Quyển 2 - Chương 48: Mẹ trẻ à, hôm nay mẹ nói nhiều quá!
Mặc Nhã
12/01/2016
“Ta triệu hoán ngươi?” Tô Linh Phong nghi hoặc nhướn mày.
Tiểu Bạch hơi lui về phía sau một chút, ngồi lên trên giường, “Đúng rồi đó, năng lượng trên người cô triệu hoán ta…”
“Năng lượng? Năng lượng gì?” Tô Linh Phong lại nhướn mày.
Tiểu Bạch liếc nhìn Tô Linh Phong, không tình nguyện mà nói: “Một loại năng lượng mà ta không thể kháng cự được, còn mạnh hơn lần trước một chút…”
Lần trước? Tô Linh Phong nghe qua không khỏi giật mình, “Trước nay vẫn quên hỏi ngươi, ngày đó tại tiệm ma điếm sao ngươi lại làm ta chú ý vậy?”
“Ai muốn cô chú ý chứ! Là trong người cô có loại năng lương kỳ lạ nên mới cảm ứng được sự hiện hữu của ta mà!” Nó vừa nhắc tới đã phiền muộn, ai mà muốn chọc đồ nữ nhân tà ác này chữ! Rồng con hếch mũi. “Hơn nữa, ta không có cách nào để tự thoát khỏi phong ấn của mẫu thân trong trứng, cũng là năng lượng trên người cô đã triệu hoán ta…”
Chẳng trách…
Thứ đồ bé xíu này mệt nhọc ở trong trứng hơn một nghìn năm vẫn không có ai phát hiện mà lại bị nàng mua về…
“Bên trên phong ấn đó có chuyện gì vậy?”
“Cụ thể thì ta cũng không rõ, chỉ biết lúc đó mẫu thân gặp nguy hiểm, còn ta chưa đến lúc rời cơ thể mẹ, vì thế mẹ ta thúc đẩy thời gian sinh trưởng của ta, khiến linh hồn và cơ thể ta không kết hợp được, thế nên mới…” Rồng con nói đến đây, trên mặt thoáng hiện lên vẻ lo lắng, cũng không biết mẫu thân và phụ thân lúc đó gặp phải chuyện gì, bây giờ đang ở đâu…
Thì ra là sinh non!
“Nói tiếp đi.” Nhìn biểu lộ ưu thương mà cô đơn của Tiểu Bạch, trong lòng Tô Linh Phong bỗng nhiên thấy là lạ, không thoải mái…
“Mẫu thân niệm phong ấn lên vỏ trứng của ta, mặc dù linh hồn của ta đã ra khỏi thân thể nhưng vẫn sẽ lưu lại trong trứng, sẽ không bị sứ giả u minh câu hồn đi.”
“Vậy bây giờ ngươi đã ra khỏi trứng rồng rồi mà, sao vẫn không bị câu hồn?”
“Làm sao ta biết chớ! Chắc cũng liên quan tới cô đó!” Tiểu Bạch nhíu mắt rồng, không kiên nhẫn nói: “Mẹ trẻ à, hôm nay mẹ nói nhiều quá!”
Đồ oắt con này, cho nó sắc mặt tốt chút là bắt đầu dở chứng! Tô Linh Phong nheo mắt lại, “Chú ý thái độ, ta là chủ nhân của ngươi đấy!”
Ngao ngao~… Lại lấy thân phận ra dọa nó! Đáng ghét! Quá đáng ghét! Tiểu Bạch hầm hừ nghiến răng.
Tô Linh Phong yên lặng một chốc rồi lại hỏi: “Ngươi nói ngươi có trí nhớ truyền thừa, thừa kế rất nhiều tri thức có ích hả?”
Tiểu Bạch kiêu ngạo hất đầu, “Sao hả? Có vấn đề gì muốn thỉnh giáo bổn long sao?”
“Chỉ là muốn kiểm tra ngươi chút thôi, xem ngươi có lợi hại tới vậy không đó, ta cũng không muốn mất công mất sức giúp ngươi sống lại rồi lại phát hiện ra mình nuôi phải một con sủng vật chỉ ngon mắt chứ không có tích sự gì.” Tô Linh Phong nói vẻ ác độc.
“Cô~! Cô dám hoài nghi thực lực của cự long ta đây sao!” Tiểu Bạch nổi cáu, kích động đến run cả miệng, “Được được, kiểm tra thì kiểm tra, kiểm tra luôn bây giờ đi, hừ!”
“Ngươi có biết cái gì mà ‘sức mạnh u minh’ không?” Tô Linh Phong chẳng buồn quanh co lòng vòng làm gì, trực tiếp hỏi luôn vào vấn đề mình muốn biết.
“Ngừng!” Tiểu Bạch xem thường lườm Tô Linh Phong, “Vấn đề đơn giản này mà cô cũng không biết xấu hổ dùng làm đề kiểm tra bổn long? Đúng là không có trình độ!”
“…” Sao nàng lại cảm thấy mấy ngày nay tên oắt con này đáng yêu nhỉ? Rõ ràng là vẫn thèm đòn mà! “Nói nhảm nhiều vậy làm chi? Rốt cục có biết không hả?”
Tiểu Bạch khoanh hai cái móng trước ngực, dẩu môi nói: “Sức mạnh u minh đương nhiên là sức mạnh của Minh Chủ rồi!”
Tiểu Bạch hơi lui về phía sau một chút, ngồi lên trên giường, “Đúng rồi đó, năng lượng trên người cô triệu hoán ta…”
“Năng lượng? Năng lượng gì?” Tô Linh Phong lại nhướn mày.
Tiểu Bạch liếc nhìn Tô Linh Phong, không tình nguyện mà nói: “Một loại năng lượng mà ta không thể kháng cự được, còn mạnh hơn lần trước một chút…”
Lần trước? Tô Linh Phong nghe qua không khỏi giật mình, “Trước nay vẫn quên hỏi ngươi, ngày đó tại tiệm ma điếm sao ngươi lại làm ta chú ý vậy?”
“Ai muốn cô chú ý chứ! Là trong người cô có loại năng lương kỳ lạ nên mới cảm ứng được sự hiện hữu của ta mà!” Nó vừa nhắc tới đã phiền muộn, ai mà muốn chọc đồ nữ nhân tà ác này chữ! Rồng con hếch mũi. “Hơn nữa, ta không có cách nào để tự thoát khỏi phong ấn của mẫu thân trong trứng, cũng là năng lượng trên người cô đã triệu hoán ta…”
Chẳng trách…
Thứ đồ bé xíu này mệt nhọc ở trong trứng hơn một nghìn năm vẫn không có ai phát hiện mà lại bị nàng mua về…
“Bên trên phong ấn đó có chuyện gì vậy?”
“Cụ thể thì ta cũng không rõ, chỉ biết lúc đó mẫu thân gặp nguy hiểm, còn ta chưa đến lúc rời cơ thể mẹ, vì thế mẹ ta thúc đẩy thời gian sinh trưởng của ta, khiến linh hồn và cơ thể ta không kết hợp được, thế nên mới…” Rồng con nói đến đây, trên mặt thoáng hiện lên vẻ lo lắng, cũng không biết mẫu thân và phụ thân lúc đó gặp phải chuyện gì, bây giờ đang ở đâu…
Thì ra là sinh non!
“Nói tiếp đi.” Nhìn biểu lộ ưu thương mà cô đơn của Tiểu Bạch, trong lòng Tô Linh Phong bỗng nhiên thấy là lạ, không thoải mái…
“Mẫu thân niệm phong ấn lên vỏ trứng của ta, mặc dù linh hồn của ta đã ra khỏi thân thể nhưng vẫn sẽ lưu lại trong trứng, sẽ không bị sứ giả u minh câu hồn đi.”
“Vậy bây giờ ngươi đã ra khỏi trứng rồng rồi mà, sao vẫn không bị câu hồn?”
“Làm sao ta biết chớ! Chắc cũng liên quan tới cô đó!” Tiểu Bạch nhíu mắt rồng, không kiên nhẫn nói: “Mẹ trẻ à, hôm nay mẹ nói nhiều quá!”
Đồ oắt con này, cho nó sắc mặt tốt chút là bắt đầu dở chứng! Tô Linh Phong nheo mắt lại, “Chú ý thái độ, ta là chủ nhân của ngươi đấy!”
Ngao ngao~… Lại lấy thân phận ra dọa nó! Đáng ghét! Quá đáng ghét! Tiểu Bạch hầm hừ nghiến răng.
Tô Linh Phong yên lặng một chốc rồi lại hỏi: “Ngươi nói ngươi có trí nhớ truyền thừa, thừa kế rất nhiều tri thức có ích hả?”
Tiểu Bạch kiêu ngạo hất đầu, “Sao hả? Có vấn đề gì muốn thỉnh giáo bổn long sao?”
“Chỉ là muốn kiểm tra ngươi chút thôi, xem ngươi có lợi hại tới vậy không đó, ta cũng không muốn mất công mất sức giúp ngươi sống lại rồi lại phát hiện ra mình nuôi phải một con sủng vật chỉ ngon mắt chứ không có tích sự gì.” Tô Linh Phong nói vẻ ác độc.
“Cô~! Cô dám hoài nghi thực lực của cự long ta đây sao!” Tiểu Bạch nổi cáu, kích động đến run cả miệng, “Được được, kiểm tra thì kiểm tra, kiểm tra luôn bây giờ đi, hừ!”
“Ngươi có biết cái gì mà ‘sức mạnh u minh’ không?” Tô Linh Phong chẳng buồn quanh co lòng vòng làm gì, trực tiếp hỏi luôn vào vấn đề mình muốn biết.
“Ngừng!” Tiểu Bạch xem thường lườm Tô Linh Phong, “Vấn đề đơn giản này mà cô cũng không biết xấu hổ dùng làm đề kiểm tra bổn long? Đúng là không có trình độ!”
“…” Sao nàng lại cảm thấy mấy ngày nay tên oắt con này đáng yêu nhỉ? Rõ ràng là vẫn thèm đòn mà! “Nói nhảm nhiều vậy làm chi? Rốt cục có biết không hả?”
Tiểu Bạch khoanh hai cái móng trước ngực, dẩu môi nói: “Sức mạnh u minh đương nhiên là sức mạnh của Minh Chủ rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.