Chương 216: Bạch Khôi trở lại
Đỉnh Kiên
03/05/2018
Không gian nhất thời im ắng đến đáng sợ. Tiểu hoà thượng, Anh Vũ cùng
Hứa Thanh Hoa đều như hoá đá tại chỗ, miệng há to hết cỡ. Bọn họ đang bị sốc, cực sốc.
- AAAAAA!... Đầu chó… ta giết ngươi…
Tiếng hét như sét đánh giữa trời, oanh động màng nhĩ người ta. Ba cái bóng người như hoá thành ba đầu trâu điên lao về phía Cẩu Thủ, quyền đấm cước đá, không chút nào lưu tình.
Trong đầu họ lúc này, chỉ có miên man hình ảnh của thứ nước màu vàng cam có phần ngả sang hổ phách. Thứ nước mà vừa nãy họ còn khen là tuyệt thế tiên tửu, trân bảo ủ vạn năm mới ra một bình, hương khí mê người. Tiên sư con bà nó, tất cả lại chính là một hũ nước đái khỉ.
Mãi đến khi Cẩu Thủ bị đánh cho xụi lơ trên mặt đất, lông tơ lổm chổm rơi rụng, ba người mới điên cuồng móc cổ họng, hy vọng nôn ra hết được thứ nước khốn nạn này.
Hứa Thanh Hoa cùng tiểu hoà thượng còn đỡ, rất nhanh liền ói ra toàn bộ mọi thứ. Chỉ có Anh Vũ là đáng thương, hắn vừa nãy còn đang nhai nuốt, nghe thấy mấy từ Vạn Niên Hầu Nhi tiểu liền hoá đá khiến cho khối thịt đều nghẹn cứng ở cổ, móc thế nào cũng không nôn ra được.
Nước mắt lăn dài, hắn uỷ khuất đến không thể nào hình dung, hận không thể đem Cẩu Thủ ra băm thành ngàn mảnh.
Một bữa tiệc vốn thịnh soạn và vui vẻ, cứ thế bị phá tan tành, chớp mắt hoá thành một hồi nôn mửa, trở thành ký ức muôn đời không quên của đám người. Hôm nay bọn họ uống phải nước đái khỉ ủ vạn năm.
Vút… Uỳnh!
Bầu không khí vốn đang nhốn nháo vô cùng, bỗng nhiên vang lên tiếng nổ chói tai. Đám người không chút đề phòng đều bị quất cho văng ra xa, đất đá bị xới tung cùng nồi thịt thú vỡ nát, bay tung toé.
Kéo theo tiếng nổ, sát khí nhất thời bao trùm lên khắp nơi đây, không khí xung quanh dường như cũng trở nên đặc quánh lại, lạnh lẽo vô cùng.
Anh Vũ chật vật bò dậy, lắc lắc hai cánh tay còn tê dại do dư chấn, sắc mặt ngưng trọng nhìn tới.
Chỉ thấy nơi phương xa, trên nền trời u ám của Cửu U Chi Địa có hai đạo thần hồng hướng nơi này bay tới, tốc độ nhanh đến rợn người. Đuôi lửa phía sau như phản lực phát ra âm thanh ồ ồ, áp lực khiến cho mặt nước cũng phải chẻ ra thành hai con sóng lớn, cuồn cuộn ập vô bờ.
Loại tốc độ này, không phải tu sỹ Hoá Linh bình thường có khả năng thi triển. Người tới là cao thủ.
Bay tới trên đỉnh đầu của đám người Anh Vũ, hai đạo thần hồng cấp tốc dứng lại, hiển lộ ra chân thân của bọn hắn.
Toàn thân là một màu trắng, từ y phục cho đến mái tóc đều là như thế. Bạch diễm như sương bao phủ thân thể, như có như không tồn tại một ngọn lửa vô hình đang bùng cháy. Không ai khác, hắn là Bạch Khôi. Hai năm trước đại bại dưới tay Kiếm Ma, phải đánh đổi một phần thân thể để đào mạng, hôm nay hắn trở về rồi.
Người còn lại cũng là một nam tử trẻ tuổi, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ tầm thường. Nếu chẳng phải hắn đang đạp không mà đứng, người ta còn nghĩ hắn chỉ là một tên thư sinh phàm nhân nào đó. Loại khí chất nội liễm này, không phải là kẻ tầm thường có thể đạt tới được, kẻ này cực kỳ nguy hiểm.
Mà người này Anh Vũ dĩ nhiên nhận biết, là kẻ năm đó đã hạ nhục huynh đệ của hắn hai lần, là kẻ mà Hoàng Thiên đã từng thề sẽ tự tay giết chết – Diệp Vọng.
Hai kẻ địch cực mạnh này, thật không ngờ lại cùng nhau một chỗ, muốn liên thủ đối phó hắn và Hoàng Thiên.
Người tới không thiện, tiểu hoà thượng đã sớm thu lại vẻ cợt nhả trước đó, thần sắc trở nên cực kỳ nghiêm túc. Đã từng giao chiến một lần, nó đương nhiên biết được sức mạnh đáng sợ của Bạch Khôi. Chưa kể tới bên cạnh còn có Diệp Vọng, kẻ không hiểu sao lại khiến cho nó có cảm giác nguy hiểm cực kỳ. So với Bạch Khôi, người này chỉ mạnh hơn chứ không yếu. Hôm nay nếu không cẩn thận, chỉ sợ sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Hứa Thanh Hoa nhìn thấy người tới, trong lòng không khỏi nổi lên căng thẳng, đôi mắt nhìn về phía Anh Vũ tràn đầy lo lắng. Trận chiến hai năm trước, nàng hoàn toàn có thể nhìn ra được sát ý của Bạch Khôi đối với Anh Vũ. Nếu không phải vào giờ phút mấu chốt có sự xuất hiện của người thần bí kia, có lẽ Anh Vũ giờ đã không còn đứng ở nơi này. Mà bây giờ một Bạch Khôi đem theo trợ thủ chạy tới, bọn họ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Trong nhóm, duy chỉ có Cẩu Thủ là vẫn giữ được thái độ lấc cấc, tựa như chẳng sợ hãi chút nào. Nó vẫn ngang nhiên chạy tới nhặt lại quần áo, điềm đạm mặc vào. Thậm chí trong miệng vẫn nhai miếng thịt thú, nhóp nha nhóp nhép như trêu tức người. Nhìn cái thái độ này, quả thực chỉ muốn đấm vào mặt nó cho hả giận.
Cũng may là lúc này hai bên đều đang căng thẳng, không có người nào đi quan sát nó. Nếu không, chỉ sợ nó sớm đã bị quất cho tơi bời.
- Anh Vũ… Đã lâu không gặp.
Bạch Khôi là người mở miệng đầu tiên, thần sắc tràn đầy châm biếm ý tứ. Mối nhục hai năm trước, bắt đầu từ kẻ này đến tính toán. Hôm nay hắn muốn giết người.
Anh Vũ ánh mắt lành lạnh nhìn tới, trong cơ thể điên cuồng vận chuyển lực lượng, tuỳ thời có thể đại chiến bất cứ lúc nào. Hắn từ đầu đến cuối thuỷ chung im lặng, không nói một lời.
Nhưng là, im lặng không phải hắn không muốn nói, mà là hắn không nói được. Vừa nãy hắn bị nghẹn thịt yêu thú, giờ đến hô hấp còn khó khăn đây này.
- Món nợ giữa chúng ta, hôm nay liền tính toán đi. Hôm nay trời cũng không cứu được các ngươi.
Thấy trạng thái của Anh Vũ có chút kỳ quái, Bạch Khôi trong lòng không khỏi nghi vấn. Cũng bởi vậy mà dù rất muốn ra tay, nhưng hắn thuỷ chung vẫn kiềm chế lại được.Hắn mặc dù tự tin vào năng lực của bản thân, nhưng cũng là kẻ rất cẩn thận. Một khi chưa nắm rõ lực lượng của đối phương, hắn sẽ không tuỳ ý hành động.
- Hừ!
Lúc này Anh Vũ lại không nhìn hắn, chỉ khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, tựa như rất khinh thường cùng hắn nói chuyện. Hắn nào biết mình nghĩ oan cho Anh Vũ, chẳng qua là do miếng thịt vừa trôi xuống dưới thanh quản nên mới hừ được thành tiếng như vậy.
- Xem thường ta?
Cảm thấy bị khinh bạc, Bạch Khôi sắc mặt trở nên lăng lệ vô cùng. Trên lòng bàn tay hắn Phần Diễm bồng cháy rực rỡ, đốt ra nhiệt lượng kinh người, dường như hắn muốn động thủ.
Bầu không khí thoáng chốc ngưng trọng, hai phe đều dương cung bạt kiếm, thập phần ác liệt.
Hai tay Anh Vũ nắm chặt, cơ ngực và thực quản không ngừng co bóp, muốn nhanh chóng đẩy trôi cục thịt xuống dưới. Bởi vì hắn cảm nhận được bên trong cơ thể tinh khí từ thịt yêu thú sớm lan tràn khắp nơi, đã có cảm giác bị ứ, muốn trào ra bên ngoài.
Nếu như phản ứng bình thường, tinh khí này sẽ theo thực quản mà ợ ra ngoài. Nhưng mà lúc này lối thông đã bị tắc nghẽn, không thể nào phát ra được rồi.
Nghiến răng nghiến lợi một nửa ngày, hắn rốt cục đả thông.
Bịp!… íp… íp…
Một tiếng nổ rất to vang lên phá đi bầu không khí dương cung bạt kiếm nơi đây, khiến cả hai phe đều ngây ra như phỗng. Không biết nói gì.
Anh Vũ quả thực đả thông, nhưng không phải là ợ hơi, mà nổ rắm. Tinh khí hết đường thoát, tắc nghẽn nửa ngày liền nén thành quả pháo khí đi ra từ lỗ đít hắn, hôi thối vô cùng.
- Mẹ nó!
Không biết là ai đó bất giác hô lên, thập phần tục tĩu. Nhưng là, chỉ có từ ngữ như vậy mới mô tả được hết sự tức giận của người đó lúc này.
Bạch Khôi khuôn mặt đen lại như than, khoé môi co giật liên hồi. Đây là cỡ nào nhục nhã? Hắn tìm tới người ta để quyết một trận chiến, vậy mà đối phương trước sau không nói một câu, chỉ trả lời hắn bằng một quả rắm nổ. Trên đời này tại sao lại có thứ người mặt dày vô sỉ đến như thế.
Cũng vì quả rắm này của Anh Vũ, bầu không khí ngưng trọng nơi đây nhất thời trở thành một tràng hài tấu, nực cười đến vô cùng.
- Con bà nó, thật là thoải mái.
Thoát được tinh khí, miếng thịt nghẹn ở cổ rốt cục cũng tuột xuống dưới dạ dày. Anh Vũ khoan khoái thở ra một tiếng cực kỳ dài, hít lấy hít để không khí.
Một màn này không chỉ khiến cho phe địch nổi giận, mà ngay cả Hứa Thanh Hoa đang đứng bên cạnh hắn sắc mặt cũng cực kỳ không tốt, hàn khí đậm đặc tới mức có thể cạo ra được. Nếu chẳng phải đang đối mặt với đại chiến, chỉ sợ nàng sẽ chính tay mình quất chết tên nam nhân này ah.
- Muốn chết…
Bạch Khôi lửa giận công tâm, thét lên một tiếng thật dài công kích tới. Bạch diễm hừng hực bộc phát, mức độ nồng đậm của nguyên lực thậm chí đã vượt qua giới hạn của Hoá Linh tu sỹ, mơ hồ tiếp cận đến cảnh giới Sinh Thần.
Hai năm thời gian, Bạch Khôi quả thực đã mạnh hơn không ít, thậm chí đã một chân bước vào ngưỡng cửa Sinh Thần cảnh.
- Kiếm Ma đã bị Thiên Không Trấn Ma tháp trấn áp, ta muốn xem xem hôm nay ngươi còn dựa vào cái gì để chống lại ta? Chịu chết đi.
Trông thấy Bạch Khôi động thủ, Anh Vũ sắc mặt không còn vẻ đùa cợt nữa mà thoáng trở nên lạnh lẽo, sát ý ngập tràn trong khoé mắt. Đại chiến lần trước chịu thua thiệt trước kẻ này, thậm chí suýt bỏ mình ở nơi đó, hắn làm sao quên được.
Hết lần này đến lần khác khiêu khích huynh đệ hắn, còn muốn ép hắn vào chỗ chết, Bạch Khôi này cùng hắn, đã sớm là kẻ địch sống còn, thề bất lưỡng lập.
- Chịu chết chính là ngươi, hai năm này đừng tưởng chỉ có mình ngươi là tiến bộ. Hôm nay ngươi phải chết.
Chỉ thấy hắn cười gằn nói ra, sau đó mạnh mẽ bước ra đứng chắn ở trước người Hứa Thanh Hoa. Nguyên lực trong cơ thể dâng trào, thậm chí còn đem cả thiên địa nguyên lực xung quanh đều cuốn lên, cuồn cuộn thành lốc xoáy.
Khí thế của hắn vậy mà không thua kém Bạch Khôi chút nào, hắn cũng đạp tới Hoá Linh hậu kỳ đỉnh.
- AAAAAA!... Đầu chó… ta giết ngươi…
Tiếng hét như sét đánh giữa trời, oanh động màng nhĩ người ta. Ba cái bóng người như hoá thành ba đầu trâu điên lao về phía Cẩu Thủ, quyền đấm cước đá, không chút nào lưu tình.
Trong đầu họ lúc này, chỉ có miên man hình ảnh của thứ nước màu vàng cam có phần ngả sang hổ phách. Thứ nước mà vừa nãy họ còn khen là tuyệt thế tiên tửu, trân bảo ủ vạn năm mới ra một bình, hương khí mê người. Tiên sư con bà nó, tất cả lại chính là một hũ nước đái khỉ.
Mãi đến khi Cẩu Thủ bị đánh cho xụi lơ trên mặt đất, lông tơ lổm chổm rơi rụng, ba người mới điên cuồng móc cổ họng, hy vọng nôn ra hết được thứ nước khốn nạn này.
Hứa Thanh Hoa cùng tiểu hoà thượng còn đỡ, rất nhanh liền ói ra toàn bộ mọi thứ. Chỉ có Anh Vũ là đáng thương, hắn vừa nãy còn đang nhai nuốt, nghe thấy mấy từ Vạn Niên Hầu Nhi tiểu liền hoá đá khiến cho khối thịt đều nghẹn cứng ở cổ, móc thế nào cũng không nôn ra được.
Nước mắt lăn dài, hắn uỷ khuất đến không thể nào hình dung, hận không thể đem Cẩu Thủ ra băm thành ngàn mảnh.
Một bữa tiệc vốn thịnh soạn và vui vẻ, cứ thế bị phá tan tành, chớp mắt hoá thành một hồi nôn mửa, trở thành ký ức muôn đời không quên của đám người. Hôm nay bọn họ uống phải nước đái khỉ ủ vạn năm.
Vút… Uỳnh!
Bầu không khí vốn đang nhốn nháo vô cùng, bỗng nhiên vang lên tiếng nổ chói tai. Đám người không chút đề phòng đều bị quất cho văng ra xa, đất đá bị xới tung cùng nồi thịt thú vỡ nát, bay tung toé.
Kéo theo tiếng nổ, sát khí nhất thời bao trùm lên khắp nơi đây, không khí xung quanh dường như cũng trở nên đặc quánh lại, lạnh lẽo vô cùng.
Anh Vũ chật vật bò dậy, lắc lắc hai cánh tay còn tê dại do dư chấn, sắc mặt ngưng trọng nhìn tới.
Chỉ thấy nơi phương xa, trên nền trời u ám của Cửu U Chi Địa có hai đạo thần hồng hướng nơi này bay tới, tốc độ nhanh đến rợn người. Đuôi lửa phía sau như phản lực phát ra âm thanh ồ ồ, áp lực khiến cho mặt nước cũng phải chẻ ra thành hai con sóng lớn, cuồn cuộn ập vô bờ.
Loại tốc độ này, không phải tu sỹ Hoá Linh bình thường có khả năng thi triển. Người tới là cao thủ.
Bay tới trên đỉnh đầu của đám người Anh Vũ, hai đạo thần hồng cấp tốc dứng lại, hiển lộ ra chân thân của bọn hắn.
Toàn thân là một màu trắng, từ y phục cho đến mái tóc đều là như thế. Bạch diễm như sương bao phủ thân thể, như có như không tồn tại một ngọn lửa vô hình đang bùng cháy. Không ai khác, hắn là Bạch Khôi. Hai năm trước đại bại dưới tay Kiếm Ma, phải đánh đổi một phần thân thể để đào mạng, hôm nay hắn trở về rồi.
Người còn lại cũng là một nam tử trẻ tuổi, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ tầm thường. Nếu chẳng phải hắn đang đạp không mà đứng, người ta còn nghĩ hắn chỉ là một tên thư sinh phàm nhân nào đó. Loại khí chất nội liễm này, không phải là kẻ tầm thường có thể đạt tới được, kẻ này cực kỳ nguy hiểm.
Mà người này Anh Vũ dĩ nhiên nhận biết, là kẻ năm đó đã hạ nhục huynh đệ của hắn hai lần, là kẻ mà Hoàng Thiên đã từng thề sẽ tự tay giết chết – Diệp Vọng.
Hai kẻ địch cực mạnh này, thật không ngờ lại cùng nhau một chỗ, muốn liên thủ đối phó hắn và Hoàng Thiên.
Người tới không thiện, tiểu hoà thượng đã sớm thu lại vẻ cợt nhả trước đó, thần sắc trở nên cực kỳ nghiêm túc. Đã từng giao chiến một lần, nó đương nhiên biết được sức mạnh đáng sợ của Bạch Khôi. Chưa kể tới bên cạnh còn có Diệp Vọng, kẻ không hiểu sao lại khiến cho nó có cảm giác nguy hiểm cực kỳ. So với Bạch Khôi, người này chỉ mạnh hơn chứ không yếu. Hôm nay nếu không cẩn thận, chỉ sợ sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Hứa Thanh Hoa nhìn thấy người tới, trong lòng không khỏi nổi lên căng thẳng, đôi mắt nhìn về phía Anh Vũ tràn đầy lo lắng. Trận chiến hai năm trước, nàng hoàn toàn có thể nhìn ra được sát ý của Bạch Khôi đối với Anh Vũ. Nếu không phải vào giờ phút mấu chốt có sự xuất hiện của người thần bí kia, có lẽ Anh Vũ giờ đã không còn đứng ở nơi này. Mà bây giờ một Bạch Khôi đem theo trợ thủ chạy tới, bọn họ chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.
Trong nhóm, duy chỉ có Cẩu Thủ là vẫn giữ được thái độ lấc cấc, tựa như chẳng sợ hãi chút nào. Nó vẫn ngang nhiên chạy tới nhặt lại quần áo, điềm đạm mặc vào. Thậm chí trong miệng vẫn nhai miếng thịt thú, nhóp nha nhóp nhép như trêu tức người. Nhìn cái thái độ này, quả thực chỉ muốn đấm vào mặt nó cho hả giận.
Cũng may là lúc này hai bên đều đang căng thẳng, không có người nào đi quan sát nó. Nếu không, chỉ sợ nó sớm đã bị quất cho tơi bời.
- Anh Vũ… Đã lâu không gặp.
Bạch Khôi là người mở miệng đầu tiên, thần sắc tràn đầy châm biếm ý tứ. Mối nhục hai năm trước, bắt đầu từ kẻ này đến tính toán. Hôm nay hắn muốn giết người.
Anh Vũ ánh mắt lành lạnh nhìn tới, trong cơ thể điên cuồng vận chuyển lực lượng, tuỳ thời có thể đại chiến bất cứ lúc nào. Hắn từ đầu đến cuối thuỷ chung im lặng, không nói một lời.
Nhưng là, im lặng không phải hắn không muốn nói, mà là hắn không nói được. Vừa nãy hắn bị nghẹn thịt yêu thú, giờ đến hô hấp còn khó khăn đây này.
- Món nợ giữa chúng ta, hôm nay liền tính toán đi. Hôm nay trời cũng không cứu được các ngươi.
Thấy trạng thái của Anh Vũ có chút kỳ quái, Bạch Khôi trong lòng không khỏi nghi vấn. Cũng bởi vậy mà dù rất muốn ra tay, nhưng hắn thuỷ chung vẫn kiềm chế lại được.Hắn mặc dù tự tin vào năng lực của bản thân, nhưng cũng là kẻ rất cẩn thận. Một khi chưa nắm rõ lực lượng của đối phương, hắn sẽ không tuỳ ý hành động.
- Hừ!
Lúc này Anh Vũ lại không nhìn hắn, chỉ khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, tựa như rất khinh thường cùng hắn nói chuyện. Hắn nào biết mình nghĩ oan cho Anh Vũ, chẳng qua là do miếng thịt vừa trôi xuống dưới thanh quản nên mới hừ được thành tiếng như vậy.
- Xem thường ta?
Cảm thấy bị khinh bạc, Bạch Khôi sắc mặt trở nên lăng lệ vô cùng. Trên lòng bàn tay hắn Phần Diễm bồng cháy rực rỡ, đốt ra nhiệt lượng kinh người, dường như hắn muốn động thủ.
Bầu không khí thoáng chốc ngưng trọng, hai phe đều dương cung bạt kiếm, thập phần ác liệt.
Hai tay Anh Vũ nắm chặt, cơ ngực và thực quản không ngừng co bóp, muốn nhanh chóng đẩy trôi cục thịt xuống dưới. Bởi vì hắn cảm nhận được bên trong cơ thể tinh khí từ thịt yêu thú sớm lan tràn khắp nơi, đã có cảm giác bị ứ, muốn trào ra bên ngoài.
Nếu như phản ứng bình thường, tinh khí này sẽ theo thực quản mà ợ ra ngoài. Nhưng mà lúc này lối thông đã bị tắc nghẽn, không thể nào phát ra được rồi.
Nghiến răng nghiến lợi một nửa ngày, hắn rốt cục đả thông.
Bịp!… íp… íp…
Một tiếng nổ rất to vang lên phá đi bầu không khí dương cung bạt kiếm nơi đây, khiến cả hai phe đều ngây ra như phỗng. Không biết nói gì.
Anh Vũ quả thực đả thông, nhưng không phải là ợ hơi, mà nổ rắm. Tinh khí hết đường thoát, tắc nghẽn nửa ngày liền nén thành quả pháo khí đi ra từ lỗ đít hắn, hôi thối vô cùng.
- Mẹ nó!
Không biết là ai đó bất giác hô lên, thập phần tục tĩu. Nhưng là, chỉ có từ ngữ như vậy mới mô tả được hết sự tức giận của người đó lúc này.
Bạch Khôi khuôn mặt đen lại như than, khoé môi co giật liên hồi. Đây là cỡ nào nhục nhã? Hắn tìm tới người ta để quyết một trận chiến, vậy mà đối phương trước sau không nói một câu, chỉ trả lời hắn bằng một quả rắm nổ. Trên đời này tại sao lại có thứ người mặt dày vô sỉ đến như thế.
Cũng vì quả rắm này của Anh Vũ, bầu không khí ngưng trọng nơi đây nhất thời trở thành một tràng hài tấu, nực cười đến vô cùng.
- Con bà nó, thật là thoải mái.
Thoát được tinh khí, miếng thịt nghẹn ở cổ rốt cục cũng tuột xuống dưới dạ dày. Anh Vũ khoan khoái thở ra một tiếng cực kỳ dài, hít lấy hít để không khí.
Một màn này không chỉ khiến cho phe địch nổi giận, mà ngay cả Hứa Thanh Hoa đang đứng bên cạnh hắn sắc mặt cũng cực kỳ không tốt, hàn khí đậm đặc tới mức có thể cạo ra được. Nếu chẳng phải đang đối mặt với đại chiến, chỉ sợ nàng sẽ chính tay mình quất chết tên nam nhân này ah.
- Muốn chết…
Bạch Khôi lửa giận công tâm, thét lên một tiếng thật dài công kích tới. Bạch diễm hừng hực bộc phát, mức độ nồng đậm của nguyên lực thậm chí đã vượt qua giới hạn của Hoá Linh tu sỹ, mơ hồ tiếp cận đến cảnh giới Sinh Thần.
Hai năm thời gian, Bạch Khôi quả thực đã mạnh hơn không ít, thậm chí đã một chân bước vào ngưỡng cửa Sinh Thần cảnh.
- Kiếm Ma đã bị Thiên Không Trấn Ma tháp trấn áp, ta muốn xem xem hôm nay ngươi còn dựa vào cái gì để chống lại ta? Chịu chết đi.
Trông thấy Bạch Khôi động thủ, Anh Vũ sắc mặt không còn vẻ đùa cợt nữa mà thoáng trở nên lạnh lẽo, sát ý ngập tràn trong khoé mắt. Đại chiến lần trước chịu thua thiệt trước kẻ này, thậm chí suýt bỏ mình ở nơi đó, hắn làm sao quên được.
Hết lần này đến lần khác khiêu khích huynh đệ hắn, còn muốn ép hắn vào chỗ chết, Bạch Khôi này cùng hắn, đã sớm là kẻ địch sống còn, thề bất lưỡng lập.
- Chịu chết chính là ngươi, hai năm này đừng tưởng chỉ có mình ngươi là tiến bộ. Hôm nay ngươi phải chết.
Chỉ thấy hắn cười gằn nói ra, sau đó mạnh mẽ bước ra đứng chắn ở trước người Hứa Thanh Hoa. Nguyên lực trong cơ thể dâng trào, thậm chí còn đem cả thiên địa nguyên lực xung quanh đều cuốn lên, cuồn cuộn thành lốc xoáy.
Khí thế của hắn vậy mà không thua kém Bạch Khôi chút nào, hắn cũng đạp tới Hoá Linh hậu kỳ đỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.