Chương 40
Mặc Ngã
08/10/2022
Tô Linh Phong và Tá Dịch liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý mà nhíu mày cùng nhau, đám người này, mười phần là tấn công bọn họ...
Một tay Tá Dịch nhặt "Băng Nguyên trượng" bán còn thừa lại kia lên, một ty khác thì đưa ra sau và rút thanh kiếm lớn mang bên mình ra.
Tô Linh Phong cũng rút dao găm trong tay áo ra, chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh chiến.
Nhưng mà khiến Tô Linh Phong, Tá Dịch bất ngờ hính là, đám người Phyllis kia bọn họ cư nhiên cũng có vẻ mặt đề phòng và cảnh giác, từng người một rút vũ khí của chính mình ra!
Rất nhanh, đám ngườ lớn kia đã tới trước quầy hàng, người cầm đầu đại khái khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt ngăm đen, vẻ mặt thù địch, vừa thấy đã biết là loại người không dễ chọc.
Xung quanh có không ít người biết rõ lai lịch của đám người này, một vài người vây quanh ở trước quầy hàng ban nãy, lúc này đã rất tự giác mà nhường ra một con đường.
"Thiếu gia, bọn họ chính là người đã cướp đi vũ khí trong điếm." Một người đàn ông vạm vỡ với cái ót bầm tím chỉ vào Tô Linh Phong và Tá Dịch, ồm ồm nói.
Người đàn ông vạm vỡ này chính là một trong hai người đàn ông vạm vỡ bị Tá Dịch đập ngất ở vũ khí điếm, Tô Linh Phong không chút để ý mà thổi thổi lưỡi dao găm, xem ra, những người này thực sự là tới tìm bọn họ rồi.
"Cái gì? Hai người tiểu bối này cướp vũ khí điếm của nhà trưởng trấn sao?" Xung quanh có người hoảng sợ mà la lên.
"Khó trách vũ khí của bọn họ bán lại rẻ như vậy..." Có người bừng tỉnh.
"Nói như vậy, vũ khí mà ban nãy bọn họ bán chẳng phải đều là hàng lậu sao?"
"Hàng lậu thì như thế nào?" Có người hừ lạnh: "Rất nhiều vũ khí trong điếm của nhà kia, vốn cũng từ con đường bất chính, ở trấn Lạc Nguyệt ai mà chẳng biết chứ!"
"Suỵt, nhỏ giọng chút, không phát hiện thiếu gia Từ Mông của nhà trưởng trấn tự mình đến đây sao..."
"Từ Mông này chính là một đại võ sĩ độ phá cấp thứ năm đấu khí, là thống lĩnh của trấn Lạc Nguyệt đó! Hai tên tiểu bối này không may rồi!"
"Vậy cũng chưa chắc, nếu hai người này từ ngoài đến đã dám động vào bọn côn đồ, nói không chừng thực sự có bản lĩnh đánh bảy tấc đó..."
"..."
Tô Linh Phong nghe thấy tiếng bàn luận xung quanh, con mắt xinh đẹp không khỏi hí lại, nàng đã sớm nghĩ tới, dám ở trong trấn chẳng hề kiêng nể mà mở hắc điếm, sau lưng chắc chắn là có chỗ dựa, không nghĩ tới điểm kia lại có thể là của cải của nhà trưởng trấn trấn Lạc Nguyệt...
Phyllis nhìn Tô Linh Phong, lại nhìn Tá Dịch, cuối cùng trừng đôi mắt to màu xanh biếc, khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra, tức giận nói: "Các ngươi, các ngươi là một hội sao?"
Tô Linh Phong nhìn cũng không nhìn Phyllis, giả vờ như không có nghe thấy.
"Thiếu gia, là bọn chúng, đám người đã cướp Thương Lang Hoàng với chúng ta ngày hôm qua!" Một người đàn ông xấu xí bên cạnh Từ Mông, nhìn thấy Phyllis bọn họ, cũng hô lớn một tiếng.
"Đúng lúc, vậy sổ sách đều tính cả thảy đi!" Ánh mắt tàn nhẫn trong mắt Từ Mông, vung tay lên, thét ra lệnh nói: "Vây lên cho ta!"
Những người phía sau hắn ta nhận được mệnh lệnh, lập tức phân tán ra, vây quanh Tô Linh Phong, Tá Dịch và đám người Phyllis kia.
"Ngươi là người cướp vũ khí điếm?" Từ Mông nhìn Tá Dịch, trong ánh mắt giống như rắn độc, sắc bén lập lòe: "Tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống rồi!"
Tá Dịch vô tội sờ sờ mũi, giống như chính chủ không phải là hắn, hắn chỉ là một tên đồng lõa mà thôi...
Con rồng con Tiểu Bạch, một chiếc móng vuốt nhỏ chỉ vào Tá Dịch, một chiếc móng vuốt nhỏ thì bụm cái miệng nhỏ không răng, vui sướng khi người gặp họa cười: "Chủ nhân, cái tên ngốc kia chịu tiếng xấu thay cho ngươi rồi."
"Đó là việc hắn phải làm." Tô Linh Phong bình tĩnh trả lời Tiểu Bạch.
"Này! Vì sao các ngươi lại lừa bọn ta? Rất đáng ghét đó!" Phyllis hầm hừ chất vấn Tô Linh Phong.
"..." Tô Linh Phong không nói gì, suy cho cùng nha đầu kia quá đơn thuần? Quá tự tin? Hay là quá ngu xuẩn? Đã bị người khác vây quanh rồi, còn có thời gian xoắn xuýt với nàng về chuyện thanh kiếm kia...
"Phyllis, đứng ở giữa làm vầng quang ban phước đi, kệ đi!" Người kiếm sĩ tóc vàng mắt xanh kia mở miệng nói.
"Beavis, vừa nãy bọn họ..."
"Không vừa nãy gì hết, việc tốt nhất ngươi phải làm hiện tại là lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu!"
Một tay Tá Dịch nhặt "Băng Nguyên trượng" bán còn thừa lại kia lên, một ty khác thì đưa ra sau và rút thanh kiếm lớn mang bên mình ra.
Tô Linh Phong cũng rút dao găm trong tay áo ra, chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể nghênh chiến.
Nhưng mà khiến Tô Linh Phong, Tá Dịch bất ngờ hính là, đám người Phyllis kia bọn họ cư nhiên cũng có vẻ mặt đề phòng và cảnh giác, từng người một rút vũ khí của chính mình ra!
Rất nhanh, đám ngườ lớn kia đã tới trước quầy hàng, người cầm đầu đại khái khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt ngăm đen, vẻ mặt thù địch, vừa thấy đã biết là loại người không dễ chọc.
Xung quanh có không ít người biết rõ lai lịch của đám người này, một vài người vây quanh ở trước quầy hàng ban nãy, lúc này đã rất tự giác mà nhường ra một con đường.
"Thiếu gia, bọn họ chính là người đã cướp đi vũ khí trong điếm." Một người đàn ông vạm vỡ với cái ót bầm tím chỉ vào Tô Linh Phong và Tá Dịch, ồm ồm nói.
Người đàn ông vạm vỡ này chính là một trong hai người đàn ông vạm vỡ bị Tá Dịch đập ngất ở vũ khí điếm, Tô Linh Phong không chút để ý mà thổi thổi lưỡi dao găm, xem ra, những người này thực sự là tới tìm bọn họ rồi.
"Cái gì? Hai người tiểu bối này cướp vũ khí điếm của nhà trưởng trấn sao?" Xung quanh có người hoảng sợ mà la lên.
"Khó trách vũ khí của bọn họ bán lại rẻ như vậy..." Có người bừng tỉnh.
"Nói như vậy, vũ khí mà ban nãy bọn họ bán chẳng phải đều là hàng lậu sao?"
"Hàng lậu thì như thế nào?" Có người hừ lạnh: "Rất nhiều vũ khí trong điếm của nhà kia, vốn cũng từ con đường bất chính, ở trấn Lạc Nguyệt ai mà chẳng biết chứ!"
"Suỵt, nhỏ giọng chút, không phát hiện thiếu gia Từ Mông của nhà trưởng trấn tự mình đến đây sao..."
"Từ Mông này chính là một đại võ sĩ độ phá cấp thứ năm đấu khí, là thống lĩnh của trấn Lạc Nguyệt đó! Hai tên tiểu bối này không may rồi!"
"Vậy cũng chưa chắc, nếu hai người này từ ngoài đến đã dám động vào bọn côn đồ, nói không chừng thực sự có bản lĩnh đánh bảy tấc đó..."
"..."
Tô Linh Phong nghe thấy tiếng bàn luận xung quanh, con mắt xinh đẹp không khỏi hí lại, nàng đã sớm nghĩ tới, dám ở trong trấn chẳng hề kiêng nể mà mở hắc điếm, sau lưng chắc chắn là có chỗ dựa, không nghĩ tới điểm kia lại có thể là của cải của nhà trưởng trấn trấn Lạc Nguyệt...
Phyllis nhìn Tô Linh Phong, lại nhìn Tá Dịch, cuối cùng trừng đôi mắt to màu xanh biếc, khuôn mặt nhỏ nhắn banh ra, tức giận nói: "Các ngươi, các ngươi là một hội sao?"
Tô Linh Phong nhìn cũng không nhìn Phyllis, giả vờ như không có nghe thấy.
"Thiếu gia, là bọn chúng, đám người đã cướp Thương Lang Hoàng với chúng ta ngày hôm qua!" Một người đàn ông xấu xí bên cạnh Từ Mông, nhìn thấy Phyllis bọn họ, cũng hô lớn một tiếng.
"Đúng lúc, vậy sổ sách đều tính cả thảy đi!" Ánh mắt tàn nhẫn trong mắt Từ Mông, vung tay lên, thét ra lệnh nói: "Vây lên cho ta!"
Những người phía sau hắn ta nhận được mệnh lệnh, lập tức phân tán ra, vây quanh Tô Linh Phong, Tá Dịch và đám người Phyllis kia.
"Ngươi là người cướp vũ khí điếm?" Từ Mông nhìn Tá Dịch, trong ánh mắt giống như rắn độc, sắc bén lập lòe: "Tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống rồi!"
Tá Dịch vô tội sờ sờ mũi, giống như chính chủ không phải là hắn, hắn chỉ là một tên đồng lõa mà thôi...
Con rồng con Tiểu Bạch, một chiếc móng vuốt nhỏ chỉ vào Tá Dịch, một chiếc móng vuốt nhỏ thì bụm cái miệng nhỏ không răng, vui sướng khi người gặp họa cười: "Chủ nhân, cái tên ngốc kia chịu tiếng xấu thay cho ngươi rồi."
"Đó là việc hắn phải làm." Tô Linh Phong bình tĩnh trả lời Tiểu Bạch.
"Này! Vì sao các ngươi lại lừa bọn ta? Rất đáng ghét đó!" Phyllis hầm hừ chất vấn Tô Linh Phong.
"..." Tô Linh Phong không nói gì, suy cho cùng nha đầu kia quá đơn thuần? Quá tự tin? Hay là quá ngu xuẩn? Đã bị người khác vây quanh rồi, còn có thời gian xoắn xuýt với nàng về chuyện thanh kiếm kia...
"Phyllis, đứng ở giữa làm vầng quang ban phước đi, kệ đi!" Người kiếm sĩ tóc vàng mắt xanh kia mở miệng nói.
"Beavis, vừa nãy bọn họ..."
"Không vừa nãy gì hết, việc tốt nhất ngươi phải làm hiện tại là lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.