Chương 30: Hắc Ma Liên
Ma nữ mary
18/08/2021
Lang Vương lần theo vết máu của con bạch xà mà con chim khổng lồ mang theo bay lên núi. Bước vào hàng động thì lập tức tìm kiếm hình ảnh của nàng.
" Thiên Tuyết."
Ôm lấy nàng hắn mới dám thở ra hơi rồi ngã xuống. Tỉnh dậy đã thấy bà lão nhìn hắn như nghiên cứu.
" Ngươi có một phu quân tốt."
Nàng liếc mắt trừng bà ta nếu không phải do bà ta hại bọn họ thê thảm như vậy cùng mất nội lực nàng sẽ chém bà ta ra từng miếng nhỏ đúc cho con chim kia ăn đến ói. Bà ta rùng mình nhưng vẫn vui vẻ nhìn nàng ta.
Thiên Tuyết nhìn hắn mắng.
" Ngu ngốc."
Trong sơn động ngập tràn tiếng thở dốc cùng rên rỉ. Lâu lâu lại mắng chửi.
" Bà già đáng chết."
Mỗi một ngày nàng đều bị tên Lang Sói dè lên giường dày vò không ngừng nghỉ khiến này muốn phát điên nhất là mỗi ngày nàng lại càng già xấu xí hơn như nội công từ từ khôi phục lông rụng dần nếu không nàng còn nghĩ bà lão này muốn lừa gạt nàng.
Dù là đuổi theo đến cạn kiệt sức lực như nghe đến thuốc giải cùng cách giải mặt hắn không những không biến sắc còn rất vui vẻ.
Đến ngày 49 gương nàng đã già đi như 100 tuổi nhưng khi ăn xong đóa Huyết Liên giương mặt nàng liền như được thay da đổi thịt không chỉ kiều điểm xinh đẹp non mềm gấp ngàn lần hơn xưa mà còn bách độc bất xâm.
Không chỉ vậy bà ta còn truyền võ công tâm pháp Hắc Ma Liên xong xuất hiện một đóa hoa sen màu đen trên mu bàn tay cùng dạy này hết các loại động dược kỳ lạ bà ta điều chế ra.
Bà ta nói Hắc Ma Liên tâm pháp muốn luyện :
Mỗi một người có cơ duyên luyện thành Hắc Ma Liên tâm pháp thì trên mu bàn tay trái có một dấu ấn hình hoa sen màu đen !
Người tu luyện chỉ có thể là nữ nhân thân bất độc bất xâm - nội công thâm hậu - ý chí sắt thép.
Người bị hắc Ma Liên Pháp đánh phải sẽ bị thất huyết đen chảy toàn thân và đau đớn như ngàn con côn trùng cắn chết dần chết mòn!
Bản thân bà ta đã sống rất lâu rồi đến lúc muốn đi tìm người đó.
Hai người được chim khổng lồ đưa xuống núi thì nghe tin Tuyết Băng đã cùng Vương gia Âu Phong nay là nhiếp chính Vương đi về phía Bắc đánh giặc ngoại xâm.
Họ cũng vội vã đuổi theo cô ấy đến được phía Bắc thì quân địch cũng đã mệt mỏi rã rời đang dùng hơi thở tuyệt vọng chống đỡ đạn bom của cô ấy.
Chiến thắng vang dội khắp nơi.
" Muội muội của cô cũng rất lợi hại."
Bọn họ cùng nhau trở về ăn mừng chiến thắng. Đám người trưởng đại môn phái đều gặp nhiều chuyện kì quái điểm chung là đều chết vì độc được.
Lang Vương sau lần ở sơn động luôn bị nàng đá xuống giường. Bởi vì trong bụng nàng lại có bảo bảo rồi.
Cho hắn nghẹn chết luôn!
Nàng còn đang suy nghĩ có nên cho hắn uống thuộc bất lực luôn không nữa.
" Phụ Quân rửa chân."
Lang Vương thật bị muốn nghẹn chết thật sự nàng mỗi đều cảm thấy đẹp hơn yêu mị luôn câu dẫn hắn rồi tàn nhẫn đá hắn xuống bảo gì vì bảo bảo.
Hôm này hắn đã đi hỏi Lạc Thiên mới biết bản thân bị lừa rất nhiều lần.
Dù có bảo bảo hắn vẫn có thể thương yêu nàng chỉ cần nhẹ nhưng cẩn thận thôi. Bế nàng lên giường từ từ chậm rãi thưởng thức sự non mềm kiều điểm động lòng người của nàng.
Căn phòng xuân sắc lại khiến người ta đỏ mặt.
" Ngươi ... Ngươi..."
" Ư ... ư...
" Không ... được..."
" a... Ân...ưm"
Nàng xấu hổ không muốn nhìn hắn ta luôn. Hắn ôm nàng như nâng niu viên ngọc trân quý.
Đôi lúc run rẩy dưới thân hắn mặc cho hắn đòi hỏi và thoải mái thỏa mãn hưởng thụ sự ôn nhu đó.
" Thiên Tuyết."
Ôm lấy nàng hắn mới dám thở ra hơi rồi ngã xuống. Tỉnh dậy đã thấy bà lão nhìn hắn như nghiên cứu.
" Ngươi có một phu quân tốt."
Nàng liếc mắt trừng bà ta nếu không phải do bà ta hại bọn họ thê thảm như vậy cùng mất nội lực nàng sẽ chém bà ta ra từng miếng nhỏ đúc cho con chim kia ăn đến ói. Bà ta rùng mình nhưng vẫn vui vẻ nhìn nàng ta.
Thiên Tuyết nhìn hắn mắng.
" Ngu ngốc."
Trong sơn động ngập tràn tiếng thở dốc cùng rên rỉ. Lâu lâu lại mắng chửi.
" Bà già đáng chết."
Mỗi một ngày nàng đều bị tên Lang Sói dè lên giường dày vò không ngừng nghỉ khiến này muốn phát điên nhất là mỗi ngày nàng lại càng già xấu xí hơn như nội công từ từ khôi phục lông rụng dần nếu không nàng còn nghĩ bà lão này muốn lừa gạt nàng.
Dù là đuổi theo đến cạn kiệt sức lực như nghe đến thuốc giải cùng cách giải mặt hắn không những không biến sắc còn rất vui vẻ.
Đến ngày 49 gương nàng đã già đi như 100 tuổi nhưng khi ăn xong đóa Huyết Liên giương mặt nàng liền như được thay da đổi thịt không chỉ kiều điểm xinh đẹp non mềm gấp ngàn lần hơn xưa mà còn bách độc bất xâm.
Không chỉ vậy bà ta còn truyền võ công tâm pháp Hắc Ma Liên xong xuất hiện một đóa hoa sen màu đen trên mu bàn tay cùng dạy này hết các loại động dược kỳ lạ bà ta điều chế ra.
Bà ta nói Hắc Ma Liên tâm pháp muốn luyện :
Mỗi một người có cơ duyên luyện thành Hắc Ma Liên tâm pháp thì trên mu bàn tay trái có một dấu ấn hình hoa sen màu đen !
Người tu luyện chỉ có thể là nữ nhân thân bất độc bất xâm - nội công thâm hậu - ý chí sắt thép.
Người bị hắc Ma Liên Pháp đánh phải sẽ bị thất huyết đen chảy toàn thân và đau đớn như ngàn con côn trùng cắn chết dần chết mòn!
Bản thân bà ta đã sống rất lâu rồi đến lúc muốn đi tìm người đó.
Hai người được chim khổng lồ đưa xuống núi thì nghe tin Tuyết Băng đã cùng Vương gia Âu Phong nay là nhiếp chính Vương đi về phía Bắc đánh giặc ngoại xâm.
Họ cũng vội vã đuổi theo cô ấy đến được phía Bắc thì quân địch cũng đã mệt mỏi rã rời đang dùng hơi thở tuyệt vọng chống đỡ đạn bom của cô ấy.
Chiến thắng vang dội khắp nơi.
" Muội muội của cô cũng rất lợi hại."
Bọn họ cùng nhau trở về ăn mừng chiến thắng. Đám người trưởng đại môn phái đều gặp nhiều chuyện kì quái điểm chung là đều chết vì độc được.
Lang Vương sau lần ở sơn động luôn bị nàng đá xuống giường. Bởi vì trong bụng nàng lại có bảo bảo rồi.
Cho hắn nghẹn chết luôn!
Nàng còn đang suy nghĩ có nên cho hắn uống thuộc bất lực luôn không nữa.
" Phụ Quân rửa chân."
Lang Vương thật bị muốn nghẹn chết thật sự nàng mỗi đều cảm thấy đẹp hơn yêu mị luôn câu dẫn hắn rồi tàn nhẫn đá hắn xuống bảo gì vì bảo bảo.
Hôm này hắn đã đi hỏi Lạc Thiên mới biết bản thân bị lừa rất nhiều lần.
Dù có bảo bảo hắn vẫn có thể thương yêu nàng chỉ cần nhẹ nhưng cẩn thận thôi. Bế nàng lên giường từ từ chậm rãi thưởng thức sự non mềm kiều điểm động lòng người của nàng.
Căn phòng xuân sắc lại khiến người ta đỏ mặt.
" Ngươi ... Ngươi..."
" Ư ... ư...
" Không ... được..."
" a... Ân...ưm"
Nàng xấu hổ không muốn nhìn hắn ta luôn. Hắn ôm nàng như nâng niu viên ngọc trân quý.
Đôi lúc run rẩy dưới thân hắn mặc cho hắn đòi hỏi và thoải mái thỏa mãn hưởng thụ sự ôn nhu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.