Quyển 3 - Chương 90: Đảm bảo khiến nàng thỏa mãn
Mặc Nhã
23/03/2016
Mặc Vấn Trần nghe vậy không khỏi lắc đầu cười khẽ, Thú luân hồi đã thành ma sủng của nha đầu kia rồi, mấy con thánh thú kém thú luân hồi hai bậc,
lại không kí khế ước được, nha đầu này đương nhiên chẳng buồn để mắt tới rồi Lông mày xinh đẹp của Nguyệt Quang hiếm khi nhướn lên một cái, sau đó
cười híp mắt nói: “Vậy được, Tiểu Phong Phong đã không có hứng thú với
chúng thì chúng ta đi thôi.”
Tá Dịch tức thì nhìn Tô Linh Phong, đáy mắt như có điều suy nghĩ.
Bốn người không dừng lại nữa, bắt đầu đi về phía miệng hang.
Vì không cần tìm dị thú nữa nên trên đường gặp được ma thú bình thường bọn họ cũng lười được giết, thời gian về nhanh hơn lúc đến rất nhiều.
Trong thời gian đó, bọn họ chỉ dừng lại nghỉ ngơi một lần, ăn uống một chút để bổ sung thể lực, sau đó liền bỏ đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người rốt cục cũng tới miệng cốc.
Đến trước xe ngựa của bọn họ, Tô Linh Phong chui vào thùng xe, Nguyệt Quang cũng bò vào trong xe lại bị một tay của Tá Dịch tóm về, “Trung thực ngồi ở bên ngoài cho ta!”
“Huynh đúng là quá đáng ghét, người ta muốn ngồi với Tiểu Phong Phong cơ…”
“Ít mơ đi!!” Tá Dịch ném Nguyệt Quang ngồi một bên cửa xe, cầm roi ngựa lên, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tô Linh Phong chú ý tới cái tay Tá Dịch cầm roi ngựa kia, động tác có chút mất tự nhiên, không khỏi nhíu mày hỏi: “Cánh tay huynh làm sao vậy? Bị thương rồi?”
Quần áo bọn họ đều rách rưới, toàn thân rướm máu, với lại còn đi vội vàng cho nên lúc trước Tô Linh Phong không chú ý tới Tá Dịch bị thương.
“Ấy ấy, Tiểu Phong Phong, giờ nàng mới để ý sao?” Nguyệt Quang cong đôi mắt hoa đào, cười hì hì nhìn Tá Dịch: “Xem ra Tiểu Phong phong không quan tâm hộ vệ như huynh là mấy thì phải, đúng là đứa trẻ đáng thương…”
Tá Dịch trầm mặt, nhếch môi mỏng, không để ý tới Nguyệt Quang.
“Vào đây ngồi đi.” Tô Linh Phong nói với Tá Dịch, sau đó lại nhìn Nguyệt Quang, nói: “Huynh đánh xe.”
Nguyệt Quang sửng sốt một chút, lập tức tủi thân nói: “Tiểu Phong Phong, nàng lại ức hiếp người ta nè, người ta không đánh xe đâu á…”
Mặc Vấn Trần bất đắc dĩ lắc đầu, nhận roi ngựa trong tay Tá Dịch, nói: “Để ta.”
Tá Dịch ngây ngốc ngốc đứng đó, không biết mình có nên vào trong xe hay không.
“Vào đi.” Tô Linh Phong thấy Tá Dịch còn thất thần bất động liền lạnh giọng ra lệnh.
Tá Dịch không do dự nữa mà chui vào trong xe.
“Tiểu Phong Phong, người ta cũng muốn vào nè…” Nguyệt Quang làm nũng.
“Hết chỗ rồi.” Tô Linh Phong thanh lạnh nói.
“Tiểu Phong phong bất công quá đi…”
Mặc Vấn Trần giương roi ngựa trong tay lên, xe ngựa liền đi như bay…
Trong xe.
Tô Linh Phong nhìn Tá Dịch, hỏi: “Bị thương ở đâu?”
“Trên vai.” Tá Dịch trả lời.
“Ta xem nào.”
“Không cần, vết thương nhỏ mà thôi.”
“Đàn ông nhăn nhó cái gì?” Không đợi Tá Dịch kịp phản ứng, Tô Linh Phong liền nghiêng người, hai tay bắt lấy bả vai hắn, “Xoạttttt——” một tiếng liền giật áo ra vứt đi…
“Tiểu thư…” Khuôn mặt tuấn tú của Tá Dịch lập tức quẫn bách, đỏ bừng lên, cơ thể cứng ngắc không biết làm sao cho phải.
“Này! Hai người đang làm gì đó?” Nguyệt Quang vỗ vách xe, gào vào bên trong: “Tiểu Phong Phong, nàng không thể đói bụng ăn quàng vậy được, còn có ta đây mà, ta đẹp mắt hơn Tá Dịch, thân thể cũng tốt hơn, kinh nghiệm phong phú hơn, đảm bảo khiến nàng thỏa mãn, dục tiên dục tử…”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Ba người Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần, Tá Dịch đồng thời quát lên đồng thanh.
“Hu hu, đáng ghét, mọi người đều ức hiếp ta…”
“Ngao ngao NGAO…” Tiểu Bạch lắc đầu nhỏ nói: “Chủ nhân, về sau ngàn vạn lần đừng gả cho tên biến thái này, quá đáng ghét rồi! Quá sức bỉ ổi rồi! Ở cùng hắn là bệnh luôn đó!” Mỗi lần nghe Nguyệt Quang kia cố ý làm nũng, Tiểu Bạch lại thấy buồn nôn.
“…”
Tô Linh Phong không để ý tới Nguyệt Quang giả khóc và Tiểu Bạch đang bực bội, bắt đầu xem xét thương thế của Tá Dịch.
Chỉ thấy bả vai Tá Dịch có một vết thương sâu hoắm độ 20cm, da thịt lẫn lộn, còn có mủ chảy ra, hiển nhiên là bị móng vuốt sắc bén chuột địa ma cào trúng khiến bị thương.
Tô Linh Phong lấy thuốc trị thương, băng gạc các loại ra, rất nghiêm túc bôi thuốc trị thương lên cho Tá Dịch rồi băng bó miệng vết thương.
Khuôn mặt tuấn tú Tá Dịch đã đỏ đến mức sắp rỉ máu rồi, miệng vết thương bị bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong nhẹ nhàng vỗ về, Tá Dịch chỉ cảm thấy trong lòng như bị mèo cào vậy, nói không nên lời cụ thể là tư vị gì…
Tô Linh Phong băng bó hết miệng vết thương cho Tá Dịch mới phát hiện mặt hắn đỏ thẫm, không khỏi nhíu mày nói: “Huynh phát sốt rồi hả?” Nói xong lại đưa tay lên trán hắn xem thử rồi nói: “Độ ấm bình thường mà!”
“…” Tá Dịch xấu hổ mím môi không nói.
Tô Linh Phong bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, đôi lông mày nhíu lại, trêu chọc hỏi: “Chẳng lẽ huynh đang thẹn hả?”
“…” Tá Dịch quẫn, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào…
Ngoài xe.
“Này này, Tiểu Phong phong, nàng không được đùa giỡn Tá Dịch nhé… Hắn là một tên đầu gỗ đó, không biết cái gì đâu! Đến đùa giỡn ta đây nè. Đến đây, đến đây nè, mãnh liệt chút nghe…”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Đáp lại hắn là ba tiếng gầm đồng thanh.
Mặc Vấn Trần buồn bực mãnh liệt vung roi ngựa, mình băng vết thương cho nha đầu này, nàng lại đi băng cho người khác, biết vậy chịu chút vết thương cho rồi…
“Tiểu thư, cái này cho cô.” Tá Dịch từ lấy ra một ma hạch màu bạc to cỡ nắm tay ra đưa cho Tô Linh Phong.
“Đây là… ma hạch của chuột địa ma?” Tô Linh Phong ngạc nhiên hỏi.
Chỉ có ma hạch Thánh Thú mới là màu bạc, ma hạch thần thú là màu vàng, mà màu sắc các loại ma thú khác loại đều giống nhau hết.
“Ừ.” Tá Dịch gật đầu.
Kỳ thật Tá Dịch chọn đưa cái này cho Tô Linh Phong ở trong xe chỉ đơn thuần là để bớt xấu hổ.
“Chủ nhân, không phải tên này học tinh linh biến thái kia đưa sính lễ cho cô đó chứ?” Tiểu Bạch cắn tiểu móng vuốt, trừng mắt to xanh thẳm, nhìn chằm chằm vào ma hạch trong tay Tá Dịch. Tuy nó không xinh đẹp bằng bảo thạch nhưng cũng là màu bạc sáng lóng lánh, muốn quá đi muốn quá đi mà…
Tô Linh Phong tự động loại bỏ lời của Tiểu Bạch nói…, nhàn nhạt nói với Tá Dịch: “Thánh Thú là huynh và Nguyệt Quang giết, hai người giữ đi.”
“Một viên ma hạch mà, hai người bọn ta không chia được, Nguyệt Quang cũng sẽ đồng ý đưa nó cho tiểu thư.”
“Không chia được ma hạch thì bán ra chia tiền đi.”
“…” Tá Dịch giật miệng, không kiên trì nữa mà thu ma hạch lại.
“Mẹ, mẹ, thả Đoàn Tử đi ra, Đoàn Tử nhớ mẹ quá à, Đoàn Tử đói bụng…” Vào lúc này, Đoàn Tử đã ngủ nguyên một buổi rốt cục cũng đã tỉnh, duỗi lưng eo đau nhức mỏi nhừ, truyền âm nói chuyện cùng Tô Linh Phong.
Tá Dịch tức thì nhìn Tô Linh Phong, đáy mắt như có điều suy nghĩ.
Bốn người không dừng lại nữa, bắt đầu đi về phía miệng hang.
Vì không cần tìm dị thú nữa nên trên đường gặp được ma thú bình thường bọn họ cũng lười được giết, thời gian về nhanh hơn lúc đến rất nhiều.
Trong thời gian đó, bọn họ chỉ dừng lại nghỉ ngơi một lần, ăn uống một chút để bổ sung thể lực, sau đó liền bỏ đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, bốn người rốt cục cũng tới miệng cốc.
Đến trước xe ngựa của bọn họ, Tô Linh Phong chui vào thùng xe, Nguyệt Quang cũng bò vào trong xe lại bị một tay của Tá Dịch tóm về, “Trung thực ngồi ở bên ngoài cho ta!”
“Huynh đúng là quá đáng ghét, người ta muốn ngồi với Tiểu Phong Phong cơ…”
“Ít mơ đi!!” Tá Dịch ném Nguyệt Quang ngồi một bên cửa xe, cầm roi ngựa lên, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tô Linh Phong chú ý tới cái tay Tá Dịch cầm roi ngựa kia, động tác có chút mất tự nhiên, không khỏi nhíu mày hỏi: “Cánh tay huynh làm sao vậy? Bị thương rồi?”
Quần áo bọn họ đều rách rưới, toàn thân rướm máu, với lại còn đi vội vàng cho nên lúc trước Tô Linh Phong không chú ý tới Tá Dịch bị thương.
“Ấy ấy, Tiểu Phong Phong, giờ nàng mới để ý sao?” Nguyệt Quang cong đôi mắt hoa đào, cười hì hì nhìn Tá Dịch: “Xem ra Tiểu Phong phong không quan tâm hộ vệ như huynh là mấy thì phải, đúng là đứa trẻ đáng thương…”
Tá Dịch trầm mặt, nhếch môi mỏng, không để ý tới Nguyệt Quang.
“Vào đây ngồi đi.” Tô Linh Phong nói với Tá Dịch, sau đó lại nhìn Nguyệt Quang, nói: “Huynh đánh xe.”
Nguyệt Quang sửng sốt một chút, lập tức tủi thân nói: “Tiểu Phong Phong, nàng lại ức hiếp người ta nè, người ta không đánh xe đâu á…”
Mặc Vấn Trần bất đắc dĩ lắc đầu, nhận roi ngựa trong tay Tá Dịch, nói: “Để ta.”
Tá Dịch ngây ngốc ngốc đứng đó, không biết mình có nên vào trong xe hay không.
“Vào đi.” Tô Linh Phong thấy Tá Dịch còn thất thần bất động liền lạnh giọng ra lệnh.
Tá Dịch không do dự nữa mà chui vào trong xe.
“Tiểu Phong Phong, người ta cũng muốn vào nè…” Nguyệt Quang làm nũng.
“Hết chỗ rồi.” Tô Linh Phong thanh lạnh nói.
“Tiểu Phong phong bất công quá đi…”
Mặc Vấn Trần giương roi ngựa trong tay lên, xe ngựa liền đi như bay…
Trong xe.
Tô Linh Phong nhìn Tá Dịch, hỏi: “Bị thương ở đâu?”
“Trên vai.” Tá Dịch trả lời.
“Ta xem nào.”
“Không cần, vết thương nhỏ mà thôi.”
“Đàn ông nhăn nhó cái gì?” Không đợi Tá Dịch kịp phản ứng, Tô Linh Phong liền nghiêng người, hai tay bắt lấy bả vai hắn, “Xoạttttt——” một tiếng liền giật áo ra vứt đi…
“Tiểu thư…” Khuôn mặt tuấn tú của Tá Dịch lập tức quẫn bách, đỏ bừng lên, cơ thể cứng ngắc không biết làm sao cho phải.
“Này! Hai người đang làm gì đó?” Nguyệt Quang vỗ vách xe, gào vào bên trong: “Tiểu Phong Phong, nàng không thể đói bụng ăn quàng vậy được, còn có ta đây mà, ta đẹp mắt hơn Tá Dịch, thân thể cũng tốt hơn, kinh nghiệm phong phú hơn, đảm bảo khiến nàng thỏa mãn, dục tiên dục tử…”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Ba người Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần, Tá Dịch đồng thời quát lên đồng thanh.
“Hu hu, đáng ghét, mọi người đều ức hiếp ta…”
“Ngao ngao NGAO…” Tiểu Bạch lắc đầu nhỏ nói: “Chủ nhân, về sau ngàn vạn lần đừng gả cho tên biến thái này, quá đáng ghét rồi! Quá sức bỉ ổi rồi! Ở cùng hắn là bệnh luôn đó!” Mỗi lần nghe Nguyệt Quang kia cố ý làm nũng, Tiểu Bạch lại thấy buồn nôn.
“…”
Tô Linh Phong không để ý tới Nguyệt Quang giả khóc và Tiểu Bạch đang bực bội, bắt đầu xem xét thương thế của Tá Dịch.
Chỉ thấy bả vai Tá Dịch có một vết thương sâu hoắm độ 20cm, da thịt lẫn lộn, còn có mủ chảy ra, hiển nhiên là bị móng vuốt sắc bén chuột địa ma cào trúng khiến bị thương.
Tô Linh Phong lấy thuốc trị thương, băng gạc các loại ra, rất nghiêm túc bôi thuốc trị thương lên cho Tá Dịch rồi băng bó miệng vết thương.
Khuôn mặt tuấn tú Tá Dịch đã đỏ đến mức sắp rỉ máu rồi, miệng vết thương bị bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong nhẹ nhàng vỗ về, Tá Dịch chỉ cảm thấy trong lòng như bị mèo cào vậy, nói không nên lời cụ thể là tư vị gì…
Tô Linh Phong băng bó hết miệng vết thương cho Tá Dịch mới phát hiện mặt hắn đỏ thẫm, không khỏi nhíu mày nói: “Huynh phát sốt rồi hả?” Nói xong lại đưa tay lên trán hắn xem thử rồi nói: “Độ ấm bình thường mà!”
“…” Tá Dịch xấu hổ mím môi không nói.
Tô Linh Phong bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, đôi lông mày nhíu lại, trêu chọc hỏi: “Chẳng lẽ huynh đang thẹn hả?”
“…” Tá Dịch quẫn, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào…
Ngoài xe.
“Này này, Tiểu Phong phong, nàng không được đùa giỡn Tá Dịch nhé… Hắn là một tên đầu gỗ đó, không biết cái gì đâu! Đến đùa giỡn ta đây nè. Đến đây, đến đây nè, mãnh liệt chút nghe…”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Đáp lại hắn là ba tiếng gầm đồng thanh.
Mặc Vấn Trần buồn bực mãnh liệt vung roi ngựa, mình băng vết thương cho nha đầu này, nàng lại đi băng cho người khác, biết vậy chịu chút vết thương cho rồi…
“Tiểu thư, cái này cho cô.” Tá Dịch từ lấy ra một ma hạch màu bạc to cỡ nắm tay ra đưa cho Tô Linh Phong.
“Đây là… ma hạch của chuột địa ma?” Tô Linh Phong ngạc nhiên hỏi.
Chỉ có ma hạch Thánh Thú mới là màu bạc, ma hạch thần thú là màu vàng, mà màu sắc các loại ma thú khác loại đều giống nhau hết.
“Ừ.” Tá Dịch gật đầu.
Kỳ thật Tá Dịch chọn đưa cái này cho Tô Linh Phong ở trong xe chỉ đơn thuần là để bớt xấu hổ.
“Chủ nhân, không phải tên này học tinh linh biến thái kia đưa sính lễ cho cô đó chứ?” Tiểu Bạch cắn tiểu móng vuốt, trừng mắt to xanh thẳm, nhìn chằm chằm vào ma hạch trong tay Tá Dịch. Tuy nó không xinh đẹp bằng bảo thạch nhưng cũng là màu bạc sáng lóng lánh, muốn quá đi muốn quá đi mà…
Tô Linh Phong tự động loại bỏ lời của Tiểu Bạch nói…, nhàn nhạt nói với Tá Dịch: “Thánh Thú là huynh và Nguyệt Quang giết, hai người giữ đi.”
“Một viên ma hạch mà, hai người bọn ta không chia được, Nguyệt Quang cũng sẽ đồng ý đưa nó cho tiểu thư.”
“Không chia được ma hạch thì bán ra chia tiền đi.”
“…” Tá Dịch giật miệng, không kiên trì nữa mà thu ma hạch lại.
“Mẹ, mẹ, thả Đoàn Tử đi ra, Đoàn Tử nhớ mẹ quá à, Đoàn Tử đói bụng…” Vào lúc này, Đoàn Tử đã ngủ nguyên một buổi rốt cục cũng đã tỉnh, duỗi lưng eo đau nhức mỏi nhừ, truyền âm nói chuyện cùng Tô Linh Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.