Chương 61
Trầm Vi
21/04/2013
“Ta đang ngủ mơ sao?! Ta nhất định là đang ngủ mơ.” Nàng thì thào tự nói.
“Nàng không có ngủ mơ, đây là sự thực.” Tịch Ân vuốt khuôn mặt của nàng, không cho đầu óc nàng nghĩ đi chuyện khác.
“Nếu không phải ngủ mơ, vậy nhất định là ngươi thương hại ta! Không! Ngươi là báo ơn, bởi vì ta không cẩn thận vấp ngã, nên mới đỡ cho ngươi công kích của Mã Cơ! Để báo ân, ngươi mới đối xử tốt với ta, nói lời dễ nghe với ta, nhất định là như vậy, ta đoán đúng phải không?!”
Nàng không nên đồng cảm với cách bao ân của hắn, nếu như có thể, nàng tình nguyện đối mặt với khuôn mặt căm thù của hắn, cũng không muốn hắn dùng khuôn mặt giả tạo để đối diện với nàng.
“Không phải thương hại, cũng không phải là báo ân, mà là ta yêu nàng.” Tịch Ân thản nhiên nói ra tình cảm của mình, chàng đã quyết định kiếp này ở một một chỗ với nàng, đương nhiên không muốn giấu diếm.
Hắn yêu nàng sao? ! Hắn nói hắn yêu nàng sao? ! Hắn thực sự nói hắn yêu nàng! Tiếng nói của hắn đập vào vành tai của nàng, cuồn cuộn ở trong đầu nàng, nhưng một chút cũng không cảm thấy là sự thật.
“Ngươi… Ngươi rất ghét ta, ngươi đã quên sao?” Nàng lắp bắp nhắc nhở hắn.
“Từ hận trở thành yêu cũng không có gì ngạc nhiên cả.” Tịch Ân nhún vai cười, vuốt những sợi tóc dính ở trên má của nàng, lưu luyến cái lỗ tai xinh đẹp của nàng.
“Ngươi… Ngươi quên ta đã làm rất nhiều chuyện xấu sao? Ta suốt đời cũng không có khả năng sẽ trở thành người tốt, ta sẽ liên tục dùng mánh khóe, như vậy ngươi cũng muốn ở cùng một chỗ với ta sao?”Nàng nhắc lại có chút mất mát.
“Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, không cho nàng có cơ hội làm chuyện xấu.” Chàng sẽ coi chừng nàng gắt gao, không! Phải nói rằng chàng yêu nàng rất sâu đậm, nên sẽ không để nàng có cơ hội, có thời gian suy nghĩ chuyện khác.
“Không! Ngươi một chút cũng không hiểu con người của ta, ngươi không có khả năng sẽ vĩnh viễn ở bên người ta, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi rời xa ta.” Đã như vậy, không bằng nàng sớm cự tuyệt, sớm rời hắn một chút, đau lòng trước nhưng về sau sẽ thoải mái hơn.
“Nàng thực sự có nhiều điểm ta không biết, thế nhưng nàng có thể nói cho ta nghe, ta nguyện dùng suốt đời để hiểu nàng!
Ta sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh nàng, cho dù nàng đuổi ta đi, ta cũng không đi, chỉ có chết mới có thể ngăn cản ta ở bên nàng”.
Hắn muốn cùng nàng chia xẻ buồn phiền, đau khổ, làm cho nàng vui sướng và hạnh phúc.
Hắn nghiêm túc thật sao? Nhìn đôi mắt hắn vô cùng chân thành, nàng rất muốn tin tưởng hắn, thế nhưng trong lòng có một giọng nói vang lên, bảo nàng đừng tin tưởng. Nàng không thể tin được, thực sự không dám, bởi vì cho đến nay nàng vẫn không cách nào tin được ông trời sẽ mang lại may mắn cho nàng.
“Nàng biết không? Ta có thể thấy rõ tương lai của mọi người, nhưng không thể nhìn thấy tương lai của chính mình, khi ta gặp nàng, ta cũng không nhìn thấy tương lai của nàng, ta đã cảm thấy rất buồn bực, không biết vì sao lại như vậy. Ta từng suy đoán rằng tà ma pháp của nàng cản trở năng lực của ta, cho tới bây giờ ta mới hiểu được nguyên nhân. Nàng biết vì sao ta không nhìn thấy rõ tương lai của nàng không?”
Nhìn thấy nàng bằng lòng mở rộng tấm lòng tín nhiệm mình, chàng nhắc tới chuyện xưa, yên lặng nhìn nàng.
Lộ lắc đầu, không giải thích được vì sao hắn lại nhắc tới chuyện này, nàng đoán hắn không nhìn ra tương lai của nàng, là bởi vì tương lai của nàng u ám không có ánh sáng, hoặc là nàng hoàn toàn không có tương lai để thấy.
“Bởi vì tương lai ta và nàng ở cùng một chỗ, nếu ta không nhìn thấy tương lai của mình, thì sao có thể nhìn thấy tương lai của nàng chứ?”Chàng cười giải thích, vì cảm giác nàng không tín nhiệm làm chàng đau buồn. Thực ra nàng đã gặp bao nhiêu đau khổ, để đến nỗi ngày hôm nay không thể tin tưởng người khác? Chàng muốn biết, rất muốn biết, nhưng điều kiện tiên quyết là muốn nàng tự mình nhắc tới, nếu nàng không muốn nói, chàng cũng sẽ không miễn cưỡng.
“Gạt người…” Ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng nghe chàng nói tương lai hai người ở chung một chỗ, nàng không khỏi cảm thấy cảm động, nước mắt từ từ chảy ra khỏi hốc mắt .
Đáng ghét! Nàng là tà ma nữ Lộ không biết rơi lệ, vì sao hôm nay lại vì một chút việc nhỏ mà rơi lệ? Sai lầm này đều là vì hắn!
Hắn khiến nàng không còn là nàng nữa.
“Ta có gạt nàng hay không, nàng ở bên cạnh ta không phải sẽ biết sao.” Tịch Ân thấy nàng do dự, liền sử dụng thủ đoạn ti tiện để gạt nàng.
Đối diện với ánh mắt sáng ngời của hắn, nàng lắc đầu, con mắt từ từ hạ xuống.
“Ở bên cạnh ta nàng thấy khó khăn vậy sao?” Chàng có chút bị đả kích, lần đầu hướng tới người mình yêu bày tỏ, lần đầu tiên nói ra, chỉ nhận được cự tuyệt, chẳng lẽ chàng thực sự yếu kém đến nỗi khiến người khác không thể tiếp thu được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.