Chương 13: Bị bắt
Đỉnh Kiên
07/04/2017
- Chó ngoan, mau đứng lại, đừng chạy.
- Thật không ngờ nơi đây lại có một con hắc lang máu huyết tinh thuần, nếu bắt về thuần hóa thì tương lai chẳng phải ta sẽ có một con đại hắc lang làm tọa kị sao? Ha ha.
Bên rìa vạn thú sơn lâm, một con dã lang nhỏ đang gắng sức chạy nhanh về phía trước, một thân lông đen nhiều chỗ bị bết lại, nếu nhìn kĩ lại không ngờ là vết máu, nó dường như bị thương không nhẹ.
Đằng sau nó là một nhóm người đang đuổi theo. Vẻ mặt kẻ nào cũng vui mừng, nhìn nó như nhìn một báu vật.
- Hừ, súc sinh còn muốn chạy.
Một tên trung niên nam tử cười gian, bọn hắn đuổi theo con dã lang này đã khá lâu, một thân tu vi như hắn cũng phải cảm thấy mệt mỏi.
Nếu chẳng phải con hắc lang này chỉ có giá trị khi còn sống thì hắn đã một chưởng đập chết rồi.
Rốt cục hắn cũng đuổi tới áp sát hắc lang, đang định ra tay, bỗng nhiên một tiếng quát vang lên đầy phẫn nộ khiến cả nhóm năm người chợt dừng lại:
- Ngươi mới là súc sinh.
Kèm theo tiếng quát là một đòn xé gió khiến tên trung niên phải vội vàng đảo người lui mạnh về phía sau.
Khi thân hình ổn định lại, hắn cau mày nhìn về phía trước, tình huống khi nãy thật nguy hiểm, nếu hắn không phản ứng kịp thì có lẽ mạng nhỏ đã không còn.
Phía trước bọn hắn có hai tên thiếu niên cao lớn như dã nhân, nửa thân trên để trần đầy dẫy những vết sẹo lớn nhỏ dữ tợn. Đặc biệt là ánh mắt phẫn nộ khiếp người nhìn chằm chằm khiến bọn họ không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
- Ngưng… Ngưng Nguyên hậu kỳ.
Tên thanh niên trong nhóm lắp bắp nói, ánh mắt không rời hai thiếu niên phía trước.
Hắn nhận thấy kẻ mới tấn công vừa rồi rất mạnh, tu vi ít nhất cũng phải là Ngưng Nguyên hậu kỳ. Bọn hắn đắc tội với một tên Ngưng Nguyên hậu kỳ, bảo sao hắn không sợ, người ta chỉ cần xuất 1 chiêu cũng đủ để lấy đi cái mạng nhỏ của hắn rồi.
- Ngươi sợ cái gì chứ, Ngưng Nguyên hậu kỳ thì đã sao?
Vũ Hải lên tiếng, nét mặt cao ngạo không hề giảm bớt, đánh mắt sang nam tử trung niên bên cạnh.
- Phải rồi, chẳng phải Vũ Hóa sư thúc cũng là Ngưng Nguyên hậu kỳ sao sợ gì bọn chúng.
Một tên thanh niên khác lên tiếng, ánh mắt tràn ngập tự tin.
Đối phương tuy cũng là Ngưng Nguyên hậu kỳ, nhưng tuổi còn trẻ nên chắn chắn mới bước vào chưa lâu, kinh nghiệm thực chiến cũng không cao, phần thắng của bọn hắn cao hơn. Hơn nữa, bọn hắn còn có hai món bảo vật làm lá bài tẩy, trận này thắng chắc.
Hoàng Thiên đứng đó, ánh mắt tràn đầy lửa giận. Dưới chân hắn, Tiểu Hắc mệt mỏi nằm xuống, cọ cọ cái đầu đầy máu vào chân hắn mà thở dốc. Nhìn thân mình đáng thương của Tiểu Hắc, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên, ánh mắt cực kỳ khiếp người.
- Ngưng Nguyên hậu kỳ… ta cũng không ngại chiến một trận.
Trác Mộc nhìn tên trung niên mà nở nụ cười, từ khi bước vào Ngưng Nguyên hậu kỳ, hắn chưa bao giờ có cơ hội giao chiến cùng một tên cùng cấp. Đây là cơ hội để hắn xem xét lại tu vi của mình.
Vũ Hóa không nói gì, ánh mắt tràn đầy chiến ý, trong tay xuất hiện một thanh trường thương đen nhánh. Đầu thương vẫn còn vương vết máu.
Trong tay Trác Mộc cũng xuất hiện thanh kiếm gãy, tuy thân kiếm hằn lên những vết gỉ sét loang lổ, nhưng lưỡi kiếm vẫn sáng bóng, ánh lên quang huy mờ ảo.
Trác Mộc đã từng nghiên cứu rất lâu, vết gỉ sét trên thân kiếm rất giống vết máu, hắn đã tìm mọi cách nhưng không thể làm mất đi nên đành mặc kệ.
Vũ Hóa nắm chặt trường thương, chân nhún mạnh lao vút tới.
Nguyên lực nóng rực lan tỏa khắp trường thương, không khí vang lên tiếng khí lưu chấn động mãnh liệt. Một thương mạnh mẽ lao về phía Trác Mộc.
Một thương bá đạo đánh tới khiến hắn phải lui mạnh về phía sau. Cố gắng ổn định lại thân hình, hắn nhìn Vũ Hóa cười gian:
- Hay lắm, bây giờ đến lượt ta, đón kiếm.
Dứt lời, hắn nắm chặt kiếm gãy, lao nhanh về phía Vũ Hóa, một kiếm mạnh mẽ bổ tới, thân kiếm được nguyên lực rót vào ánh lên hào quang mãnh liệt.
Vũ Hóa biến sắc, vội vàng dùng trường thương nghênh đón, nhưng lực lượng của Trác Mộc đâu phải tầm thường, chỉ thấy một luồng lực lượng mạnh mẽ từ trường thương truyền vào khiến hai tay hắn tê dại, đau đớn khôn cùng, khóe miệng trào lên một vệt máu, Vũ Hóa chỉ còn cách lui về phía sau. Ánh mắt tràn đầy sự thất kinh và khó có thể tin được nhìn tên thiếu niên trước mắt.
Tuy cùng là Ngưng nguyên hậu kỳ, nhưng lực lượng của tên thiếu niên này mạnh hơn hắn hẳn một bậc, lại còn trẻ như vậy. Hắn đâu biết rằng hai năm này, Trác Mộc cùng Hoàng Thiên liên tục rèn luyện, chiến đấu cùng yêu thú, thậm chí có những lần nguy hiểm tới tính mạng. Có thể tu vi của hắn không bằng người, nhưng lực lượng của hắn tuyệt đối mạnh hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều.
Vũ Hóa nhìn Trác Mộc, nội tâm thầm than, sớm biết như vậy thì hắn đã không đi trêu chọc hai tên này. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, không thể cứu vãn được nữa. Không chần chừ thêm, cả hai người lại lao vào vòng chiến.
Bên kia, Hoàng Thiên đang giao đấu với bốn tên còn lại, điều khiến cho bọn chúng càng kinh ngạc hơn là tên này lấy một địch bốn nhưng cũng không rơi vào hạ phong, không những thế còn khiến cho bọn chúng chật vật không thể tả.
Vũ Hóa dở khóc dở cười, tự dưng lại chọc vào hai tên quái vật này.
“hây”
Hoàng Thiên chém mạnh một kiếm khiến một tên thiếu niên bị văng ra ngoài, rồi nhanh chóng lao nhanh tới. Vũ Hải biến sắc, vội vàng dùng đao đón đỡ, nhưng Hoàng Thiên bất ngờ đảo người, thanh kiếm xoay góc 90 độ chém mạnh vào hông phải của Vũ Hải.
Nhưng hắn chưa kịp vui mừng thì sắc mặt liền biến đổi, chỉ thấy toàn thân Vũ Hải ánh lên kim quang rực rỡ, một kiếm toàn lực của Hoàng Thiên lại không thể tồn thương tới hắn.
- Hoàng giáp…
Hoàng Thiên khẽ lẩm bẩm, hắn không ngờ đối phương lại có hoàng giáp lợi hại như vậy. Chỉ là hắn đâu biết, đừng nói là hắn, dù là tu sĩ Ngưng nguyên dùng toàn lực cũng không thể làm tổn hại đến bộ giáp này.
Vũ Hải chật vật bò dậy, mặc dù kiếm của Hoàng Thiên không thể tổn thương đến hắn, nhưng lực lượng của một kiếm này cũng khiến cho hắn văng xa tới năm ngũ. May mắn có Thanh y Chiến giáp hộ thể, nếu không hắn đã bị chặt làm hai khúc rồi.
Ngay lập tức trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm màu xanh ngọc, thân kiếm tỏa ra hàn khí lạnh buốt, đúng là Lưu thủy kiếm. Hắn biết nếu như không dùng đến bảo vật này thì rất có thể hôm nay năm người bọn hắn phải táng thân tại đây.
Có bảo kiếm trong tay, tự tin của Vũ Hải dâng trào, hắn vội vọt với. Một kiếm đơn giản bổ xuống.
Hoàng Thiên nhanh chóng đưa linh kiếm lên đỡ, nhưng rồi sắc mặt trở nên kinh hãi. Không ngờ thanh kiếm này lại dễ dàng cắt đôi linh kiếm của hắn, một đường kiếm chém mạnh lên vai để lại một vết thương sâu hoắm, máu đỏ tuôn ra không ngừng.
- Hoàng Thiên…
Trác Mộc đang chiến đấu thấy vậy thì lo lắng hét lên, chỉ phân tâm một chút hắn liền bị Vũ Hóa đâm một thương vào đùi, ngã gục xuống đất. Vừa gượng dậy thì thương của Vũ hóa đã kề lên cổ. Vũ Hải đang định ra tay thì bị Vũ Hóa ngăn cản, hắn giải thích:
- Lần này đi Hỏa Linh sơn cực kỳ nguy hiểm, tại sao không dùng hai tên này làm kẻ thế mạng.
Vũ Hải ngẩn ngơ một hồi rốt cục cũng hiểu, sau đó thu kiếm lại, căm thù nhìn Hoàng Thiên, miệng nói:
- Tạm thời giữ lại mạng chó của ngươi.
Vũ Hóa tiến lên, hắn nhìn Trác Mộc một cách độc ác, trong tay xuất hiện một viên đan dược màu xám tro, nhét vào miệng Trác Mộc.
Nhìn ánh mắt của Trác Mộc, hắn khẽ cười:
- Yên tâm, đây là Tán nguyên đan, nó chỉ làm nguyên lực của ngươi tán đi vài ngày thôi, ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, ta không để ngươi chết yên ổn đâu, haha.
Nói đoạn hắn quay sang quát:
- Mang chúng đi.
Ba tên thanh niên còn lại nghe vậy liền tiến tới đỡ Trác Mộc dậy.
- Gừ.
Tiếng gừ làm cả ba ngẩn ra, không ngờ Tiểu hắc không chạy chốn mà lại chạy tới bên Trác Mộc, nhìn chằm chằm ba tên nhân loại trước mặt khẽ gầm lên. Một tên thanh niên thấy vậy thì bực mình, đá mạnh một cái khiến Tiểu hắc lăn lộn mấy vòng, rên lên thật thảm.
- Đừng giết nó, lấy xích sắt xích lại.
Vũ Hóa lên tiếng, tên thanh niên kia nghe vậy thì tiến tới xách Tiểu Hắc lên, hắn dùng một đoạn vải buộc chặt mõm Tiểu hắc, lực buộc rất mạnh khiến Tiểu hắc đau đớn rên lên từng hồi ư ử.
Hoàng Thiên lo lắng cho Tiểu hắc nên điên cuồng vùng vẫy nhưng lại bị Vũ Hóa đạp cho một cước, khóe miệng trào máu.
- Biết điều một chút, nếu không thì đừng trách ta.
- Thật không ngờ nơi đây lại có một con hắc lang máu huyết tinh thuần, nếu bắt về thuần hóa thì tương lai chẳng phải ta sẽ có một con đại hắc lang làm tọa kị sao? Ha ha.
Bên rìa vạn thú sơn lâm, một con dã lang nhỏ đang gắng sức chạy nhanh về phía trước, một thân lông đen nhiều chỗ bị bết lại, nếu nhìn kĩ lại không ngờ là vết máu, nó dường như bị thương không nhẹ.
Đằng sau nó là một nhóm người đang đuổi theo. Vẻ mặt kẻ nào cũng vui mừng, nhìn nó như nhìn một báu vật.
- Hừ, súc sinh còn muốn chạy.
Một tên trung niên nam tử cười gian, bọn hắn đuổi theo con dã lang này đã khá lâu, một thân tu vi như hắn cũng phải cảm thấy mệt mỏi.
Nếu chẳng phải con hắc lang này chỉ có giá trị khi còn sống thì hắn đã một chưởng đập chết rồi.
Rốt cục hắn cũng đuổi tới áp sát hắc lang, đang định ra tay, bỗng nhiên một tiếng quát vang lên đầy phẫn nộ khiến cả nhóm năm người chợt dừng lại:
- Ngươi mới là súc sinh.
Kèm theo tiếng quát là một đòn xé gió khiến tên trung niên phải vội vàng đảo người lui mạnh về phía sau.
Khi thân hình ổn định lại, hắn cau mày nhìn về phía trước, tình huống khi nãy thật nguy hiểm, nếu hắn không phản ứng kịp thì có lẽ mạng nhỏ đã không còn.
Phía trước bọn hắn có hai tên thiếu niên cao lớn như dã nhân, nửa thân trên để trần đầy dẫy những vết sẹo lớn nhỏ dữ tợn. Đặc biệt là ánh mắt phẫn nộ khiếp người nhìn chằm chằm khiến bọn họ không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
- Ngưng… Ngưng Nguyên hậu kỳ.
Tên thanh niên trong nhóm lắp bắp nói, ánh mắt không rời hai thiếu niên phía trước.
Hắn nhận thấy kẻ mới tấn công vừa rồi rất mạnh, tu vi ít nhất cũng phải là Ngưng Nguyên hậu kỳ. Bọn hắn đắc tội với một tên Ngưng Nguyên hậu kỳ, bảo sao hắn không sợ, người ta chỉ cần xuất 1 chiêu cũng đủ để lấy đi cái mạng nhỏ của hắn rồi.
- Ngươi sợ cái gì chứ, Ngưng Nguyên hậu kỳ thì đã sao?
Vũ Hải lên tiếng, nét mặt cao ngạo không hề giảm bớt, đánh mắt sang nam tử trung niên bên cạnh.
- Phải rồi, chẳng phải Vũ Hóa sư thúc cũng là Ngưng Nguyên hậu kỳ sao sợ gì bọn chúng.
Một tên thanh niên khác lên tiếng, ánh mắt tràn ngập tự tin.
Đối phương tuy cũng là Ngưng Nguyên hậu kỳ, nhưng tuổi còn trẻ nên chắn chắn mới bước vào chưa lâu, kinh nghiệm thực chiến cũng không cao, phần thắng của bọn hắn cao hơn. Hơn nữa, bọn hắn còn có hai món bảo vật làm lá bài tẩy, trận này thắng chắc.
Hoàng Thiên đứng đó, ánh mắt tràn đầy lửa giận. Dưới chân hắn, Tiểu Hắc mệt mỏi nằm xuống, cọ cọ cái đầu đầy máu vào chân hắn mà thở dốc. Nhìn thân mình đáng thương của Tiểu Hắc, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên, ánh mắt cực kỳ khiếp người.
- Ngưng Nguyên hậu kỳ… ta cũng không ngại chiến một trận.
Trác Mộc nhìn tên trung niên mà nở nụ cười, từ khi bước vào Ngưng Nguyên hậu kỳ, hắn chưa bao giờ có cơ hội giao chiến cùng một tên cùng cấp. Đây là cơ hội để hắn xem xét lại tu vi của mình.
Vũ Hóa không nói gì, ánh mắt tràn đầy chiến ý, trong tay xuất hiện một thanh trường thương đen nhánh. Đầu thương vẫn còn vương vết máu.
Trong tay Trác Mộc cũng xuất hiện thanh kiếm gãy, tuy thân kiếm hằn lên những vết gỉ sét loang lổ, nhưng lưỡi kiếm vẫn sáng bóng, ánh lên quang huy mờ ảo.
Trác Mộc đã từng nghiên cứu rất lâu, vết gỉ sét trên thân kiếm rất giống vết máu, hắn đã tìm mọi cách nhưng không thể làm mất đi nên đành mặc kệ.
Vũ Hóa nắm chặt trường thương, chân nhún mạnh lao vút tới.
Nguyên lực nóng rực lan tỏa khắp trường thương, không khí vang lên tiếng khí lưu chấn động mãnh liệt. Một thương mạnh mẽ lao về phía Trác Mộc.
Một thương bá đạo đánh tới khiến hắn phải lui mạnh về phía sau. Cố gắng ổn định lại thân hình, hắn nhìn Vũ Hóa cười gian:
- Hay lắm, bây giờ đến lượt ta, đón kiếm.
Dứt lời, hắn nắm chặt kiếm gãy, lao nhanh về phía Vũ Hóa, một kiếm mạnh mẽ bổ tới, thân kiếm được nguyên lực rót vào ánh lên hào quang mãnh liệt.
Vũ Hóa biến sắc, vội vàng dùng trường thương nghênh đón, nhưng lực lượng của Trác Mộc đâu phải tầm thường, chỉ thấy một luồng lực lượng mạnh mẽ từ trường thương truyền vào khiến hai tay hắn tê dại, đau đớn khôn cùng, khóe miệng trào lên một vệt máu, Vũ Hóa chỉ còn cách lui về phía sau. Ánh mắt tràn đầy sự thất kinh và khó có thể tin được nhìn tên thiếu niên trước mắt.
Tuy cùng là Ngưng nguyên hậu kỳ, nhưng lực lượng của tên thiếu niên này mạnh hơn hắn hẳn một bậc, lại còn trẻ như vậy. Hắn đâu biết rằng hai năm này, Trác Mộc cùng Hoàng Thiên liên tục rèn luyện, chiến đấu cùng yêu thú, thậm chí có những lần nguy hiểm tới tính mạng. Có thể tu vi của hắn không bằng người, nhưng lực lượng của hắn tuyệt đối mạnh hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều.
Vũ Hóa nhìn Trác Mộc, nội tâm thầm than, sớm biết như vậy thì hắn đã không đi trêu chọc hai tên này. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, không thể cứu vãn được nữa. Không chần chừ thêm, cả hai người lại lao vào vòng chiến.
Bên kia, Hoàng Thiên đang giao đấu với bốn tên còn lại, điều khiến cho bọn chúng càng kinh ngạc hơn là tên này lấy một địch bốn nhưng cũng không rơi vào hạ phong, không những thế còn khiến cho bọn chúng chật vật không thể tả.
Vũ Hóa dở khóc dở cười, tự dưng lại chọc vào hai tên quái vật này.
“hây”
Hoàng Thiên chém mạnh một kiếm khiến một tên thiếu niên bị văng ra ngoài, rồi nhanh chóng lao nhanh tới. Vũ Hải biến sắc, vội vàng dùng đao đón đỡ, nhưng Hoàng Thiên bất ngờ đảo người, thanh kiếm xoay góc 90 độ chém mạnh vào hông phải của Vũ Hải.
Nhưng hắn chưa kịp vui mừng thì sắc mặt liền biến đổi, chỉ thấy toàn thân Vũ Hải ánh lên kim quang rực rỡ, một kiếm toàn lực của Hoàng Thiên lại không thể tồn thương tới hắn.
- Hoàng giáp…
Hoàng Thiên khẽ lẩm bẩm, hắn không ngờ đối phương lại có hoàng giáp lợi hại như vậy. Chỉ là hắn đâu biết, đừng nói là hắn, dù là tu sĩ Ngưng nguyên dùng toàn lực cũng không thể làm tổn hại đến bộ giáp này.
Vũ Hải chật vật bò dậy, mặc dù kiếm của Hoàng Thiên không thể tổn thương đến hắn, nhưng lực lượng của một kiếm này cũng khiến cho hắn văng xa tới năm ngũ. May mắn có Thanh y Chiến giáp hộ thể, nếu không hắn đã bị chặt làm hai khúc rồi.
Ngay lập tức trên tay hắn xuất hiện một thanh kiếm màu xanh ngọc, thân kiếm tỏa ra hàn khí lạnh buốt, đúng là Lưu thủy kiếm. Hắn biết nếu như không dùng đến bảo vật này thì rất có thể hôm nay năm người bọn hắn phải táng thân tại đây.
Có bảo kiếm trong tay, tự tin của Vũ Hải dâng trào, hắn vội vọt với. Một kiếm đơn giản bổ xuống.
Hoàng Thiên nhanh chóng đưa linh kiếm lên đỡ, nhưng rồi sắc mặt trở nên kinh hãi. Không ngờ thanh kiếm này lại dễ dàng cắt đôi linh kiếm của hắn, một đường kiếm chém mạnh lên vai để lại một vết thương sâu hoắm, máu đỏ tuôn ra không ngừng.
- Hoàng Thiên…
Trác Mộc đang chiến đấu thấy vậy thì lo lắng hét lên, chỉ phân tâm một chút hắn liền bị Vũ Hóa đâm một thương vào đùi, ngã gục xuống đất. Vừa gượng dậy thì thương của Vũ hóa đã kề lên cổ. Vũ Hải đang định ra tay thì bị Vũ Hóa ngăn cản, hắn giải thích:
- Lần này đi Hỏa Linh sơn cực kỳ nguy hiểm, tại sao không dùng hai tên này làm kẻ thế mạng.
Vũ Hải ngẩn ngơ một hồi rốt cục cũng hiểu, sau đó thu kiếm lại, căm thù nhìn Hoàng Thiên, miệng nói:
- Tạm thời giữ lại mạng chó của ngươi.
Vũ Hóa tiến lên, hắn nhìn Trác Mộc một cách độc ác, trong tay xuất hiện một viên đan dược màu xám tro, nhét vào miệng Trác Mộc.
Nhìn ánh mắt của Trác Mộc, hắn khẽ cười:
- Yên tâm, đây là Tán nguyên đan, nó chỉ làm nguyên lực của ngươi tán đi vài ngày thôi, ngươi vẫn còn giá trị lợi dụng, ta không để ngươi chết yên ổn đâu, haha.
Nói đoạn hắn quay sang quát:
- Mang chúng đi.
Ba tên thanh niên còn lại nghe vậy liền tiến tới đỡ Trác Mộc dậy.
- Gừ.
Tiếng gừ làm cả ba ngẩn ra, không ngờ Tiểu hắc không chạy chốn mà lại chạy tới bên Trác Mộc, nhìn chằm chằm ba tên nhân loại trước mặt khẽ gầm lên. Một tên thanh niên thấy vậy thì bực mình, đá mạnh một cái khiến Tiểu hắc lăn lộn mấy vòng, rên lên thật thảm.
- Đừng giết nó, lấy xích sắt xích lại.
Vũ Hóa lên tiếng, tên thanh niên kia nghe vậy thì tiến tới xách Tiểu Hắc lên, hắn dùng một đoạn vải buộc chặt mõm Tiểu hắc, lực buộc rất mạnh khiến Tiểu hắc đau đớn rên lên từng hồi ư ử.
Hoàng Thiên lo lắng cho Tiểu hắc nên điên cuồng vùng vẫy nhưng lại bị Vũ Hóa đạp cho một cước, khóe miệng trào máu.
- Biết điều một chút, nếu không thì đừng trách ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.