Chương 123: Cường giả bí ẩn
Đỉnh Kiên
03/07/2017
Công kích bất ngờ này khiến cho toàn bộ đại điện lâm vào trong hỗn loạn. Không chỉ đám thiên tài đang ở bên dưới, mà cả những người hộ đạo của
bọn chúng cũng vậy. Quả thực không ai có thể ngờ được lại có kẻ dám ra
tay trực tiếp như thế. Phải biết rằng nơi này có rất nhiều người đến từ
các thế lực lớn, mỗi một cái đều khủng bố vô cùng.
Anh Vũ và Hàn Lâm bị Hoàng Thiên đá văng ra ngoài, chỉ có thể bất lực nhìn một kích khủng bố đó đánh lên cơ thể huynh đệ mình. Sắc mặt cả hai đều tái đi vì hoảng sợ, ánh mắt trừng trừng mở lớn. Hoàng Thiên nguy rồi.
Bọn hắn lăn lộn mấy vòng trên nền đá, một hồi sau mới chật vật đứng dậy được, ánh mắt thẫn thờ nhìn một góc đại điện tan nát không còn hình thù, khói bụi mịt mù.
- Thiếu gia! Ngươi không sao chứ?
Trong chớp mắt sau đó, Lâm Tam xuất hiện bên cạnh Anh Vũ, trong lòng tràn đầy sự sợ hãi cùng lo lắng. Một kích vừa nãy quả thực không đơn giản, chí ít cũng phải đạt tới cấp độ Vấn Đỉnh mới có thể thi triển được. Mà Anh Vũ lại đứng gần phạm vi công kích như thế, chính là lành ít dữ nhiều, bảo sao hắn không lo lắng cho được. Nếu thiếu gia có mệnh hệ gì thì hắn có mười cái mạng cũng không đủ để đền tội.
Cũng may là khi nãy Hoàng Thiên đá bay Anh Vũ ra ngoài phạm vi công kích nên không có vấn đề gì, chỉ hơi chật vật mà thôi.
- Đệ tử của Vương Đình cũng chỉ có thế. Chưa trưởng thành thì cũng chỉ là con kiến hôi, muốn bóp chết lúc nào thì bóp a.
Tên nam tử trung niên ra tay với Hoàng Thiên đứng trên không nhìn hiện trường bên dưới, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng đầy châm biếm.
Lại nhìn đám thủ hộ giả không biết tự lúc nào đang bao vây quanh mình, kẻ nào kẻ nấy đều chìm trong căng thẳng, nét mặt của hắn càng thêm ngạo nghễ. Cái gì đại tông môn, cái gì đại thế lực, trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì cũng chẳng khác nào đám phàm nhân yếu đuối.
- Mẹ kiếp, tên chó má nào dám đánh lén huynh đệ của ta, cút ra đây cho lão tử.
Anh Vũ gần như lâm vào điên cuồng, hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, trợn trừng nhìn về phía nóc điện gào lên.
Lâm Tam suýt nữa bị lời của hắn dọa cho vỡ mật rồi, thiếu gia của tôi ơi, người kia là siêu cấp cường giả Vấn Đỉnh đó. Tuy nói ngươi là cháu nội của Lâm Thanh Phong, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, nhỡ may hắn ra tay với ngươi thì sao. Cho thêm mấy tên Lâm Tam nữa cũng không đánh lại người ta đây này.
Thấy Anh Vũ còn muốn xông về chỗ Hoàng Thiên gặp nạn, Lâm Tam vội vàng đứng ra ngăn cản. Đối phương đường đường là một cái Vấn Đỉnh cường giả, không hề coi trọng mặt mũi mà ra tay trực tiếp như thế, chắc chắn là có thâm thù đại hận với tên Hoàng Thiên này. Vậy mà Anh Vũ còn dám can thiệp vào, đây chính là đi tìm chết, hắn tất nhiên phải ngăn cản rồi. Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Anh Vũ, còn Hoàng Thiên có mệnh hệ gì quả thực không liên quan tới hắn.
- Buông ta ra.
Anh Vũ bây giờ còn quản cái gì nữa, hắn cố gắng vùng vẫy ra khỏi sự kiểm soát của Lâm Tam, trong đôi mắt đã hằn lên từng tia máu đỏ rực như dã thú. Hoàng Thiên khi nãy không màng nguy hiểm cứu hắn và Hàn Lâm ra, vậy mà bây giờ đến nhìn huynh đệ mình một cái cũng không được sao?
- Thiếu gia! Đừng làm loạn nữa.
Lâm Tam có chút tức giận, vung tay tăng thêm lực lượng trấn áp Anh Vũ. Mọi chuyện bây giờ không còn trong tầm kiểm soát nữa rồi, muốn bảo hộ Anh Vũ thì phải khiến hắn im lặng, tránh đắc tội với người ta.
- Ngươi là cháu của Lâm Thanh Phong sao? Có ông nội chống lưng chẳng trách lại ngang ngược như thế a!
Tên Vấn Đỉnh cường giả kia không biết tự lúc nào đã xuất hiện bên trong đại điện, ánh mắt quét về phía Anh Vũ mà nở nụ cười nhàn nhạt.
- Vị đạo hữu này! Không biết chúng ta có đắc tội gì với ngươi, vì sao lại ra tay ác độc như thế?
Lâm Tam tràn đầy căng thẳng, hai tay nắm chặt lại, trong lòng vô cùng bất an. Việc đến nước này đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng kiểm soát của hắn. Tu vi của đối phương so với hắn thực sự quá mạnh, không thể nào chống lại. Nếu đối phương quả thực có ác ý thì hôm nay bọn hắn khó mà bảo toàn.
- Không có đắc tội gì cả. Có trách thì trách hắn ngồi gần tên thiếu niên kia thôi.
Tên cường giả Vấn Đỉnh cười lạnh nói. Lời của hắn khiến Lâm Tam trong lòng càng thêm thấp thỏm, tinh thần luôn đặt ở trạng thái cao nhất. Chỉ cần đối phương có ý định động thủ, hắn liền liều mạng mang Anh Vũ bỏ chạy.
Cũng không thể trách hắn, tuy nói hắn đã đạt tới Hồng Trần hậu kỳ, khoảng cách với Vấn Đỉnh chỉ là một bước. Nhưng mà thực tế lại như một cái lạch trời lớn, gần như không thể nào vượt qua đấy. Trước mặt đối phương, hắn đến phản kháng cũng không có cơ hội. - Mẹ kiếp! Tên vô sỉ nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi?
Anh Vũ tràn đầy căm giận, nào quản đối phương là ai, cấp độ tu vi là gì. Chỉ cần ra tay với huynh đệ của hắn, hắn liền liều mạng.
Tên cường giả Vấn Đỉnh thấy vậy, vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ châm chọc, chỉ với tên nhóc này mà cũng dám liều mạng với hắn sao, quá là nực cười. Nếu chẳng phải thân phận của Lâm Thanh Phong có chút đặc thù không tiện đắc tội, thì hắn đã bóp chết Anh Vũ từ lâu rồi, há lại để cho hắn càn rỡ như thế.
Nhìn Anh Vũ đang giận giữ lao tới, hắn vươn tay tới tát thẳng vào mặt Anh Vũ một cái trời giáng, khiến Anh Vũ văng ngược trở về sau. Tuy không giết được, nhưng dạy dỗ một chút cũng chẳng sao cả.
Lâm Tam thấy đối phương ra tay thì biến sắc, vội vàng phóng người tới đỡ lấy Anh Vũ. Nhưng mà hắn quá xem trọng bản thân rồi, vừa mới chạm vào người Anh Vũ, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bạo đánh vào trong thân thể hắn, gần như không thể nào chống đỡ. Cả hai người dính sát vào nhau, bay hơn ba chục mét xa mới nặng nề nện xuống nền sảnh.
Toàn bộ đại điện chết lặng im trong kinh sợ, một vị hộ đạo giả cấp bậc Hồng Trần cảnh cứ thế bị đánh bại. Chỉ là dư ba của một cái tát cũng không thể nào phản kháng nổi, người kia rốt cục mạnh tới mức nào chứ?
- Anh Vũ!
Hàn Lâm đứng bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng, hắn lao về phía Anh Vũ mà hô lên, hai bàn tay siết chặt đến rớm máu. Hôm nay huynh đệ của hắn thực sự cửu tử nhất sinh, khó mà vượt qua nổi.
- Ha ha! Đường đường là một cường giả Vấn Đỉnh, lại ra tay với huynh đệ của ta, ha ha!
Anh Vũ chật vật bò ra từ trong đống bàn ghế đổ nát, phát ra từng tràng cười căm phẫn. Vừa nãy đối phương cũng không có ý lấy mạng hắn, cho nên ngoại trừ y phục hơi rách nát và khuôn mặt đã bầm tím đến rớm máu thì không có gì nghiêm trọng cho lắm.
- Vấn Đỉnh! Vấn Đỉnh!... Ngươi nghĩ mình giỏi lắm sao? Ha ha! Ngươi sẽ sớm phải trả giá thôi.
Loạng choạng một hồi mới lấy lại được thăng bằng, hắn khuôn mặt méo mó cười nói. Cũng không biết hắn lấy từ đâu ra được cái dũng khí đó, cái tự tin đó. Nhưng hắn chính là khẳng định như thế, dù là cầu xin gia gia, dù là báo tin cho Vương Đình hay bất cứ thủ đoạn nào khác, hắn cũng phải khiến cho đối phương trả giá đắt vì dám ra tay với huynh đệ của mình.
Chỉ là lời của hắn, chẳng những không thể đe dọa đối phương, mà còn khiến cho tên Vấn Đỉnh cường giả kia lâm vào cuồng tiếu:
- Trả giá? Ha ha! Vương Bân ta rất muốn xem xem thế giới này có kẻ nào có thể khiến ta phải trả giá đây? Ông nội của ngươi sao? Vương Đình sao? Hay là Lục Tiểu Ca? Ha ha, một đám kiến hôi mà thôi…
Cực kỳ càn rỡ và ngông cuồng, ba cái chí cường giả trong mắt thế nhân, hắn lại dám gọi là kiến hôi. Không biết là từ đâu mà hắn lại dám tự đại như thế, là từ thực lực của bản thân, hay là từ đại thế lực hậu thuẫn? Nhưng mà dù sao đi chăng nữa, qua lời nói của hắn từ đầu đến giờ, quả thực hắn không có xem chí cường giả vào mắt đây này.
Cánh tay của hắn lại một lần nữa vươn ra, một đạo hắc quang từ lòng bàn tay nổ ra. Đạo hắc quang này sắc bén đến lạ thường, lại ẩn ẩn bên trong một luồng lực lượng kỳ dị khó tả, tựa như khí tức của vô tận ma khí, hướng về phía ấn đường của Anh Vũ.
Lâm Tam mặt cắt không còn giọt máu, cả cơ thể như hóa thành lưu tinh phóng ra chắn trước mặt Anh Vũ. Nhưng mà cũng như lần trước, hắn không thể chống lại một chút nào, bị hắc quang đâm xuyên qua cơ thể, lưu lại một lỗ máu đỏ lòm đến rợn người.
Không có thời gian để quan tâm đến vết thương của mình, hai tay của hắn lập tức bắt chéo, huyễn hóa thành hai cái cánh tay hư ảnh khổng lồ hơn mấy chục mét cao. Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, bộc phát kim quang sáng chói mang theo sức mạnh hủy diệt đập về phía Vương Bân.
Ầm! Ầm!
Hai hư ảnh tựa như hai ngọn núi khổng lồ, đem không gian cũng đánh nứt toác đen ngòm, một cỗ năng lượng hỗn loạn khiến da đầu người ta tê dại nhất thời bộc phát.
Chỉ có điều trước thế công tràn đầy tính hủy diệt đó của Lâm Tam, Vương Bân lại không chút để tâm, vẻ mặt cực kỳ thản nhiên. Bàn tay của hắn khẽ đảo một vòng, sinh sinh đem hai cái hư ảnh nổ nát tan tành, đồng thời đánh bay Lâm Tam về phía sau, phế đi toàn bộ sức chiến đấu của hắn.
- Vấn Đỉnh hậu kỳ! Ngươi rốt cuộc là ai?
Nặng nề thốt lên câu nói đó, Lâm Tam gần như lâm vào tuyệt vọng. Hắn quả thực không thể nào ngờ được đối phương không chỉ có tu vi Vấn Đỉnh, mà còn là Vấn Đỉnh hậu kỳ cường giả. Vương Bân là ai? Thiên Nguyên đại lục tự khi nào xuất hiện cường giả ở cấp độ này vậy?
Anh Vũ và Hàn Lâm bị Hoàng Thiên đá văng ra ngoài, chỉ có thể bất lực nhìn một kích khủng bố đó đánh lên cơ thể huynh đệ mình. Sắc mặt cả hai đều tái đi vì hoảng sợ, ánh mắt trừng trừng mở lớn. Hoàng Thiên nguy rồi.
Bọn hắn lăn lộn mấy vòng trên nền đá, một hồi sau mới chật vật đứng dậy được, ánh mắt thẫn thờ nhìn một góc đại điện tan nát không còn hình thù, khói bụi mịt mù.
- Thiếu gia! Ngươi không sao chứ?
Trong chớp mắt sau đó, Lâm Tam xuất hiện bên cạnh Anh Vũ, trong lòng tràn đầy sự sợ hãi cùng lo lắng. Một kích vừa nãy quả thực không đơn giản, chí ít cũng phải đạt tới cấp độ Vấn Đỉnh mới có thể thi triển được. Mà Anh Vũ lại đứng gần phạm vi công kích như thế, chính là lành ít dữ nhiều, bảo sao hắn không lo lắng cho được. Nếu thiếu gia có mệnh hệ gì thì hắn có mười cái mạng cũng không đủ để đền tội.
Cũng may là khi nãy Hoàng Thiên đá bay Anh Vũ ra ngoài phạm vi công kích nên không có vấn đề gì, chỉ hơi chật vật mà thôi.
- Đệ tử của Vương Đình cũng chỉ có thế. Chưa trưởng thành thì cũng chỉ là con kiến hôi, muốn bóp chết lúc nào thì bóp a.
Tên nam tử trung niên ra tay với Hoàng Thiên đứng trên không nhìn hiện trường bên dưới, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng đầy châm biếm.
Lại nhìn đám thủ hộ giả không biết tự lúc nào đang bao vây quanh mình, kẻ nào kẻ nấy đều chìm trong căng thẳng, nét mặt của hắn càng thêm ngạo nghễ. Cái gì đại tông môn, cái gì đại thế lực, trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì cũng chẳng khác nào đám phàm nhân yếu đuối.
- Mẹ kiếp, tên chó má nào dám đánh lén huynh đệ của ta, cút ra đây cho lão tử.
Anh Vũ gần như lâm vào điên cuồng, hai mắt hắn tràn đầy tơ máu, trợn trừng nhìn về phía nóc điện gào lên.
Lâm Tam suýt nữa bị lời của hắn dọa cho vỡ mật rồi, thiếu gia của tôi ơi, người kia là siêu cấp cường giả Vấn Đỉnh đó. Tuy nói ngươi là cháu nội của Lâm Thanh Phong, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, nhỡ may hắn ra tay với ngươi thì sao. Cho thêm mấy tên Lâm Tam nữa cũng không đánh lại người ta đây này.
Thấy Anh Vũ còn muốn xông về chỗ Hoàng Thiên gặp nạn, Lâm Tam vội vàng đứng ra ngăn cản. Đối phương đường đường là một cái Vấn Đỉnh cường giả, không hề coi trọng mặt mũi mà ra tay trực tiếp như thế, chắc chắn là có thâm thù đại hận với tên Hoàng Thiên này. Vậy mà Anh Vũ còn dám can thiệp vào, đây chính là đi tìm chết, hắn tất nhiên phải ngăn cản rồi. Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Anh Vũ, còn Hoàng Thiên có mệnh hệ gì quả thực không liên quan tới hắn.
- Buông ta ra.
Anh Vũ bây giờ còn quản cái gì nữa, hắn cố gắng vùng vẫy ra khỏi sự kiểm soát của Lâm Tam, trong đôi mắt đã hằn lên từng tia máu đỏ rực như dã thú. Hoàng Thiên khi nãy không màng nguy hiểm cứu hắn và Hàn Lâm ra, vậy mà bây giờ đến nhìn huynh đệ mình một cái cũng không được sao?
- Thiếu gia! Đừng làm loạn nữa.
Lâm Tam có chút tức giận, vung tay tăng thêm lực lượng trấn áp Anh Vũ. Mọi chuyện bây giờ không còn trong tầm kiểm soát nữa rồi, muốn bảo hộ Anh Vũ thì phải khiến hắn im lặng, tránh đắc tội với người ta.
- Ngươi là cháu của Lâm Thanh Phong sao? Có ông nội chống lưng chẳng trách lại ngang ngược như thế a!
Tên Vấn Đỉnh cường giả kia không biết tự lúc nào đã xuất hiện bên trong đại điện, ánh mắt quét về phía Anh Vũ mà nở nụ cười nhàn nhạt.
- Vị đạo hữu này! Không biết chúng ta có đắc tội gì với ngươi, vì sao lại ra tay ác độc như thế?
Lâm Tam tràn đầy căng thẳng, hai tay nắm chặt lại, trong lòng vô cùng bất an. Việc đến nước này đã hoàn toàn vượt khỏi khả năng kiểm soát của hắn. Tu vi của đối phương so với hắn thực sự quá mạnh, không thể nào chống lại. Nếu đối phương quả thực có ác ý thì hôm nay bọn hắn khó mà bảo toàn.
- Không có đắc tội gì cả. Có trách thì trách hắn ngồi gần tên thiếu niên kia thôi.
Tên cường giả Vấn Đỉnh cười lạnh nói. Lời của hắn khiến Lâm Tam trong lòng càng thêm thấp thỏm, tinh thần luôn đặt ở trạng thái cao nhất. Chỉ cần đối phương có ý định động thủ, hắn liền liều mạng mang Anh Vũ bỏ chạy.
Cũng không thể trách hắn, tuy nói hắn đã đạt tới Hồng Trần hậu kỳ, khoảng cách với Vấn Đỉnh chỉ là một bước. Nhưng mà thực tế lại như một cái lạch trời lớn, gần như không thể nào vượt qua đấy. Trước mặt đối phương, hắn đến phản kháng cũng không có cơ hội. - Mẹ kiếp! Tên vô sỉ nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi?
Anh Vũ tràn đầy căm giận, nào quản đối phương là ai, cấp độ tu vi là gì. Chỉ cần ra tay với huynh đệ của hắn, hắn liền liều mạng.
Tên cường giả Vấn Đỉnh thấy vậy, vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ châm chọc, chỉ với tên nhóc này mà cũng dám liều mạng với hắn sao, quá là nực cười. Nếu chẳng phải thân phận của Lâm Thanh Phong có chút đặc thù không tiện đắc tội, thì hắn đã bóp chết Anh Vũ từ lâu rồi, há lại để cho hắn càn rỡ như thế.
Nhìn Anh Vũ đang giận giữ lao tới, hắn vươn tay tới tát thẳng vào mặt Anh Vũ một cái trời giáng, khiến Anh Vũ văng ngược trở về sau. Tuy không giết được, nhưng dạy dỗ một chút cũng chẳng sao cả.
Lâm Tam thấy đối phương ra tay thì biến sắc, vội vàng phóng người tới đỡ lấy Anh Vũ. Nhưng mà hắn quá xem trọng bản thân rồi, vừa mới chạm vào người Anh Vũ, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bạo đánh vào trong thân thể hắn, gần như không thể nào chống đỡ. Cả hai người dính sát vào nhau, bay hơn ba chục mét xa mới nặng nề nện xuống nền sảnh.
Toàn bộ đại điện chết lặng im trong kinh sợ, một vị hộ đạo giả cấp bậc Hồng Trần cảnh cứ thế bị đánh bại. Chỉ là dư ba của một cái tát cũng không thể nào phản kháng nổi, người kia rốt cục mạnh tới mức nào chứ?
- Anh Vũ!
Hàn Lâm đứng bên cạnh lúc này mới kịp phản ứng, hắn lao về phía Anh Vũ mà hô lên, hai bàn tay siết chặt đến rớm máu. Hôm nay huynh đệ của hắn thực sự cửu tử nhất sinh, khó mà vượt qua nổi.
- Ha ha! Đường đường là một cường giả Vấn Đỉnh, lại ra tay với huynh đệ của ta, ha ha!
Anh Vũ chật vật bò ra từ trong đống bàn ghế đổ nát, phát ra từng tràng cười căm phẫn. Vừa nãy đối phương cũng không có ý lấy mạng hắn, cho nên ngoại trừ y phục hơi rách nát và khuôn mặt đã bầm tím đến rớm máu thì không có gì nghiêm trọng cho lắm.
- Vấn Đỉnh! Vấn Đỉnh!... Ngươi nghĩ mình giỏi lắm sao? Ha ha! Ngươi sẽ sớm phải trả giá thôi.
Loạng choạng một hồi mới lấy lại được thăng bằng, hắn khuôn mặt méo mó cười nói. Cũng không biết hắn lấy từ đâu ra được cái dũng khí đó, cái tự tin đó. Nhưng hắn chính là khẳng định như thế, dù là cầu xin gia gia, dù là báo tin cho Vương Đình hay bất cứ thủ đoạn nào khác, hắn cũng phải khiến cho đối phương trả giá đắt vì dám ra tay với huynh đệ của mình.
Chỉ là lời của hắn, chẳng những không thể đe dọa đối phương, mà còn khiến cho tên Vấn Đỉnh cường giả kia lâm vào cuồng tiếu:
- Trả giá? Ha ha! Vương Bân ta rất muốn xem xem thế giới này có kẻ nào có thể khiến ta phải trả giá đây? Ông nội của ngươi sao? Vương Đình sao? Hay là Lục Tiểu Ca? Ha ha, một đám kiến hôi mà thôi…
Cực kỳ càn rỡ và ngông cuồng, ba cái chí cường giả trong mắt thế nhân, hắn lại dám gọi là kiến hôi. Không biết là từ đâu mà hắn lại dám tự đại như thế, là từ thực lực của bản thân, hay là từ đại thế lực hậu thuẫn? Nhưng mà dù sao đi chăng nữa, qua lời nói của hắn từ đầu đến giờ, quả thực hắn không có xem chí cường giả vào mắt đây này.
Cánh tay của hắn lại một lần nữa vươn ra, một đạo hắc quang từ lòng bàn tay nổ ra. Đạo hắc quang này sắc bén đến lạ thường, lại ẩn ẩn bên trong một luồng lực lượng kỳ dị khó tả, tựa như khí tức của vô tận ma khí, hướng về phía ấn đường của Anh Vũ.
Lâm Tam mặt cắt không còn giọt máu, cả cơ thể như hóa thành lưu tinh phóng ra chắn trước mặt Anh Vũ. Nhưng mà cũng như lần trước, hắn không thể chống lại một chút nào, bị hắc quang đâm xuyên qua cơ thể, lưu lại một lỗ máu đỏ lòm đến rợn người.
Không có thời gian để quan tâm đến vết thương của mình, hai tay của hắn lập tức bắt chéo, huyễn hóa thành hai cái cánh tay hư ảnh khổng lồ hơn mấy chục mét cao. Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, bộc phát kim quang sáng chói mang theo sức mạnh hủy diệt đập về phía Vương Bân.
Ầm! Ầm!
Hai hư ảnh tựa như hai ngọn núi khổng lồ, đem không gian cũng đánh nứt toác đen ngòm, một cỗ năng lượng hỗn loạn khiến da đầu người ta tê dại nhất thời bộc phát.
Chỉ có điều trước thế công tràn đầy tính hủy diệt đó của Lâm Tam, Vương Bân lại không chút để tâm, vẻ mặt cực kỳ thản nhiên. Bàn tay của hắn khẽ đảo một vòng, sinh sinh đem hai cái hư ảnh nổ nát tan tành, đồng thời đánh bay Lâm Tam về phía sau, phế đi toàn bộ sức chiến đấu của hắn.
- Vấn Đỉnh hậu kỳ! Ngươi rốt cuộc là ai?
Nặng nề thốt lên câu nói đó, Lâm Tam gần như lâm vào tuyệt vọng. Hắn quả thực không thể nào ngờ được đối phương không chỉ có tu vi Vấn Đỉnh, mà còn là Vấn Đỉnh hậu kỳ cường giả. Vương Bân là ai? Thiên Nguyên đại lục tự khi nào xuất hiện cường giả ở cấp độ này vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.