Chương 3
Mặc Ngã
22/09/2022
Liễu Nhi nghe lời, cơ thể không khỏi run lên, chạy nhanh ra cửa, mở cửa cho Tô Linh Phong
Tô Linh Phong bước vào nhà, Liễu Nhi cũng đi theo nhưng chỉ có điều, khi ngồi trong phòng chính, Liễu Nhi khi đứng trước chủ nhân của mình, trong đầu vẫn là một khoảng trống rỗng
“Choang..!” Đột nhiên có tiếng bát được ném ra từ sân
Tô Linh Phong không hề ngạc nhiên mà nhướng mày, nhưng cơ thể Liễu Nhi lại run lên vì kinh hãi
“Lúc đi vào sao không mang bát trở về đây?” Tô Linh Phong không nhanh không chậm nói
“Nô tì… nhất thời quên mất ạ…”
“Nhất thời quên mất? Đây là sơ suất của người, tiền chiếc bát đấy khấu trừ vào lương tháng của ngươi đi.”
“…” Liễu Nhi ngẩng đầu liếc nhìn Tô Linh Phong, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tô Linh Phong, tim đập liên hồi, liền nhanh chóng cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “Dạ…”
Liễu Nhi vẫn luôn nghĩ rằng người nổi tiếng là phế vật nhà Tô gia này ngoại trừ có xuất thân tốt hơn nàng vốn không hề có một điểm nào có thể tốt hơn nàng ta, nàng ta không bao giờ coi trọng vị đại tiểu thư này, nhưng kể từ khi Tô Linh Phong ngã từ trên cây xuống, tỉnh lại sau mấy ngày hôn mê, Liễu Nhi cảm thấy vị chủ nhân dường như đã biến thành một người khác, lúc nào cũng khiến cô ta cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là không dám nhìn vào mắt của cô ấy, lần nào đối kháng, nàng ta cũng có một cảm giác bị nhìn thấu tất cả.
Rõ ràng trước đây, đại tiểu thư đến sự khinh thường từ ánh mắt của cô còn không nhìn ra mà bây giờ rốt cuộc là ở đâu đã xảy ra vấn đề…
“Rót trà!” Tô Linh Phong ra hiệu với tách trà một hồi, thấy Liễu Nhi vẫn đứng yên không hề động đậy, lông mày không khỏi nhăn lại, giọng nói không mang theo tí cảm xúc mà cất lên.
“A, dạ.” Liễu Nhi nhanh chống cầm ấm trà lên và rót trà vào tách trà của Tô Linh Phong.
“Phụt…” Tô Linh Phong uống một ngụm rồi phun ra: “Là nước lạnh!”
“Nô tì… nô tì…”
“Răng rắc” với một âm thanh giòn tan, tách trà đã bị Tô Linh Phong bóp nát.
“Nô tì đáng chết…” Liễu Nhi sợ tới mức quỳ trên mặt đất.
“Ta bảo ngươi quỳ sao?”
“Nô, nô tì…”
“Đem khăn tay tới.” Tô Linh Phong bình tĩnh ném tách trà xuống đất.
Nói như vậy nhưng cô thực sự không cố ý bóp nát tách trà, kể từ ngày đầu tiên tỉnh dậy ở nơi này, Tô Linh Phong liền phát hiện ngũ quan của bản thân mình cực kì nhạy bén, tốc độ cũng nhanh đến kinh người, sức mạnh lại càng thêm đáng sợ, cô không biết sức mạnh kỳ lạ này đến như thế nào, thông qua ký ức của cơ thể này, cô có thể khẳng định rằng, “tiền thân” của cô là một người phế vật, căn bản không hề có cơ sở tu luyện như vậy, cho dù là do cơ thể trước đây của cô thì cũng không thể có được sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy, chẳng nhẽ đây là một phúc lợi của việc trùng sinh?
Ngoại trừ lí do này ra, quả thực Tô Linh Phong không nghĩ ra khả năng nào khác.
Mấy ngày nay cô luôn học cách kiểm soát sức mạnh của mình, việc bóp nát tách trà vừa này là do không khống chế được, hoàn toàn là ngoài ý muốn…
Liễu Nhi cầm khăn tay đến, hốt hoảng lau vết nước trên chiếc áo khoác cô đang mặc.
“Được rồi, đừng lau nữa.” Tô Linh Phong giật lấy chiếc khăn trong tay Liễu Nhi, tự mình lau vết nước trà, rồi lại nói: “Đi tìm cho ta một bộ quần áo sạch sẽ đến đây.” Cô nói xong liền vứt khăn tay xuống, đi vào bên trong.
“Vâng ạ.”
Lúc Liễu Nhi cầm quần áo đến còn muốn giúp Tô Linh Phong thay quần áo, cô phất phất tay, bảo Liễu Nhi lui ra ngoài. Liễu Nhi cắn môi, không dám nói gì, cúi đầu ra khỏi phòng.
Sau khi Tô Linh Phong thay quần áo xong thì ra ngoài, Liễu Nhi đang cúi đầu thu sọn mấy mảnh vỡ còn sót lại và nước trà trên mặt đất.
“Tiểu thư, nô tỳ đi pha trà cho người.”Liễu Nhi thấy Tô Linh Phong bước ra liền vội vàng đứng dậy nói.
“Không cần, bây giờ ta không muốn uống trà.”Tô Linh Phong liếc nhìn mảnh vỡ Liễu Nhi đang cầm trên tay, nói tiếp: “Cái tách này…”
“Là do nô tỳ không cẩn thận, nô tỳ sẽ chịu trách nhiệm.” Liễu Nhi không suy nghĩ gì, theo bản năng nói.
“Ồ, được thôi.”
Trong thâm tâm Liễu Nhi cảm thấy không cam lòng, nói cũng đã nói rồi, bây giờ cô ta chỉ thấy lòng đau như cắt; giá tách, bát của Tô phủ đều không hề thấp đâu!
Tô Linh phong cũng không để ý đến tâm trạng của Liễu Nhi, bước ra khỏi phòng. Có một câu Tô Dục Mẫn nói đã nhắc nhở cô, cô đã xuyên đến thời không này được năm ngày rồi nhưng vẫn chưa từng bước ra khỏi cửa nhìn ngắm thế giới này đâu.
Hơn nữa, cô vừa mới đắc tội Tô Dục Mẫn, cái vị Tam phu nhân lúc nào cũng bảo vệ con bé kia nhất định sẽ không để cô yên, Tô Linh Phong vẫn nên đi ra ngoài hít thở không khí thì hơn.
“Tiểu thư muốn đi đâu vậy ạ?” Liễu Nhi cuống quýt đi theo sau cô.
Tô Linh Phong quay đầu lại, phóng ánh mắt rét lạnh cho cô ta: “Sao nào, ta đi đầu còn phải báo cáo cho người nữa à?”
“Nhị, Nhị phu nhân nói tiểu thư nên nghỉ ngơi dưỡng bệnh ở trong phủ…”
Nhị phu nhân? Người mẹ rẻ tiền của cái thân thể này sao? Cái người mà đến thăm được một lần vào ngày thứ hai sau khi cô tỉnh lại, ngồi còn chưa được mấy phút đã rời đi đấy sao? Ngoài miệng thì nói rằng muốn cô nghỉ ngơi dưỡng bệnh, còn không bằng nói thẳng ra là không muốn cô ra ngoài gây rắc rối.
Tô Linh Phong không đáp lời, tiếp tục bước ra ngoài, hành động của cô cũng đã thể hiện rõ thái độ rồi.
Liễu Nhi thấy Tô Linh Phong vẫn cứ tiếp túc đi, tự hiểu rằng mình không khuyên được cô, suy nghĩ một chút rồi chạy chậm đuổi theo, nói: “Xin tiểu thư cho nô tỳ đi cùng được không?” Liễu Nhi rất rõ, nếu cô ta ở lại trong phủ, lúc vị Tam phu nhân kia tới nhất định sẽ trút giận lên người cô ta…
“Cũng được”Tô Linh Phong không dừng bước, cũng không quay đầu lại, đồng ý.
Tô Linh Phong bước vào nhà, Liễu Nhi cũng đi theo nhưng chỉ có điều, khi ngồi trong phòng chính, Liễu Nhi khi đứng trước chủ nhân của mình, trong đầu vẫn là một khoảng trống rỗng
“Choang..!” Đột nhiên có tiếng bát được ném ra từ sân
Tô Linh Phong không hề ngạc nhiên mà nhướng mày, nhưng cơ thể Liễu Nhi lại run lên vì kinh hãi
“Lúc đi vào sao không mang bát trở về đây?” Tô Linh Phong không nhanh không chậm nói
“Nô tì… nhất thời quên mất ạ…”
“Nhất thời quên mất? Đây là sơ suất của người, tiền chiếc bát đấy khấu trừ vào lương tháng của ngươi đi.”
“…” Liễu Nhi ngẩng đầu liếc nhìn Tô Linh Phong, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tô Linh Phong, tim đập liên hồi, liền nhanh chóng cúi đầu, nhỏ tiếng nói: “Dạ…”
Liễu Nhi vẫn luôn nghĩ rằng người nổi tiếng là phế vật nhà Tô gia này ngoại trừ có xuất thân tốt hơn nàng vốn không hề có một điểm nào có thể tốt hơn nàng ta, nàng ta không bao giờ coi trọng vị đại tiểu thư này, nhưng kể từ khi Tô Linh Phong ngã từ trên cây xuống, tỉnh lại sau mấy ngày hôn mê, Liễu Nhi cảm thấy vị chủ nhân dường như đã biến thành một người khác, lúc nào cũng khiến cô ta cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là không dám nhìn vào mắt của cô ấy, lần nào đối kháng, nàng ta cũng có một cảm giác bị nhìn thấu tất cả.
Rõ ràng trước đây, đại tiểu thư đến sự khinh thường từ ánh mắt của cô còn không nhìn ra mà bây giờ rốt cuộc là ở đâu đã xảy ra vấn đề…
“Rót trà!” Tô Linh Phong ra hiệu với tách trà một hồi, thấy Liễu Nhi vẫn đứng yên không hề động đậy, lông mày không khỏi nhăn lại, giọng nói không mang theo tí cảm xúc mà cất lên.
“A, dạ.” Liễu Nhi nhanh chống cầm ấm trà lên và rót trà vào tách trà của Tô Linh Phong.
“Phụt…” Tô Linh Phong uống một ngụm rồi phun ra: “Là nước lạnh!”
“Nô tì… nô tì…”
“Răng rắc” với một âm thanh giòn tan, tách trà đã bị Tô Linh Phong bóp nát.
“Nô tì đáng chết…” Liễu Nhi sợ tới mức quỳ trên mặt đất.
“Ta bảo ngươi quỳ sao?”
“Nô, nô tì…”
“Đem khăn tay tới.” Tô Linh Phong bình tĩnh ném tách trà xuống đất.
Nói như vậy nhưng cô thực sự không cố ý bóp nát tách trà, kể từ ngày đầu tiên tỉnh dậy ở nơi này, Tô Linh Phong liền phát hiện ngũ quan của bản thân mình cực kì nhạy bén, tốc độ cũng nhanh đến kinh người, sức mạnh lại càng thêm đáng sợ, cô không biết sức mạnh kỳ lạ này đến như thế nào, thông qua ký ức của cơ thể này, cô có thể khẳng định rằng, “tiền thân” của cô là một người phế vật, căn bản không hề có cơ sở tu luyện như vậy, cho dù là do cơ thể trước đây của cô thì cũng không thể có được sức mạnh đáng kinh ngạc như vậy, chẳng nhẽ đây là một phúc lợi của việc trùng sinh?
Ngoại trừ lí do này ra, quả thực Tô Linh Phong không nghĩ ra khả năng nào khác.
Mấy ngày nay cô luôn học cách kiểm soát sức mạnh của mình, việc bóp nát tách trà vừa này là do không khống chế được, hoàn toàn là ngoài ý muốn…
Liễu Nhi cầm khăn tay đến, hốt hoảng lau vết nước trên chiếc áo khoác cô đang mặc.
“Được rồi, đừng lau nữa.” Tô Linh Phong giật lấy chiếc khăn trong tay Liễu Nhi, tự mình lau vết nước trà, rồi lại nói: “Đi tìm cho ta một bộ quần áo sạch sẽ đến đây.” Cô nói xong liền vứt khăn tay xuống, đi vào bên trong.
“Vâng ạ.”
Lúc Liễu Nhi cầm quần áo đến còn muốn giúp Tô Linh Phong thay quần áo, cô phất phất tay, bảo Liễu Nhi lui ra ngoài. Liễu Nhi cắn môi, không dám nói gì, cúi đầu ra khỏi phòng.
Sau khi Tô Linh Phong thay quần áo xong thì ra ngoài, Liễu Nhi đang cúi đầu thu sọn mấy mảnh vỡ còn sót lại và nước trà trên mặt đất.
“Tiểu thư, nô tỳ đi pha trà cho người.”Liễu Nhi thấy Tô Linh Phong bước ra liền vội vàng đứng dậy nói.
“Không cần, bây giờ ta không muốn uống trà.”Tô Linh Phong liếc nhìn mảnh vỡ Liễu Nhi đang cầm trên tay, nói tiếp: “Cái tách này…”
“Là do nô tỳ không cẩn thận, nô tỳ sẽ chịu trách nhiệm.” Liễu Nhi không suy nghĩ gì, theo bản năng nói.
“Ồ, được thôi.”
Trong thâm tâm Liễu Nhi cảm thấy không cam lòng, nói cũng đã nói rồi, bây giờ cô ta chỉ thấy lòng đau như cắt; giá tách, bát của Tô phủ đều không hề thấp đâu!
Tô Linh phong cũng không để ý đến tâm trạng của Liễu Nhi, bước ra khỏi phòng. Có một câu Tô Dục Mẫn nói đã nhắc nhở cô, cô đã xuyên đến thời không này được năm ngày rồi nhưng vẫn chưa từng bước ra khỏi cửa nhìn ngắm thế giới này đâu.
Hơn nữa, cô vừa mới đắc tội Tô Dục Mẫn, cái vị Tam phu nhân lúc nào cũng bảo vệ con bé kia nhất định sẽ không để cô yên, Tô Linh Phong vẫn nên đi ra ngoài hít thở không khí thì hơn.
“Tiểu thư muốn đi đâu vậy ạ?” Liễu Nhi cuống quýt đi theo sau cô.
Tô Linh Phong quay đầu lại, phóng ánh mắt rét lạnh cho cô ta: “Sao nào, ta đi đầu còn phải báo cáo cho người nữa à?”
“Nhị, Nhị phu nhân nói tiểu thư nên nghỉ ngơi dưỡng bệnh ở trong phủ…”
Nhị phu nhân? Người mẹ rẻ tiền của cái thân thể này sao? Cái người mà đến thăm được một lần vào ngày thứ hai sau khi cô tỉnh lại, ngồi còn chưa được mấy phút đã rời đi đấy sao? Ngoài miệng thì nói rằng muốn cô nghỉ ngơi dưỡng bệnh, còn không bằng nói thẳng ra là không muốn cô ra ngoài gây rắc rối.
Tô Linh Phong không đáp lời, tiếp tục bước ra ngoài, hành động của cô cũng đã thể hiện rõ thái độ rồi.
Liễu Nhi thấy Tô Linh Phong vẫn cứ tiếp túc đi, tự hiểu rằng mình không khuyên được cô, suy nghĩ một chút rồi chạy chậm đuổi theo, nói: “Xin tiểu thư cho nô tỳ đi cùng được không?” Liễu Nhi rất rõ, nếu cô ta ở lại trong phủ, lúc vị Tam phu nhân kia tới nhất định sẽ trút giận lên người cô ta…
“Cũng được”Tô Linh Phong không dừng bước, cũng không quay đầu lại, đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.