Chương 149: Đấu Giá Hội Siêu Cấp
Đỉnh Kiên
07/08/2017
Bạch Ly nhìn theo bóng người hai người Hoàng Thiên, sắc mặt âm tình bất định. Hôm đó kế hoạch sắp xếp tỉ mỉ như thế, cuối
cùng lại bị tên thiếu niên này và sư phụ của hắn phá hỏng ngay phút
chót, bảo sao không tức cho được. Nếu như không phải e sợ thực lực của
Vương Đình, hắn quả thực rất muốn một chưởng vỗ chết Hoàng Thiên luôn
cho hả giận.
Nhưng muốn là một chuyện, còn có dám ra tay hay không lại là một chuyện khác. Chưa kể nơi này là đấu giá sở của hai hiệp hội lớn nhất Thiên Nguyên đại lục, hắn không thể làm loạn. Thì thân phận của tên thiếu niên này cũng khiến hắn phải cảm thấy e dè, cơn thịnh nộ của Vương Đình không phải hắn và Bạch Gia có thể chống đỡ nổi.
- Bạch Ly, ngươi biết thiếu niên này?
Thấy tâm tình của sư đệ mình phức tạp như thế, lão nhân kia không khỏi ngạc nhiên trong lòng, vội vàng dò hỏi.
Bạch Ly thở ra một hơi dài, sát khí trong lòng cũng theo đó mà tiêu tan không còn tăm hơi, dẫu sao với cấp độ của hắn thì khả năng khống chế cảm xúc là cực kỳ khủng bố. Chẳng qua trước đây bị Vương Đình đánh bại trước mặt nhiều người như thế, hắn sớm ôm hận trong lòng, bây giờ thấy Hoàng Thiên nên không kiềm chế được mà bộc phát ra như vậy thôi.
Thu hồi ánh mắt, hắn tóm tắt ngắn gọn về những chuyện liên quan đến Hoàng Thiên cho lão nhân nghe, không quên nhắc tới thực lực khủng khiếp của Vương Đình. Mặc dù lão nhân cũng đã đạt tới được một bước kia, nhưng cũng phải cẩn thận một chút. Dẫu sao những người có thể đi tới một bước đó, không có kẻ nào là đơn giản cả.
Lão nhân chăm chú lắng nghe, khi biết được Hoàng Thiên là đệ tử của Vương Đình thì chân mày nhíu lại, không biết suy nghĩ gì trong lòng. Một hồi sau lão mới thở nhẹ một tiếng, mỉm cười nói:
- Không ngờ lại là đệ tử của lão! Chẳng trách ta lại không thể nhìn thấu tu vi của hắn.
Lão chính là đang nghĩ Hoàng Thiên trang bị trên người một pháp bảo che giấu khí tức nào đó của Vương Đình, nên lão mới không thể nào nhìn thấu tu vi của hắn. Trong mắt của lão có lẽ chỉ có cách lý giải này mới phù hợp với lẽ thường.
Không chỉ riêng mình lão, mà bất cứ ai cũng thế, đều không cho rằng một tên thiếu niên mới chỉ Nguyên Đan hậu kỳ lại có thể ngăn cách sự dò xét của một chí cường giả. Mặc dù thực tế là Hoàng Thiên hoàn toàn có thể.
Nếu như Hoàng Thiên biết được ý nghĩ của lão lúc này, có khi hắn lại bị chọc tức mà chửi cho lão một trận cũng nên. Bởi vì hắn nào có cái pháp bảo quái quỷ nào đâu. Sư phụ từ lúc nhận hắn làm đồ đệ đến giờ, ngoài việc thu thập vô số điển tịch trận pháp cho hắn học tập ra thì chẳng cho thêm hắn một thứ gì khác, đến cả một chút linh thạch cũng không có chứ đừng nói đến pháp bảo.
Vương Đình này đích thực là một tên sư phụ keo kiệt nhất thế giới. Phải biết hôm đó tranh cãi ở đại điện, lão thay mặt Hoàng Thiên trắng trợn đòi “câu trả lời” hợp lý của các phương thế lực, chắc chắn là thu được rất khá, nhưng lại không hề cho hắn một đồng nào cả, đây không phải keo kiệt thì là gì nữa.
Một lát sau, Bạch Ly đột nhiên cau mày, nghi hoặc nói:
- Tại sao ta lại thấy tên cường giả kia rất lạ mặt, không hề có một chút ấn tượng nào. Nếu hắn quả thực mạnh như lời sư huynh nói thì không thể nào là một kẻ vô danh mới đúng.
Lão nhân ho khan vài tiếng, nhìn sư đệ của mình mỉm cười một cách đầy ẩn ý, nhẹ nói:
- Thiên Nguyên đại lục rộng lớn vô ngần, tồn tại qua biết bao nhiêu năm tháng, há chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài. Tất cả những thứ ngươi biết chỉ là ba phần trôi nổi của tảng băng lớn mà thôi.
Trong giọng điệu của lão mang theo một tia bề trên, tựa như đang nhắc nhở, cũng là đang dạy bảo sư đệ của mình.
Bạch Ly bị nói như thế, nhưng không có chút bất mãn nào, ngược lại có chút kinh ngạc:
- Chẳng lẽ hắn là thái thượng trưởng lão của thế gia viễn cổ nào đó.
Lão nhân gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Cũng không hẳn, hôm trước mấy tên nhóc của Hiệp Hội Luyện Dược Sư chẳng phải bị một tên tu sỹ ngoại vực sao giết chết sao?
Mấy tên nhóc trong lời của lão không ai khác chính là năm cái Vấn Đỉnh trung kỳ cường giả đã vây công Cố Sở hôm trước. Không biết mấy tên kia khi nghe thấy lão gọi mình là tên nhóc có bật mồ sống dậy hay không. Đường đường là Vấn Đỉnh cường giả trong mắt người khác lại chỉ là trẻ con không hơn không kém, còn gì là mặt mũi nữa.
Nhưng kể ra thì với tuổi tác và tu vi của lão, gọi mấy người đó là tên nhóc thì cũng không có gì là vô lý cả.
- Tu sỹ ngoại vực?
Bạch ly trong lòng thoáng giật mình, kinh ngạc hô lên.
- Không sai, khí tức mà ta cảm nhận được của người này rất giống với luồng khí tức trong đại chiến hôm đó, chỉ khác ở chỗ cường độ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Có lẽ là mới tiến bộ không lâu ah.
Lão nhân gật đầu, trong lời nói tràn đầy sự tán thưởng. Đạt đến cấp độ như lão, hoàn toàn biết được việc nâng cao tu vi lên khó khăn như thế nào. Vậy mà chỉ mới qua thời điểm đại chiến có vài ngày, Cố Sở đã có tiến bộ kinh người như thế, tuyệt đối là một kỳ tài hiếm có.
Riêng Bạch Ly lại lâm vào trầm tư, trong đầu liên miên suy nghĩ một lúc lâu, khóe môi hắn bất giác cong dần lên, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo:
- Tu sỹ ngoại vực…
…
Hoàng Thiên và Cố Sở tất nhiên không biết được cuộc trò chuyện của Bạch Ly và lão nhân lại xoay quanh thân phận của mình. Thậm chí Cố Sở còn có nguy cơ bị bại lộ thân phận tu sỹ ngoại vực, hoặc bị Bạch Ly tính kế hãm hại nữa.
Nhưng mà dù cho có biết được thì bọn hắn cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả. Hoàng Thiên thì có một cái ô dù khổng lồ, chẳng ai dám làm gì quá đáng với hắn. Còn Cố Sở mặc dù có thể sẽ gặp chút rắc rối, nhưng cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm thì bỏ chủ nhân ở đó chạy về với Lâm Dương là được.
Chưa kể lần này khi hai người quyết định tham gia đấu giá đã sớm xác định sẽ phải đắc tội với một số người rồi, thêm một hai người cũng chẳng khác đi bao nhiêu. Vậy nên khi hai người bị lão nhân phát hiện, cũng chỉ hơi khẩn chương lo sợ một chút, chứ không đến mức phải bỏ hội đấu giá mà chạy trốn.
Hơn năm phút sau, hai người bọn họ đã được tiếp viên dẫn tới phòng của mình, an vị tại ghế dựa chờ hội đấu giá bắt đầu. Lần này đấu giá toàn bộ đều là vật phẩm siêu cấp, số lượng sẽ không nhiều, cho nên thời gian rất thoải mái.
Phải tới hơn nửa giờ đồng hồ sau, khi mà tất cả khách nhân có mặt đông đủ, hội đấu giá mới chính thức bắt đầu. Người chủ trì bán đấu giá lần này không ngờ lại do đích thân hội trưởng của hai hiệp hội chủ trì, Đông Tiến của Hiệp Hội Luyện Dược Sư và Du Cảnh Tam của Hiệp Hội Luyện Khí Sỹ.
Thân phận của hai người này tuyệt đối không phải bàn cãi, so với bất cứ vị khách nhân nào có mặt ở đây đều không thua kém, thậm chí còn cao hơn đa số mọi người. Dĩ nhiên, không phải ai cũng có thể là người đứng đầu của một thế lực siêu cấp như vậy. Hội trưởng của hai hiệp hội lớn nhất Thiên Nguyên đại lục, tuyệt đối là những nhân vật phong vân một cõi, đỉnh cao của thế giới này.
Cả hai người đều đã lớn tuổi giống nhau, nhưng khi đứng ở bên cạnh nhau lại tạo ra sự khác biệt rất lớn.
Đông Tiến là một người có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt thập phần góc cạnh, đã sớm hằn lên những vết nhăn của năm tháng. Lão một đầu tóc trắng để xõa tự do xuống thắt lưng, bộ y phục lại là một màu đen tuyền, rộng thùng thình, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy lão gầy đi rất nhiều.
Ngược lại, Du Cảnh Tam lại có vóc dáng béo lùn, có khi chỉ cao bằng một nửa chiều cao của Đông Tiến. Khuôn mặt mặc dù cũng có vài nếp nhăn hiện rõ, nhưng lại đầy đặn da thịt, nếu như không muốn nói là toàn mỡ, chẳng khác nào một cái mặt lợn. Mái tóc của lão đen nhánh, được cột lên một cách gọn gàng chỉn chu. Một thân y phục trắng xóa không tỳ vết, bó sát vào cơ thể làm lộ ra cái bụng mỡ phùng phình.
Hai người nếu mỗi người riêng lẻ thì không sao, nhưng một khi đã đứng lại gần với nhau thì quả thực rất dễ khiến người ta bật cười. Bởi chì trông họ chẳng khác nào hai tên bịp bợm, chuyên đi lừa đảo trong nhân thế. Ai có thể nghĩ được, hai cái siêu cấp thân phận khiến muôn người kính nể lại có tạo hình khó coi như vậy chứ.
Tất nhiên, ở nơi này không có ai cười nhạo bọn họ cả. Có thể là vì đều đã biết từ trước, có thể là vì không dám đắc tội, cũng có thể là vì không có để ý tới. Dĩ nhiên, cách hành sử của những cường giả đỉnh cấp không thể nào đánh đồng với đám người thấp kém, hay đám thiếu niên trẻ tuổi được.
- Các vị bằng hữu, lời đầu tiên xin được cảm ơn mọi người đã không ngại đường xa tới đây ủng hộ Thiên Nguyên Đấu Giá Hội, khiến cho ta và Du Cảnh Tam huynh đệ cảm thấy vinh hạnh vạn phần.
Đông Tiến và Du Cảnh Tam xuất hiện trên bục đấu giá, đầu tiên là hướng về mọi người chào hỏi, coi như là một lễ tiết tiêu chuẩn, sau đó mới nói:
- Về quy tắc đấu giá có lẽ mọi người đều đã rõ, ta cũng không cần nhắc lại nữa, chỉ mong mọi người có thể nể mặt chúng ta mà tuân thủ, tránh việc ảnh hưởng đến danh tiếng của mình và người khác. Thiên Nguyên Đấu Giá Hội lần này sẽ chỉ bán mười tám món đồ, so với lần trước ít hơn tám món, tuy nhiên tại hạ có thể đảm bảo rằng, mỗi một kiện trong số mười sáu kiện này đều vượt qua đa phần vật phẩm của những lần trước, sẽ không khiến các vị phải thất vọng một chút nào.
Thanh âm của Đông Tiến vang vọng, nội dung nói ra lại thần thần bí bí khiến người ta nổi lên lòng tò mò, rất muốn biết được vật phẩm đấu giá trong miệng hắn rốt cục là thứ gì.
Du Cảnh Tam ở bên cạnh cực kỳ phối hợp, đợi Đông Tiến nói xong rồi mới lên tiếng, tuyên bố bắt đầu đấu giá:
- Được rồi! Không nhiều cần lời nữa, Thiên Nguyên Đấu Giá Hội chính thức bắt đầu.
Nhưng muốn là một chuyện, còn có dám ra tay hay không lại là một chuyện khác. Chưa kể nơi này là đấu giá sở của hai hiệp hội lớn nhất Thiên Nguyên đại lục, hắn không thể làm loạn. Thì thân phận của tên thiếu niên này cũng khiến hắn phải cảm thấy e dè, cơn thịnh nộ của Vương Đình không phải hắn và Bạch Gia có thể chống đỡ nổi.
- Bạch Ly, ngươi biết thiếu niên này?
Thấy tâm tình của sư đệ mình phức tạp như thế, lão nhân kia không khỏi ngạc nhiên trong lòng, vội vàng dò hỏi.
Bạch Ly thở ra một hơi dài, sát khí trong lòng cũng theo đó mà tiêu tan không còn tăm hơi, dẫu sao với cấp độ của hắn thì khả năng khống chế cảm xúc là cực kỳ khủng bố. Chẳng qua trước đây bị Vương Đình đánh bại trước mặt nhiều người như thế, hắn sớm ôm hận trong lòng, bây giờ thấy Hoàng Thiên nên không kiềm chế được mà bộc phát ra như vậy thôi.
Thu hồi ánh mắt, hắn tóm tắt ngắn gọn về những chuyện liên quan đến Hoàng Thiên cho lão nhân nghe, không quên nhắc tới thực lực khủng khiếp của Vương Đình. Mặc dù lão nhân cũng đã đạt tới được một bước kia, nhưng cũng phải cẩn thận một chút. Dẫu sao những người có thể đi tới một bước đó, không có kẻ nào là đơn giản cả.
Lão nhân chăm chú lắng nghe, khi biết được Hoàng Thiên là đệ tử của Vương Đình thì chân mày nhíu lại, không biết suy nghĩ gì trong lòng. Một hồi sau lão mới thở nhẹ một tiếng, mỉm cười nói:
- Không ngờ lại là đệ tử của lão! Chẳng trách ta lại không thể nhìn thấu tu vi của hắn.
Lão chính là đang nghĩ Hoàng Thiên trang bị trên người một pháp bảo che giấu khí tức nào đó của Vương Đình, nên lão mới không thể nào nhìn thấu tu vi của hắn. Trong mắt của lão có lẽ chỉ có cách lý giải này mới phù hợp với lẽ thường.
Không chỉ riêng mình lão, mà bất cứ ai cũng thế, đều không cho rằng một tên thiếu niên mới chỉ Nguyên Đan hậu kỳ lại có thể ngăn cách sự dò xét của một chí cường giả. Mặc dù thực tế là Hoàng Thiên hoàn toàn có thể.
Nếu như Hoàng Thiên biết được ý nghĩ của lão lúc này, có khi hắn lại bị chọc tức mà chửi cho lão một trận cũng nên. Bởi vì hắn nào có cái pháp bảo quái quỷ nào đâu. Sư phụ từ lúc nhận hắn làm đồ đệ đến giờ, ngoài việc thu thập vô số điển tịch trận pháp cho hắn học tập ra thì chẳng cho thêm hắn một thứ gì khác, đến cả một chút linh thạch cũng không có chứ đừng nói đến pháp bảo.
Vương Đình này đích thực là một tên sư phụ keo kiệt nhất thế giới. Phải biết hôm đó tranh cãi ở đại điện, lão thay mặt Hoàng Thiên trắng trợn đòi “câu trả lời” hợp lý của các phương thế lực, chắc chắn là thu được rất khá, nhưng lại không hề cho hắn một đồng nào cả, đây không phải keo kiệt thì là gì nữa.
Một lát sau, Bạch Ly đột nhiên cau mày, nghi hoặc nói:
- Tại sao ta lại thấy tên cường giả kia rất lạ mặt, không hề có một chút ấn tượng nào. Nếu hắn quả thực mạnh như lời sư huynh nói thì không thể nào là một kẻ vô danh mới đúng.
Lão nhân ho khan vài tiếng, nhìn sư đệ của mình mỉm cười một cách đầy ẩn ý, nhẹ nói:
- Thiên Nguyên đại lục rộng lớn vô ngần, tồn tại qua biết bao nhiêu năm tháng, há chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài. Tất cả những thứ ngươi biết chỉ là ba phần trôi nổi của tảng băng lớn mà thôi.
Trong giọng điệu của lão mang theo một tia bề trên, tựa như đang nhắc nhở, cũng là đang dạy bảo sư đệ của mình.
Bạch Ly bị nói như thế, nhưng không có chút bất mãn nào, ngược lại có chút kinh ngạc:
- Chẳng lẽ hắn là thái thượng trưởng lão của thế gia viễn cổ nào đó.
Lão nhân gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Cũng không hẳn, hôm trước mấy tên nhóc của Hiệp Hội Luyện Dược Sư chẳng phải bị một tên tu sỹ ngoại vực sao giết chết sao?
Mấy tên nhóc trong lời của lão không ai khác chính là năm cái Vấn Đỉnh trung kỳ cường giả đã vây công Cố Sở hôm trước. Không biết mấy tên kia khi nghe thấy lão gọi mình là tên nhóc có bật mồ sống dậy hay không. Đường đường là Vấn Đỉnh cường giả trong mắt người khác lại chỉ là trẻ con không hơn không kém, còn gì là mặt mũi nữa.
Nhưng kể ra thì với tuổi tác và tu vi của lão, gọi mấy người đó là tên nhóc thì cũng không có gì là vô lý cả.
- Tu sỹ ngoại vực?
Bạch ly trong lòng thoáng giật mình, kinh ngạc hô lên.
- Không sai, khí tức mà ta cảm nhận được của người này rất giống với luồng khí tức trong đại chiến hôm đó, chỉ khác ở chỗ cường độ mạnh mẽ hơn rất nhiều. Có lẽ là mới tiến bộ không lâu ah.
Lão nhân gật đầu, trong lời nói tràn đầy sự tán thưởng. Đạt đến cấp độ như lão, hoàn toàn biết được việc nâng cao tu vi lên khó khăn như thế nào. Vậy mà chỉ mới qua thời điểm đại chiến có vài ngày, Cố Sở đã có tiến bộ kinh người như thế, tuyệt đối là một kỳ tài hiếm có.
Riêng Bạch Ly lại lâm vào trầm tư, trong đầu liên miên suy nghĩ một lúc lâu, khóe môi hắn bất giác cong dần lên, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo:
- Tu sỹ ngoại vực…
…
Hoàng Thiên và Cố Sở tất nhiên không biết được cuộc trò chuyện của Bạch Ly và lão nhân lại xoay quanh thân phận của mình. Thậm chí Cố Sở còn có nguy cơ bị bại lộ thân phận tu sỹ ngoại vực, hoặc bị Bạch Ly tính kế hãm hại nữa.
Nhưng mà dù cho có biết được thì bọn hắn cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả. Hoàng Thiên thì có một cái ô dù khổng lồ, chẳng ai dám làm gì quá đáng với hắn. Còn Cố Sở mặc dù có thể sẽ gặp chút rắc rối, nhưng cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm thì bỏ chủ nhân ở đó chạy về với Lâm Dương là được.
Chưa kể lần này khi hai người quyết định tham gia đấu giá đã sớm xác định sẽ phải đắc tội với một số người rồi, thêm một hai người cũng chẳng khác đi bao nhiêu. Vậy nên khi hai người bị lão nhân phát hiện, cũng chỉ hơi khẩn chương lo sợ một chút, chứ không đến mức phải bỏ hội đấu giá mà chạy trốn.
Hơn năm phút sau, hai người bọn họ đã được tiếp viên dẫn tới phòng của mình, an vị tại ghế dựa chờ hội đấu giá bắt đầu. Lần này đấu giá toàn bộ đều là vật phẩm siêu cấp, số lượng sẽ không nhiều, cho nên thời gian rất thoải mái.
Phải tới hơn nửa giờ đồng hồ sau, khi mà tất cả khách nhân có mặt đông đủ, hội đấu giá mới chính thức bắt đầu. Người chủ trì bán đấu giá lần này không ngờ lại do đích thân hội trưởng của hai hiệp hội chủ trì, Đông Tiến của Hiệp Hội Luyện Dược Sư và Du Cảnh Tam của Hiệp Hội Luyện Khí Sỹ.
Thân phận của hai người này tuyệt đối không phải bàn cãi, so với bất cứ vị khách nhân nào có mặt ở đây đều không thua kém, thậm chí còn cao hơn đa số mọi người. Dĩ nhiên, không phải ai cũng có thể là người đứng đầu của một thế lực siêu cấp như vậy. Hội trưởng của hai hiệp hội lớn nhất Thiên Nguyên đại lục, tuyệt đối là những nhân vật phong vân một cõi, đỉnh cao của thế giới này.
Cả hai người đều đã lớn tuổi giống nhau, nhưng khi đứng ở bên cạnh nhau lại tạo ra sự khác biệt rất lớn.
Đông Tiến là một người có vóc dáng cao gầy, khuôn mặt thập phần góc cạnh, đã sớm hằn lên những vết nhăn của năm tháng. Lão một đầu tóc trắng để xõa tự do xuống thắt lưng, bộ y phục lại là một màu đen tuyền, rộng thùng thình, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy lão gầy đi rất nhiều.
Ngược lại, Du Cảnh Tam lại có vóc dáng béo lùn, có khi chỉ cao bằng một nửa chiều cao của Đông Tiến. Khuôn mặt mặc dù cũng có vài nếp nhăn hiện rõ, nhưng lại đầy đặn da thịt, nếu như không muốn nói là toàn mỡ, chẳng khác nào một cái mặt lợn. Mái tóc của lão đen nhánh, được cột lên một cách gọn gàng chỉn chu. Một thân y phục trắng xóa không tỳ vết, bó sát vào cơ thể làm lộ ra cái bụng mỡ phùng phình.
Hai người nếu mỗi người riêng lẻ thì không sao, nhưng một khi đã đứng lại gần với nhau thì quả thực rất dễ khiến người ta bật cười. Bởi chì trông họ chẳng khác nào hai tên bịp bợm, chuyên đi lừa đảo trong nhân thế. Ai có thể nghĩ được, hai cái siêu cấp thân phận khiến muôn người kính nể lại có tạo hình khó coi như vậy chứ.
Tất nhiên, ở nơi này không có ai cười nhạo bọn họ cả. Có thể là vì đều đã biết từ trước, có thể là vì không dám đắc tội, cũng có thể là vì không có để ý tới. Dĩ nhiên, cách hành sử của những cường giả đỉnh cấp không thể nào đánh đồng với đám người thấp kém, hay đám thiếu niên trẻ tuổi được.
- Các vị bằng hữu, lời đầu tiên xin được cảm ơn mọi người đã không ngại đường xa tới đây ủng hộ Thiên Nguyên Đấu Giá Hội, khiến cho ta và Du Cảnh Tam huynh đệ cảm thấy vinh hạnh vạn phần.
Đông Tiến và Du Cảnh Tam xuất hiện trên bục đấu giá, đầu tiên là hướng về mọi người chào hỏi, coi như là một lễ tiết tiêu chuẩn, sau đó mới nói:
- Về quy tắc đấu giá có lẽ mọi người đều đã rõ, ta cũng không cần nhắc lại nữa, chỉ mong mọi người có thể nể mặt chúng ta mà tuân thủ, tránh việc ảnh hưởng đến danh tiếng của mình và người khác. Thiên Nguyên Đấu Giá Hội lần này sẽ chỉ bán mười tám món đồ, so với lần trước ít hơn tám món, tuy nhiên tại hạ có thể đảm bảo rằng, mỗi một kiện trong số mười sáu kiện này đều vượt qua đa phần vật phẩm của những lần trước, sẽ không khiến các vị phải thất vọng một chút nào.
Thanh âm của Đông Tiến vang vọng, nội dung nói ra lại thần thần bí bí khiến người ta nổi lên lòng tò mò, rất muốn biết được vật phẩm đấu giá trong miệng hắn rốt cục là thứ gì.
Du Cảnh Tam ở bên cạnh cực kỳ phối hợp, đợi Đông Tiến nói xong rồi mới lên tiếng, tuyên bố bắt đầu đấu giá:
- Được rồi! Không nhiều cần lời nữa, Thiên Nguyên Đấu Giá Hội chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.