Chương 126: Chủ mẫu
Đỉnh Kiên
09/07/2017
Mọi chuyện kể ra thì lâu, trên thực thế lại diễn ra trong chốc lát. Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm của Hoàng Thiên tuy mạnh, nhưng thủy chung cảnh giới còn kém, không thể nào thi triển ra được sức mạnh thực sự của nó. Vương Bân chỉ thất thần trong khoảng 1 giây thì đã ổn định lại được, nhìn
cảnh tượng đang xảy ra trước mắt của mình, hắn không tự chủ được mà thốt lên sợ hãi.
Bởi vì hắn cảm nhận được khí tức của Hoàng Thiên lúc này đã không còn là Nguyên Đan tu sỹ nữa rồi, mà đã chạm tới một lĩnh vực cực kỳ khủng khiếp, rốt cục là có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng có ai trả lời cho hắn cả, một bóng kiếm đã vụt tới trước mặt. Dọc đường đi Hỗn Độn khí cuồn cuộn, không thời gian cũng không chịu nổi lực lượng này, dồn dập nổ tung phát ra hủy diệt chi khí.
Một bóng kiếm nhẹ nhàng lại khiến cho Vương Bân như cảm nhận được khí tức của diệt thế, bất cứ thứ gì cũng không có tư cách tồn tại. Đó là sức mạnh vô địch không gì sánh được, siêu việt cực hạn lực lượng của thế gian, với cấp độ của Vương Bân hắn căn bản là không thể nào lý giải.
Ngay khi Vương Bân chìm vào trong tuyệt vọng, từ sâu thẳm của không gian này đột nhiên phát sinh dị biến khủng bố. Một cái hư ảnh ngón tay lớn đến vô hạn chớp mắt từ hư không vụt qua, và một thanh âm lạnh lùng không có linh tính như vang lên từ vạn cổ, tựa như đại biểu cho cả vũ trụ này ý chí:
- Nghịch chi đạo, diệt chi nguyên…
Ngón tay này, thanh âm này đã từng xuất hiện một lần trước đó, khi mà Thiên Phương nghịch thiên cưỡng ép rút ra Nguyên Giới Chi Linh. Hôm nay lại một lần nữa xuất hiện, hung hăng nhấn về phía bóng kiếm của Hoàng Thiên.
Đùng! Uỳnh Uỳnh Uỳnh…
Toàn bộ thế giới lâm vào sụp đổ, âm thanh đinh tai nhức óc cơ hồ hóa thành thực chất lan xa, từng làn sóng năng lượng vô tận cuộn lên xé toạc cả phiến thế giới này.
Đây hoàn toàn là một vụ nổ mang tính hủy diệt, trước sự xung kích mạnh mẽ của dư ba lan truyền, Vương Bân lúc này lại yếu ớt không bằng con kiến hôi, bị cuốn ngược ra phía sau. Cũng may là cơ thể hắn còn được lực lượng của hư ảnh ngón tay bảo vệ, nếu không hắn đã bỏ mạng từ lâu.
Thế giới nổ tung, hình ảnh toàn bộ hóa thành hư vô, khiến cho người ta xuất hiện cảm giác tựa như là mộng ảo. Vương Bân một lần nữa trở về với thực tại, nhưng mà sắc mặt của hắn đã tái xanh một mảnh, run rẩy không thể nào đứng vững, quỳ phục xuống nền đá.
- Ma Thần… Ngươi không phải hậu duệ của hắn… ngươi lại chính là hắn… ngươi vẫn còn sống… ngươi… ngươi…
Sợ hãi… chính là sợ hãi đến tột cùng, đầu óc của hắn cũng muốn nổ tung cả ra rồi. Vương Bân hắn lúc này thậm chí đến ý niệm bỏ chạy cũng không có, bởi vì hắn biết trước mặt người này, hắn chính là con sâu cái kiến, làm gì có tư cách chạy trốn.
Hắn đến chết cũng không thể nào tin được chuyện này lại có thể xảy ra, người kia năm đó đã sớm biến mất khỏi thế gian không còn tung tích, vậy mà bây giờ, chính mắt Vương Bân lại nhìn thấy hắn vẫn còn sống.
Phía bên kia, trạng thái của Hoàng Thiên càng thêm thê thảm. Đạo tâm của hắn lần này triệt để vỡ nát, không còn cơ hội vãn hồi nào nữa. Hắn quả thực không thể ngờ việc Đệ Nhị Hồn ra tay lại gây ra hậu quả lớn lao như thế, khiến cho Thiên Đạo đích thân hủy diệt hắn. Vì bảo toàn tính mạng, Đệ Nhị Hồn ngay lập tức trở về trạng thái ngủ say, ngăn cách toàn bộ với thế giới bên ngoài.
Hắn đã trở về với hình thái nhân loại, trên cơ thể vết thương tràn đầy, lộ ra cả xương trắng. Hỗn Nguyên lực tiêu hao không còn một tia, hắn mất đi toàn bộ sức chiến đấu, thậm chí đứng cũng phải cố gắng hết sức.
Nhìn thấy Vương Bân sợ hãi quỳ phục về phía mình lẩm bẩm mấy câu không đầu không cuối, hắn không khỏi mơ hồ khó hiểu. Nhưng rất nhanh liền không để ý đến nữa, nội tâm có chút thở dài bất lực, hắn không thể nào giết chết đối phương được.
Mọi chuyện từ khi Hoàng Thiên kêu gọi Đệ Nhị Hồn đến lúc này đều diễn ra tại một phiến thời không dị biến, thế nên ngoài hắn và Vương Bân thì không có một ai biết được chuyện gì đã xảy ra. Tất cả mọi người chỉ có thể thấy Hoàng Thiên bị Vương Bân bổ một búa bay ngược về sau, và nháy mắt một cái Vương Bân lại trở nên hoảng loạn và quỳ phục xuống nền đá.
Điều này khiến cho toàn bộ mọi người trong đại điện trong đầu đều xuất hiện một dấu hỏi to đùng, rốt cục là chuyện gì đang diễn ra vậy?
- Vương Bân thần tướng, ngươi làm sao vậy.
Chỉ vài hơi thở sau đó, một đạo lưu quang từ trên nóc điện vụt xuống trước mặt Vương Bân. Chính là người khi nãy cùng đứng trên không với hắn, trưởng lão của Diệp Gia.
Từ đầu tới giờ nhiệm vụ của lão chính là cầm chân viện trưởng của Thiên Thu Viện, tạo điều kiện cho Vương Bân hành động. Nhưng thật không ngờ lại xảy ra tình huống khó hiểu này, Vương Bân thất bại ư?
Nghi hoặc nhìn Vương Bân một hồi, ánh mắt của lão mới quét qua hiện trường, cuối cùng là dừng lại trên người của Hoàng Thiên. Chẳng lẽ là do tên thiếu niên này sao, không thể nào, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Không nghĩ nhiều thêm nữa, cánh tay của lão đã vung lên, đánh ra một đạo quang ảnh thanh sắc. Không cần biết có phải là do Hoàng Thiên gây ra hay không, thì lão cũng phải giết chết tên thiếu niên này.
Hoàng Thiên đứng im tại nơi đó, nhìn chăm chăm vào quang ảnh đáng sợ đang lao tới, khuôn mặt không có một chút biểu lộ sợ hãi nào, mà lại toát ra một phong thái tự tin hiếm có, giống như mọi chuyện đã nằm trong sự kiểm soát của hắn rồi.
Đạo quang ảnh vụt tới, như xuyên thủng thiên địa, đem theo lực lượng khủng bố vô cùng. Công kích còn chưa bay tới mà áp lực đã đủ để Hoàng Thiên lâm vào vạn kiếp bất phục!
Đại điện lâm vào trong chết lặng, kẻ nào cũng tràn đầy kinh hãi nhìn tên trưởng lão Diệp Gia. Lại là một cái Vấn Đỉnh cường giả nữa, hôm nay hai cái Vấn Đỉnh cường giả không ngại đắc tội các thế lực, không ngại mặt mũi mà ra tay với một tên thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, rốt cục là vì cái gì chứ?
Khi mà trong lòng mọi người đều nghĩ rằng Hoàng Thiên xong rồi, thì trong một tích tắc mà thôi, không gian trước mặt hắn bỗng nhiên nổ ra khe hở cực lớn, một cái hư ảnh bàn tay khổng lồ bất chợt vươn ra, trước bao nhiêu ánh mắt kinh hãi ngây ngốc, bắt lấy quang ảnh khủng bố kia bóp nát thành bụi phấn.
Quang mang tiêu tán, không gian khép lại, một cái thân ảnh xuất hiện trước mắt chúng nhân. Là một lão đầu tuổi tác khá lớn, đầu tóc bạc phơ trắng xóa. Hắc y bình thường bao phủ cơ thể, nhưng lại khiến người ta có cảm giác vài phần thanh dật. Không là Cố Sở thì là ai.
- Chủ nhân…
Trông thấy trạng thái của Hoàng Thiên, nội tâm của Cố Sở không khỏi xuất hiện vài phần lo lắng, vội vàng truyền âm tới. Tối nay lão nghe lời Hoàng Thiên, không có đi theo tới nơi này mà chạy tới tận Đông Hoa thành làm nhiệm vụ. Khi nãy vừa nhận được tín hiệu truyền tin của Hoàng Thiên liền nhanh chóng chạy tới đây, cũng may là còn kịp. Nếu như lão chậm thêm một chút thôi, thì Hoàng Thiên lành ít dữ nhiều rồi. Sự xuất hiện của lão quả thực khiến tất cả mọi người đều không thể tin nổi, ngay cả tên trưởng lão Diệp Gia cũng ngây ngốc một hồi, rõ ràng không thể ngờ được Hoàng Thiên lại có viện trợ. Rốt cuộc Hoàng Thiên có lai lịch ra sao mà lại khiến cho những cường giả đỉnh cấp phải liều mạng đánh nhau như thế?
- Giết hắn đi!
Hoàng Thiên sắc mặt lạnh lẽo, chậm dãi nói ra khiến cho lòng người ta cảm thấy rét lạnh. Hôm nay có lẽ sẽ có một cái siêu cấp cường giả Vấn Đỉnh phải bỏ mạng.
Nhận lệnh từ Hoàng Thiên, Cố Sở liền gật đầu đồng ý, không có hỏi nguyên nhân, cũng không màng đến hậu quả.
Trông thấy Cố Sở không nói gì đã ra tay, tên trưởng lão Diệp Gia sắc mặt thoáng chốc tối lại, trầm giọng nói lớn:
- Không biết các hạ là thần thánh phương nào, chúng ta là người của…
Nhưng mà chẳng để lão nói hết câu, công kích của Cố Sở đã ầm ầm đánh tới.
Phập!
Nổ lớn vang lên, Phong Thiên Lạc Địa Kích dưới sự điều khiển của Cố Sở mạnh mẽ đến đáng sợ, phá vỡ toàn bộ phòng ngự, xé toạc không gian đâm thẳng vào bả vai của tên trưởng lão Diệp Gia, để lại một lỗ máu sâu hoắm.
Một kích đắc thủ, không phải do tên trưởng lão Diệp Gia yếu đuối, mà là do Cố Sở quá mạnh.
Bức lui tên trưởng lão Diệp Gia, Cố Sở trong chớp mắt rút trường kích trở về, pháp quyết diễn hóa thành một bàn tay lớn, hướng về phía Vương Bân đang quỳ phục mà vỗ xuống.
Mặc dù Hoàng Thiên không nói rõ là giết chết ai, nhưng lão cũng không muốn hỏi. Đừng nói là hai người bọn hắn, dù Hoàng Thiên có lệnh cho lão đi giết tất cả mọi người trong đại điện này, lão cũng sẽ nghe theo mà không cần hỏi nguyên nhân. Bởi vì hiện tại, lão đã xem mình là thuộc hạ của Hoàng Thiên, một người thuộc hạ trung thành.
Hành động của Cố Sở khiến cho tên trưởng lão Diệp Gia thất kinh, trong tay lập tức xuất hiện một cặp đao sắc bén, chuyển mình lao tới ngăn cản. Thân phận của Vương Bân không đơn giản, chẳng may hắn có mệnh hệ gì thì Diệp Gia của lão liền lâm vào đại họa mất.
Chỉ là lão muốn ngăn cản, nhưng Cố Sở há lại đơn giản như thế, trường kích trong tay đã sớm đón đường, bộc phát ra va chạm mãnh liệt. Âm thanh bùng nổ chói tai, thiên địa rung chuyển dữ dội, đại điện lần này triệt để nứt ra, toác làm hai nửa.
Tên trưởng lão Diệp Gia mặc dù chặn được một kích này, nhưng thân thể hắn bắn đi lưu tinh ra mấy trăm mét xa cực kỳ thảm hại. Từng cơn đau đớn đến khó tả xung kích vào đôi cánh tay, lúc này lão có thể cảm nhận được mùi vị tử vong thật sự!
Thực lực của Cố Sở vượt xa lĩnh vực của lão, có lẽ không hề kém Vương Bân lúc toàn thịnh đấy. Đây là một cái siêu cấp cường giả Vấn Đỉnh hậu kỳ.
Phía bên này Vương Bân dưới tình trạng tinh thần hoảng loạn, nào có phòng bị gì, liền bị một trảo của Cố Sở bóp nổ tan thành mưa máu, chết đến không thể nào chết hơn.
- Mặc kệ ngươi là ai đi chăng nữa, nhưng ngươi sẽ phải hối hận vì hành động ngày hôm nay thôi!
Có chút ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, tên trưởng lão Diệp Gia cắn răng nén lại thương thế sau đó vội vàng quay đầu chạy trốn, không quên lưu lại một lời đe dọa cho hả giận. Sự việc hôm nay đã không thể nào vãn hồi được nữa, lão mà ở lại thì chẳng khác nào chịu chết. Nhiệm vụ mặc dù quan trọng, nhưng không quan trọng bằng tính mạng a.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Cố Sở thoáng do dự nhìn về phía Hoàng Thiên. Lão mặc dù mạnh hơn, nhưng đối phương đã quyết đoán bỏ chạy như thế, thì cũng khó mà giết được. Hơn nữa, trạng thái của Hoàng Thiên hiện giờ dường như không được ổn cho lắm, nếu nhỡ may lão rời đi có người ra tay nữa thì nguy.
Nhưng rồi cảnh tượng xảy ra lúc này lại khiến cho lão đơ ra tại chỗ.
Nơi đó, vị trí của Hoàng Thiên không biết tự lúc nào xuất hiện một thiếu nữ tuổi khoảng đôi mươi. Khuôn mặt xinh đẹp đến khó mà diễn tả bằng lời, một thân váy trắng xuất trần, mái tóc đen bóng xõa dài trên vai, khí chất càng thêm ưu nhã động lòng người.
Cuộc đời Cố Sở sống đã bấy nhiêu năm, từng gặp qua không biết bao nhiêu người được xưng là mỹ nhân tuyệt thế. Nhưng nếu mang ra so với thiếu nữ trước mắt này, quả thực không cùng đẳng cấp, không thể nào so sánh.
Lão cứ đơ ra như thế, mãi cho tới khi cảm nhận được Hoàng Thiên đang nằm trong lòng nàng đã không còn chút khí tức của sự sống nào, lão mới giật mình hoảng sợ vội vàng lao tới.
Nhưng mà lão còn chưa bay được nửa đường, đã bị một cỗ lực lượng mạnh đến kinh thiên động địa đánh bay ngược trở về, khí huyết hỗn loạn một mảnh, thậm chí suýt nữa phun máu.
Cảnh giới của lão đã sớm đạt tới Vấn Đỉnh hậu kỳ, là đỉnh cao của thế giới này, vậy mà vẫn bị đánh bật trở lại như thế. Rốt cục là ai ra tay chứ? Thiếu nữ kia sao? Không! Nàng vẫn đang ôm Hoàng Thiên trong lòng mà, nào có hành động gì kỳ lạ đâu?
Càng suy nghĩ, trong đầu Cố Sở càng thêm rối rắm, lại nhìn trạng thái của Hoàng Thiên, lão lo lắng đến sắp điên rồi. Lão vừa mới thay đổi suy nghĩ, thực sự coi người thiếu niên làm tôn chủ của mình, nguyện trung thành với hắn, vậy mà hắn lại lâm vào tình trạng này, lão làm sao mà bình tĩnh nổi.
Ngay khi lão định liều mình lần nữa lao tới, một cánh tay gầy đã nắm chặt lấy vai lão, kèm theo thanh âm quen thuộc:
- Thằng nhóc này! Chủ mẫu đang buồn mà ngươi cũng dám làm phiền, muốn chết à?
Người tới hóa ra là Lâm Dương.
Bởi vì hắn cảm nhận được khí tức của Hoàng Thiên lúc này đã không còn là Nguyên Đan tu sỹ nữa rồi, mà đã chạm tới một lĩnh vực cực kỳ khủng khiếp, rốt cục là có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng có ai trả lời cho hắn cả, một bóng kiếm đã vụt tới trước mặt. Dọc đường đi Hỗn Độn khí cuồn cuộn, không thời gian cũng không chịu nổi lực lượng này, dồn dập nổ tung phát ra hủy diệt chi khí.
Một bóng kiếm nhẹ nhàng lại khiến cho Vương Bân như cảm nhận được khí tức của diệt thế, bất cứ thứ gì cũng không có tư cách tồn tại. Đó là sức mạnh vô địch không gì sánh được, siêu việt cực hạn lực lượng của thế gian, với cấp độ của Vương Bân hắn căn bản là không thể nào lý giải.
Ngay khi Vương Bân chìm vào trong tuyệt vọng, từ sâu thẳm của không gian này đột nhiên phát sinh dị biến khủng bố. Một cái hư ảnh ngón tay lớn đến vô hạn chớp mắt từ hư không vụt qua, và một thanh âm lạnh lùng không có linh tính như vang lên từ vạn cổ, tựa như đại biểu cho cả vũ trụ này ý chí:
- Nghịch chi đạo, diệt chi nguyên…
Ngón tay này, thanh âm này đã từng xuất hiện một lần trước đó, khi mà Thiên Phương nghịch thiên cưỡng ép rút ra Nguyên Giới Chi Linh. Hôm nay lại một lần nữa xuất hiện, hung hăng nhấn về phía bóng kiếm của Hoàng Thiên.
Đùng! Uỳnh Uỳnh Uỳnh…
Toàn bộ thế giới lâm vào sụp đổ, âm thanh đinh tai nhức óc cơ hồ hóa thành thực chất lan xa, từng làn sóng năng lượng vô tận cuộn lên xé toạc cả phiến thế giới này.
Đây hoàn toàn là một vụ nổ mang tính hủy diệt, trước sự xung kích mạnh mẽ của dư ba lan truyền, Vương Bân lúc này lại yếu ớt không bằng con kiến hôi, bị cuốn ngược ra phía sau. Cũng may là cơ thể hắn còn được lực lượng của hư ảnh ngón tay bảo vệ, nếu không hắn đã bỏ mạng từ lâu.
Thế giới nổ tung, hình ảnh toàn bộ hóa thành hư vô, khiến cho người ta xuất hiện cảm giác tựa như là mộng ảo. Vương Bân một lần nữa trở về với thực tại, nhưng mà sắc mặt của hắn đã tái xanh một mảnh, run rẩy không thể nào đứng vững, quỳ phục xuống nền đá.
- Ma Thần… Ngươi không phải hậu duệ của hắn… ngươi lại chính là hắn… ngươi vẫn còn sống… ngươi… ngươi…
Sợ hãi… chính là sợ hãi đến tột cùng, đầu óc của hắn cũng muốn nổ tung cả ra rồi. Vương Bân hắn lúc này thậm chí đến ý niệm bỏ chạy cũng không có, bởi vì hắn biết trước mặt người này, hắn chính là con sâu cái kiến, làm gì có tư cách chạy trốn.
Hắn đến chết cũng không thể nào tin được chuyện này lại có thể xảy ra, người kia năm đó đã sớm biến mất khỏi thế gian không còn tung tích, vậy mà bây giờ, chính mắt Vương Bân lại nhìn thấy hắn vẫn còn sống.
Phía bên kia, trạng thái của Hoàng Thiên càng thêm thê thảm. Đạo tâm của hắn lần này triệt để vỡ nát, không còn cơ hội vãn hồi nào nữa. Hắn quả thực không thể ngờ việc Đệ Nhị Hồn ra tay lại gây ra hậu quả lớn lao như thế, khiến cho Thiên Đạo đích thân hủy diệt hắn. Vì bảo toàn tính mạng, Đệ Nhị Hồn ngay lập tức trở về trạng thái ngủ say, ngăn cách toàn bộ với thế giới bên ngoài.
Hắn đã trở về với hình thái nhân loại, trên cơ thể vết thương tràn đầy, lộ ra cả xương trắng. Hỗn Nguyên lực tiêu hao không còn một tia, hắn mất đi toàn bộ sức chiến đấu, thậm chí đứng cũng phải cố gắng hết sức.
Nhìn thấy Vương Bân sợ hãi quỳ phục về phía mình lẩm bẩm mấy câu không đầu không cuối, hắn không khỏi mơ hồ khó hiểu. Nhưng rất nhanh liền không để ý đến nữa, nội tâm có chút thở dài bất lực, hắn không thể nào giết chết đối phương được.
Mọi chuyện từ khi Hoàng Thiên kêu gọi Đệ Nhị Hồn đến lúc này đều diễn ra tại một phiến thời không dị biến, thế nên ngoài hắn và Vương Bân thì không có một ai biết được chuyện gì đã xảy ra. Tất cả mọi người chỉ có thể thấy Hoàng Thiên bị Vương Bân bổ một búa bay ngược về sau, và nháy mắt một cái Vương Bân lại trở nên hoảng loạn và quỳ phục xuống nền đá.
Điều này khiến cho toàn bộ mọi người trong đại điện trong đầu đều xuất hiện một dấu hỏi to đùng, rốt cục là chuyện gì đang diễn ra vậy?
- Vương Bân thần tướng, ngươi làm sao vậy.
Chỉ vài hơi thở sau đó, một đạo lưu quang từ trên nóc điện vụt xuống trước mặt Vương Bân. Chính là người khi nãy cùng đứng trên không với hắn, trưởng lão của Diệp Gia.
Từ đầu tới giờ nhiệm vụ của lão chính là cầm chân viện trưởng của Thiên Thu Viện, tạo điều kiện cho Vương Bân hành động. Nhưng thật không ngờ lại xảy ra tình huống khó hiểu này, Vương Bân thất bại ư?
Nghi hoặc nhìn Vương Bân một hồi, ánh mắt của lão mới quét qua hiện trường, cuối cùng là dừng lại trên người của Hoàng Thiên. Chẳng lẽ là do tên thiếu niên này sao, không thể nào, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?
Không nghĩ nhiều thêm nữa, cánh tay của lão đã vung lên, đánh ra một đạo quang ảnh thanh sắc. Không cần biết có phải là do Hoàng Thiên gây ra hay không, thì lão cũng phải giết chết tên thiếu niên này.
Hoàng Thiên đứng im tại nơi đó, nhìn chăm chăm vào quang ảnh đáng sợ đang lao tới, khuôn mặt không có một chút biểu lộ sợ hãi nào, mà lại toát ra một phong thái tự tin hiếm có, giống như mọi chuyện đã nằm trong sự kiểm soát của hắn rồi.
Đạo quang ảnh vụt tới, như xuyên thủng thiên địa, đem theo lực lượng khủng bố vô cùng. Công kích còn chưa bay tới mà áp lực đã đủ để Hoàng Thiên lâm vào vạn kiếp bất phục!
Đại điện lâm vào trong chết lặng, kẻ nào cũng tràn đầy kinh hãi nhìn tên trưởng lão Diệp Gia. Lại là một cái Vấn Đỉnh cường giả nữa, hôm nay hai cái Vấn Đỉnh cường giả không ngại đắc tội các thế lực, không ngại mặt mũi mà ra tay với một tên thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, rốt cục là vì cái gì chứ?
Khi mà trong lòng mọi người đều nghĩ rằng Hoàng Thiên xong rồi, thì trong một tích tắc mà thôi, không gian trước mặt hắn bỗng nhiên nổ ra khe hở cực lớn, một cái hư ảnh bàn tay khổng lồ bất chợt vươn ra, trước bao nhiêu ánh mắt kinh hãi ngây ngốc, bắt lấy quang ảnh khủng bố kia bóp nát thành bụi phấn.
Quang mang tiêu tán, không gian khép lại, một cái thân ảnh xuất hiện trước mắt chúng nhân. Là một lão đầu tuổi tác khá lớn, đầu tóc bạc phơ trắng xóa. Hắc y bình thường bao phủ cơ thể, nhưng lại khiến người ta có cảm giác vài phần thanh dật. Không là Cố Sở thì là ai.
- Chủ nhân…
Trông thấy trạng thái của Hoàng Thiên, nội tâm của Cố Sở không khỏi xuất hiện vài phần lo lắng, vội vàng truyền âm tới. Tối nay lão nghe lời Hoàng Thiên, không có đi theo tới nơi này mà chạy tới tận Đông Hoa thành làm nhiệm vụ. Khi nãy vừa nhận được tín hiệu truyền tin của Hoàng Thiên liền nhanh chóng chạy tới đây, cũng may là còn kịp. Nếu như lão chậm thêm một chút thôi, thì Hoàng Thiên lành ít dữ nhiều rồi. Sự xuất hiện của lão quả thực khiến tất cả mọi người đều không thể tin nổi, ngay cả tên trưởng lão Diệp Gia cũng ngây ngốc một hồi, rõ ràng không thể ngờ được Hoàng Thiên lại có viện trợ. Rốt cuộc Hoàng Thiên có lai lịch ra sao mà lại khiến cho những cường giả đỉnh cấp phải liều mạng đánh nhau như thế?
- Giết hắn đi!
Hoàng Thiên sắc mặt lạnh lẽo, chậm dãi nói ra khiến cho lòng người ta cảm thấy rét lạnh. Hôm nay có lẽ sẽ có một cái siêu cấp cường giả Vấn Đỉnh phải bỏ mạng.
Nhận lệnh từ Hoàng Thiên, Cố Sở liền gật đầu đồng ý, không có hỏi nguyên nhân, cũng không màng đến hậu quả.
Trông thấy Cố Sở không nói gì đã ra tay, tên trưởng lão Diệp Gia sắc mặt thoáng chốc tối lại, trầm giọng nói lớn:
- Không biết các hạ là thần thánh phương nào, chúng ta là người của…
Nhưng mà chẳng để lão nói hết câu, công kích của Cố Sở đã ầm ầm đánh tới.
Phập!
Nổ lớn vang lên, Phong Thiên Lạc Địa Kích dưới sự điều khiển của Cố Sở mạnh mẽ đến đáng sợ, phá vỡ toàn bộ phòng ngự, xé toạc không gian đâm thẳng vào bả vai của tên trưởng lão Diệp Gia, để lại một lỗ máu sâu hoắm.
Một kích đắc thủ, không phải do tên trưởng lão Diệp Gia yếu đuối, mà là do Cố Sở quá mạnh.
Bức lui tên trưởng lão Diệp Gia, Cố Sở trong chớp mắt rút trường kích trở về, pháp quyết diễn hóa thành một bàn tay lớn, hướng về phía Vương Bân đang quỳ phục mà vỗ xuống.
Mặc dù Hoàng Thiên không nói rõ là giết chết ai, nhưng lão cũng không muốn hỏi. Đừng nói là hai người bọn hắn, dù Hoàng Thiên có lệnh cho lão đi giết tất cả mọi người trong đại điện này, lão cũng sẽ nghe theo mà không cần hỏi nguyên nhân. Bởi vì hiện tại, lão đã xem mình là thuộc hạ của Hoàng Thiên, một người thuộc hạ trung thành.
Hành động của Cố Sở khiến cho tên trưởng lão Diệp Gia thất kinh, trong tay lập tức xuất hiện một cặp đao sắc bén, chuyển mình lao tới ngăn cản. Thân phận của Vương Bân không đơn giản, chẳng may hắn có mệnh hệ gì thì Diệp Gia của lão liền lâm vào đại họa mất.
Chỉ là lão muốn ngăn cản, nhưng Cố Sở há lại đơn giản như thế, trường kích trong tay đã sớm đón đường, bộc phát ra va chạm mãnh liệt. Âm thanh bùng nổ chói tai, thiên địa rung chuyển dữ dội, đại điện lần này triệt để nứt ra, toác làm hai nửa.
Tên trưởng lão Diệp Gia mặc dù chặn được một kích này, nhưng thân thể hắn bắn đi lưu tinh ra mấy trăm mét xa cực kỳ thảm hại. Từng cơn đau đớn đến khó tả xung kích vào đôi cánh tay, lúc này lão có thể cảm nhận được mùi vị tử vong thật sự!
Thực lực của Cố Sở vượt xa lĩnh vực của lão, có lẽ không hề kém Vương Bân lúc toàn thịnh đấy. Đây là một cái siêu cấp cường giả Vấn Đỉnh hậu kỳ.
Phía bên này Vương Bân dưới tình trạng tinh thần hoảng loạn, nào có phòng bị gì, liền bị một trảo của Cố Sở bóp nổ tan thành mưa máu, chết đến không thể nào chết hơn.
- Mặc kệ ngươi là ai đi chăng nữa, nhưng ngươi sẽ phải hối hận vì hành động ngày hôm nay thôi!
Có chút ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, tên trưởng lão Diệp Gia cắn răng nén lại thương thế sau đó vội vàng quay đầu chạy trốn, không quên lưu lại một lời đe dọa cho hả giận. Sự việc hôm nay đã không thể nào vãn hồi được nữa, lão mà ở lại thì chẳng khác nào chịu chết. Nhiệm vụ mặc dù quan trọng, nhưng không quan trọng bằng tính mạng a.
Nhìn thấy đối phương bỏ chạy, Cố Sở thoáng do dự nhìn về phía Hoàng Thiên. Lão mặc dù mạnh hơn, nhưng đối phương đã quyết đoán bỏ chạy như thế, thì cũng khó mà giết được. Hơn nữa, trạng thái của Hoàng Thiên hiện giờ dường như không được ổn cho lắm, nếu nhỡ may lão rời đi có người ra tay nữa thì nguy.
Nhưng rồi cảnh tượng xảy ra lúc này lại khiến cho lão đơ ra tại chỗ.
Nơi đó, vị trí của Hoàng Thiên không biết tự lúc nào xuất hiện một thiếu nữ tuổi khoảng đôi mươi. Khuôn mặt xinh đẹp đến khó mà diễn tả bằng lời, một thân váy trắng xuất trần, mái tóc đen bóng xõa dài trên vai, khí chất càng thêm ưu nhã động lòng người.
Cuộc đời Cố Sở sống đã bấy nhiêu năm, từng gặp qua không biết bao nhiêu người được xưng là mỹ nhân tuyệt thế. Nhưng nếu mang ra so với thiếu nữ trước mắt này, quả thực không cùng đẳng cấp, không thể nào so sánh.
Lão cứ đơ ra như thế, mãi cho tới khi cảm nhận được Hoàng Thiên đang nằm trong lòng nàng đã không còn chút khí tức của sự sống nào, lão mới giật mình hoảng sợ vội vàng lao tới.
Nhưng mà lão còn chưa bay được nửa đường, đã bị một cỗ lực lượng mạnh đến kinh thiên động địa đánh bay ngược trở về, khí huyết hỗn loạn một mảnh, thậm chí suýt nữa phun máu.
Cảnh giới của lão đã sớm đạt tới Vấn Đỉnh hậu kỳ, là đỉnh cao của thế giới này, vậy mà vẫn bị đánh bật trở lại như thế. Rốt cục là ai ra tay chứ? Thiếu nữ kia sao? Không! Nàng vẫn đang ôm Hoàng Thiên trong lòng mà, nào có hành động gì kỳ lạ đâu?
Càng suy nghĩ, trong đầu Cố Sở càng thêm rối rắm, lại nhìn trạng thái của Hoàng Thiên, lão lo lắng đến sắp điên rồi. Lão vừa mới thay đổi suy nghĩ, thực sự coi người thiếu niên làm tôn chủ của mình, nguyện trung thành với hắn, vậy mà hắn lại lâm vào tình trạng này, lão làm sao mà bình tĩnh nổi.
Ngay khi lão định liều mình lần nữa lao tới, một cánh tay gầy đã nắm chặt lấy vai lão, kèm theo thanh âm quen thuộc:
- Thằng nhóc này! Chủ mẫu đang buồn mà ngươi cũng dám làm phiền, muốn chết à?
Người tới hóa ra là Lâm Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.