Chương 132
Mặc Ngã
13/01/2023
Tô Linh Phong ngồi xổm trước một bệ đá, chăm chú chọn nguyên thạch, làm như không nghe thấy tiếng la hét của thiếu niên kia.
Ngược lại là Hứa Nặc, cô quay đầu trừng mắt nhìn thiếu niên kia, nhưng vì Tô Linh Phong không phản ứng gì nên cô cũng không để ý tới hắn nữa.
Thiếu niên ở bên trái kia nhìn thấy Hứa Nặc trừng mình, không khỏi nhướn mày, nhưng còn chưa kịp nói gì, thiếu niên dẫn đầu đã liếc hắn rồi nói: “A Ngôn, nam nhân, phải có tí phong độ mới được. Đối với nữ nhi, biểu cảm không nên quá hung dữ, nói chuyện không cần quá lớn tiếng, đứng làm mọi người sợ.”
Người thiếu niên tên A Ngôn nghe nói vậy, mím môi và không nói nữa.
Người thiếu niên bên phải khẽ cười nói: “Vẫn là Triết thiếu gia biết thương hương tiếc ngọc..”
“Tiểu muội muội, ngươi mở ra bảo thạch, đều bán cho chúng ta không tốt sao? Ta sẽ mua với giá cao!” Người thiếu niên được gọi là Triết thiếu gia kia đi tới bên cạnh Tô Linh Phong, cười híp mắt nói.
“Hôm nay không mở nữa.” Tô Linh Phong liếc mắt nhìn vị Triết thiếu gia kia, vẻ mặt vô cảm nói: “Phiền ngươi một lát, ngươi đang cản trở ta chọn nguyên thạch.”
“…” Khóe miệng Triết thiếu gia co quắp, một lúc lâu sau cũng không thốt được lời nào.
Rất nhiều người xem náo nhiệt ở xung quanh phải che miệng cười không ngớt, nhưng có vẻ như vì e ngại thân phận của Triết thiếu gia này, nên không ai dám cười to sợ làm hắn mất mặt.
Thiếu niên bên phải kia cũng không nhịn được nói với Tô Linh Phong: “Tiểu nha đầu này, chẳng lẽ ngươi không biết Triết thiếu gia là người nào sao?”
"Ta không có hứng thú biết." Tô Linh Phong không kiên nhẫn nói.
“Ta nói, ngươi có cần phải lạnh lùng như thế không?”
“Lạnh lùng? Ta nghĩ đó là thiếu hiểu biết!"Thiếu niên gọi là A Ngôn đó khinh thường hừ lạnh.
“A Địch, A Ngôn!” Triết thiếu gia kia khẽ quát hai người bạn của mình.
Hai kiếm sĩ trẻ tuổi ở bên trái và bên phải im lặng không nói.
Tô Linh Phong thấy Triết thiếu gia vẫn đứng im không nhúc nhích ở đó, không khỏi cau mày nói: “Nói ngươi đó, nhường đường một ít.”
"..." Triết thiếu gia có hơi cứng đờ rời nửa bước, trên mặt vẫn mang theo nụ cười gượng gạo hỏi: “Tiểu muội muội, nếu như ngươi đang chọn nguyên thạch, tại sao lại không hiểu bảo thạch chứ?”
“Ta mang về nhà không được sao?” Tô Linh Phong lại nhướng mắt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Khi người khác chọn nguyên thạch, nói chuyện làm phân tán sự chú ý của người khác, có vẻ như cũng không lịch sự đúng không?”
“…” Triết thiếu gia liên tiếp bị Tô Linh Phong trêu chọc mấy lần, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cười gượng gạo nói: “Tiểu muội muội, sau này có bán nguyên thạch, thì có thể tìm ta, ta tên là Bùi Triết, là học sinh năm 4 lớp kiếm sĩ của học viện Thanh Kiều Linh Võ.”
“Ồ.” Tô Linh Phong xoay khối nguyên thạch trong tay, không ngẩng đầu lên đáp, tỏ ý đã biết.
“A Địch, A Ngôn, chúng ta đi thôi.” Triết thiếu gia đi đầu, đi lên chỗ ngồi riêng ở trên lầu hai.
Tô Linh Phong mang theo Tiểu Bạch từ bệ đá cấp thấp đến bệ đá cấp cao, cuối cùng chọn được năm khối nguyên thạch kích thước khác nhau, không quan trọng cấp bậc, với tổng giá trị hai ngàn hai trăm tám mươi đồng vàng.
Theo miêu tả của Tiểu Bạch, thuộc tính của bảo thạch ở bên trong mấy khối nguyên thạch này cũng rất tốt, nhưng trình độ thuật luyện kim của nàng quá thấp, dùng nó để khảm nạm trang bị cấp thấp cũng rất đáng tiếc. Còn nguyên thạch mở được bảo thạch mà nàng mua ở Gia Thành lần trước, thuộc tính cũng rất tốt, nhưng cũng không thể sử dụng được, nếu như đổi thành đồng vàng, thì sẽ có một món tài sản không nhỏ, nhưng mà nàng vẫn chưa muốn động tới những đồ vật áp đáy hòm kia.
Tô Linh Phong suy nghĩ một lát, và thêm hai viên đá thô với thuộc tính đá quý trung bình vào bên trong, chuẩn bị dùng để luyện tay khi trở về, lập tức số tiền vừa mới kiếm được đã bị nàng tiêu xài gần hết.
“Tiếu thúc, chúng ta nghĩ cách mang những nguyên thạch này trở về đi thôi.” Tô Linh Phong nói với Tiếu Minh Lãng.
Nhẫn không gian của nàng quá nhỏ, nên căn bản không thể chứa được những khối nguyên thạch lớn như này, nàng tin rằng một việc nhỏ như này sẽ không làm khó được Tiếu Minh Lãng.
Ngược lại là Hứa Nặc, cô quay đầu trừng mắt nhìn thiếu niên kia, nhưng vì Tô Linh Phong không phản ứng gì nên cô cũng không để ý tới hắn nữa.
Thiếu niên ở bên trái kia nhìn thấy Hứa Nặc trừng mình, không khỏi nhướn mày, nhưng còn chưa kịp nói gì, thiếu niên dẫn đầu đã liếc hắn rồi nói: “A Ngôn, nam nhân, phải có tí phong độ mới được. Đối với nữ nhi, biểu cảm không nên quá hung dữ, nói chuyện không cần quá lớn tiếng, đứng làm mọi người sợ.”
Người thiếu niên tên A Ngôn nghe nói vậy, mím môi và không nói nữa.
Người thiếu niên bên phải khẽ cười nói: “Vẫn là Triết thiếu gia biết thương hương tiếc ngọc..”
“Tiểu muội muội, ngươi mở ra bảo thạch, đều bán cho chúng ta không tốt sao? Ta sẽ mua với giá cao!” Người thiếu niên được gọi là Triết thiếu gia kia đi tới bên cạnh Tô Linh Phong, cười híp mắt nói.
“Hôm nay không mở nữa.” Tô Linh Phong liếc mắt nhìn vị Triết thiếu gia kia, vẻ mặt vô cảm nói: “Phiền ngươi một lát, ngươi đang cản trở ta chọn nguyên thạch.”
“…” Khóe miệng Triết thiếu gia co quắp, một lúc lâu sau cũng không thốt được lời nào.
Rất nhiều người xem náo nhiệt ở xung quanh phải che miệng cười không ngớt, nhưng có vẻ như vì e ngại thân phận của Triết thiếu gia này, nên không ai dám cười to sợ làm hắn mất mặt.
Thiếu niên bên phải kia cũng không nhịn được nói với Tô Linh Phong: “Tiểu nha đầu này, chẳng lẽ ngươi không biết Triết thiếu gia là người nào sao?”
"Ta không có hứng thú biết." Tô Linh Phong không kiên nhẫn nói.
“Ta nói, ngươi có cần phải lạnh lùng như thế không?”
“Lạnh lùng? Ta nghĩ đó là thiếu hiểu biết!"Thiếu niên gọi là A Ngôn đó khinh thường hừ lạnh.
“A Địch, A Ngôn!” Triết thiếu gia kia khẽ quát hai người bạn của mình.
Hai kiếm sĩ trẻ tuổi ở bên trái và bên phải im lặng không nói.
Tô Linh Phong thấy Triết thiếu gia vẫn đứng im không nhúc nhích ở đó, không khỏi cau mày nói: “Nói ngươi đó, nhường đường một ít.”
"..." Triết thiếu gia có hơi cứng đờ rời nửa bước, trên mặt vẫn mang theo nụ cười gượng gạo hỏi: “Tiểu muội muội, nếu như ngươi đang chọn nguyên thạch, tại sao lại không hiểu bảo thạch chứ?”
“Ta mang về nhà không được sao?” Tô Linh Phong lại nhướng mắt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Khi người khác chọn nguyên thạch, nói chuyện làm phân tán sự chú ý của người khác, có vẻ như cũng không lịch sự đúng không?”
“…” Triết thiếu gia liên tiếp bị Tô Linh Phong trêu chọc mấy lần, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, cười gượng gạo nói: “Tiểu muội muội, sau này có bán nguyên thạch, thì có thể tìm ta, ta tên là Bùi Triết, là học sinh năm 4 lớp kiếm sĩ của học viện Thanh Kiều Linh Võ.”
“Ồ.” Tô Linh Phong xoay khối nguyên thạch trong tay, không ngẩng đầu lên đáp, tỏ ý đã biết.
“A Địch, A Ngôn, chúng ta đi thôi.” Triết thiếu gia đi đầu, đi lên chỗ ngồi riêng ở trên lầu hai.
Tô Linh Phong mang theo Tiểu Bạch từ bệ đá cấp thấp đến bệ đá cấp cao, cuối cùng chọn được năm khối nguyên thạch kích thước khác nhau, không quan trọng cấp bậc, với tổng giá trị hai ngàn hai trăm tám mươi đồng vàng.
Theo miêu tả của Tiểu Bạch, thuộc tính của bảo thạch ở bên trong mấy khối nguyên thạch này cũng rất tốt, nhưng trình độ thuật luyện kim của nàng quá thấp, dùng nó để khảm nạm trang bị cấp thấp cũng rất đáng tiếc. Còn nguyên thạch mở được bảo thạch mà nàng mua ở Gia Thành lần trước, thuộc tính cũng rất tốt, nhưng cũng không thể sử dụng được, nếu như đổi thành đồng vàng, thì sẽ có một món tài sản không nhỏ, nhưng mà nàng vẫn chưa muốn động tới những đồ vật áp đáy hòm kia.
Tô Linh Phong suy nghĩ một lát, và thêm hai viên đá thô với thuộc tính đá quý trung bình vào bên trong, chuẩn bị dùng để luyện tay khi trở về, lập tức số tiền vừa mới kiếm được đã bị nàng tiêu xài gần hết.
“Tiếu thúc, chúng ta nghĩ cách mang những nguyên thạch này trở về đi thôi.” Tô Linh Phong nói với Tiếu Minh Lãng.
Nhẫn không gian của nàng quá nhỏ, nên căn bản không thể chứa được những khối nguyên thạch lớn như này, nàng tin rằng một việc nhỏ như này sẽ không làm khó được Tiếu Minh Lãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.