Chương 95: Hoa Tiểu Bạch.
Tiểu Khả Liên
10/01/2021
"Còn nhớ năm đó ở Tiêu Dao Đỉnh, khi Ma sư chỉ vừa mới nhận bốn đồ đệ phấn điêu ngọc trát về nhà. Y xây dựng lên Vọng Minh Cư, còn dạy cho bốn đồ đệ mỗi người một tài nghệ riêng..."
Nghe nữ tử bắt đầu kể chuyện, Kỉ Tình liền bất động thanh sắc lấy khăn tay lau đi vết nước trà trên môi. Chỉ là càng nghe, y liền càng phát hiện được chỗ không đúng.
"Chuyện phải bắt đầu từ cái ngày xây Vọng Minh Cư, bóng đêm mờ ảo, Ma sư lại như thường ngày đi đến ôn tuyền phía sau núi thanh tẩy cơ thể."
"Nhưng bởi vì đã có đệ tử, nên y liền quyết định lựa chọn một kẻ đến bồi tắm. Mà kẻ đó cũng không phải ai khác, chính là Kiếm Ma Độc Cô Vô Song!"
Nữ tử dẫn chuyện cũng xem như là có một tay, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của những người vây xem :"Sau đó, Độc Cô Vô Song liền đi theo hầu hạ Ma sư tắm rửa."
"Bóng đêm hiu quạnh dễ khiến người nảy sinh một chút ý niệm không tốt. Ngay khi Độc Cô Vô Song còn chưa kịp phản ứng, Ma sư liền đã đem hắn kéo xuống nước, ép vào một góc trong ôn tuyền..."
"Sau đó thế nào?" Một kẻ không kìm được lòng hiếu kỳ, lập tức mở miệng truy vấn.
Mà nghe thấy câu hỏi của gã, nữ tử liền xùy một tiếng khinh miệt, có phần ái muội câu môi cười.
"Còn có thể thế nào? Dưới dung nhan ngọc thụ lâm phong của Ma sư, một thiếu niên chưa trải sự đời như Độc Cô Vô Song làm sao chịu đựng nổi? Cứ vậy bị y mê đảo tâm thần, ngoan ngoãn thừa sủng."
Ân, hẳn là thừa sủng...
Thừa sủng cái quái ấy! Nếu y nhớ không lầm, khi đó Độc Cô Vô Song giống như cũng chỉ mới 12,13 tuổi gì đó đi?
Hôm đó hắn rõ ràng đã bị y doạ sợ, chạy trốn không thấy bóng người. Y nào có giở trò đồi bại gì với hắn kia chứ?
Không biết được suy nghĩ của Kỉ Tình lúc này, nữ tử đã tiếp tục kể tiếp :"Sau đó, lại phải nói tới ngày năm sư đồ trở về từ Tiên Minh Đại Hội."
"Ồ? Ngài là nói Tiên Minh Đại Hội của 4000 năm trước, lần đầu tiên bốn đồ đệ dưới trướng Ma sư một trận chiến vang danh thiên hạ?"
"Đúng vậy." Nữ tử gật đầu, không nhanh không chậm giảng thuật :"Các ngươi có lẽ đều biết, Ngọc công tử là thứ tử của Vệ gia, từng ở Vệ gia chịu qua ghẻ lạnh. Về sau Ma sư còn đích thân đi đòi lại công đạo cho hắn."
"Việc này chúng ta đã từng nghe nói qua." Đám người ngay lập tức liền ứng thanh.
"Vậy các ngươi hẳn phải hiểu, một kẻ trong lúc khốn cùng nhất được người cứu rỗi, quan tâm săn sóc, đắm chìm trong ôn nhu, thì có thể kháng cự lại được sao? Cho nên, Ngọc công tử rất dễ dàng liền ái mộ Ma sư."
"Nhất là khi y còn giúp hắn trả thù Vệ gia." Nữ tử nhướng mày, vẫn tiếp tục là giọng điệu ám muội khi nãy.
"Ngay trong đêm đó, lúc chúng sư huynh đệ đều đi ngủ, hắn liền mang theo giấy bút đến phòng của Ma sư, mang mỹ danh nhờ ngài chấp bút, họa một bức tranh che giấu vết sẹo sau lưng."
"Nhưng nhờ họa là giả, hiến thân mới là thật. Ngọc công tử liền chủ động hướng Ma sư hiến ôn nhu, cuối cùng cùng đối phương có nhất dạ phu thê."
Kỉ Tình :........................
Đến ngay cả một đứa trẻ 10 tuổi ngươi cũng không buông tha sao? Bộ ta có cầm thú như vậy à?
Hơn nữa 'hiến ôn nhu' là cái mịa gì, người nàng nói có thật là Cố Thừa Trạch mà y biết không vậy?
Nếu nhớ không lầm, lúc ở trên giường, y mới là người bị đè...khụ khụ, bị đối phương cưỡng bách đi. Bộ dáng như lang như hổ đó của hắn, thật sự thích hợp với hai chữ 'ôn nhu' sao?
Kỉ Tình phun tào thì phun tào, cũng không trở ngại tới việc kể chuyện của nữ tử. Rất nhanh, nàng liền dẫn câu chuyện tới một người, có thể nói là vảy ngược trên người Kỉ Tình...
"Lại nói, các ngươi không hiếu kỳ vì sao Ma giáo giáo chủ Độc Cô Duy Ngã lại là người đầu tiên hạ sơn trong số những đồ đệ của Ma sư à?"
Nghe nàng hỏi, đám người liền hai mặt nhìn nhau, cũng không lập tức hồi đáp.
Chỉ là thuận miệng hỏi bọn họ mà thôi, nên nữ tử cũng không quá để ý, bắt đầu nói tiếp :"Bởi vì Độc Cô Duy Ngã chính là người trong lòng của Ma sư a!"
"Năm đó, trong một đêm trăng tròn, nhân lúc đệ tử bị độc dược ám hại, mất hết sức phản kháng. Ma sư đã nhân cơ hội đối hắn làm chuyện dâm ô, mặc cho hắn phản kháng quyết liệt."
"Quá mức xấu hổ cùng nhục nhã, Độc Cô Duy Ngã mới tự mình trục xuất, rời khỏi..."
"Câm miệng cho bổn tọa! Là kẻ nào cho ngươi lá gan ở đây hồ ngôn loạn ngữ!"
Một tiếng ầm vang chấn đến màng nhĩ của những người ở đây đều không khỏi ù lên.
Hồng y của Kỉ Tình không gió mà bay, đấu lạp hồng sắc cũng khẽ vén lên, đem đôi mắt phượng tràn ngập nộ hỏa kia ánh vào mắt của nữ tử.
Những nữ tử khác trong Hoan Hỉ Thánh Tông thấy tình cảnh này, ngay lập tức liền hoảng loạn rút kiếm ra, chắn trước người nữ tử. Một mặt cảnh giác nhìn Kỉ Tình.
Bởi vì thông qua một chút khí tức vừa lộ ra của y, bọn họ có thể khẳng định, chính mình đánh không lại!
Chỉ là, đúng lúc này, một bàn tay mềm mại của nữ tử liền đã vươn ra, đem bọn họ đẩy sang một bên.
Nữ tử đứng dậy, không chút sợ hãi đi nhanh về phía Kỉ Tình, tựa hồ là có chút kích động cùng hưng phấn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, bao gồm cả Kỉ Tình, nữ tử lại bất chợt quỳ xuống, thành kính hướng y khấu đầu :"Chân Quân, ngài rốt cuộc cũng chịu xuất thủ rồi."
"Khi nãy ta đã sớm nhận ra ngài. Chỉ là thấy ngài giống như đang cố tình che giấu thân phận, e rằng đi tới hỏi cũng sẽ bị ngài kiên quyết phủ nhận, nên ta mới phải nghĩ ra hạ sách này. Chọc giận ngài, để ngài chủ động bại lộ thân phận."
"Nhưng may rằng ngài bộc lộ thân phận sớm a. Nếu không ta kế tiếp cũng không biết nên bịa ra chuyện gì."
Ban đầu vốn là muốn đánh chết kẻ không biết trời cao đất dày, đầy miệng hoang ngôn này. Nhưng thời khắc này, Kỉ Tình lại không khỏi có phần mộng bức :"Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?"
Vì sao lại biết được nhiều chuyện của y như vậy?
"Chân Quân không nhớ cũng là chuyện đương nhiên." Phảng phất đã sớm quen thuộc với tính cách hay quên của Kỉ Tình, nên thái độ của nữ tử cũng rất mềm nhẹ :"Không biết ngài có còn nhớ, ngày đầu tiên ngài tới Tiêu Dao Đỉnh, đã làm việc gì?"
Ngày đầu tiên y dọn tới Tiêu Dao Đỉnh sao?
Trong lúc Kỉ Tình vẫn còn đang vắt óc hồi tưởng, thì Thương Loan đã từ trong cổ áo của y chui ra, kinh ngạc hỏi :"Chẳng lẽ ngươi chính là..."
"Đúng vậy, trí nhớ của Thương tiền bối thật tốt. Tiểu nữ họ Hoa, tự Tiểu Bạch, bản thể của ta chính là gốc hoa mai trồng ở ôn tuyền trên Đỉnh Tiêu Dao."
"Về phần số bạch mai trồng khắp Vọng Minh Cư, đều là phân thân do ta biến ra."
\*\*Nhân chứng chứng kiến JQ của cả Vọng Minh Cư, ước mơ của biết bao người vì mỗi ngày đều có thể nhìn sư tôn tắm~
Nghe nữ tử bắt đầu kể chuyện, Kỉ Tình liền bất động thanh sắc lấy khăn tay lau đi vết nước trà trên môi. Chỉ là càng nghe, y liền càng phát hiện được chỗ không đúng.
"Chuyện phải bắt đầu từ cái ngày xây Vọng Minh Cư, bóng đêm mờ ảo, Ma sư lại như thường ngày đi đến ôn tuyền phía sau núi thanh tẩy cơ thể."
"Nhưng bởi vì đã có đệ tử, nên y liền quyết định lựa chọn một kẻ đến bồi tắm. Mà kẻ đó cũng không phải ai khác, chính là Kiếm Ma Độc Cô Vô Song!"
Nữ tử dẫn chuyện cũng xem như là có một tay, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của những người vây xem :"Sau đó, Độc Cô Vô Song liền đi theo hầu hạ Ma sư tắm rửa."
"Bóng đêm hiu quạnh dễ khiến người nảy sinh một chút ý niệm không tốt. Ngay khi Độc Cô Vô Song còn chưa kịp phản ứng, Ma sư liền đã đem hắn kéo xuống nước, ép vào một góc trong ôn tuyền..."
"Sau đó thế nào?" Một kẻ không kìm được lòng hiếu kỳ, lập tức mở miệng truy vấn.
Mà nghe thấy câu hỏi của gã, nữ tử liền xùy một tiếng khinh miệt, có phần ái muội câu môi cười.
"Còn có thể thế nào? Dưới dung nhan ngọc thụ lâm phong của Ma sư, một thiếu niên chưa trải sự đời như Độc Cô Vô Song làm sao chịu đựng nổi? Cứ vậy bị y mê đảo tâm thần, ngoan ngoãn thừa sủng."
Ân, hẳn là thừa sủng...
Thừa sủng cái quái ấy! Nếu y nhớ không lầm, khi đó Độc Cô Vô Song giống như cũng chỉ mới 12,13 tuổi gì đó đi?
Hôm đó hắn rõ ràng đã bị y doạ sợ, chạy trốn không thấy bóng người. Y nào có giở trò đồi bại gì với hắn kia chứ?
Không biết được suy nghĩ của Kỉ Tình lúc này, nữ tử đã tiếp tục kể tiếp :"Sau đó, lại phải nói tới ngày năm sư đồ trở về từ Tiên Minh Đại Hội."
"Ồ? Ngài là nói Tiên Minh Đại Hội của 4000 năm trước, lần đầu tiên bốn đồ đệ dưới trướng Ma sư một trận chiến vang danh thiên hạ?"
"Đúng vậy." Nữ tử gật đầu, không nhanh không chậm giảng thuật :"Các ngươi có lẽ đều biết, Ngọc công tử là thứ tử của Vệ gia, từng ở Vệ gia chịu qua ghẻ lạnh. Về sau Ma sư còn đích thân đi đòi lại công đạo cho hắn."
"Việc này chúng ta đã từng nghe nói qua." Đám người ngay lập tức liền ứng thanh.
"Vậy các ngươi hẳn phải hiểu, một kẻ trong lúc khốn cùng nhất được người cứu rỗi, quan tâm săn sóc, đắm chìm trong ôn nhu, thì có thể kháng cự lại được sao? Cho nên, Ngọc công tử rất dễ dàng liền ái mộ Ma sư."
"Nhất là khi y còn giúp hắn trả thù Vệ gia." Nữ tử nhướng mày, vẫn tiếp tục là giọng điệu ám muội khi nãy.
"Ngay trong đêm đó, lúc chúng sư huynh đệ đều đi ngủ, hắn liền mang theo giấy bút đến phòng của Ma sư, mang mỹ danh nhờ ngài chấp bút, họa một bức tranh che giấu vết sẹo sau lưng."
"Nhưng nhờ họa là giả, hiến thân mới là thật. Ngọc công tử liền chủ động hướng Ma sư hiến ôn nhu, cuối cùng cùng đối phương có nhất dạ phu thê."
Kỉ Tình :........................
Đến ngay cả một đứa trẻ 10 tuổi ngươi cũng không buông tha sao? Bộ ta có cầm thú như vậy à?
Hơn nữa 'hiến ôn nhu' là cái mịa gì, người nàng nói có thật là Cố Thừa Trạch mà y biết không vậy?
Nếu nhớ không lầm, lúc ở trên giường, y mới là người bị đè...khụ khụ, bị đối phương cưỡng bách đi. Bộ dáng như lang như hổ đó của hắn, thật sự thích hợp với hai chữ 'ôn nhu' sao?
Kỉ Tình phun tào thì phun tào, cũng không trở ngại tới việc kể chuyện của nữ tử. Rất nhanh, nàng liền dẫn câu chuyện tới một người, có thể nói là vảy ngược trên người Kỉ Tình...
"Lại nói, các ngươi không hiếu kỳ vì sao Ma giáo giáo chủ Độc Cô Duy Ngã lại là người đầu tiên hạ sơn trong số những đồ đệ của Ma sư à?"
Nghe nàng hỏi, đám người liền hai mặt nhìn nhau, cũng không lập tức hồi đáp.
Chỉ là thuận miệng hỏi bọn họ mà thôi, nên nữ tử cũng không quá để ý, bắt đầu nói tiếp :"Bởi vì Độc Cô Duy Ngã chính là người trong lòng của Ma sư a!"
"Năm đó, trong một đêm trăng tròn, nhân lúc đệ tử bị độc dược ám hại, mất hết sức phản kháng. Ma sư đã nhân cơ hội đối hắn làm chuyện dâm ô, mặc cho hắn phản kháng quyết liệt."
"Quá mức xấu hổ cùng nhục nhã, Độc Cô Duy Ngã mới tự mình trục xuất, rời khỏi..."
"Câm miệng cho bổn tọa! Là kẻ nào cho ngươi lá gan ở đây hồ ngôn loạn ngữ!"
Một tiếng ầm vang chấn đến màng nhĩ của những người ở đây đều không khỏi ù lên.
Hồng y của Kỉ Tình không gió mà bay, đấu lạp hồng sắc cũng khẽ vén lên, đem đôi mắt phượng tràn ngập nộ hỏa kia ánh vào mắt của nữ tử.
Những nữ tử khác trong Hoan Hỉ Thánh Tông thấy tình cảnh này, ngay lập tức liền hoảng loạn rút kiếm ra, chắn trước người nữ tử. Một mặt cảnh giác nhìn Kỉ Tình.
Bởi vì thông qua một chút khí tức vừa lộ ra của y, bọn họ có thể khẳng định, chính mình đánh không lại!
Chỉ là, đúng lúc này, một bàn tay mềm mại của nữ tử liền đã vươn ra, đem bọn họ đẩy sang một bên.
Nữ tử đứng dậy, không chút sợ hãi đi nhanh về phía Kỉ Tình, tựa hồ là có chút kích động cùng hưng phấn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, bao gồm cả Kỉ Tình, nữ tử lại bất chợt quỳ xuống, thành kính hướng y khấu đầu :"Chân Quân, ngài rốt cuộc cũng chịu xuất thủ rồi."
"Khi nãy ta đã sớm nhận ra ngài. Chỉ là thấy ngài giống như đang cố tình che giấu thân phận, e rằng đi tới hỏi cũng sẽ bị ngài kiên quyết phủ nhận, nên ta mới phải nghĩ ra hạ sách này. Chọc giận ngài, để ngài chủ động bại lộ thân phận."
"Nhưng may rằng ngài bộc lộ thân phận sớm a. Nếu không ta kế tiếp cũng không biết nên bịa ra chuyện gì."
Ban đầu vốn là muốn đánh chết kẻ không biết trời cao đất dày, đầy miệng hoang ngôn này. Nhưng thời khắc này, Kỉ Tình lại không khỏi có phần mộng bức :"Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?"
Vì sao lại biết được nhiều chuyện của y như vậy?
"Chân Quân không nhớ cũng là chuyện đương nhiên." Phảng phất đã sớm quen thuộc với tính cách hay quên của Kỉ Tình, nên thái độ của nữ tử cũng rất mềm nhẹ :"Không biết ngài có còn nhớ, ngày đầu tiên ngài tới Tiêu Dao Đỉnh, đã làm việc gì?"
Ngày đầu tiên y dọn tới Tiêu Dao Đỉnh sao?
Trong lúc Kỉ Tình vẫn còn đang vắt óc hồi tưởng, thì Thương Loan đã từ trong cổ áo của y chui ra, kinh ngạc hỏi :"Chẳng lẽ ngươi chính là..."
"Đúng vậy, trí nhớ của Thương tiền bối thật tốt. Tiểu nữ họ Hoa, tự Tiểu Bạch, bản thể của ta chính là gốc hoa mai trồng ở ôn tuyền trên Đỉnh Tiêu Dao."
"Về phần số bạch mai trồng khắp Vọng Minh Cư, đều là phân thân do ta biến ra."
\*\*Nhân chứng chứng kiến JQ của cả Vọng Minh Cư, ước mơ của biết bao người vì mỗi ngày đều có thể nhìn sư tôn tắm~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.