từng nói, nàng muốn chọn lọc từ nhiều môn phái khác nhau để sáng chế ra một môn kiếm thuật mới. Bây giờ xem lại, ban đầu ý tưởng này là của sư công (chồng của sư phụ), dường như sư công còn dùng việc này để trêu đùa sư phụ. Tiếc là hai người đều là cao thủ, sư phụ tính tình lại kiêu ngạo, bị trò đùa này chọc tức, tuyên bố chính mình cũng muốn sáng tạo một cái riêng, qua hai mươi năm nữa hẵng so sánh, nhìn xem ai mạnh! Sau đó thật sự thu gom kiếm phổ chia tay không từ biệt. Mấy năm đầu biết sư công đang tìm người, người còn trốn tránh khắp nơi để không bị bắt gặp, nhờ vậy mới có cuộc gặp gỡ giữa ta và người năm đó. Về sau, dần dần không còn nghe thấy tin tức sư công tìm người, sư phụ nghĩ là sư công tuyệt vọng rồi, thế nên mới cùng tôi quyết định định cư ở Tây Nhạc, chuyên tâm nghiên cứu kiếm thuật. Nhưng mà vẫn còn tình cảm, thời gian dài vẫn sẽ nhớ nhung lo lắng, cũng có suy nghĩ lại, chỉ là tâm tình này không đáng vì người khác nói, lúc này mới dùng máu gửi tâm tư, viết xuống những dòng chữ này, tạm gác lại ngày sau làm chứng.
Dù sao tính tình sư phụ cương quyết, dù cho dĩ huyết kí tâm (lấy máu gửi tâm), cũng đều viết rất ngắn gọn dễ hiểu, vài nét bút tâm sự, lật không bao lâu liền hết. Ngoài những huyết tự (chữ bằng máu) này ra, mặt sau ghi chép chỉ là một vài ý tưởng luyện kiếm, tiến độ cùng chuyện cuộc sống thường ngày, cuối cùng là sự việc thu tôi cùng Luyện nhi làm đồ đệ.
Không qua bao lâu liền đọc xong xuôi, đầu đuôi câu chuyện cứ như vậy mà vô tình được biết, trong lòng khó tránh xúc động. Trước kia theo sư phụ phiêu bạt khắp nơi, còn cho là người nhất định có ân oán tình cừu gì đó không bình thường, thế mà kết quả lại đơn giản như vầy, tất cả mọi chuyện, đều chỉ vì hành động tức giận cùng với câu chuyện trêu đùa.
Nhất thời, chỉ lo cảm thán một chỗ, đã quên mất bên cạnh còn một người đang đỏ mắt chờ mong. Hẳn là lần trước xem sách thuốc vô tình tạo thành một ký kết ngầm, chỉ cần khi tôi xem thứ gì đó, đặc biệt là thứ cần dùng, Luyện nhi thông thường sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi, không tùy tiện ồn ào thúc giục. Giờ thấy tôi xem xong mà vẫn im lặng không nói lời nào, rốt cục sốt ruột, kéo ống tay áo tôi đến hỏi:
- Này, sao rồi? Trên mảnh vải viết gì? Hữu ích không?
Tôi lắc đầu, ngẫm nghĩ, có lẽ nên nói cho nàng nghe đầu đuôi những sự việc được viết trên này cộng thêm những lý giải của bản thân, tuy rằng có thật nhiều tâm tư của sư phụ, nhưng xác thực không hề liên quan gì đến thứ mà người yêu thích.
Nghe xong nàng hiển nhiên là không hài lòng, hơn nữa còn có vẻ không vui, chỉ thấy nàng phụng phịu nhìn chăm chú tấm da dê nửa ngày, đột nhiên nâng mắt nhìn tôi, vẻ mặt tựa hồ còn có chút mê man khó hiểu:
- Ngươi nói, trừ chúng ta ra, sư phụ còn yêu thích những người khác? Người đối với trượng phu có tình? Giống như đối với chúng ta có tình?
- ... Nha đầu ngốc.
Cứ tưởng nàng không vui chuyện gì, nghĩ làm cách nào khuyên nhủ, tự nhiên đưa ra một vấn đề chọc tôi buồn cười:
- Ngươi để ý chuyện linh tinh gì vậy? Sư phụ đối với chúng ta là tình thầy trò, đối với trượng phu là tình yêu nam nữ, hai loại tình cảm này vốn không hề giống nhau.
- Tình yêu nam nữ?
Quan hệ thầy trò thì Luyện nhi hiểu, đối với vấn đề này nàng không thắc mắc nghi vấn gì, lại trực tiếp nhảy tới một từ phía sau, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi:
- Tình yêu nam nữ là cái dạng gì? Có gì không giống à?
Này thật sự là một vấn đề... khó giải đáp tốt.
Trong phút chốc, tôi hầu như hiểu được cảm giác thế nào khi mà phụ huynh phải trả lời vấn đề nhạy cảm cho đứa nhỏ nhà mình. Do đó cũng rất tự nhiên lựa chọn phương pháp ứng phó tạm thời mà phần lớn mọi người hay sử dụng, trả lời qua loa:
- .... Ừ, cái này, Luyện nhi bây giờ còn nhỏ, chờ sau này lớn rồi tự nhiên sẽ hiểu...
Nói tới đây, cũng không biết thế nào, bỗng nhiên trong lòng "lộp bộp". Lớn rồi dĩ nhiên sẽ hiểu tình cảm nam nữ sao? Phải ha, không phải trước đó vẫn ý thức được à? Đứa nhỏ bên cạnh đang dần trở thành thiếu nữ, tuy hiện tại chỉ mới mười hai, nhưng ở nơi này mười ba mười bốn tuổi là có thể bàn chuyện cưới hỏi rồi, tình yêu nam nữ, nói là xa xôi, e rằng cũng không xa lắm.
Thế nhưng... nhà trai, sẽ là ai?
Cho tới nay, tôi đều gọi nàng là Luyện nhi, là Luyện nhi của tôi và sư phụ, một Luyện nhi bị phụ thân vứt bỏ, được sói mẹ nuôi dưỡng, được chúng tôi cơ duyên xảo hợp mang về từ hang sói. Khi đó, chính tôi nói với bản thân mình như thế. Mấy năm qua vẫn gọi, gần như đã quên mất, nàng còn có một cái tên.
Luyện Nghê Thường.
Đã từng cho rằng, nàng còn nhỏ như vậy, nho nhỏ một đứa bé sói, lúc đó tôi căn bản không có cách nào liên kết bản thân nàng cùng cái tên đó, thế nên rất nhanh bình thường trở lại. Lại qua thêm mấy năm, hoàn toàn ném ra sau đầu, không nhớ tới nữa.
Hiện tại thì sao? Nhìn người đang đứng bên cạnh lúc này đây, hình ảnh bên khe suối lại lần nữa hiện lên trước mắt. Bây giờ nàng vẫn đáng yêu, nhưng đã dần dần có thể dùng một vài từ khác, mà những từ ngữ kia, chỉ dùng để hình dung miêu tả một cô gái, chẳng hạn như đỉnh đỉnh ngọc lập (yêu kiều thướt tha), tỉ như lệ chất thiên thành (trời sinh diễm lệ).
Nhân như thu thủy ngọc vì thần (người đẹp trong trẻo như giọt nước mùa thu, khí phái bất phàm như một vị thần), nàng hiện tại, nghiễm nhiên càng gần với truyền kỳ nữ tử bễ nghễ thiên hạ.
Cho nên? Trên thế gian này có một nữ tử tên gọi Luyện Nghê Thường, vậy thì, thật sự sẽ có một nam tử tương xứng với nàng sao? Sẽ có một nam nhân làm tổn thương nàng, phụ bạc nàng, khiến cho nàng mệt mỏi nửa cuộc đời, tên gọi là Trác Nhất Hàng sao?
Tôi không biết, cũng không muốn biết, tốt nhất là vĩnh viễn không biết.
Trong lòng tự nhiên khó chịu. Tin cũng tốt, không tin cũng được. Tôi thừa nhận giờ khắc này đây, chỉ cần vừa thử nghĩ tới thật sự có khả năng này, Luyện nhi thật sẽ quen một người như vậy, sau đó hiểu được tình yêu là gì, vì tình mà đau thương khổ sở, thậm chí cuối cùng còn... Nghĩ tới đó, cảm giác cực kỳ khó chịu, nội tâm chứa đầy một loại cảm xúc không nói được, buồn phiền hoảng sợ.
Những năm này ở chung, bất tri bất giác đã đặt đứa nhỏ này vào vị trí sâu nơi đáy lòng, so với sư phụ còn sâu hơn. Sư phụ từng đi từng trải có người yêu thương, mà nàng, giống như tôi, không thân không thích, cũng ít khi dựa dẫm ai, hai bên tự nhiên coi nhau như người bạn bên cạnh.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân vì sao so với mấy năm trước, bây giờ nhớ tới tâm tình sẽ lên xuống mãnh liệt như vậy - đã không có cách nào tiếp nhận khả năng này, không cách nào chấp nhận trong tương lai sẽ có người tổn thương Luyện nhi, lại tổn thương sâu nặng, hoang đường như vậy.
Nhưng mà...
Hít một hơi, tận lực thở ra hết những bực dọc vây quanh lồng ngực.
Nhưng mà, không thể tiếp nhận thì sao?
Thường ngày thích đi suy nghĩ linh tinh, thế nên đang nói chuyện một nửa liền dừng lại cũng không phải chưa từng xảy ra. Người ở bên cạnh có chuyện trong lòng, còn là bản tính nóng nảy, thấy tôi không nói thì không dây dưa truy hỏi nữa, đoán là muốn nắm chặt thời gian, lúc này lại đi đến các nơi khác trong thạch thất để tìm kiếm.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng linh hoạt kia, tôi khổ sở nở nụ cười. Chẳng lẽ đi nói với nàng, nói rằng Luyện nhi, sau này nếu ngươi nhìn thấy tên nam nhân họ Trác, nhất định phải cách xa ra, tuyệt đối không thể lại gần càng không thể yêu thích nha.. vân vân... Nếu nói như vậy, chắc chắn nàng đối với người này ngược lại càng chú ý hơn. Kế trước mắt, cũng chỉ có đi một bước xem một bước.
Có một điều rất rõ ràng, tôi, muốn bảo vệ nàng. Luyện nhi của tôi có thể làm nghiêng đảo chúng sinh bễ nghễ thiên hạ, nhưng chắc chẵn sẽ không phải là nữ tử một đêm bạc đầu vì tình trong chuyện xưa kia.
Tuyệt đối không!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.