Chương 22: Lang Vương Biến Mất
Ma nữ mary
16/08/2021
Ma Thiên Tuyết luyện võ công thượng thừa.
Không nghĩ đến sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Tóc bạc trắng và thần trí mơ màng, điên loạn. Phá vỡ mật thất cầm theo Thiên Đao đệ nhất và Huyết Tinh Kiếm đi đến đâu giết người đến đó. Người người đều oán, hận không thể giết chết ma nữ này.
Lang Vương để con lại ma cung lên đường lần theo dấu vết rồi biến mất ở Tây Vực.
Không ai có thể tìm thấy Lang Vương. Mọi tin tức đều bị chặt dứt.
Thiên Tuyết lúc tỉnh lúc điên. Lúc tỉnh chỉ thấy hai thanh đao và kiếm nhuộm máu tươi rồi lại điên loạn gào thét.
Lúc lại như một đứa trẻ đòi mẹ:
"Mẫu thân đừng bỏ ta."
Lúc lại như tu la địa ngục chỉ cần gặp người liền:
"Giết. Các người đáng chết."
Nhân sĩ võ lâm đều né tránh. Gặp như chuột sợ mèo. Lập trận địa bát quái ngũ hành thiên biến vạn hóa nhằm giam giữ nàng nhưng không nghĩ chỉ như trò chơi trẻ con đối với này.
Một nữ ma đầu mặc huyết y, tóc trắng như tuyết đứng trên ngọn núi cao nhìn về hướng Tây Vực mà bay đi.
"Chán chết được. Chơi không vui."
Trong hoàng thất Tây Vực, công chúa cưới phò mã tương lai. Một người đến từ trung nguyên nhưng lại mang hơi thở của sói hoang dã.
Thông tin được rao khắp khu vực Tây Nguyên mênh mông cát vàng. Những cơn lốc xoáy mịt mù.
Đoàn người cưỡi lạt đà không ngừng tiếng vào trung tâm thành Thiên Mạc để dâng lên báu vật chúc mừng.
Đoàn người diễn hành dài từ đầu thành đến cuối thành. Người chen lấn xô đẩy nhau để mong có thể nhìn thấy công chúa Lệ Mộng trong xiêm y lấp lánh vàng. Khuyên đá phát sáng ở rốn.. chiếc eo trắng nhỏ sau lớp màn mỏng. Trên gương mặt có một lớp lụa trắng tinh. Điểm chu sa ở giữa trán. Ngồi kế bên là phò mã tuấn tú. Đôi mặt sắc lạnh. Mặc bạch y và bên hông mang một Hắc Long Kiếm. Vỏ bọc kiếm được đúc từ vàng rồng. Sáng chói mắt. Tiếng hô to:
"Công chúa thiên thiên tuế! Phò Mã vạn tuế!"
Mọi người đồng loạt cùi xuống, đầu sát với mặt đường.
Công chúa đưa tay vẫy chào mọi người!
Hôm nay là ngày vui của nàng ta. Cứu được lang vương bị mắc kẹt trong bão cát đến hôn mê bất tỉnh. Tưởng người sẽ run động trước sắc đẹp của mình như không phải thế! Hắn còn giết chết ra nhiều thị vệ của nàng. Buộc này phải dùng đến các loại độc dược hoàng gia của Tây Vực. Nhưng chỉ khốn chế được thể xác của hắn. Nàng yêu hắn ngay lần đầu tiên gặp. Trong khi mê man hắn vẫn gọi tên một người con gái khiến nàng tức giận:
"Thiên Tuyết."
Đập bàn gọi quân sư đến:
"Truyền Ma Sư vào đây cho ta."
"Nô tài có mặt thưa công chúa!"
"Ta muốn hắn quen hết quá khứ."
"Người có thể sử dụng độc trùng."
Lệ Mộng vui vẻ gật đầu.
Ả ta vì muốn chiếm lấy hắn không ngừng ngại sử dụng cổ tình gieo lên hắn và nàng. Cả đời này hắn sẽ mãi mãi thuộc về nàng. Tiếng xe ngựa kéo chính giữa đặc biệt sa hoa lộng lẫy cùng những chú ngựa chắc khỏe hiên ngang đi diễn hành trên đường phố lớn tấp nập, Lệ Mộng cười tươi như một bông hoa kiều diễm lại e ấp ngại ngùng liếc nhìn hắn một giương mặt lạnh đôi mắt tối tăm lạnh lẽo như vô hồn nhìn về xa xâm như đang kiếm tìm một người nào đó. Chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ là hắn muốn đi kiếm ai. Mỗi khi cố gắng nhớ đến hình ảnh đỏ tươi như máu xẹt qua cùng mái tóc đen mượt dài bay trong gió đều khiến trái tim hắn đau thắt lại. Đầu óc như có muôn ngàn con côn trùng đang gặm nhắm muốn nuốt lấy lý trí của hắn. Tiếng reo hò cùng hô hào khiến hắn càng theo chán ghét phố xa tấp nập người che lấn nhau. Sắp đến cung điện đoàn dân càng đông đúc xô đẩy nhau. Một đứa trẻ được bồng trên tay của người mẹ bị ép chặt hai bên cùng người phía sau muốn lấn tới xem náo nhiệt thúc mạnh liền trượt về phía trước. Đứa trẻ bị hất văng xuống đường. Tiếng khóc thất thanh của người mẹ cùng tiếng òa khóc nức nở của đứa trẻ khi những bước chân mạnh mẽ giẫm xuống dưới. "Con ơi! Con của ta, làm ơn cứu con của ta."
"Mọi người tránh ra!"
Sức lực vùng lên phi thường dữ đội của một người mẹ sắp mất con cũng không thể chống lại những chiếc thương chắn ngang của hộ vệ binh linh đang cản đám dân làm loạn. Ma Thiên Tuyết vốn dĩ nửa tỉnh nửa mê lạc trôi đến đây xem náo nhiệt. Đám người đông đúc chen lấn khiến cô muốn nổi điên máu trong người cuồn cuộn như đang kêu gào giết người nhưng tiếng khóc của trẻ con như y sâu vào đầu của cô. Bóng đáng đỏ một nữ nhân từ trên trời rơi xuống cùng mái tóc trắng xóa như thần tiên hạ phàm bế đứa bé dưới đất lên đưa cho người phụ nữ đang gào khóc như một mụ điên.
"Ngươi nhớ giữ cho chặt."
"Cám ơn tiên.. nữ."
Bà mẹ cảm động ôm chặt lấy đưa bé chưa kịp đứt lời thì "..."
Lên một tiếng thật lớn như heo bị cắt tiết khi thấy hai cái đầu của binh lính máu me mắt còn trợn to rơi xuống đất như hai trái banh.
Không nghĩ đến sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Tóc bạc trắng và thần trí mơ màng, điên loạn. Phá vỡ mật thất cầm theo Thiên Đao đệ nhất và Huyết Tinh Kiếm đi đến đâu giết người đến đó. Người người đều oán, hận không thể giết chết ma nữ này.
Lang Vương để con lại ma cung lên đường lần theo dấu vết rồi biến mất ở Tây Vực.
Không ai có thể tìm thấy Lang Vương. Mọi tin tức đều bị chặt dứt.
Thiên Tuyết lúc tỉnh lúc điên. Lúc tỉnh chỉ thấy hai thanh đao và kiếm nhuộm máu tươi rồi lại điên loạn gào thét.
Lúc lại như một đứa trẻ đòi mẹ:
"Mẫu thân đừng bỏ ta."
Lúc lại như tu la địa ngục chỉ cần gặp người liền:
"Giết. Các người đáng chết."
Nhân sĩ võ lâm đều né tránh. Gặp như chuột sợ mèo. Lập trận địa bát quái ngũ hành thiên biến vạn hóa nhằm giam giữ nàng nhưng không nghĩ chỉ như trò chơi trẻ con đối với này.
Một nữ ma đầu mặc huyết y, tóc trắng như tuyết đứng trên ngọn núi cao nhìn về hướng Tây Vực mà bay đi.
"Chán chết được. Chơi không vui."
Trong hoàng thất Tây Vực, công chúa cưới phò mã tương lai. Một người đến từ trung nguyên nhưng lại mang hơi thở của sói hoang dã.
Thông tin được rao khắp khu vực Tây Nguyên mênh mông cát vàng. Những cơn lốc xoáy mịt mù.
Đoàn người cưỡi lạt đà không ngừng tiếng vào trung tâm thành Thiên Mạc để dâng lên báu vật chúc mừng.
Đoàn người diễn hành dài từ đầu thành đến cuối thành. Người chen lấn xô đẩy nhau để mong có thể nhìn thấy công chúa Lệ Mộng trong xiêm y lấp lánh vàng. Khuyên đá phát sáng ở rốn.. chiếc eo trắng nhỏ sau lớp màn mỏng. Trên gương mặt có một lớp lụa trắng tinh. Điểm chu sa ở giữa trán. Ngồi kế bên là phò mã tuấn tú. Đôi mặt sắc lạnh. Mặc bạch y và bên hông mang một Hắc Long Kiếm. Vỏ bọc kiếm được đúc từ vàng rồng. Sáng chói mắt. Tiếng hô to:
"Công chúa thiên thiên tuế! Phò Mã vạn tuế!"
Mọi người đồng loạt cùi xuống, đầu sát với mặt đường.
Công chúa đưa tay vẫy chào mọi người!
Hôm nay là ngày vui của nàng ta. Cứu được lang vương bị mắc kẹt trong bão cát đến hôn mê bất tỉnh. Tưởng người sẽ run động trước sắc đẹp của mình như không phải thế! Hắn còn giết chết ra nhiều thị vệ của nàng. Buộc này phải dùng đến các loại độc dược hoàng gia của Tây Vực. Nhưng chỉ khốn chế được thể xác của hắn. Nàng yêu hắn ngay lần đầu tiên gặp. Trong khi mê man hắn vẫn gọi tên một người con gái khiến nàng tức giận:
"Thiên Tuyết."
Đập bàn gọi quân sư đến:
"Truyền Ma Sư vào đây cho ta."
"Nô tài có mặt thưa công chúa!"
"Ta muốn hắn quen hết quá khứ."
"Người có thể sử dụng độc trùng."
Lệ Mộng vui vẻ gật đầu.
Ả ta vì muốn chiếm lấy hắn không ngừng ngại sử dụng cổ tình gieo lên hắn và nàng. Cả đời này hắn sẽ mãi mãi thuộc về nàng. Tiếng xe ngựa kéo chính giữa đặc biệt sa hoa lộng lẫy cùng những chú ngựa chắc khỏe hiên ngang đi diễn hành trên đường phố lớn tấp nập, Lệ Mộng cười tươi như một bông hoa kiều diễm lại e ấp ngại ngùng liếc nhìn hắn một giương mặt lạnh đôi mắt tối tăm lạnh lẽo như vô hồn nhìn về xa xâm như đang kiếm tìm một người nào đó. Chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ là hắn muốn đi kiếm ai. Mỗi khi cố gắng nhớ đến hình ảnh đỏ tươi như máu xẹt qua cùng mái tóc đen mượt dài bay trong gió đều khiến trái tim hắn đau thắt lại. Đầu óc như có muôn ngàn con côn trùng đang gặm nhắm muốn nuốt lấy lý trí của hắn. Tiếng reo hò cùng hô hào khiến hắn càng theo chán ghét phố xa tấp nập người che lấn nhau. Sắp đến cung điện đoàn dân càng đông đúc xô đẩy nhau. Một đứa trẻ được bồng trên tay của người mẹ bị ép chặt hai bên cùng người phía sau muốn lấn tới xem náo nhiệt thúc mạnh liền trượt về phía trước. Đứa trẻ bị hất văng xuống đường. Tiếng khóc thất thanh của người mẹ cùng tiếng òa khóc nức nở của đứa trẻ khi những bước chân mạnh mẽ giẫm xuống dưới. "Con ơi! Con của ta, làm ơn cứu con của ta."
"Mọi người tránh ra!"
Sức lực vùng lên phi thường dữ đội của một người mẹ sắp mất con cũng không thể chống lại những chiếc thương chắn ngang của hộ vệ binh linh đang cản đám dân làm loạn. Ma Thiên Tuyết vốn dĩ nửa tỉnh nửa mê lạc trôi đến đây xem náo nhiệt. Đám người đông đúc chen lấn khiến cô muốn nổi điên máu trong người cuồn cuộn như đang kêu gào giết người nhưng tiếng khóc của trẻ con như y sâu vào đầu của cô. Bóng đáng đỏ một nữ nhân từ trên trời rơi xuống cùng mái tóc trắng xóa như thần tiên hạ phàm bế đứa bé dưới đất lên đưa cho người phụ nữ đang gào khóc như một mụ điên.
"Ngươi nhớ giữ cho chặt."
"Cám ơn tiên.. nữ."
Bà mẹ cảm động ôm chặt lấy đưa bé chưa kịp đứt lời thì "..."
Lên một tiếng thật lớn như heo bị cắt tiết khi thấy hai cái đầu của binh lính máu me mắt còn trợn to rơi xuống đất như hai trái banh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.