Chương 8: Tình yêu bắt đầu
Stupidgirl2610
18/10/2013
Chap 8: Tình yêu bắt đầu.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nó bắt đầu tìm đường ra khỏi khu rừng.
_Chết tiệt cái điện thoại rớt bà nó rồi làm sao mò đường ra đây.
Nó cứ đi cứ đi mà chẳng biết nó đang đi đâu trời càng lúc càng tối sương xuống khiến người nó lạnh buốt.Bụng của nó thì đói meo vì bọn bắt cóc có cho nó ăn cái gì đâu.Chân của nó bây giờ nặng trĩu không còn bước đi được nữa.Thế là phịch……nó ngã xuống.
Tại nhà Tuyết
_Thấy rồi Băng đang bị nhốn tại 1 căn biệt thự hoang ở Vũng Tàu.Đi thôi để tôi gọi điện cho mấy thằng vệ sĩ tới tìm cho nhanh còn hai anh ra chuẩn bị xe.-Tuyết bấm điện thoại.
Thế là trên 3 chiếc moto 3 đứa nó phóng theo sau còn có 1 đám vệ sĩ.
_Đây rồi vì ngôi biệt thự nằm khá sâu cho nên bây giờ chia nhau ra đi tìm không được gây ra tiếng động kẻo chúng biết.Anh Khoa đi hướng Tây Minh Quân đi hướng Đông tôi sẽ đi hướng Nam còn tụi bây đi hướng Bắc nếu tìm được thì gọi điện cho nhau.Let’s go-Tuyết ra lệnh.
Đám người cầm đèn pin ai cũng chăm chú tìm.Trời sắm sửa đổ mưa sấm chớp cứ kéo đến ầm ầm điều này khiến hắn lo hơn vì Tuyết nói nó rất sợ trời mưa.Hắn cứ cố gắng bước thật nhanh mong là sẽ tìm ra nó sớm.Vì trời quá lạnh gió cứ thổi mạnh thổi mạnh khiến nó toát mồ hôi lạnh.Cơn ác mộng đó lại đến.
_Aaaaaaaaaa…………đừng đi đừng bỏ Ny ba mẹ đừng bỏ Ny.-Nó hét nhỏ.
Đang đi hắn nghe có tiếng người nói ở phía trước rọi đèn pin vào thì hắn thấy nó đang nằm co ro ở dưới đất miệng thì lẩm bẩm cái gì đó.
_Băng.-Hắn hét lên rồi chạy lại ôm nó.Hắn thấy tay chân nó lạnh buốt còn trán thì nóng như lửa.
_Đừng bỏ Ny………Minh Quân……anh…..đang……ở đâu?-Nó mê sản.
_Anh đây đừng sợ-Hắn ôm chặt nó.
Nó dường như cảm thấy hơi ấm từ người hắn tỏa ra nên không còn nói nhảm nữa.
_Tôi tìm thấy Băng rồi mau cho người đến chỗ XXX-Hắn gọi điện cho Tuyết.
10 phút sau, Tuyết và Anh Khoa đến nơi.
_Băng ơi!Chị xin lỗi.-Tuyết khóc và ôm chầm lấy Băng.
_Gọi xe cấp cứu mau.-Hắn ra lệnh cho đám vệ sĩ.
_Không Băng sẽ điều trị tại nhà.-Tuyết lấy tay lau mồ hôi cho nó.
_Tại sao?-Bọn hắn quát.
_Tôi nói sao thì làm đi cần gì lý do.-Tuyết quát.
_Các anh ở đây tìm ra ngôi nhà và bọn bắt cóc đó cho tôi nghe không?-Tuyết ra lệnh.
Ba đứa đưa nó về nhà.Bác sĩ cũng đã đến để điều trị cho nó.
_Băng có sao không bác sĩ?-Ba đứa lo lắng.
_Cô bé không sao chỉ bị sốt với lại suy nhược cơ thể do nhịn ăn nhiều quá.Nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.Tôi sẽ kê toa và cho người mang thuốc tới.
_Dạ cảm ơn bác sĩ.-Tụi nó cúi đầu(Bây giờ mình gọi chung Minh Quân Anh Khoa Hải Băng và Minh Tuyết là tụi nó nha).
Tụi nó vô phòng.Nó vẫn đang ngủ mặt nó trắng toát không có 1 chút máu.Nhìn thấy ai cũng phải xót thương.
_Ny nó có sao không con?-Mẹ nó chạy vô.
_Không sao đâu thím chỉ bị sốt nhẹ thôi.-Tuyết an ủi.
_Ừ.Vậy con chăm sóc nó hộ thím nha.-Mẹ nó nhìn nó khóc.
_Sao thím không ở lại chăm sóc Băng?
_Nó chẳng muốn thấy mặt thím đâu.Thôi con giúp thím nha-Mẹ nó nói xong rồi đi ra khỏi phòng.
Hắn nhìn theo mẹ nó mà xót vô cùng.
_Xin lỗi các anh chuyện hồi nãy nha!Tại Băng nó sợ vào bệnh viện lắm lúc nào cũng chỉ điều trị tại nhà thôi.
_Vậy à!-Hắn thì không sao còn Anh Khoa thì thắc mắc nhưng sợ Tuyết lên cơn khùng nên không dám hỏi.
_Ơ…..chị……-Nó từ từ mở mắt.
_Em/Cô tỉnh rồi à?-Tụi nó chạy lại bên giường.
_Chị xin lỗi vì đã để em 1 mình ở quán bar nếu hôm đó chị gọi điện báo là không tới được thì đâuđến nỗi này.-Tuyết khóc sướt mướt.
_Không sao đâu chị em không giận chị đâu.Sao chị lại khóc chị của em hôm nay sao mít ướt thế.-Nó đưa tay lau nước mắt cho Tuyết.
_Em đói không chị nấu cháo cho nhé.-Tuyết cười.
_Thôi em chẳng muốn ăn cháo đâu em thèm món mỳ ý do chị nấu à.-Nó nhõng nhẻo.
_Không em đang bệnh phải ăn cháo.-Tuyết nghiêm nghị.
_Thôi mà chị em…..-Nó mếu máo.
_Không thôi thiết gì hết.-Tuyết đứng dậy ra hiệu cho Anh Khoa đi ra ngoài chỉ còn có hắn và nó.
_Tức thiệt phải ăn cháo.-Nó giận dữ.
_Bệnh mà sao dữ thế.-Hắn châm chọc.
_Anh đừng có mà trêu tôi.
_Có cần gì không anh lấy cho.-Hắn cười.
_Cho tôi cốc nước đi.-Nó ra dáng bà chủ.
_Nè-Hắn đỡ nó ngồi dậy rồi đưa nước cho nó.
_Này bộ em nhớ anh
lắm hay sao mà gọi tên anh trong lúc mê sản vậy.-Hắn cười gian.
_Phụt……-Nó phun hết nước ra.
_Hồi nào?
_Thì lúc em xỉu ở trong rừng đó em gọi tên anh vậy nè Minh Quân anh…..đang ở đâu?-Hắn giả giọng nó.
_Đừng có mà nắm mơ mà anh nói lúc đó là mê sản nên không tính không tính.-Nó xua xua tay.
_Nhưng nếu em nhắc tới anh tức là trong giấc mơ của em có hình ảnh của anh.-Hắn bào chữa.
_Thôi cho tôi xin.-Xua tay tập 2 nhưng lần này hắn bắt lấy tay nó.
_Anh làm gì vậy bỏ tay tôi ra muốn ăn đập không?-Nó tìm cách gỡ tay hắn ra nhưng không được.
_Anh có chuyện muốn nói với em.
_Chuyện gì nói nhanh đi-Nó cúi đầu để mái tóc dài che luốn khuôn mặt nó không muốn hắn thấy mặt nó đang đỏ lên vì ngượng.
_Anh thích em.Anh muốn được chăm sóc cho em.Em làm bạn gái anh được không?-Hắn dốn hết cam đảm nói ra.
Đằng sau mái tóc dai đen nhánh có 1 người đang cười trong hạnh phúc.Đợi mãi chẳng thấy nó nói gì hắn tức quá lay lay nó.
_Nè em sao vậy?
_Anh vừa nói gì vậy?Nói lại đi.-Nó trở về trạng thái lạnh lùng nhưng tronh bụng thì đang nhảy cẫng lên vì hạnh phúc có lẽ nó đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi.
_Anh nói anh thích em.Em làm bạn gái anh được không?
_Nhưng tôi………tôi……không thích anh.-Nó lắp bắp.
_Em….không thích…..anh-Hắn buông tay nó ra mặt tối sầm lại.
_Ừhm tại vì……..tại vì……-Nó ấp úng.
_Tại như thế nào em nói đi anh không tốt chỗ nào em nói đi-Hắn sốt ruột.
_Không anh không xấu chỗ nào cả nhưng tôi lỡ yêu anh rồi làm sao thích anh được.-Nó giả vờ mếu máo.
_Sao em nói gì em……yêu…….yêu…..anh-Hắn vui mừng nhảy cẫng lên rồi ôm nó vào lòng.
_Nè bỏ tôi ra anh làm gì mà như thằng trốn trại ra vậy.-Nó vùng vẫy.
_Cho anh ôm tí đi.
Nó không nói gì mà cũng đưa tay om chặt hắn.Nó muốn được hắn sưởi ấm cho trái tim mình.Nó nhận ra rằng nó cần hắn biết bao và 1 điều nữa là đối với tất cả mọi người nó lúc nào cũng to lớn nhưng khi ở bên hắn nó lúc nào cũng nhỏ bé trong vòng tay của hắn.
Trên lầu có 1 tình yêu đang chớm nở không biết ở dưới nhà có không ta?Xuống xem như thế nào nha.
Dưới nhà bếp Tuyết và Anh Khoa đang tập trung vào nồi cháo gà.
_Anh Khoa anh giúp tôi cắt hành lá ra được không?-Tuyết vừa luộc gà mặt đầy mồ hôi.
_Được!-Anh Khoa gượng cười vì không biết cắt làm sao từ trước tới giờ anh có biết nấu ăn đâu.
Đang hì hục cắt thì Anh Khoa cắt trúng tay.
Aaaaaaaaaaaa……Nghe tiếng Anh Khoa la Tuyết bỏ dỡ con gà trong nồi chạy lại.
_Anh có sao không?Nếu không làm được thì nói sao lại để đứt tay thế này?-Tuyết lo lắng dùng miệng cầm máu cho Anh Khoa.
_Anh chờ tôi đi lấy bông băng nha.-Tuyết chạy lên nhà trên lấy dụng cụ y tế băng tay cho Anh Khoa.
Anh Khoa thấy Tuyết chăm sóc cho mình như vậy lòng vui sướng như điên chỉ biết chăm chú nhìn Tuyết đang cẩn thận băng bó cho mình trán ướt đẫm mồ hôi.
_Xong rồi đó thôi anh ngồi đây đi tôi làm 1 mình được rồi.-Tuyết đứng lên bỏ đi vào bếp nhưng chưa kịp đi thì Anh Khoa kéo tay Tuyết lại để Tuyết ngồi vào lòng mình.
_Anh làm gì thế?Bỏ ra tôi còn phải nấu cháo nữa.-Tuyết vùng vẫy.
_Cho anh 30s thôi anh có chuyện muốn nói với em.-Anh Khoa ôm ghì Tuyết vào lòng.
_Chuyện gì?Nói nhanh.-Tuyết bực bội nhưng chỉ là vẻ bề ngoài thôi chứ trong lòng thì đang hồi hộp lắm.
_Anh thích em.-Anh Khoa dồn hết can đảm từ lúc cha sanh mẹ đẻ ra nói.
_Cái gì?Anh….nói….gì….nghe lạ vậy…..tôi và anh quen….biết nhau đã lâu….đâu.-Tuyết ngượng ngùng.
_Anh nói thật đó anh đã thích em nhiều lắm anh thích những lúc em cười những lúc em chọc phá bọn anh và tất cả mọi thứ thuộc về em.-Can đảm tập 2.
_Thật chứ?-Tuyết cúi mặt.
_Em….làm….bạn gái….anh nha.-Anh Khoa ấp úng rồi nở 1 nụ cười rất ư là cool.
_…..-Tuyết không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
_Hura…..hura….mừng quá đi.-Anh Khoa hét lớn lên.
_Suỵt khẽ thôi cho Băng nó nghỉ.-Tuyết đưa tay bụp miệng Khoa lại.
Nó và hắn nãy giờ đã chứng kiến tất cả.
_Hưm…hưm.-Nó và hắn giả vờ ho.
Tuyết thấy tụi nó xuống thì vội nhảy ra khỏi người Khoa.
_Sao….em không…..nghỉ…..đi…xuống đây làm….gì?-Tuyết đỏ mặt.
_Thì thấy chị nấu cháo gì mà lâu quá.Đói bụng nên xuống xem sao ai dè lại làm mất không khí lãng mạn của hai người anh ha.-Nó cười nham hiểm.
_Ừ-Hắn vòng tay sang ôm vai nó.
_Lãng với chã mạn bệnh không lo mà sao hôm nay anh anh em em ngọt thế.-Tuyết thừa nước đục thả câu buông ra 1 câu làm cho nó và hắn phải đỏ cả mặt.
_Thôi mệt em đói quá có cháo chưa em đói quá.-Nó đổi chủ đề.
_Có rồi đợi tý vô phòng ăn đi.-Tuyết phì cười.
_Sao hôm nay bạo gan thế chúc mừng nha.-Hắn nói nhỏ với Anh Khoa.
_Mày có khác gì tao đâu.
Trong phòng ăn tụi nó đang ngồi ăn vui vẻ nó thì ăn như chưa bao giờ được ăn
_Công nhận chị nấu ngon thật em ăn mãi mà không hết thèm.-Nó làm mặt ngây thơ.
_Thôi cho tôi xin.
Cốc…..cốc…..cốc….
_Ai đó?Vào đi.
Cánh cửa mở ra ba mẹ nó bước vào nở 1 nụ cười với tụi nó.
_Dạ tụi con/con chào 2 bác/chú thím ạ.-3 đứa nó đứng lên cúi đầu lễ phép trừ nó.
_Ừ chào các cháu,các cháu đang dùng bữa đấy à.Chà Tuyết nấu ăn cũng ngon đấy chứ.Xin lỗi con nha hôm nay quản gia và người hầu phải đi tập huấn nên con phải xuống bếp thật phiền cho con quá.-Mẹ nó mỉm cười.
_Dạ không có gì đâu ạ chú thím vào ăn với bọn con luôn.-Tuyết cười.
_Thôi chú thím phải đi có công chuyện.Các con dùng bữa ngon nha.-Ba mẹ nó miễn cưỡng bước ra mặc dù trong lòng rất muốn được dùng bữa với tụi nó. Ba mẹ nó vừa đi khỏi thì nó cũng đứng lên luôn.
_Anh chị ăn đi em no rồi em lên phòng nghỉ đây.-Nó bước ra khỏi phòng ăn.
_Haizzzzzz con nhỏ này không biết bao giờ nó mới quên được nỗi ám ảnh đó.-Tuyết thở dài.
Ăn xong tụi nó đem laptop lên phòng nó tiếp tục công việc tìm kiếm của mình.
_Alo các anh đã tìm thấy ngôi nhà chưa?
_Thưa cô bọn tôi lục soát cả khu rừng rồi nhưng chẳng thấy ngôi nhà nào cả ở đây chỉ có 1 ngôi biệt thự mới bị đốt thôi.
_Tiếp tục tìm đi.Có gì báo cho tôi.-Tuyết gập máy.
Nó nắm trên giường nghe thấy hết nhưng nó muốn chọc 3 đứa tụi nó nên giả vờ hỏi.
_Chuyện gì vậy chị?
_À chị đang tìm đám người bắt cóc em đấy mà.Thế hôm đó có phải bọn chúng nhốn em trong ngôi biệt thự hoang phải không?
_Ừ mà em cũng không nhớ rõ tại trời tối quá thôi chị tìm tiếp đi nha em mệt quá.-Nó nằm xuống lấy chăn che mặt.
Tuyết thấy nó như vậy cũng lấy làm lạ vì thường ngày 3 cái dụ này nó khoái lắm mà nhưng Tuyết nghĩ hôm nay chắc nó mệt nên như vậy cho nên cũng chẵng bận tâm còn nó nằm trong chăn cứ cười khúc khích.
_Tôi đã đi tỉm khắp các quán bar rồi tụi nó nói là dạo này không thấy con Hiền đâu cả chỉ có con Hà thôi.-Hắn nói mặt buồn thiu.
_Anh đã cho người đi điều tra về những thằng đầu gấu đó rồi người ta nói đám đó dạo này cũng mất tích luôn.-Anh Khoa nhăn mặt.
_Lạ vậy ta ngôi nhà thì bị đốt con Hiền và đám đầu gấu thì mất tích cùng 1 đêm nếu như ngôi biệt thự bị thiêu đốt thì chỉ có bọn chúng đốt thôi nhưng sao bọn chúng thì bị mất tích còn Băng thì thoát được mà nhỏ Băng hôm nay lạ lắm thường ngày mấy cái dụ tìm kiếm này nó khoái lắm mà với lại ai mà dám động đến nó thì nó sẽ giết không tha có khi nào nhỏ Băng chính là người đốt ngôi nhà rồi thiêu luôn đám người đó không?-Tuyết ngẫm nghĩ rổi tiến đến giường của nó lật tung chăn mền.
_Dậy nhanh đi.-Tuyết quát.
_Gì vậy chị em đang ngủ có gì lát nói.-Nó dường như đã đánh hơi là Tuyết đã biết được sự thật rồi pà này pã giỏi suy đoán lắm.
_Em dậy đi giả vờ vừa thôi có phải chính em là người đốt ngôi biệt thự và thiêu sống bọn bắt cóc với nhỏ Hiền không?-Tuyết quát làm bọn hắn cũng giật mình.
_Ừ em làm đó rồi sao định chọc chị cho vui ai dè lộ tẩy rồi.-Nó chán nản.
_Cái con nhỏ này lúc nào cũng giỡn được giết thì nói là giết rồi đi còn giả vờ có biết chị kiếm mấy ngày nay mệt lắm không hả?-Tuyết đánh cho nó vài phát vào người.
_Đau chị thôi em biết lỗi rồi.Đừng giận nữa mà nha nha chị yêu.-Nó cầu hòa.
_Được rồi có đau không đưa tay chị xem nào.-Tuyết cười rồi xoa xoa cho nó đỡ đau (cái này người ta gọi là vừa đánh vừa xoa đó mà)
Bọn hắn nhìn tụi nó hết đánh nhau rồi lại chăm sóc nhau thì chỉ biết ngồi thờ người ra và chỉ biết nói 2 chữ “Bó tay”.
Bây giờ nó và hắn,Tuyết và Anh Khoa là 2 đôi hot nhất trường.Mỗi sáng tụi nó lại tập trung tại nhà nó để đi học.Nó vui lắm vì ngày nào cũng được ngồi đằng sau lưng hắn được hắn che chở được cảm nhận hơi ấm từ hắn tỏa ra hắn đưa nó đi chơi khắp nơi nói chung đi ở đâu cũng được nhưng chỉ cần có hắn bên nó là được còn Tuyết thì được Anh Khoa rất ư là quan tâm lúc nào cũng bên cạnh lo lắng hằng ngày đều qua nhà chơi với Tuyết đưa Tuyết đi chỗ này chỗ kia cuối tuần nào tụi nó cũng tập trung lại thứ 7 thì nhà nó chủ nhật thì nhà Tuyết rồi cùng nhau nấu ăn quậy phá rồi xem phim.Nói chung cặp của chúng ta bây giờ rất là rất là hạnh phúc..
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nó bắt đầu tìm đường ra khỏi khu rừng.
_Chết tiệt cái điện thoại rớt bà nó rồi làm sao mò đường ra đây.
Nó cứ đi cứ đi mà chẳng biết nó đang đi đâu trời càng lúc càng tối sương xuống khiến người nó lạnh buốt.Bụng của nó thì đói meo vì bọn bắt cóc có cho nó ăn cái gì đâu.Chân của nó bây giờ nặng trĩu không còn bước đi được nữa.Thế là phịch……nó ngã xuống.
Tại nhà Tuyết
_Thấy rồi Băng đang bị nhốn tại 1 căn biệt thự hoang ở Vũng Tàu.Đi thôi để tôi gọi điện cho mấy thằng vệ sĩ tới tìm cho nhanh còn hai anh ra chuẩn bị xe.-Tuyết bấm điện thoại.
Thế là trên 3 chiếc moto 3 đứa nó phóng theo sau còn có 1 đám vệ sĩ.
_Đây rồi vì ngôi biệt thự nằm khá sâu cho nên bây giờ chia nhau ra đi tìm không được gây ra tiếng động kẻo chúng biết.Anh Khoa đi hướng Tây Minh Quân đi hướng Đông tôi sẽ đi hướng Nam còn tụi bây đi hướng Bắc nếu tìm được thì gọi điện cho nhau.Let’s go-Tuyết ra lệnh.
Đám người cầm đèn pin ai cũng chăm chú tìm.Trời sắm sửa đổ mưa sấm chớp cứ kéo đến ầm ầm điều này khiến hắn lo hơn vì Tuyết nói nó rất sợ trời mưa.Hắn cứ cố gắng bước thật nhanh mong là sẽ tìm ra nó sớm.Vì trời quá lạnh gió cứ thổi mạnh thổi mạnh khiến nó toát mồ hôi lạnh.Cơn ác mộng đó lại đến.
_Aaaaaaaaaa…………đừng đi đừng bỏ Ny ba mẹ đừng bỏ Ny.-Nó hét nhỏ.
Đang đi hắn nghe có tiếng người nói ở phía trước rọi đèn pin vào thì hắn thấy nó đang nằm co ro ở dưới đất miệng thì lẩm bẩm cái gì đó.
_Băng.-Hắn hét lên rồi chạy lại ôm nó.Hắn thấy tay chân nó lạnh buốt còn trán thì nóng như lửa.
_Đừng bỏ Ny………Minh Quân……anh…..đang……ở đâu?-Nó mê sản.
_Anh đây đừng sợ-Hắn ôm chặt nó.
Nó dường như cảm thấy hơi ấm từ người hắn tỏa ra nên không còn nói nhảm nữa.
_Tôi tìm thấy Băng rồi mau cho người đến chỗ XXX-Hắn gọi điện cho Tuyết.
10 phút sau, Tuyết và Anh Khoa đến nơi.
_Băng ơi!Chị xin lỗi.-Tuyết khóc và ôm chầm lấy Băng.
_Gọi xe cấp cứu mau.-Hắn ra lệnh cho đám vệ sĩ.
_Không Băng sẽ điều trị tại nhà.-Tuyết lấy tay lau mồ hôi cho nó.
_Tại sao?-Bọn hắn quát.
_Tôi nói sao thì làm đi cần gì lý do.-Tuyết quát.
_Các anh ở đây tìm ra ngôi nhà và bọn bắt cóc đó cho tôi nghe không?-Tuyết ra lệnh.
Ba đứa đưa nó về nhà.Bác sĩ cũng đã đến để điều trị cho nó.
_Băng có sao không bác sĩ?-Ba đứa lo lắng.
_Cô bé không sao chỉ bị sốt với lại suy nhược cơ thể do nhịn ăn nhiều quá.Nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.Tôi sẽ kê toa và cho người mang thuốc tới.
_Dạ cảm ơn bác sĩ.-Tụi nó cúi đầu(Bây giờ mình gọi chung Minh Quân Anh Khoa Hải Băng và Minh Tuyết là tụi nó nha).
Tụi nó vô phòng.Nó vẫn đang ngủ mặt nó trắng toát không có 1 chút máu.Nhìn thấy ai cũng phải xót thương.
_Ny nó có sao không con?-Mẹ nó chạy vô.
_Không sao đâu thím chỉ bị sốt nhẹ thôi.-Tuyết an ủi.
_Ừ.Vậy con chăm sóc nó hộ thím nha.-Mẹ nó nhìn nó khóc.
_Sao thím không ở lại chăm sóc Băng?
_Nó chẳng muốn thấy mặt thím đâu.Thôi con giúp thím nha-Mẹ nó nói xong rồi đi ra khỏi phòng.
Hắn nhìn theo mẹ nó mà xót vô cùng.
_Xin lỗi các anh chuyện hồi nãy nha!Tại Băng nó sợ vào bệnh viện lắm lúc nào cũng chỉ điều trị tại nhà thôi.
_Vậy à!-Hắn thì không sao còn Anh Khoa thì thắc mắc nhưng sợ Tuyết lên cơn khùng nên không dám hỏi.
_Ơ…..chị……-Nó từ từ mở mắt.
_Em/Cô tỉnh rồi à?-Tụi nó chạy lại bên giường.
_Chị xin lỗi vì đã để em 1 mình ở quán bar nếu hôm đó chị gọi điện báo là không tới được thì đâuđến nỗi này.-Tuyết khóc sướt mướt.
_Không sao đâu chị em không giận chị đâu.Sao chị lại khóc chị của em hôm nay sao mít ướt thế.-Nó đưa tay lau nước mắt cho Tuyết.
_Em đói không chị nấu cháo cho nhé.-Tuyết cười.
_Thôi em chẳng muốn ăn cháo đâu em thèm món mỳ ý do chị nấu à.-Nó nhõng nhẻo.
_Không em đang bệnh phải ăn cháo.-Tuyết nghiêm nghị.
_Thôi mà chị em…..-Nó mếu máo.
_Không thôi thiết gì hết.-Tuyết đứng dậy ra hiệu cho Anh Khoa đi ra ngoài chỉ còn có hắn và nó.
_Tức thiệt phải ăn cháo.-Nó giận dữ.
_Bệnh mà sao dữ thế.-Hắn châm chọc.
_Anh đừng có mà trêu tôi.
_Có cần gì không anh lấy cho.-Hắn cười.
_Cho tôi cốc nước đi.-Nó ra dáng bà chủ.
_Nè-Hắn đỡ nó ngồi dậy rồi đưa nước cho nó.
_Này bộ em nhớ anh
lắm hay sao mà gọi tên anh trong lúc mê sản vậy.-Hắn cười gian.
_Phụt……-Nó phun hết nước ra.
_Hồi nào?
_Thì lúc em xỉu ở trong rừng đó em gọi tên anh vậy nè Minh Quân anh…..đang ở đâu?-Hắn giả giọng nó.
_Đừng có mà nắm mơ mà anh nói lúc đó là mê sản nên không tính không tính.-Nó xua xua tay.
_Nhưng nếu em nhắc tới anh tức là trong giấc mơ của em có hình ảnh của anh.-Hắn bào chữa.
_Thôi cho tôi xin.-Xua tay tập 2 nhưng lần này hắn bắt lấy tay nó.
_Anh làm gì vậy bỏ tay tôi ra muốn ăn đập không?-Nó tìm cách gỡ tay hắn ra nhưng không được.
_Anh có chuyện muốn nói với em.
_Chuyện gì nói nhanh đi-Nó cúi đầu để mái tóc dài che luốn khuôn mặt nó không muốn hắn thấy mặt nó đang đỏ lên vì ngượng.
_Anh thích em.Anh muốn được chăm sóc cho em.Em làm bạn gái anh được không?-Hắn dốn hết cam đảm nói ra.
Đằng sau mái tóc dai đen nhánh có 1 người đang cười trong hạnh phúc.Đợi mãi chẳng thấy nó nói gì hắn tức quá lay lay nó.
_Nè em sao vậy?
_Anh vừa nói gì vậy?Nói lại đi.-Nó trở về trạng thái lạnh lùng nhưng tronh bụng thì đang nhảy cẫng lên vì hạnh phúc có lẽ nó đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi.
_Anh nói anh thích em.Em làm bạn gái anh được không?
_Nhưng tôi………tôi……không thích anh.-Nó lắp bắp.
_Em….không thích…..anh-Hắn buông tay nó ra mặt tối sầm lại.
_Ừhm tại vì……..tại vì……-Nó ấp úng.
_Tại như thế nào em nói đi anh không tốt chỗ nào em nói đi-Hắn sốt ruột.
_Không anh không xấu chỗ nào cả nhưng tôi lỡ yêu anh rồi làm sao thích anh được.-Nó giả vờ mếu máo.
_Sao em nói gì em……yêu…….yêu…..anh-Hắn vui mừng nhảy cẫng lên rồi ôm nó vào lòng.
_Nè bỏ tôi ra anh làm gì mà như thằng trốn trại ra vậy.-Nó vùng vẫy.
_Cho anh ôm tí đi.
Nó không nói gì mà cũng đưa tay om chặt hắn.Nó muốn được hắn sưởi ấm cho trái tim mình.Nó nhận ra rằng nó cần hắn biết bao và 1 điều nữa là đối với tất cả mọi người nó lúc nào cũng to lớn nhưng khi ở bên hắn nó lúc nào cũng nhỏ bé trong vòng tay của hắn.
Trên lầu có 1 tình yêu đang chớm nở không biết ở dưới nhà có không ta?Xuống xem như thế nào nha.
Dưới nhà bếp Tuyết và Anh Khoa đang tập trung vào nồi cháo gà.
_Anh Khoa anh giúp tôi cắt hành lá ra được không?-Tuyết vừa luộc gà mặt đầy mồ hôi.
_Được!-Anh Khoa gượng cười vì không biết cắt làm sao từ trước tới giờ anh có biết nấu ăn đâu.
Đang hì hục cắt thì Anh Khoa cắt trúng tay.
Aaaaaaaaaaaa……Nghe tiếng Anh Khoa la Tuyết bỏ dỡ con gà trong nồi chạy lại.
_Anh có sao không?Nếu không làm được thì nói sao lại để đứt tay thế này?-Tuyết lo lắng dùng miệng cầm máu cho Anh Khoa.
_Anh chờ tôi đi lấy bông băng nha.-Tuyết chạy lên nhà trên lấy dụng cụ y tế băng tay cho Anh Khoa.
Anh Khoa thấy Tuyết chăm sóc cho mình như vậy lòng vui sướng như điên chỉ biết chăm chú nhìn Tuyết đang cẩn thận băng bó cho mình trán ướt đẫm mồ hôi.
_Xong rồi đó thôi anh ngồi đây đi tôi làm 1 mình được rồi.-Tuyết đứng lên bỏ đi vào bếp nhưng chưa kịp đi thì Anh Khoa kéo tay Tuyết lại để Tuyết ngồi vào lòng mình.
_Anh làm gì thế?Bỏ ra tôi còn phải nấu cháo nữa.-Tuyết vùng vẫy.
_Cho anh 30s thôi anh có chuyện muốn nói với em.-Anh Khoa ôm ghì Tuyết vào lòng.
_Chuyện gì?Nói nhanh.-Tuyết bực bội nhưng chỉ là vẻ bề ngoài thôi chứ trong lòng thì đang hồi hộp lắm.
_Anh thích em.-Anh Khoa dồn hết can đảm từ lúc cha sanh mẹ đẻ ra nói.
_Cái gì?Anh….nói….gì….nghe lạ vậy…..tôi và anh quen….biết nhau đã lâu….đâu.-Tuyết ngượng ngùng.
_Anh nói thật đó anh đã thích em nhiều lắm anh thích những lúc em cười những lúc em chọc phá bọn anh và tất cả mọi thứ thuộc về em.-Can đảm tập 2.
_Thật chứ?-Tuyết cúi mặt.
_Em….làm….bạn gái….anh nha.-Anh Khoa ấp úng rồi nở 1 nụ cười rất ư là cool.
_…..-Tuyết không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
_Hura…..hura….mừng quá đi.-Anh Khoa hét lớn lên.
_Suỵt khẽ thôi cho Băng nó nghỉ.-Tuyết đưa tay bụp miệng Khoa lại.
Nó và hắn nãy giờ đã chứng kiến tất cả.
_Hưm…hưm.-Nó và hắn giả vờ ho.
Tuyết thấy tụi nó xuống thì vội nhảy ra khỏi người Khoa.
_Sao….em không…..nghỉ…..đi…xuống đây làm….gì?-Tuyết đỏ mặt.
_Thì thấy chị nấu cháo gì mà lâu quá.Đói bụng nên xuống xem sao ai dè lại làm mất không khí lãng mạn của hai người anh ha.-Nó cười nham hiểm.
_Ừ-Hắn vòng tay sang ôm vai nó.
_Lãng với chã mạn bệnh không lo mà sao hôm nay anh anh em em ngọt thế.-Tuyết thừa nước đục thả câu buông ra 1 câu làm cho nó và hắn phải đỏ cả mặt.
_Thôi mệt em đói quá có cháo chưa em đói quá.-Nó đổi chủ đề.
_Có rồi đợi tý vô phòng ăn đi.-Tuyết phì cười.
_Sao hôm nay bạo gan thế chúc mừng nha.-Hắn nói nhỏ với Anh Khoa.
_Mày có khác gì tao đâu.
Trong phòng ăn tụi nó đang ngồi ăn vui vẻ nó thì ăn như chưa bao giờ được ăn
_Công nhận chị nấu ngon thật em ăn mãi mà không hết thèm.-Nó làm mặt ngây thơ.
_Thôi cho tôi xin.
Cốc…..cốc…..cốc….
_Ai đó?Vào đi.
Cánh cửa mở ra ba mẹ nó bước vào nở 1 nụ cười với tụi nó.
_Dạ tụi con/con chào 2 bác/chú thím ạ.-3 đứa nó đứng lên cúi đầu lễ phép trừ nó.
_Ừ chào các cháu,các cháu đang dùng bữa đấy à.Chà Tuyết nấu ăn cũng ngon đấy chứ.Xin lỗi con nha hôm nay quản gia và người hầu phải đi tập huấn nên con phải xuống bếp thật phiền cho con quá.-Mẹ nó mỉm cười.
_Dạ không có gì đâu ạ chú thím vào ăn với bọn con luôn.-Tuyết cười.
_Thôi chú thím phải đi có công chuyện.Các con dùng bữa ngon nha.-Ba mẹ nó miễn cưỡng bước ra mặc dù trong lòng rất muốn được dùng bữa với tụi nó. Ba mẹ nó vừa đi khỏi thì nó cũng đứng lên luôn.
_Anh chị ăn đi em no rồi em lên phòng nghỉ đây.-Nó bước ra khỏi phòng ăn.
_Haizzzzzz con nhỏ này không biết bao giờ nó mới quên được nỗi ám ảnh đó.-Tuyết thở dài.
Ăn xong tụi nó đem laptop lên phòng nó tiếp tục công việc tìm kiếm của mình.
_Alo các anh đã tìm thấy ngôi nhà chưa?
_Thưa cô bọn tôi lục soát cả khu rừng rồi nhưng chẳng thấy ngôi nhà nào cả ở đây chỉ có 1 ngôi biệt thự mới bị đốt thôi.
_Tiếp tục tìm đi.Có gì báo cho tôi.-Tuyết gập máy.
Nó nắm trên giường nghe thấy hết nhưng nó muốn chọc 3 đứa tụi nó nên giả vờ hỏi.
_Chuyện gì vậy chị?
_À chị đang tìm đám người bắt cóc em đấy mà.Thế hôm đó có phải bọn chúng nhốn em trong ngôi biệt thự hoang phải không?
_Ừ mà em cũng không nhớ rõ tại trời tối quá thôi chị tìm tiếp đi nha em mệt quá.-Nó nằm xuống lấy chăn che mặt.
Tuyết thấy nó như vậy cũng lấy làm lạ vì thường ngày 3 cái dụ này nó khoái lắm mà nhưng Tuyết nghĩ hôm nay chắc nó mệt nên như vậy cho nên cũng chẵng bận tâm còn nó nằm trong chăn cứ cười khúc khích.
_Tôi đã đi tỉm khắp các quán bar rồi tụi nó nói là dạo này không thấy con Hiền đâu cả chỉ có con Hà thôi.-Hắn nói mặt buồn thiu.
_Anh đã cho người đi điều tra về những thằng đầu gấu đó rồi người ta nói đám đó dạo này cũng mất tích luôn.-Anh Khoa nhăn mặt.
_Lạ vậy ta ngôi nhà thì bị đốt con Hiền và đám đầu gấu thì mất tích cùng 1 đêm nếu như ngôi biệt thự bị thiêu đốt thì chỉ có bọn chúng đốt thôi nhưng sao bọn chúng thì bị mất tích còn Băng thì thoát được mà nhỏ Băng hôm nay lạ lắm thường ngày mấy cái dụ tìm kiếm này nó khoái lắm mà với lại ai mà dám động đến nó thì nó sẽ giết không tha có khi nào nhỏ Băng chính là người đốt ngôi nhà rồi thiêu luôn đám người đó không?-Tuyết ngẫm nghĩ rổi tiến đến giường của nó lật tung chăn mền.
_Dậy nhanh đi.-Tuyết quát.
_Gì vậy chị em đang ngủ có gì lát nói.-Nó dường như đã đánh hơi là Tuyết đã biết được sự thật rồi pà này pã giỏi suy đoán lắm.
_Em dậy đi giả vờ vừa thôi có phải chính em là người đốt ngôi biệt thự và thiêu sống bọn bắt cóc với nhỏ Hiền không?-Tuyết quát làm bọn hắn cũng giật mình.
_Ừ em làm đó rồi sao định chọc chị cho vui ai dè lộ tẩy rồi.-Nó chán nản.
_Cái con nhỏ này lúc nào cũng giỡn được giết thì nói là giết rồi đi còn giả vờ có biết chị kiếm mấy ngày nay mệt lắm không hả?-Tuyết đánh cho nó vài phát vào người.
_Đau chị thôi em biết lỗi rồi.Đừng giận nữa mà nha nha chị yêu.-Nó cầu hòa.
_Được rồi có đau không đưa tay chị xem nào.-Tuyết cười rồi xoa xoa cho nó đỡ đau (cái này người ta gọi là vừa đánh vừa xoa đó mà)
Bọn hắn nhìn tụi nó hết đánh nhau rồi lại chăm sóc nhau thì chỉ biết ngồi thờ người ra và chỉ biết nói 2 chữ “Bó tay”.
Bây giờ nó và hắn,Tuyết và Anh Khoa là 2 đôi hot nhất trường.Mỗi sáng tụi nó lại tập trung tại nhà nó để đi học.Nó vui lắm vì ngày nào cũng được ngồi đằng sau lưng hắn được hắn che chở được cảm nhận hơi ấm từ hắn tỏa ra hắn đưa nó đi chơi khắp nơi nói chung đi ở đâu cũng được nhưng chỉ cần có hắn bên nó là được còn Tuyết thì được Anh Khoa rất ư là quan tâm lúc nào cũng bên cạnh lo lắng hằng ngày đều qua nhà chơi với Tuyết đưa Tuyết đi chỗ này chỗ kia cuối tuần nào tụi nó cũng tập trung lại thứ 7 thì nhà nó chủ nhật thì nhà Tuyết rồi cùng nhau nấu ăn quậy phá rồi xem phim.Nói chung cặp của chúng ta bây giờ rất là rất là hạnh phúc..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.