Chương 96: Phân Thủy lĩnh*
Bát Thiên Tuế
26/06/2021
(*) Phân Thủy lĩnh:
- Nguồn gốc địa lý chính xác: Phân Thủy lĩnh - tên gọi đỉnh cao của núi Ba Trủng, nay ở phía Đông Nam huyện Lược Dương, tỉnh Thiểm Tây. Nước các suối từ núi này chảy vào sông Hán (xuôi đông) và sông Gia Lăng (xuôi tây).
- Nghĩa đen của phân thủy lĩnh: có thể hiểu là dòng suối chạy xuyên suốt trong núi sâu và cao, vô tình chia ngọn núi thành hai phần, hai con đường khác nhau.
- Nghĩa bóng: chỉ tâm tình, sự vật và sự việc có sự khác nhau trước và sau đoạn thời gian. Cũng dùng chỉ trình độ, đẳng cấp hay khả năng khác xa nhau giữa các cá nhân, hoặc một tập thể.
Đoạn thời gian sau đó đều là chậm rãi trở về, một đường đi ngang qua Hỏa Châu, vượt qua Cáp Mật (Hán Việt là Hami, thuộc Tân Cương), quay về theo đường cổ phía bắc. Tuy cũng thường đi vào vùng sa mạc mịt mờ hoang vắng không người, nhưng dọc đường đi sẽ nhận được viện trợ lẻ tẻ, ngẫu nhiên sẽ đồng hành cùng thương đội đi chung tuyến đường, thậm chí lúc đi ngang qua vài tiểu trấn nhỏ sẽ nghỉ chân sửa sang. Do đó tuy mệt nhọc, nhưng chưa đủ để nói là khổ cực.
Nhờ phúc của tuyến đường này mà thân thể không phải chịu đựng những nhọc nhằn như ở lượt đi nữa.
Còn đoạn đối thoại ở thành hoang đêm hôm đó, sở dĩ đến cuối cùng không giải quyết được gì, nguyên nhân chủ yếu là vì Thiết lão gia tử hào hứng gấp gáp trở về cắt ngang. Ông ấy về sớm ngoài ý muốn, mà có những người khác ở đây, tất nhiên không thể tiếp tục chủ đề này, tôi lập tức đổi chủ đề, trò chuyện cùng lão gia tử.
Lúc đó Luyện nhi cũng không biểu hiện gì, thậm chí rất phối hợp gia nhập chuyện trò, bộ dạng như ngầm hiểu ý, nhưng tôi nghĩ, nàng hẳn là thở phào nhẹ nhõm.
Rất rõ ràng, cho dù lão gia tử không xuất hiện, có vẻ nàng cũng không muốn tiếp tục chủ đề đó nữa.
Về việc này, tôi không biết nên ôm tâm tình như thế nào.
Có điều, không phải muốn ôm tâm tình gì, là có thể điều chỉnh ra tâm tình đó.
Trong mấy ngày mới vừa lên đường, bầu không khí trong nhóm hơi khác lạ. Lão gia tử cưỡi ngựa ở trước, tôi và Luyện nhi vẫn ngồi lạc đà, tuy thân thể dựa sát vào nhau, nhưng tâm lại cảm giác xa cách vô hình, có lẽ, đây chẳng qua là cảm giác của một mình tôi thôi.
Cảm giác này chắc chắn là không tốt, đã cố gắng khống chế, nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Từng chút sống chung sẽ vô tình biểu hiện ra, gần giống như một loại giận dỗi, chỉ là cách đây không lâu là nàng đối với tôi, bây giờ đổi thành tôi đối với nàng.
Đương nhiên, cho dù đều là giận dỗi, cách biểu hiện sẽ khác nhau, tôi không con nít tới mức sẽ lạnh nhạt ai. Trên đường đi, nên quan tâm vẫn sẽ quan tâm, nên dặn dò vẫn phải dặn dò, ngoại trừ giảm bớt chủ động cười đùa, tôi tự tin rằng không khác ngày thường bao nhiêu.
Nhưng mà, cực kỳ thông minh như Luyện nhi vẫn nhìn ra, thậm chí ngay cả Thiết lão gia tử dường như cũng phát hiện.
Mặc dù đều nhận ra, nhưng không ai tùy tiện vạch trần. Lão gia tử là người từng trải, chắc là nghĩ bọn tiểu bối cãi nhau xung đột xích mích, không tiện nói chen vào, nên tối đa cũng chỉ là lời trong lời ngoài cười vui nhiều hơn chút, miễn không thấy ngăn cách hiềm khích là tốt rồi. Về phần Luyện nhi, nàng hiểu được ít nhiều, hiển nhiên sẽ không hỏi tới, cũng không nói tôi đối xử với nàng không ổn, có chăng là trong mắt thường lướt qua chút oan ức, cùng với hoang mang.
Nhìn cái người ngày thường ngạo nghễ thoải mái, làm việc không hề do dự mà nay lại lộ ra vẻ mặt này, cảm giác tuyệt đối không tốt, huống hồ người này còn là sự tồn tại mà ngươi đặt ở nơi mềm mại nhất trong lòng.
Nếu đặt tay lên ngực tự hỏi, hỏi mình có quyền gì giận dỗi nàng, đáp án dĩ nhiên là không có. Nàng rất nỗ lực, ngươi không có quyền tiện lợi đòi hỏi ở nàng nhiều hơn, muốn nhiều như vậy, bản thân đã là quá... tham lam.
Có lẽ cái này thật ra cũng không phải giận dỗi, chỉ là có chút... thất vọng nản lòng.
Dù tâm tình thế nào đi nữa, chặng đường còn lại tôi vẫn cố hết sức điều chỉnh trạng thái, không thể giải trừ tâm tình, vậy chỉ đành chôn vùi càng sâu càng tốt. Dưới sự nỗ lực hết mình, không khí kỳ quái do chính tôi gây ra đã tiêu tan, mọi thứ như trở về quỹ đạo, hoặc có lẽ là, trở về bình thường.
Giao lưu bình thường, cười đùa bình thường, quan tâm bình thường, tựa sát vào nhau bình thường.
Lão gia tử thì cho qua rồi, Luyện nhi đối với loại bình thường này thế nào thì tôi không biết, chỉ là dọc đường trở về, nàng quả thật vẫn chưa từng có hành động thân mật nào đối với tôi. Đây có lẽ là một dạng trốn tránh, có lẽ là một loại từ bỏ. Tôi không đoán được nguyên nhân cụ thể, mà cũng không muốn phán đoán.
Mang tất cả chôn sâu vào đáy lòng, duy trì mọi thứ như thường, chúng tôi đã đi lòng vòng nửa tháng, lúc này nên may mắn vì đi và về là hai tuyến đường khác nhau, có thể phần nào tránh chuyện "tức cảnh sinh tình". Một đường bình bình an an không quá mức trắc trở từ tuyến bắc thẳng đến Gia Dục Hùng Quan (Gia Dục Quan - Thiên hạ hùng quan), sau khi trở về quan nội Hà Tây, mới coi như là đã đến tuyến đường lúc đi tới.
Tuy nói tâm tình không giống nhau, nhưng về chuyện đi đường, mọi người đều vội vàng như nhau. Cháu của lão tặc họ Kim đã xuất phát trước chúng tôi nửa tháng, nói là đến kinh thành hội hợp, nhưng ai biết sau khi gặp nhau bọn họ có ở lại hay không, có thể ở lại bao lâu? Việc này không nên kéo dài, kéo dài sẽ phát sinh biến cố. Do đó chúng tôi gần như không dừng lại ở đồn Túc Châu quá lâu, chỉ dừng để sửa sang lại một vài thứ, rồi lập tức ra roi thúc ngựa liên tục đi xuôi theo ba quận Tửu Tuyền vượt qua Trương Dịch ra khỏi Lương Châu, không mất mười ngày, đã đến trạm dịch An Viễn.
Trạm dịch này đóng ở núi lớn Bắc Lộc, trước mặt nó, chính là bức tường thành dựng thẳng Hồng Trì Lĩnh, là tấm chắn cuối cùng lớn nhất từ Hà Tây vào vùng Trung Nguyên.
Hồng Trì Lĩnh là cách gọi của dân bản xứ, nghe Thiết lão gia tử và thương khách dọc đường cũng gọi nơi đây là Phân Thủy lĩnh. Mặc kệ gọi thế nào, chung quy chính là chỉ dãy núi non trùng điệp này. Núi này cao vô cùng, nghe nói tuyết đọng trên đỉnh núi quanh năm không tan, khí hậu không ổn định, giữa hè có thể có tuyết bay. Lần trước lúc chúng tôi xuất quan, thời tiết không tệ, lại chọn đi con đường uốn lượn giữa khe núi, cho nên tuy gặp thảm thực vật thưa thớt núi đá xám đen, cũng cảm thấy sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày quá lớn, nhưng trong ấn tượng vẫn không có gì ghê gớm.
Lần này trở về đã vào thu, dãy núi cao lớn rét lạnh liền hiện rõ. Tạm nghỉ một đêm, ra khỏi trạm dịch tiếp tục men theo dọc đường đi tới, sắc trời càng lạnh, mây đen nổi lên bốn phía, tuyết bay từng hạt, lúc hít thở cũng hiện ra khói trắng, chỗ nào là trời thu gì đó, rõ ràng là đùng đùng trời đông giá rét.
May mà chúng tôi đã sớm chuẩn bị, đã đổi thành vật cưỡi cường tráng, cầm theo áo lông cừu mang theo rượu, khởi hành lúc gà gáy, đội gió tuyết chạy đi không ngừng nghỉ giữa núi, chỉ mong trước khi màn đêm buông xuống có thể vượt qua dãy núi này. Cũng may ông trời không phụ lòng người, tuy đoạn đường này lạnh lẽo thấm xương, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi. Ước chừng lúc giờ Mùi (1g-3g chiều), đã men theo đường nhỏ vượt qua chỗ cao thung lũng, từ núi Bắc xuống đến núi Nam, gió tuyết cũng yếu đi.
Mắt thấy sắc trời chuyển tốt, thời gian cũng dư dả, Thiết lão gia tử dẫn đầu giảm tốc độ lại, ngồi trên ngựa ngửa đầu uống một mạch rượu lâu năm, thở ra một tiếng thật dài, vẻ mặt đổi thành vô cùng ung dung.
Mà Luyện nhi chưa từng khẩn trương, thấy Thiết lão gia tử như vậy, nhịn không được mở miệng chế giễu ông ấy vài câu.
Nhìn hai người so sánh nhau, mặc dù tôi mỉm cười, nhưng trong lòng thật sự không thoải mái nổi.
Đi qua chân núi phía Nam, đi thêm mười mấy dặm sẽ đến kim thành Lan Châu, xem như chân chính đạp chân đến vùng đất Trung Nguyên. Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, là ở chỗ này, chờ ở nơi đây, dường như đều có thể nhìn thấy. Nếu trước đây lúc đi xa có cảm giác trời cao mặc cho chim bay, thì hiện tại, chính là chim quay về lồng, tự chui đầu vào lưới.
Càng hỏng bét hơn chính là, đã trôi qua rất nhiều khoảng thời gian, chẳng những không thể tháo dỡ gánh nặng trong lòng, trái lại, càng hiện ra tương lai vô định.
Nhìn phương xa hiện lên xanh sẫm cùng núi đen trùng điệp, bất chợt nghĩ, có phải mình nên buông tay? Nếu Luyện nhi thích một tên nam tử hoàn toàn không cùng xuất hiện khi còn bé, vậy cũng không cần chịu đựng những phiền não này nữa. Giữa nam nữ, mọi thứ sẽ đi theo tập quán, nước chảy thành sông, tự có quy định riêng, không cần phải nghĩ tình là gì, cũng sẽ không hoang mang với tương lai; mà người như Trác Nhất Hàng, được vợ như thế, có lẽ lòng không bất an giống như tôi, đòi hỏi rất nhiều ở nàng, khiến cho một người tùy tâm sở dục trở nên ngập ngừng do dự...
Nảy sinh ý nghĩ này, chỉ là trong lúc vô tình mà thôi. Nhưng vì bị ảnh hưởng bởi tâm tình những ngày qua, càng nghĩ dường như càng thấy có lý. Đang giữa lúc sắp đi vào ngõ cụt, trên đầu bỗng nhiên cảm giác được gõ nhẹ liên tục, giống như tiếng người dùng tay gõ mấy cái lên hạt dẻ.
Cái gõ này thành công đưa tôi thoát khỏi mạch suy nghĩ, khó hiểu ôm đầu giương mắt lên, chưa kịp nhìn rõ là gì, trên mặt đã bị trúng mấy cái liên tiếp, không đau, nhưng lạnh buốt.
Tiện tay quét xuống nhìn tới, là mảnh băng nhỏ vụn.
- Băng vụn, bầu trời rơi băng vụn rồi! Thời tiết trên dãy núi này quả nhiên khó lường!
Thiết lão gia tử ở đằng trước quay ngựa kêu lớn, mặc dù không hoảng loạn, nhưng là lo lắng. Sau khi ông ấy nói xong câu này, mảnh băng càng ngày càng nhiều, "lộp bộp" rơi xuống bốn phía, gõ ra âm thanh, may là nhỏ như cát sỏi, rơi trúng hơi hơi đau, nhưng không gây ra tai nạn lớn.
Nhưng mà lão gia tử vẫn chưa giảm lo lắng:
- Này cũng không tốt lắm!
Ông ấy vòng ngựa trở lại đây, chưa đến gần đã nói:
- Lúc trước ta có nghe dân bản xứ nói qua, Phân Thủy lĩnh này ngày hè tuyết rơi không phải hiếm lạ, bầu trời rơi băng nhất định sẽ thành mưa đá! Đừng thấy hiện giờ kích cỡ rất nhỏ, chỉ sợ lập tức sẽ thành lớn, không đánh đến người chết ngựa đổ thì không được, chúng ta phải nhanh chóng tìm nơi để tránh đi mới tốt!
Nói là nói như vậy, nhưng ở nơi đồng không mông quạnh này, cây cối thưa thớt núi đá thấp bé, thậm chí một cái ao trũng cũng không thấy, đi đâu tìm chỗ tránh né bây giờ?
Đang lúc tôi và lão gia tử sốt ruột, Luyện nhi bên cạnh bỗng nhiên phóng người lên từ trên lưng ngựa, vọt đến chỗ cao nhất trên một cây vân sam, phóng tầm mắt nhìn về phía xa một lát, sau đó xoay người nhảy xuống, không biết là vô tình hay cố ý, nàng không đáp xuống ngựa của mình, mà là nhẹ nhàng đứng trên ngựa của tôi, chỉ tay nói:
- Gần đây không thấy được chỗ gì tốt, nhưng ngoài thung lũng bên kia hình như có vài căn nhà đất, chắc là người sống trên núi, hai chúng ta đi qua trước, nghĩa phụ ngài dẫn ngựa đi đường vòng chạy theo sau đi!
Vừa dứt lời, tôi cảm thấy eo căng thẳng, bị nàng kéo vào trong ngực, vẫn chưa kịp nói gì, Thiết lão gia vuốt râu ngắn cười "ha ha" trách móc trước:
- Con oa nhi này! Thật thẳng thắn, thời điểm mấu chốt muốn bỏ lại một mình lão già ta đi sau áp trận sao? Rõ là con gái bất hiếu!
Ông ấy mắng thì mắng, nhưng không thật sự tức giận, Luyện nhi đương nhiên không sợ, quay lại cười nói:
- Nghĩa phụ đừng trách, cân nhắc lợi hại lấy cái nhẹ hơn, lão nhân gia ngài nội công cao thâm còn da dày thịt béo, mưa đá có lớn hơn nữa cũng không làm gì được ngài, ngài là chịu được, nhưng có người ăn không tiêu (chịu không nổi), đánh hỏng rồi ngài bồi thường cho ta à?
Không chờ lão gia tử nói tiếp, bên tai nghe được tiếng cười khẽ, thân người đã cách mặt đất mấy trượng.
Đặt mình giữa không trung, chỉ cảm thấy gió lạnh cắt mặt, lúc này băng đã lớn cỡ hạt gạo, đập lên mặt đau hơn rất nhiều, Luyện nhi dốc sức chạy đi cũng không lo được nhiều như vậy. Tôi biết nàng vất vả, không thể mang thêm phiền phức, ngẫm nghĩ, lập tức kéo áo khoác xuống hai tay rồi mở ra, che trên đầu hai người, coi như là chặn lại một chút vất vả.
Dù sao cũng là lớn lên trên đỉnh Hoa Sơn, chút khe núi dốc nghiêng này giống như giẫm trên đất bằng, chỉ nghe tiếng gió thoảng bên tai. Không qua bao lâu, những gian nhà đất rải rác giữa làn mưa mờ mịt đã dần từ nhỏ thành lớn, có thể thấy rõ ràng, gần như nhìn ra là đường nét của một thôn xóm, có điều ít gian nhà, chỉ có hơn mười gian thấp bé, sương mù lượn quanh, ở giữa núi lớn nhìn qua có chút quạnh quẽ hoang vu.
Luyện nhi là người tính tình không khách khí, trực tiếp đáp xuống trước một ngôi nhà lớn nhất, đứng dưới mái hiên vỗ liên tục lên cửa chính. Tôi đang giũ vụn băng trên áo khoác, không kịp ngăn cản, chỉ nghe trong nhà có tiếng phụ nhân đáp lại:
- Ai đó...
Lập tức không dám thất lễ, giành tiếp lời trước Luyện nhi:
- Làm phiền rồi, tỷ muội ta là lữ nhân đi từ Lương Châu đến Kim Châu, lúc qua dãy núi gặp thời tiết xấu, muốn mượn chỗ quý tránh trận mưa đá một chút, không biết có tiện hay không?
Luyện nhi bị tôi cướp lời, trái lại cũng không để ý. Trong nhà yên tĩnh giây lát, đoán là chủ nhà đang bàn bạc. Một lát sau truyền đến tiếng bước chân, cánh cửa gỗ dày cộm nặng nề chậm rãi mở ra, một phụ nhân trung niên xuất hiện, đánh giá hai người chúng tôi, mới nhường sang bên cạnh, nói:
- Vậy, vào đi...
Thái độ nói chuyện rất kỳ quái, không phải dáng vẻ hiếu khách thường gặp của người sống trên núi, nhưng cũng không lộ ra bất mãn, có phần thờ ơ. Tôi còn đang do dự, thiếu nữ bên cạnh đã dửng dưng đạp chân bước vào, cũng chỉ đành cảm ơn vào theo.
Bầu trời vốn là mây đen nổi lên bốn phía, vào trong phòng còn u ám hơn. Trong chính đường không lớn, đồ đạc bày biện đơn giản cũ kỹ, bất kể là xà nhà hay là đồ dùng đều u tối, lộ ra ảm đạm vô sắc, chỉ có than củi trong bếp lò giữa nhà chợt sáng chợt tối, tản ra ánh sáng màu cam mỏng manh mà ấm áp.
Thấy một bà lão ngồi bên cạnh bếp lò, tôi chắp tay thi lễ, cung kính nói:
- Cảm tạ, đã quấy rầy.
Đối phương chỉ thờ ơ nhìn thoáng qua, lập tức lại rũ mí mắt xuống. Phụ nhân trung niên kia đóng cửa xong đi tới nói:
- Các ngươi ở đây, đừng đi loạn, mưa đá này tới nhanh đi cũng nhanh, sẽ không kéo dài.
Nói xong đi tới bên cạnh bà lão, đứng bên hầu hạ, không nhìn về bên này nữa.
Tôi cũng không sao, Luyện nhi tính tình kiêu ngạo, thái độ lạnh nhạt này rơi vào mắt nàng, tất nhiên là không thoải mái. Cũng may tuy không thoải mái nhưng nàng vẫn hiểu lí lẽ cơ bản, biết rõ người ta có lòng tốt cho chúng tôi vào tránh nạn, ngược lại nàng cũng không biểu hiện cái gì, chỉ là ở cổ họng hình như phát ra một tiếng "hừ" lạnh, đi tới bên cửa sổ, quay lưng về phía chính đường, ôm kiếm nhìn băng vụn không ngừng rơi "độp độp" bên ngoài, nhìn đến xuất thần.
Thấy chủ nhà hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện, tôi cũng chỉ đành cười cho qua, xoay người đi đến bên cạnh Luyện nhi.
Không lâu sau Thiết lão gia tử cũng chạy tới hộp hợp. Hai người này tính tình đều không khách khí, lão gia tử mới vừa vào xóm đã lớn tiếng kêu gọi, gọi tên bọn tôi khắp nơi, chẳng sợ làm phiền đến ai, mãi cho đến khi Luyện nhi lao ra tiếp đón mới thôi. Đợi cho đến khi ba người chúng tôi hợp lực dẫn ngựa cột chắc dưới mái hiên, trở vào trong phòng, lúc này kích thước mưa đá cũng đã gần bằng trứng chim cút.
Lúc làm việc này tôi đã cười xòa giải thích trước, nhưng trên thực tế, từ lúc phụ nhân kia đến sau lưng bà lão, hai người không hề nâng mắt nhìn qua tình hình phát triển bên này, làm như mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn giống như chúng tôi không hề tồn tại.
Dưới loại tình huống này, thật sự khó tránh hoài nghi trong lòng.
- Ta nói, chỗ này thật là có chút cổ quái...
Lão gia tử ở một góc gian nhà, vừa trông coi động tĩnh mấy con ngựa ngoài phòng, vừa nhỏ giọng nói với chúng tôi:
- Nhận ra không? Bắt đầu từ lúc ta vào thôn làm ồn đến giờ, chưa từng thấy một người nào trong thôn ló đầu ra nhìn, cho dù bên ngoài rơi mưa đá, nhưng đẩy cửa sổ ra xem cũng là bình thường mà, thật là cổ quái, ừ, cổ quái...
- Cái này có gì?
Giọng Luyện nhi trả lời tuy nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt cũng là xem thường, phủi kiếm nói:
- Có cổ quái hơn nữa, chẳng lẽ ba người chúng ta còn có thể sợ sao?
- Được rồi.
Lo lắng hai người nói chuyện bị người khác nghe, tôi vội vàng thì thầm cắt ngang:
- Là chúng ta tự tìm đến cửa, người ta chỉ là không để ý, không nhất định là xấu. Nói chung chúng ta đừng động vào đồ đạc, đừng uống nước, trông ngựa thật tốt, trời chuyển biến tốt sẽ đi ngay, cũng chưa chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Cứ thế vừa đề phòng vừa chịu đựng thời gian, tình hình tiến triển sau đó coi như xác minh lời của tôi. Khoảng chừng không tới nửa canh giờ, âm thanh "đốp đốp bộp bộp" bên ngoài yếu dần, màu trời dần dần sáng lại. Sau khi sương mù tản đi, giữa tầng mây lại vẫy ra từng tia nắng mặt trời, xua tan đi một chút hơi lạnh, cũng phản chiếu những hạt mưa đá lớn nhỏ óng ánh long lanh rải đầy mặt đất.
Thấy tình hình này, không chờ chúng tôi thế nào, phụ nhân trung niên hầu hạ bên cạnh bà lão đã lên tiếng trước, không nhanh không chậm cất giọng nói:
- Mưa đá qua rồi, hôm nay sẽ không xảy ra nữa, các vị vẫn là xin tranh thủ lên đường sớm đi, chúng ta không giữ khách.
Tuy rằng chúng tôi vốn dự định như vậy, nhưng tuyên bố đuổi khách kiểu này hiển nhiên nghe không hề xuôi tai. Mặc dù Thiết lão gia tử tính khí nóng nảy, chung quy vẫn hiểu biết sâu rộng, chắp tay nói tiếng cảm ơn rồi mới đi ra ngoài, Luyện nhi cười lạnh lùng, cũng không nói gì, đi ra theo lão gia tử.
Tôi theo bọn họ tới cửa, ngẫm lại thấy thật sự không phải, quyết định xoay người trở lại, đi đến bên bếp lò, chắp tay khom người nói:
- Hai người đồng bạn của ta xông pha giang hồ đã quen, nếu có chỗ thất lễ, xin thứ lỗi, lần này trên đường gặp khó khăn, may mắn được chủ nhà che chở, nho nhỏ lòng biết ơn, bày tỏ chút tình, xin hãy nhận lấy.
Nói đến đây, móc túi tiền, mới phát hiện trên người không có mấy đồng bạc vụn, giờ mà do dự sẽ thật mất mặt, dứt khoát tình người thì làm đến cùng, lấy ra một thỏi bạc đặt trên bàn gỗ bên cạnh bếp lò.
Thả bạc xuống, lúc định rút tay về, cổ tay bất chợt bị hai ngón tay khô dài bắt lấy.
Thật ra bản thân tôi khi đến gần hai người nói chuyện vẫn mang theo cảnh giác, nhưng vẫn bị bắt trúng, trong lòng kinh hoảng. Xuôi theo hai ngón tay khô dài nhìn đến, ra tay chính là bà lão lớn tuổi từ đầu đến giờ không hề nhúc nhích giống như tượng đất, mắt cũng chưa từng nhìn qua một cái!
- Lão yêu quái! Ngươi định làm gì với nàng? Còn không mau buông ra!
Phía sau là tiếng quát tháo quen thuộc, có lẽ lúc ở mái hiên Luyện nhi nhìn thấy cảnh này, lập tức đẩy cửa sổ nhảy vào, phóng người tới muốn động võ.
Tôi vội vàng duỗi tay kia ngăn cản, la lên:
- Chờ đã, Luyện nhi, chờ một chút, bình tĩnh đừng nóng.
Lúc này mới coi như kịp thời cản lại.
Bởi vì trong khoảnh khắc này, đã cảm nhận được rõ ràng, tuy hai ngón tay nắm được cổ tay mình, nhưng không hề dùng lực, thậm chí là run rẩy, hoàn toàn không giống một người tập võ.
Dù vậy, động tác ra tay nhanh như chớp kia vẫn làm người khó hiểu.
Nói chung, đối diện với khí thế hùng hổ của Luyện nhi, hay là đối mặt với tôi hoài nghi không ngừng, hai vị phụ nhân này đều vô cảm, giống như chuyện gì cũng không liên quan đến hai người. Bà lão kia bóp như bắt mạch một lát, mới chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn:
- Phía chúng ta, không quen giúp người lấy tiền. Nếu cô nương có lòng, tặng số tiền lớn như vậy, chi bằng để bà lão ta xem bệnh cho ngươi, coi như hai bên giao dịch, không thiếu nợ nhau...
Thế gian rất nhiều dị nhân quái sĩ, quả thật ngay từ đầu chủ nhà này đã lộ vẻ cổ quái, bây giờ nghe lời đấy, liền ôm thái độ 'thà tin là có thật', tôi lập tức cung kính nói:
- Vậy thì cảm ơn lão nhân gia.
Vẻ mặt Luyện nhi nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng ôm kiếm thu thế, đứng một bên nhìn chằm chằm không tha.
Không để ý đến thái độ của chúng tôi, bà lão híp mắt, từ tốn nói:
- Cô nương bẩm sinh bị hao tổn, đến nay âm hư hữu nhiệt, tĩnh thiếu động nhiều, ưu phiền dẫn đến tổn hại, còn có phổi từng bị tổn thương, tuy đã khỏi bệnh từ lâu, nhưng điều dưỡng không đủ, không thỏa đáng.
Nói đến đấy, ngón tay trên mạch hơi di chuyển, dời vị trí một chút, lại nói tiếp:
- Thân thể ngươi lúc này đã hiện rõ mệt mỏi, nếu không tĩnh dưỡng, cẩn thận lao lực lâu ngày thành bệnh, đến lúc đó muốn quay đầu điều dưỡng trở lại, chính là sự bội công bán (làm nhiều công nhỏ), đã rất phiền phức rồi.
Nghe bà ấy nói liên tục, nói đúng đến từng cái từng việc, tôi và Luyện nhi liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn bà lão kia. Sau khi nói hết, rút hai ngón tay về, nhắm mắt trở về dáng vẻ không nói không rằng như trước. Tôi cũng rút tay về, ôm quyền cảm ơn một lần nữa, kéo Luyện nhi ra ngoài.
Mới vừa bước ra khỏi bậc cửa, chợt nghe bên tai như có âm thanh.
Âm thanh kia nói rằng: "Mệnh lý định số như nước chảy, chớ có quấy nhiễu dòng sông không liên can, nếu không, khó tránh khỏi tử kiếp."
Giật mình quay đầu lại, một trận gió ập tới, cánh cửa trước mặt đã mạnh mẽ đóng lại.
Quay đầu nhìn Luyện nhi, nàng ở ngay bên cạnh, hình như không nghe thấy thứ gì, trong lòng tôi sợ hãi, còn đang nghĩ có nên mở cửa hỏi cho ra nhẽ hay không, Thiết lão gia tử đã "bịch bịch" sải bước chạy tới, kéo chúng tôi một cái, nói:
- Đi mau đi mau, chỗ này quả nhiên quái dị! Không thích hợp ở lâu!
Thấy lão gia tử hiếm khi biến sắc, còn định hỏi lại, chợt bị đẩy lên ngựa, ý niệm trong đầu cũng lập tức bay mất.
Sau khi thúc ngựa rời khỏi thôn trang này, tuy lên đường bình an, nhưng sắc mặt ba người chúng tôi đều có vẻ hơi không tốt lắm.
Nguyên nhân sắc mặt mình không tốt, đương nhiên không thể nói với người khác, giọng nói lơ lửng còn trong đáy lòng, qua thời gian lâu dài lại tựa như giấc mộng, không phân rõ là thật hay ảo; mà nguyên nhân sắc mặt lão gia tử không tốt, nhiều lần truy hỏi ông ấy cũng không chịu nói, chắc là đã gặp phải gì đó dưới mái hiên rồi, cụ thể là gì thì đoán không được, cho nên cũng đành bỏ qua.
Chỉ có nguyên nhân sắc mặt Luyện nhi không tốt, mặc dù lúc đó nàng không nói, nhưng không lâu sau đó lập tức hiểu rõ hoàn toàn.
Nói là hiểu rõ, thật ra cuối cùng đều do chính nàng nói ra. Lúc chúng tôi vượt qua dãy núi, tiến vào kim thành Lan Châu nghỉ ngơi một ngày để sắp xếp sự việc, đang chuẩn bị nhắm tới kinh thành xa xôi ngàn dặm, đột nhiên nàng mở miệng nói:
- Chúng ta đi con đường vòng qua Thiểm Nam đi, ta muốn đến Định Quân Sơn một chuyến.
Căn cơ của Luyện nhi là ở chỗ này, cho nên lúc nàng nói như vậy, ai cũng không cảm thấy khác thường, lão gia tử đồng ý nói:
- Ừ, xem ra cũng hơn nửa năm con chưa trở về rồi nhỉ, đi vòng qua nhìn một chút, cho dù lộ mặt cũng được, dù sao cũng là trại chủ mà...
- Ừ, nghĩa phụ nói đúng.
Luyện nhi gật đầu, sau đó chuyển qua nhìn tôi, trong ánh mắt kia dường như có gì đó. Lúc này, bản thân mới phát hiện, sự việc hình như có chút sai sai.
Sau đó, chỉ nghe nàng nói:
- Sau khi đến Định Quân Sơn, ngươi ngoan ngoãn ở lại trong trại đi, chuyến đi kinh thành lần này, hai người ta và nghĩa phụ là đủ rồi.
- Nguồn gốc địa lý chính xác: Phân Thủy lĩnh - tên gọi đỉnh cao của núi Ba Trủng, nay ở phía Đông Nam huyện Lược Dương, tỉnh Thiểm Tây. Nước các suối từ núi này chảy vào sông Hán (xuôi đông) và sông Gia Lăng (xuôi tây).
- Nghĩa đen của phân thủy lĩnh: có thể hiểu là dòng suối chạy xuyên suốt trong núi sâu và cao, vô tình chia ngọn núi thành hai phần, hai con đường khác nhau.
- Nghĩa bóng: chỉ tâm tình, sự vật và sự việc có sự khác nhau trước và sau đoạn thời gian. Cũng dùng chỉ trình độ, đẳng cấp hay khả năng khác xa nhau giữa các cá nhân, hoặc một tập thể.
Đoạn thời gian sau đó đều là chậm rãi trở về, một đường đi ngang qua Hỏa Châu, vượt qua Cáp Mật (Hán Việt là Hami, thuộc Tân Cương), quay về theo đường cổ phía bắc. Tuy cũng thường đi vào vùng sa mạc mịt mờ hoang vắng không người, nhưng dọc đường đi sẽ nhận được viện trợ lẻ tẻ, ngẫu nhiên sẽ đồng hành cùng thương đội đi chung tuyến đường, thậm chí lúc đi ngang qua vài tiểu trấn nhỏ sẽ nghỉ chân sửa sang. Do đó tuy mệt nhọc, nhưng chưa đủ để nói là khổ cực.
Nhờ phúc của tuyến đường này mà thân thể không phải chịu đựng những nhọc nhằn như ở lượt đi nữa.
Còn đoạn đối thoại ở thành hoang đêm hôm đó, sở dĩ đến cuối cùng không giải quyết được gì, nguyên nhân chủ yếu là vì Thiết lão gia tử hào hứng gấp gáp trở về cắt ngang. Ông ấy về sớm ngoài ý muốn, mà có những người khác ở đây, tất nhiên không thể tiếp tục chủ đề này, tôi lập tức đổi chủ đề, trò chuyện cùng lão gia tử.
Lúc đó Luyện nhi cũng không biểu hiện gì, thậm chí rất phối hợp gia nhập chuyện trò, bộ dạng như ngầm hiểu ý, nhưng tôi nghĩ, nàng hẳn là thở phào nhẹ nhõm.
Rất rõ ràng, cho dù lão gia tử không xuất hiện, có vẻ nàng cũng không muốn tiếp tục chủ đề đó nữa.
Về việc này, tôi không biết nên ôm tâm tình như thế nào.
Có điều, không phải muốn ôm tâm tình gì, là có thể điều chỉnh ra tâm tình đó.
Trong mấy ngày mới vừa lên đường, bầu không khí trong nhóm hơi khác lạ. Lão gia tử cưỡi ngựa ở trước, tôi và Luyện nhi vẫn ngồi lạc đà, tuy thân thể dựa sát vào nhau, nhưng tâm lại cảm giác xa cách vô hình, có lẽ, đây chẳng qua là cảm giác của một mình tôi thôi.
Cảm giác này chắc chắn là không tốt, đã cố gắng khống chế, nhưng vẫn bị ảnh hưởng. Từng chút sống chung sẽ vô tình biểu hiện ra, gần giống như một loại giận dỗi, chỉ là cách đây không lâu là nàng đối với tôi, bây giờ đổi thành tôi đối với nàng.
Đương nhiên, cho dù đều là giận dỗi, cách biểu hiện sẽ khác nhau, tôi không con nít tới mức sẽ lạnh nhạt ai. Trên đường đi, nên quan tâm vẫn sẽ quan tâm, nên dặn dò vẫn phải dặn dò, ngoại trừ giảm bớt chủ động cười đùa, tôi tự tin rằng không khác ngày thường bao nhiêu.
Nhưng mà, cực kỳ thông minh như Luyện nhi vẫn nhìn ra, thậm chí ngay cả Thiết lão gia tử dường như cũng phát hiện.
Mặc dù đều nhận ra, nhưng không ai tùy tiện vạch trần. Lão gia tử là người từng trải, chắc là nghĩ bọn tiểu bối cãi nhau xung đột xích mích, không tiện nói chen vào, nên tối đa cũng chỉ là lời trong lời ngoài cười vui nhiều hơn chút, miễn không thấy ngăn cách hiềm khích là tốt rồi. Về phần Luyện nhi, nàng hiểu được ít nhiều, hiển nhiên sẽ không hỏi tới, cũng không nói tôi đối xử với nàng không ổn, có chăng là trong mắt thường lướt qua chút oan ức, cùng với hoang mang.
Nhìn cái người ngày thường ngạo nghễ thoải mái, làm việc không hề do dự mà nay lại lộ ra vẻ mặt này, cảm giác tuyệt đối không tốt, huống hồ người này còn là sự tồn tại mà ngươi đặt ở nơi mềm mại nhất trong lòng.
Nếu đặt tay lên ngực tự hỏi, hỏi mình có quyền gì giận dỗi nàng, đáp án dĩ nhiên là không có. Nàng rất nỗ lực, ngươi không có quyền tiện lợi đòi hỏi ở nàng nhiều hơn, muốn nhiều như vậy, bản thân đã là quá... tham lam.
Có lẽ cái này thật ra cũng không phải giận dỗi, chỉ là có chút... thất vọng nản lòng.
Dù tâm tình thế nào đi nữa, chặng đường còn lại tôi vẫn cố hết sức điều chỉnh trạng thái, không thể giải trừ tâm tình, vậy chỉ đành chôn vùi càng sâu càng tốt. Dưới sự nỗ lực hết mình, không khí kỳ quái do chính tôi gây ra đã tiêu tan, mọi thứ như trở về quỹ đạo, hoặc có lẽ là, trở về bình thường.
Giao lưu bình thường, cười đùa bình thường, quan tâm bình thường, tựa sát vào nhau bình thường.
Lão gia tử thì cho qua rồi, Luyện nhi đối với loại bình thường này thế nào thì tôi không biết, chỉ là dọc đường trở về, nàng quả thật vẫn chưa từng có hành động thân mật nào đối với tôi. Đây có lẽ là một dạng trốn tránh, có lẽ là một loại từ bỏ. Tôi không đoán được nguyên nhân cụ thể, mà cũng không muốn phán đoán.
Mang tất cả chôn sâu vào đáy lòng, duy trì mọi thứ như thường, chúng tôi đã đi lòng vòng nửa tháng, lúc này nên may mắn vì đi và về là hai tuyến đường khác nhau, có thể phần nào tránh chuyện "tức cảnh sinh tình". Một đường bình bình an an không quá mức trắc trở từ tuyến bắc thẳng đến Gia Dục Hùng Quan (Gia Dục Quan - Thiên hạ hùng quan), sau khi trở về quan nội Hà Tây, mới coi như là đã đến tuyến đường lúc đi tới.
Tuy nói tâm tình không giống nhau, nhưng về chuyện đi đường, mọi người đều vội vàng như nhau. Cháu của lão tặc họ Kim đã xuất phát trước chúng tôi nửa tháng, nói là đến kinh thành hội hợp, nhưng ai biết sau khi gặp nhau bọn họ có ở lại hay không, có thể ở lại bao lâu? Việc này không nên kéo dài, kéo dài sẽ phát sinh biến cố. Do đó chúng tôi gần như không dừng lại ở đồn Túc Châu quá lâu, chỉ dừng để sửa sang lại một vài thứ, rồi lập tức ra roi thúc ngựa liên tục đi xuôi theo ba quận Tửu Tuyền vượt qua Trương Dịch ra khỏi Lương Châu, không mất mười ngày, đã đến trạm dịch An Viễn.
Trạm dịch này đóng ở núi lớn Bắc Lộc, trước mặt nó, chính là bức tường thành dựng thẳng Hồng Trì Lĩnh, là tấm chắn cuối cùng lớn nhất từ Hà Tây vào vùng Trung Nguyên.
Hồng Trì Lĩnh là cách gọi của dân bản xứ, nghe Thiết lão gia tử và thương khách dọc đường cũng gọi nơi đây là Phân Thủy lĩnh. Mặc kệ gọi thế nào, chung quy chính là chỉ dãy núi non trùng điệp này. Núi này cao vô cùng, nghe nói tuyết đọng trên đỉnh núi quanh năm không tan, khí hậu không ổn định, giữa hè có thể có tuyết bay. Lần trước lúc chúng tôi xuất quan, thời tiết không tệ, lại chọn đi con đường uốn lượn giữa khe núi, cho nên tuy gặp thảm thực vật thưa thớt núi đá xám đen, cũng cảm thấy sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày quá lớn, nhưng trong ấn tượng vẫn không có gì ghê gớm.
Lần này trở về đã vào thu, dãy núi cao lớn rét lạnh liền hiện rõ. Tạm nghỉ một đêm, ra khỏi trạm dịch tiếp tục men theo dọc đường đi tới, sắc trời càng lạnh, mây đen nổi lên bốn phía, tuyết bay từng hạt, lúc hít thở cũng hiện ra khói trắng, chỗ nào là trời thu gì đó, rõ ràng là đùng đùng trời đông giá rét.
May mà chúng tôi đã sớm chuẩn bị, đã đổi thành vật cưỡi cường tráng, cầm theo áo lông cừu mang theo rượu, khởi hành lúc gà gáy, đội gió tuyết chạy đi không ngừng nghỉ giữa núi, chỉ mong trước khi màn đêm buông xuống có thể vượt qua dãy núi này. Cũng may ông trời không phụ lòng người, tuy đoạn đường này lạnh lẽo thấm xương, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi. Ước chừng lúc giờ Mùi (1g-3g chiều), đã men theo đường nhỏ vượt qua chỗ cao thung lũng, từ núi Bắc xuống đến núi Nam, gió tuyết cũng yếu đi.
Mắt thấy sắc trời chuyển tốt, thời gian cũng dư dả, Thiết lão gia tử dẫn đầu giảm tốc độ lại, ngồi trên ngựa ngửa đầu uống một mạch rượu lâu năm, thở ra một tiếng thật dài, vẻ mặt đổi thành vô cùng ung dung.
Mà Luyện nhi chưa từng khẩn trương, thấy Thiết lão gia tử như vậy, nhịn không được mở miệng chế giễu ông ấy vài câu.
Nhìn hai người so sánh nhau, mặc dù tôi mỉm cười, nhưng trong lòng thật sự không thoải mái nổi.
Đi qua chân núi phía Nam, đi thêm mười mấy dặm sẽ đến kim thành Lan Châu, xem như chân chính đạp chân đến vùng đất Trung Nguyên. Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, là ở chỗ này, chờ ở nơi đây, dường như đều có thể nhìn thấy. Nếu trước đây lúc đi xa có cảm giác trời cao mặc cho chim bay, thì hiện tại, chính là chim quay về lồng, tự chui đầu vào lưới.
Càng hỏng bét hơn chính là, đã trôi qua rất nhiều khoảng thời gian, chẳng những không thể tháo dỡ gánh nặng trong lòng, trái lại, càng hiện ra tương lai vô định.
Nhìn phương xa hiện lên xanh sẫm cùng núi đen trùng điệp, bất chợt nghĩ, có phải mình nên buông tay? Nếu Luyện nhi thích một tên nam tử hoàn toàn không cùng xuất hiện khi còn bé, vậy cũng không cần chịu đựng những phiền não này nữa. Giữa nam nữ, mọi thứ sẽ đi theo tập quán, nước chảy thành sông, tự có quy định riêng, không cần phải nghĩ tình là gì, cũng sẽ không hoang mang với tương lai; mà người như Trác Nhất Hàng, được vợ như thế, có lẽ lòng không bất an giống như tôi, đòi hỏi rất nhiều ở nàng, khiến cho một người tùy tâm sở dục trở nên ngập ngừng do dự...
Nảy sinh ý nghĩ này, chỉ là trong lúc vô tình mà thôi. Nhưng vì bị ảnh hưởng bởi tâm tình những ngày qua, càng nghĩ dường như càng thấy có lý. Đang giữa lúc sắp đi vào ngõ cụt, trên đầu bỗng nhiên cảm giác được gõ nhẹ liên tục, giống như tiếng người dùng tay gõ mấy cái lên hạt dẻ.
Cái gõ này thành công đưa tôi thoát khỏi mạch suy nghĩ, khó hiểu ôm đầu giương mắt lên, chưa kịp nhìn rõ là gì, trên mặt đã bị trúng mấy cái liên tiếp, không đau, nhưng lạnh buốt.
Tiện tay quét xuống nhìn tới, là mảnh băng nhỏ vụn.
- Băng vụn, bầu trời rơi băng vụn rồi! Thời tiết trên dãy núi này quả nhiên khó lường!
Thiết lão gia tử ở đằng trước quay ngựa kêu lớn, mặc dù không hoảng loạn, nhưng là lo lắng. Sau khi ông ấy nói xong câu này, mảnh băng càng ngày càng nhiều, "lộp bộp" rơi xuống bốn phía, gõ ra âm thanh, may là nhỏ như cát sỏi, rơi trúng hơi hơi đau, nhưng không gây ra tai nạn lớn.
Nhưng mà lão gia tử vẫn chưa giảm lo lắng:
- Này cũng không tốt lắm!
Ông ấy vòng ngựa trở lại đây, chưa đến gần đã nói:
- Lúc trước ta có nghe dân bản xứ nói qua, Phân Thủy lĩnh này ngày hè tuyết rơi không phải hiếm lạ, bầu trời rơi băng nhất định sẽ thành mưa đá! Đừng thấy hiện giờ kích cỡ rất nhỏ, chỉ sợ lập tức sẽ thành lớn, không đánh đến người chết ngựa đổ thì không được, chúng ta phải nhanh chóng tìm nơi để tránh đi mới tốt!
Nói là nói như vậy, nhưng ở nơi đồng không mông quạnh này, cây cối thưa thớt núi đá thấp bé, thậm chí một cái ao trũng cũng không thấy, đi đâu tìm chỗ tránh né bây giờ?
Đang lúc tôi và lão gia tử sốt ruột, Luyện nhi bên cạnh bỗng nhiên phóng người lên từ trên lưng ngựa, vọt đến chỗ cao nhất trên một cây vân sam, phóng tầm mắt nhìn về phía xa một lát, sau đó xoay người nhảy xuống, không biết là vô tình hay cố ý, nàng không đáp xuống ngựa của mình, mà là nhẹ nhàng đứng trên ngựa của tôi, chỉ tay nói:
- Gần đây không thấy được chỗ gì tốt, nhưng ngoài thung lũng bên kia hình như có vài căn nhà đất, chắc là người sống trên núi, hai chúng ta đi qua trước, nghĩa phụ ngài dẫn ngựa đi đường vòng chạy theo sau đi!
Vừa dứt lời, tôi cảm thấy eo căng thẳng, bị nàng kéo vào trong ngực, vẫn chưa kịp nói gì, Thiết lão gia vuốt râu ngắn cười "ha ha" trách móc trước:
- Con oa nhi này! Thật thẳng thắn, thời điểm mấu chốt muốn bỏ lại một mình lão già ta đi sau áp trận sao? Rõ là con gái bất hiếu!
Ông ấy mắng thì mắng, nhưng không thật sự tức giận, Luyện nhi đương nhiên không sợ, quay lại cười nói:
- Nghĩa phụ đừng trách, cân nhắc lợi hại lấy cái nhẹ hơn, lão nhân gia ngài nội công cao thâm còn da dày thịt béo, mưa đá có lớn hơn nữa cũng không làm gì được ngài, ngài là chịu được, nhưng có người ăn không tiêu (chịu không nổi), đánh hỏng rồi ngài bồi thường cho ta à?
Không chờ lão gia tử nói tiếp, bên tai nghe được tiếng cười khẽ, thân người đã cách mặt đất mấy trượng.
Đặt mình giữa không trung, chỉ cảm thấy gió lạnh cắt mặt, lúc này băng đã lớn cỡ hạt gạo, đập lên mặt đau hơn rất nhiều, Luyện nhi dốc sức chạy đi cũng không lo được nhiều như vậy. Tôi biết nàng vất vả, không thể mang thêm phiền phức, ngẫm nghĩ, lập tức kéo áo khoác xuống hai tay rồi mở ra, che trên đầu hai người, coi như là chặn lại một chút vất vả.
Dù sao cũng là lớn lên trên đỉnh Hoa Sơn, chút khe núi dốc nghiêng này giống như giẫm trên đất bằng, chỉ nghe tiếng gió thoảng bên tai. Không qua bao lâu, những gian nhà đất rải rác giữa làn mưa mờ mịt đã dần từ nhỏ thành lớn, có thể thấy rõ ràng, gần như nhìn ra là đường nét của một thôn xóm, có điều ít gian nhà, chỉ có hơn mười gian thấp bé, sương mù lượn quanh, ở giữa núi lớn nhìn qua có chút quạnh quẽ hoang vu.
Luyện nhi là người tính tình không khách khí, trực tiếp đáp xuống trước một ngôi nhà lớn nhất, đứng dưới mái hiên vỗ liên tục lên cửa chính. Tôi đang giũ vụn băng trên áo khoác, không kịp ngăn cản, chỉ nghe trong nhà có tiếng phụ nhân đáp lại:
- Ai đó...
Lập tức không dám thất lễ, giành tiếp lời trước Luyện nhi:
- Làm phiền rồi, tỷ muội ta là lữ nhân đi từ Lương Châu đến Kim Châu, lúc qua dãy núi gặp thời tiết xấu, muốn mượn chỗ quý tránh trận mưa đá một chút, không biết có tiện hay không?
Luyện nhi bị tôi cướp lời, trái lại cũng không để ý. Trong nhà yên tĩnh giây lát, đoán là chủ nhà đang bàn bạc. Một lát sau truyền đến tiếng bước chân, cánh cửa gỗ dày cộm nặng nề chậm rãi mở ra, một phụ nhân trung niên xuất hiện, đánh giá hai người chúng tôi, mới nhường sang bên cạnh, nói:
- Vậy, vào đi...
Thái độ nói chuyện rất kỳ quái, không phải dáng vẻ hiếu khách thường gặp của người sống trên núi, nhưng cũng không lộ ra bất mãn, có phần thờ ơ. Tôi còn đang do dự, thiếu nữ bên cạnh đã dửng dưng đạp chân bước vào, cũng chỉ đành cảm ơn vào theo.
Bầu trời vốn là mây đen nổi lên bốn phía, vào trong phòng còn u ám hơn. Trong chính đường không lớn, đồ đạc bày biện đơn giản cũ kỹ, bất kể là xà nhà hay là đồ dùng đều u tối, lộ ra ảm đạm vô sắc, chỉ có than củi trong bếp lò giữa nhà chợt sáng chợt tối, tản ra ánh sáng màu cam mỏng manh mà ấm áp.
Thấy một bà lão ngồi bên cạnh bếp lò, tôi chắp tay thi lễ, cung kính nói:
- Cảm tạ, đã quấy rầy.
Đối phương chỉ thờ ơ nhìn thoáng qua, lập tức lại rũ mí mắt xuống. Phụ nhân trung niên kia đóng cửa xong đi tới nói:
- Các ngươi ở đây, đừng đi loạn, mưa đá này tới nhanh đi cũng nhanh, sẽ không kéo dài.
Nói xong đi tới bên cạnh bà lão, đứng bên hầu hạ, không nhìn về bên này nữa.
Tôi cũng không sao, Luyện nhi tính tình kiêu ngạo, thái độ lạnh nhạt này rơi vào mắt nàng, tất nhiên là không thoải mái. Cũng may tuy không thoải mái nhưng nàng vẫn hiểu lí lẽ cơ bản, biết rõ người ta có lòng tốt cho chúng tôi vào tránh nạn, ngược lại nàng cũng không biểu hiện cái gì, chỉ là ở cổ họng hình như phát ra một tiếng "hừ" lạnh, đi tới bên cửa sổ, quay lưng về phía chính đường, ôm kiếm nhìn băng vụn không ngừng rơi "độp độp" bên ngoài, nhìn đến xuất thần.
Thấy chủ nhà hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện, tôi cũng chỉ đành cười cho qua, xoay người đi đến bên cạnh Luyện nhi.
Không lâu sau Thiết lão gia tử cũng chạy tới hộp hợp. Hai người này tính tình đều không khách khí, lão gia tử mới vừa vào xóm đã lớn tiếng kêu gọi, gọi tên bọn tôi khắp nơi, chẳng sợ làm phiền đến ai, mãi cho đến khi Luyện nhi lao ra tiếp đón mới thôi. Đợi cho đến khi ba người chúng tôi hợp lực dẫn ngựa cột chắc dưới mái hiên, trở vào trong phòng, lúc này kích thước mưa đá cũng đã gần bằng trứng chim cút.
Lúc làm việc này tôi đã cười xòa giải thích trước, nhưng trên thực tế, từ lúc phụ nhân kia đến sau lưng bà lão, hai người không hề nâng mắt nhìn qua tình hình phát triển bên này, làm như mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn giống như chúng tôi không hề tồn tại.
Dưới loại tình huống này, thật sự khó tránh hoài nghi trong lòng.
- Ta nói, chỗ này thật là có chút cổ quái...
Lão gia tử ở một góc gian nhà, vừa trông coi động tĩnh mấy con ngựa ngoài phòng, vừa nhỏ giọng nói với chúng tôi:
- Nhận ra không? Bắt đầu từ lúc ta vào thôn làm ồn đến giờ, chưa từng thấy một người nào trong thôn ló đầu ra nhìn, cho dù bên ngoài rơi mưa đá, nhưng đẩy cửa sổ ra xem cũng là bình thường mà, thật là cổ quái, ừ, cổ quái...
- Cái này có gì?
Giọng Luyện nhi trả lời tuy nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt cũng là xem thường, phủi kiếm nói:
- Có cổ quái hơn nữa, chẳng lẽ ba người chúng ta còn có thể sợ sao?
- Được rồi.
Lo lắng hai người nói chuyện bị người khác nghe, tôi vội vàng thì thầm cắt ngang:
- Là chúng ta tự tìm đến cửa, người ta chỉ là không để ý, không nhất định là xấu. Nói chung chúng ta đừng động vào đồ đạc, đừng uống nước, trông ngựa thật tốt, trời chuyển biến tốt sẽ đi ngay, cũng chưa chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Cứ thế vừa đề phòng vừa chịu đựng thời gian, tình hình tiến triển sau đó coi như xác minh lời của tôi. Khoảng chừng không tới nửa canh giờ, âm thanh "đốp đốp bộp bộp" bên ngoài yếu dần, màu trời dần dần sáng lại. Sau khi sương mù tản đi, giữa tầng mây lại vẫy ra từng tia nắng mặt trời, xua tan đi một chút hơi lạnh, cũng phản chiếu những hạt mưa đá lớn nhỏ óng ánh long lanh rải đầy mặt đất.
Thấy tình hình này, không chờ chúng tôi thế nào, phụ nhân trung niên hầu hạ bên cạnh bà lão đã lên tiếng trước, không nhanh không chậm cất giọng nói:
- Mưa đá qua rồi, hôm nay sẽ không xảy ra nữa, các vị vẫn là xin tranh thủ lên đường sớm đi, chúng ta không giữ khách.
Tuy rằng chúng tôi vốn dự định như vậy, nhưng tuyên bố đuổi khách kiểu này hiển nhiên nghe không hề xuôi tai. Mặc dù Thiết lão gia tử tính khí nóng nảy, chung quy vẫn hiểu biết sâu rộng, chắp tay nói tiếng cảm ơn rồi mới đi ra ngoài, Luyện nhi cười lạnh lùng, cũng không nói gì, đi ra theo lão gia tử.
Tôi theo bọn họ tới cửa, ngẫm lại thấy thật sự không phải, quyết định xoay người trở lại, đi đến bên bếp lò, chắp tay khom người nói:
- Hai người đồng bạn của ta xông pha giang hồ đã quen, nếu có chỗ thất lễ, xin thứ lỗi, lần này trên đường gặp khó khăn, may mắn được chủ nhà che chở, nho nhỏ lòng biết ơn, bày tỏ chút tình, xin hãy nhận lấy.
Nói đến đây, móc túi tiền, mới phát hiện trên người không có mấy đồng bạc vụn, giờ mà do dự sẽ thật mất mặt, dứt khoát tình người thì làm đến cùng, lấy ra một thỏi bạc đặt trên bàn gỗ bên cạnh bếp lò.
Thả bạc xuống, lúc định rút tay về, cổ tay bất chợt bị hai ngón tay khô dài bắt lấy.
Thật ra bản thân tôi khi đến gần hai người nói chuyện vẫn mang theo cảnh giác, nhưng vẫn bị bắt trúng, trong lòng kinh hoảng. Xuôi theo hai ngón tay khô dài nhìn đến, ra tay chính là bà lão lớn tuổi từ đầu đến giờ không hề nhúc nhích giống như tượng đất, mắt cũng chưa từng nhìn qua một cái!
- Lão yêu quái! Ngươi định làm gì với nàng? Còn không mau buông ra!
Phía sau là tiếng quát tháo quen thuộc, có lẽ lúc ở mái hiên Luyện nhi nhìn thấy cảnh này, lập tức đẩy cửa sổ nhảy vào, phóng người tới muốn động võ.
Tôi vội vàng duỗi tay kia ngăn cản, la lên:
- Chờ đã, Luyện nhi, chờ một chút, bình tĩnh đừng nóng.
Lúc này mới coi như kịp thời cản lại.
Bởi vì trong khoảnh khắc này, đã cảm nhận được rõ ràng, tuy hai ngón tay nắm được cổ tay mình, nhưng không hề dùng lực, thậm chí là run rẩy, hoàn toàn không giống một người tập võ.
Dù vậy, động tác ra tay nhanh như chớp kia vẫn làm người khó hiểu.
Nói chung, đối diện với khí thế hùng hổ của Luyện nhi, hay là đối mặt với tôi hoài nghi không ngừng, hai vị phụ nhân này đều vô cảm, giống như chuyện gì cũng không liên quan đến hai người. Bà lão kia bóp như bắt mạch một lát, mới chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn:
- Phía chúng ta, không quen giúp người lấy tiền. Nếu cô nương có lòng, tặng số tiền lớn như vậy, chi bằng để bà lão ta xem bệnh cho ngươi, coi như hai bên giao dịch, không thiếu nợ nhau...
Thế gian rất nhiều dị nhân quái sĩ, quả thật ngay từ đầu chủ nhà này đã lộ vẻ cổ quái, bây giờ nghe lời đấy, liền ôm thái độ 'thà tin là có thật', tôi lập tức cung kính nói:
- Vậy thì cảm ơn lão nhân gia.
Vẻ mặt Luyện nhi nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng ôm kiếm thu thế, đứng một bên nhìn chằm chằm không tha.
Không để ý đến thái độ của chúng tôi, bà lão híp mắt, từ tốn nói:
- Cô nương bẩm sinh bị hao tổn, đến nay âm hư hữu nhiệt, tĩnh thiếu động nhiều, ưu phiền dẫn đến tổn hại, còn có phổi từng bị tổn thương, tuy đã khỏi bệnh từ lâu, nhưng điều dưỡng không đủ, không thỏa đáng.
Nói đến đấy, ngón tay trên mạch hơi di chuyển, dời vị trí một chút, lại nói tiếp:
- Thân thể ngươi lúc này đã hiện rõ mệt mỏi, nếu không tĩnh dưỡng, cẩn thận lao lực lâu ngày thành bệnh, đến lúc đó muốn quay đầu điều dưỡng trở lại, chính là sự bội công bán (làm nhiều công nhỏ), đã rất phiền phức rồi.
Nghe bà ấy nói liên tục, nói đúng đến từng cái từng việc, tôi và Luyện nhi liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn bà lão kia. Sau khi nói hết, rút hai ngón tay về, nhắm mắt trở về dáng vẻ không nói không rằng như trước. Tôi cũng rút tay về, ôm quyền cảm ơn một lần nữa, kéo Luyện nhi ra ngoài.
Mới vừa bước ra khỏi bậc cửa, chợt nghe bên tai như có âm thanh.
Âm thanh kia nói rằng: "Mệnh lý định số như nước chảy, chớ có quấy nhiễu dòng sông không liên can, nếu không, khó tránh khỏi tử kiếp."
Giật mình quay đầu lại, một trận gió ập tới, cánh cửa trước mặt đã mạnh mẽ đóng lại.
Quay đầu nhìn Luyện nhi, nàng ở ngay bên cạnh, hình như không nghe thấy thứ gì, trong lòng tôi sợ hãi, còn đang nghĩ có nên mở cửa hỏi cho ra nhẽ hay không, Thiết lão gia tử đã "bịch bịch" sải bước chạy tới, kéo chúng tôi một cái, nói:
- Đi mau đi mau, chỗ này quả nhiên quái dị! Không thích hợp ở lâu!
Thấy lão gia tử hiếm khi biến sắc, còn định hỏi lại, chợt bị đẩy lên ngựa, ý niệm trong đầu cũng lập tức bay mất.
Sau khi thúc ngựa rời khỏi thôn trang này, tuy lên đường bình an, nhưng sắc mặt ba người chúng tôi đều có vẻ hơi không tốt lắm.
Nguyên nhân sắc mặt mình không tốt, đương nhiên không thể nói với người khác, giọng nói lơ lửng còn trong đáy lòng, qua thời gian lâu dài lại tựa như giấc mộng, không phân rõ là thật hay ảo; mà nguyên nhân sắc mặt lão gia tử không tốt, nhiều lần truy hỏi ông ấy cũng không chịu nói, chắc là đã gặp phải gì đó dưới mái hiên rồi, cụ thể là gì thì đoán không được, cho nên cũng đành bỏ qua.
Chỉ có nguyên nhân sắc mặt Luyện nhi không tốt, mặc dù lúc đó nàng không nói, nhưng không lâu sau đó lập tức hiểu rõ hoàn toàn.
Nói là hiểu rõ, thật ra cuối cùng đều do chính nàng nói ra. Lúc chúng tôi vượt qua dãy núi, tiến vào kim thành Lan Châu nghỉ ngơi một ngày để sắp xếp sự việc, đang chuẩn bị nhắm tới kinh thành xa xôi ngàn dặm, đột nhiên nàng mở miệng nói:
- Chúng ta đi con đường vòng qua Thiểm Nam đi, ta muốn đến Định Quân Sơn một chuyến.
Căn cơ của Luyện nhi là ở chỗ này, cho nên lúc nàng nói như vậy, ai cũng không cảm thấy khác thường, lão gia tử đồng ý nói:
- Ừ, xem ra cũng hơn nửa năm con chưa trở về rồi nhỉ, đi vòng qua nhìn một chút, cho dù lộ mặt cũng được, dù sao cũng là trại chủ mà...
- Ừ, nghĩa phụ nói đúng.
Luyện nhi gật đầu, sau đó chuyển qua nhìn tôi, trong ánh mắt kia dường như có gì đó. Lúc này, bản thân mới phát hiện, sự việc hình như có chút sai sai.
Sau đó, chỉ nghe nàng nói:
- Sau khi đến Định Quân Sơn, ngươi ngoan ngoãn ở lại trong trại đi, chuyến đi kinh thành lần này, hai người ta và nghĩa phụ là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.