Chương 251: Cố Gia Phán Xử
Đỉnh Kiên
13/07/2018
Dưới ánh mặt
trời rực rỡ, năm người ăn vận hắc y lúc này đột nhiên trở nên cực kỳ nổi bật. Mỗi một bước đi đều như một hồi trống nện vào lòng người, khiến
dòng người trên tháp đá xôn xao huyên náo.
- Là Cố Hùng.
- Đúng thế, còn cả tứ đại trưởng lão nữa.
- Không phải bọn hắn phản bội Cố Gia ư? Tại sao lại xuất hiện tại nơi này?
- Ha ha… có kịch hay để xem rồi.
Rất nhiều thanh âm hỗn tạp, tiếng kinh hô, tiếng cười nói vang vang xen lẫn vào nhau. Đương nhiên, không ai nghĩ được đại lễ bổ nhiệm lại liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế. Đầu tiên là công bố Cố Hùng cùng tứ đại trưởng lão làm phản Cố Gia, sau đó là Cố Bình không được thần đỉnh chấp nhận thân phận, bây giờ Cố Hùng và tứ đại trưởng lão lại dám hiện thân chạy tới, Cố Gia hôm nay chỉ sợ sẽ có một trận kinh biến.
- Nghịch đồ, ngươi còn dám trở về?
Tại thời điểm mà khách tham dự còn đang nhốn nháo, thanh âm của Tứ tổ đã vang lên như sấm nổ, tràn đầy giận giữ và sát khí. Lời của lão vừa vang, toàn bộ hiện trường đều nhất thời trở nên im phăng phắc, phóng mắt nhìn về.
Dĩ nhiên ai cũng muốn xem xem, Cố Gia sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
- Ha ha, chúng ta sống không thẹn với mình, không thẹn với liệt tổ liệt tông, không thẹn với gia tộc, tại sao lại không dám trở về?
Cố Hùng đưa tay gạt ra mũ trùm, ngẩng đầu lên mà cười lớn, khí thế hạo nhiên.
- Tứ tổ, đáng lẽ ngươi phải hỏi là tại sao chúng ta có thể trở về thì đúng hơn.
Trực tiếp vạch mặt, không hề có kiêng kị hay kính nể, Cố Hùng lời nói tràn đầy ẩn ý, đồng thời cũng ngập mùi khiêu khích. Chỉ cần người thông minh một chút, liền có thể ngầm hiểu ra được hắn đang ám chỉ cái gì.
Thái độ cùng lời nói của hắn hiển nhiên để cho Tứ tổ tức giận, nhưng càng nhiều hơn là sự kinh nghi. Đúng vậy, tại sao đám người này lại còn sống, thậm chí lông tóc không thương mà trở về. Phải biết kế hoạch kia của bọn lão là chân chính sát cục, dù cho cường giả Vấn Đỉnh hậu kỳ một khi sa vào cũng đừng hòng mà sống sót.
Không phải tự nhiên mà Cao Vô Cầu được xưng đương kim đệ nhất thiên tài của Tuyết Vũ.
- Ha ha! Được lắm, được lắm… rất can đảm. Nếu các ngươi đã dám trở về, vậy thì cũng đừng đi nữa. Người đâu, bắt hết đám phản đồ này lại cho ta.
Suy nghĩ một hồi mà không ra đáp án, Tứ tổ giận quá hoá cười, ánh mắt lăng lệ nhìn xuống đám người Cố Hùng mà quát. Trong lòng lão càng là cười lạnh:
- Không cần biết các ngươi làm sao thoát được khỏi tay của Cao Vô Cầu, nhưng còn dám quay trở lại đối đầu với ta, chính là muốn chết.
Đích thân Tứ tổ ra lệnh, đương nhiên hiệu quả không cần phải nói. Chỉ thấy hơn phân nửa người của Cố Gia thân hình chợt động, dường như có ý định ra tay. Không chỉ có thủ vệ, mà còn có cả những nhân vật cao tầng, sát khí lăng lệ.
Nhưng mà, Cố Gia không phải tất cả đều theo phe Tứ tổ.
Quả nhiên, khi mà đám người có ý động thủ, bên phe Lục tổ đều đồng loạt đứng dậy, uy nhiếp ẩn hiện trong tròng mắt. Lục tổ có vai vế và thân phận lớn nhất, hai mắt bắn ra tia bá đạo vô cùng, quát lớn:
- Ta xem các ngươi ai dám động thủ?
Cứ nói rằng phe Lục tổ lâu nay thất thế bởi phe Tứ tổ, nhưng tầm ảnh hưởng tuyệt đối không nhỏ chút nào. Dẫu sao bọn họ cũng từng là mạch mạnh nhất của Cố Gia, nắm lấy vô tận quyền thế. Đó là chưa kể tới bọn họ còn đại diện cho bốn vị lão tổ, dù cho một mất tích một trọng thương, nhưng vẫn còn hai vị. Không phải là người tầm thường, mà là hai vị Vấn Đỉnh siêu cường.
- Lục tổ, các ngươi muốn bao che cho phản đồ.
Dường như đã sớm biết bên Lục tổ sẽ ngăn cản nên Tứ tổ không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, chỉ lành lạnh chất vấn. Mặc dù xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng lão vẫn rất tự tin về kế hoạch của mình, thậm chí còn muốn nhân cơ hội này hoàn toàn đạp xuống phe của Lục tổ.
- Tứ tổ, ngươi thân là trưởng bối, nói chuyện nên cẩn thận ngôn từ một chút. Cố Hùng có phải phản đồ hay không, không phải chỉ mình ngươi nói ra là có thể định tội, mà phải trải qua gia tộc thẩm phán rồi mới biết được.
Lục tổ mặc dù thân phận và quyền uy lúc này kém Tứ tổ rất nhiều, nhưng đứng trước sự chứng kiến của thập phương thế lực lại trở nên rất tự tin. Dẫu sao việc nội bộ của gia tộc là hạn chế lộ ra ngoài, tin rằng trước thiên hạ thế này, Tứ tổ dù cho bá đạo cũng không dám làm quá.
- Được… được… nếu Lục tổ đã mở lời như vậy, lão phu cũng không thể không nể mặt. Làm phiền các ngươi trông giữ bọn chúng thật cẩn thận, đừng để chúng như lần trước sợ tội bỏ trốn. Sau lễ bổ nhiệm tân gia chủ hôm nay, chúng ta sẽ mở gia tộc phán xử xét xử bọn hắn.
Quả nhiên như Lục tổ nghĩ, Tứ tổ xem xét tình hình một hồi, liền nhìn ra được lợi và hại, không thể không nhân nhượng lui tay. Chỉ là, không biết vì lý do gì mà lão bỗng mỉm cười, lộ ra nét lành lạnh và âm hiểm.
- Không cần phải chờ đợi. Nếu như Tứ tổ đã xác định chúng ta là tội đồ, vậy thì ngay bây giờ, trước sự chứng kiến của các phương thế lực mở ra gia tộc phán xử luôn đi.
Đang tại thời điểm mà Lục tổ muốn đồng ý, Cố Hùng đã tiến lên rất gần đỉnh tháp, không vui không buồn mà nói lớn. Một lời để cho hầu hết mọi người đều trở nên kinh ngạc, còn người của Cố Gia thì tràn đầy phức tạp.
Chỉ có đám người Lục tổ là trở nên khó coi, nhất là Lục tổ khi nhìn thấy Nhất tổ cau mày thì thầm hô không ổn, ánh mắt nhìn về phía Cố Hùng toát kên tia trách móc. Đem chuyện nội bộ của Cố Gia bày trước bàn dân thiên hạ, dù cho kết quả có thế nào đi chăng nữa thì gia tộc đều bị ảnh hưởng không nhỏ. Hành động của Cố Hùng lần này quá mức hồ đồ rồi.
Chỉ là, Cố Hùng từng làm gia chủ của siêu cấp cự đầu, sống qua không biết bao nhiêu năm làm lãnh đạo, làm sao không nhìn ra được điểm này cơ chứ. Hắn không những có thể nhìn ra, ngược lại còn nhìn rất rõ, thậm chí muốn nhân cơ hội này mà phản kích lại phe Tứ tổ.
- Làm sao? Không dám ư? Chẳng phải Tứ tổ rất muốn ghép tội cho chúng ta, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết đấy ư, đây chính là cơ hội đấy.
Trông thấy Tứ tổ do dự không quyết, Cố Hùng lại lên tiếng khiêu khích.
- Cố Hùng, ngươi muốn chết.
Tứ tổ không trả lời, nhưng Thất tổ đã lên tiếng, giọng điệu ngập tràn giận dữ. Chỉ một cái tiểu bối cũng dám trước mặt bọn hắn hô to gọi nhỏ.
- Được. Nếu như các ngươi đã muốn chết sớm như vậy thì lão phu không thể không thành toàn. Nhất tổ, ngài thấy thế nào?
Khi mà Thất tổ đùng đùng nổi giận muốn động thủ, Tứ tổ liền đưa tay ngăn cản. Lão nhìn thoáng qua đám người Cố Hùng, sắc mặt không buồn không vui, nhàn nhạt nói. Cuối cùng còn liếc nhìn qua Nhất tổ, như là đang xin ý kiến.
Thần sắc của Nhất tổ lãnh đạm cực kỳ, tròng mắt càng thêm âm trầm như nước. Trong lòng mặc dù không muốn đồng ý, nhưng tình thế lại khiến hắn không thể không gật đầu. Chỉ là, hôm nay ấn tượng của hắn đối với đám người Cố Hùng đã trở nên xấu vô cùng. Nếu chẳng phải lúc này đang đứng trước người của thập phương thế lực, chỉ sợ hắn đã thẳng tay trấn áp rồi, há lại để cho bọn họ hồ nháo như thế.
Có Nhất tổ gật đầu, trong lòng của Tứ tổ như nở hoa, nhanh chóng bước lên vị trí trung tâm, sau đó hướng ánh mắt xuống tất cả mọi người, nói lớn:
- Các vị khách quý, lão phu thay mặt Cố Gia tạ lỗi với mọi người. Chuyện xấu trong nhà giải quyết không tốt làm ảnh hưởng đến cả buổi lễ, để mọi người chê cười.
Phía dưới nhất thời xôn xao, khi Tứ tổ dứt lời, các phương thế lực đều nhanh chóng bày tỏ thái độ của mình. Đa phần là những câu khách sáo và ủng hộ, tuyệt nhiên không có kẻ nào dám tỏ ra cười chê, chí ít ngoài mặt là như vậy. Đó là uy thế mà chỉ có cự đầu thế lực mới có được.
- Nếu Nhất tổ đã đồng ý mở ra gia tộc phán xử, rất mong các vị có thể nể mặt chúng ta mà ở lại làm chứng, để cho đám phản đồ này không còn chối cãi, cho chúng chết một cách tâm phục khẩu phục.
Nói xong, Tứ tổ chắp tay nhìn xuống phía dưới như một hành động cảm tạ, sau đó phiêu diêu bước trở về bảo toạ của mình.
- Cố Gia phán xử, chính thức bắt đầu.
Nhất tổ không nói hai lời, trực tiếp tuyên bố mở ra gia tộc phán xử. Hắn vừa dứt lời, rất nhiều thành viên của Cố Gia đang ngồi tại các bàn tiệc đều nhao nhao di chuyển, chẳng mấy chốc mà hình thành một đội hình như phiên xét xử, toả ra uy nghiêm và trang trọng cực độ.
Chẳng để mọi người phải chờ lâu, một trong những thành viên cao tầng đã tiến lên trung tâm, cầm theo mười mấy bản cáo trạng mà tuyên bố dõng dạc. Chủ yếu xoay quanh những hành vi phản bội của Cố Hùng và phe cánh của mình, nhân chứng vật chứng cũng theo lời hắn mà được dẫn lên trình diện và đối chất, gần như lấp kín một phần ba khu vực của sảnh đá.
Cho tới khi tất cả các bản cáo trạng đều được tuyên bố, gần như toàn bộ mọi người đều đã nhìn về phía mấy người Cố Hùng với ánh mắt khinh bỉ và căm hận.
Cảm giác bị cả thế giới chống lại chưa bao giờ là thoải mái, dù cho đám người tứ đại trưởng lão lúc này sắc mặt cũng trở nên khó coi. Có giận giữ, có tiếc nuối, cũng có cả bi phẫn. Giận giữ vì những bản cáo trạng đổi trắng thay đen, vì thân tín phản bội. Tiếc nuối vì những lần hành động không cẩn trọng, không suy tính kỹ lưỡng, để cho người nắm lấy sơ hở. Bi phẫn vì bọn họ hết lòng với gia tộc, để cuối cùng chỉ đổi lại những ánh mắt khinh thường và ghét bỏ, còn có cả những chỉ trích của người đời.
Duy chỉ có Cố Hùng là khác biệt. Ánh mắt hắn như sao xa, lấp lánh sắc lẹm nhìn về phía đám người. Vẻ đắc ý của phe Tứ tổ, nét căm phẫn giả tạo của đám nhân chứng, sự thở dài tiếc nuối của những kẻ từng kề vai sát cánh, và những nụ cười khinh bỉ của đám người không liên quan. Tất cả hội lại, khiến trong lòng của hắn chỉ muốn cười thật lớn, muốn cười thật to.
Bởi trong mắt hắn lúc này, chúng chỉ là những tên hề không hơn không kém.
- Là Cố Hùng.
- Đúng thế, còn cả tứ đại trưởng lão nữa.
- Không phải bọn hắn phản bội Cố Gia ư? Tại sao lại xuất hiện tại nơi này?
- Ha ha… có kịch hay để xem rồi.
Rất nhiều thanh âm hỗn tạp, tiếng kinh hô, tiếng cười nói vang vang xen lẫn vào nhau. Đương nhiên, không ai nghĩ được đại lễ bổ nhiệm lại liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế. Đầu tiên là công bố Cố Hùng cùng tứ đại trưởng lão làm phản Cố Gia, sau đó là Cố Bình không được thần đỉnh chấp nhận thân phận, bây giờ Cố Hùng và tứ đại trưởng lão lại dám hiện thân chạy tới, Cố Gia hôm nay chỉ sợ sẽ có một trận kinh biến.
- Nghịch đồ, ngươi còn dám trở về?
Tại thời điểm mà khách tham dự còn đang nhốn nháo, thanh âm của Tứ tổ đã vang lên như sấm nổ, tràn đầy giận giữ và sát khí. Lời của lão vừa vang, toàn bộ hiện trường đều nhất thời trở nên im phăng phắc, phóng mắt nhìn về.
Dĩ nhiên ai cũng muốn xem xem, Cố Gia sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
- Ha ha, chúng ta sống không thẹn với mình, không thẹn với liệt tổ liệt tông, không thẹn với gia tộc, tại sao lại không dám trở về?
Cố Hùng đưa tay gạt ra mũ trùm, ngẩng đầu lên mà cười lớn, khí thế hạo nhiên.
- Tứ tổ, đáng lẽ ngươi phải hỏi là tại sao chúng ta có thể trở về thì đúng hơn.
Trực tiếp vạch mặt, không hề có kiêng kị hay kính nể, Cố Hùng lời nói tràn đầy ẩn ý, đồng thời cũng ngập mùi khiêu khích. Chỉ cần người thông minh một chút, liền có thể ngầm hiểu ra được hắn đang ám chỉ cái gì.
Thái độ cùng lời nói của hắn hiển nhiên để cho Tứ tổ tức giận, nhưng càng nhiều hơn là sự kinh nghi. Đúng vậy, tại sao đám người này lại còn sống, thậm chí lông tóc không thương mà trở về. Phải biết kế hoạch kia của bọn lão là chân chính sát cục, dù cho cường giả Vấn Đỉnh hậu kỳ một khi sa vào cũng đừng hòng mà sống sót.
Không phải tự nhiên mà Cao Vô Cầu được xưng đương kim đệ nhất thiên tài của Tuyết Vũ.
- Ha ha! Được lắm, được lắm… rất can đảm. Nếu các ngươi đã dám trở về, vậy thì cũng đừng đi nữa. Người đâu, bắt hết đám phản đồ này lại cho ta.
Suy nghĩ một hồi mà không ra đáp án, Tứ tổ giận quá hoá cười, ánh mắt lăng lệ nhìn xuống đám người Cố Hùng mà quát. Trong lòng lão càng là cười lạnh:
- Không cần biết các ngươi làm sao thoát được khỏi tay của Cao Vô Cầu, nhưng còn dám quay trở lại đối đầu với ta, chính là muốn chết.
Đích thân Tứ tổ ra lệnh, đương nhiên hiệu quả không cần phải nói. Chỉ thấy hơn phân nửa người của Cố Gia thân hình chợt động, dường như có ý định ra tay. Không chỉ có thủ vệ, mà còn có cả những nhân vật cao tầng, sát khí lăng lệ.
Nhưng mà, Cố Gia không phải tất cả đều theo phe Tứ tổ.
Quả nhiên, khi mà đám người có ý động thủ, bên phe Lục tổ đều đồng loạt đứng dậy, uy nhiếp ẩn hiện trong tròng mắt. Lục tổ có vai vế và thân phận lớn nhất, hai mắt bắn ra tia bá đạo vô cùng, quát lớn:
- Ta xem các ngươi ai dám động thủ?
Cứ nói rằng phe Lục tổ lâu nay thất thế bởi phe Tứ tổ, nhưng tầm ảnh hưởng tuyệt đối không nhỏ chút nào. Dẫu sao bọn họ cũng từng là mạch mạnh nhất của Cố Gia, nắm lấy vô tận quyền thế. Đó là chưa kể tới bọn họ còn đại diện cho bốn vị lão tổ, dù cho một mất tích một trọng thương, nhưng vẫn còn hai vị. Không phải là người tầm thường, mà là hai vị Vấn Đỉnh siêu cường.
- Lục tổ, các ngươi muốn bao che cho phản đồ.
Dường như đã sớm biết bên Lục tổ sẽ ngăn cản nên Tứ tổ không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, chỉ lành lạnh chất vấn. Mặc dù xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng lão vẫn rất tự tin về kế hoạch của mình, thậm chí còn muốn nhân cơ hội này hoàn toàn đạp xuống phe của Lục tổ.
- Tứ tổ, ngươi thân là trưởng bối, nói chuyện nên cẩn thận ngôn từ một chút. Cố Hùng có phải phản đồ hay không, không phải chỉ mình ngươi nói ra là có thể định tội, mà phải trải qua gia tộc thẩm phán rồi mới biết được.
Lục tổ mặc dù thân phận và quyền uy lúc này kém Tứ tổ rất nhiều, nhưng đứng trước sự chứng kiến của thập phương thế lực lại trở nên rất tự tin. Dẫu sao việc nội bộ của gia tộc là hạn chế lộ ra ngoài, tin rằng trước thiên hạ thế này, Tứ tổ dù cho bá đạo cũng không dám làm quá.
- Được… được… nếu Lục tổ đã mở lời như vậy, lão phu cũng không thể không nể mặt. Làm phiền các ngươi trông giữ bọn chúng thật cẩn thận, đừng để chúng như lần trước sợ tội bỏ trốn. Sau lễ bổ nhiệm tân gia chủ hôm nay, chúng ta sẽ mở gia tộc phán xử xét xử bọn hắn.
Quả nhiên như Lục tổ nghĩ, Tứ tổ xem xét tình hình một hồi, liền nhìn ra được lợi và hại, không thể không nhân nhượng lui tay. Chỉ là, không biết vì lý do gì mà lão bỗng mỉm cười, lộ ra nét lành lạnh và âm hiểm.
- Không cần phải chờ đợi. Nếu như Tứ tổ đã xác định chúng ta là tội đồ, vậy thì ngay bây giờ, trước sự chứng kiến của các phương thế lực mở ra gia tộc phán xử luôn đi.
Đang tại thời điểm mà Lục tổ muốn đồng ý, Cố Hùng đã tiến lên rất gần đỉnh tháp, không vui không buồn mà nói lớn. Một lời để cho hầu hết mọi người đều trở nên kinh ngạc, còn người của Cố Gia thì tràn đầy phức tạp.
Chỉ có đám người Lục tổ là trở nên khó coi, nhất là Lục tổ khi nhìn thấy Nhất tổ cau mày thì thầm hô không ổn, ánh mắt nhìn về phía Cố Hùng toát kên tia trách móc. Đem chuyện nội bộ của Cố Gia bày trước bàn dân thiên hạ, dù cho kết quả có thế nào đi chăng nữa thì gia tộc đều bị ảnh hưởng không nhỏ. Hành động của Cố Hùng lần này quá mức hồ đồ rồi.
Chỉ là, Cố Hùng từng làm gia chủ của siêu cấp cự đầu, sống qua không biết bao nhiêu năm làm lãnh đạo, làm sao không nhìn ra được điểm này cơ chứ. Hắn không những có thể nhìn ra, ngược lại còn nhìn rất rõ, thậm chí muốn nhân cơ hội này mà phản kích lại phe Tứ tổ.
- Làm sao? Không dám ư? Chẳng phải Tứ tổ rất muốn ghép tội cho chúng ta, muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết đấy ư, đây chính là cơ hội đấy.
Trông thấy Tứ tổ do dự không quyết, Cố Hùng lại lên tiếng khiêu khích.
- Cố Hùng, ngươi muốn chết.
Tứ tổ không trả lời, nhưng Thất tổ đã lên tiếng, giọng điệu ngập tràn giận dữ. Chỉ một cái tiểu bối cũng dám trước mặt bọn hắn hô to gọi nhỏ.
- Được. Nếu như các ngươi đã muốn chết sớm như vậy thì lão phu không thể không thành toàn. Nhất tổ, ngài thấy thế nào?
Khi mà Thất tổ đùng đùng nổi giận muốn động thủ, Tứ tổ liền đưa tay ngăn cản. Lão nhìn thoáng qua đám người Cố Hùng, sắc mặt không buồn không vui, nhàn nhạt nói. Cuối cùng còn liếc nhìn qua Nhất tổ, như là đang xin ý kiến.
Thần sắc của Nhất tổ lãnh đạm cực kỳ, tròng mắt càng thêm âm trầm như nước. Trong lòng mặc dù không muốn đồng ý, nhưng tình thế lại khiến hắn không thể không gật đầu. Chỉ là, hôm nay ấn tượng của hắn đối với đám người Cố Hùng đã trở nên xấu vô cùng. Nếu chẳng phải lúc này đang đứng trước người của thập phương thế lực, chỉ sợ hắn đã thẳng tay trấn áp rồi, há lại để cho bọn họ hồ nháo như thế.
Có Nhất tổ gật đầu, trong lòng của Tứ tổ như nở hoa, nhanh chóng bước lên vị trí trung tâm, sau đó hướng ánh mắt xuống tất cả mọi người, nói lớn:
- Các vị khách quý, lão phu thay mặt Cố Gia tạ lỗi với mọi người. Chuyện xấu trong nhà giải quyết không tốt làm ảnh hưởng đến cả buổi lễ, để mọi người chê cười.
Phía dưới nhất thời xôn xao, khi Tứ tổ dứt lời, các phương thế lực đều nhanh chóng bày tỏ thái độ của mình. Đa phần là những câu khách sáo và ủng hộ, tuyệt nhiên không có kẻ nào dám tỏ ra cười chê, chí ít ngoài mặt là như vậy. Đó là uy thế mà chỉ có cự đầu thế lực mới có được.
- Nếu Nhất tổ đã đồng ý mở ra gia tộc phán xử, rất mong các vị có thể nể mặt chúng ta mà ở lại làm chứng, để cho đám phản đồ này không còn chối cãi, cho chúng chết một cách tâm phục khẩu phục.
Nói xong, Tứ tổ chắp tay nhìn xuống phía dưới như một hành động cảm tạ, sau đó phiêu diêu bước trở về bảo toạ của mình.
- Cố Gia phán xử, chính thức bắt đầu.
Nhất tổ không nói hai lời, trực tiếp tuyên bố mở ra gia tộc phán xử. Hắn vừa dứt lời, rất nhiều thành viên của Cố Gia đang ngồi tại các bàn tiệc đều nhao nhao di chuyển, chẳng mấy chốc mà hình thành một đội hình như phiên xét xử, toả ra uy nghiêm và trang trọng cực độ.
Chẳng để mọi người phải chờ lâu, một trong những thành viên cao tầng đã tiến lên trung tâm, cầm theo mười mấy bản cáo trạng mà tuyên bố dõng dạc. Chủ yếu xoay quanh những hành vi phản bội của Cố Hùng và phe cánh của mình, nhân chứng vật chứng cũng theo lời hắn mà được dẫn lên trình diện và đối chất, gần như lấp kín một phần ba khu vực của sảnh đá.
Cho tới khi tất cả các bản cáo trạng đều được tuyên bố, gần như toàn bộ mọi người đều đã nhìn về phía mấy người Cố Hùng với ánh mắt khinh bỉ và căm hận.
Cảm giác bị cả thế giới chống lại chưa bao giờ là thoải mái, dù cho đám người tứ đại trưởng lão lúc này sắc mặt cũng trở nên khó coi. Có giận giữ, có tiếc nuối, cũng có cả bi phẫn. Giận giữ vì những bản cáo trạng đổi trắng thay đen, vì thân tín phản bội. Tiếc nuối vì những lần hành động không cẩn trọng, không suy tính kỹ lưỡng, để cho người nắm lấy sơ hở. Bi phẫn vì bọn họ hết lòng với gia tộc, để cuối cùng chỉ đổi lại những ánh mắt khinh thường và ghét bỏ, còn có cả những chỉ trích của người đời.
Duy chỉ có Cố Hùng là khác biệt. Ánh mắt hắn như sao xa, lấp lánh sắc lẹm nhìn về phía đám người. Vẻ đắc ý của phe Tứ tổ, nét căm phẫn giả tạo của đám nhân chứng, sự thở dài tiếc nuối của những kẻ từng kề vai sát cánh, và những nụ cười khinh bỉ của đám người không liên quan. Tất cả hội lại, khiến trong lòng của hắn chỉ muốn cười thật lớn, muốn cười thật to.
Bởi trong mắt hắn lúc này, chúng chỉ là những tên hề không hơn không kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.