Chương 16
Mặc Ngã
22/09/2022
Sắc trời sáng choang, Liễu Nhi vừa xoa bóp đầu óc mình một hồi rồi bước ra từ phòng ngủ, nàng ta không ngớt nghi ngờ trong lòng: Quái lạ, giấc ngủ của nàng luôn nông lắm mà sao tối hôm qua lại có thể ngủ tới nặng đàu được? Hơn nữa đầu còn đau, cổ cũng khó chịu…
Ngẩng đầu nhìn Tô Linh Phong mũ áo chỉnh tề đang ngồi ở địa sảng đọc sách, Liễu Nhi theo bản năng run lên, sợ hãi nói: "Xin lỗi tiểu thư, nô tỳ không cố ý tới muộn…"
Tô Linh Phong ngước mắt, dường như ánh mắt cô có năng lực xuyên thấu nhìn xuyên qua người Liễu Nhi, cô im lặng không nói.
Liễu Nhi cứ thấp thỏm đứng đó một lúc, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt sắc bén của Tô Linh Phong nhìn mình, hai chân mềm nhũn "Phịch, phịch" rồi quỳ trên mặt đất: "Đại tiểu thư, nô tỳ không dám… ngủ quên nữa đâu ạ, xin người tha cho nô tỳ lần này!"
"Ta có nói muốn phạt ngươi à?"
"Hả?" Liễu Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Linh Phong.
"Đã sắp qua giờ ăn sáng rồi, ngươi còn không mau đi xuống trù phòng xem đồ ăn đi, quỳ ở đây làm gì nữa?" Giằng co hơn nửa buổi tối, bây giờ cô đói bụng rồi!
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Liễu Nhi nghe vậy, nhanh chóng bò dậy từ dưới mặt đất, chạy ra ngoài cửa.
Trừ ngày Tết và ngày cố định mỗi tháng phải ăn theo gia yến, bình thường cả nhà Tô phủ đều là mệnh ai phòng người nấy tự ăn.
Liễu Nhi rất mau trở về Lê Viên, tay xách theo hộp cơm, cơ mà cơm nước đã nguội mát rồi. Liễu Nhi bố trí xong bàn ăn vội lo sợ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tô Linh Phong.
Bây giờ Tô Linh Phong không có tâm trạng tính toán với Liễu Nhi mấy cái này, mở miệng từ bi nói: "Ngươi lui xuống đi."
"Vâng." Liễu Nhi không thấy Tô Linh Phong tức giận, lòng thở ra một hơi.
"Chờ chút." Tô Linh Phong bỗng dưng gọi Liễu Nhi lại.
"A? Đại tiểu thư, người còn gì phân phó không ạ?" Liễu Nhi nghe Tô Linh Phong gọi nàng ta, lòng lại thấy không ổn rồi.
"Hôm nay ta muốn có một ngày yên tĩnh đọc sách, không có việc gì đừng tới làm phiền ta. Coi như là cho ngươi nghỉ, buổi trưa mang cơm tới là được."
"Dạ vâng ạ, nô tỳ đã biết." Liễu Nhi nghe vậy, cước bộ thả nhẹ hơn, chạy gấp mấy bước ra khỏi cửa sảnh.
"Tỳ nữ của ngươi đúng thật rất sợ ngươi nhỉ!" Người nọ thong dong đi ra từ phòng ngủ ủa Tô Linh Phong.
"Không phải đã nói với ngươi là không muốn bị bắt gặp ở phòng ngủ à?" Tô Linh Phong lạnh lùng nói.
"Bây giờ chỗ này không có người khác, vả lại cái phòng này cũng coi như là một gian phòng à? Ngươi cũng không nói chỉ được đứng ở phòng ngủ đâu." Người nọ vô tội nói.
"…" Nói dối! Lười so đo với hắn…
"Tiểu nha đầu, hung dữ quá không tốt đâu, cẩn thận sau này không ai dám cưới ngươi…" Người nọ khẽ cười nói.
Tô Linh Phong ngoài miệng tỏ vẻ mình đang bận ăn, không rảnh phản ứng lại hắn.
"Ai nha, cho ta một bộ bát đũa với!" Người nọ ngồi xuống đối diện Tô Linh Phong rồi nói với cô.
"Không có phần của ngươi." Tô Linh Phong đáp, tay bắt đầu di chuyển cơm nước trước mặt mình.
"Không phải chứ, ngươi cũng keo kiệt thế, tốt xấu gì ta cũng là khách cơ mà…"
"Khách?" Tô Linh Phong dùng khóe mắt lười hắn: "Ngươi thì tính là khách gì?"
"Ha…" Người nọ lúng túng sờ mũi: "Không để người ta ăn thì thôi đi…" Nói rồi vẫy tay, trên tay xuất hiện một xiên thịt quay khét lẹt, không biết là thịt con gì, giọng đáng thương bày tỏ: "Ta tự ăn đồ của mình được chưa…"
Tô Linh Phong tiếp tục vùi đàu ăn, chẳng thèm nhìn mặt người nọ…
"Tiểu nha đầu, ngươi bày trứng ma thú chết ở trong phòng làm gì thế?" Người nọ một bên cố gắng gặm miếng thịt quay đen thùi lùi, một bên tìm đề tài để nói chuyện.
"Liên quan gì tới ngươi?"
"Hiếu kỳ thôi, lấy tính cách của ngươi chắc cũng không phải bày chơi đâu ha!?" Người nọ bày ra vẻ mặt hứng thú hỏi: "Quả trứng kia có gì đặc biệt mà làm ngươi hứng thú vậy?"
"Tính cách? Ngươi rất hiểu ta à?" Dừng!
"Không phải rất hiểu, mới nhập môn thôi." Người nọ mỉm cười nói.
Tô Linh Phong không tiếp tục theo đuổi cái đề tài "nghiên cứu" này nữa, cô gắp một đũa thức ăn lùa vào miệng, mở miệng nói mấy câu thiếu ý: "Tạm, tạm thời ta cũng không biết quả trứng kia có gì đặc biệt.
"Hả?" Mắt người nọ lóe sáng như sao, động tác ăn uống dừng lại. Hắn trầm tư một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi: "Ngươi thật sự là một kẻ không có linh căn, không biết linh thuật à?"
Ngẩng đầu nhìn Tô Linh Phong mũ áo chỉnh tề đang ngồi ở địa sảng đọc sách, Liễu Nhi theo bản năng run lên, sợ hãi nói: "Xin lỗi tiểu thư, nô tỳ không cố ý tới muộn…"
Tô Linh Phong ngước mắt, dường như ánh mắt cô có năng lực xuyên thấu nhìn xuyên qua người Liễu Nhi, cô im lặng không nói.
Liễu Nhi cứ thấp thỏm đứng đó một lúc, cuối cùng không chịu nổi ánh mắt sắc bén của Tô Linh Phong nhìn mình, hai chân mềm nhũn "Phịch, phịch" rồi quỳ trên mặt đất: "Đại tiểu thư, nô tỳ không dám… ngủ quên nữa đâu ạ, xin người tha cho nô tỳ lần này!"
"Ta có nói muốn phạt ngươi à?"
"Hả?" Liễu Nhi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Linh Phong.
"Đã sắp qua giờ ăn sáng rồi, ngươi còn không mau đi xuống trù phòng xem đồ ăn đi, quỳ ở đây làm gì nữa?" Giằng co hơn nửa buổi tối, bây giờ cô đói bụng rồi!
"Vâng, nô tỳ đi ngay." Liễu Nhi nghe vậy, nhanh chóng bò dậy từ dưới mặt đất, chạy ra ngoài cửa.
Trừ ngày Tết và ngày cố định mỗi tháng phải ăn theo gia yến, bình thường cả nhà Tô phủ đều là mệnh ai phòng người nấy tự ăn.
Liễu Nhi rất mau trở về Lê Viên, tay xách theo hộp cơm, cơ mà cơm nước đã nguội mát rồi. Liễu Nhi bố trí xong bàn ăn vội lo sợ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tô Linh Phong.
Bây giờ Tô Linh Phong không có tâm trạng tính toán với Liễu Nhi mấy cái này, mở miệng từ bi nói: "Ngươi lui xuống đi."
"Vâng." Liễu Nhi không thấy Tô Linh Phong tức giận, lòng thở ra một hơi.
"Chờ chút." Tô Linh Phong bỗng dưng gọi Liễu Nhi lại.
"A? Đại tiểu thư, người còn gì phân phó không ạ?" Liễu Nhi nghe Tô Linh Phong gọi nàng ta, lòng lại thấy không ổn rồi.
"Hôm nay ta muốn có một ngày yên tĩnh đọc sách, không có việc gì đừng tới làm phiền ta. Coi như là cho ngươi nghỉ, buổi trưa mang cơm tới là được."
"Dạ vâng ạ, nô tỳ đã biết." Liễu Nhi nghe vậy, cước bộ thả nhẹ hơn, chạy gấp mấy bước ra khỏi cửa sảnh.
"Tỳ nữ của ngươi đúng thật rất sợ ngươi nhỉ!" Người nọ thong dong đi ra từ phòng ngủ ủa Tô Linh Phong.
"Không phải đã nói với ngươi là không muốn bị bắt gặp ở phòng ngủ à?" Tô Linh Phong lạnh lùng nói.
"Bây giờ chỗ này không có người khác, vả lại cái phòng này cũng coi như là một gian phòng à? Ngươi cũng không nói chỉ được đứng ở phòng ngủ đâu." Người nọ vô tội nói.
"…" Nói dối! Lười so đo với hắn…
"Tiểu nha đầu, hung dữ quá không tốt đâu, cẩn thận sau này không ai dám cưới ngươi…" Người nọ khẽ cười nói.
Tô Linh Phong ngoài miệng tỏ vẻ mình đang bận ăn, không rảnh phản ứng lại hắn.
"Ai nha, cho ta một bộ bát đũa với!" Người nọ ngồi xuống đối diện Tô Linh Phong rồi nói với cô.
"Không có phần của ngươi." Tô Linh Phong đáp, tay bắt đầu di chuyển cơm nước trước mặt mình.
"Không phải chứ, ngươi cũng keo kiệt thế, tốt xấu gì ta cũng là khách cơ mà…"
"Khách?" Tô Linh Phong dùng khóe mắt lười hắn: "Ngươi thì tính là khách gì?"
"Ha…" Người nọ lúng túng sờ mũi: "Không để người ta ăn thì thôi đi…" Nói rồi vẫy tay, trên tay xuất hiện một xiên thịt quay khét lẹt, không biết là thịt con gì, giọng đáng thương bày tỏ: "Ta tự ăn đồ của mình được chưa…"
Tô Linh Phong tiếp tục vùi đàu ăn, chẳng thèm nhìn mặt người nọ…
"Tiểu nha đầu, ngươi bày trứng ma thú chết ở trong phòng làm gì thế?" Người nọ một bên cố gắng gặm miếng thịt quay đen thùi lùi, một bên tìm đề tài để nói chuyện.
"Liên quan gì tới ngươi?"
"Hiếu kỳ thôi, lấy tính cách của ngươi chắc cũng không phải bày chơi đâu ha!?" Người nọ bày ra vẻ mặt hứng thú hỏi: "Quả trứng kia có gì đặc biệt mà làm ngươi hứng thú vậy?"
"Tính cách? Ngươi rất hiểu ta à?" Dừng!
"Không phải rất hiểu, mới nhập môn thôi." Người nọ mỉm cười nói.
Tô Linh Phong không tiếp tục theo đuổi cái đề tài "nghiên cứu" này nữa, cô gắp một đũa thức ăn lùa vào miệng, mở miệng nói mấy câu thiếu ý: "Tạm, tạm thời ta cũng không biết quả trứng kia có gì đặc biệt.
"Hả?" Mắt người nọ lóe sáng như sao, động tác ăn uống dừng lại. Hắn trầm tư một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi: "Ngươi thật sự là một kẻ không có linh căn, không biết linh thuật à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.