Quyển 4 - Chương 271: Càng ngày càng thích loại trò chơi này
Mặc Nhã
21/06/2016
Dạ Vi Lương nhìn thấy Tiểu Trùng phía sau lưng Mặc Vấn Trần đi tới từ
trong đường hầm không gian thì lập tức bỏ rơi Tô Linh Phong, nhảy dựng
lên nhào vào ngực Tiểu Trùng.
“Sung Sung, cậu tới thăm ta sao?” Dạ Vi Lương ôm cổ mỹ thiếu niên, cọ cọ trên mặt hắn.
Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Trùng thoáng chốc trở nên đỏ bừng, ngượng ngùng gật đầu: “Ừ. Hơi lạnh. Ta tới thăm nàng.”
“Thật tốt quá. Sắp đến nửa đêm rồi, Sung Sung đón giao thừa cùng ta đi.” Dạ Vi Lương ôm cổ Tiểu Trùng, hạnh phúc cọ đi cọ lại.
“Đón giao thừa là cái gì?” Tiểu Trùng khó hiểu hỏi.
“Là cùng nhau đón năm mới đó… cũng gọi là “mừng năm mới đó.” Dạ Vi Lương giải thích.
“Vậy ư.” Tiểu Trùng nửa hiểu nửa không, chỉ biết gật đầu.
Mặc Vấn Trần nhìn Dạ Vi Lương ỷ lại trong ngực Tiểu Trùng không chịu rời thì hơi nở nụ cười, đưa tay ôm Tô Linh Phong hỏi:
“Phong Nhi, ta cùng nàng “đón giao thừa”, nàng rất vui phải không?”
Tô Linh Phong liếc Mặc Vấn Trần, chẳng buồn lên tiếng.
Mặc Vấn Trần không để ý thái độ của Tô Linh Phong, hôn một cái lên trán nàng nói:
“Ta biết rõ Phong Nhi thẹn thùng, không dám nói thẳng rằng mình rất vui vẻ.”
Tô Linh Phong trợn trắng mắt. Người đàn ông này đúng là mặt dày!
“Chúng ta vào không gian riêng được không?” Mặc Vấn Trần thổi hơi nóng bên tai Tô Linh Phong, giọng nói tràn đầy mị hoặc.
Tô Linh Phong nghiêng người liếc Mặc Vấn Trần, nghĩ một chút rồi gật đầu, dùng ý niệm mang cả Mặc Vấn Trần, Dạ Vi Lương và Tiểu Trùng vào không gian riêng.
Mặc Vấn Trần không ngờ lần này Tô Linh Phong đáp ứng nhanh như vậy, dứt khoát mang bọn họ tiến vào không gian riêng, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ. Nhìn người đang ôm cả người tiểu hồ ly Dạ Vi Lương kia, Mặc Vấn Trần mang vẻ mặt thỏa mãn nói với Tiểu Trùng:
“Mang nàng ta sang một bên chơi.” Sau đó ôm Tô Linh Phong tiến vào nhà gỗ nhỏ.
Dạ Vi Lương nằm trong ngực Tiểu Trùng, chớp chớp mắt hồ ly, bĩu môi nói: “Chủ nhân của cậu gấp gáp muốn bỏ rơi chúng ta quá mà!”
Tiểu Trùng nhìn Dạ Vi Lương, khuôn mặt hồng hồng. Nó rất hiểu tâm tình của tiểu chủ nhân. Thật ra nó cũng muốn ở một chỗ cùng tiểu hồ ly trong ngực…
“Cậu nói xem, chủ nhân của cậu có thể ăn hết Tô cô nương hay không?” Mặt tiểu hồ ly Dạ Vi Lương nhíu một cái, hơi bận tâm: “Tô cô nương còn nhỏ thế này…”
Tiểu Trùng trấn an, hôn trên mặt tiểu hồ ly nói: “Vi Lương không cần lo lắng. Yên tâm đi, chủ nhân sẽ không ăn người đó.”
“A…” Dạ Vi Lương sững sờ, lập tức nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi: “Ăn” này không phải “ăn” kia… Sung Sung, cậu thật sự quá thuần khiết rồi, ta thích…” Nói xong bèn hôn “Bẹp” một cái trên mặt Tiểu Trùng.
Khuôn mặt Tiểu Trùng đỏ hơn, hắn tự hỏi: “Ở trong lòng tiểu hồ ly, hắn…rất thuần khiết sao? A… Vì sao hắn lại thấy có vẻ không đúng nhỉ?”
“Sung Sung à, cậu có lễ vật năm mới cho ta không?” Dạ Vi Lương đột nhiên hỏi Tiểu Trùng.
“Có chứ.” Tiểu Trùng không biết từ đâu lấy ra một viên đá sáng lóng lánh đưa cho Dạ Vi Lương như làm ảo thuật. “Cho nàng nè.”
“Thật sự có à?” Dạ Vi Lương ngạc nhiên vui mừng tiếp nhận viên đá xinh đẹp, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là tinh thạch hệ Lôi, không phải lần trước nàng nói muốn thăng cấp tiến hóa sao? Cái này sẽ trợ giúp cho nàng.”
“Tinh Thạch à! Trợ giúp được cho ta ư?” Tay tiểu hồ ly Dạ Vi Lương cầm tinh thạch đưa lên trước mũi hít hà “Cảm thấy bắt đầu có một hương vị rất kỳ lạ.”
“Hả?” Tiểu Trùng nháy mắt mấy cái. Tinh thạch có thể có hương vị gì chứ?
“Có vẻ mùi vị không tệ…” Dạ Vi Lương lại nói thầm một câu, sau đó há mồm, nhét tinh thạch hệ Lôi kia vào trong miệng.
“Khục… khục…” (nhai)… Hương vị coi như cũng được. Ăn hết tinh thạch có thể hấp thu sức mạnh bên trong sao? Điều này Dạ Vi Lương muốn.
“…!!!” Tiểu Trùng sững sờ nhìn miệng nhỏ của Dạ Vi Lương đang nhai đá, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Nàng ấy… nàng ấy ăn hết tinh thạch? Không gãy răng sao?
Tinh thạch đúng là dùng để hấp thu năng lực nhưng cũng không phải là dùng phương pháp hấp thu này mà…
“Nấc…” Dạ Vi Lương đánh ợ một cái, dựa vào trên người Tiểu Trùng “Hơi mệt rồi, ta ngủ một lát…” Nói xong lập tức thở khò khè trong ngực Tiểu Trùng.
Tiểu Trùng lo lắng kiểm tra người Dạ Vi Lương một lần, phát hiện không có chỗ nào không ổn nhưng vẫn hơi lo lắng, câu thông với Mặc Vấn Trần hỏi “Chủ nhân, Vi lương nàng… nàng ất ăn hết viên tinh thạch hệ Lôi kia rồi, sẽ có việc gì không ạ?”
“Ăn hết ư?” Mặc Vấn Trần sửng sốt một chút rồi hỏi: “Vậy có phản ứng bất thường nào không?”
“Không ạ… Nàng ấy… ngủ rồi…”
“À… vậy là không có việc gì, không cần lo lắng…” Mặc Vấn Trần nói xong thì không để ý tới Tiểu Trùng nữa. Hắn đang bận lắm…
“…” Không có việc gì ư? Tiểu Trùng nhìn tiểu hồ ly đang ngủ say trong ngực mình. Chủ nhân nói không có việc gì, vậy chắc là không sao chứ nhỉ?
Trong nhà gỗ nhỏ.
Mặc Vấn Trần muốn đẩy Tô Linh Phong lên, lại bị Tô Linh Phong áp dưới người lần nữa…
Quần áo Mặc Vấn Trần mất trật tự, áo ngoài đã bị Tô Linh Phong xé bỏ, lộ ra mảng lớn lồng ngực rắn chắc bóng loáng, hơi phập phồng. Cộng với khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi, môi mỏng nhấp nhẹ, ánh mắt nhộn nhạo nhìn phía trên, thật làm cho người ta muốn nhào tới, hành hạ mạnh mẽ một phen!!
Cho nên…
Tô Linh Phong cứ làm như vậy!!
Nàng cúi đầu, cắn một cái trên cổ Mặc Vấn Trần, mút gặm cắn với lực đạo không nhẹ không mạnh nhưng đủ để nam nhân phía dưới điên cuồng…
“A… ưm… ” Nhiệt độ cơ thể Mặc Vấn Trần tăng lên không chỉ một chút, cơ thể run rẩy, trong miệng nhẹ lẩm bẩm “Phong Nhi ….”
Tô Linh Phong lần lượt lưu lại vết cắn từ cổ Mặc Vấn Trần một đường xuống phía dưới, cuối cùng ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực, dùng sức hút.
Gần đây, nàng phát hiện mình càng ngày càng thích loại trò chơi này rồi. Nhìn Mặc Vấn Trần ở dưới thân mình rên rỉ khổ sở nhưng lại hưởng thụ, trong lòng nàng sinh ra một cảm giác thành tựu kỳ dị!!
“Ưm…Phong Nhi…Phong nhi…” Giọng nói của Mặc Vấn Trần u ám, nói một câu từ trong khẽ răng: “Tiểu yêu tinh, ta sớm muộn cũng bị nàng tra tấn phát điên…”
” Không phải huynh cũng rất thích như vậy sao?” Tô Linh Phong khẽ ngẩng đầu, nhìn Mặc Vấn Trần cười khẽ tà mị…
“Đúng vậy… Ta rất ưa thích… Nhưng mà ta càng thích như vậy hơn…” Mặc Vấn Trần nói xong bèn xoay người một cái, áp Tô Linh Phong xuống dưới, hôn nồng nhiệt lên cánh môi hồng nhuận ngọt ngào, trên tay cũng không nhàn rỗi, bắt đầu xé rách quần áo của nàng….
Động tác của Mặc Vấn Trần có phần vội vàng nhưng không mất sự dịu dàng, tối thiểu cũng không giống như Tô Linh Phong, mỗi lần đều thô lỗ xé nát y phục của hắn.
Tô Linh Phong nhanh chóng bị cởi sạch, chỉ còn duy nhất chiếc tiết khố nhỏ….
“Sung Sung, cậu tới thăm ta sao?” Dạ Vi Lương ôm cổ mỹ thiếu niên, cọ cọ trên mặt hắn.
Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Trùng thoáng chốc trở nên đỏ bừng, ngượng ngùng gật đầu: “Ừ. Hơi lạnh. Ta tới thăm nàng.”
“Thật tốt quá. Sắp đến nửa đêm rồi, Sung Sung đón giao thừa cùng ta đi.” Dạ Vi Lương ôm cổ Tiểu Trùng, hạnh phúc cọ đi cọ lại.
“Đón giao thừa là cái gì?” Tiểu Trùng khó hiểu hỏi.
“Là cùng nhau đón năm mới đó… cũng gọi là “mừng năm mới đó.” Dạ Vi Lương giải thích.
“Vậy ư.” Tiểu Trùng nửa hiểu nửa không, chỉ biết gật đầu.
Mặc Vấn Trần nhìn Dạ Vi Lương ỷ lại trong ngực Tiểu Trùng không chịu rời thì hơi nở nụ cười, đưa tay ôm Tô Linh Phong hỏi:
“Phong Nhi, ta cùng nàng “đón giao thừa”, nàng rất vui phải không?”
Tô Linh Phong liếc Mặc Vấn Trần, chẳng buồn lên tiếng.
Mặc Vấn Trần không để ý thái độ của Tô Linh Phong, hôn một cái lên trán nàng nói:
“Ta biết rõ Phong Nhi thẹn thùng, không dám nói thẳng rằng mình rất vui vẻ.”
Tô Linh Phong trợn trắng mắt. Người đàn ông này đúng là mặt dày!
“Chúng ta vào không gian riêng được không?” Mặc Vấn Trần thổi hơi nóng bên tai Tô Linh Phong, giọng nói tràn đầy mị hoặc.
Tô Linh Phong nghiêng người liếc Mặc Vấn Trần, nghĩ một chút rồi gật đầu, dùng ý niệm mang cả Mặc Vấn Trần, Dạ Vi Lương và Tiểu Trùng vào không gian riêng.
Mặc Vấn Trần không ngờ lần này Tô Linh Phong đáp ứng nhanh như vậy, dứt khoát mang bọn họ tiến vào không gian riêng, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ. Nhìn người đang ôm cả người tiểu hồ ly Dạ Vi Lương kia, Mặc Vấn Trần mang vẻ mặt thỏa mãn nói với Tiểu Trùng:
“Mang nàng ta sang một bên chơi.” Sau đó ôm Tô Linh Phong tiến vào nhà gỗ nhỏ.
Dạ Vi Lương nằm trong ngực Tiểu Trùng, chớp chớp mắt hồ ly, bĩu môi nói: “Chủ nhân của cậu gấp gáp muốn bỏ rơi chúng ta quá mà!”
Tiểu Trùng nhìn Dạ Vi Lương, khuôn mặt hồng hồng. Nó rất hiểu tâm tình của tiểu chủ nhân. Thật ra nó cũng muốn ở một chỗ cùng tiểu hồ ly trong ngực…
“Cậu nói xem, chủ nhân của cậu có thể ăn hết Tô cô nương hay không?” Mặt tiểu hồ ly Dạ Vi Lương nhíu một cái, hơi bận tâm: “Tô cô nương còn nhỏ thế này…”
Tiểu Trùng trấn an, hôn trên mặt tiểu hồ ly nói: “Vi Lương không cần lo lắng. Yên tâm đi, chủ nhân sẽ không ăn người đó.”
“A…” Dạ Vi Lương sững sờ, lập tức nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi: “Ăn” này không phải “ăn” kia… Sung Sung, cậu thật sự quá thuần khiết rồi, ta thích…” Nói xong bèn hôn “Bẹp” một cái trên mặt Tiểu Trùng.
Khuôn mặt Tiểu Trùng đỏ hơn, hắn tự hỏi: “Ở trong lòng tiểu hồ ly, hắn…rất thuần khiết sao? A… Vì sao hắn lại thấy có vẻ không đúng nhỉ?”
“Sung Sung à, cậu có lễ vật năm mới cho ta không?” Dạ Vi Lương đột nhiên hỏi Tiểu Trùng.
“Có chứ.” Tiểu Trùng không biết từ đâu lấy ra một viên đá sáng lóng lánh đưa cho Dạ Vi Lương như làm ảo thuật. “Cho nàng nè.”
“Thật sự có à?” Dạ Vi Lương ngạc nhiên vui mừng tiếp nhận viên đá xinh đẹp, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là tinh thạch hệ Lôi, không phải lần trước nàng nói muốn thăng cấp tiến hóa sao? Cái này sẽ trợ giúp cho nàng.”
“Tinh Thạch à! Trợ giúp được cho ta ư?” Tay tiểu hồ ly Dạ Vi Lương cầm tinh thạch đưa lên trước mũi hít hà “Cảm thấy bắt đầu có một hương vị rất kỳ lạ.”
“Hả?” Tiểu Trùng nháy mắt mấy cái. Tinh thạch có thể có hương vị gì chứ?
“Có vẻ mùi vị không tệ…” Dạ Vi Lương lại nói thầm một câu, sau đó há mồm, nhét tinh thạch hệ Lôi kia vào trong miệng.
“Khục… khục…” (nhai)… Hương vị coi như cũng được. Ăn hết tinh thạch có thể hấp thu sức mạnh bên trong sao? Điều này Dạ Vi Lương muốn.
“…!!!” Tiểu Trùng sững sờ nhìn miệng nhỏ của Dạ Vi Lương đang nhai đá, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào. Nàng ấy… nàng ấy ăn hết tinh thạch? Không gãy răng sao?
Tinh thạch đúng là dùng để hấp thu năng lực nhưng cũng không phải là dùng phương pháp hấp thu này mà…
“Nấc…” Dạ Vi Lương đánh ợ một cái, dựa vào trên người Tiểu Trùng “Hơi mệt rồi, ta ngủ một lát…” Nói xong lập tức thở khò khè trong ngực Tiểu Trùng.
Tiểu Trùng lo lắng kiểm tra người Dạ Vi Lương một lần, phát hiện không có chỗ nào không ổn nhưng vẫn hơi lo lắng, câu thông với Mặc Vấn Trần hỏi “Chủ nhân, Vi lương nàng… nàng ất ăn hết viên tinh thạch hệ Lôi kia rồi, sẽ có việc gì không ạ?”
“Ăn hết ư?” Mặc Vấn Trần sửng sốt một chút rồi hỏi: “Vậy có phản ứng bất thường nào không?”
“Không ạ… Nàng ấy… ngủ rồi…”
“À… vậy là không có việc gì, không cần lo lắng…” Mặc Vấn Trần nói xong thì không để ý tới Tiểu Trùng nữa. Hắn đang bận lắm…
“…” Không có việc gì ư? Tiểu Trùng nhìn tiểu hồ ly đang ngủ say trong ngực mình. Chủ nhân nói không có việc gì, vậy chắc là không sao chứ nhỉ?
Trong nhà gỗ nhỏ.
Mặc Vấn Trần muốn đẩy Tô Linh Phong lên, lại bị Tô Linh Phong áp dưới người lần nữa…
Quần áo Mặc Vấn Trần mất trật tự, áo ngoài đã bị Tô Linh Phong xé bỏ, lộ ra mảng lớn lồng ngực rắn chắc bóng loáng, hơi phập phồng. Cộng với khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi, môi mỏng nhấp nhẹ, ánh mắt nhộn nhạo nhìn phía trên, thật làm cho người ta muốn nhào tới, hành hạ mạnh mẽ một phen!!
Cho nên…
Tô Linh Phong cứ làm như vậy!!
Nàng cúi đầu, cắn một cái trên cổ Mặc Vấn Trần, mút gặm cắn với lực đạo không nhẹ không mạnh nhưng đủ để nam nhân phía dưới điên cuồng…
“A… ưm… ” Nhiệt độ cơ thể Mặc Vấn Trần tăng lên không chỉ một chút, cơ thể run rẩy, trong miệng nhẹ lẩm bẩm “Phong Nhi ….”
Tô Linh Phong lần lượt lưu lại vết cắn từ cổ Mặc Vấn Trần một đường xuống phía dưới, cuối cùng ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực, dùng sức hút.
Gần đây, nàng phát hiện mình càng ngày càng thích loại trò chơi này rồi. Nhìn Mặc Vấn Trần ở dưới thân mình rên rỉ khổ sở nhưng lại hưởng thụ, trong lòng nàng sinh ra một cảm giác thành tựu kỳ dị!!
“Ưm…Phong Nhi…Phong nhi…” Giọng nói của Mặc Vấn Trần u ám, nói một câu từ trong khẽ răng: “Tiểu yêu tinh, ta sớm muộn cũng bị nàng tra tấn phát điên…”
” Không phải huynh cũng rất thích như vậy sao?” Tô Linh Phong khẽ ngẩng đầu, nhìn Mặc Vấn Trần cười khẽ tà mị…
“Đúng vậy… Ta rất ưa thích… Nhưng mà ta càng thích như vậy hơn…” Mặc Vấn Trần nói xong bèn xoay người một cái, áp Tô Linh Phong xuống dưới, hôn nồng nhiệt lên cánh môi hồng nhuận ngọt ngào, trên tay cũng không nhàn rỗi, bắt đầu xé rách quần áo của nàng….
Động tác của Mặc Vấn Trần có phần vội vàng nhưng không mất sự dịu dàng, tối thiểu cũng không giống như Tô Linh Phong, mỗi lần đều thô lỗ xé nát y phục của hắn.
Tô Linh Phong nhanh chóng bị cởi sạch, chỉ còn duy nhất chiếc tiết khố nhỏ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.