Chương 180: Bạch Gia Nguy Khốn
Đỉnh Kiên
22/10/2017
- Không cần nhiều lời, vùng không gian nơi này đã
bị bọn ta phong cấm rồi. Biết điều thì giao Cố Tinh Cực Đạo Thạch ra
đây, Bạch Gia các ngươi không giữ nổi nó đâu.
Bạch Ly vừa mới dứt lời, phía bên ngoài đã vang lên một thanh âm ngạo nghễ. Loại này lời nói phát ra, tựa như không có để Bạch Gia vào trong mắt.
Nét mặt Bạch Ly âm trầm như nước, thoáng hiện lên tia giận giữ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt ngưng lại ở phương xa, lên tiếng giải thích:
- Ta đã nói rồi, Bạch Gia không hề nắm giữ Cố Tinh Cực Đạo Thạch, các ngươi đều bị người lừa rồi.
Đồng thời, trong lòng của hắn đều đang tức giận đến nghiên răng nghiến lợi. Thật không ngờ, mục tiêu của kẻ đấu giá tin tức về Cố Tinh Cực Đạo Thạch lần trước lại chính là Bạch Gia.
- Ha ha! Ngươi không cần phải che giấu nữa. Sự kiện tại Táng Binh Chi Địa, Hứa Gia chúng ta chậm mất một bước để Bạch Gia các ngươi đoạt đi Cố Tinh Cực Đạo Thạch, nhưng hôm nay các ngươi không còn may mắn nữa đâu.
Phía ngoài thanh âm lần nữa vang lên, là Hứa Tịnh – gia chủ hiện tại của Hứa Gia. Hắn dáng người to béo, thoạt nhìn có vẻ rất phúc hậu, duy chỉ có đôi mắt híp cùng đôi lông mày mọc ngược, khiến cho hắn thấp thoáng một nét gì đó cực kỳ âm độc và gian xảo.
Bạch Ly cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nhếch môi cười gằn:
- Chậm một bước? Nói thật hay ah… Chậm một bước mà toàn bộ người của Bạch Gia chúng ta đều bị hai nhà Trần – Hứa các ngươi tiêu diệt? Chúng ta chưa tìm tới các ngươi đòi công đạo cũng thôi, vậy mà còn dám chạy tới đây hô hoán.
Lời của Bạch Ly rất khéo, không chỉ đoạt được phần lý lẽ, mà còn ẩn ẩn ám chỉ rằng, người của Bạch Gia toàn bộ đều bị hai nhà Trần – Hứa giết chết, làm sao có thể mang Cố Tinh Cực Đạo Thạch trở ra? Như vậy chẳng phải nói một trong hai nhà Trần – Hứa mới là kẻ thực sự cầm tới Cố Tinh Cực Đạo Thạch hay sao?
Nghe được Bạch Ly lời nói, Hứa Tịnh cười ha ha một trận, bộ dáng tựa đang cười nhạo đối phương:
- Phải không? Ta nghe nói vẫn có một con chó chạy thoát đây này! Mà hắn, chính là kẻ đã đoạt được Cố Tinh Cực Đạo Thạch ah.
Tu vi của hắn mới chỉ dừng tại Vấn Đỉnh trung kỳ, so ra còn kém Bạch Ly một bậc. Vốn dĩ ngày thường hắn đối với Bạch Ly cực kỳ kiêng kỵ, nhưng hôm nay hắn hoàn toàn có đủ tự tin đối mặt, bởi vì phía sau của hắn đã có một chỗ dựa vững chắc, là Thủ Hộ Đạo Uẩn Giả của Hứa Gia.
Lời hắn vừa dứt, trên tay hắn liền phát ra một đạo thông tin, chính là loạt hình ảnh được đấu giá từ Thiên Nguyên Đấu Giá hội. Dĩ nhiên, đây không phải là bản xem trước, mà là một bản hoàn chỉnh không che đậy.
Từng tràng hình ảnh trôi qua, sắc mặt của Bạch Ly càng thêm tối lại. Bởi vì hắn nhìn thấy được bên trong hình ảnh đó, kẻ thành công cướp đoạt Cố Tinh Cực Đạo thạch vào tay, không ai khác chính là Bạch Khôi – thiên tài của Bạch Gia bọn hắn.
Mặc dù đó chỉ là phân thân của Bạch Khôi, hơn nữa đã bị người chém chết. Nhưng dù cho hắn lại đi giải thích, đám người kia sẽ tin sao? Chắc chắn là không.
Bạch Khôi là kẻ cướp được Cố Tinh Cực Đạo thạch, và hắn sống sót trở ra khỏi Táng Binh Chi Địa, chỉ cần nhiêu đó đã quá đủ để kết luận Bạch Gia nắm giữ Cố Tinh Cực Đạo thạch rồi.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể lắc đầu khẳng định:
- Ta biết các ngươi không tin, nhưng quả thực Bạch Gia không hề liên quan đến Cố Tinh Cực Đạo thạch.
Hứa Tịnh thấy Bạch Ly không giải thích được thì đắc ý, cười to một trận.
- Được! Cứ cho là Bạch Gia các ngươi không có liên quan tới Cố Tinh Cực Đạo thạch. Vậy ngươi giải thích sao về nhóm thiên tài mới nổi của Bạch Gia? Mấy tháng trước còn là một đám phế vật, vậy mà đùng một cái trở thành siêu cấp thiên tài, tất cả đều lọt vào top 50 trong Cường Giả Bảng của Thiên Nguyên Học Viện?
Quả nhiên!
Bạch Ly trong lòng như đã đoán được từ trước, sắc mặt thoáng chốc trở nên nặng nề vô cùng.
Thời điểm Đại Hội Giao Lưu diễn ra, hắn đã thấp thoáng nhìn ra được điểm bất thường. Bởi vì một đám thế hệ trẻ trước đây vốn rất bình thường, vậy mà lúc giao đấu trong đại hội lại như lột xác hoàn toàn. Mỗi một tên đều bộc phát ra chiến lực kinh diễm, không thua kém gì đám siêu cấp thiên tài khác. Lúc đó hắn còn chưa lý giải được nguyên nhân, bây giờ thì đã hiểu được rồi. Tất cả đều nằm trong sự sắp xếp của người khác.
Mỗi một cái thông tin, một cái sự kiện đều được tạo ra và sắp đặt cực kỳ hoàn hảo. Đây là một ván cờ do người bày ra, triệt để đẩy Bạch Gia hắn đến tử cục. Mỗi một nước đều rất cẩn thận và thâm độc. Rốt cục là kẻ nào? Là Trần Gia, Hứa Gia, hay là một kẻ nào khác? Nếu là một kẻ khác thì hắn là ai? Bạch Gia từ khi nào đắc tội phải một nhân vật đại trí như thế?
- Nhiều lời làm gì, không giao ra… Chết.
Trả lời cho hắn là một cái bàn tay hư ảnh khổng lồ, gần như che lấp toàn bộ bầu trời nơi đây, ầm ầm vỗ xuống.
- Muốn chết.
Một cái vỗ tay bất ngờ này khiến cho Bạch Ly phi thường phẫn nộ, ánh mắt lập loè ra quang mang màu ngà sữa. Trong tay đánh ra sáu đạo quang mang bạch sắc, vụt về phía hư ảnh bàn tay phóng đi. Trong chớp mắt sau đó, một tiếng nổ rung động đất trời vang lên, đinh tai nhức óc. Bạch sắc quang mang bộc phát đem không gian xung quanh hóa thành một thế giới trắng xoá.
Loại này ánh sáng mãnh liệt tới mức, dù cho người ta đã nhắm mắt lại cũng phải cảm thấy đau rát không thôi, cực kỳ khủng bố. Sáu đạo quang mang bạch sắc của Bạch Ly quả thực rất mạnh, nhưng so sánh với hư ảnh bàn tay thì vẫn còn kém hơn một bậc. Chỉ thấy sau khi va chạm bạo nổ, toàn bộ sáu đạo quang mang đều bị huỷ diệt, còn hư ảnh bàn tay thì chỉ nhạt đi một chút, vỗ thẳng lên thủ hộ đại trận.
Uỳnh!
Như trời sụp đất nứt, toàn bộ vùng không gian trong phạm vi trăm dặm nhất thời lâm vào run rẩy. Âm thanh như hoá thành thực chất, từng đợt điệp điệp lan xa. Đám người Bạch Gia trong tràng kẻ nào kẻ nấy sắc mặt tái nhợt, nội thể như cùng hoà với thanh âm vụ nổ, rung lên từng hồi mãnh liệt, đau đớn khôn cùng.
- Lão tổ, làm sao bây giờ?
Một tên trưởng lão bên cạnh Bạch Ly sắc mặt tràn đầy lo lắng, vội vàng lên tiếng truyền âm.
- Khốn kiếp! Sư huynh lúc này không tại, nếu không bọn chúng dám càn quấy như vậy sao?
Tế xuất ra một cây cốt tiên, Bạch Ly sắc mặt tràn đầy âm trầm, lớn tiếng hô:
- Con cháu Bạch Gia nghe lệnh, liều mạng phòng thủ, kéo dài thời gian hết sức có thể.
Lời hắn vừa dứt, cốt tiên trong tay liền biến thành một đầu giao long hắc sắc, vọt thẳng lên bầu trời.
Người đánh ra hư ảnh bàn tay khi nãy cười lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên bốc lên hoả diễm ngợp trời, tựa như hoá thành một vầng thái dương sáng chói, vút lên ngênh đón:
- Đã mấy vạn năm không xuất thế, không ngờ tên tiểu oa nhi Bạch Ly ngươi cũng đạt tới cấp độ này rồi, đúng là tuế nguyệt vô tâm, tre già măng mọc ah…
Tiếng than thở quanh quẩn, kèo theo đó là cú va chạm kinh thiên động địa. Chỉ thấy phía trên bầu trời, hoả diễm cuồn cuộn ngưng tụ thành một đầu đại bàng lửa, móng vuốt bộc phát tinh quang sắc lẹm, mạnh mẽ áp chế đầu giao long.
Thinh không lúc này lâm vào hỗn loạn đại chiến, tiếng long gầm cầm khiếu vang vọng khắp chân trời. Đầu đại bàng lửa kích thước to lớn, nhưng thân thể lại cực kỳ linh hoạt. Mỗi một cú tấn công đều vô cùng tinh tế, mang đậm tính chất nhất kích tất sát. Một cỗ xu thế vô địch ẩn ẩn toát ra, khó mà địch nổi.
Nhưng mà Bạch Ly cũng không phải dạng đơn giản, chỉ thấy đầu giao long rống lớn. Thân hình cuộn tròn vòng về phía lưng đại bàng lửa, giương lên vóng vuốt sắc lẹm vồ tới.
Đại bàng lửa hót lên một tiếng vang trời, chớp mắt quay người đối mặt, song trảo quét ngang. Một màn này rơi vào mắt Bạch Ly, lại khiến hắn nhếch môi cười lạnh. Đuôi giao long ở hư không xẹt qua, nhanh đến khó mà tưởng tượng ập về lưng đại bằng lửa.
Nhưng rất nhanh, hắn sắc mặt liền đại biến. Chỉ thấy đuôi rồng đập vào thân thể đại bàng, lại như đập vào ảo ảnh, không hề phát sinh ra va chạm. Thật không ngờ đầu đại bàng lửa trước mắt lại chỉ là một đạo tàn ảnh.
Một cỗ cảm giác nguy cơ bất ngờ ập đến, Bạch Ly còn chưa kịp xoay mình, đã thấy đùng một tiếng đinh tai nhức óc, tựa như sét đánh giữa trời quang.
Từ trong bóng lửa ngợp trời, người ta nhìn thấy một đạo thân ảnh như hoá thành lưu tinh phóng ngược trở lại sơn môn của Bạch Gia, oanh tạc một ngọn sơn phong thành tro bụi.
Bạch Ly đã thua.
Từ trong khói bụi đổ nát, hắn lần nữa vọt lên bầu trời ngưng trọng nhìn tới. Trong nội tâm hắn lúc này như sóng to gió lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua đối diện người này.
Ba mươi giây! Ngắn ngủi ba mươi giây đồng hồ, hắn bị người ta đánh bại. Thậm chí mọi người xung quanh tư duy còn chưa kịp phản ứng, còn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì hắn đã bị người ta đánh bại.
Hắn đã sớm đạt đến Vấn Đỉnh hậu kỳ, vô hạn tiếp cận Quy Nguyên, sức chiến đấu khủng bố càng không phải nói. Vậy mà không nghĩ tới, kẻ trước mắt còn mạnh hơn hắn vô số lần, tiện tay liền có thể đả thương hắn?
Kẻ này chẳng lẽ là Quy Nguyên?
Không thể nào, nếu thực sự là Quy Nguyên cảnh, thì hắn chắc chắn không chỉ bị đánh ngược trở về đơn giản như thế. Phải biết rằng chênh lệch giữa tu sỹ bình thường và tu sỹ Quy Nguyên chính là lạch trời, không thể nào đo đếm.
Lý giải phù hợp nhất, chính là kẻ này chắc chắn đã độ qua kiếp trong cửu kiếp.
- Ngươi là ai?
Cắn răng nén lại thương thế trong cơ thể, Bạch Ly lên tiếng.
- Trở về hỏi Bạch Chấn Long ah! Hắn biết ta là ai đấy.
Bạch Ly vừa mới dứt lời, phía bên ngoài đã vang lên một thanh âm ngạo nghễ. Loại này lời nói phát ra, tựa như không có để Bạch Gia vào trong mắt.
Nét mặt Bạch Ly âm trầm như nước, thoáng hiện lên tia giận giữ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt ngưng lại ở phương xa, lên tiếng giải thích:
- Ta đã nói rồi, Bạch Gia không hề nắm giữ Cố Tinh Cực Đạo Thạch, các ngươi đều bị người lừa rồi.
Đồng thời, trong lòng của hắn đều đang tức giận đến nghiên răng nghiến lợi. Thật không ngờ, mục tiêu của kẻ đấu giá tin tức về Cố Tinh Cực Đạo Thạch lần trước lại chính là Bạch Gia.
- Ha ha! Ngươi không cần phải che giấu nữa. Sự kiện tại Táng Binh Chi Địa, Hứa Gia chúng ta chậm mất một bước để Bạch Gia các ngươi đoạt đi Cố Tinh Cực Đạo Thạch, nhưng hôm nay các ngươi không còn may mắn nữa đâu.
Phía ngoài thanh âm lần nữa vang lên, là Hứa Tịnh – gia chủ hiện tại của Hứa Gia. Hắn dáng người to béo, thoạt nhìn có vẻ rất phúc hậu, duy chỉ có đôi mắt híp cùng đôi lông mày mọc ngược, khiến cho hắn thấp thoáng một nét gì đó cực kỳ âm độc và gian xảo.
Bạch Ly cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nhếch môi cười gằn:
- Chậm một bước? Nói thật hay ah… Chậm một bước mà toàn bộ người của Bạch Gia chúng ta đều bị hai nhà Trần – Hứa các ngươi tiêu diệt? Chúng ta chưa tìm tới các ngươi đòi công đạo cũng thôi, vậy mà còn dám chạy tới đây hô hoán.
Lời của Bạch Ly rất khéo, không chỉ đoạt được phần lý lẽ, mà còn ẩn ẩn ám chỉ rằng, người của Bạch Gia toàn bộ đều bị hai nhà Trần – Hứa giết chết, làm sao có thể mang Cố Tinh Cực Đạo Thạch trở ra? Như vậy chẳng phải nói một trong hai nhà Trần – Hứa mới là kẻ thực sự cầm tới Cố Tinh Cực Đạo Thạch hay sao?
Nghe được Bạch Ly lời nói, Hứa Tịnh cười ha ha một trận, bộ dáng tựa đang cười nhạo đối phương:
- Phải không? Ta nghe nói vẫn có một con chó chạy thoát đây này! Mà hắn, chính là kẻ đã đoạt được Cố Tinh Cực Đạo Thạch ah.
Tu vi của hắn mới chỉ dừng tại Vấn Đỉnh trung kỳ, so ra còn kém Bạch Ly một bậc. Vốn dĩ ngày thường hắn đối với Bạch Ly cực kỳ kiêng kỵ, nhưng hôm nay hắn hoàn toàn có đủ tự tin đối mặt, bởi vì phía sau của hắn đã có một chỗ dựa vững chắc, là Thủ Hộ Đạo Uẩn Giả của Hứa Gia.
Lời hắn vừa dứt, trên tay hắn liền phát ra một đạo thông tin, chính là loạt hình ảnh được đấu giá từ Thiên Nguyên Đấu Giá hội. Dĩ nhiên, đây không phải là bản xem trước, mà là một bản hoàn chỉnh không che đậy.
Từng tràng hình ảnh trôi qua, sắc mặt của Bạch Ly càng thêm tối lại. Bởi vì hắn nhìn thấy được bên trong hình ảnh đó, kẻ thành công cướp đoạt Cố Tinh Cực Đạo thạch vào tay, không ai khác chính là Bạch Khôi – thiên tài của Bạch Gia bọn hắn.
Mặc dù đó chỉ là phân thân của Bạch Khôi, hơn nữa đã bị người chém chết. Nhưng dù cho hắn lại đi giải thích, đám người kia sẽ tin sao? Chắc chắn là không.
Bạch Khôi là kẻ cướp được Cố Tinh Cực Đạo thạch, và hắn sống sót trở ra khỏi Táng Binh Chi Địa, chỉ cần nhiêu đó đã quá đủ để kết luận Bạch Gia nắm giữ Cố Tinh Cực Đạo thạch rồi.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể lắc đầu khẳng định:
- Ta biết các ngươi không tin, nhưng quả thực Bạch Gia không hề liên quan đến Cố Tinh Cực Đạo thạch.
Hứa Tịnh thấy Bạch Ly không giải thích được thì đắc ý, cười to một trận.
- Được! Cứ cho là Bạch Gia các ngươi không có liên quan tới Cố Tinh Cực Đạo thạch. Vậy ngươi giải thích sao về nhóm thiên tài mới nổi của Bạch Gia? Mấy tháng trước còn là một đám phế vật, vậy mà đùng một cái trở thành siêu cấp thiên tài, tất cả đều lọt vào top 50 trong Cường Giả Bảng của Thiên Nguyên Học Viện?
Quả nhiên!
Bạch Ly trong lòng như đã đoán được từ trước, sắc mặt thoáng chốc trở nên nặng nề vô cùng.
Thời điểm Đại Hội Giao Lưu diễn ra, hắn đã thấp thoáng nhìn ra được điểm bất thường. Bởi vì một đám thế hệ trẻ trước đây vốn rất bình thường, vậy mà lúc giao đấu trong đại hội lại như lột xác hoàn toàn. Mỗi một tên đều bộc phát ra chiến lực kinh diễm, không thua kém gì đám siêu cấp thiên tài khác. Lúc đó hắn còn chưa lý giải được nguyên nhân, bây giờ thì đã hiểu được rồi. Tất cả đều nằm trong sự sắp xếp của người khác.
Mỗi một cái thông tin, một cái sự kiện đều được tạo ra và sắp đặt cực kỳ hoàn hảo. Đây là một ván cờ do người bày ra, triệt để đẩy Bạch Gia hắn đến tử cục. Mỗi một nước đều rất cẩn thận và thâm độc. Rốt cục là kẻ nào? Là Trần Gia, Hứa Gia, hay là một kẻ nào khác? Nếu là một kẻ khác thì hắn là ai? Bạch Gia từ khi nào đắc tội phải một nhân vật đại trí như thế?
- Nhiều lời làm gì, không giao ra… Chết.
Trả lời cho hắn là một cái bàn tay hư ảnh khổng lồ, gần như che lấp toàn bộ bầu trời nơi đây, ầm ầm vỗ xuống.
- Muốn chết.
Một cái vỗ tay bất ngờ này khiến cho Bạch Ly phi thường phẫn nộ, ánh mắt lập loè ra quang mang màu ngà sữa. Trong tay đánh ra sáu đạo quang mang bạch sắc, vụt về phía hư ảnh bàn tay phóng đi. Trong chớp mắt sau đó, một tiếng nổ rung động đất trời vang lên, đinh tai nhức óc. Bạch sắc quang mang bộc phát đem không gian xung quanh hóa thành một thế giới trắng xoá.
Loại này ánh sáng mãnh liệt tới mức, dù cho người ta đã nhắm mắt lại cũng phải cảm thấy đau rát không thôi, cực kỳ khủng bố. Sáu đạo quang mang bạch sắc của Bạch Ly quả thực rất mạnh, nhưng so sánh với hư ảnh bàn tay thì vẫn còn kém hơn một bậc. Chỉ thấy sau khi va chạm bạo nổ, toàn bộ sáu đạo quang mang đều bị huỷ diệt, còn hư ảnh bàn tay thì chỉ nhạt đi một chút, vỗ thẳng lên thủ hộ đại trận.
Uỳnh!
Như trời sụp đất nứt, toàn bộ vùng không gian trong phạm vi trăm dặm nhất thời lâm vào run rẩy. Âm thanh như hoá thành thực chất, từng đợt điệp điệp lan xa. Đám người Bạch Gia trong tràng kẻ nào kẻ nấy sắc mặt tái nhợt, nội thể như cùng hoà với thanh âm vụ nổ, rung lên từng hồi mãnh liệt, đau đớn khôn cùng.
- Lão tổ, làm sao bây giờ?
Một tên trưởng lão bên cạnh Bạch Ly sắc mặt tràn đầy lo lắng, vội vàng lên tiếng truyền âm.
- Khốn kiếp! Sư huynh lúc này không tại, nếu không bọn chúng dám càn quấy như vậy sao?
Tế xuất ra một cây cốt tiên, Bạch Ly sắc mặt tràn đầy âm trầm, lớn tiếng hô:
- Con cháu Bạch Gia nghe lệnh, liều mạng phòng thủ, kéo dài thời gian hết sức có thể.
Lời hắn vừa dứt, cốt tiên trong tay liền biến thành một đầu giao long hắc sắc, vọt thẳng lên bầu trời.
Người đánh ra hư ảnh bàn tay khi nãy cười lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên bốc lên hoả diễm ngợp trời, tựa như hoá thành một vầng thái dương sáng chói, vút lên ngênh đón:
- Đã mấy vạn năm không xuất thế, không ngờ tên tiểu oa nhi Bạch Ly ngươi cũng đạt tới cấp độ này rồi, đúng là tuế nguyệt vô tâm, tre già măng mọc ah…
Tiếng than thở quanh quẩn, kèo theo đó là cú va chạm kinh thiên động địa. Chỉ thấy phía trên bầu trời, hoả diễm cuồn cuộn ngưng tụ thành một đầu đại bàng lửa, móng vuốt bộc phát tinh quang sắc lẹm, mạnh mẽ áp chế đầu giao long.
Thinh không lúc này lâm vào hỗn loạn đại chiến, tiếng long gầm cầm khiếu vang vọng khắp chân trời. Đầu đại bàng lửa kích thước to lớn, nhưng thân thể lại cực kỳ linh hoạt. Mỗi một cú tấn công đều vô cùng tinh tế, mang đậm tính chất nhất kích tất sát. Một cỗ xu thế vô địch ẩn ẩn toát ra, khó mà địch nổi.
Nhưng mà Bạch Ly cũng không phải dạng đơn giản, chỉ thấy đầu giao long rống lớn. Thân hình cuộn tròn vòng về phía lưng đại bàng lửa, giương lên vóng vuốt sắc lẹm vồ tới.
Đại bàng lửa hót lên một tiếng vang trời, chớp mắt quay người đối mặt, song trảo quét ngang. Một màn này rơi vào mắt Bạch Ly, lại khiến hắn nhếch môi cười lạnh. Đuôi giao long ở hư không xẹt qua, nhanh đến khó mà tưởng tượng ập về lưng đại bằng lửa.
Nhưng rất nhanh, hắn sắc mặt liền đại biến. Chỉ thấy đuôi rồng đập vào thân thể đại bàng, lại như đập vào ảo ảnh, không hề phát sinh ra va chạm. Thật không ngờ đầu đại bàng lửa trước mắt lại chỉ là một đạo tàn ảnh.
Một cỗ cảm giác nguy cơ bất ngờ ập đến, Bạch Ly còn chưa kịp xoay mình, đã thấy đùng một tiếng đinh tai nhức óc, tựa như sét đánh giữa trời quang.
Từ trong bóng lửa ngợp trời, người ta nhìn thấy một đạo thân ảnh như hoá thành lưu tinh phóng ngược trở lại sơn môn của Bạch Gia, oanh tạc một ngọn sơn phong thành tro bụi.
Bạch Ly đã thua.
Từ trong khói bụi đổ nát, hắn lần nữa vọt lên bầu trời ngưng trọng nhìn tới. Trong nội tâm hắn lúc này như sóng to gió lớn, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua đối diện người này.
Ba mươi giây! Ngắn ngủi ba mươi giây đồng hồ, hắn bị người ta đánh bại. Thậm chí mọi người xung quanh tư duy còn chưa kịp phản ứng, còn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì hắn đã bị người ta đánh bại.
Hắn đã sớm đạt đến Vấn Đỉnh hậu kỳ, vô hạn tiếp cận Quy Nguyên, sức chiến đấu khủng bố càng không phải nói. Vậy mà không nghĩ tới, kẻ trước mắt còn mạnh hơn hắn vô số lần, tiện tay liền có thể đả thương hắn?
Kẻ này chẳng lẽ là Quy Nguyên?
Không thể nào, nếu thực sự là Quy Nguyên cảnh, thì hắn chắc chắn không chỉ bị đánh ngược trở về đơn giản như thế. Phải biết rằng chênh lệch giữa tu sỹ bình thường và tu sỹ Quy Nguyên chính là lạch trời, không thể nào đo đếm.
Lý giải phù hợp nhất, chính là kẻ này chắc chắn đã độ qua kiếp trong cửu kiếp.
- Ngươi là ai?
Cắn răng nén lại thương thế trong cơ thể, Bạch Ly lên tiếng.
- Trở về hỏi Bạch Chấn Long ah! Hắn biết ta là ai đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.