Chương 17
Len
22/09/2014
Tối đến lớp 10A4 đang ngồi quanh lớp học của mình bên khu A. Đứa nào đứa nấy cũng ngán ngẩm vì không được ra ngoài trời sinh hoạt như những lớp khác mà phải ở đây thở dài thườn thượt, cô chủ nhiệm cũng chẳng buồn tới... lý do thì ai cũng biết, vì cái bản báo cáo quá ư là... khinh thường thầy cô!
- Xin lỗi... - Thảo Nguyên rón rén đến từng bàn để nhận lỗi về mình, mặc dù xấu hổ nhưng như vậy sẽ vui và nhẹ nhõm hơn!
Bàn hiện tại là của Hoàng Minh, cậu đang ngồi nghe bản DJ nào đó mới ra cùng với hội bạn, trông có vẻ rất say sưa nhưng đột nhiên bị tiếng kêu nhẹ bẫng tựa lông hồng của tiên nữ lọt vào tai nên tắt ngay và luôn, cả đám ai cũng cười khì khì vì điệu bộ đáng yêu lúc này của tiên nữ lừng lẫy.
- Ôi trời ạ, không sao không sao! Lâu lâu ở trong lớp chơi như vậy cũng vui mà, cậu đừng có lo ba cái chuyện vặt vãnh đó!
- Đúng đấy, bọn mình là bạn cùng lớp mà, sao lại giận nhau vì mấy chuyện đó được chứ hehe.
- Cậu không cần phải khách sáo đâu.
Thảo Nguyên cười thật tươi, mọi người ở đây ai cũng tốt chỉ trừ cô nàng hotgirl vaf anh chàng thiếu gia kia ra thôi à. Bởi vậy không cần phải quan tâm đến hai người đó. Nhưng mà vẫn còn một người...
- Yến Vy... xin lỗi mà... - Nó làm bộ mặt biểu cảm nhất có thể, rầu rĩ buồn bả khiến người đối diện cũng phải nguôi lòng. Ôi sao lại giận được cái khuôn mặt đẹp mê hồn như vậy được chứ!
- Ừ thì... tớ chỉ nói vậy thôi. - Nuốt đại mà thốt ra những từ đó, nhưng ngồi suy nghĩ mãi vẫn không chịu nổi mà phải đập bàn cái rầm cho đỡ "thắc mắc" - Mà nói thật, từng tuổi này rồi, sống 16 năm ở trên đời này rồi mà tớ chưa từng thấy ai sai lỗi chính tả một cách trầm trọng như cậu luôn đó, muốn xỉu không hà!
- Haha, thì làm gì có ai hoàn hảo hoàn toàn cơ chứ, vui thật đã phát hiện ra một khuyết điểm không thể nào cứu chữa của tiên nữ rồi! - Con bé Cẩm Tú cầm tờ giấy báo cáo trên tay từ nãy giờ, đọc lui đọc tới vẫn cứ cười không ngớt, sao trên đời này lại có người viết báo cáo "hay" vậy không biết!
- Lắm mồm! - Vương kỳ quái lên tiếng, bất bình quá mà, sao lại cứ cười người khác trong khi người đó đang xấu hổ vậy chứ! Quá đáng mà!
- Bênh vực dữ hen! - Một cái nguýt dài nhắm thẳng mặt Vương kỳ quái mà tiến đến, đồ con trai nhiều chuyện.
- Chứ sao!
Nhìn cái bản mặt đang vênh lên của Vương mà Thảo Nguyên cười tủm tỉm. Cậu ta càng ngày càng đáng yêu hơn.
Đăng Khoa nghe Vương nói vậy nên cố tình ngẩng đầu lên một chút để xem. Kia rồi, Thảo Nguyên đang cười mỉm với Vương còn cậu ta thì nằm dài ra bàn bối rối, cảnh tượng thật đáng xem mà!
Cậu cảm thấy khó chịu quay đi đằng khác, vô tình nhìn sang màn hình laptop và một chồng sách của Hoàng Tuệ đang ngồi bên cạnh. Đang nghiên cứu gì mà kỹ thế không biết!
Xem nào... Toàn là sách liên quan đến lĩnh vực Y học, cậu ta có hứng thú với loại này từ bao giờ?
Các căn bệnh lạ hiếm gặp nhất thế giới... Không lẽ cậu bạn mọt sách này của cậu mắc phải chứng bệnh lạ gì sao? Có một trang được làm dấu...
Sa... Savant Syndrome??? Hoàng Tuệ sao lại tìm hiểu về loại Hội Chứng này? Y hệt, trên màn hình laptop cũng là tìm hiểu về Savant Syndrome!
- Cậu... biết về nó sao? - Nhìn vẻ mặt đột nhiên có chút hoảng hốt của Đăng Khoa khi nhìn vào trang được đánh dấu thì Hoành Tuệ rất thấc mắc rồi. Cậu ta thì biết gì về nó và quen ai thuộc người mắc phải Hội Chứng đó hay sao? Nhưng mà theo cậu biết thì những người mắc phải có tỉ lệ rất thấp trên thế giới chỉ khoảng một phần tỉ tỉ tỉ thôi. Bất giác cậu nhìn lại phía Thảo Nguyên... Không lẽ...
- Này, cậu cũng nghĩ giống tớ hả?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Đăng Khoa là biết ngay, cứ nhìn Hoàng Tuệ rồi chốc chốc lại nhìn qua Thảo Nguyên vậy mà.
- Hả? Nghĩ gì cơ?
- Hội Chứng này... không lẽ Thảo Nguyên mắc phải?
Đăng Khoa cố hết sức để không dãn nở hai đồng tử của mình ra. Cả Hoàng Tuệ cũng...
- Tớ... không biết!
Sau cái lắc đầu từ chối thẳng thừng kia thì Hoàng Tuệ cũng không muốn hỏi thêm gì nữa. Trước nay, trong cái lớp này ngoài cậu ra thì Đăng Khoa là người kín miệng nhất đấy. Chậc, ai bảo là cậu không để tâm đến người khác nào?
Bên kia Thảo Nguyên vẫn đang được Vương kỳ quái kiên nhẫn chỉ cho các lỗi chính tả. Hỏi gì nhớ đó, chữ này dấu ngã dấu hỏi gì hay là chữ "t" hay chữ "c" cũng biết hết nói rất rành mạch nhưng không hiểu sao cứ đặt tay vào viết là lại sai i như cũ, thậm chí còn ghê hơn vậy nữa chứ, lạ thật!
- Này, chữ cậu xấu như mèo cào chó cắn vậy mà cũng bày đặt chỉ cho người ta nữa ha, thầy không khôn hèn gì trò không giỏi cũng phải. - Cẩm Tú nghía qua cuốn tập đang để trước mặt Thảo Nguyên mà cười khì khì, ha, từ nay có Thảo Nguyên làm lá chắn rồi thì nhân cơ hội này phải dạy dỗ tên Vương kỳ quái mới được, thời gian qua nó đã chịu đựng áp bức bóc lột của tên đó biết bao nhiêu chứ! Hức thật là tội nghiệp cho tấm thân ngọc ngà này mà, tên Vương hãy chờ đấy, quyết không trả thù không thèm yêu anh Thiên Minh nữa luôn!
Trời! Nhưng mà coi bộ tên Vương này lạ dữ à nha, thường ngày nếu Cẩm Tú nói vậy thì không bay vài sợi tóc thì cũng u một cục trên đầu, đằng này... Cậu ta chỉ trầm ngâm nhìn vào vở của mình để xem xét, rồi sau đó đưa ra một câu kết luận khiến ai cũng phải shock!
- Xin lỗi, về nhà tớ sẽ luyện chữ đẹp hơn...
Ôi dào! Vương kỳ quái bị tiên nữ nắm thóp luôn rồi hả trời?
- Hỳ...
Thảo Nguyên cười thật nhẹ còn Cẩm Tú với mấy người kia im luôn. Bất giác Thảo Nguyên quay đầu sang bên kia nhìn Đăng Khoa... Hình như câu này đã từng nghe qua từ con người đó rồi... Không nhìn lại...
Đăng Khoa đang cúi đầu xuống cặm cụi tramh thủ giải mấy bài tập Lý nâng cao, chẳng thèm để ý đến mấy lời sáo rỗng đó... Gì chứ? Sẽ luyện chữ đẹp hơn à? Mắc cười quá! Ngoài Đăng Khoa cậu ra thì chẳng có ai xứng đáng để nói câu đó cả! Thật là bực mình!
- Đăng Khoa à, giúp tớ giải bài này đi. - Là Như Ngọc, cô nàng đang đứng ngay mép bàn của Hoàng Tuệ và Đăng Khoa, trên tay ôm cuốn tập màu hồng chờ đợi... Làm sao đây? Cậu chẳng có đầu óc nào để giải bài tập cả. Bài tập Lý trước mặt còn chưa làm ra chứ huống gì làm cho Như Ngọc.
- Này, cậu giỏi Hóa phải không? - Đăng Khoa hất tay Tiến ở trước mặt, cậu bạn chuyên về môn Hóa, chờ cậu ta quay lại thì cậu nói ngay - Giúp Như Ngọc làm bài đi.
Giúp hotgirl thì thằng nào chả muốn, mặc dù hôm nay hotgirl hơi mất giá thật.
- Sao cậu không giúp tớ?
- Tớ không được khỏe. Xin lỗi.
- Cậu không khỏe chỗ nào? Có cần qua khu E nghỉ không vậy?
- Lát tớ qua, tớ muốn nghỉ một mình.
- Tớ biết rồi.
***
1 năm về trước...
- Sao vậy...?
- Tớ bệnh rồi.
- Bệnh...? Là gì...?
- Nói sao nhỉ? Là không được khỏe đó.
- Cậu không khỏe?
- Ừ, không khỏe.
- Không khỏe là bệnh... - Cô gái sau khi nghe giải thích rồi gật đầu ra chiều đã hiểu, Đăng Khoa biết tỏng ngay là cô nàng đó chẳng hiểu gì nhưng mà thôi kệ, đỡ phải lo lắng cho cậu nhiều. Lát sau thì cô gái ấy nằm ngủ ngon lành, đầu còn gối lên đầu cậu nữa. Hehe, vậy mà cũng hay ha, nếu lỡ sau này cậu mà có bị bệnh truyền nhiễm gì thì cô gái ngốc nghếch này sẽ vẫn không biết gì mà ở bên cạnh cậu.
***
Coi như là không thành đi. Ha.
- Xin lỗi... - Thảo Nguyên rón rén đến từng bàn để nhận lỗi về mình, mặc dù xấu hổ nhưng như vậy sẽ vui và nhẹ nhõm hơn!
Bàn hiện tại là của Hoàng Minh, cậu đang ngồi nghe bản DJ nào đó mới ra cùng với hội bạn, trông có vẻ rất say sưa nhưng đột nhiên bị tiếng kêu nhẹ bẫng tựa lông hồng của tiên nữ lọt vào tai nên tắt ngay và luôn, cả đám ai cũng cười khì khì vì điệu bộ đáng yêu lúc này của tiên nữ lừng lẫy.
- Ôi trời ạ, không sao không sao! Lâu lâu ở trong lớp chơi như vậy cũng vui mà, cậu đừng có lo ba cái chuyện vặt vãnh đó!
- Đúng đấy, bọn mình là bạn cùng lớp mà, sao lại giận nhau vì mấy chuyện đó được chứ hehe.
- Cậu không cần phải khách sáo đâu.
Thảo Nguyên cười thật tươi, mọi người ở đây ai cũng tốt chỉ trừ cô nàng hotgirl vaf anh chàng thiếu gia kia ra thôi à. Bởi vậy không cần phải quan tâm đến hai người đó. Nhưng mà vẫn còn một người...
- Yến Vy... xin lỗi mà... - Nó làm bộ mặt biểu cảm nhất có thể, rầu rĩ buồn bả khiến người đối diện cũng phải nguôi lòng. Ôi sao lại giận được cái khuôn mặt đẹp mê hồn như vậy được chứ!
- Ừ thì... tớ chỉ nói vậy thôi. - Nuốt đại mà thốt ra những từ đó, nhưng ngồi suy nghĩ mãi vẫn không chịu nổi mà phải đập bàn cái rầm cho đỡ "thắc mắc" - Mà nói thật, từng tuổi này rồi, sống 16 năm ở trên đời này rồi mà tớ chưa từng thấy ai sai lỗi chính tả một cách trầm trọng như cậu luôn đó, muốn xỉu không hà!
- Haha, thì làm gì có ai hoàn hảo hoàn toàn cơ chứ, vui thật đã phát hiện ra một khuyết điểm không thể nào cứu chữa của tiên nữ rồi! - Con bé Cẩm Tú cầm tờ giấy báo cáo trên tay từ nãy giờ, đọc lui đọc tới vẫn cứ cười không ngớt, sao trên đời này lại có người viết báo cáo "hay" vậy không biết!
- Lắm mồm! - Vương kỳ quái lên tiếng, bất bình quá mà, sao lại cứ cười người khác trong khi người đó đang xấu hổ vậy chứ! Quá đáng mà!
- Bênh vực dữ hen! - Một cái nguýt dài nhắm thẳng mặt Vương kỳ quái mà tiến đến, đồ con trai nhiều chuyện.
- Chứ sao!
Nhìn cái bản mặt đang vênh lên của Vương mà Thảo Nguyên cười tủm tỉm. Cậu ta càng ngày càng đáng yêu hơn.
Đăng Khoa nghe Vương nói vậy nên cố tình ngẩng đầu lên một chút để xem. Kia rồi, Thảo Nguyên đang cười mỉm với Vương còn cậu ta thì nằm dài ra bàn bối rối, cảnh tượng thật đáng xem mà!
Cậu cảm thấy khó chịu quay đi đằng khác, vô tình nhìn sang màn hình laptop và một chồng sách của Hoàng Tuệ đang ngồi bên cạnh. Đang nghiên cứu gì mà kỹ thế không biết!
Xem nào... Toàn là sách liên quan đến lĩnh vực Y học, cậu ta có hứng thú với loại này từ bao giờ?
Các căn bệnh lạ hiếm gặp nhất thế giới... Không lẽ cậu bạn mọt sách này của cậu mắc phải chứng bệnh lạ gì sao? Có một trang được làm dấu...
Sa... Savant Syndrome??? Hoàng Tuệ sao lại tìm hiểu về loại Hội Chứng này? Y hệt, trên màn hình laptop cũng là tìm hiểu về Savant Syndrome!
- Cậu... biết về nó sao? - Nhìn vẻ mặt đột nhiên có chút hoảng hốt của Đăng Khoa khi nhìn vào trang được đánh dấu thì Hoành Tuệ rất thấc mắc rồi. Cậu ta thì biết gì về nó và quen ai thuộc người mắc phải Hội Chứng đó hay sao? Nhưng mà theo cậu biết thì những người mắc phải có tỉ lệ rất thấp trên thế giới chỉ khoảng một phần tỉ tỉ tỉ thôi. Bất giác cậu nhìn lại phía Thảo Nguyên... Không lẽ...
- Này, cậu cũng nghĩ giống tớ hả?
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Đăng Khoa là biết ngay, cứ nhìn Hoàng Tuệ rồi chốc chốc lại nhìn qua Thảo Nguyên vậy mà.
- Hả? Nghĩ gì cơ?
- Hội Chứng này... không lẽ Thảo Nguyên mắc phải?
Đăng Khoa cố hết sức để không dãn nở hai đồng tử của mình ra. Cả Hoàng Tuệ cũng...
- Tớ... không biết!
Sau cái lắc đầu từ chối thẳng thừng kia thì Hoàng Tuệ cũng không muốn hỏi thêm gì nữa. Trước nay, trong cái lớp này ngoài cậu ra thì Đăng Khoa là người kín miệng nhất đấy. Chậc, ai bảo là cậu không để tâm đến người khác nào?
Bên kia Thảo Nguyên vẫn đang được Vương kỳ quái kiên nhẫn chỉ cho các lỗi chính tả. Hỏi gì nhớ đó, chữ này dấu ngã dấu hỏi gì hay là chữ "t" hay chữ "c" cũng biết hết nói rất rành mạch nhưng không hiểu sao cứ đặt tay vào viết là lại sai i như cũ, thậm chí còn ghê hơn vậy nữa chứ, lạ thật!
- Này, chữ cậu xấu như mèo cào chó cắn vậy mà cũng bày đặt chỉ cho người ta nữa ha, thầy không khôn hèn gì trò không giỏi cũng phải. - Cẩm Tú nghía qua cuốn tập đang để trước mặt Thảo Nguyên mà cười khì khì, ha, từ nay có Thảo Nguyên làm lá chắn rồi thì nhân cơ hội này phải dạy dỗ tên Vương kỳ quái mới được, thời gian qua nó đã chịu đựng áp bức bóc lột của tên đó biết bao nhiêu chứ! Hức thật là tội nghiệp cho tấm thân ngọc ngà này mà, tên Vương hãy chờ đấy, quyết không trả thù không thèm yêu anh Thiên Minh nữa luôn!
Trời! Nhưng mà coi bộ tên Vương này lạ dữ à nha, thường ngày nếu Cẩm Tú nói vậy thì không bay vài sợi tóc thì cũng u một cục trên đầu, đằng này... Cậu ta chỉ trầm ngâm nhìn vào vở của mình để xem xét, rồi sau đó đưa ra một câu kết luận khiến ai cũng phải shock!
- Xin lỗi, về nhà tớ sẽ luyện chữ đẹp hơn...
Ôi dào! Vương kỳ quái bị tiên nữ nắm thóp luôn rồi hả trời?
- Hỳ...
Thảo Nguyên cười thật nhẹ còn Cẩm Tú với mấy người kia im luôn. Bất giác Thảo Nguyên quay đầu sang bên kia nhìn Đăng Khoa... Hình như câu này đã từng nghe qua từ con người đó rồi... Không nhìn lại...
Đăng Khoa đang cúi đầu xuống cặm cụi tramh thủ giải mấy bài tập Lý nâng cao, chẳng thèm để ý đến mấy lời sáo rỗng đó... Gì chứ? Sẽ luyện chữ đẹp hơn à? Mắc cười quá! Ngoài Đăng Khoa cậu ra thì chẳng có ai xứng đáng để nói câu đó cả! Thật là bực mình!
- Đăng Khoa à, giúp tớ giải bài này đi. - Là Như Ngọc, cô nàng đang đứng ngay mép bàn của Hoàng Tuệ và Đăng Khoa, trên tay ôm cuốn tập màu hồng chờ đợi... Làm sao đây? Cậu chẳng có đầu óc nào để giải bài tập cả. Bài tập Lý trước mặt còn chưa làm ra chứ huống gì làm cho Như Ngọc.
- Này, cậu giỏi Hóa phải không? - Đăng Khoa hất tay Tiến ở trước mặt, cậu bạn chuyên về môn Hóa, chờ cậu ta quay lại thì cậu nói ngay - Giúp Như Ngọc làm bài đi.
Giúp hotgirl thì thằng nào chả muốn, mặc dù hôm nay hotgirl hơi mất giá thật.
- Sao cậu không giúp tớ?
- Tớ không được khỏe. Xin lỗi.
- Cậu không khỏe chỗ nào? Có cần qua khu E nghỉ không vậy?
- Lát tớ qua, tớ muốn nghỉ một mình.
- Tớ biết rồi.
***
1 năm về trước...
- Sao vậy...?
- Tớ bệnh rồi.
- Bệnh...? Là gì...?
- Nói sao nhỉ? Là không được khỏe đó.
- Cậu không khỏe?
- Ừ, không khỏe.
- Không khỏe là bệnh... - Cô gái sau khi nghe giải thích rồi gật đầu ra chiều đã hiểu, Đăng Khoa biết tỏng ngay là cô nàng đó chẳng hiểu gì nhưng mà thôi kệ, đỡ phải lo lắng cho cậu nhiều. Lát sau thì cô gái ấy nằm ngủ ngon lành, đầu còn gối lên đầu cậu nữa. Hehe, vậy mà cũng hay ha, nếu lỡ sau này cậu mà có bị bệnh truyền nhiễm gì thì cô gái ngốc nghếch này sẽ vẫn không biết gì mà ở bên cạnh cậu.
***
Coi như là không thành đi. Ha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.