Quyển 3 - Chương 77: Mọi người tề tụ
Mặc Nhã
19/03/2016
Ba ngày sau, mọi người lên đường tiến về Tùng Ngâm sơn cốc.
Nguyệt Quang híp đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngồi sau đuôi xe ngáp liên tục, “Tiểu Phong Phong… Sao chúng ta phải đi lúc nửa đêm vậy…”
“Đến Tùng Ngâm sơn cốc đã là buổi sáng rồi, chẳng lẽ huynh không biết chim chóc sáng sớm có trùng ăn hay sao?” Tô Linh Phong thuận miệng nói qua loa.
Thật ra nguyên nhân là nàng ngại đi ban ngày nhiều người quá, thời tiết lại khô ráo, bụi tung mù mịt, mệt lắm…
“A… Nhưng người ta có phải chim đâu… Người ta thích nhất là ăn thịt, không ăn trùng…”
Tô Linh Phong không đáp lời, miễn cưỡng dựa vào thành xe chợp mắt.
Tá Dịch liếc nhìn Nguyệt Quang, bỗng nhiên vung roi quất mạnh mông ngựa…
Con ngựa bị đau, tăng tốc dần, Nguyệt Quang suýt nữa té lăn cù cù, lập tức hoàn toàn tỉnh táo lại, mắng to: “Tá Dịch, huynh là đồ khốn kiếp! Có biết đánh xe không vậy? Đáng ghét!”
“Vậy đổi cho huynh đánh xe nhé!” Tá Dịch đưa roi cho Nguyệt Quang, rảnh rỗi nói.
“…Đáng ghét, huynh ức hiếp người ta!” Nguyệt Quang cào vách xe, làm bộ nũng nịu nói: “Tiểu Phong Phong, nàng xem kia… Tá Dịch ức hiếp người ta, để ta vào ngồi xe ngựa với nàng được không?”
“Mơ đi, ngồi trung thực ở đó cho ta!” Tá Dịch nói.
“Sao huynh lại đáng ghét vậy chứ! Tiểu Phong Phong còn chưa nói không đồng ý cơ mà, huynh lải nhải cái chi…”
Hai người ồn ào đấu võ mồm suốt một được, khiến đám thú hoang cũng kinh hãi chạy vụt, chim chóc sợ hãi bay vụt đi…
Mặt trời vừa lên, bọn họ cũng vừa tới Tung Ngâm sơn cốc.
Tá Dịch nhảy xuống xe, buộc xe ngựa lại dưới một gốc đại thụ, sau đó nói với thùng xe: “Tiểu thư, chúng ta tới rồi.”
“Đã biết.” Tô Linh Phong vén rèm nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Tiểu Bạch cũng bay theo ra, trừng to đôi mắt xanh thẳm, tò mò nhìn quanh bốn phía.
Nguyệt Quang trông thấy ở miệng cốc đã có không ít xe ngựa, không khỏi hoảng hốt nói: “Ấy ấy, Tiểu Phong Phong, thi ra “chim chóc” sáng sớm ở đây cũng không ít…”
Tô Linh Phong nhìn đám nhà phiêu lưu màu da, màu tóc khác nhau ở cách đó không xa, đôi mắt híp lại, sức hấp dẫn của dị thú quả nhiên không tầm thường! Trong bốn lục địa, ngoại trừ Tộc tinh linh ở ẩn ở đại lục Nam kỳ và hai tộc địa tinh, còn lại các quốc gia trên ba đại lục khác đều phái những đội ngũ tinh anh tới! Hơn nữa còn một vài đội phiêu lưu và dong binh đoàn rải rác, lần tìm kiếm dị thú này quả nhiên đủ đồ sộ…
“Ồ, là các người! Các người cũng tới săn dị thú sao?” Theo một tiếng nói kinh hỉ ngọt giòn, một bóng người xinh đẹp đột nhiên nhảy tới cạnh Tô Linh Phong.
Lại đụng phải nữ tử này…
Tô Linh Phong nhìn Phyllis, đôi mày thanh tú chau lại, nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Trong lòng lại thầm khó hiểu, lúc ở trấn Lạc Nguyệt, mình lừa đồng đội nàng ta một vố, không phải nàng ta căm thù mình lắm sao? Sao thái độ đột nhiên kỳ vậy?”
“Vậy các người gia nhập đội của chúng ta đi!” Phyllis kéo tay Tô Linh Phong, thân thiện chào mời, “Đồng đội của ta đều hoan nghênh mọi người hết á.” Nói xong liền quay lưng nói với đồng đội phía sau: “Phải không?”
Đại bộ phận mội người trong đội đều cười hữu hảo với đám người Tô Linh Phong, Tất Duy Tư thân là đội trưởng lại chỉ khách khí gật nhẹ đầu, căn bản không trông cậy được Phyliss sẽ kéo được ba người thực lực mạnh mẽ này vào đội.
“…” Tô Linh Phong hoài nghi nhìn Phyllis, nàng ta không phải bị mất trí nhớ đó chứ?
“Thả Tiểu Phong Phong nhà ta ra, đồ nữ nhân thô lỗ này, ta cho phép cô chạm vào nàng ấy chưa hả?!” Nguyệt Quang hất tay Phyllis ra, sau đó móc khăn ghét bỏ lau áo cho Tô Linh Phong….
Phyllis hơi sợ hãi nhìn Nguyệt Quang, có phần tủi thân chép miệng, “Ta không có ác ý, chỉ muốn mời mọi người nhập đội thôi mà, chuyện vũ khí lần trước ta không tức giận nữa rồi, Tất Duy Tư nói vũ khí kia cũng xấp xỉ 500 kim tệ rồi, Tư Đồ Vũ mua vậy cũng không quá thiệt thòi…”
Tô Linh Phong co miệng, nàng nên cảm kích nàng ta không mang thù sao? Nha đầu này sao đơn thuần vậy chứ?
“Thật có lỗi, ta có đội rồi.” Tô Linh Phong đạm mạc xa cách từ chối.
“Ha ha, đúng vậy, Tô tiểu thư và mấy người đây đã có đội rồi.” Một giọng nói xen vào. Hạo Thiên tráng kiện nhảy xuống lưng ngựa, đi tới trước mặt đám người tô Linh Phong, mỉm cười nói: “Tô Tiểu thư, Nguyệt Quang các hạ, Tá Dịch các hạ, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi, hoan nghênh gia nhập đội chúng ta…”
Lâm An Chi sau lưng Hạo Thiên lườm Tô Linh Phong một cái, vẫn là mặt lạnh nghếch sang một bên.
“Ta nói muốn vào đội các người lúc nào?” Tô Linh Phong không nể tình nói.
“A….” Hạo Thiên cười nói: “Lần trước không phải cô nói gặp nhau ở chỗ “ước định” sao?”
“Thật sao? Lúc nào nhỉ? Không nhớ.” Tô Linh Phong liếc Nguyệt Quang và Tá Dịch, bình tĩnh hỏi: “Các huynh nhớ không?”
“Ấy ấy ấy, người ta không nhớ gì hết trơn á, Tiểu Phong Phong có nói vậy đâu ta…” Nguyệt Quang vô cùng phối hợp.
“Không nhớ.” Tá Dịch thành thật nói dối.
“…” Hạo Thiên phiền muộn, đồng đội sau lưng Hạo Thiên cũng phiền muộn, ba tên vô sỉ này lần trước tính kế bọn họ, hại bọn họ thảm vậy, bây giờ lại trở mặt không nhận người…
“Thì ra người ta cũng không nói muốn giá nhập đội các người! Hứ, còn tự mình đa tình cái nỗi gì.” Phyllis có phần hả hê nói.
“Hạo Thiên, được rồi, đừng mời nữa, có nàng ta chúng ta còn không an toàn hơn ấy.” Lâm An Chi mở miệng nói.
Hạo Thiên và mọi người đều nhẹ gật đầu đồng ý.
“Phong Nhi đương nhiên là cùng một đội với ta…” Lại là một giọng nói sạch sẽ chen vào, bóng dáng Mặc Vấn Trần xuất hiện ở cửa cốc, bay vọt mấy cái đã nhảy tới trước mặt Tô Linh Phong, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của nàng, ngữ điệu yêu chiều nói, “Tiểu nha đầu, nhớ ta rồi hả?”
Nhớ cọng lông! Tô Linh Phong đẩy ma trảo trên đầu nàng ra, “Đừng làm loạn kiểu tóc của ta!”
“…” Đầu tóc nàng rối tung vầy, kiểu tóc gì chớ?!
Tá Dịch trừng mắt với Mặc Vấn Trần, khuôn mặt tuấn tú đen sì trầm xuống: “Thương Ngô, chú ý thân phận! Đừng có động chân động tay với tiểu thư!”
“Ấy ấy ấy, Thương Ngô, huynh cũng tới hả, huynh cũng quen Tiểu Phong Phong sao?” Nguyệt Quang khoát vai Mặc Vấn Trần, hiếu kỳ hỏi.
Tô Linh Phong nhướn mày, Nguyệt Quang cũng quen Mặc Vấn Trần sao? Mà hình như còn rất quen thuộc…
“Nguyệt Quang, đã lâu không gặp.” Mặc Vấn Trần cười nói: “Phong Nhi là đệ tử của ta.”
“Thật sao? Thì ra thầy của Tiểu Phong Phong là huynh, huynh phải dạy Tiểu Phong Phong thật tốt đó…”
“Đương nhiên.” Mặc Vấn Trần nhẹ mỉm cười gật đầu, sau đó quay lại phía Hạo Thiên, biểu lộ bỗng nhiên nghiêm túc, “Bị ngốc rồi hả? Còn muốn ta chào hỏi trước nữa sao?”
Cơ thể cứng ngắc từ lúc Mặc Vấn Trần đến của Hạo Thiên rốt cục cũng nhập hồn lại, cà lăm mở miệng: “Đệ tử… Bái kiến… thầy Thương Ngô…”
Nguyệt Quang híp đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngồi sau đuôi xe ngáp liên tục, “Tiểu Phong Phong… Sao chúng ta phải đi lúc nửa đêm vậy…”
“Đến Tùng Ngâm sơn cốc đã là buổi sáng rồi, chẳng lẽ huynh không biết chim chóc sáng sớm có trùng ăn hay sao?” Tô Linh Phong thuận miệng nói qua loa.
Thật ra nguyên nhân là nàng ngại đi ban ngày nhiều người quá, thời tiết lại khô ráo, bụi tung mù mịt, mệt lắm…
“A… Nhưng người ta có phải chim đâu… Người ta thích nhất là ăn thịt, không ăn trùng…”
Tô Linh Phong không đáp lời, miễn cưỡng dựa vào thành xe chợp mắt.
Tá Dịch liếc nhìn Nguyệt Quang, bỗng nhiên vung roi quất mạnh mông ngựa…
Con ngựa bị đau, tăng tốc dần, Nguyệt Quang suýt nữa té lăn cù cù, lập tức hoàn toàn tỉnh táo lại, mắng to: “Tá Dịch, huynh là đồ khốn kiếp! Có biết đánh xe không vậy? Đáng ghét!”
“Vậy đổi cho huynh đánh xe nhé!” Tá Dịch đưa roi cho Nguyệt Quang, rảnh rỗi nói.
“…Đáng ghét, huynh ức hiếp người ta!” Nguyệt Quang cào vách xe, làm bộ nũng nịu nói: “Tiểu Phong Phong, nàng xem kia… Tá Dịch ức hiếp người ta, để ta vào ngồi xe ngựa với nàng được không?”
“Mơ đi, ngồi trung thực ở đó cho ta!” Tá Dịch nói.
“Sao huynh lại đáng ghét vậy chứ! Tiểu Phong Phong còn chưa nói không đồng ý cơ mà, huynh lải nhải cái chi…”
Hai người ồn ào đấu võ mồm suốt một được, khiến đám thú hoang cũng kinh hãi chạy vụt, chim chóc sợ hãi bay vụt đi…
Mặt trời vừa lên, bọn họ cũng vừa tới Tung Ngâm sơn cốc.
Tá Dịch nhảy xuống xe, buộc xe ngựa lại dưới một gốc đại thụ, sau đó nói với thùng xe: “Tiểu thư, chúng ta tới rồi.”
“Đã biết.” Tô Linh Phong vén rèm nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Tiểu Bạch cũng bay theo ra, trừng to đôi mắt xanh thẳm, tò mò nhìn quanh bốn phía.
Nguyệt Quang trông thấy ở miệng cốc đã có không ít xe ngựa, không khỏi hoảng hốt nói: “Ấy ấy, Tiểu Phong Phong, thi ra “chim chóc” sáng sớm ở đây cũng không ít…”
Tô Linh Phong nhìn đám nhà phiêu lưu màu da, màu tóc khác nhau ở cách đó không xa, đôi mắt híp lại, sức hấp dẫn của dị thú quả nhiên không tầm thường! Trong bốn lục địa, ngoại trừ Tộc tinh linh ở ẩn ở đại lục Nam kỳ và hai tộc địa tinh, còn lại các quốc gia trên ba đại lục khác đều phái những đội ngũ tinh anh tới! Hơn nữa còn một vài đội phiêu lưu và dong binh đoàn rải rác, lần tìm kiếm dị thú này quả nhiên đủ đồ sộ…
“Ồ, là các người! Các người cũng tới săn dị thú sao?” Theo một tiếng nói kinh hỉ ngọt giòn, một bóng người xinh đẹp đột nhiên nhảy tới cạnh Tô Linh Phong.
Lại đụng phải nữ tử này…
Tô Linh Phong nhìn Phyllis, đôi mày thanh tú chau lại, nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Trong lòng lại thầm khó hiểu, lúc ở trấn Lạc Nguyệt, mình lừa đồng đội nàng ta một vố, không phải nàng ta căm thù mình lắm sao? Sao thái độ đột nhiên kỳ vậy?”
“Vậy các người gia nhập đội của chúng ta đi!” Phyllis kéo tay Tô Linh Phong, thân thiện chào mời, “Đồng đội của ta đều hoan nghênh mọi người hết á.” Nói xong liền quay lưng nói với đồng đội phía sau: “Phải không?”
Đại bộ phận mội người trong đội đều cười hữu hảo với đám người Tô Linh Phong, Tất Duy Tư thân là đội trưởng lại chỉ khách khí gật nhẹ đầu, căn bản không trông cậy được Phyliss sẽ kéo được ba người thực lực mạnh mẽ này vào đội.
“…” Tô Linh Phong hoài nghi nhìn Phyllis, nàng ta không phải bị mất trí nhớ đó chứ?
“Thả Tiểu Phong Phong nhà ta ra, đồ nữ nhân thô lỗ này, ta cho phép cô chạm vào nàng ấy chưa hả?!” Nguyệt Quang hất tay Phyllis ra, sau đó móc khăn ghét bỏ lau áo cho Tô Linh Phong….
Phyllis hơi sợ hãi nhìn Nguyệt Quang, có phần tủi thân chép miệng, “Ta không có ác ý, chỉ muốn mời mọi người nhập đội thôi mà, chuyện vũ khí lần trước ta không tức giận nữa rồi, Tất Duy Tư nói vũ khí kia cũng xấp xỉ 500 kim tệ rồi, Tư Đồ Vũ mua vậy cũng không quá thiệt thòi…”
Tô Linh Phong co miệng, nàng nên cảm kích nàng ta không mang thù sao? Nha đầu này sao đơn thuần vậy chứ?
“Thật có lỗi, ta có đội rồi.” Tô Linh Phong đạm mạc xa cách từ chối.
“Ha ha, đúng vậy, Tô tiểu thư và mấy người đây đã có đội rồi.” Một giọng nói xen vào. Hạo Thiên tráng kiện nhảy xuống lưng ngựa, đi tới trước mặt đám người tô Linh Phong, mỉm cười nói: “Tô Tiểu thư, Nguyệt Quang các hạ, Tá Dịch các hạ, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi, hoan nghênh gia nhập đội chúng ta…”
Lâm An Chi sau lưng Hạo Thiên lườm Tô Linh Phong một cái, vẫn là mặt lạnh nghếch sang một bên.
“Ta nói muốn vào đội các người lúc nào?” Tô Linh Phong không nể tình nói.
“A….” Hạo Thiên cười nói: “Lần trước không phải cô nói gặp nhau ở chỗ “ước định” sao?”
“Thật sao? Lúc nào nhỉ? Không nhớ.” Tô Linh Phong liếc Nguyệt Quang và Tá Dịch, bình tĩnh hỏi: “Các huynh nhớ không?”
“Ấy ấy ấy, người ta không nhớ gì hết trơn á, Tiểu Phong Phong có nói vậy đâu ta…” Nguyệt Quang vô cùng phối hợp.
“Không nhớ.” Tá Dịch thành thật nói dối.
“…” Hạo Thiên phiền muộn, đồng đội sau lưng Hạo Thiên cũng phiền muộn, ba tên vô sỉ này lần trước tính kế bọn họ, hại bọn họ thảm vậy, bây giờ lại trở mặt không nhận người…
“Thì ra người ta cũng không nói muốn giá nhập đội các người! Hứ, còn tự mình đa tình cái nỗi gì.” Phyllis có phần hả hê nói.
“Hạo Thiên, được rồi, đừng mời nữa, có nàng ta chúng ta còn không an toàn hơn ấy.” Lâm An Chi mở miệng nói.
Hạo Thiên và mọi người đều nhẹ gật đầu đồng ý.
“Phong Nhi đương nhiên là cùng một đội với ta…” Lại là một giọng nói sạch sẽ chen vào, bóng dáng Mặc Vấn Trần xuất hiện ở cửa cốc, bay vọt mấy cái đã nhảy tới trước mặt Tô Linh Phong, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của nàng, ngữ điệu yêu chiều nói, “Tiểu nha đầu, nhớ ta rồi hả?”
Nhớ cọng lông! Tô Linh Phong đẩy ma trảo trên đầu nàng ra, “Đừng làm loạn kiểu tóc của ta!”
“…” Đầu tóc nàng rối tung vầy, kiểu tóc gì chớ?!
Tá Dịch trừng mắt với Mặc Vấn Trần, khuôn mặt tuấn tú đen sì trầm xuống: “Thương Ngô, chú ý thân phận! Đừng có động chân động tay với tiểu thư!”
“Ấy ấy ấy, Thương Ngô, huynh cũng tới hả, huynh cũng quen Tiểu Phong Phong sao?” Nguyệt Quang khoát vai Mặc Vấn Trần, hiếu kỳ hỏi.
Tô Linh Phong nhướn mày, Nguyệt Quang cũng quen Mặc Vấn Trần sao? Mà hình như còn rất quen thuộc…
“Nguyệt Quang, đã lâu không gặp.” Mặc Vấn Trần cười nói: “Phong Nhi là đệ tử của ta.”
“Thật sao? Thì ra thầy của Tiểu Phong Phong là huynh, huynh phải dạy Tiểu Phong Phong thật tốt đó…”
“Đương nhiên.” Mặc Vấn Trần nhẹ mỉm cười gật đầu, sau đó quay lại phía Hạo Thiên, biểu lộ bỗng nhiên nghiêm túc, “Bị ngốc rồi hả? Còn muốn ta chào hỏi trước nữa sao?”
Cơ thể cứng ngắc từ lúc Mặc Vấn Trần đến của Hạo Thiên rốt cục cũng nhập hồn lại, cà lăm mở miệng: “Đệ tử… Bái kiến… thầy Thương Ngô…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.