Chương 5: Đúc Kiếm Đường
Điển Lâm
07/10/2023
Edit: một
Ngày hôm sau, bầu không khí ở Nghi Viên trở nên nghiêm trọng bất thường.
Đám người tiên đồng lúc nào cũng trong tư thế cảnh giác, sợ rằng Tiên Quân sẽ đến tận cửa nắm cổ áo của Ma Quânrồi bắt hắn giao ra Vô Vọng Hương Chi Thuỷ.
Thời Tễ vẫn một bộ vân đạm phong khinh, tỏ ra rằng mình sẽ không làm như thế.
Sóc Nguyệt cảm thán một câu: "Tiên Quânluôn rất biết cách kiềm chế bản thân!"
Thời Tễ: "Không, chỉ là hôm qua ta đã tiêu hao quá nhiều công lực, ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."
Đám người tiên đồng: "........"
Chuyện của hạt mầm cứ làm y phiền não không thôi.
Thời Tễ không muốn có dính líu đến Chúc Hành Thù cho nên y liền đi tìm cách khác.
Thảo Mộc Đạo Quântiền nhiệm, hay còn gọi là Lão Đằng Tiên, nay đã về hưu cũng đang ngụ tại Anh Thành. Thời Tễ muốn đến cửa hỏi thăm xem lão có trữ chút Vô Vọng Hương Chi Thuỷ nào hay không.
Lão Đằng Tiên có chút khó xử: "Vô Vọng Hương Chi Thuỷ dùng để nuôi dưỡng linh hồn, rất hiếm có người dùng, thế nên ở chỗ của ta cũng không có....."
Sau một lúc hàn huyên, Thời Tễ vừa định đứng lên xin cáo từ thì Lão Đằng Tiên đột nhiên kéo hắn lại, sắc mặt âm trầm mà nói: "Tiên Quânnếu như bị tên Ma Quânkia gây khó dễ thì đừng chịu đựng một mình, các tiên nhân trong thành đều sẽ đứng ra giúp ngài!"
Thời Tễ cười một tiếng: "Hắn không gây khó dễ cho ta được đâu."
"Ai~ chúng ta đều đã biết hết rồi, ngài không cần tỏ ra kiên cường." Lão Đằng Tiên thở dài, "Sáng nay Ma Quânvừa tung tin rằng hắn có thể tuỳ tiện sai khiến ngài tu sửa hết cả một Phủ Thành Chủ, bây giờ ngay cả bảng hiệu trước cửa cũng toả ra Tiên Khí của ngài."
Thời Tễ: "?"
Lão Đằng Tiên len lén lau đi nước mắt: "Hắn còn nói rằng, đây chính là ngài đích thân đến cửa để cầu hoà."
Thời Tễ: "..........."
"Hắn nói, ngài chỉ làm có như thế thì vẫn chưa đủ để hắn tha thứ, nếu như ngài đến chịu đòn nhận tội thì có thể hắn sẽ xem xét lại."
Thời Tễ nghĩ thầm: Tên ma đầu này chết chắc rồi.
Lão Đằng Tiên: "Tính cách của ngài chúng ta đều biết, nhất định là tên ma đầu đó cố ý làm khó ngài, sau đó thêm mắm thêm muối rồi tung tin ra, mục đích chính là để huỷ hoại thanh danh của ngài. Tiên Quân, nếu như ngài cần trợ giúp thì cứ nói với chúng ta một tiếng."
Thời Tễ vẫn ôn hoà nhã nhặn như cũ, nói lời cáo biệt với lão: "Ta không sao, mọi người không cần quá lo lắng. Tên ma đầu kia chỉ đang nói hươu nói vượn mà thôi."
Vừa xoay người lại thì Thời Tễ suýt chút đã trẹo chân té ngã, tiên lực của y chẳng còn lại bao nhiêu, nên đã khiến cho thân thể suy nhược đứng không vững.
Lão Đằng Tiên che miệng.
Sức khoẻ của Tiên Quânquả nhiên không ổn. Chắc chắn là tên ma đầu kia đã làm một điều gì đó rất vô nhân đạo đối với Tiên Quân, nhưng ngài ấy vẫn sẵn sàng chịu đựng hết mọi thứ để đổi lại sự bình yên cho cả thành.
Nỗi căm hận Ma Quâncàng tăng lên, lão tức giận phất tay áo, vội vàng chạy đi thông báo tin tức cho những tiên nhân khác.
_____
Hy vọng tìm được Vô Vọng Hương Chi Thuỷ từ chỗ khác của Thời Tễ bị dập tắt hoàn toàn, cuối cùng y đã quyết định sẽ đến Đúc Kiếm Đường một chuyến.
Ma Quânchắc chắn sẽ không rảnh rỗi đến nỗi tự mình đi canh giữ Đúc Kiếm Đường. Những tên ma binh kia rất kiêng dè Thời Tễ cho nên nhất định cũng không dám làm khó y.
Thời Tễ nghĩ một hồi, y quyết định tốc chiến tốc thắng, chắc là lần này sẽ lấy được thôi.
Y đi về hướng nam của Anh Thành.
Nhưng nằm ngoài dự đoán, xung quanh Đúc Kiếm Đường không hề có một bóng người nào cả.
Cửa bị đẩy ra.
Thời Tễ tìm hết một lượt cũng không tìm thấy thứ mình cần, cuối cùng y đi vào cửa sau của Đúc Kiếm Đường dẫn đến thác nước phía sau núi.
Một thanh kiếm đen huyền được treo bên dưới thác, liên tục bị dòng nước chảy xiết tấn công, thỉnh thoảng phát ra ánh sáng màu đỏ trông rất quái dị.
Ánh mắt của Thời Tễ chợt loé sáng.
Một lu nước được đặt ở trên bờ, trong đó chứa Vô Vọng Hương Chi Thuỷ. Chắc hẳn là được chuẩn bị để rèn luyện lại một lần cuối trước khi hoàn tất thanh kiếm.
Thời Tễ bước nhẹ nhàng về phía lu nước, đột nhiên bên tai y vang lên tiếng nước bắn tung toé, nương theo đó là một tiếng rên rỉ quỷ dị.
Thanh hắc kiếm kia tựa hồ như đang bị thiêu đốt, toàn thân kiếm đỏ rực, tất cả nước được tưới vào đều biến thành hơi nước bốc hơi lên trời. Một luồng ma khí dày đặc bao quanh thanh kiếm, giống như đang muốn phá bỏ xiềng xích để trốn thoát ra ngoài.
Lúc này Thời Tễ mới nhận ra dưới thác nước còn có một người khác.
Chúc Hành Thù ngồi thiền, hắn đang cố gắng dùng ý niệm để chế phục thanh kiếm này.
Hắn nhắm mắt, bị dòng nước ào ào dội xuống từ đầu đến chân, như thể một vị tu sĩ khổ hạnh đã nhập thiền.
Hắn chỉ mặc một tầng áo mỏng, bị nước làm đẫm ướt, lộ rõ từng tấc cơ bắp cứng cáp, mái tóc dày xoã thành từng lọn vắt ngang trên bả vai, khuôn mặt phảng phất yêu khí, làn da bởi vì ngâm trong dòng nước đã trở nên trắng bệch, bờ môi tiên diễm như máu, tà mị mê người.
Bộ dạng của Chúc Hành Thù bây giờ chẳng khác nào yêu tăng.
Dù rằng Thời Tễ không thích hắn nhưng cũng không thể không thừa nhận, khi Chúc Hành Thù không nói chuyện, hắn toả ra một loại khí chất bất phàm, soái khí ngời ngời.
Đáng tiếc, một đứa trẻ như thế lại mắc phải chứng hoang tưởng.
Đột nhiên có một luồng ma khí thoát ra khỏi thanh kiếm, khi nó phát hiện ra Thời Tễ thì lập tức phi đến như đàn ong vỡ tổ.
Thời Tễ không nhiều lời liền vung tay phản kích.
Ngay lúc đó Thời Tễ lập tức sững người.
Hôm qua y hao tổn quá nhiều công lực cho nên đến bây giờ vẫn còn chưa hồi phục lại kịp.
Oan có đầu, nợ có chủ.
Kẻ mà hôm qua cố ý khiến y phải hao tổn một lượng lớn tiên lực đang an tĩnh ngồi dưới thác nước.
Tấm khiên bằng thịt lớn như vậy, không dùng thì phí.
Ma khí trong không trung giống như có linh trí, nó đuổi theo sau lưng Thời Tễ, bay vọt đến phía của Chúc Hành Thù.
Bùm ------------
Ở phía bên dưới thác, gần như một nửa lượng nước trong hồ bị bắn ra giữa không trung, rồi ào ào rơi xuống giống như vừa có một trận mưa to.
Chúc Hành Thù bị ma khí công kích, hắn lập tức mở mắt ra, khuôn mặt vốn xán lạn khi nãy bây giờ lại trở nên tối sầm.
Khi Chúc Hành Thù vừa mở mắt, hắn liền tức điên mà định quát lên rằng: Rốt cuộc là tên mù nào đột ngột xông vào làm kinh động đến ma khí!
Nhưng sau khi Chúc Hành Thù nhìn thấy người nọ, hàng đống câu chửi rủa liền bị nuốt vào trong bụng, hắn chăm chăm nhìn vào nam nhân trước mặt.
Hai ánh mắt đụng nhau giữa làn hơi nước.
Bây giờ toàn bộ thân thể của Thời Tễ cũng đã ướt sũng. Y mặc một bộ y phục màu trắng, sau khi bị nước thấm ướt thì dính sát vào thân, làm lộ ra thân hình thon gầy bên dưới lớp áo.
Đây vốn phải là một hình ảnh rất chật vật của Tiên Quân. Nhưng lúc này đây, Chúc Hành Thù - kẻ luôn muốn nhìn thấy bộ dạng mất mặt của Thời Tễ, thế nào cũng không nhìn thấy được một chút chật vật nào toát ra trên người của y cả.
Hắn chỉ nhìn thấy trước mắt mình là một hình ảnh rất đẹp.
Đẹp đến lay động lòng người.
Không được! Ta còn chưa tha thứ cho hắn đâu!
Không thể bị sắc đẹp mê hoặc được!
Hôm nay Thời Tễ cố ý đến tìm mình, chắc hẳn là đã nghe được lời đồn đại trong thành cho nên muốn đến để cầu xin tha thứ đây mà.
"Tiên Quân, sao ngươi lại ở đây? Lẽ nào là muốn đến chịu đòn nhận tội thật sao?"
Nhớ đến Lão Đằng Tiên, Thời Tễ xém chút đã không nhịn được mà giáng một chưởng xuống giữa trán hắn.
"Ta không biết rằng ngươi cũng ở đây."
"Thế ngươi đến đây làm gì?"
Haha, hắn đã chịu thua rồi, hắn chắc chắn là cố ý đến tìm mình, nhưng lại xấu hổ không dám thừa nhận chứ gì?
Trên trán của Thời Tễ bắt đầu nổi lên từng đường gân xanh rõ rệt. Y không thể nói cho Chúc Hành Thù biết rằng y đến để lấy Vô Vọng Hương Chi Thuỷ được, bởi vì với tính cách của Chúc Hành Thù thì hắn nhất định sẽ lấy nó ra để uy hiếp y.
Chúc Hành Thù khẽ nhếch môi, một tay đặt ở bên người Thời Tễ rồi nghiêng nửa thân người áp sát y: "Ngươi giải thích thử xem nào?"
Thời Tễ mím môi im lặng.
Chúc Hành Thù nghiền ngẫm nhìn nam nhân trước mặt, tựa như hắn có thể biết rõ trong lòng Thời Tễ đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên một luồng ma khí khác lại tiếp tục thoát ra khỏi thanh kiếm, lập tức bay thẳng về phía của Thời Tễ và Chúc Hành Thù.
Ánh mắt của Thời Tễ như bị đóng băng, y vừa chuẩn bị tránh đi thì ------ Đột nhiên Chúc Hành Thù lao tới, dang tay che lấy phía sau gáy của Thời Tễ, ôm y ngã sang một bên.
"Cẩn thận!"
Cả hai ôm nhau rồi lăn đúng ba vòng trên tảng đá xong mới dừng lại.
Thời Tễ: ".........."
Chúc Hành Thù: "Ngươi có bị thương không vậy?"
Thời Tễ: ".........."
Chúc Hành Thù: "Ngươi nói chuyện đi chứ?"
Thời Tễ đẩy vai hắn: "Nếu như ngươi còn không đứng dậy thì ta sẽ bị ngươi đè bẹp dí."
Chúc Hành Thù đơ người một lúc, mới nhận ra rằng hắn vừa thất thố.
Dưới lớp y phục đã ướt sũng, da thịt của hai nam nhân nọ ma sát vào nhau, những xúc cảm cho dù là nhỏ nhặt nhất cũng trở nên rõ rệt vô cùng.
Chúc Hành Thù vội vàng đứng dậy, xoay đầu đi để kiểm soát lại biểu cảm của mình.
Mình lo lắng cho hắn làm gì chứ? Mình vẫn chưa tha thứ cho hắn mà!
Chúc Hành Thù nghĩ đi nghĩ lại một hồi, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại. Nhưng hình ảnh của Thời Tễ cứ hiện lên trong đầu hắn.
Thời Tễ không biết bây giờ trong đầu Chúc Hành Thù đang suy nghĩ chuyện gì, nhân cơ hội đó, Thời Tễ tỏ vẻ bâng quơ hỏi: "Thứ gì đang ở trong thanh kiếm này vậy?"
"Ngươi không nhận ra thanh kiếm này sao?"
Thời Tễ nghi hoặc đáp: "Ta nên nhận ra nó sao?"
Chúc Hành Thù vừa định nói gì đó lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt cũng mang theo chút ngờ vực.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn cố bình tĩnh lại, đáp lời: "Đây là thanh kiếm mà ta đã dùng kể từ khi bái ngươi làm sư."
"Ta đã nói rồi, giữa chúng ta không có quan hệ gì cả."
Thời Tễ hiểu rõ một khi đề tài này được nhắc đến thì y và Chúc Hành Thù chắc chắn sẽ lại cãi nhau một trận ầm ĩ nữa.
Thân là trưởng bối, Thời Tễ biết mình không nên chấp nhặt những chuyện này, thế là y đã dứt khoát mở lời để kết thúc vấn đề: "Được rồi, được rồi, cứ xem như là ta không nhớ rõ đi, không phải là do ngươi, được chưa?"
Rõ ràng là Chúc Hành Thù không thoải mái nhưng hắn vẫn cố dời sự chú ý vào thanh kiếm.
"Năm đó, ngươi nói rằng ta có thể xuất sư nên đã đuổi ta khỏi Thiên Giới. Khi ấy quan hệ giữa hai giới Tiên Ma đang đứng trên bờ vực tan vỡ, thế là ta đã quyết định trở về với tộc nhân của mình. Tại Ma Giới, ta đã gặp được vị sư phụ thứ hai."
Chính là Ma Quântiền nhiệm, Kỳ Vưu.
Cũng chính là kẻ đã bị Chúc Hành Thù một kiếm đâm xuyên người, phong ấn dưới vực sâu.
Giọng nói của Chúc Hành Thù vừa vô tình lại tàn nhẫn: "Vào lúc ta đâm nàng ta, nàng ta đã gom hết sự oán hận dồn vào một phách cuối cùng, sau đó cứ bám riết lấy ta. Để thoát khỏi nàng ta, ta đã đem hồn phách của nàng phong ấn bên trong thanh kiếm này để luyện thành kiếm linh, cũng xem như là đảo ngược tình thế, lợi dụng lại nàng ta."
Đối xử với sư phụ của mình một cách vô tình như thế, tâm tính thật đúng là tàn nhẫn, độc ác.
Trong lòng Thời Tễ âm thầm cảm thấy không thoải mái: "Ngươi chưa hoàn toàn áp chế được nàng ta bởi thế mới hay bị phản phệ, cho nên ngươi cần thường xuyên rèn luyện. Vào lúc ngươi ở chiến tuyến, lệ khí trên thân kiếm quá nặng nên ngươi không có cách nào áp chế nổi. Đúng không?"
"Đúng vậy."
Chúc Hành thù không hề cố gắng bào chữa.
Hắn có thể nhìn ra sự chán ghét trong đôi mắt của Thời Tễ, nhưng lại không nhận ra được ánh mắt của chính mình đang dần trở nên ảm đạm.
Bỗng nhiên, con ngươi của Thời Tễ co rút lại: "Phong ấn bị phá rồi!"
Oán khí từ thanh kiếm toả ra ngợp trời, chẳng mấy chốc đã lấp kín bầu trời bên dưới thác.
Hôm nay y đơn giản chỉ muốn đến lấy nước mà thôi.
Thế nào lại dính líu tới chuyện giữa Chúc Hành Thù và vị "nhị sư phụ" kia của hắn vậy?
Ngoài dự đoán của Thời Tễ, Chúc Hành Thù thế mà lại ra vẻ Quântử đứng chắn trước mặt y: "Ta đã xử lý chuyện này rất nhiều lần rồi, ta có kinh nghiệm, cứ giao cho ta là được."
Một cỗ ma khí cường đại được phóng thích, hoá thành vô số ngọn lửa xua tan đi đám mây đen đang che phủ bầu trời.
Thời Tễ thở phào nhẹ nhõm, vào lúc Chúc Hành Thù và luồng ma khí kia đang giằng co mà nhảy lên bờ.
Nếu như Chúc Hành Thù đã có thể xử lý được thì mình sẽ nhân lúc hắn không chú ý mà lấy Vô Vọng Hương Chi Thuỷ rồi rời đi.
Đầu óc của tên ma đầu Chúc Hành Thù này có vấn đề, hắn luôn tự mình bịa ra rất nhiều chuyện. Thời Tễ cảm thấy nếu như bây giờ đi giúp hắn thì hắn nhất định sẽ bị hoang tưởng rằng mình đang muốn lấy lòng hắn.
Bàn tay mảnh khảnh của y vươn đến chiếc lu.
Khoảng khắc đầu ngón tay vừa chạm đến chiếc lu thì đột nhiên ma lực của Chúc Hành Thù từ đâu cuốn quanh thân lu, nhấc bổng nó bay mất.
Thời Tễ bắt hụt: "?"
Chúc Hành Thù hoàn toàn tậo trung vào phong ấn, hắn nỗ lực đổ hết nước trong lu vào trong thanh kiếm.
Vô Vọng Hương Chi Thuỷ bị hấp thụ ngay sau khi chạm vào thanh kiếm, tất cả ma khí vừa thoát ra lại bị nhốt vào thanh kiếm một lần nữa.
Khung cảnh khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Về phần Vô Vọng Hương Chi Thuỷ.
Không còn dù chỉ là một giọt........
Ngày hôm sau, bầu không khí ở Nghi Viên trở nên nghiêm trọng bất thường.
Đám người tiên đồng lúc nào cũng trong tư thế cảnh giác, sợ rằng Tiên Quân sẽ đến tận cửa nắm cổ áo của Ma Quânrồi bắt hắn giao ra Vô Vọng Hương Chi Thuỷ.
Thời Tễ vẫn một bộ vân đạm phong khinh, tỏ ra rằng mình sẽ không làm như thế.
Sóc Nguyệt cảm thán một câu: "Tiên Quânluôn rất biết cách kiềm chế bản thân!"
Thời Tễ: "Không, chỉ là hôm qua ta đã tiêu hao quá nhiều công lực, ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn."
Đám người tiên đồng: "........"
Chuyện của hạt mầm cứ làm y phiền não không thôi.
Thời Tễ không muốn có dính líu đến Chúc Hành Thù cho nên y liền đi tìm cách khác.
Thảo Mộc Đạo Quântiền nhiệm, hay còn gọi là Lão Đằng Tiên, nay đã về hưu cũng đang ngụ tại Anh Thành. Thời Tễ muốn đến cửa hỏi thăm xem lão có trữ chút Vô Vọng Hương Chi Thuỷ nào hay không.
Lão Đằng Tiên có chút khó xử: "Vô Vọng Hương Chi Thuỷ dùng để nuôi dưỡng linh hồn, rất hiếm có người dùng, thế nên ở chỗ của ta cũng không có....."
Sau một lúc hàn huyên, Thời Tễ vừa định đứng lên xin cáo từ thì Lão Đằng Tiên đột nhiên kéo hắn lại, sắc mặt âm trầm mà nói: "Tiên Quânnếu như bị tên Ma Quânkia gây khó dễ thì đừng chịu đựng một mình, các tiên nhân trong thành đều sẽ đứng ra giúp ngài!"
Thời Tễ cười một tiếng: "Hắn không gây khó dễ cho ta được đâu."
"Ai~ chúng ta đều đã biết hết rồi, ngài không cần tỏ ra kiên cường." Lão Đằng Tiên thở dài, "Sáng nay Ma Quânvừa tung tin rằng hắn có thể tuỳ tiện sai khiến ngài tu sửa hết cả một Phủ Thành Chủ, bây giờ ngay cả bảng hiệu trước cửa cũng toả ra Tiên Khí của ngài."
Thời Tễ: "?"
Lão Đằng Tiên len lén lau đi nước mắt: "Hắn còn nói rằng, đây chính là ngài đích thân đến cửa để cầu hoà."
Thời Tễ: "..........."
"Hắn nói, ngài chỉ làm có như thế thì vẫn chưa đủ để hắn tha thứ, nếu như ngài đến chịu đòn nhận tội thì có thể hắn sẽ xem xét lại."
Thời Tễ nghĩ thầm: Tên ma đầu này chết chắc rồi.
Lão Đằng Tiên: "Tính cách của ngài chúng ta đều biết, nhất định là tên ma đầu đó cố ý làm khó ngài, sau đó thêm mắm thêm muối rồi tung tin ra, mục đích chính là để huỷ hoại thanh danh của ngài. Tiên Quân, nếu như ngài cần trợ giúp thì cứ nói với chúng ta một tiếng."
Thời Tễ vẫn ôn hoà nhã nhặn như cũ, nói lời cáo biệt với lão: "Ta không sao, mọi người không cần quá lo lắng. Tên ma đầu kia chỉ đang nói hươu nói vượn mà thôi."
Vừa xoay người lại thì Thời Tễ suýt chút đã trẹo chân té ngã, tiên lực của y chẳng còn lại bao nhiêu, nên đã khiến cho thân thể suy nhược đứng không vững.
Lão Đằng Tiên che miệng.
Sức khoẻ của Tiên Quânquả nhiên không ổn. Chắc chắn là tên ma đầu kia đã làm một điều gì đó rất vô nhân đạo đối với Tiên Quân, nhưng ngài ấy vẫn sẵn sàng chịu đựng hết mọi thứ để đổi lại sự bình yên cho cả thành.
Nỗi căm hận Ma Quâncàng tăng lên, lão tức giận phất tay áo, vội vàng chạy đi thông báo tin tức cho những tiên nhân khác.
_____
Hy vọng tìm được Vô Vọng Hương Chi Thuỷ từ chỗ khác của Thời Tễ bị dập tắt hoàn toàn, cuối cùng y đã quyết định sẽ đến Đúc Kiếm Đường một chuyến.
Ma Quânchắc chắn sẽ không rảnh rỗi đến nỗi tự mình đi canh giữ Đúc Kiếm Đường. Những tên ma binh kia rất kiêng dè Thời Tễ cho nên nhất định cũng không dám làm khó y.
Thời Tễ nghĩ một hồi, y quyết định tốc chiến tốc thắng, chắc là lần này sẽ lấy được thôi.
Y đi về hướng nam của Anh Thành.
Nhưng nằm ngoài dự đoán, xung quanh Đúc Kiếm Đường không hề có một bóng người nào cả.
Cửa bị đẩy ra.
Thời Tễ tìm hết một lượt cũng không tìm thấy thứ mình cần, cuối cùng y đi vào cửa sau của Đúc Kiếm Đường dẫn đến thác nước phía sau núi.
Một thanh kiếm đen huyền được treo bên dưới thác, liên tục bị dòng nước chảy xiết tấn công, thỉnh thoảng phát ra ánh sáng màu đỏ trông rất quái dị.
Ánh mắt của Thời Tễ chợt loé sáng.
Một lu nước được đặt ở trên bờ, trong đó chứa Vô Vọng Hương Chi Thuỷ. Chắc hẳn là được chuẩn bị để rèn luyện lại một lần cuối trước khi hoàn tất thanh kiếm.
Thời Tễ bước nhẹ nhàng về phía lu nước, đột nhiên bên tai y vang lên tiếng nước bắn tung toé, nương theo đó là một tiếng rên rỉ quỷ dị.
Thanh hắc kiếm kia tựa hồ như đang bị thiêu đốt, toàn thân kiếm đỏ rực, tất cả nước được tưới vào đều biến thành hơi nước bốc hơi lên trời. Một luồng ma khí dày đặc bao quanh thanh kiếm, giống như đang muốn phá bỏ xiềng xích để trốn thoát ra ngoài.
Lúc này Thời Tễ mới nhận ra dưới thác nước còn có một người khác.
Chúc Hành Thù ngồi thiền, hắn đang cố gắng dùng ý niệm để chế phục thanh kiếm này.
Hắn nhắm mắt, bị dòng nước ào ào dội xuống từ đầu đến chân, như thể một vị tu sĩ khổ hạnh đã nhập thiền.
Hắn chỉ mặc một tầng áo mỏng, bị nước làm đẫm ướt, lộ rõ từng tấc cơ bắp cứng cáp, mái tóc dày xoã thành từng lọn vắt ngang trên bả vai, khuôn mặt phảng phất yêu khí, làn da bởi vì ngâm trong dòng nước đã trở nên trắng bệch, bờ môi tiên diễm như máu, tà mị mê người.
Bộ dạng của Chúc Hành Thù bây giờ chẳng khác nào yêu tăng.
Dù rằng Thời Tễ không thích hắn nhưng cũng không thể không thừa nhận, khi Chúc Hành Thù không nói chuyện, hắn toả ra một loại khí chất bất phàm, soái khí ngời ngời.
Đáng tiếc, một đứa trẻ như thế lại mắc phải chứng hoang tưởng.
Đột nhiên có một luồng ma khí thoát ra khỏi thanh kiếm, khi nó phát hiện ra Thời Tễ thì lập tức phi đến như đàn ong vỡ tổ.
Thời Tễ không nhiều lời liền vung tay phản kích.
Ngay lúc đó Thời Tễ lập tức sững người.
Hôm qua y hao tổn quá nhiều công lực cho nên đến bây giờ vẫn còn chưa hồi phục lại kịp.
Oan có đầu, nợ có chủ.
Kẻ mà hôm qua cố ý khiến y phải hao tổn một lượng lớn tiên lực đang an tĩnh ngồi dưới thác nước.
Tấm khiên bằng thịt lớn như vậy, không dùng thì phí.
Ma khí trong không trung giống như có linh trí, nó đuổi theo sau lưng Thời Tễ, bay vọt đến phía của Chúc Hành Thù.
Bùm ------------
Ở phía bên dưới thác, gần như một nửa lượng nước trong hồ bị bắn ra giữa không trung, rồi ào ào rơi xuống giống như vừa có một trận mưa to.
Chúc Hành Thù bị ma khí công kích, hắn lập tức mở mắt ra, khuôn mặt vốn xán lạn khi nãy bây giờ lại trở nên tối sầm.
Khi Chúc Hành Thù vừa mở mắt, hắn liền tức điên mà định quát lên rằng: Rốt cuộc là tên mù nào đột ngột xông vào làm kinh động đến ma khí!
Nhưng sau khi Chúc Hành Thù nhìn thấy người nọ, hàng đống câu chửi rủa liền bị nuốt vào trong bụng, hắn chăm chăm nhìn vào nam nhân trước mặt.
Hai ánh mắt đụng nhau giữa làn hơi nước.
Bây giờ toàn bộ thân thể của Thời Tễ cũng đã ướt sũng. Y mặc một bộ y phục màu trắng, sau khi bị nước thấm ướt thì dính sát vào thân, làm lộ ra thân hình thon gầy bên dưới lớp áo.
Đây vốn phải là một hình ảnh rất chật vật của Tiên Quân. Nhưng lúc này đây, Chúc Hành Thù - kẻ luôn muốn nhìn thấy bộ dạng mất mặt của Thời Tễ, thế nào cũng không nhìn thấy được một chút chật vật nào toát ra trên người của y cả.
Hắn chỉ nhìn thấy trước mắt mình là một hình ảnh rất đẹp.
Đẹp đến lay động lòng người.
Không được! Ta còn chưa tha thứ cho hắn đâu!
Không thể bị sắc đẹp mê hoặc được!
Hôm nay Thời Tễ cố ý đến tìm mình, chắc hẳn là đã nghe được lời đồn đại trong thành cho nên muốn đến để cầu xin tha thứ đây mà.
"Tiên Quân, sao ngươi lại ở đây? Lẽ nào là muốn đến chịu đòn nhận tội thật sao?"
Nhớ đến Lão Đằng Tiên, Thời Tễ xém chút đã không nhịn được mà giáng một chưởng xuống giữa trán hắn.
"Ta không biết rằng ngươi cũng ở đây."
"Thế ngươi đến đây làm gì?"
Haha, hắn đã chịu thua rồi, hắn chắc chắn là cố ý đến tìm mình, nhưng lại xấu hổ không dám thừa nhận chứ gì?
Trên trán của Thời Tễ bắt đầu nổi lên từng đường gân xanh rõ rệt. Y không thể nói cho Chúc Hành Thù biết rằng y đến để lấy Vô Vọng Hương Chi Thuỷ được, bởi vì với tính cách của Chúc Hành Thù thì hắn nhất định sẽ lấy nó ra để uy hiếp y.
Chúc Hành Thù khẽ nhếch môi, một tay đặt ở bên người Thời Tễ rồi nghiêng nửa thân người áp sát y: "Ngươi giải thích thử xem nào?"
Thời Tễ mím môi im lặng.
Chúc Hành Thù nghiền ngẫm nhìn nam nhân trước mặt, tựa như hắn có thể biết rõ trong lòng Thời Tễ đang nghĩ gì.
Bỗng nhiên một luồng ma khí khác lại tiếp tục thoát ra khỏi thanh kiếm, lập tức bay thẳng về phía của Thời Tễ và Chúc Hành Thù.
Ánh mắt của Thời Tễ như bị đóng băng, y vừa chuẩn bị tránh đi thì ------ Đột nhiên Chúc Hành Thù lao tới, dang tay che lấy phía sau gáy của Thời Tễ, ôm y ngã sang một bên.
"Cẩn thận!"
Cả hai ôm nhau rồi lăn đúng ba vòng trên tảng đá xong mới dừng lại.
Thời Tễ: ".........."
Chúc Hành Thù: "Ngươi có bị thương không vậy?"
Thời Tễ: ".........."
Chúc Hành Thù: "Ngươi nói chuyện đi chứ?"
Thời Tễ đẩy vai hắn: "Nếu như ngươi còn không đứng dậy thì ta sẽ bị ngươi đè bẹp dí."
Chúc Hành Thù đơ người một lúc, mới nhận ra rằng hắn vừa thất thố.
Dưới lớp y phục đã ướt sũng, da thịt của hai nam nhân nọ ma sát vào nhau, những xúc cảm cho dù là nhỏ nhặt nhất cũng trở nên rõ rệt vô cùng.
Chúc Hành Thù vội vàng đứng dậy, xoay đầu đi để kiểm soát lại biểu cảm của mình.
Mình lo lắng cho hắn làm gì chứ? Mình vẫn chưa tha thứ cho hắn mà!
Chúc Hành Thù nghĩ đi nghĩ lại một hồi, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại. Nhưng hình ảnh của Thời Tễ cứ hiện lên trong đầu hắn.
Thời Tễ không biết bây giờ trong đầu Chúc Hành Thù đang suy nghĩ chuyện gì, nhân cơ hội đó, Thời Tễ tỏ vẻ bâng quơ hỏi: "Thứ gì đang ở trong thanh kiếm này vậy?"
"Ngươi không nhận ra thanh kiếm này sao?"
Thời Tễ nghi hoặc đáp: "Ta nên nhận ra nó sao?"
Chúc Hành Thù vừa định nói gì đó lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt cũng mang theo chút ngờ vực.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn cố bình tĩnh lại, đáp lời: "Đây là thanh kiếm mà ta đã dùng kể từ khi bái ngươi làm sư."
"Ta đã nói rồi, giữa chúng ta không có quan hệ gì cả."
Thời Tễ hiểu rõ một khi đề tài này được nhắc đến thì y và Chúc Hành Thù chắc chắn sẽ lại cãi nhau một trận ầm ĩ nữa.
Thân là trưởng bối, Thời Tễ biết mình không nên chấp nhặt những chuyện này, thế là y đã dứt khoát mở lời để kết thúc vấn đề: "Được rồi, được rồi, cứ xem như là ta không nhớ rõ đi, không phải là do ngươi, được chưa?"
Rõ ràng là Chúc Hành Thù không thoải mái nhưng hắn vẫn cố dời sự chú ý vào thanh kiếm.
"Năm đó, ngươi nói rằng ta có thể xuất sư nên đã đuổi ta khỏi Thiên Giới. Khi ấy quan hệ giữa hai giới Tiên Ma đang đứng trên bờ vực tan vỡ, thế là ta đã quyết định trở về với tộc nhân của mình. Tại Ma Giới, ta đã gặp được vị sư phụ thứ hai."
Chính là Ma Quântiền nhiệm, Kỳ Vưu.
Cũng chính là kẻ đã bị Chúc Hành Thù một kiếm đâm xuyên người, phong ấn dưới vực sâu.
Giọng nói của Chúc Hành Thù vừa vô tình lại tàn nhẫn: "Vào lúc ta đâm nàng ta, nàng ta đã gom hết sự oán hận dồn vào một phách cuối cùng, sau đó cứ bám riết lấy ta. Để thoát khỏi nàng ta, ta đã đem hồn phách của nàng phong ấn bên trong thanh kiếm này để luyện thành kiếm linh, cũng xem như là đảo ngược tình thế, lợi dụng lại nàng ta."
Đối xử với sư phụ của mình một cách vô tình như thế, tâm tính thật đúng là tàn nhẫn, độc ác.
Trong lòng Thời Tễ âm thầm cảm thấy không thoải mái: "Ngươi chưa hoàn toàn áp chế được nàng ta bởi thế mới hay bị phản phệ, cho nên ngươi cần thường xuyên rèn luyện. Vào lúc ngươi ở chiến tuyến, lệ khí trên thân kiếm quá nặng nên ngươi không có cách nào áp chế nổi. Đúng không?"
"Đúng vậy."
Chúc Hành thù không hề cố gắng bào chữa.
Hắn có thể nhìn ra sự chán ghét trong đôi mắt của Thời Tễ, nhưng lại không nhận ra được ánh mắt của chính mình đang dần trở nên ảm đạm.
Bỗng nhiên, con ngươi của Thời Tễ co rút lại: "Phong ấn bị phá rồi!"
Oán khí từ thanh kiếm toả ra ngợp trời, chẳng mấy chốc đã lấp kín bầu trời bên dưới thác.
Hôm nay y đơn giản chỉ muốn đến lấy nước mà thôi.
Thế nào lại dính líu tới chuyện giữa Chúc Hành Thù và vị "nhị sư phụ" kia của hắn vậy?
Ngoài dự đoán của Thời Tễ, Chúc Hành Thù thế mà lại ra vẻ Quântử đứng chắn trước mặt y: "Ta đã xử lý chuyện này rất nhiều lần rồi, ta có kinh nghiệm, cứ giao cho ta là được."
Một cỗ ma khí cường đại được phóng thích, hoá thành vô số ngọn lửa xua tan đi đám mây đen đang che phủ bầu trời.
Thời Tễ thở phào nhẹ nhõm, vào lúc Chúc Hành Thù và luồng ma khí kia đang giằng co mà nhảy lên bờ.
Nếu như Chúc Hành Thù đã có thể xử lý được thì mình sẽ nhân lúc hắn không chú ý mà lấy Vô Vọng Hương Chi Thuỷ rồi rời đi.
Đầu óc của tên ma đầu Chúc Hành Thù này có vấn đề, hắn luôn tự mình bịa ra rất nhiều chuyện. Thời Tễ cảm thấy nếu như bây giờ đi giúp hắn thì hắn nhất định sẽ bị hoang tưởng rằng mình đang muốn lấy lòng hắn.
Bàn tay mảnh khảnh của y vươn đến chiếc lu.
Khoảng khắc đầu ngón tay vừa chạm đến chiếc lu thì đột nhiên ma lực của Chúc Hành Thù từ đâu cuốn quanh thân lu, nhấc bổng nó bay mất.
Thời Tễ bắt hụt: "?"
Chúc Hành Thù hoàn toàn tậo trung vào phong ấn, hắn nỗ lực đổ hết nước trong lu vào trong thanh kiếm.
Vô Vọng Hương Chi Thuỷ bị hấp thụ ngay sau khi chạm vào thanh kiếm, tất cả ma khí vừa thoát ra lại bị nhốt vào thanh kiếm một lần nữa.
Khung cảnh khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Về phần Vô Vọng Hương Chi Thuỷ.
Không còn dù chỉ là một giọt........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.