Chương 31
Trầm Vi
21/04/2013
Nàng đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, toàn thân càng không ngừng run rẩy, đôi mắt mở lớn, nhưng cảm giác đau đớn kia vẫn không buông tha nàng, làm giọng nói của nàng lạc đi, không ngừng tra tấn nàng, cứ như cắt từng dây thần kinh của nàng, ngay cả hô hấp của nàng cũng thấy khó khăn, mỗi một lần hít thở đều làm cho nàng cảm thấy da thịt như bị cứa, toàn thân vô cùng đau đớn.
Điều đáng buồn chính là, cho dù nàng muốn tự sát cũng không có biện pháp, bởi vì ngay cả sức lực nâng một đầu ngón tay nàng cũng không có, càng không nói đến tự sát.
Nước mắt lạnh lẻo không khống chế được từ hốc mắt của nàng chảy xuống, cảm giác thất bại tràn ngập trong lòng.
Tịch Ân thành công tìm được cách trả thù của nàng, không cần ra tay sát hại nàng, đủ để cho nàng thống khổ không chịu nổi, nàng thậm chí không dám đi nghĩ sẽ bị tra tấn như vậy bao lâu, nàng cũng không hy vọng xa vời là hắn hiểu ý mà buông tha nàng, chỉ cầu có thể mau mau chìm vào hôn mê, đó là cách tốt nhất để trốn tránh sự thật tàn khốc.
“A ──” tiếng thét chói tai xé vỡ yết hầu lại từ trong miệng Lộ thoát ra, thê lương làm cho người ta thấy sợ hãi.
Máu đỏ tươi tràn ra đôi cánh hoa của nàng, hơn nữa y phục của nàng màu đỏ, càng thêm phần kinh sợ.
Thời gian đối với nàng mà nói đã sớm mất đi ý nghĩa, nàng phảng phất như đang ở địa ngục, ý thức của nàng dần dần mơ mơ màng màng, sớm không biết đang ở nơi nào.
Tiếng thét chói tai của nàng nghe vào trong tai xa xôi không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng là giọng nói của nàng nha, vì sao trở nên khàn khàn không nhận ra như vậy?
Rõ ràng là hai tay của nàng, vì sao thoạt nhìn lại trắng bệch như vậy?
Nôn! Một ngụm máu tươi lại từ cổ họng của nàng phun ra, tra tấn như vậy muốn tới khi nào mới dừng đây?
“Chính khí trong kính sẽ từ từ loại bỏ tà khí trên người ngươi, ngươi nhất định sẽ trải qua đau đớn.” Tịch Ân nhân đạo đối với người bên trong tấm kính nói.
Bên ngoài chàng nhìn thấy nàng đang nhận lấy thống khổ, thống khổ kia từng chút từng chút một ăn mòn ý thức của nàng, chàng không hiểu được rốt cuộc bản thân có nghe thấy lời nói của nàng hay không.
“A ──” lại là một tiếng rống khàn khàn vần lên.
Nàng từ từ sẽ quen dần. Tịch Ân nói cho bản thân như thế.
Lòng dạ hắn thật ác độc, không để ý tới tiếng thét chói tai thê lương của nàng, rời khỏi trước kính, không hề nhìn nàng, yên lặng sửa sang lại đồ vật bị nàng hủy hoại.
Không phải chàng cố ý muốn tra tấn nàng, mà là bởi vì không muốn giết nàng, lại không muốn những người khác bị nàng làm thương tổn, vì thế chàng nghĩ ra cách tinh lọc tà ma pháp của nàng, nếu chàng lấy được năng lực tà ma pháp của nàng, chỉ sợ sẽ khiến hai bên cùng thiệt hại, lúc đó không phải nàng chết thì là chàng chết, cho nên chàng lựa chọn đem nàng phủ vào trong chính khí, cứ như vậy sẽ không nguy hiểm cho tính mạng của nàng, vả lại có thể bỏ đi tà ma pháp trên người nàng.
Đây là biện pháp tốt nhất chàng có khả năng nghĩ ra, có lẽ nàng sẽ không sinh ra cảm kích với chàng, nhưng chàng chỉ cần không thẹn với lương tâm là đủ.
“Sư phụ, nàng là ai?” Sáng sớm, Khinh Hồng đến mời Tịch Ân dùng đồ ăn sáng, khóe mắt nhìn vào hình dáng đang ở trong kính, tò mò hỏi.
Nữ nhân trong kính hắn chưa từng gặp qua, hắn tò mò nhất chính là, nàng rốt cục xuất hiện ở thần điện như thế nào? Vì sao sư phụ lại giam vào trong kính?
Không thể bỏ qua nghi vấn ngập đầy, cho nên hắn nhịn không được mở miệng hỏi, hi vọng sư phụ có thể cho hắn một đáp án chính xác.
“Nàng là tà ma nữ Lộ.” Tịch Ân thản nhiên liếc mắt một cái bóng hình tiều tụy trong kính, nàng thống khổ, bị chỉnh một đêm, cho đến khi ánh mắt trời nhô lên cao, mới lâm vào tình trạng kiệt sức tựa vào bên trong kính không hề thống khổ mà có thể thét chói tai.
Nàng thống khổ một đêm, mà chàng cũng một đêm không ngủ, thỉnh thoảng quan sát đến phản ứng của nàng, không cho nàng có cơ hội làm bản thân bị thương.
Thật ra là chàng lo lắng dư thừa, nàng hoàn toàn không thể làm thương tổn bản thân, cũng không thể tự phá hủy kính để chạy trốn. Chỉ có thể để tự chàng giải trừ pháp thuật.
Nếu không, không ai có thể mang nàng rời đi.
“Cái gì ! Nàng lại có thể là tà ma nữ Lộ sao?” Khinh Hồng ngạc nhiên hô một tiếng, không nghĩ tới tà ma nữ Lộ sẽ xuất hiện lúc này, hắn nghĩ tà ma nữ Lộ ra sẽ xuất hiện vào lúc đã làm cho vương quốc Á La Tư long trời lỡ đất, không nghĩ tới nàng lại bị sư phụ bắt được, hắn không thể không bội phục năng lực của sư phụ.
Lộ đã lâm vào trạng thái hôn mê một nữa, Tịch Ân nhìn thấy hai má nàng trắng bệch, dường như có chút đăm chiêu.
“Sư phụ, ngài bắt được nàng ở chỗ nào?” Khinh Hồng đi đến trước kính thủy tinh, nhìn người ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.