Quyển 2 - Chương 70: Chủ nhân và thú sủng phối hợp ăn ý
Mặc Nhã
18/03/2016
Tô Linh Phong ngồi xổm trước đống đá cấp thấp, trái vỗ phải sờ, Mặc Vấn
Trần nhìn dáng điệu chọn dưa hấu của nàng mà không nhịn được mỉm cười,
nếu nàng đã nhất kiến chung tình với đống nguyên thạch này thì để nàng
chơi chút cũng được.
Mặc Vấn Trần không để ý tới thật ra lực chú ý của Tô Linh Phong không để trên những nguyên thạch trên tay nàng, mà ánh mắt của nàng luôn luôn nhìn theo cơ thể trong suốt đang lơ lửng của Tiểu Bạch…
Tiểu Bạch xuyên qua đống nguyên thạch, đầu thì vùi trong nguyên thạch, đuôi thì lại lòi ra ngoài… Cực kỳ bận rộn!
Khóe môi Tô Linh Phong hơi nhếch lên, rất khó để có thể nhìn ra? Đá quý, nguyên thạch cho dù là phương pháp nào thì cũng không thể nhìn thấu hả? Cũng không phải hoàn toàn là như vậy…
Nàng và Rồng con đã kí khế ước được hơn hai tháng, lần đầu tiên Tô Linh Phong cho rằng tên oắt này thật tham tiền nhưng thật ra cũng có chút tác dụng…
“Chủ nhân, chủ nhân, viên này, viên này nè.” Tiểu Bạch chỉ huy Tô Linh Phong, “Còn có viên này cũng cầm luôn đi.”
Tô Linh Phong dựa theo sự điều khiển của Tiểu Bạch mà lấy vài viên nguyên thạch ra.
“Viên này, chính là viên này! Ha ha ha ha…” Tiểu Bạch chỉ vào một viên nguyên thạch tối đen như mực, vẻ mặt ngu si cười ngây ngô, “Đá quý, đẹp quá…”
Viên nguyên thạch này cũng không quá lớn, Tô Linh Phong cầm viên nguyên thạch xấu xí trông không khác gì tảng đá ở trong tay, liếc xéo Tiểu Bạch, “Viên này sao? Ngươi chắc chắn chứ?”
“Ừ.” Cánh của Tiểu Bạch run run không ngừng, lắc lư cái đầu nhỏ, “Xanh biếc, đẹp lắm đẹp lắm đó…”
Xanh biếc? Đá quý hệ Mộc, kháng mộc thương bảo thạch, còn là đá quý đối kháng chậm chạp đều là màu xanh biếc, không biết đá quý này là loại gì…
Chỉ có điều, cứ coi như là đá quý có cấp bậc kém nhất mà mua được với giá năm kim tệ cũng coi như hời to rồi!
Tô Linh Phong cầm viên nguyên thạch nhét vào trong người, ra hiệu Tiểu Bạch, “Tiếp tục.”
Tiểu Bạch lại vui vẻ chui đầu vào nguyên thạch, chủ nhân và thú sủng phối hợp vô cùng ăn ý, Tiểu Bạch chỉ huy, Tô Linh Phong vận chuyển, nhanh chóng chọn ra mấy viên.
“Màu vàng, trời ơi…” Tiểu Bạch hạnh phúc đến nỗi suýt nữa lăn lộn ra đất.
Màu vàng? Mắt Tô Linh Phong sáng lên, màu sắc này ngoại trừ đá quý hệ Kim có tính chất đối kháng ra, còn có hai loại đá quý rất đắt tiền là màu vàng…
“Tiếp tục tìm.” Tô Linh Phong dùng truyền âm giữa chủ nhân và ma sủng để nói với Tiểu Bạch.
“Chủ nhân, đống đá này cũng đã xem rồi, chỉ có hai viên đá quý này là được thôi, còn lại đều là thứ vô dụng hết, nếu không thì chúng ta đổi lại đống khác đi?” Hai mắt Tiểu Bạch nhấp nháy như sao, nói.
A? Một đống nguyên thạch lớn như vậy mà chỉ có hai viên này là tốt sao? Quả nhiên, giá nào thì của đó!
Tô Linh Phong vỗ tay, cầm hai viên đá, đứng dậy.
“Chọn được rồi?” Mặc Vấn Trần hỏi
“Ừ.”
Mặc Vấn Trần đưa tay ra nhận lấy hai viên nguyên thạch mà Tô Linh Phong đã chọn, xem qua môt chút, thoạt nhìn hai viên đều chẳng lớn chút nào!
“Nếu không thì đổi sang một bàn đá khác rồi chọn hai viên khác.”
“Trước tiên trả tiền hai viên này đã.”
“Được rồi.”
Mặc Vấn Trần gọi bồi bàn tới rồi thanh toán tiền. Tô Linh Phong không tranh cùng hắn, nếu hắn đã thừa nhận việc tiếp cận nàng là có mục đích thì nàng cũng sẽ không ngần ngại bắt hắn trả chút tiền này.
Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần đang đi gần đến vị trí thạch khí thì bỗng nhiên, một người đàn ông cao lớn với vẻ mặt hung ác ôm một viên nguyên thạch lớn đi vượt lên trên bọn họ, đặt viên nguyên thạch lên trên bàn đá, bá đạo nói: “Xê ra, dạt ra coi, lão tử tới trước!”
Mặc Vấn Trần không để ý tới thật ra lực chú ý của Tô Linh Phong không để trên những nguyên thạch trên tay nàng, mà ánh mắt của nàng luôn luôn nhìn theo cơ thể trong suốt đang lơ lửng của Tiểu Bạch…
Tiểu Bạch xuyên qua đống nguyên thạch, đầu thì vùi trong nguyên thạch, đuôi thì lại lòi ra ngoài… Cực kỳ bận rộn!
Khóe môi Tô Linh Phong hơi nhếch lên, rất khó để có thể nhìn ra? Đá quý, nguyên thạch cho dù là phương pháp nào thì cũng không thể nhìn thấu hả? Cũng không phải hoàn toàn là như vậy…
Nàng và Rồng con đã kí khế ước được hơn hai tháng, lần đầu tiên Tô Linh Phong cho rằng tên oắt này thật tham tiền nhưng thật ra cũng có chút tác dụng…
“Chủ nhân, chủ nhân, viên này, viên này nè.” Tiểu Bạch chỉ huy Tô Linh Phong, “Còn có viên này cũng cầm luôn đi.”
Tô Linh Phong dựa theo sự điều khiển của Tiểu Bạch mà lấy vài viên nguyên thạch ra.
“Viên này, chính là viên này! Ha ha ha ha…” Tiểu Bạch chỉ vào một viên nguyên thạch tối đen như mực, vẻ mặt ngu si cười ngây ngô, “Đá quý, đẹp quá…”
Viên nguyên thạch này cũng không quá lớn, Tô Linh Phong cầm viên nguyên thạch xấu xí trông không khác gì tảng đá ở trong tay, liếc xéo Tiểu Bạch, “Viên này sao? Ngươi chắc chắn chứ?”
“Ừ.” Cánh của Tiểu Bạch run run không ngừng, lắc lư cái đầu nhỏ, “Xanh biếc, đẹp lắm đẹp lắm đó…”
Xanh biếc? Đá quý hệ Mộc, kháng mộc thương bảo thạch, còn là đá quý đối kháng chậm chạp đều là màu xanh biếc, không biết đá quý này là loại gì…
Chỉ có điều, cứ coi như là đá quý có cấp bậc kém nhất mà mua được với giá năm kim tệ cũng coi như hời to rồi!
Tô Linh Phong cầm viên nguyên thạch nhét vào trong người, ra hiệu Tiểu Bạch, “Tiếp tục.”
Tiểu Bạch lại vui vẻ chui đầu vào nguyên thạch, chủ nhân và thú sủng phối hợp vô cùng ăn ý, Tiểu Bạch chỉ huy, Tô Linh Phong vận chuyển, nhanh chóng chọn ra mấy viên.
“Màu vàng, trời ơi…” Tiểu Bạch hạnh phúc đến nỗi suýt nữa lăn lộn ra đất.
Màu vàng? Mắt Tô Linh Phong sáng lên, màu sắc này ngoại trừ đá quý hệ Kim có tính chất đối kháng ra, còn có hai loại đá quý rất đắt tiền là màu vàng…
“Tiếp tục tìm.” Tô Linh Phong dùng truyền âm giữa chủ nhân và ma sủng để nói với Tiểu Bạch.
“Chủ nhân, đống đá này cũng đã xem rồi, chỉ có hai viên đá quý này là được thôi, còn lại đều là thứ vô dụng hết, nếu không thì chúng ta đổi lại đống khác đi?” Hai mắt Tiểu Bạch nhấp nháy như sao, nói.
A? Một đống nguyên thạch lớn như vậy mà chỉ có hai viên này là tốt sao? Quả nhiên, giá nào thì của đó!
Tô Linh Phong vỗ tay, cầm hai viên đá, đứng dậy.
“Chọn được rồi?” Mặc Vấn Trần hỏi
“Ừ.”
Mặc Vấn Trần đưa tay ra nhận lấy hai viên nguyên thạch mà Tô Linh Phong đã chọn, xem qua môt chút, thoạt nhìn hai viên đều chẳng lớn chút nào!
“Nếu không thì đổi sang một bàn đá khác rồi chọn hai viên khác.”
“Trước tiên trả tiền hai viên này đã.”
“Được rồi.”
Mặc Vấn Trần gọi bồi bàn tới rồi thanh toán tiền. Tô Linh Phong không tranh cùng hắn, nếu hắn đã thừa nhận việc tiếp cận nàng là có mục đích thì nàng cũng sẽ không ngần ngại bắt hắn trả chút tiền này.
Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần đang đi gần đến vị trí thạch khí thì bỗng nhiên, một người đàn ông cao lớn với vẻ mặt hung ác ôm một viên nguyên thạch lớn đi vượt lên trên bọn họ, đặt viên nguyên thạch lên trên bàn đá, bá đạo nói: “Xê ra, dạt ra coi, lão tử tới trước!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.