Quyển 1 - Chương 28: Dạy nó tôn trọng tỷ tỷ thế nào!
Mặc Nhã
12/01/2016
Hạnh Nhi la hét ầm ỹ đã thành công dẫn một đám chủ tử, hạ nhân Tô Phủ tới.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trong sân liền không tự chủ được
mở to hai mắt mà nhìn!
Trong Lê viên đầy cánh hoa toàn lụi, cây cỏ đầy mặt đất, hình ảnh bị tàn phá tan hoang, trong không khí vẫn còn hơi lạnh tản mát từ băng trụ, là kỹ năng chấn động hệ Băng thuật, rất rõ ràng, ở đây vừa xảy ra một trận giao chiến kịch liệt.
Theo như lời Hạnh Nhi, không khó để nghe ra người vừa giao chiến là Tô Linh Phong và Tô Dục Mẫn. Nhưng lại không ai có thể tin được Tô Dục Mẫn tư chất tuyệt vời trong đám tiểu bối Tô gia lại thua trong tay phế vật vô dụng Tô Linh Phong này.
Nhưng bây giờ lại rõ ràng là áo khoác của Tô Linh Phong vẫn sạch sẽ, lông tóc không tổn hao gì đứng trong sân, biểu lộ bình tĩnh không có chút gợn sóng nào.
Mà Tô Dục Mẫn lại nằm rạp trên mặt đất với một tư thế khó coi, không hề nhúc nhích, không biết sống chết…
Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?!
“Mẫn Nhi!” Tam phu nhân nhìn thấy con gái, thê lương gào to một tiếng, chạy tới ôm lấy Tô Dục Mẫn nằm trên mặt đất, vừa gào vừa lay lay thân thể của nó: “Mẫn Nhi con sao vậy, mau tỉnh lại đi con ơi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Người mở miệng là một nam tử trung niên tướng mạo nho nhã tuấn tú nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm.
Tô Linh Phong biết rõ đây là phụ thân hiện tại của nàng, Tô Hành, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người gọi là phụ thân này từ khi xuyên không tới đây.
“Y như phụ thân đại nhân nhìn thấy đấy, Nhị muội bất mãn với tỷ tỷ là ta đây, chạy tới vườn lê khóc lóc om sòm, ta chỉ giáo dục nó chút thôi, để nó biết làm muội muội phải tôn trọng tỷ tỷ thế nào.” Tô Linh Phong nhàn nhạt nói.
Mọi người nghe vậy, nguyên một đám liền biểu lộ vẻ khiếp sợ không dám tin! Nàng ta nói cái gì? Tô Dục Mẫn thật sự thua trong tay nàng ta?! Một linh thuật sĩ thiên phú cực cao lại thua trong tay một phế vật không có linh cơ, không có đấu khí?! Đùa gì vậy! Chuyện này sao có thể!
“A~! Tiểu tiện nhân chết tiệt này, ngươi hại chết Mẫn nhi của ta, ngươi phải đền mạng cho Mẫn Nhi!” Tam phu nhân dữ tợn lao tới chỗ Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong hơi nghiêng người một chút, thoải mái tránh được Tam phu nhân đang lao tới như điên, bởi vì quán tính, Tam phu nhân không hãm lại được, lao mất một quãng xa rồi ngã xuống theo lẽ thường.
“Tam phu nhân không cần kích động vậy đâu, nữ nhi bảo bối của bà chưa chết, chỉ ngất thôi.” Tô Linh Phong thoáng dừng, lại nói tiếp: “Còn nữa, phụ thân đại nhân đang ở đây, tam phu nhân vẫn nên chú ý dùng từ một chút thì tốt hơn đấy.”
“Mẫn Nhi! Mẫn Nhi… Mẫn Nhi của ta, tỉnh lại đi con…” Tam phu nhân nghe nói con gái không chết, oán độc liếc Tô Linh Phong một cái rồi lại vội lao về phía Tô Dục Mẫn.
Quả nhiên, Tô Hành nghe vậy liền bất mãn nhíu mày liếc Tam phu nhân, sau đó phân phó với Đại phu nhân: “Trước tiên cứu Mẫn Nhi tỉnh lại đã.”
“Vâng.” Đại phu nhân gật đầu, ngồi xổm xuống, duỗi một tay ra, che trên trán Tô Dục Mẫn, trong miệng lẩm bấm, rất nhanh sau đó, trong lòng bàn tay của bà đã tản mát ra một tầng sáng trắng nhu hòa…
Đại phu nhân là linh thuật sĩ hệ Sinh mệnh trung cấp, linh thuật sĩ hệ sinh mệnh không có sức công kích mạnh mẽ, lực phòng ngự cũng rất yếu nhưng có thể trị liệu được tổn thương vật lý, trong chiến đấu có thể dùng linh thuật chúc phúc cho bản thân và đồng đội, thanh trừ các loại trạng thái… nhưng đương nhiên không thể trị liệu bệnh tật trong thân thể.
Tô Hành cau mày, nhìn Tô Linh Phong mà giật mình nghiên cứu tìm tòi. Đứa trẻ trước mắt có khuôn mặt nhỏ nhắn chưa hết ngây thơ, nhưng khí chất lại trong trẻo lạnh lùng bình tĩnh, ánh mắt đạm mạc xa cách, thái độ kiêu ngạo không siểm nịnh. Đây là con gái lớn văn không thành, võ chẳng xong, suốt ngày ăn chơi lêu lổng khắp phố phường với mấy tên thiếu gia lưu manh kia sao?
Sau một lát, Tô Dục Mẫn ưm một tiếng rồi từ từ tỉnh lại, nức nở lo lắng nói: “Pháp trượng của con, pháp trượng của con…”
Một hạ nhân vội vàng chạy tới nhặt pháp trượng bị nhét dưới một gốc cây lê về đưa cho Tô Dục Mẫn.
Rồng con không có hứng thú với đám người này, vẫn một mực chảy nước miếng cố gắng tìm kiếm pháp trượng, lúc này bảo vật lại bỗng nhiên bị người ta lấy đi liền nóng nảy, xoay vòng vòng quanh Tô Dục Mẫn: “Bảo thạch của ta… Bảo thạch của ta…”
“…” Khóe miệng của Tô Linh Phong giật tưng tưng, ánh mắt lại rơi lên pháp trượng trong tay Tô Dục Mẫn, khoan hẵng nói oắt rồng này khá tinh mắt, thứ đồ chơi này dường như cũng rất đáng tiền đấy nhé…
“Mẫn Nhi, là con chạy tới vườn lê ra tay với tỷ tỷ con sao?” Tô Hành trầm giọng hỏi.
Trong Lê viên đầy cánh hoa toàn lụi, cây cỏ đầy mặt đất, hình ảnh bị tàn phá tan hoang, trong không khí vẫn còn hơi lạnh tản mát từ băng trụ, là kỹ năng chấn động hệ Băng thuật, rất rõ ràng, ở đây vừa xảy ra một trận giao chiến kịch liệt.
Theo như lời Hạnh Nhi, không khó để nghe ra người vừa giao chiến là Tô Linh Phong và Tô Dục Mẫn. Nhưng lại không ai có thể tin được Tô Dục Mẫn tư chất tuyệt vời trong đám tiểu bối Tô gia lại thua trong tay phế vật vô dụng Tô Linh Phong này.
Nhưng bây giờ lại rõ ràng là áo khoác của Tô Linh Phong vẫn sạch sẽ, lông tóc không tổn hao gì đứng trong sân, biểu lộ bình tĩnh không có chút gợn sóng nào.
Mà Tô Dục Mẫn lại nằm rạp trên mặt đất với một tư thế khó coi, không hề nhúc nhích, không biết sống chết…
Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?!
“Mẫn Nhi!” Tam phu nhân nhìn thấy con gái, thê lương gào to một tiếng, chạy tới ôm lấy Tô Dục Mẫn nằm trên mặt đất, vừa gào vừa lay lay thân thể của nó: “Mẫn Nhi con sao vậy, mau tỉnh lại đi con ơi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Người mở miệng là một nam tử trung niên tướng mạo nho nhã tuấn tú nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm.
Tô Linh Phong biết rõ đây là phụ thân hiện tại của nàng, Tô Hành, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người gọi là phụ thân này từ khi xuyên không tới đây.
“Y như phụ thân đại nhân nhìn thấy đấy, Nhị muội bất mãn với tỷ tỷ là ta đây, chạy tới vườn lê khóc lóc om sòm, ta chỉ giáo dục nó chút thôi, để nó biết làm muội muội phải tôn trọng tỷ tỷ thế nào.” Tô Linh Phong nhàn nhạt nói.
Mọi người nghe vậy, nguyên một đám liền biểu lộ vẻ khiếp sợ không dám tin! Nàng ta nói cái gì? Tô Dục Mẫn thật sự thua trong tay nàng ta?! Một linh thuật sĩ thiên phú cực cao lại thua trong tay một phế vật không có linh cơ, không có đấu khí?! Đùa gì vậy! Chuyện này sao có thể!
“A~! Tiểu tiện nhân chết tiệt này, ngươi hại chết Mẫn nhi của ta, ngươi phải đền mạng cho Mẫn Nhi!” Tam phu nhân dữ tợn lao tới chỗ Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong hơi nghiêng người một chút, thoải mái tránh được Tam phu nhân đang lao tới như điên, bởi vì quán tính, Tam phu nhân không hãm lại được, lao mất một quãng xa rồi ngã xuống theo lẽ thường.
“Tam phu nhân không cần kích động vậy đâu, nữ nhi bảo bối của bà chưa chết, chỉ ngất thôi.” Tô Linh Phong thoáng dừng, lại nói tiếp: “Còn nữa, phụ thân đại nhân đang ở đây, tam phu nhân vẫn nên chú ý dùng từ một chút thì tốt hơn đấy.”
“Mẫn Nhi! Mẫn Nhi… Mẫn Nhi của ta, tỉnh lại đi con…” Tam phu nhân nghe nói con gái không chết, oán độc liếc Tô Linh Phong một cái rồi lại vội lao về phía Tô Dục Mẫn.
Quả nhiên, Tô Hành nghe vậy liền bất mãn nhíu mày liếc Tam phu nhân, sau đó phân phó với Đại phu nhân: “Trước tiên cứu Mẫn Nhi tỉnh lại đã.”
“Vâng.” Đại phu nhân gật đầu, ngồi xổm xuống, duỗi một tay ra, che trên trán Tô Dục Mẫn, trong miệng lẩm bấm, rất nhanh sau đó, trong lòng bàn tay của bà đã tản mát ra một tầng sáng trắng nhu hòa…
Đại phu nhân là linh thuật sĩ hệ Sinh mệnh trung cấp, linh thuật sĩ hệ sinh mệnh không có sức công kích mạnh mẽ, lực phòng ngự cũng rất yếu nhưng có thể trị liệu được tổn thương vật lý, trong chiến đấu có thể dùng linh thuật chúc phúc cho bản thân và đồng đội, thanh trừ các loại trạng thái… nhưng đương nhiên không thể trị liệu bệnh tật trong thân thể.
Tô Hành cau mày, nhìn Tô Linh Phong mà giật mình nghiên cứu tìm tòi. Đứa trẻ trước mắt có khuôn mặt nhỏ nhắn chưa hết ngây thơ, nhưng khí chất lại trong trẻo lạnh lùng bình tĩnh, ánh mắt đạm mạc xa cách, thái độ kiêu ngạo không siểm nịnh. Đây là con gái lớn văn không thành, võ chẳng xong, suốt ngày ăn chơi lêu lổng khắp phố phường với mấy tên thiếu gia lưu manh kia sao?
Sau một lát, Tô Dục Mẫn ưm một tiếng rồi từ từ tỉnh lại, nức nở lo lắng nói: “Pháp trượng của con, pháp trượng của con…”
Một hạ nhân vội vàng chạy tới nhặt pháp trượng bị nhét dưới một gốc cây lê về đưa cho Tô Dục Mẫn.
Rồng con không có hứng thú với đám người này, vẫn một mực chảy nước miếng cố gắng tìm kiếm pháp trượng, lúc này bảo vật lại bỗng nhiên bị người ta lấy đi liền nóng nảy, xoay vòng vòng quanh Tô Dục Mẫn: “Bảo thạch của ta… Bảo thạch của ta…”
“…” Khóe miệng của Tô Linh Phong giật tưng tưng, ánh mắt lại rơi lên pháp trượng trong tay Tô Dục Mẫn, khoan hẵng nói oắt rồng này khá tinh mắt, thứ đồ chơi này dường như cũng rất đáng tiền đấy nhé…
“Mẫn Nhi, là con chạy tới vườn lê ra tay với tỷ tỷ con sao?” Tô Hành trầm giọng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.