Chương 2: Huyễn tưởng đại lục
Vô Danh
20/04/2013
Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi,
Điểu thái xuất đầu thương tất đả chi.
(Cây cao trong rừng gió sẽ bẻ gảy,
Chim lớn xuất hiện sẽ bị súng săn)
(“Dịch thoát cho vui thôi: >> Ý là: càng nổi trội càng xuất sắc thì càng dễ bị người ta ganh ghét …”)
Đạo lý này Trần Sâm cũng hiểu, kiếp trước đây thì vậy, chỉ tiếc là thế giới này thì khác, người có thực lực sẽ quyết định tất cả, người muốn an nhàn muốn tốt, phải có thực lực, ngươi muốn thực lực, muốn mạnh, thì từ nhỏ cần phải tiếp thu một nền giáo dục có hệ thống, mà ngươi muốn học được càng nhiều thứ, ngươi cần phải làm cho mọi người nghĩ rằng ngươi có khả năng này.
Đó là lý do vì sao mà Trần Sâm buồn phiền, rõ ràng là muốn nỗi bậc, chói sáng, thì phải làm ra một điểm gì đó quang mang vạn trượng...
Ngày đó trước khi rời đi, nữ nhân nhìn Trần Sâm suy nghĩ rất lâu, nghe nói nàng là cung đình giáo sư, chuyên môn giảng dạy cho hoàng thất, thừa kế nhiều loại về những tương quan tri thức, thật không hiểu sao công tước đại nhân có thể mời về làm thầy dạy cho nhi tử mình, điều này Trần Sâm cũng không cần phải suy nghĩ tới.
Trần Sâm nhìn nữ nhân trước mặt, cơ trí, ôn hòa, nội liễm, nếu như không biết chính tay phụ thân đại nhân mời tới, thì Trần Sâm thậm chí hoài nghi nữ nhân này rốt cuộc đến đây để làm gì.
Có điều hiện giờ, thì nữ nhân này nhàn nhã thanh lịch ngồi ở một góc thư phòng, đang lật xem quyển sách củ kỹ (tàn quyển) của nàng, vừa xem vừa hỏi: “Ngươi muốn học cái gì ?”
Trần Sâm ngẫn người ra, tuy rằng không cần phải học cái gì cơ sỡ tri thức, thế nhưng không cần phải dùng ngữ khí này hỏi trực tiếp chứ ? Bất quá nhìn nữ nhân hắn nghĩ, cũng không nên thành thật thừa nhận, vì như vậy sẽ giống như là một đứa trẻ khờ khạo chưa biết gì.
Nhìn hắn, nàng có chút ngại ngại thương hại, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ dạy ngươi một năm, nếu như ngươi không muốn ta dạy, thì ngay bây giờ có thể đổi Đan Ni Nhĩ Tư sang dạy cho ngươi, ta nghĩ nói vậy ngươi cũng có thể hài lòng. ”
Trần Sâm tiếp tục giả ngu, trên mặt biểu tình càng thêm mờ mịt, mù mờ, như không hiểu gì.
Thật là hiếm hoi khi nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Sâm, rồi thoáng cuối xuống nói: “Có nhiều thứ còn thích thú, hay hơn những gì trong thư phong này, nếu ngươi thích thì có thể du ngoạn trong rừng hòa với cuộc sông thiên nhiên vạn thú, hơn là ngồi ở đây mỗ xẻ phân tích cứng ngắc này.”
Trần sâm thân thể run lên, biểu tình có điểm cứng ngắc không linh hoạt lắc đầu, lần này hắn cũng không dám ... giả ngu nữa, chỉ có thể cúi đầu nói: " Môn Lịch sử."
Nàng nở nụ cười dịu dàng nói: “Còn hơn các tri thức khác, lịch sử là môn học thâm ảo sâu xa, chỉ tiếc là ta không có nhiều kiến thức để dạy tốt cho ngươi.”
Nói đến đây, nàng đi vào bên trong thư phòng, chứa đầy những thư tịch, từ đó rút ra vài bản thư tịch dày cộm, đem đến để trước mặt Trần Sâm, rồi nói: “Ngươi phải biết rằng hầu hết kiến thức lịch sử đều ở bên trong bộ ‘đại lục thông sử’ này, trong đó 99% khó tiếp thu được, nhưng chỉ cần ngươi trong một năm tiếp thu được 1% là cũng tốt rồi. ”
Trần Sâm chậm rãi đi đến trước trước đống sách, so với mình còn muốn cao hơn, khó khăn nuốt nước bọt, lần đầu tiên, hắn cảm nhận được khi đối với một người phụ nữ mình thích thì thật là khó đối phó a.
Đối với một đứa bé sáu tuổi như Trần Sâm, trong một năm phải học những kiến thức mà giáo thụ giao cho, thì so với kiếp trước thật là quá nhiều a.
Trần Sâm đã biết phiến đại lục mà mình đang ở là hải vân đại lục, so với trí tưởng tượng thật là một thế giới quá sức kỳ diệu, thần kỳ.
Thế giới này có vô số đại lục, với bầu trời vô tận… những phiến đại lục này giống như là những hòn đảo nhỏ trôi lơ lững trên không trung, mảng lục địa phiêu phù trong không gian, bao bọc bởi những biển mây vô tận… được gọi là hải vân đại lục.
Trong khi đó, trong hải vân này có thời tiết kỳ lạ nhất khu vực, giống như có những đường cong như nhau cùng tâm, chia làm năm mảng khu vực, tại không vực trung tâm làm chính thể, bốn mảng khu cực còn lại lấy đó làm phương hướng định vị.
Địa phương mà Trần Sâm sinh ra là phía tây đại lục hải vân, đế đô của đế quốc Nặc Lạp (Norah).
Trên toàn bộ hải vân đại lục có rất nhiều quốc gia, các quốc gia này có kích thước khác nhau, một số với một vài lãnh thổ không đảo, cũng có hai hay ba quốc gia có cùng một lãnh thổ không đảo.
Hơn nữa, đây là một thế giới thần quyền, mọi người cùng có chung một tín ngưỡng tôn giáo, Thần thánh giáo đình.
Ở không đảo đại lục, địa vị của Thần thánh giáo đình tương đối đặc thù, nó không giống như Cơ đốc giáo của thời Trung cổ Âu châu, mà lại có phần giống như tổ chức Liên hiệp quốc của địa cầu vậy, điều khác biệt bất đồng là Thần thánh giáo đình có năng lực chiến đấu cực cao, Thánh điện kỵ sĩ đoàn tại hải vân đại lục phổ biến rộng rãi ở khắp mọi nơi.
Thánh địa của Thần thánh giáo đình, theo truyền thuyết thì là một nơi không thể tưởng tượng được thuộc không vực, mà mỗi người trên mảng hải vân đại lục này đều mơ ước đặt chân đến.
…
Cuối cùng, năm mới lại đến, tiếng chuông lần nữa lại vang lên, Trần Sâm rời bỏ những lễ nghi quý tộc phiền phức, cưối cùng về lại thư phòng, giáo thụ xinh đẹp ưu nhã vẫn như củ, đang đọc sách bên trong, Khi Trần Sâm đến, nàng hơi ngẫng đầu lên nhìn Trần Sâm, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Một năm ở đây, nàng ở trong thư phòng này yên lặng chăm chú nghiên cứu như là một bóng ma, mặc kệ Trần Sâm muốn ra vào tùy hứng, thậm chí có nhiều lúc Trần sâm nghi ngờ không biết là nàng có ly khai căn phòng này lúc nào không nữa.
“Sư phó, ta mang đến cho người ô mai ở Liễu Không đảo đây.”
Trần sâm đặt một giỏ đẹp đầy ô mai trên bàn, trước mặt nữ sư phó, với nét mặt phức tạp nhìn người phụ nữ thanh lịch ưu nhã này. Đi tới thế giới này, không thể nghi ngờ gì, Trần Sâm thấy nàng là một người quá thần bí, vô luận lúc nào, nữ nhân này cũng tựa hồ như là bị che đậy , khóa kín trong một lớp băng mỏng.
Nàng nhẹ nhàng chọn lấy một quả ô mai đưa lên đôi môi hồng nhuận, khẻ cắn, sau đó nhìn Trần Sâm trầm ngâm nói: “Á lịch khắc tư, đây là những cơ hội cuối cùng cho ngươi, trong năm học vừa rồi, nếu có nghi vấn gì, thì không ngại, cứ hỏi ta đi… chứ sau này sợ là không có cơ hội đâu.”
Trần Sâm lặng lẽ, chỉ là dùng một loại nhãn thần kinh ngạc nhìn nàng.
Bất quá không biết vì sao, loại nhãn thần kinh ngạc sững sốt này của Trần Sâm làm nàng có chút thỏa mãn, thât hiếm hoi nàng vừa cười vừa nói : “Á lịch khắc tư, không thể nghi ngờ, rất nhiều năm, ta đã gặp nhiều thiên tài, nhưng mà ngươi… so với những thiên tài này thì không phải là xuất sắc, thế nhưng ta nguyện ý tốn thời gian một năm, để dạy cho ngươi, ngươi có biết là vì sao không ? ”
Trần Sâm lắc đầu, khôn khéo nói: “Không biết.”
Nàng buông sách (tàn quyển) mà mình yêu thích xuống, có chút suy nghĩ lơ đãng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Bởi vì, ngươi thiếu thông minh.”
Trần Sâm ngạc nhiên, lúc này đây hắn thật sự không có biện pháp lý giải ý tứ của nàng.
Nàng cầm quyển sách lên, sau đó đi tới vuốt đầu Trần Sâm, thản nhiên nói: “Á lịch khắc tư, là sư phó của ngươi, ta cho ngươi một ý kiến cuối cùng, mặc dù ta luôn luôn nghĩ rằng ngươi tốt hơn ta biết, ta có thể dạy cho ngươi những tri thức kim cổ, nhưng mà trí tuệ thì bất luận cho dù là ai đi nữa cũng không có biện pháp cho ngươi. ”
Trần Sâm gật đầu,lại một lần nữa khẳng định chắc chắn, người nữ nhân ưu nhã thanh lịch này là một học giả xuất sắc, một cực điểm học giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.