Quyển 4 - Chương 269: Những lời đồn đại…
Mặc Nhã
20/06/2016
Tô Linh Phong vốn định quở mắng con Rồng con tham ăn kia vài câu nhưng
nhìn thấy cả người Tiểu Bạch chật vật không chịu nổi, lại là dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương cố gắng nén khóc kia thì lời quở mắng đến bên miệng có thế nào cũng nói không nên lời.
Cúi đầu nhìn Đoàn Tử ở trong lòng còn khóc nhè hu hu, ngoại trừ việc khóc đến thảm ra thì cũng không bị tổn hại gì.
Tô Linh Phong thở dài, xoa cơ thể nhỏ tròn vo của Đoàn Tử, an ủi: “Được rồi, đừng khóc, một lát nữa lại bảo nhà bếp làm cho con thêm hai bát “trứng dấm đường”, có được không?”
“Không có phần Tiểu Bạch!”
“Được rồi, không có phần Tiểu Bạch.” Tô Linh Phong đồng ý.
Đoàn Tử cảm thấy đã tốt rồi, bèn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng cọ cọ hai má Tô Linh Phong: “Mẹ là tốt nhất, mẹ hiểu Đoàn Tử nhất mà.”
Tiểu Bạch nắm tay nhỏ lại, đầu nhỏ cụp xuống, trong lòng lại rất phiền muộn, chẳng phải chỉ ăn hơn một phần “trứng dấm đường” thôi sao? Cái con bảo vệ đồ ăn vặt kia, có cần ra tay nặng như vậy không hả?! Hic hic ~~ mặt mày đều hốc hác rồi, hình tượng đẹp trai của nó bị hủy rồi! ~ ~ (>.<) ~ ~
Nếu không phải nó cố ý nhường thì cái con nhỏ thú yếu ớt kia có thể đánh được nó sao? Đúng là đồ không biết tốt xấu, còn đi tố cáo với chủ nhân nữa!
Tô Linh Phong nhìn thấy dáng vẻ đáng thương ỉu xìu của Tiểu Bạch thì bèn bảo Hứa Nặc cầm lấy hai quả trứng gà luộc rồi xoa mắt cho nó. Tiểu Bạch trông thấy trứng gà, trong lòng cũng được an ủi không ít, thật ra chủ nhân vẫn rất yêu thương nó đó, sau đó… Nó sẽ ăn hết hai quả trứng gà này!
Tuy mùi vị không bằng trứng dấm đường nhưng cũng không tệ lắm…
Tô Linh Phong nhìn Tiểu Bạch thè lưỡi liếm liếm miệng: “…”
Hứa Nặc nhìn cái chén không trên tay mình: “…”
Đoàn Tử nhìn hai chén “trứng dấm đường” vừa bưng tới trước mặt mình: “…”
Đột nhiên nó cảm thấy trứng dấm đường ở trong miệng chẳng có mùi vị gì cả…
Đã sắp bước sang năm mới rồi…
Trong thành Lăng Vân vô cùng náo nhiệt nhưng chủ đề mà mọi người thảo luận lại liên quan rất ít với năm mới này mà nội dung từ trên trời dưới đất đều là Cự Long và Kỵ sĩ rồng.
Tất cả mọi người đều suy đoán lai lịch của con Cự Long kia, còn có thân phận thần bí của Kỵ sĩ rồng nữa.
Có người nói, tộc Cự Long cũng không biến mất mà chúng chỉ chuyển đến một đảo nhỏ nào đó ở xa Đại lục rồi sinh sống, Cự Long này là đến Đại lục của loài người dạo chơi, hợp ý với người kia nên liền ký khế ước…
Có người nói, Cự Long được một gia tộc ở ẩn ký khế ước, theo chủ nhân ra đời đến đây rèn luyện …
Có người nói, Kỵ sĩ rồng kia chính là người Ma tộc hoặc là người Thần tộc, thật ra bọn họ giống với tộc Cự Long cũng không biến mất mà chỉ ẩn náu trong đám người mà thôi…
Có người nói, Cự Long và Kỵ sĩ rồng kia thực sự tồn tại ở thời kỳ viễn cổ bởi vì nguyên nhân nào đó mà ngủ say mất, lúc lộ diện trước mặt thế nhân là vì đi kiếm đồng tộc…
Có người nói…
Suy đoán các loại càng truyền càng không hợp lẽ thường.
Chủ đề Cự Long và Kỵ sĩ rồng không đơn giản chỉ là lưu truyền trong thành Lăng Vân mà còn truyền với tốc độ cực nhanh đến các quốc gia khác, thậm chí còn lan đến những đại lục khác…
Người của các thế lực ở khắp nơi và một số ít nhà mạo hiểm cuồng nhiệt đều đang lũ lượt vọt tới thành Lăng Vân.
Đối với những người này thì năm mới là cái gì chứ, Cự Long ở đâu mới là quan trọng!
Đương nhiên là người của các thế lực từ khắp nơi muốn tìm Kỵ sĩ rồng kia để kéo vào hắn thế lực của mình rồi. Còn với đám người mạo hiểm cuồng nhiệt thì vô cùng chấp nhất với Cự Long, tìm được Cự Long và Kỵ sĩ rồng sau đó muốn làm gì thì họ cũng không biết…
Có lẽ, chỉ là muốn chiêm ngưỡng phong thái của Cự Long và Kỵ sĩ rồng chăng? Đương nhiên, việc này cần bọn họ tìm được rồi mới nói…
Trong phủ Thành chủ thời gian này cũng rất náo nhiệt nhưng cái náo nhiệt này không hề liên quan tới Cự Long, chỉ là tất cả mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị công việc đón năm mới và làm nổi bật thêm bầu không khí năm mới mà thôi.
Đương nhiên, đám gia nhân bọn họ cũng sẽ bí mật thảo luận về Cự Long và Kỵ sỹ rồng nhưng cũng chỉ là bát quái mà thôi, bọn họ sẽ không vì bát quái mà làm trễ nãi công việc trên tay, trừ phi bọn họ không muốn làm trong phủ Thành chủ nữa.
Hai ngày nay, Tiểu Bạch vô cùng sầu khổ. Đoàn Tử cự tuyệt cùng ăn cơm với nó rồi, ngay cả ngồi trên hai bàn lớn cùng một phòng cũng không được!
Tiểu Bạch nói muốn tặng phần đồ ăn của mình cho nàng, coi như xin lỗi với nàng, bồi thường cho phần trứng dấm đường ngày đó không cẩn thận bị ăn mất.
Kết quả lại bị Đoàn Tử vô cùng khinh bỉ: “Hứ! Ngươi ăn hết đồ không phải của mẹ cho ngươi lại cầm đồ ăn của mẹ đến mà bồi thường cho ta, ngươi có thấy xấu hổ không hả?”
Tiểu Bạch: “…” Nó rất muốn nói chẳng phải trứng dấm đường ngày đó ăn hết cũng là của chủ nhân sao? Tại sao con thú cái này còn không bỏ qua không buông tha, còn đánh nó thảm như vậy?
Dù vậy lời này nó cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra, sợ Đoàn Tử càng không để ý tới nó…
Cuối cùng, Tiểu Bạch đổi phiền muộn sang ham muốn với thức ăn, trở nên càng tham ăn hơn.
Đoàn Tử một ngày ba bữa cơm, đúng giờ ăn cơm.
Mà Tiểu Bạch còn muốn ngoài ba bữa cơm ra còn tăng thêm bữa trà chiều và ăn khuya nữa!
Hơn nữa lượng đồ ăn mỗi bữa đã sớm gấp đôi Đoàn Tử!
Lúc này, đến phiên Đoàn Tử mắng Tiểu Bạch là “Đồ tham ăn” rồi!
Cũng càng ngày càng không thích để ý tới Tiểu Bạch…
Tiểu Bạch lại càng thêm phiền muộn…
Phiền muộn lại càng tham ăn…
Quả thực là càng ngày càng xấu!
Đúng là hai con thú kỳ quặc! Ha ha ha! Dạ Vi Lương và Quỷ Mị nhìn trò vui mà thấy vô cùng sung sướng…
Chuyện sức ăn của Tiểu Bạch thì ở trong phủ thành chủ này, ngoại trừ Tô Linh Phong và Tư Đồ Tiêu Sơn ra thì cũng chỉ có Hứa Nặc biết. Tuy trong lòng Hứa Nặc có giật mình nhưng vẫn rất thức thời không hỏi cái gì, cũng không nói cái gì.
Ở thế giới coi trọng vũ lực này, hoạt động rèn luyện tu luyện làm tăng thực lực có thể còn quan trọng hơn nhiều so với đợi Tết đón năm mới, một số nhà mạo hiểm vì đi rèn luyện bỏ qua ngày lễ là chuyện vô cùng bình thường, cho nên vào lúc năm mới, từ lúc Dịch Thủy Giác an bài Mặc Hạo Thiên vào đội rèn luyện ở học viện mình biết thì cũng không trở về gấp gáp.
Vào một ngày trước năm mới, Tô Linh Phong đến nơi đóng quân của đoàn lính Kim Sư ở trong thành Lăng Vân để thăm hỏi Lôi Uyên.
Sắc mặt Lôi Uyên coi như không tệ, vết thương khôi phục cũng khá tốt nên Tô Linh Phong hơi yên tâm một chút. Lúc trước nhìn thấy chỉ hận không thể ăn hết người nàng, Tô Linh Phong còn nghĩ rằng có lẽ Lôi Uyên vẫn chưa nghĩ ra.
Lôi Uyên hoàn toàn hoan nghênh cái nhìn của Tô Linh Phong, cực kỳ nhiệt tình, cực kỳ thoải mái nói chuyện với nàng, trên mặt háo hức nhìn không ra một chút dáng vẻ bị thương thế ảnh hưởng.
Tuy vậy Tô Linh Phong vẫn nhạy cảm nhận ra một tia thất lạc trong đáy mắt hắn.
“Ta có người bạn là đại sư luyện dược, có lẽ hắn có thể giúp huynh, nhưng mà bây giờ hắn đã đi rèn luyện rồi, phải đợi hắn trở về đã.” Tô Linh Phong nói với Lôi Uyên.
Lôi Uyên thấy giọng nói của Tô Linh Phong vẫn bình tĩnh nhưng thần sắc vẫn rất chân thành, con mắt lập tức sáng ngời, không còn nhăn nhó, cảm kích mà nói: “Việc này xin đa tạ Tô tiểu thư.”
“Điều nên làm thôi.” Tô Linh Phong nhàn nhạt nói “Hơn nữa ta cũng không thể bảo đảm hắn nhất định có thể giúp được ngươi.”
“Có phần hy vọng cũng được rồi.” Lôi Uyên cười nói.
Tô Linh Phong gật gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, không bỏ cuộc, liền có hy vọng.”
Nàng rất tán thưởng tính cách này của Lôi Uyên, cởi mở, cứng cỏi, tích cực và cố gắng.
Cúi đầu nhìn Đoàn Tử ở trong lòng còn khóc nhè hu hu, ngoại trừ việc khóc đến thảm ra thì cũng không bị tổn hại gì.
Tô Linh Phong thở dài, xoa cơ thể nhỏ tròn vo của Đoàn Tử, an ủi: “Được rồi, đừng khóc, một lát nữa lại bảo nhà bếp làm cho con thêm hai bát “trứng dấm đường”, có được không?”
“Không có phần Tiểu Bạch!”
“Được rồi, không có phần Tiểu Bạch.” Tô Linh Phong đồng ý.
Đoàn Tử cảm thấy đã tốt rồi, bèn dùng khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng cọ cọ hai má Tô Linh Phong: “Mẹ là tốt nhất, mẹ hiểu Đoàn Tử nhất mà.”
Tiểu Bạch nắm tay nhỏ lại, đầu nhỏ cụp xuống, trong lòng lại rất phiền muộn, chẳng phải chỉ ăn hơn một phần “trứng dấm đường” thôi sao? Cái con bảo vệ đồ ăn vặt kia, có cần ra tay nặng như vậy không hả?! Hic hic ~~ mặt mày đều hốc hác rồi, hình tượng đẹp trai của nó bị hủy rồi! ~ ~ (>.<) ~ ~
Nếu không phải nó cố ý nhường thì cái con nhỏ thú yếu ớt kia có thể đánh được nó sao? Đúng là đồ không biết tốt xấu, còn đi tố cáo với chủ nhân nữa!
Tô Linh Phong nhìn thấy dáng vẻ đáng thương ỉu xìu của Tiểu Bạch thì bèn bảo Hứa Nặc cầm lấy hai quả trứng gà luộc rồi xoa mắt cho nó. Tiểu Bạch trông thấy trứng gà, trong lòng cũng được an ủi không ít, thật ra chủ nhân vẫn rất yêu thương nó đó, sau đó… Nó sẽ ăn hết hai quả trứng gà này!
Tuy mùi vị không bằng trứng dấm đường nhưng cũng không tệ lắm…
Tô Linh Phong nhìn Tiểu Bạch thè lưỡi liếm liếm miệng: “…”
Hứa Nặc nhìn cái chén không trên tay mình: “…”
Đoàn Tử nhìn hai chén “trứng dấm đường” vừa bưng tới trước mặt mình: “…”
Đột nhiên nó cảm thấy trứng dấm đường ở trong miệng chẳng có mùi vị gì cả…
Đã sắp bước sang năm mới rồi…
Trong thành Lăng Vân vô cùng náo nhiệt nhưng chủ đề mà mọi người thảo luận lại liên quan rất ít với năm mới này mà nội dung từ trên trời dưới đất đều là Cự Long và Kỵ sĩ rồng.
Tất cả mọi người đều suy đoán lai lịch của con Cự Long kia, còn có thân phận thần bí của Kỵ sĩ rồng nữa.
Có người nói, tộc Cự Long cũng không biến mất mà chúng chỉ chuyển đến một đảo nhỏ nào đó ở xa Đại lục rồi sinh sống, Cự Long này là đến Đại lục của loài người dạo chơi, hợp ý với người kia nên liền ký khế ước…
Có người nói, Cự Long được một gia tộc ở ẩn ký khế ước, theo chủ nhân ra đời đến đây rèn luyện …
Có người nói, Kỵ sĩ rồng kia chính là người Ma tộc hoặc là người Thần tộc, thật ra bọn họ giống với tộc Cự Long cũng không biến mất mà chỉ ẩn náu trong đám người mà thôi…
Có người nói, Cự Long và Kỵ sĩ rồng kia thực sự tồn tại ở thời kỳ viễn cổ bởi vì nguyên nhân nào đó mà ngủ say mất, lúc lộ diện trước mặt thế nhân là vì đi kiếm đồng tộc…
Có người nói…
Suy đoán các loại càng truyền càng không hợp lẽ thường.
Chủ đề Cự Long và Kỵ sĩ rồng không đơn giản chỉ là lưu truyền trong thành Lăng Vân mà còn truyền với tốc độ cực nhanh đến các quốc gia khác, thậm chí còn lan đến những đại lục khác…
Người của các thế lực ở khắp nơi và một số ít nhà mạo hiểm cuồng nhiệt đều đang lũ lượt vọt tới thành Lăng Vân.
Đối với những người này thì năm mới là cái gì chứ, Cự Long ở đâu mới là quan trọng!
Đương nhiên là người của các thế lực từ khắp nơi muốn tìm Kỵ sĩ rồng kia để kéo vào hắn thế lực của mình rồi. Còn với đám người mạo hiểm cuồng nhiệt thì vô cùng chấp nhất với Cự Long, tìm được Cự Long và Kỵ sĩ rồng sau đó muốn làm gì thì họ cũng không biết…
Có lẽ, chỉ là muốn chiêm ngưỡng phong thái của Cự Long và Kỵ sĩ rồng chăng? Đương nhiên, việc này cần bọn họ tìm được rồi mới nói…
Trong phủ Thành chủ thời gian này cũng rất náo nhiệt nhưng cái náo nhiệt này không hề liên quan tới Cự Long, chỉ là tất cả mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị công việc đón năm mới và làm nổi bật thêm bầu không khí năm mới mà thôi.
Đương nhiên, đám gia nhân bọn họ cũng sẽ bí mật thảo luận về Cự Long và Kỵ sỹ rồng nhưng cũng chỉ là bát quái mà thôi, bọn họ sẽ không vì bát quái mà làm trễ nãi công việc trên tay, trừ phi bọn họ không muốn làm trong phủ Thành chủ nữa.
Hai ngày nay, Tiểu Bạch vô cùng sầu khổ. Đoàn Tử cự tuyệt cùng ăn cơm với nó rồi, ngay cả ngồi trên hai bàn lớn cùng một phòng cũng không được!
Tiểu Bạch nói muốn tặng phần đồ ăn của mình cho nàng, coi như xin lỗi với nàng, bồi thường cho phần trứng dấm đường ngày đó không cẩn thận bị ăn mất.
Kết quả lại bị Đoàn Tử vô cùng khinh bỉ: “Hứ! Ngươi ăn hết đồ không phải của mẹ cho ngươi lại cầm đồ ăn của mẹ đến mà bồi thường cho ta, ngươi có thấy xấu hổ không hả?”
Tiểu Bạch: “…” Nó rất muốn nói chẳng phải trứng dấm đường ngày đó ăn hết cũng là của chủ nhân sao? Tại sao con thú cái này còn không bỏ qua không buông tha, còn đánh nó thảm như vậy?
Dù vậy lời này nó cũng chỉ dám nghĩ trong lòng mà không dám nói ra, sợ Đoàn Tử càng không để ý tới nó…
Cuối cùng, Tiểu Bạch đổi phiền muộn sang ham muốn với thức ăn, trở nên càng tham ăn hơn.
Đoàn Tử một ngày ba bữa cơm, đúng giờ ăn cơm.
Mà Tiểu Bạch còn muốn ngoài ba bữa cơm ra còn tăng thêm bữa trà chiều và ăn khuya nữa!
Hơn nữa lượng đồ ăn mỗi bữa đã sớm gấp đôi Đoàn Tử!
Lúc này, đến phiên Đoàn Tử mắng Tiểu Bạch là “Đồ tham ăn” rồi!
Cũng càng ngày càng không thích để ý tới Tiểu Bạch…
Tiểu Bạch lại càng thêm phiền muộn…
Phiền muộn lại càng tham ăn…
Quả thực là càng ngày càng xấu!
Đúng là hai con thú kỳ quặc! Ha ha ha! Dạ Vi Lương và Quỷ Mị nhìn trò vui mà thấy vô cùng sung sướng…
Chuyện sức ăn của Tiểu Bạch thì ở trong phủ thành chủ này, ngoại trừ Tô Linh Phong và Tư Đồ Tiêu Sơn ra thì cũng chỉ có Hứa Nặc biết. Tuy trong lòng Hứa Nặc có giật mình nhưng vẫn rất thức thời không hỏi cái gì, cũng không nói cái gì.
Ở thế giới coi trọng vũ lực này, hoạt động rèn luyện tu luyện làm tăng thực lực có thể còn quan trọng hơn nhiều so với đợi Tết đón năm mới, một số nhà mạo hiểm vì đi rèn luyện bỏ qua ngày lễ là chuyện vô cùng bình thường, cho nên vào lúc năm mới, từ lúc Dịch Thủy Giác an bài Mặc Hạo Thiên vào đội rèn luyện ở học viện mình biết thì cũng không trở về gấp gáp.
Vào một ngày trước năm mới, Tô Linh Phong đến nơi đóng quân của đoàn lính Kim Sư ở trong thành Lăng Vân để thăm hỏi Lôi Uyên.
Sắc mặt Lôi Uyên coi như không tệ, vết thương khôi phục cũng khá tốt nên Tô Linh Phong hơi yên tâm một chút. Lúc trước nhìn thấy chỉ hận không thể ăn hết người nàng, Tô Linh Phong còn nghĩ rằng có lẽ Lôi Uyên vẫn chưa nghĩ ra.
Lôi Uyên hoàn toàn hoan nghênh cái nhìn của Tô Linh Phong, cực kỳ nhiệt tình, cực kỳ thoải mái nói chuyện với nàng, trên mặt háo hức nhìn không ra một chút dáng vẻ bị thương thế ảnh hưởng.
Tuy vậy Tô Linh Phong vẫn nhạy cảm nhận ra một tia thất lạc trong đáy mắt hắn.
“Ta có người bạn là đại sư luyện dược, có lẽ hắn có thể giúp huynh, nhưng mà bây giờ hắn đã đi rèn luyện rồi, phải đợi hắn trở về đã.” Tô Linh Phong nói với Lôi Uyên.
Lôi Uyên thấy giọng nói của Tô Linh Phong vẫn bình tĩnh nhưng thần sắc vẫn rất chân thành, con mắt lập tức sáng ngời, không còn nhăn nhó, cảm kích mà nói: “Việc này xin đa tạ Tô tiểu thư.”
“Điều nên làm thôi.” Tô Linh Phong nhàn nhạt nói “Hơn nữa ta cũng không thể bảo đảm hắn nhất định có thể giúp được ngươi.”
“Có phần hy vọng cũng được rồi.” Lôi Uyên cười nói.
Tô Linh Phong gật gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, không bỏ cuộc, liền có hy vọng.”
Nàng rất tán thưởng tính cách này của Lôi Uyên, cởi mở, cứng cỏi, tích cực và cố gắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.