Quyển 4 - Chương 185
Mặc Nhã
02/04/2016
Tô Linh Phong không hiểu, với quan hệ thầy trò giữa nàng và Mặc
Vấn Trần, Tư Đồ Tiêu Sơn lẽ ra phải cực lực phản đối nếu quan
hệ giữa bọn họ trở thành quan hệ nam nữ chứ. Bây giờ Tư Đồ
Tiêu Sơn hỏi nàng như vậy là ý gì?
Tô Linh Phong nghi hoặc trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Ông ngoại, không nói đến việc Linh Phong bất kính, thầy ấy vẫn là sư phụ của cháu. Đây chính là sự thật không thể thay đổi, mong ông ngoại đừng suy nghĩ nhiều.”
“À? Thật không?” Ánh mắt Tư Đồ Tiêu Sơn kỳ lạ nhìn Tô Linh Phong một lát, bỗng nhiên hỏi: “Nếu như… Cậu ấy không còn là thầy của cháu nữa thì sao?”
Tô Linh Phong nghe xong thì cau mày. Nàng cảm thấy Tư Đồ Tiêu Sơn bây giờ muốn ám chỉ điều gì đó, nhưng nàng cũng không muốn tiếp tục đoán già đoán non nữa nên tìm cách chấm dứt đề tài này: “Ông ngoại, Linh Phong vẫn còn nhỏ. Về vấn đề này để vài năm nữa mới nói cũng chưa muộn. Bây giờ cháu chỉ muốn chú tâm vào gia tăng thực lực bản thân, không muốn lãng phí sức lực ở chuyện nam nữ.”
Tư Đồ Tiêu Sơn gật đầu, hài lòng với suy nghĩ này của Tô Linh Phong nhưng lại lập tức khẽ thở dài: “Ông ngoại cũng không muốn nhanh chóng gả cháu ra ngoài, nhưng suy cho cùng cháu vẫn mang họ Tô, nếu lão tạp chủng và phụ thân cháu ở Tô gia muốn mang cháu trở về thì chỉ sợ cháu không thể tự chọn vị hôn phu nữa…”
Tô Linh Phong nghe vậy thì đôi mi thanh tú khẽ cau lại, nàng suy nghĩ một chút mới hiểu được “lão tạp chủng” trong miệng Tư Đồ Tiêu Sơn là gia chủ bây giờ của Tô gia. Đó cũng là ông nội đại nhân nào đó mà nàng chưa từng gặp mặt.
Đồng thời nàng cũng hiểu rõ suy nghĩ của Tư Đồ Tiêu Sơn, ông đang lo sợ sau này nàng sẽ trở thành quân cờ của của Tô gia, trở thành công cụ liên hôn vì lợi ích gia tộc. Trong lòng Tô Linh Phong thầm than: ông ngoại này bề ngoài nghiêm túc ngoan cố nhưng lại quan tâm nàng hơn cha mẹ ruột của cơ thể này.
“Ông ngoại không cần lo lắng, không ai có thể sắp xếp cuộc đời Linh Phong theo ý họ.” Giọng nói của Tô Linh Phong bình tĩnh nhưng lộ ra vẻ cứng cỏi, không để người ta có cơ hội hoài nghi.
Tư Đồ Tiêu Sơn nhìn gương mặt vẫn còn nét ngây thơ của nữ hài trước mắt, bỗng nhiên hoảng hốt, ông thật sự quá lo lắng sao? Thật ra những lời của Tô Linh Phong vừa nói trước mặt trưởng bối hơi vô lễ, cuồng ngạo nhưng không biết tại sao ông vẫn thấy vui mừng, cũng thưởng thức tính cách không chịu thỏa hiệp, không chấp nhận bị bất kì kẻ nào sắp xếp của nàng.
Cháu ngoại này của ông không thể đối xử như với một đứa bé vừa tròn mười bốn rồi…
Tư Đồ Tiêu Sơn tỉnh táo lại, cũng không nói gì thêm mà chỉ phất tay với Tô Linh Phong: “Không còn chuyện gì nữa, cháu đi xuống trước đi.”
“Vậy Linh Phong ra ngoài trước.” Tô Linh Phong gật đầu.
Ra khỏi thư phòng của Tư Đồ Tiêu Sơn, Tô Linh Phong bước về viện của mình. Khi vừa đến Lâm Phong Uyển, nàng thấy Tá Dịch đã đứng đợi nàng, thấy nàng ra thì nhìn nàng không chớp mắt. Ánh mặt trời lúc chạng vạng xuyên qua khe hở giữa cành liễu chiếu lên người Tá Dịch làm thân thể cường tráng cao ngất kia ở giữa một vòng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa…
Tô Linh Phong muốn giả vờ không thấy Tá Dịch, trực tiếp đi qua mặt hắn nhưng nàng cũng hiểu, Tá Dịch đã đứng chờ ở đây thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Qủa nhiên khi Tô Linh Phong đến gần, Tá Dịch đã mở miệng, giọng điệu nhu hòa gọi nàng một tiếng: “Tiểu thư…”
Tô Linh Phong dừng bước, kinh ngạc nhìn Tá Dịch nhướn mày: “Huynh gọi ta là gì?”
“Tiểu thư.” Ngữ khí Tá Dịch lại kêu lên một cách tự nhiên.
“Tá Dịch, giờ huynh không còn là hộ vệ của ta nữa, không cần gọi “tiểu thư” như vậy.” Giọng Tô Linh Phong thanh lãnh.
“Nếu tiểu thư muốn, ta sẽ tiếp tục làm hộ vệ của cô.”
Tô Linh Phong nhìn Tá Dịch, giọng điệu xa cách: “Ngài là Tam vương tử của Ninh Viễn quốc, sao có thể là hộ vệ tùy tùng cho người khác?”
“Thì sao? Cũng không phải chưa từng làm.” Tá Dịch lơ đễnh đáp.
“Trước kia và bây giờ không giống nhau!”
“Có gì không giống?” Tá Dịch chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói: “Thân phận của ta trước giờ chưa từng thay đổi, hôm nay công khai thân phận. Chuyện ta làm hộ vệ của nàng cũng có rất nhiều người biết, vốn chưa từng giấu diếm.” Tá Dịch thoáng ngừng lại, nhìn Tô Linh Phong rồi tiếp tục: “Huống hồ, tiểu thư sẽ không để ý ánh mắt người khác phải không?”
“Đủ rồi.” Tô Linh Phong hơi mất kiên nhẫn: “Ta không biết vì sao huynh lại làm như vậy, cũng không muốn biết, nhưng ta không có thời gian chơi với huynh.” Thật ra sao Tô Linh Phong có thể không biết Tá Dịch muốn lợi dụng thân phận hộ vệ để có thể tiếp tục đi theo nàng. Nhưng nàng không muốn cứ dây dưa không rõ như vậy nên mới cố ý nói thế, hy vọng Tá Dịch biết khó mà lui.
“Ta rất chân thành, không nói đùa.” Tá Dịch thở dài, nhìn thẳng vào mắt Tô Linh Phong nói: “Mấy tháng rèn luyện với nàng là khoảng thời gian phong phú nhất, thoải mái nhất ta từng có trong hơn hai mươi năm qua…”
Tô Linh Phong cảm thấy đau đầu, cố ý lạnh giọng: “Thời gian đã qua thì cũng qua rồi, không thể quay lại được. Huynh đừng mơ tưởng những thứ không thể có. Bây giờ cũng không còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi, huynh cũng nên về phòng đi.” Tô Linh Phong không muốn ở chỗ này tiếp tục nói về vấn đề kia nữa, nhấc chân muốn bỏ đi.
Tá Dịch bỗng nhiên nắm lấy tay Tô Linh Phong, áy náy nói: “Nàng vẫn để ý chuyện lúc sáng… ta làm việc kì lạ đó với nàng sao? Thực xin lỗi, Lúc sáng là ta không tốt, lúc đó ta quá vọng động rồi…”
Tô Linh Phong vẫn không quay đầu lại, giọng nói không có bất kì cảm xúc nào: “Huynhđã thành tâm như vậy, ta sẽ chấp nhận lời xin lỗi. Bây giờ có thể thả tay ta ra hay không?”
Thái độ của Tô Linh Phong khiến Tá Dịch sa sút: “Nàng nhất định phải đối xử với ta như vậy sao? Ta không mong nàng có thể tiếp nhận ta ngay lập tức, chỉ hi vọng nàng có thể cho ta cơ hội, cũng là cho nàng một cơ hội.”
Tá Dịch cũng như Mặc Vấn Trần, hai người đều vô cùng ngây thơ, không hiểu thế nào là quan tâm, cũng không biết cách bồi dưỡng tình cảm, chỉ biết một khi đã xác định đối tượng thì bắt ép người ta cho bọn họ một thái độ rõ ràng.
Cơ hội nhiều khi không phụ thuộc vào người khác cho mà phải biết nắm bắt, còn phải tự tạo cơ hội cho mình. Nếu như yêu cầu đối phương cho mình cơ hội có khi sẽ khiến đối phương bắn ngược lại, giống như Tô Linh Phong lúc này…
Nàng quay đầu, liếc nhìn Tá Dịch, lạnh lùng nói: “Tá Dịch! Đối với ta mà nói, huynh thực sự quá già rồi!” Vừa dứt lời, nàng giãy khỏi bàn tay lớn của Tá Dịch rồi bước nhanh không quay đầu.
Tá Dịch sững sờ, mãi mới hiểu Tô Linh Phong nói gì, trên mặt lộ rõ vẻ mất mát vô cùng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta thực sự già như vậy sao…”
Tô Linh Phong nghi hoặc trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Ông ngoại, không nói đến việc Linh Phong bất kính, thầy ấy vẫn là sư phụ của cháu. Đây chính là sự thật không thể thay đổi, mong ông ngoại đừng suy nghĩ nhiều.”
“À? Thật không?” Ánh mắt Tư Đồ Tiêu Sơn kỳ lạ nhìn Tô Linh Phong một lát, bỗng nhiên hỏi: “Nếu như… Cậu ấy không còn là thầy của cháu nữa thì sao?”
Tô Linh Phong nghe xong thì cau mày. Nàng cảm thấy Tư Đồ Tiêu Sơn bây giờ muốn ám chỉ điều gì đó, nhưng nàng cũng không muốn tiếp tục đoán già đoán non nữa nên tìm cách chấm dứt đề tài này: “Ông ngoại, Linh Phong vẫn còn nhỏ. Về vấn đề này để vài năm nữa mới nói cũng chưa muộn. Bây giờ cháu chỉ muốn chú tâm vào gia tăng thực lực bản thân, không muốn lãng phí sức lực ở chuyện nam nữ.”
Tư Đồ Tiêu Sơn gật đầu, hài lòng với suy nghĩ này của Tô Linh Phong nhưng lại lập tức khẽ thở dài: “Ông ngoại cũng không muốn nhanh chóng gả cháu ra ngoài, nhưng suy cho cùng cháu vẫn mang họ Tô, nếu lão tạp chủng và phụ thân cháu ở Tô gia muốn mang cháu trở về thì chỉ sợ cháu không thể tự chọn vị hôn phu nữa…”
Tô Linh Phong nghe vậy thì đôi mi thanh tú khẽ cau lại, nàng suy nghĩ một chút mới hiểu được “lão tạp chủng” trong miệng Tư Đồ Tiêu Sơn là gia chủ bây giờ của Tô gia. Đó cũng là ông nội đại nhân nào đó mà nàng chưa từng gặp mặt.
Đồng thời nàng cũng hiểu rõ suy nghĩ của Tư Đồ Tiêu Sơn, ông đang lo sợ sau này nàng sẽ trở thành quân cờ của của Tô gia, trở thành công cụ liên hôn vì lợi ích gia tộc. Trong lòng Tô Linh Phong thầm than: ông ngoại này bề ngoài nghiêm túc ngoan cố nhưng lại quan tâm nàng hơn cha mẹ ruột của cơ thể này.
“Ông ngoại không cần lo lắng, không ai có thể sắp xếp cuộc đời Linh Phong theo ý họ.” Giọng nói của Tô Linh Phong bình tĩnh nhưng lộ ra vẻ cứng cỏi, không để người ta có cơ hội hoài nghi.
Tư Đồ Tiêu Sơn nhìn gương mặt vẫn còn nét ngây thơ của nữ hài trước mắt, bỗng nhiên hoảng hốt, ông thật sự quá lo lắng sao? Thật ra những lời của Tô Linh Phong vừa nói trước mặt trưởng bối hơi vô lễ, cuồng ngạo nhưng không biết tại sao ông vẫn thấy vui mừng, cũng thưởng thức tính cách không chịu thỏa hiệp, không chấp nhận bị bất kì kẻ nào sắp xếp của nàng.
Cháu ngoại này của ông không thể đối xử như với một đứa bé vừa tròn mười bốn rồi…
Tư Đồ Tiêu Sơn tỉnh táo lại, cũng không nói gì thêm mà chỉ phất tay với Tô Linh Phong: “Không còn chuyện gì nữa, cháu đi xuống trước đi.”
“Vậy Linh Phong ra ngoài trước.” Tô Linh Phong gật đầu.
Ra khỏi thư phòng của Tư Đồ Tiêu Sơn, Tô Linh Phong bước về viện của mình. Khi vừa đến Lâm Phong Uyển, nàng thấy Tá Dịch đã đứng đợi nàng, thấy nàng ra thì nhìn nàng không chớp mắt. Ánh mặt trời lúc chạng vạng xuyên qua khe hở giữa cành liễu chiếu lên người Tá Dịch làm thân thể cường tráng cao ngất kia ở giữa một vòng ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa…
Tô Linh Phong muốn giả vờ không thấy Tá Dịch, trực tiếp đi qua mặt hắn nhưng nàng cũng hiểu, Tá Dịch đã đứng chờ ở đây thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Qủa nhiên khi Tô Linh Phong đến gần, Tá Dịch đã mở miệng, giọng điệu nhu hòa gọi nàng một tiếng: “Tiểu thư…”
Tô Linh Phong dừng bước, kinh ngạc nhìn Tá Dịch nhướn mày: “Huynh gọi ta là gì?”
“Tiểu thư.” Ngữ khí Tá Dịch lại kêu lên một cách tự nhiên.
“Tá Dịch, giờ huynh không còn là hộ vệ của ta nữa, không cần gọi “tiểu thư” như vậy.” Giọng Tô Linh Phong thanh lãnh.
“Nếu tiểu thư muốn, ta sẽ tiếp tục làm hộ vệ của cô.”
Tô Linh Phong nhìn Tá Dịch, giọng điệu xa cách: “Ngài là Tam vương tử của Ninh Viễn quốc, sao có thể là hộ vệ tùy tùng cho người khác?”
“Thì sao? Cũng không phải chưa từng làm.” Tá Dịch lơ đễnh đáp.
“Trước kia và bây giờ không giống nhau!”
“Có gì không giống?” Tá Dịch chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói: “Thân phận của ta trước giờ chưa từng thay đổi, hôm nay công khai thân phận. Chuyện ta làm hộ vệ của nàng cũng có rất nhiều người biết, vốn chưa từng giấu diếm.” Tá Dịch thoáng ngừng lại, nhìn Tô Linh Phong rồi tiếp tục: “Huống hồ, tiểu thư sẽ không để ý ánh mắt người khác phải không?”
“Đủ rồi.” Tô Linh Phong hơi mất kiên nhẫn: “Ta không biết vì sao huynh lại làm như vậy, cũng không muốn biết, nhưng ta không có thời gian chơi với huynh.” Thật ra sao Tô Linh Phong có thể không biết Tá Dịch muốn lợi dụng thân phận hộ vệ để có thể tiếp tục đi theo nàng. Nhưng nàng không muốn cứ dây dưa không rõ như vậy nên mới cố ý nói thế, hy vọng Tá Dịch biết khó mà lui.
“Ta rất chân thành, không nói đùa.” Tá Dịch thở dài, nhìn thẳng vào mắt Tô Linh Phong nói: “Mấy tháng rèn luyện với nàng là khoảng thời gian phong phú nhất, thoải mái nhất ta từng có trong hơn hai mươi năm qua…”
Tô Linh Phong cảm thấy đau đầu, cố ý lạnh giọng: “Thời gian đã qua thì cũng qua rồi, không thể quay lại được. Huynh đừng mơ tưởng những thứ không thể có. Bây giờ cũng không còn sớm, ta muốn nghỉ ngơi, huynh cũng nên về phòng đi.” Tô Linh Phong không muốn ở chỗ này tiếp tục nói về vấn đề kia nữa, nhấc chân muốn bỏ đi.
Tá Dịch bỗng nhiên nắm lấy tay Tô Linh Phong, áy náy nói: “Nàng vẫn để ý chuyện lúc sáng… ta làm việc kì lạ đó với nàng sao? Thực xin lỗi, Lúc sáng là ta không tốt, lúc đó ta quá vọng động rồi…”
Tô Linh Phong vẫn không quay đầu lại, giọng nói không có bất kì cảm xúc nào: “Huynhđã thành tâm như vậy, ta sẽ chấp nhận lời xin lỗi. Bây giờ có thể thả tay ta ra hay không?”
Thái độ của Tô Linh Phong khiến Tá Dịch sa sút: “Nàng nhất định phải đối xử với ta như vậy sao? Ta không mong nàng có thể tiếp nhận ta ngay lập tức, chỉ hi vọng nàng có thể cho ta cơ hội, cũng là cho nàng một cơ hội.”
Tá Dịch cũng như Mặc Vấn Trần, hai người đều vô cùng ngây thơ, không hiểu thế nào là quan tâm, cũng không biết cách bồi dưỡng tình cảm, chỉ biết một khi đã xác định đối tượng thì bắt ép người ta cho bọn họ một thái độ rõ ràng.
Cơ hội nhiều khi không phụ thuộc vào người khác cho mà phải biết nắm bắt, còn phải tự tạo cơ hội cho mình. Nếu như yêu cầu đối phương cho mình cơ hội có khi sẽ khiến đối phương bắn ngược lại, giống như Tô Linh Phong lúc này…
Nàng quay đầu, liếc nhìn Tá Dịch, lạnh lùng nói: “Tá Dịch! Đối với ta mà nói, huynh thực sự quá già rồi!” Vừa dứt lời, nàng giãy khỏi bàn tay lớn của Tá Dịch rồi bước nhanh không quay đầu.
Tá Dịch sững sờ, mãi mới hiểu Tô Linh Phong nói gì, trên mặt lộ rõ vẻ mất mát vô cùng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta thực sự già như vậy sao…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.