Chương 3: Thà chết chứ không chịu nhục
Điển Lâm
26/08/2023
Edit: một
Thời Tễ hơi nhíu mày, y nắm cổ áo phía sau của Vọng Nguyệt nhấc lên.
Đột nhiên Chúc Hành Thù nói: "Đừng diễn kịch nữa. Tuy rằng ta không biết tại sao ngươi có thể làm được, nhưng chắc chắn bây giờ ngươi chỉ như là nỏ mạnh hết đà mà thôi. Quyền chủ động đang nằm trong tay ta, chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến an nguy của bản thân và tình thế trong thành sao?"
Thời Tễ quay đầu lại nhìn hắn.
Vọng Nguyệt nhân cơ hội này mà nhảy lên một phát rồi tiếp đất, thành công trốn thoát khỏi Thời Tễ.
"Đầu tiên, ta khẳng định rằng ngươi không uy hiếp được ta."
Thời Tễ nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói tiếp: "Tiếp theo, ta cũng chỉ là một Tán Tiên, ta không có trách nhiệm gì với toà thành này hết, ta phát tán tiên lực là bởi vì muốn trả lại tiên lực mà ta đã lấy được từ phía bọn họ mà thôi."
Thời Tễ luôn là một sự tồn tại rất đặc biệt, y cũng không phải thật sự thuộc Tiên tộc cho nên y không giống với các tiên nhân khác.
Thời Tễ vừa có thể hồi phục tiên lực thông qua mối liên kết với thiên địa, vừa có thể hồi phục tiên lực bằng sự sùng bái và tín ngưỡng của người khác dành cho mình.
Thời Tễ kéo trường bào đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Ma quân, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ vì đại cục. Ta có thể luôn luôn cung cấp tiên lực cho Anh Thành, cho nên nếu Ma tộc cứ ở lì trong Anh Thành thì tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt. Ngươi cần gì phải hao tổn binh lực và tâm trí cho một toà thành cỏn con này?"
Bờ vai rộng ẩn hiện bên dưới chiếc trường bào màu đen, lưng hắn thẳng tắp, quai hàm sắc cạnh, đôi mắt sâu thẳm khó lường.
Chúc Hành Thù đứng yên tại chỗ giống như một pho tượng với đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thời Tễ.
Nói xong, Thời Tễ khẽ vuốt góc áo, cầm chiếc hộp bánh hoa quế lên rồi bước ra khỏi Linh Đàm như không có chuyện gì xảy ra, như thể rằng kết giới kia không thể ngăn được y.
Vọng Nguyệt loạng choạng đuổi theo sau.
Đột nhiên một tiếng cười trầm thấp vang lên.
Thời Tễ dừng lại, lắng nghe tiếng cười đang càng ngày càng tiến gần đến mình hơn.
"Ta quá hiểu rõ ngươi, Thời Tễ."
Thời Tễ hơi hơi chớp mắt nhưng lại không hề nhúc nhích nửa phân.
Hắn vừa đi vừa nói: "Nghe nói mấy năm gần đây Thích Không Quân đang tu thân dưỡng tâm, trồng hoa chăm cỏ, làm một vị Tán Tiên tiêu dao nhàn nhã. Nhưng ta quá hiểu rõ từng hành động của ngươi cho dù là nhỏ nhất. Chỉ khi ngươi nói chuyện với người cùng tộc mới dùng giọng điệu nhẹ nhàng ưu nhã như vậy, còn đối với kẻ thù, nếu có thể một chiêu đoạt mạng thì ngươi tuyệt đối sẽ không nhiều lời nửa câu."
Chúc Hành Thù đã đứng ở phía sau lưng y, đưa tay vén một lọn tóc đen, để lộ ra đôi tai của Thời Tễ, hắn thì thầm: "Nếu như ngươi thật sự thoải mái như những gì mà ngươi đang thể hiện ra bên ngoài, thì ngươi có thể lập tức phá vỡ kết giới rồi đi thẳng ra."
Lông mi của Thời Tễ chợt rung.
"Nhưng ngươi lại ở lại đây mà nói chuyện dông dài với ta, thì chỉ có một nguyên nhân rõ ràng là ngươi đang không hề thoải mái một chút nào cả. Ngươi thật sự có thể hấp thụ linh lực từ sự tín ngưỡng của người khác, nhưng tốc độ lại rất chậm. Tuy rằng ngươi có hồi phục công lực, nhưng không phải là hoàn toàn. Ta nói có đúng không?"
Thời Tễ cụp mắt, hơi thở dần gấp gáp.
Tiểu ma đầu mà Thời Tễ đã ném ra ngoài hai lần bây giờ đã thật sự trở thành một đại Ma vương.
"Ngươi cố ý cho tên tiên đồng này đưa bánh ngọt đến là để tỏ ra rằng bản thân ngươi đang rất nhàn nhã vô lo. Mục đích chính là củng cố lòng tin của ta, rằng ngươi có đủ cơ sở để tự tin như vậy."
"Nhưng nếu như ngươi tự tin đến thế, thì cần gì phải dùng loại tâm lý chiến này để đối phó với ta?"
Trong không khí đột nhiên ngưng tụ ra mấy chiếc phi tiêu băng nhọn hoắt, tấn công thẳng về phía của Chúc Hành Thù.
Chúc Hành Thù giơ tay trái lên, nhẹ nhàng cản được.
Hắn chợt kéo Thời Tễ một phát.
Khoé miệng của Chúc Hành Thù khẽ cong lên, ánh mắt dần tà mị.
Quả nhiên giống hệt như những gì hắn suy nghĩ, Thời Tễ vừa bộc phát tiên lực xong liền rất yếu ớt.
Chúc Hành Thù hung hăng ép Thời Tễ ở giữa hai cánh tay của mình, hắn vừa ái muội, vừa dữ tợn ghét sát vào tai y, nói: "Ngươi bỏ cuộc đi......"
"Tiên quân!"
Nương theo tiếng kêu của Vọng Nguyệt, một cỗ tiên lực dị thường như thể đang muốn nổ tung từ trong lồng ngực của Chúc Hành Thù mà phát ra.
Đồng tử của Chúc Hành Thù co chặt: "Ngươi điên rồi! Đây không khác nào tự sát!"
Cánh tay mảnh khảnh của Thời Tễ nổi lên những đường gân xanh, y dùng một lực rất lớn ấn Chúc Hành Thù vào tảng đá phía sau lưng, đồng thời ngưng tụ ra phi tiêu băng, chặn ở giữa yết hầu của hắn.
"Cho dù ngươi có thể vây khốn được ta thì ta cũng có thể tự bạo kéo theo ngươi cùng chết."
"Ngươi bình tĩnh lại đi!"
Mặc dù nói ra câu đó nhưng gương mặt của Thời Tễ vẫn lãnh đạm như thường.
Có điều lần này thì biểu cảm đó thật sự là quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức làm rét buốt tâm can của hắn.
Thời Tễ cười nhạt: "*Sĩ khả sát, bất khả nhục. Chúc Hành Thù, xem ra ngươi cũng không đủ hiểu rõ ta."
*Sĩ khả sát, bất khả nhục: có nghĩa là ngươi có thể giết ta, nhưng không thể làm nhục được ta; thà chết chứ không chịu nhục.
Chúc Hành Thù ngẩn người.
Thời Tễ buông tay, y xoay người, khẽ liếc nhìn hắn: "Ma tộc đừng quá mức kiêu ngạo ở Anh Thành. Vọng Nguyệt, đi thôi."
Vọng Nguyệt giật mình một phát, bị hình ảnh 'ngầu lòi' của Tiên quân làm mê hoặc, hắn liền hoảng hốt đuổi theo sau.
Chúc Hành Thù vẫn còn ngẩn người đứng yên tại chỗ, mất một lúc lâu mới có thể hoàn hồn.
Khi Thời Tễ quay đầu nhìn lại, từng lọn tóc đen ở phía sau bay múa tán loạn, trong mắt của Chúc Hành Thù, hình ảnh đó như đang bị tua chậm.
Y cường đại, cao ngạo, tự tin, vẫn là một hình ảnh quá mức hoàn mỹ, y hệt như trong quá khứ của hắn, một hình ảnh đã làm hắn chấp niệm suốt hàng vạn năm.
Y vừa xoay người một khắc, đôi môi mỏng tái nhợt mím chặt, giống hệt như trong mảnh ký ức mà hắn luôn muốn quên đi.
Thật lâu sau đó, Chúc Hành Thù mới khó khăn mở miệng.
"Sư tôn thế mà lại...... Kêu tên của ta?"
Chúc Hành Thù đột ngột thanh tỉnh, nét hoảng hốt trên gương mặt lập tức biến mất, sắc mặt lại trở nên tối sầm.
"Chẳng qua là hắn đang diễn kịch mà thôi, làm sao mà hắn không nhớ được chứ?"
________
Có tin đồn đang được lan truyền trong thành rằng, Thích Không Quân và Ma quân xảy ra tranh chấp ở Linh Đàm, cả hai đã chiến đấu với nhau một trận, uy chấn làm náo động tứ phương, rung chuyển trời đất.
Ma quân dù có thể vây khốn được Thích Không Quân nhưng vẫn không thể đánh bại được y.
Cuối cùng cả hai đã thoả hiệp rằng Tiên Ma sẽ cùng nhau cai trị Anh Thành.
Nhưng "cùng nhau cai trị" chẳng qua cũng chỉ là một câu nói dễ nghe mà thôi, mục đích là để chừa lại chút mặt mũi cho Tiên tộc.
Thích Không Quân có một biện pháp có thể giúp mọi người từ từ hồi phục tiên lực, đó chính là mỗi tuần y sẽ phát tán tiên lực cho các tiên nhân trong thành một lần.
Nhóm người tiên nhân cũng rất phối hợp, họ luôn bảo trì chiến lực, chờ đợi cứu viện để có thể tuỳ thời nội ứng ngoại hợp.
"Nghe nói Thích Không Quân và Ma quân xảy ra tranh chấp, sau khi Thích Không Quân trở về, ngài ấy liền trở nên cực kỳ suy yếu nên đã đóng cửa mấy ngày không muốn ra ngoài."
"Ma quân căm hận Thích Không Quân như thế, vậy mà lại đồng ý thoả hiệp. Chẳng lẽ.... hắn đã bắt Thích Không Quân phải trả giá thứ gì đó sao?"
"Ai~ Tiên quân chắc đã phải chịu không ít khổ rồi."
Chúng tiên nhân thở dài, ánh mắt của tất cả tiên nhân đều xen lẫn kính ngưỡng và khâm phục mỗi lần đi ngang qua trước cửa viện của Thích Không Quân.
Ở phía bắc thành, Nghi Viên.
Thời Tễ nửa nằm trên chiếc ghế dài ở sân trước, đôi mắt khép hờ, tựa như đang trầm tư, bộ dáng vừa thanh tĩnh lại tao nhã.
Vọng nguyệt đau lòng đứng ở một bên quạt *dược lô: "Vì bị chặn mối liên kết với thiên địa mà thời gian ngài hồi phục tiên lực thật sự rất chậm. Lần này ngài cần phải tịnh dưỡng một thời gian rất lâu..."
*dược lô: lò thuốc.
"Ta thấy cũng rất đáng, bởi vì ta đã doạ được tên
vướng víu đó một trận."
Khi Thời Tễ nghĩ đến gương mặt của Chúc Hành Thù, y bất giác hơi cau mày.
Vọng Nguyệt thở dài: "Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể như thế này. Mặc dù Anh Thành vẫn bị vây hãm nhưng ít ra Ma tộc sẽ không dám làm càn nữa. Tên Ma quân kia chắc cũng sẽ không dám tiếp tục đến quấy rối ngài. Ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi quân tiếp viện đến là được."
Cốc! Cốc! Cốc!
Có người gõ cửa.
Vọng Nguyệt đi ra ngoài cửa xem xét xong liền quay vào: "Thưa Tiên quân, là Thành Chủ."
Tiên quân: "Không phải hắn đã phản bội rồi sao?"
Vọng Nguyệt: "Hắn nói rằng sau khi phản bội mà theo Ma tộc, hắn đã sống sót qua ngày nhờ vào những viên đan dược. Nhưng bây giờ Tiên Ma cộng trị, Ma tộc liền không tiếp tục cung cấp đan dược cho hắn nữa."
"Vậy thì bảo hắn đi cầu xin Ma tộc đi, đến đây tìm ta làm gì?"
Vọng Nguyệt nhịn cười: "Khi ngài phát tán tiên lực cho cả thành đã cố tình không cho hắn nhận. Hiện tại hắn không được Ma tộc cung cấp đan dược, cũng không có cách nào hấp thụ tiên lực, còn không thể không đến van cầu ngài cho hắn hấp thụ sao."
Thời Tễ nhắm mắt lại nghỉ ngơi: "Nếu hắn đã phản bội thì cũng đừng đến đây cầu xin ta."
Thành Chủ ở phía bên ngoài cửa khóc liền mấy canh giờ, những tiên nhân đi ngang qua đều phỉ nhổ hắn.
Cuối cùng tiếng gõ cửa cũng dừng lại.
Nhưng không lâu sau đó bên ngoài lại náo loạn ầm ĩ một trận.
Vọng Nguyệt sau khi ra ngoài tham gia một hồi náo nhiệt xong liền trở về bẩm báo: "Nghe nói Thành Chủ sau khi rời khỏi thì liền đi tìm Ma tộc. Hắn kể công về ý tưởng để hàn khí tràn ngập vào thành lúc trước của mình, kết quả bị Ma quân sai người ném hắn ra ngoài."
"Ném hắn ra ngoài?"
Vọng nguyệt cười nói: "Ma binh ném hắn ra đã nói rằng Ma quân của bọn chúng sau khi lên ngôi luôn truyền bá dũng nghĩa, cho nên xem thường loại người phản đồ bất trung bất nghĩa như hắn nhất!"
Thời Tễ nhướng mày.
Chúc Hành Thù không giống như những tên Ma quân đời trước, sau khi hắn công chiếm thành trì cũng không quá làm khó nhóm người tiên nhân.
Nhưng mà tại sao hắn cứ luôn luôn chấp niệm với hai chữ sư đồ này đến mức như vậy chứ?
Đột nhiên một giọng nói vang lên: "Tiên quân!"
Tiên đồng gầy vội vàng chạy đến.
Phịch-----
Hắn ngã đập mặt xuống vũng bùn.
Vọng Nguyệt: "Hình ảnh này có chút quen thuộc...."
Thời Tễ nhấc mí mắt lên, quay đầu nhìn lại.
Tiên đồng gầy thở không ra hơi, mặt mũi lấm lem bùn đất, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
"Hạt giống cuối cùng cũng nảy mầm rồi!"
Đám linh thảo trong vườn lập tức có một phen ồn ào.
"Trời đất ơi! Tiên quân đã đợi cả vạn năm rồi mà hạt giống này đều không hề phát triển một chút nào!"
"Tiên quân quyết định từ bỏ tất cả mà sống ẩn cư ở Anh Thành cũng là vì hạt giống này!"
"Bởi thế mới nói là trời cao sẽ không phụ người có lòng!"
Thời Tễ lập tức đứng phắt dậy, trực tiếp đi vào nơi sâu nhất trong viện.
Một chồi búp non xanh tươi mang bao hy vọng của y nhiều năm nay rốt cuộc cũng đâm chồi nảy lộc rồi!
"Cuối cùng nó cũng nay mầm!"
Trên khuôn mặt bình thường luôn vô cảm của Thời Tễ đột ngột hiện lên ánh sáng.
Gương mặt trắng trẻo của Thời Tễ tương phản với mái tóc đen óng ánh, một vẻ đẹp làm say đắm lòng người, không khỏi khiến người ta thổn thức.
Mỗi vị tiên nhân khi phi thăng đều sẽ có "đạo" của riêng mình, nhưng Thời Tễ thì lại không.
Thời điểm y vừa được sinh ra thì bên người chỉ có duy nhất một hạt giống, chỉ khi hạt giống này nảy mầm thì "đạo" của hắn mới có thể hoàn thành.
Vạn năm về trước, Thời Tễ quyết định muốn toàn tâm toàn ý vun trồng hạt giống này cho nên liền từ chức ở Tiên Đình, chọn Anh Thành để an cư.
Từ một chiến thần thanh danh lừng lẫy phút chốc biến thành một người trồng hoa.
Sau bao nhiêu nỗ lực cùng chờ mong thì hạt giống rốt cuộc cũng nảy mầm!
Vọng Nguyệt lẩm bẩm: "Tiên quân nỗ lực vun trồng vạn năm cũng không có kết quả gì, tại sao bây giờ nó lại nảy mầm?"
Thời Tễ tỉnh táo lại, hơi hơi híp mắt: "Hạt giống với bản nguyên của ta có mối liên kết, có nguyên nhân gì gần đây thúc đẩy nó phát triển nhanh hơn không nhỉ......"
"Gần đây có gì thay đổi không?"
Vọng Nguyệt đột nhiên vỗ đùi "Bốp!" một phát: "Ma tộc xâm lược!"
Lông mi của Thời Tễ khẽ động.
Có vẻ như cũng chỉ có chuyện này.
Hạt giống vì cảm nhận được Chúc Hành Thù cho nên nảy mầm sao?
Trước mắt của Thời Tễ hiện lên gương mặt tà mị của Chúc Hành Thù, y không khỏi nhíu mày.
Không thể nào..... Chắc mình sẽ không cầm nhầm hạt giống đâu nhỉ?
Tiên đồng gầy tên Sóc Nguyệt nói: "Thôi chết! Lúc trước khi chúng ta đi hỏi Mộc Tiên sư thì ngài ấy đã dặn rằng nếu nó nảy mầm thì phải lập tức tưới nó bằng Vô Vọng Hương Chi Thuỷ!"
Nét vui mừng trên gương mặt của Thời Tễ vội biến mất.
Nếu như là trước kia thì y chỉ cần đi đến Vô Vọng Hương một chuyến là được nhưng bây giờ Ma tộc đang bao vây Anh Thành.
Y phải làm sao đây....
Vọng Nguyệt run run nói: "Tại Anh Thành hình như chỉ có suối đàn ở hậu viện trong Phủ Thành Chủ mới có Vô Vọng Hương Chi Thuỷ....."
Sau khi Ma tộc xâm lược, Phủ Thành Chủ đã trở thành nơi ở của Ma quân.
Sóc Nguyệt: "Hạt giống này đúng là biết chọn thời điểm để nảy mầm."
Thời Tễ nhìn chằm chằm vào chồi non kia, đột nhiên hoài nghi rằng có phải là nó cố tình chọn thời điểm này để nảy mầm hay không.
—————
Mình có lời mún nói:
Hong biết mình còn duy trì được tiến độ ngày nào cũng ra chương như bây giờ trong bao lâu nma mình sẽ cố gắng.... TT
Thời Tễ hơi nhíu mày, y nắm cổ áo phía sau của Vọng Nguyệt nhấc lên.
Đột nhiên Chúc Hành Thù nói: "Đừng diễn kịch nữa. Tuy rằng ta không biết tại sao ngươi có thể làm được, nhưng chắc chắn bây giờ ngươi chỉ như là nỏ mạnh hết đà mà thôi. Quyền chủ động đang nằm trong tay ta, chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến an nguy của bản thân và tình thế trong thành sao?"
Thời Tễ quay đầu lại nhìn hắn.
Vọng Nguyệt nhân cơ hội này mà nhảy lên một phát rồi tiếp đất, thành công trốn thoát khỏi Thời Tễ.
"Đầu tiên, ta khẳng định rằng ngươi không uy hiếp được ta."
Thời Tễ nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói tiếp: "Tiếp theo, ta cũng chỉ là một Tán Tiên, ta không có trách nhiệm gì với toà thành này hết, ta phát tán tiên lực là bởi vì muốn trả lại tiên lực mà ta đã lấy được từ phía bọn họ mà thôi."
Thời Tễ luôn là một sự tồn tại rất đặc biệt, y cũng không phải thật sự thuộc Tiên tộc cho nên y không giống với các tiên nhân khác.
Thời Tễ vừa có thể hồi phục tiên lực thông qua mối liên kết với thiên địa, vừa có thể hồi phục tiên lực bằng sự sùng bái và tín ngưỡng của người khác dành cho mình.
Thời Tễ kéo trường bào đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói: "Ma quân, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ vì đại cục. Ta có thể luôn luôn cung cấp tiên lực cho Anh Thành, cho nên nếu Ma tộc cứ ở lì trong Anh Thành thì tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt. Ngươi cần gì phải hao tổn binh lực và tâm trí cho một toà thành cỏn con này?"
Bờ vai rộng ẩn hiện bên dưới chiếc trường bào màu đen, lưng hắn thẳng tắp, quai hàm sắc cạnh, đôi mắt sâu thẳm khó lường.
Chúc Hành Thù đứng yên tại chỗ giống như một pho tượng với đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thời Tễ.
Nói xong, Thời Tễ khẽ vuốt góc áo, cầm chiếc hộp bánh hoa quế lên rồi bước ra khỏi Linh Đàm như không có chuyện gì xảy ra, như thể rằng kết giới kia không thể ngăn được y.
Vọng Nguyệt loạng choạng đuổi theo sau.
Đột nhiên một tiếng cười trầm thấp vang lên.
Thời Tễ dừng lại, lắng nghe tiếng cười đang càng ngày càng tiến gần đến mình hơn.
"Ta quá hiểu rõ ngươi, Thời Tễ."
Thời Tễ hơi hơi chớp mắt nhưng lại không hề nhúc nhích nửa phân.
Hắn vừa đi vừa nói: "Nghe nói mấy năm gần đây Thích Không Quân đang tu thân dưỡng tâm, trồng hoa chăm cỏ, làm một vị Tán Tiên tiêu dao nhàn nhã. Nhưng ta quá hiểu rõ từng hành động của ngươi cho dù là nhỏ nhất. Chỉ khi ngươi nói chuyện với người cùng tộc mới dùng giọng điệu nhẹ nhàng ưu nhã như vậy, còn đối với kẻ thù, nếu có thể một chiêu đoạt mạng thì ngươi tuyệt đối sẽ không nhiều lời nửa câu."
Chúc Hành Thù đã đứng ở phía sau lưng y, đưa tay vén một lọn tóc đen, để lộ ra đôi tai của Thời Tễ, hắn thì thầm: "Nếu như ngươi thật sự thoải mái như những gì mà ngươi đang thể hiện ra bên ngoài, thì ngươi có thể lập tức phá vỡ kết giới rồi đi thẳng ra."
Lông mi của Thời Tễ chợt rung.
"Nhưng ngươi lại ở lại đây mà nói chuyện dông dài với ta, thì chỉ có một nguyên nhân rõ ràng là ngươi đang không hề thoải mái một chút nào cả. Ngươi thật sự có thể hấp thụ linh lực từ sự tín ngưỡng của người khác, nhưng tốc độ lại rất chậm. Tuy rằng ngươi có hồi phục công lực, nhưng không phải là hoàn toàn. Ta nói có đúng không?"
Thời Tễ cụp mắt, hơi thở dần gấp gáp.
Tiểu ma đầu mà Thời Tễ đã ném ra ngoài hai lần bây giờ đã thật sự trở thành một đại Ma vương.
"Ngươi cố ý cho tên tiên đồng này đưa bánh ngọt đến là để tỏ ra rằng bản thân ngươi đang rất nhàn nhã vô lo. Mục đích chính là củng cố lòng tin của ta, rằng ngươi có đủ cơ sở để tự tin như vậy."
"Nhưng nếu như ngươi tự tin đến thế, thì cần gì phải dùng loại tâm lý chiến này để đối phó với ta?"
Trong không khí đột nhiên ngưng tụ ra mấy chiếc phi tiêu băng nhọn hoắt, tấn công thẳng về phía của Chúc Hành Thù.
Chúc Hành Thù giơ tay trái lên, nhẹ nhàng cản được.
Hắn chợt kéo Thời Tễ một phát.
Khoé miệng của Chúc Hành Thù khẽ cong lên, ánh mắt dần tà mị.
Quả nhiên giống hệt như những gì hắn suy nghĩ, Thời Tễ vừa bộc phát tiên lực xong liền rất yếu ớt.
Chúc Hành Thù hung hăng ép Thời Tễ ở giữa hai cánh tay của mình, hắn vừa ái muội, vừa dữ tợn ghét sát vào tai y, nói: "Ngươi bỏ cuộc đi......"
"Tiên quân!"
Nương theo tiếng kêu của Vọng Nguyệt, một cỗ tiên lực dị thường như thể đang muốn nổ tung từ trong lồng ngực của Chúc Hành Thù mà phát ra.
Đồng tử của Chúc Hành Thù co chặt: "Ngươi điên rồi! Đây không khác nào tự sát!"
Cánh tay mảnh khảnh của Thời Tễ nổi lên những đường gân xanh, y dùng một lực rất lớn ấn Chúc Hành Thù vào tảng đá phía sau lưng, đồng thời ngưng tụ ra phi tiêu băng, chặn ở giữa yết hầu của hắn.
"Cho dù ngươi có thể vây khốn được ta thì ta cũng có thể tự bạo kéo theo ngươi cùng chết."
"Ngươi bình tĩnh lại đi!"
Mặc dù nói ra câu đó nhưng gương mặt của Thời Tễ vẫn lãnh đạm như thường.
Có điều lần này thì biểu cảm đó thật sự là quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức làm rét buốt tâm can của hắn.
Thời Tễ cười nhạt: "*Sĩ khả sát, bất khả nhục. Chúc Hành Thù, xem ra ngươi cũng không đủ hiểu rõ ta."
*Sĩ khả sát, bất khả nhục: có nghĩa là ngươi có thể giết ta, nhưng không thể làm nhục được ta; thà chết chứ không chịu nhục.
Chúc Hành Thù ngẩn người.
Thời Tễ buông tay, y xoay người, khẽ liếc nhìn hắn: "Ma tộc đừng quá mức kiêu ngạo ở Anh Thành. Vọng Nguyệt, đi thôi."
Vọng Nguyệt giật mình một phát, bị hình ảnh 'ngầu lòi' của Tiên quân làm mê hoặc, hắn liền hoảng hốt đuổi theo sau.
Chúc Hành Thù vẫn còn ngẩn người đứng yên tại chỗ, mất một lúc lâu mới có thể hoàn hồn.
Khi Thời Tễ quay đầu nhìn lại, từng lọn tóc đen ở phía sau bay múa tán loạn, trong mắt của Chúc Hành Thù, hình ảnh đó như đang bị tua chậm.
Y cường đại, cao ngạo, tự tin, vẫn là một hình ảnh quá mức hoàn mỹ, y hệt như trong quá khứ của hắn, một hình ảnh đã làm hắn chấp niệm suốt hàng vạn năm.
Y vừa xoay người một khắc, đôi môi mỏng tái nhợt mím chặt, giống hệt như trong mảnh ký ức mà hắn luôn muốn quên đi.
Thật lâu sau đó, Chúc Hành Thù mới khó khăn mở miệng.
"Sư tôn thế mà lại...... Kêu tên của ta?"
Chúc Hành Thù đột ngột thanh tỉnh, nét hoảng hốt trên gương mặt lập tức biến mất, sắc mặt lại trở nên tối sầm.
"Chẳng qua là hắn đang diễn kịch mà thôi, làm sao mà hắn không nhớ được chứ?"
________
Có tin đồn đang được lan truyền trong thành rằng, Thích Không Quân và Ma quân xảy ra tranh chấp ở Linh Đàm, cả hai đã chiến đấu với nhau một trận, uy chấn làm náo động tứ phương, rung chuyển trời đất.
Ma quân dù có thể vây khốn được Thích Không Quân nhưng vẫn không thể đánh bại được y.
Cuối cùng cả hai đã thoả hiệp rằng Tiên Ma sẽ cùng nhau cai trị Anh Thành.
Nhưng "cùng nhau cai trị" chẳng qua cũng chỉ là một câu nói dễ nghe mà thôi, mục đích là để chừa lại chút mặt mũi cho Tiên tộc.
Thích Không Quân có một biện pháp có thể giúp mọi người từ từ hồi phục tiên lực, đó chính là mỗi tuần y sẽ phát tán tiên lực cho các tiên nhân trong thành một lần.
Nhóm người tiên nhân cũng rất phối hợp, họ luôn bảo trì chiến lực, chờ đợi cứu viện để có thể tuỳ thời nội ứng ngoại hợp.
"Nghe nói Thích Không Quân và Ma quân xảy ra tranh chấp, sau khi Thích Không Quân trở về, ngài ấy liền trở nên cực kỳ suy yếu nên đã đóng cửa mấy ngày không muốn ra ngoài."
"Ma quân căm hận Thích Không Quân như thế, vậy mà lại đồng ý thoả hiệp. Chẳng lẽ.... hắn đã bắt Thích Không Quân phải trả giá thứ gì đó sao?"
"Ai~ Tiên quân chắc đã phải chịu không ít khổ rồi."
Chúng tiên nhân thở dài, ánh mắt của tất cả tiên nhân đều xen lẫn kính ngưỡng và khâm phục mỗi lần đi ngang qua trước cửa viện của Thích Không Quân.
Ở phía bắc thành, Nghi Viên.
Thời Tễ nửa nằm trên chiếc ghế dài ở sân trước, đôi mắt khép hờ, tựa như đang trầm tư, bộ dáng vừa thanh tĩnh lại tao nhã.
Vọng nguyệt đau lòng đứng ở một bên quạt *dược lô: "Vì bị chặn mối liên kết với thiên địa mà thời gian ngài hồi phục tiên lực thật sự rất chậm. Lần này ngài cần phải tịnh dưỡng một thời gian rất lâu..."
*dược lô: lò thuốc.
"Ta thấy cũng rất đáng, bởi vì ta đã doạ được tên
vướng víu đó một trận."
Khi Thời Tễ nghĩ đến gương mặt của Chúc Hành Thù, y bất giác hơi cau mày.
Vọng Nguyệt thở dài: "Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể như thế này. Mặc dù Anh Thành vẫn bị vây hãm nhưng ít ra Ma tộc sẽ không dám làm càn nữa. Tên Ma quân kia chắc cũng sẽ không dám tiếp tục đến quấy rối ngài. Ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi quân tiếp viện đến là được."
Cốc! Cốc! Cốc!
Có người gõ cửa.
Vọng Nguyệt đi ra ngoài cửa xem xét xong liền quay vào: "Thưa Tiên quân, là Thành Chủ."
Tiên quân: "Không phải hắn đã phản bội rồi sao?"
Vọng Nguyệt: "Hắn nói rằng sau khi phản bội mà theo Ma tộc, hắn đã sống sót qua ngày nhờ vào những viên đan dược. Nhưng bây giờ Tiên Ma cộng trị, Ma tộc liền không tiếp tục cung cấp đan dược cho hắn nữa."
"Vậy thì bảo hắn đi cầu xin Ma tộc đi, đến đây tìm ta làm gì?"
Vọng Nguyệt nhịn cười: "Khi ngài phát tán tiên lực cho cả thành đã cố tình không cho hắn nhận. Hiện tại hắn không được Ma tộc cung cấp đan dược, cũng không có cách nào hấp thụ tiên lực, còn không thể không đến van cầu ngài cho hắn hấp thụ sao."
Thời Tễ nhắm mắt lại nghỉ ngơi: "Nếu hắn đã phản bội thì cũng đừng đến đây cầu xin ta."
Thành Chủ ở phía bên ngoài cửa khóc liền mấy canh giờ, những tiên nhân đi ngang qua đều phỉ nhổ hắn.
Cuối cùng tiếng gõ cửa cũng dừng lại.
Nhưng không lâu sau đó bên ngoài lại náo loạn ầm ĩ một trận.
Vọng Nguyệt sau khi ra ngoài tham gia một hồi náo nhiệt xong liền trở về bẩm báo: "Nghe nói Thành Chủ sau khi rời khỏi thì liền đi tìm Ma tộc. Hắn kể công về ý tưởng để hàn khí tràn ngập vào thành lúc trước của mình, kết quả bị Ma quân sai người ném hắn ra ngoài."
"Ném hắn ra ngoài?"
Vọng nguyệt cười nói: "Ma binh ném hắn ra đã nói rằng Ma quân của bọn chúng sau khi lên ngôi luôn truyền bá dũng nghĩa, cho nên xem thường loại người phản đồ bất trung bất nghĩa như hắn nhất!"
Thời Tễ nhướng mày.
Chúc Hành Thù không giống như những tên Ma quân đời trước, sau khi hắn công chiếm thành trì cũng không quá làm khó nhóm người tiên nhân.
Nhưng mà tại sao hắn cứ luôn luôn chấp niệm với hai chữ sư đồ này đến mức như vậy chứ?
Đột nhiên một giọng nói vang lên: "Tiên quân!"
Tiên đồng gầy vội vàng chạy đến.
Phịch-----
Hắn ngã đập mặt xuống vũng bùn.
Vọng Nguyệt: "Hình ảnh này có chút quen thuộc...."
Thời Tễ nhấc mí mắt lên, quay đầu nhìn lại.
Tiên đồng gầy thở không ra hơi, mặt mũi lấm lem bùn đất, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.
"Hạt giống cuối cùng cũng nảy mầm rồi!"
Đám linh thảo trong vườn lập tức có một phen ồn ào.
"Trời đất ơi! Tiên quân đã đợi cả vạn năm rồi mà hạt giống này đều không hề phát triển một chút nào!"
"Tiên quân quyết định từ bỏ tất cả mà sống ẩn cư ở Anh Thành cũng là vì hạt giống này!"
"Bởi thế mới nói là trời cao sẽ không phụ người có lòng!"
Thời Tễ lập tức đứng phắt dậy, trực tiếp đi vào nơi sâu nhất trong viện.
Một chồi búp non xanh tươi mang bao hy vọng của y nhiều năm nay rốt cuộc cũng đâm chồi nảy lộc rồi!
"Cuối cùng nó cũng nay mầm!"
Trên khuôn mặt bình thường luôn vô cảm của Thời Tễ đột ngột hiện lên ánh sáng.
Gương mặt trắng trẻo của Thời Tễ tương phản với mái tóc đen óng ánh, một vẻ đẹp làm say đắm lòng người, không khỏi khiến người ta thổn thức.
Mỗi vị tiên nhân khi phi thăng đều sẽ có "đạo" của riêng mình, nhưng Thời Tễ thì lại không.
Thời điểm y vừa được sinh ra thì bên người chỉ có duy nhất một hạt giống, chỉ khi hạt giống này nảy mầm thì "đạo" của hắn mới có thể hoàn thành.
Vạn năm về trước, Thời Tễ quyết định muốn toàn tâm toàn ý vun trồng hạt giống này cho nên liền từ chức ở Tiên Đình, chọn Anh Thành để an cư.
Từ một chiến thần thanh danh lừng lẫy phút chốc biến thành một người trồng hoa.
Sau bao nhiêu nỗ lực cùng chờ mong thì hạt giống rốt cuộc cũng nảy mầm!
Vọng Nguyệt lẩm bẩm: "Tiên quân nỗ lực vun trồng vạn năm cũng không có kết quả gì, tại sao bây giờ nó lại nảy mầm?"
Thời Tễ tỉnh táo lại, hơi hơi híp mắt: "Hạt giống với bản nguyên của ta có mối liên kết, có nguyên nhân gì gần đây thúc đẩy nó phát triển nhanh hơn không nhỉ......"
"Gần đây có gì thay đổi không?"
Vọng Nguyệt đột nhiên vỗ đùi "Bốp!" một phát: "Ma tộc xâm lược!"
Lông mi của Thời Tễ khẽ động.
Có vẻ như cũng chỉ có chuyện này.
Hạt giống vì cảm nhận được Chúc Hành Thù cho nên nảy mầm sao?
Trước mắt của Thời Tễ hiện lên gương mặt tà mị của Chúc Hành Thù, y không khỏi nhíu mày.
Không thể nào..... Chắc mình sẽ không cầm nhầm hạt giống đâu nhỉ?
Tiên đồng gầy tên Sóc Nguyệt nói: "Thôi chết! Lúc trước khi chúng ta đi hỏi Mộc Tiên sư thì ngài ấy đã dặn rằng nếu nó nảy mầm thì phải lập tức tưới nó bằng Vô Vọng Hương Chi Thuỷ!"
Nét vui mừng trên gương mặt của Thời Tễ vội biến mất.
Nếu như là trước kia thì y chỉ cần đi đến Vô Vọng Hương một chuyến là được nhưng bây giờ Ma tộc đang bao vây Anh Thành.
Y phải làm sao đây....
Vọng Nguyệt run run nói: "Tại Anh Thành hình như chỉ có suối đàn ở hậu viện trong Phủ Thành Chủ mới có Vô Vọng Hương Chi Thuỷ....."
Sau khi Ma tộc xâm lược, Phủ Thành Chủ đã trở thành nơi ở của Ma quân.
Sóc Nguyệt: "Hạt giống này đúng là biết chọn thời điểm để nảy mầm."
Thời Tễ nhìn chằm chằm vào chồi non kia, đột nhiên hoài nghi rằng có phải là nó cố tình chọn thời điểm này để nảy mầm hay không.
—————
Mình có lời mún nói:
Hong biết mình còn duy trì được tiến độ ngày nào cũng ra chương như bây giờ trong bao lâu nma mình sẽ cố gắng.... TT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.