Chương 345: Đại lễ
Đỉnh Kiên
08/07/2019
Một buổi tối yên bình, nhưng vô vàn cảm xúc cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.
Đoàn người sau đó liền tiến về chí tôn viện nghỉ ngơi, sáng hôm sau liền lên đường từ sớm.
Phong Châu là vùng cố đô của Đại Việt thời cổ, nơi có lưu giữ cực kỳ nhiều di tích, cũng như bí cảnh kinh người. Nằm chếch ở hướng Tây Tây Bắc so với Hoàng Thành, đường tới đó xa xôi hiểm trở vô cùng.
Cũng may là từ thuở khai thành, nơi này đã được xây lên bốn tế đàn siêu cấp truyền tống hai chiều, có thể hướng về khắp đất Việt mà đi, bao quát cả Hoàng Thành. Cho nên đoàn người gần như không mất đến nửa giờ liền có mặt tại đất Nghĩa Lĩnh.
Hôm nay đã là ngày bảy, cách đại lễ không tới ba ngày, vùng đất này tự nhiên đã tề tụ gần như đông đủ các thế lực bốn phương. Với thân phận của Chân Không Ngã, chẳng mấy khó khăn bọn hắn liền được người sắp xếp cho một toà đại viện để nghỉ. Trong ba ngày còn lại, tiểu hoà thượng lần nữa hướng về nhóm người giảng thuật chi tiết về tình hình các thế lực của quốc gia này.
Đại Việt đất rộng người đông, cạnh tranh càng là kịch liệt, nhất là sau khi quốc gia tan rã, thế lực cự đầu cát cứ khắp nơi, chiến tranh quy mô nhỏ gần như là diễn ra mỗi ngày.
Rộng lớn là vậy, nhưng siêu cấp thế lực lại không nhiều, thậm chí có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cái gọi là siêu cấp thế lực, nói đúng hơn là siêu cấp gia tộc, thực tế chính là truyền thừa của các triều đại cũ còn lưu lại tới bây giờ. Bọn hắn chỉ có vài nhà, nhưng lại mới là chân chính bá chủ của Đại Việt. Tầm cỡ như Yên Tử thời kỳ toàn thịnh, cũng chỉ được xem là thế lực nhất lưu, so với siêu cấp gia tộc vẫn còn nhỏ bé không thể nào so sánh.
Theo như tiểu hoà thượng nói ra, nhóm người biết được tên của các siêu cấp gia tộc, bao gồm Triệu Gia, Ngô Gia, Đinh Gia, Lê Gia ở phía bắc, Lý Gia, Trần Gia, Hồ Gia, Lê Sơ Gia vùng trung tâm, và Nguyễn Gia, Mạc Gia ở phía nam.
Và cuối cùng là một cái thế lực cự đầu Việt Điện.
Việt Điện về bản chất chỉ đơn thuần là một tổ chức quản lý, được các siêu cấp gia tộc thành lập ra để cai quản toàn bộ vùng lãnh thổ thay cho một nhà nước thực. Cho nên tôn chỉ của bọn hắn mặc dù là lấy lợi ích dân tộc làm đầu, nhưng suy cho cùng vẫn bị chi phối bởi mười gia tộc khổng lồ.
Mà bên dưới các siêu cấp gia tộc thì chính là nhất lưu, nhị lưu, tam lưu thế lực, bao gồm cả gia tộc, tông môn, giáo phái các loại phụ thuộc vào. Tỷ như Yên Tử năm xưa là một nhất lưu thế lực phụ thuộc vào Trần Gia.
Lại nói về siêu cấp gia tộc, nội tình của bọn hắn được tích góp suốt tiến trình lịch sử, là quá trình vơ vét tài nguyên khi còn là triều đại phồn thịnh, cho nên nhân lực và tài lực không phải nói là khổng lồ không thể nào đong đếm. Không ai biết cường giả tối đỉnh của siêu cấp gia tộc có bao nhiêu người, nhưng Thần Thoại cấp chắc chắn phải có, Truyền Thuyết ở một số nhà càng là không dưới trăm người.
Nên nhớ, chỉ cần một cái Truyền Thuyết cường giả liền có thể ra ngoài tự mình sáng lập một cái nhất lưu thế lực, mà siêu cấp gia tộc lại có không dưới trăm người, thật sự để cho người mặc cảm.
Chân Không Ngã năm đó bước vào Thần Thoại cảnh giới, gần như là cường giả tối đỉnh của thế gian, thế nhưng cũng chỉ có thể khiến Trần Gia thương gân động cốt một chút mà thôi, cuối cùng, vẫn là biệt khuất trở về Yên Tử, mệt mỏi sống qua từng ngày.
Cứ thế mà nghĩ, liền thấy được siêu cấp gia tộc là khủng bố thế nào.
Đương nhiên, ở giữa các siêu cấp gia tộc vẫn như cũ có sự chênh lệch lẫn nhau. Gia tộc nào có triều đại trị vì lâu hơn thì tích súc càng mạnh, thực lực tổng thể càng là siêu việt các gia tộc khác, ví như Trần Gia là một điển hình. Nếu so sánh một cách trực tiếp về quy mô lãnh địa, nhân lực và tài lực, thì một cái Trần Gia thậm chí có thể mạnh bằng cả Hồ Gia, Mạc Gia và Ngô Gia cộng lại.
Dĩ nhiên, đó chỉ là so sánh bề nổi bên ngoài. Trong khi cái tạo nên sức mạnh cốt yếu của một thế lực lại nằm ở nội tình của nó và cường giả tối đỉnh, mà những thông tin này lại quá tuyệt mật, người thường mãi mãi cũng không có tư cách biết được.
…
Ba ngày nói dài chẳng dài, ngắn cũng chẳng ngắn, chớp mắt liền qua. Hôm nay, chính là ngày diễn ra đại lễ.
Nghĩa Lĩnh, hay còn gọi là Hy Cương sơn, là một ngọn núi án ngữ ngay tại trung tâm thành cổ Phong Châu. Là nơi mà con dân Đại Việt tế tổ, với những quần thể di tích xa xưa, trong đó có cả nơi linh thiêng nhất đất tổ, Điện Kính Thiên.
Đó là một toà đại điện hùng vỹ trong thiên địa, vừa to lớn vừa trang nghiêm, như thần như thánh. Đỉnh điện với lối kiến trúc ngũ long triều nhật chìm nổi trong mây, gạch ngói hằn lên vết rêu phong đậm màu, vừa cổ xưa vừa tang thương như đã tồn tại qua hàng chục kỷ nguyên sóng gió.
Dưới thềm chân núi, dọc theo bậc đá nhìn lên, người ta không khỏi có cảm giác ngợp thở vì sự khổng lồ của nó, thân thể ta như bé lại trăm lần. Nhất là xung quanh đang có hàng chục triệu con người nối bước nhau tiến về đỉnh núi, ở xa nhìn lại chẳng khác nào một dòng người chảy ngược, cực kỳ chấn nhiếp tâm hồn.
Trước sân điện, một bàn thờ cúng tế được đặt ở trung tâm cùng với một đỉnh hương to lớn. Bên trên mâm vàng, kỳ trân dị bảo được đặt ngay ngắn chất đầy, bao lấy ở giữa là ba cái đầu thú khổng lồ bằng mấy toà nhà lớn, máu tươi vẫn còn tí tách chảy, tản mát ra khí tức cường hoàng không gì tả nổi.
Chân Không Ngã còn đỡ, nhưng đoàn người Cao Vô Cầu khi trông thấy mấy đầu thú này thì không khỏi kinh hoàng, nhao nhao hít vào vài ngụm khí.
Bởi vì ba con yêu thú mặc dù đã chết, nhưng khí tức của bọn chúng lại vẫn tràn ra không khí, vậy mà có thể khiến cho nhóm người có cảm giác áp bách, lông tơ dựng đứng.
Chiếu theo kinh nghiệm của mình, Cao Vô Cầu dám khẳng định ba con thú ấy khi còn sống chí ít là Yêu Thú cấp mười đỉnh phong, tương đương với Quy Nguyên đệ tam bước đỉnh.
Cường giả bậc này, vậy mà cuối cùng lại bị giết, đem đầu làm tế phẩm, Đại Việt này, thực sự quá làm người rung động.
Mà phía trước bàn tế, một cái thân ảnh cao lớn đứng thẳng mình, như cây thương cắm giữa thế giới, tản mát ra khí tức siêu việt vạn người. Khí chất của hắn không hùng mạnh bão nổi như ba con yêu thú, mà ngược lại là uy quyền và sắc bén, uy trong cái uy của bậc đế vương, sắc trong cái sắc của chiến thần. Hai cái khí chất kết hợp hoàn hảo trong một người, khiến cho người ta có cảm giác hắn bễ nghễ khắp thương khung vạn vật.
Hắn, là người lãnh đạo tối cao của Việt Điện, là người mà trên danh nghĩa nắm quyền cao nhất của toàn bộ non sông này, siêu cấp cường giả Thạch Thiên Ngân.
Phía sau nữa, là hàng loạt cường giả cao tầng của Việt Điện cùng các siêu cấp thế lực. Nguyên mấy vạn cường giả uy thế kinh thiên, mỗi một nhịp thở đều tản mát ra khí tức cường hoành, rung trời động đất.
Chỉ là nếu có ai tinh ý quan sát, bao quát tất cả mọi người không có một ai có cùng tầm cỡ với Thạch Thiên Ngân, dù cho cường giả của siêu cấp gia tộc cũng không thể bằng.
Điều này không phải nói những siêu cấp gia tộc đó không có cường giả cấp bậc như Thạch Thiên Ngân, mà chỉ là cường giả cấp bậc đó đã từ lâu không xuất thế, càng là hạn chế đi tham gia mấy cái đại lễ thế này, chỉ cử con cháu trong nhà là đủ.
Nếu như có ai đó khác biệt, thì có lẽ đó chính là Chân Không Ngã.
Tính theo bối phận, vị thiền sư này đáng ra chỉ có thể cùng với đám cường giả của siêu cấp thế lực đứng ngang hàng, thậm chí so với một số cao tầng của Việt Điện cũng không có tư cách đứng cùng.
Nhưng mà rất tiếc, hắn lại còn có một thân phận khác đó là cường giả cấp bậc Thần Thoại, một cấp độ có thể cùng với Thạch Thiên Ngân cùng đứng cùng ngồi. Bởi thế mà mặc dù đến sau, nhưng vị trí của hắn trong tế lễ lại chỉ thấp hơn vị điện chủ Thạch Thiên Ngân mà thôi. Thậm chí nói là dưới một người, trên vạn người cũng không quá đáng.
Cũng bởi vì vậy, khi Chân Không Ngã tiến vào chỗ ngồi, hắn liền chịu không ít ánh mắt ghen ghét và địch ý.
Nhất là ở bên phải ngay hàng phía sau hắn, một tên đàn ông trung niên giây phút ấy mở bừng hai con mắt, như bắn ra hận thù nhìn về phía trước.
- Chân Không Ngã ơi Chân Không Ngã. Năm đó để ngươi còn nửa cái mạng chạy về Yên Tử, vậy mà ngươi còn không biết điều, dám lần nữa trở lại đất Phong Châu? Ngươi hẳn là muốn lợi dụng đám đệ tử của mình để lần nữa tiến vào Thiên Nhãn, muốn chứng minh cái sự thật chó má đó đến cùng ah. Năm đó cũng vì cái cố chấp ngu ngốc này mà ngươi khiến đại ca, tứ muội và ngũ muội đều phải bỏ mạng, ngươi vẫn không thèm tỉnh ngộ? Thật là đủ độc ác. Nhưng rất tiếc là mục đích của ngươi sẽ không bao giờ đạt được đâu, thậm chí, chính ngươi cũng sẽ phải chết ở nơi này. Cứ chờ mà xem.
Một dòng suy nghĩ lạnh lùng lướt lên, bàn tay siết chặt. Vị cường giả này cuối cùng lại bỗng nhiên nở nụ cười tà mị, sau đó quay đầu liếc nhìn về phía dưới nơi có vô cùng vô tận con người, dừng trên thân mấy người trẻ tuổi con cháu của hắn mà tràn ngập tự tin, rồi thoắt cái liếc về phía nhóm người cách đó không xa, sâu trong mắt lộ ra sự thù hằn và ác độc.
Nhóm người này, không ai khác là Dạ Sát Thiên Vân đoàn.
Mà hắn, là Trần Kinh Thương.
Phong Châu là vùng cố đô của Đại Việt thời cổ, nơi có lưu giữ cực kỳ nhiều di tích, cũng như bí cảnh kinh người. Nằm chếch ở hướng Tây Tây Bắc so với Hoàng Thành, đường tới đó xa xôi hiểm trở vô cùng.
Cũng may là từ thuở khai thành, nơi này đã được xây lên bốn tế đàn siêu cấp truyền tống hai chiều, có thể hướng về khắp đất Việt mà đi, bao quát cả Hoàng Thành. Cho nên đoàn người gần như không mất đến nửa giờ liền có mặt tại đất Nghĩa Lĩnh.
Hôm nay đã là ngày bảy, cách đại lễ không tới ba ngày, vùng đất này tự nhiên đã tề tụ gần như đông đủ các thế lực bốn phương. Với thân phận của Chân Không Ngã, chẳng mấy khó khăn bọn hắn liền được người sắp xếp cho một toà đại viện để nghỉ. Trong ba ngày còn lại, tiểu hoà thượng lần nữa hướng về nhóm người giảng thuật chi tiết về tình hình các thế lực của quốc gia này.
Đại Việt đất rộng người đông, cạnh tranh càng là kịch liệt, nhất là sau khi quốc gia tan rã, thế lực cự đầu cát cứ khắp nơi, chiến tranh quy mô nhỏ gần như là diễn ra mỗi ngày.
Rộng lớn là vậy, nhưng siêu cấp thế lực lại không nhiều, thậm chí có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cái gọi là siêu cấp thế lực, nói đúng hơn là siêu cấp gia tộc, thực tế chính là truyền thừa của các triều đại cũ còn lưu lại tới bây giờ. Bọn hắn chỉ có vài nhà, nhưng lại mới là chân chính bá chủ của Đại Việt. Tầm cỡ như Yên Tử thời kỳ toàn thịnh, cũng chỉ được xem là thế lực nhất lưu, so với siêu cấp gia tộc vẫn còn nhỏ bé không thể nào so sánh.
Theo như tiểu hoà thượng nói ra, nhóm người biết được tên của các siêu cấp gia tộc, bao gồm Triệu Gia, Ngô Gia, Đinh Gia, Lê Gia ở phía bắc, Lý Gia, Trần Gia, Hồ Gia, Lê Sơ Gia vùng trung tâm, và Nguyễn Gia, Mạc Gia ở phía nam.
Và cuối cùng là một cái thế lực cự đầu Việt Điện.
Việt Điện về bản chất chỉ đơn thuần là một tổ chức quản lý, được các siêu cấp gia tộc thành lập ra để cai quản toàn bộ vùng lãnh thổ thay cho một nhà nước thực. Cho nên tôn chỉ của bọn hắn mặc dù là lấy lợi ích dân tộc làm đầu, nhưng suy cho cùng vẫn bị chi phối bởi mười gia tộc khổng lồ.
Mà bên dưới các siêu cấp gia tộc thì chính là nhất lưu, nhị lưu, tam lưu thế lực, bao gồm cả gia tộc, tông môn, giáo phái các loại phụ thuộc vào. Tỷ như Yên Tử năm xưa là một nhất lưu thế lực phụ thuộc vào Trần Gia.
Lại nói về siêu cấp gia tộc, nội tình của bọn hắn được tích góp suốt tiến trình lịch sử, là quá trình vơ vét tài nguyên khi còn là triều đại phồn thịnh, cho nên nhân lực và tài lực không phải nói là khổng lồ không thể nào đong đếm. Không ai biết cường giả tối đỉnh của siêu cấp gia tộc có bao nhiêu người, nhưng Thần Thoại cấp chắc chắn phải có, Truyền Thuyết ở một số nhà càng là không dưới trăm người.
Nên nhớ, chỉ cần một cái Truyền Thuyết cường giả liền có thể ra ngoài tự mình sáng lập một cái nhất lưu thế lực, mà siêu cấp gia tộc lại có không dưới trăm người, thật sự để cho người mặc cảm.
Chân Không Ngã năm đó bước vào Thần Thoại cảnh giới, gần như là cường giả tối đỉnh của thế gian, thế nhưng cũng chỉ có thể khiến Trần Gia thương gân động cốt một chút mà thôi, cuối cùng, vẫn là biệt khuất trở về Yên Tử, mệt mỏi sống qua từng ngày.
Cứ thế mà nghĩ, liền thấy được siêu cấp gia tộc là khủng bố thế nào.
Đương nhiên, ở giữa các siêu cấp gia tộc vẫn như cũ có sự chênh lệch lẫn nhau. Gia tộc nào có triều đại trị vì lâu hơn thì tích súc càng mạnh, thực lực tổng thể càng là siêu việt các gia tộc khác, ví như Trần Gia là một điển hình. Nếu so sánh một cách trực tiếp về quy mô lãnh địa, nhân lực và tài lực, thì một cái Trần Gia thậm chí có thể mạnh bằng cả Hồ Gia, Mạc Gia và Ngô Gia cộng lại.
Dĩ nhiên, đó chỉ là so sánh bề nổi bên ngoài. Trong khi cái tạo nên sức mạnh cốt yếu của một thế lực lại nằm ở nội tình của nó và cường giả tối đỉnh, mà những thông tin này lại quá tuyệt mật, người thường mãi mãi cũng không có tư cách biết được.
…
Ba ngày nói dài chẳng dài, ngắn cũng chẳng ngắn, chớp mắt liền qua. Hôm nay, chính là ngày diễn ra đại lễ.
Nghĩa Lĩnh, hay còn gọi là Hy Cương sơn, là một ngọn núi án ngữ ngay tại trung tâm thành cổ Phong Châu. Là nơi mà con dân Đại Việt tế tổ, với những quần thể di tích xa xưa, trong đó có cả nơi linh thiêng nhất đất tổ, Điện Kính Thiên.
Đó là một toà đại điện hùng vỹ trong thiên địa, vừa to lớn vừa trang nghiêm, như thần như thánh. Đỉnh điện với lối kiến trúc ngũ long triều nhật chìm nổi trong mây, gạch ngói hằn lên vết rêu phong đậm màu, vừa cổ xưa vừa tang thương như đã tồn tại qua hàng chục kỷ nguyên sóng gió.
Dưới thềm chân núi, dọc theo bậc đá nhìn lên, người ta không khỏi có cảm giác ngợp thở vì sự khổng lồ của nó, thân thể ta như bé lại trăm lần. Nhất là xung quanh đang có hàng chục triệu con người nối bước nhau tiến về đỉnh núi, ở xa nhìn lại chẳng khác nào một dòng người chảy ngược, cực kỳ chấn nhiếp tâm hồn.
Trước sân điện, một bàn thờ cúng tế được đặt ở trung tâm cùng với một đỉnh hương to lớn. Bên trên mâm vàng, kỳ trân dị bảo được đặt ngay ngắn chất đầy, bao lấy ở giữa là ba cái đầu thú khổng lồ bằng mấy toà nhà lớn, máu tươi vẫn còn tí tách chảy, tản mát ra khí tức cường hoàng không gì tả nổi.
Chân Không Ngã còn đỡ, nhưng đoàn người Cao Vô Cầu khi trông thấy mấy đầu thú này thì không khỏi kinh hoàng, nhao nhao hít vào vài ngụm khí.
Bởi vì ba con yêu thú mặc dù đã chết, nhưng khí tức của bọn chúng lại vẫn tràn ra không khí, vậy mà có thể khiến cho nhóm người có cảm giác áp bách, lông tơ dựng đứng.
Chiếu theo kinh nghiệm của mình, Cao Vô Cầu dám khẳng định ba con thú ấy khi còn sống chí ít là Yêu Thú cấp mười đỉnh phong, tương đương với Quy Nguyên đệ tam bước đỉnh.
Cường giả bậc này, vậy mà cuối cùng lại bị giết, đem đầu làm tế phẩm, Đại Việt này, thực sự quá làm người rung động.
Mà phía trước bàn tế, một cái thân ảnh cao lớn đứng thẳng mình, như cây thương cắm giữa thế giới, tản mát ra khí tức siêu việt vạn người. Khí chất của hắn không hùng mạnh bão nổi như ba con yêu thú, mà ngược lại là uy quyền và sắc bén, uy trong cái uy của bậc đế vương, sắc trong cái sắc của chiến thần. Hai cái khí chất kết hợp hoàn hảo trong một người, khiến cho người ta có cảm giác hắn bễ nghễ khắp thương khung vạn vật.
Hắn, là người lãnh đạo tối cao của Việt Điện, là người mà trên danh nghĩa nắm quyền cao nhất của toàn bộ non sông này, siêu cấp cường giả Thạch Thiên Ngân.
Phía sau nữa, là hàng loạt cường giả cao tầng của Việt Điện cùng các siêu cấp thế lực. Nguyên mấy vạn cường giả uy thế kinh thiên, mỗi một nhịp thở đều tản mát ra khí tức cường hoành, rung trời động đất.
Chỉ là nếu có ai tinh ý quan sát, bao quát tất cả mọi người không có một ai có cùng tầm cỡ với Thạch Thiên Ngân, dù cho cường giả của siêu cấp gia tộc cũng không thể bằng.
Điều này không phải nói những siêu cấp gia tộc đó không có cường giả cấp bậc như Thạch Thiên Ngân, mà chỉ là cường giả cấp bậc đó đã từ lâu không xuất thế, càng là hạn chế đi tham gia mấy cái đại lễ thế này, chỉ cử con cháu trong nhà là đủ.
Nếu như có ai đó khác biệt, thì có lẽ đó chính là Chân Không Ngã.
Tính theo bối phận, vị thiền sư này đáng ra chỉ có thể cùng với đám cường giả của siêu cấp thế lực đứng ngang hàng, thậm chí so với một số cao tầng của Việt Điện cũng không có tư cách đứng cùng.
Nhưng mà rất tiếc, hắn lại còn có một thân phận khác đó là cường giả cấp bậc Thần Thoại, một cấp độ có thể cùng với Thạch Thiên Ngân cùng đứng cùng ngồi. Bởi thế mà mặc dù đến sau, nhưng vị trí của hắn trong tế lễ lại chỉ thấp hơn vị điện chủ Thạch Thiên Ngân mà thôi. Thậm chí nói là dưới một người, trên vạn người cũng không quá đáng.
Cũng bởi vì vậy, khi Chân Không Ngã tiến vào chỗ ngồi, hắn liền chịu không ít ánh mắt ghen ghét và địch ý.
Nhất là ở bên phải ngay hàng phía sau hắn, một tên đàn ông trung niên giây phút ấy mở bừng hai con mắt, như bắn ra hận thù nhìn về phía trước.
- Chân Không Ngã ơi Chân Không Ngã. Năm đó để ngươi còn nửa cái mạng chạy về Yên Tử, vậy mà ngươi còn không biết điều, dám lần nữa trở lại đất Phong Châu? Ngươi hẳn là muốn lợi dụng đám đệ tử của mình để lần nữa tiến vào Thiên Nhãn, muốn chứng minh cái sự thật chó má đó đến cùng ah. Năm đó cũng vì cái cố chấp ngu ngốc này mà ngươi khiến đại ca, tứ muội và ngũ muội đều phải bỏ mạng, ngươi vẫn không thèm tỉnh ngộ? Thật là đủ độc ác. Nhưng rất tiếc là mục đích của ngươi sẽ không bao giờ đạt được đâu, thậm chí, chính ngươi cũng sẽ phải chết ở nơi này. Cứ chờ mà xem.
Một dòng suy nghĩ lạnh lùng lướt lên, bàn tay siết chặt. Vị cường giả này cuối cùng lại bỗng nhiên nở nụ cười tà mị, sau đó quay đầu liếc nhìn về phía dưới nơi có vô cùng vô tận con người, dừng trên thân mấy người trẻ tuổi con cháu của hắn mà tràn ngập tự tin, rồi thoắt cái liếc về phía nhóm người cách đó không xa, sâu trong mắt lộ ra sự thù hằn và ác độc.
Nhóm người này, không ai khác là Dạ Sát Thiên Vân đoàn.
Mà hắn, là Trần Kinh Thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.