Ma Phi Khó Theo Đuổi

Quyển 3 - Chương 106: Ra khỏi Gia thành

Mặc Nhã

25/03/2016

Trong trí nhớ của Tô Linh Phong thì cũng có chút ấn tượng với người tên Khung Nhận này, hắn là thủ hạ rất được Tô Hành coi trọng.

Bên cạnh Khung Nhận là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, dưới cằm là một chòm râu được chải vô cùng chỉnh tề, chòm râu đó mềm mại rủ xuốnng trước ngực y khiến khí chất của y thêm vài phần nho nhã.

Tô Linh Phong không nhận ra người này.

Khung Nhận hành lễ với Tô Linh Phong xong, sau đó người đàn ông trung niên có chòm râu đẹp kia tiến về phía trước một bước, mỉm cười với Tô Linh Phong rồi cũng hành lễ, “Tại hạ Tiếu Minh Lãng, ra mắt tiểu tiểu thư.”

Tiếu Minh Lãng? Chưa từng nghe qua, Tô Linh Phong hơi nhíu mày, người tên Tiếu Minh Lãng này gọi nàng là… tiểu tiểu thư?

“Không cần khách sáo, mời ngồi.” Tô Linh Phong cân nhắc một chút rồi mở miệng nói: “Phụ thân ta phái hai người tới đây tìm ta sao?”

“Nếu tiểu thư nói vậy thì đúng là đại nhân phái thuộc hạ cùng Tiếu tiên sinh đến.” Khung Nhận trả lời rất nề nếp. Trong giọng nói không có nhiều sự tôn kính, cũng không có xem thường, đây đúng là một câu trả lời máy móc.

“Tiểu tiểu thư, ông ngoại cô phái ta tới đón cô.” Tiếu Minh Lãng mỉm cười nói tiếp.

“Ông ngoại ta?” Tô Linh Phong hơi kinh ngạc, nhướn mày.

Nàng cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ của cơ thể này, nhưng không có ấn tượng gì với ông ngoại, hình như mẫu thân của nàng tự gả đến Tô gia, sau đó chưa hề qua lại với nhà mẹ đẻ, thế mà tự nhiên lại xuất hiện một người ông ngoại? Mà lại còn tới đón nàng? Nghênh đón nàng đi?

“Đúng vậy tiểu thư, chính là ông ngoại của cô, thành chủ của thành Lăng Vân muốn được gặp cô.”

“Thành Lăng Vân?” Tô Linh Phong nhướn mày.



Thành Lăng Vân ấy à! Thành Lăng Vân chính là một trong bốn thành nổi tiếng nhất ở đại lục? Thành Lăng Vân không thuộc về quyền quản lý của quốc gia hay chủng tộc nào? Hơn nữa học viện lớn trong đại lục là học viện Thanh Kiều Linh Vũ cũng ở đó…

Trong đầu Tô Linh Phong bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Mặc Vấn Trần tuấn dật xuất trần, khuôn mặt như cười như không, tất cả những thứ này hẳn là có liên quan đến hắn…

Tô Linh Phong nhíu mày trầm tư, một lát sau ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Khi nào thì chúng ta lên đường?”

Nếu Tô Hành đã phái Khung Nhận và Tiếu Minh Lãng đến tìm nàng thì chắc là Tô Hành đã ngầm đồng ý chuyện này, ông ngoại nàng có đúng là thành chủ của thành Lăng Vân hay không cũng không phải là điều quan trọng, chủ yếu là ở chỗ, người kia có cho nàng vào thành Lăng Vân không…

Ngày trước, Tô Linh Phong không bao giờ để ý đến mục đích của kẻ khác khi họ tiếp cận mình, chỉ cần không gây ra chuyện gì bất lợi cho nàng thì nàng có thể cho bọn họ tha hồ lợi dùng mình để thỏa mãn mục đích của chính bọn họ, dù sao cũng là quan hệ đôi bên cùng có lợi.

Thế nhưng không hiểu vì sao, bây giờ nàng rất muốn biết rốt cuộc thì Mặc Vấn Trần muốn gì ở nàng…

Tiếu Minh Lãng nghe vậy thì sửng sốt một chút rồi nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên là cành nhanh càng tốt, tiểu tiểu thư, trên đường đi thì cô phải đi gặp phụ thân và mẫu thân một chút.”

Vừa rồi hắn ngồi im một chỗ, bình tĩnh quan sát phản ứng của Tô Linh Phong, khi thấy nàng nghe đến ba chữ “thành Lăng Vân” cũng chỉ có nhíu mày, không có quá nhiều cảm xúc dư thừa, đồng thời vẻ mặt cũng khôi phục rất nhanh về vẻ bình tĩnh vốn có, lại còn quyết định khi nào lên đường, phản ứng bình tĩnh thế này vượt qua cả tưởng tượng của hắn, đây chính là phản ứng của một cô gái 13 tuổi sao? Tiếu Minh Lãng sờ sờ chòm râu, trong lòng có thêm vài phần hứng thú với Tô Linh Phong, nhưng lại còn có hứng thú với tiểu tử kia hơn một chút…

Đối với việc Tô Linh Phong là cháu ngoại của thành chủ của thành Lăng Vân thì khuôn mặt tuấn tú của Tá Dịch không có bất cứ cảm xúc gì, thấy Tô Linh Phong quyết định thì liền khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Ta đi chuẩn bị.” Nói rồi xoay người rời khỏi đại sảnh.

Hứa Nặc nghe xong việc này thì trong lòng giật mình không ít, vị chủ nhân này, lai lịch quả nhiên không nhỏ! Thảo nào mà Chu Mị Nhi lại sợ nàng đến vậy, ngay cả phủ thành chủ ở Gia thành không có chút phản ứng nào…

Sáng sớm ngày thứ hai.

Một chiếc xe ngựa đứng ở xa xa, theo sau là những hộ vệ cưỡi sáu tuấn mã từ cửa nam của Gia thành đi ra khỏi thành, đi về phía đông nam…

Người tới đón Tô Linh Phong ngoại trừ Tiếu Minh Lãng và Khung Nhận ra thì còn có bốn hộ vệ, đều là người của Tô phủ, hơn nữa còn là người thân tín của Tô Hành, Tô Linh Phong nhướn mày, cũng không biết đây là Tô Hành cho thành chủ của thành Lăng Vân chút mặt mũi hay là cho Mặc Vấn Trần mặt mũi nữa…



Vẫn như cũ, người điều khiển xe là Tá Dịch, Hứa Nặc thì ngồi cùng với Tô Linh Phong ở trong xe ngựa.

Hứa Nặc vén rèm ở cửa sổ xe lên, nhìn cổng thành của Gia thành càng ngày càng xa, ánh mắt hiện lên chút phức tạp, mím môi không nói gì.

“Chuyên tâm tập luyện kiếm thuật, khi nào thực lực của em đạt thành tựu thì em có thể quay trở về.” Tô Linh Phong thản nhiên nói, mắt cũng không nhìn Hứa Nặc lấy một cái, cúi đầu gãi Đoàn Tử khiến cho Đoàn Tử rât thoải mái mà mở rộng tứ chi, ngồi phịch ở trên đùi Tô Linh Phong, nước miếng không ngừng ứa ra…

“Dạ, em rõ ạ.” Hứa Nặc gật đầu, buông màn xe xuống, biểu tình trên mặt đã nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.

Khi đến Gia thành, Tô Linh Phong đã đi qua rừng Lạc Nguyệt, lần này trở về thì lại đi qua Quan Đạo, sẽ mất thêm một đoạn đường nữa.

Nhưng đi qua đại lộ thì không có ma thú qua lại, không cần lúc nào cũng phải dừng lại để săn bắn. Hơn nữa bọn họ cũng chỉ có một chiếc xe ngựa, nhìn qua thực lực của sáu hộ vệ cũng không tầm thường, vừa nhìn đã biết họ không phải là người dễ trêu chọc, cũng không có người nào có dũng khí tiến lên đánh bọn họ.

Chỉ là liên tục đi đường cũng tiết kiệm được không ít thời gian, tính đi tính lại thì không bằng trực tiếp đi qua rừng Lạc Nguyệt.

Tô Linh Phong ngồi ở trong xe, nàng tập trung suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề, Tiếu Minh Lãng và đám người này đến tìm nàng đúng sau 1 tháng lẻ ngày Mặc Vấn Trần đi, cũng vừa đúng chặng đường từ thành Lăng Vân đến Lê thành, sau đó đến Gia Thành, nếu như chuyện này thực sự có quan hệ với Mặc Vấn Trần, vậy thì…. Hắn trực tiếp dùng linh thuật không gian quay về thành Lăng Vân sao? Linh thuật không gian của hắn đã lớn mạnh đến loại tình trạng này sao?

Hoàng hôn, ngày thứ mười bốn, đoàn người Tô Linh Phong rốt cuộc cũng về tới Lê thành…

Vào Tô phủ, Tô Linh Phong rõ ràng cảm giác được những thái độ khác nhau của mọi người trong phủ đối với nàng, có tò mò, có tìm tòi, có nịnh nọt, kính sợ, dè dặt…. Đủ các loại thái độ khác nhau… Ngay cả tam phu nhân luôn luôn xem nàng không vừa mắt lúc này trên mặt cũng mang theo ý cười.

Thay đổi tốt nhất phải kể tới mẹ đẻ của Tô Linh Phong, nhị phu nhân, vẻ u buồn ngày xưa đã không thấy đâu, hai đầu lông mày cũng đã thư thái hơn khiến vẻ mặt lộ vẻ tươi đẹp, khiến bà như trẻ lại mấy tuổi, vốn khuôn mặt xinh đẹp, phối hợp với khí chất tự tin hàm xúc uyển chuyển khiến bà càng thêm hấp dẫn.

“Linh Phong ra mắt phụ thân, đại phu nhân, mẫu thân, tam phu nhân.” Tô Linh Phong thấy trong phòng đầy đủ mọi người thì lập tức hành lễ với mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Phi Khó Theo Đuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook