Quyển 1 - Chương 4: Không có mắt…
Mặc Nhã
17/03/2017
Tô Linh Phong chậm rãi bước thong thả trên phố, thưởng thức
quang cảnh phố Cảnh Phong, trí nhớ của “đời trước” dù sao cũng là của người
khác, muốn lý giải thế giới xa lạ này đương nhiên phải chính mắt mình xem xét.
Liễu Nhi cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng Tô Linh Phong, tủi thân không cam lòng liếc bóng lưng tiểu thư nhà mình.
Rất nhiều dân chúng xung quanh dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn Tô Linh Phong, có bĩu môi, có nghi hoặc, hơn nữa còn trốn rất xa.
Với tình huống thế này, Tô Linh Phong cũng không quá ngạc nhiên, cơ thể này trước đây tuy ở nhà tủi thân tủi phận nhưng ra ngoài lại thường xuyên ăn chơi với mấy thiếu gia, lưu manh phố phường, người ta đánh bạc thì nàng đưa tiền, người ta đánh nhau thì nàng trợ uy… Toàn bộ là phiên bản thiếu nữ cổ đại bất lương! Cả ngày cười khanh khách, có thể náo loạn thì náo loạn, chắc hẳn không có thời gian dạo phố yên tĩnh như thế này.
“A, đây không phải Tiểu Phong sao? Lâu lắm không thấy, đang muốn đi đâu à?” Một giọng cười hì hì bỗng nhiên vang lên sau lưng Tô Linh Phong, một nam tử lòe loẹt độ hai mươi tuổi liền vây lên trước Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong nhíu mày, lục lọi trong trí nhớ một chút, lập tức liền nhớ ra, hắn chính là một trong những tên thường cùng “đời trước” của Tô Linh Phon lăn lộn, là thiếu gia nhà Triệu gia buôn gạo, tên Triệu Trình.
Tô Linh Phong không có hứng để ý tới hắn, người vượt lên trước đi tiếp.
Liễu Nhi thoáng run rẩy, sau đó cũng vội vàng theo sau.
Triệu Trình sửng sốt một chút, lại đuổi theo: “Tiểu Phong Nhi sao không để ý tới ca ca vậy?” Một ánh mắt gian tà mê đắm đánh giá trên dưới Tô Linh Phong một chút, lại nói: “Mà này, hôm nay nàng rất không giống mọi hôm đấy, mặt mày rửa sạch rồi lại xinh đẹp hơn chút đó.”
Tô Linh Phong bây giờ không trang điểm, áo trắng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đương nhiên đẹp hơn hình tượng khoa trương lúc trước rồi.
“Tránh ra!” Mặt Tô Linh Phong không có chút biểu tình nào, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Này, đừng vậy chứ, hôm nay nàng làm sao vậy? Ai ức hiếp nàng vậy, nói với Triệu ca ca đi, có phải tên công tử bột họ Lâm kia không?” TriệuTrình ghen tuông bĩu môi: “Hắn ta có gì tốt, bề ngoài cứ như đàn bà, mũi thì hếch lên trời, đừng nghĩ tới hắn nữa, nàng cứ cùng ca ca là được rồi…”
Triệu Trình lẽo đẽo theo sau nàng, hèn mọn bỉ ổi cười hí hí hai tiếng.
Tô Linh Phong nhíu mày, đây là lần thứ hai có người nhắc tới những gút mắc tình cảm của “đời trước” kia với nàng rồi, xem ra hành vi háo sắc của cơ thể này lúc trước thật không ít à nha!
Từ lúc Tô Đại tiểu thư bảy tuổi liền theo đuổi một tiểu thiếu gia nhà bá tước, dính sau mông người ta như cháo, làm không ít chuyện ngu ngốc, đã trở thành chuyện cười của dân chúng bổn thành lúc đó.
Vài ngày trước, tiểu công tử kia có ý xấu, sai Tô đại tiểu thư leo lên cây phá tổ chim, nàng không cẩn thận té ngã, mất luôn cái mạng cỏn con, đúng lúc Tô Linh Phong gặp tai nạn trên không, cứ thế mà nhập vào luôn.
Bảy tuổi? Đứa nhỏ này sao trưởng thành lớn vậy! Còn theo đuổi con trai chứ?! Còn bị người ta lôi ra làm trò cười?! Thật đúng là đủ thứ mặt luôn…
“Cút!” Đôi mắt Tô Linh Phong như lưỡi dao sắc bén phóng thẳng vào Triệu Trình.
Triệu Trình bị khí thế của Tô Linh Phong dọa cho ngẩn người, sau đó lại hồi phục tinh thần rất nhanh, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, thẹn quá hóa giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đừng có không biết xấu hổ! Người Lê thành này ai mà không biết ngươi là thứ mặt hàng gì, giả thanh cao cái đếch gì?”
Tô Linh Phong nghe vậy, đôi mắt hạnh lập tức híp lại thành một đường cong nguy hiểm…
Liễu Nhi cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng Tô Linh Phong, tủi thân không cam lòng liếc bóng lưng tiểu thư nhà mình.
Rất nhiều dân chúng xung quanh dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn Tô Linh Phong, có bĩu môi, có nghi hoặc, hơn nữa còn trốn rất xa.
Với tình huống thế này, Tô Linh Phong cũng không quá ngạc nhiên, cơ thể này trước đây tuy ở nhà tủi thân tủi phận nhưng ra ngoài lại thường xuyên ăn chơi với mấy thiếu gia, lưu manh phố phường, người ta đánh bạc thì nàng đưa tiền, người ta đánh nhau thì nàng trợ uy… Toàn bộ là phiên bản thiếu nữ cổ đại bất lương! Cả ngày cười khanh khách, có thể náo loạn thì náo loạn, chắc hẳn không có thời gian dạo phố yên tĩnh như thế này.
“A, đây không phải Tiểu Phong sao? Lâu lắm không thấy, đang muốn đi đâu à?” Một giọng cười hì hì bỗng nhiên vang lên sau lưng Tô Linh Phong, một nam tử lòe loẹt độ hai mươi tuổi liền vây lên trước Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong nhíu mày, lục lọi trong trí nhớ một chút, lập tức liền nhớ ra, hắn chính là một trong những tên thường cùng “đời trước” của Tô Linh Phon lăn lộn, là thiếu gia nhà Triệu gia buôn gạo, tên Triệu Trình.
Tô Linh Phong không có hứng để ý tới hắn, người vượt lên trước đi tiếp.
Liễu Nhi thoáng run rẩy, sau đó cũng vội vàng theo sau.
Triệu Trình sửng sốt một chút, lại đuổi theo: “Tiểu Phong Nhi sao không để ý tới ca ca vậy?” Một ánh mắt gian tà mê đắm đánh giá trên dưới Tô Linh Phong một chút, lại nói: “Mà này, hôm nay nàng rất không giống mọi hôm đấy, mặt mày rửa sạch rồi lại xinh đẹp hơn chút đó.”
Tô Linh Phong bây giờ không trang điểm, áo trắng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đương nhiên đẹp hơn hình tượng khoa trương lúc trước rồi.
“Tránh ra!” Mặt Tô Linh Phong không có chút biểu tình nào, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Này, đừng vậy chứ, hôm nay nàng làm sao vậy? Ai ức hiếp nàng vậy, nói với Triệu ca ca đi, có phải tên công tử bột họ Lâm kia không?” TriệuTrình ghen tuông bĩu môi: “Hắn ta có gì tốt, bề ngoài cứ như đàn bà, mũi thì hếch lên trời, đừng nghĩ tới hắn nữa, nàng cứ cùng ca ca là được rồi…”
Triệu Trình lẽo đẽo theo sau nàng, hèn mọn bỉ ổi cười hí hí hai tiếng.
Tô Linh Phong nhíu mày, đây là lần thứ hai có người nhắc tới những gút mắc tình cảm của “đời trước” kia với nàng rồi, xem ra hành vi háo sắc của cơ thể này lúc trước thật không ít à nha!
Từ lúc Tô Đại tiểu thư bảy tuổi liền theo đuổi một tiểu thiếu gia nhà bá tước, dính sau mông người ta như cháo, làm không ít chuyện ngu ngốc, đã trở thành chuyện cười của dân chúng bổn thành lúc đó.
Vài ngày trước, tiểu công tử kia có ý xấu, sai Tô đại tiểu thư leo lên cây phá tổ chim, nàng không cẩn thận té ngã, mất luôn cái mạng cỏn con, đúng lúc Tô Linh Phong gặp tai nạn trên không, cứ thế mà nhập vào luôn.
Bảy tuổi? Đứa nhỏ này sao trưởng thành lớn vậy! Còn theo đuổi con trai chứ?! Còn bị người ta lôi ra làm trò cười?! Thật đúng là đủ thứ mặt luôn…
“Cút!” Đôi mắt Tô Linh Phong như lưỡi dao sắc bén phóng thẳng vào Triệu Trình.
Triệu Trình bị khí thế của Tô Linh Phong dọa cho ngẩn người, sau đó lại hồi phục tinh thần rất nhanh, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, thẹn quá hóa giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đừng có không biết xấu hổ! Người Lê thành này ai mà không biết ngươi là thứ mặt hàng gì, giả thanh cao cái đếch gì?”
Tô Linh Phong nghe vậy, đôi mắt hạnh lập tức híp lại thành một đường cong nguy hiểm…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.