Chương 11: Sắc Lang
Ma nữ mary
19/01/2021
(Có H nhẹ)
Còn một chút tỉnh táo, Lang Vương dùng tay điểm huyệt của Thiên Tuyết bế cô lên. Dùng khinh công đưa hai người đến suối ôn tuyền sau vách đá ở Ma Cung. Nơi mà anh mới phát hiện ra cách đây không lâu. Cảnh đẹp thoát trần mù sương như một tiên cảnh huyền bí chưa người đến.
Đến ôn tuyền để Thiên Tuyết xuống nước ấm sau đó cũng xuống theo. Lang Vương giọng trầm thấp:
"Thuốc giải?"
Thiên Tuyết hơi tỉnh táo:
"Ta không có."
Lang Vương cười đắc ý:
"Vậy người làm thuốc giải cho ta."
"Không, ta không muốn. Thiên Tuyết dùng tay đẩy ra khoảng cách rất gần của hai người."
Lang Vương như một con thú lao vào mặc cho Thiên Tuyết khán cự. Thiên Tuyết la hét:
"Ta không muốn. Buông ta ra."
Lang Vương nhanh chóng thoát xiêm y của hai người. Tốc độ không khác mấy so với tốc độ khi di chuyển của anh. Xiêm y được anh vứt lên bờ. Muộn rồi, nàng hối hận cũng muộn. Dám khiêu chiến tính nhẫn nhịn của anh. Sờ làn da trắng như tuyết. Làn da dù đã ngâm trong ôn tuyền ấm nóng vẫn lành lạnh như sờ vào miếng ngọc mát mẻ. Hương thơm thảo dược bao quanh chóp mũi của anh. Anh rất ôn nhu vì đây là lần đầu của nàng. Anh như đang nâng niu một viên ngọc quý. Vừa kiềm chế dục vọng không ngừng dâng cao. Mồ hôi anh đổ xuống không ngừng trên làn da nâu săn sắn vì tập luyện. Từng đường cong cân xứng và hoàn mỹ. Anh nắm lấy chiếc eo nhỏ không ngừng di chuyển. Cảm giác thật tuyệt vời làm sao. Anh như chìm dần trong nó không muốn ngừng lại mặc sức đòi hỏi. Thiên Tuyết lúc đầu còn vùng vẫy lúc sau cũng bị cuốn theo nhịp điệu của anh. Không ngừng rên rỉ trong khoái cảm.
Sau khi, Lang Vương và Thiên Tuyết cá nước thân mật xong. Anh nhặt y phục mặc vào cho hai người. Lang Vương ôm Thiên Tuyết di chuyển như gió về phòng. Nhìn Thiên Tuyết mềm mại như nước mát ở trong vòng tay anh. Dục vọng lại như sóng cuộn trào đánh thức bản năng của giống đực. Anh bế nàng đặt nhẹ lên giường. Thiên Tuyết lần đầu nếm ái tình như nếm mật ngọt, ánh mắt mơ màng. Ở trong Thanh Hương Viện cô cũng biết chuyện vừa xảy ra khiến người ta đỏ mặt. Cô ngại ngùng quay mặt đi. Lang Vương nhẹ nhàng leo lên giường nhanh như một con sói. Mút lấy đôi môi thanh ngọt và đỏ mộng của cô. Bàn tay không ngừng lướt trên làn da như đốt lửa nóng. Anh lại tiếp tục tiến công không ôn nhu mà mạnh mẽ như một con sói hoang dã. Cảm giác như sóng không ngừng đập vào bờ. Mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Tiếp tục ân ái cho đến sáng hôm sau. Thiên Tuyết cảm thấy hối hận vì đã buông tha cho con trung khuyển háo đói. Nhưng cô cũng thỏa mãn với dục tiên dục tử này. Không ngừng bay bổng đưa cô bay cao.
Cả thân thể không còn tí sức lực nào. Ngay cả nhấc chân lên cũng không nổi. Xương cốt nhưng muốn phản công với cô. Cô mắng:
"Đồ sắc lang."
Lang Vương đi lấy thức ăn cho Thiên Tuyết bước vào phòng đã nghe thấy nàng mắng. Trong lòng vui vẻ. Lang Vương cười không ngừng:
"Tại ai hả?"
Thiên Tuyết đỏ mặt cố nói:
"Sắc lang đáng chết được tiện nghi còn khoe mẽ!"
Lang Vương càng cười to hơn:
"Đúng, ta chịu trách nhiệm."
Thiên Tuyết không nghĩ đến Lang Vương lại có thể cười nhiều như thế. Cô cứ thấy hắn suốt ngày nghiêm mặt. Hình như cô hơi bị sai lầm thì phải. Hắn cười lên cũng rất mỹ nha.
"Đương nhiên, là người phải chịu trách nhiệm rồi. Ta không làm ăn thua lỗ nha."
Thiên Tuyết nói:
"Lại đây đút ta ăn."
Lang Vương ngoan ngoãn bưng chén yến hầm bước tới thổi nguội rồi đút cho Thiên Tuyết ăn xong. Gọi đệ tử bưng nước ấm vào.
Bế nàng đặt vào thùng gỗ đã chuẩn bị có sẵn những cánh hoa hồng đỏ thắm.
Lang Vương tự tắm cho Thiên Tuyết khiến cô không ngừng nhúc nhích. Bàn tay đi đến đâu là khiến cô nhớ đến những cảnh tượng mờ ám hôm qua. Làn da hồng lên. Cảm giác như có vô số chiếc lông vũ lướt nhẹ làm cô ngứa ngáy. Cô dựa vào vách thùng cố gắng hy vọng tắm rửa nhanh lên. Nhưng ai đó cố tình làm thật chậm. Đến khi Thiên Tuyết hết sức chịu đựng:
"Không tắm nữa, bế ta ra ngoài."
Trước ngày hôm qua bảo có người tắm cho cô thì chết cô cũng không cần. Đặc biệt là tên Lang Vương mặt than này.
Hôm qua không những ăn luôn cô hôm nay lại muốn tiếp tục ăn đậu hũ của cô. Thật đáng ghét.
Mỹ nam của cô nhiều vô số tại sao lại đi nhầm vào phòng tên sắc lang biến thái này. Cô muốn đập đầu vào gối chết cho xong. Nếu A Liên và Uyển Uyển thấy được chắc cười cô cả ngày luôn. Nhắc đến là hai người đến ngay. Nhắc tiền nhắc bạc mà đến vậy có phải tốt rồi không.
A Liên và Uyển Uyển cùng nhau xuất hiện. Cô nằm trên giường không ngừng mắng tên sắc lang dục vọng vô độ.
A Liên chọc ghẹo cô:
"Ôi! Hôm qua nghe nói có người được hưởng thụ kỷ thuật của Lang Vương như vũ bão của chúng ta đến xuống giường không được."
Uyển Uyển thêm dầu vào lửa:
"Chắc là kịch liệt lắm đây. Mặt người nào đó như tắm gió xuân nha."
Thiên Tuyết bực mình quát:
"Im miệng đi, không thì ta cho các ngươi nếm thử cảm giác đó. Để xem cái ngươi còn cười được không?"
A Liên và Uyển Uyển rùng mình.
Còn một chút tỉnh táo, Lang Vương dùng tay điểm huyệt của Thiên Tuyết bế cô lên. Dùng khinh công đưa hai người đến suối ôn tuyền sau vách đá ở Ma Cung. Nơi mà anh mới phát hiện ra cách đây không lâu. Cảnh đẹp thoát trần mù sương như một tiên cảnh huyền bí chưa người đến.
Đến ôn tuyền để Thiên Tuyết xuống nước ấm sau đó cũng xuống theo. Lang Vương giọng trầm thấp:
"Thuốc giải?"
Thiên Tuyết hơi tỉnh táo:
"Ta không có."
Lang Vương cười đắc ý:
"Vậy người làm thuốc giải cho ta."
"Không, ta không muốn. Thiên Tuyết dùng tay đẩy ra khoảng cách rất gần của hai người."
Lang Vương như một con thú lao vào mặc cho Thiên Tuyết khán cự. Thiên Tuyết la hét:
"Ta không muốn. Buông ta ra."
Lang Vương nhanh chóng thoát xiêm y của hai người. Tốc độ không khác mấy so với tốc độ khi di chuyển của anh. Xiêm y được anh vứt lên bờ. Muộn rồi, nàng hối hận cũng muộn. Dám khiêu chiến tính nhẫn nhịn của anh. Sờ làn da trắng như tuyết. Làn da dù đã ngâm trong ôn tuyền ấm nóng vẫn lành lạnh như sờ vào miếng ngọc mát mẻ. Hương thơm thảo dược bao quanh chóp mũi của anh. Anh rất ôn nhu vì đây là lần đầu của nàng. Anh như đang nâng niu một viên ngọc quý. Vừa kiềm chế dục vọng không ngừng dâng cao. Mồ hôi anh đổ xuống không ngừng trên làn da nâu săn sắn vì tập luyện. Từng đường cong cân xứng và hoàn mỹ. Anh nắm lấy chiếc eo nhỏ không ngừng di chuyển. Cảm giác thật tuyệt vời làm sao. Anh như chìm dần trong nó không muốn ngừng lại mặc sức đòi hỏi. Thiên Tuyết lúc đầu còn vùng vẫy lúc sau cũng bị cuốn theo nhịp điệu của anh. Không ngừng rên rỉ trong khoái cảm.
Sau khi, Lang Vương và Thiên Tuyết cá nước thân mật xong. Anh nhặt y phục mặc vào cho hai người. Lang Vương ôm Thiên Tuyết di chuyển như gió về phòng. Nhìn Thiên Tuyết mềm mại như nước mát ở trong vòng tay anh. Dục vọng lại như sóng cuộn trào đánh thức bản năng của giống đực. Anh bế nàng đặt nhẹ lên giường. Thiên Tuyết lần đầu nếm ái tình như nếm mật ngọt, ánh mắt mơ màng. Ở trong Thanh Hương Viện cô cũng biết chuyện vừa xảy ra khiến người ta đỏ mặt. Cô ngại ngùng quay mặt đi. Lang Vương nhẹ nhàng leo lên giường nhanh như một con sói. Mút lấy đôi môi thanh ngọt và đỏ mộng của cô. Bàn tay không ngừng lướt trên làn da như đốt lửa nóng. Anh lại tiếp tục tiến công không ôn nhu mà mạnh mẽ như một con sói hoang dã. Cảm giác như sóng không ngừng đập vào bờ. Mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Tiếp tục ân ái cho đến sáng hôm sau. Thiên Tuyết cảm thấy hối hận vì đã buông tha cho con trung khuyển háo đói. Nhưng cô cũng thỏa mãn với dục tiên dục tử này. Không ngừng bay bổng đưa cô bay cao.
Cả thân thể không còn tí sức lực nào. Ngay cả nhấc chân lên cũng không nổi. Xương cốt nhưng muốn phản công với cô. Cô mắng:
"Đồ sắc lang."
Lang Vương đi lấy thức ăn cho Thiên Tuyết bước vào phòng đã nghe thấy nàng mắng. Trong lòng vui vẻ. Lang Vương cười không ngừng:
"Tại ai hả?"
Thiên Tuyết đỏ mặt cố nói:
"Sắc lang đáng chết được tiện nghi còn khoe mẽ!"
Lang Vương càng cười to hơn:
"Đúng, ta chịu trách nhiệm."
Thiên Tuyết không nghĩ đến Lang Vương lại có thể cười nhiều như thế. Cô cứ thấy hắn suốt ngày nghiêm mặt. Hình như cô hơi bị sai lầm thì phải. Hắn cười lên cũng rất mỹ nha.
"Đương nhiên, là người phải chịu trách nhiệm rồi. Ta không làm ăn thua lỗ nha."
Thiên Tuyết nói:
"Lại đây đút ta ăn."
Lang Vương ngoan ngoãn bưng chén yến hầm bước tới thổi nguội rồi đút cho Thiên Tuyết ăn xong. Gọi đệ tử bưng nước ấm vào.
Bế nàng đặt vào thùng gỗ đã chuẩn bị có sẵn những cánh hoa hồng đỏ thắm.
Lang Vương tự tắm cho Thiên Tuyết khiến cô không ngừng nhúc nhích. Bàn tay đi đến đâu là khiến cô nhớ đến những cảnh tượng mờ ám hôm qua. Làn da hồng lên. Cảm giác như có vô số chiếc lông vũ lướt nhẹ làm cô ngứa ngáy. Cô dựa vào vách thùng cố gắng hy vọng tắm rửa nhanh lên. Nhưng ai đó cố tình làm thật chậm. Đến khi Thiên Tuyết hết sức chịu đựng:
"Không tắm nữa, bế ta ra ngoài."
Trước ngày hôm qua bảo có người tắm cho cô thì chết cô cũng không cần. Đặc biệt là tên Lang Vương mặt than này.
Hôm qua không những ăn luôn cô hôm nay lại muốn tiếp tục ăn đậu hũ của cô. Thật đáng ghét.
Mỹ nam của cô nhiều vô số tại sao lại đi nhầm vào phòng tên sắc lang biến thái này. Cô muốn đập đầu vào gối chết cho xong. Nếu A Liên và Uyển Uyển thấy được chắc cười cô cả ngày luôn. Nhắc đến là hai người đến ngay. Nhắc tiền nhắc bạc mà đến vậy có phải tốt rồi không.
A Liên và Uyển Uyển cùng nhau xuất hiện. Cô nằm trên giường không ngừng mắng tên sắc lang dục vọng vô độ.
A Liên chọc ghẹo cô:
"Ôi! Hôm qua nghe nói có người được hưởng thụ kỷ thuật của Lang Vương như vũ bão của chúng ta đến xuống giường không được."
Uyển Uyển thêm dầu vào lửa:
"Chắc là kịch liệt lắm đây. Mặt người nào đó như tắm gió xuân nha."
Thiên Tuyết bực mình quát:
"Im miệng đi, không thì ta cho các ngươi nếm thử cảm giác đó. Để xem cái ngươi còn cười được không?"
A Liên và Uyển Uyển rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.