Chương 297: Diệt Hỷ Pháp Vân
Đỉnh Kiên
29/11/2018
Siêu cấp thiên tài? Tự khi nào mà một tên tiểu nhân âm độc, mưu mô xảo trá cũng được xưng làm siêu cấp thiên tài vậy?
Có kẻ thán phục, đương nhiên cũng sẽ có kẻ ghen tỵ và thù hằn, nhất là những kẻ thuộc thế lực bị âm mưu của Hoàng Thiên liên luỵ, Hứa Gia là một ví dụ điển hình.
- Đúng thế, một tên tiểu nhân gian hiểm mà thôi. Nếu không phải hắn giăng bẫy hại người, há lại có thể chạm tới một cọng lông của Chí cường giả Quy Nguyên?
Không biết là kẻ nào bất mãn hô lên ủng hộ, giọng điệu ngập tràn miệt thị và châm biếm.
- Ta thấy hắn là một cái tai tinh mới đúng. Đi đến đâu liền có tai hoạ đến đấy.
- Đúng thế.
- Tên phản đồ này vậy mà còn sống? Hừ, may mắn cho hắn là năm đó bản công tử đang bế quan, nếu không hắn chết chẳng toàn thây.
Có tung, làm sao không có hứng. Không ít người bắt đầu bàn luận vấn đề theo chiều hướng khác, không biết là vô tình hay hữu ý đều chỉ nhìn nhận một cách tiêu cực, đẩy cái tên Hoàng Thiên ấy về phía tận cùng của một tên tội đồ thiên cổ.
Ác tha, phản đồ, âm độc, xảo trá, tất cả mọi từ chỉ trích đều đổ dồn lên đầu của tên thanh niên ấy, trong khi trong thực tế, Đặng Dung chết đi chính là một sự việc vô cùng có lợi cho đại lục Thiên Nguyên. Và nếu đổi lại là bất kỳ một kẻ nào khác trong bọn chúng là kẻ gây ra, ắt hẳn sẽ được vinh danh cao quý, hưởng thụ lấy hào quang to lớn nhất.
Nguỵ Tôn không nói, đôi mắt băng lãnh nhìn về phía Anh Vũ. Để hắn không ngờ tới là, mặc kệ mọi người chửi mắng hay sỉ nhục Hoàng Thiên, Anh Vũ vẫn ngồi đó không tỏ chút thái độ gì, đôi mắt điềm nhiên nhìn ngược lại hắn, nhếch môi cười.
Hiển nhiên, mọi chuyện cho tới bây giờ đều được hắn đạo diễn sẵn. Từ việc khơi ra lòng hiếu kỳ về thông tin hội nghị, cho đến việc cố ý dẫn dắt mọi người đến câu chuyện công tội của Hoàng Thiên. Tất cả đều nhằm một mục đích là đả kích Anh Vũ, khiến cho Anh Vũ mù quáng đối đầu với mọi người, gián tiếp khiến cho đối thủ to lớn này thất thế trước bản thân mình.
Và đương nhiên, ý định của hắn đã không thành.
- Ha ha. Bản hầu sống từng ấy năm, tự thấy bản thân mình loại người nào cũng đã từng gặp gỡ, không nghĩ tới bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Huynh đài mồm vẩu, ngươi chính là ăn tục nói phét vô địch thiên hạ, cả đời hầu ta mới gặp lần đầu. Hâm mộ, hâm mộ.
Anh Vũ không để tâm, nhưng Cẩu Thủ lại khác. Mặc dù thời gian nó ở bên cạnh Hoàng Thiên so ra còn không bằng một phần mười khi ở với Anh Vũ, nhưng chung quy vẫn là sủng vật của hắn. Giờ đây có người xem thường chủ nhân mình, với tính cách của nó thì để mặc là chuyện không thể nào.
- Ngươi nói cái gì?
Một lời này quả nhiên có sức sát thương vô cùng, để cho nụ cười trên mặt tên thanh niên cứng đờ, nghiến răng mà quát.
- Ha ha! Ta nói không phải sao? Khi chủ nhân của ta tung hoành đại lục, bày mưu tính kế ép cự đầu, không biết chúng anh tài các ngươi đang trốn ở xó xỉnh nào, sao không dám cùng hắn tranh phong? Giờ đây hắn sa cơ lỡ vận, lại có một đám đứng sau lưng nói xấu hắn này nọ, còn bốc phét không biết ngượng mồm, ta xưng là lũ ăn tục nói phét còn quá nhẹ đây.
Mới đầu chỉ là mắng một người, nhưng theo Cẩu Thủ dẫn dắt lại trở thành mắng tất cả mọi người, để cho không ít nam thanh nữ tú mặt mày bỏng rát, ánh mắt nhìn về phía nó càng thêm lăng lệ.
- Tìm chết!
Bị một con khỉ sỉ nhục không ngóc đầu nổi, bất cứ ai cũng khó lòng mà bĩnh tĩnh, nhất là nhân vật bị chỉ đích danh như tên miệng vẩu. Chỉ thấy cơ mặt hắn vặn vẹo hung dữ quát to, bước chân khẽ chuyển, vung tay chém ra một chém về phía Cẩu Thủ đang ngồi.
Không chút nào nương tay, hồng quang từ hắn chém ra sắc lẹm như liêm đao, khát máu lao đi trong không khí. Không cần phải nói, tên này mặc dù mồm miệng nói quá, nhưng thực lực cũng không tồi. Chí ít trong mắt nhiều người, một chiêu kia của hắn hoàn toàn đủ khả năng diệt sát Hoá Linh hậu kỳ.
Nhưng mạnh mẽ rồi lại thế nào? Hắn mạnh hơn nữa, cũng đừng mơ tới việc làm tổn thương con khỉ này. Nên nhớ, lai lịch của nó so với bất kỳ ai trên thế giới này cũng càng thêm khủng bố.
- Phanh!
Chỉ thấy như tiếng pháo chói tai, hồng quang sau khi lao tới trước mặt Cẩu Thủ thì như va phải tường sắt, vỡ nát thành ngàn vạn điểm lửa.
- Làm sao, nói lý không lại liền động thủ? Ngươi thực sự nghĩ bản thân mình rất mạnh, có đủ bản lãnh giết chết ta?
Tinh quang phát tán, từng đợt phủ lên khắp thân thể nhỏ bé. Nó ngẩng nhẹ đầu, để lộ ra hai con ngươi sâu hoắm màu máu, khàn khàn mà nói. Âm thanh ma mị vô cùng, ma mị đến mức dù cho ma quỷ cũng không thể nào sánh với.
- Dám ra tay với bản hầu? Mấy trăm vạn năm nay, ngươi là người đầu tiên đấy!
Thế rồi nó phất tay, chính là một phất mà quỷ thần cũng phải sợ hãi.
- Bành!
Âm thanh so với khi nãy càng thêm vang dội, tên thanh niên vậy mà bị nó đánh bay cả mấy chục mét. Cánh tay vừa nãy mới chém ra hồng quang, lúc này đã gẫy rời xương, đáng sợ vô cùng.
- Sư đệ!
- Hứa Công?
Biến cố để cho tất cả mọi người đều sợ đến sững lại, ánh mắt nhìn về Cẩu Thủ tràn đầy thần sắc khó tin. Ba bốn cái thanh niên sắc mặt lo lắng, vội vội vàng vàng chạy tới đỡ người.
Nguỵ Tôn so với mọi người càng thêm kinh ngạc, thậm chí ánh mắt nhìn về Cẩu Thủ đã có gì khác đi, ẩn hàm sát ý.
Tự lâu đã xem Anh Vũ làm đối thủ lớn nhất của mình, hắn đương nhiên cũng phải nắm rõ được những người xung quanh đối thủ. Từ thân phận rõ ràng như Hứa Thanh Hoa, hay là hai người huynh đệ bí ẩn là Hoàng Thiên và Hàn Lâm, hắn đều điều tra cặn kẽ.
Duy chỉ có hai tồn tại mà mặc cho hắn cố gắng đến mức nào, vận dụng hầu như toàn bộ quan hệ cũng không thể tra ra được manh mối, chính là tiểu hoà thượng cùng với con khỉ này.
Vốn nghĩ bọn chúng chỉ là một chút vô danh tiểu tốt không đáng nhắc tới, cho tới bây giờ, hắn mới nhận ra bản thân đã lầm. Bọn chúng, so với Hoàng Thiên và Anh Vũ chỉ sợ càng thêm khủng bố.- Giết… giết nó cho ta.
Hứa Công lúc này vẫn còn chìm trong cơn đau, ánh mắt chằm chặp nhìn về phía Cẩu Thủ mà rên lên, vừa có điên cuồng vừa có nộ ý.
Mấy tên thanh niên đang đỡ hắn nghe vậy, nhưng không có động thủ ngay lập tức mà trở nên do dự. Cẩu Thủ có thể một tát đánh trọng thương Hứa Công, bọn hắn dù có liên thủ cũng không nắm chắc nửa phần.
Huống chi, con khỉ này còn có chỗ dựa là Lâm Anh Vũ. Một khi chọc phải, chỉ sợ Hứa Gia cũng khó lòng bảo toàn bọn hắn.
- Anh Vũ công tử, súc vật của ngươi cắn người, ngươi không định giải thích một chút sao?
Thấy không có người nào dám đứng ra nữa, sắc mặt của Nguỵ Tôn thoáng trở nên âm trầm, quét nhìn về phía Anh Vũ đang ngồi mà hỏi.
- Tiểu tử, mồm miệng sạch sẽ một điểm. Nếu không, đừng trách bản hầu hung tàn.
Bị người xưng làm xúc vật, Cẩu Thủ hiếm khi trở nên nổi giận, ánh mắt âm lãnh nhìn lấy Nguỵ Tôn.
- Hừ!
Nguỵ Tôn nghe một lời thì hừ lên lạnh lẽo, không giống như Hứa Công đi tranh luận với Cẩu Thủ mà trực tiếp động sát chiêu. Bàn tay chớp mắt hoá long trảo, hội tụ vô ngần nguyên khí giết đi qua.
Hắn mặc dù cũng vừa mới vào Sinh Thần chưa lâu, nhưng thực lực tuyệt đối siêu cường. Chiếu trên toàn bộ đại lục Thiên Nguyên cũng thuộc vào top đầu trong Anh hùng bảng, thậm chí so với đệ nhất nhân Lâm Anh Vũ cũng không thua kém chút nào.
Cũng vì vậy mà hầu hết mọi người xung quanh khi đối diện với khí tức của hắn liền có một loại cảm giác áp lực nặng nề, tựa hồ sa vào vũng lầy, càng cố gắng đối kháng càng bị đông cho chật cứng, đáng sợ vô cùng.
Hạo chưởng như sóng lớn, trực tiếp đổ ầm lên đầu Cẩu Thủ.
- Đang…
Thoáng chốc, đại điện rung lắc như lâm vào địa chấn, hư không trên đầu loé lôi quang. Cự chưởng sau va chạm bất ngờ vỡ tan thành năng lượng lốc xoáy, từng đợt cuốn ngược ra bên ngoài.
Không có ai nghĩ rằng Cẩu Thủ sẽ qua khỏi, dẫu sao người ra tay lần này không phải người thường, mà là siêu cấp thiên tài Nguỵ Tôn.
Nhưng diễn biến tiếp theo lại khiến cho nhận thức của tất cả bọn hắn bị lật đổ, để cho mấy trăm con người ngây ngốc sững sờ, thậm chí là sợ hãi.
Bởi vì Cẩu Thủ vậy mà vẫn không hề hấn gì, thậm chí không đứt lấy một cọng lông sợi tóc.
Phía trước nó, tiểu hoà thượng trang nghiêm mà đứng. Ba mươi sáu viên bồ đề phật nhãn bọc lấy quanh thân, toả ra ánh sáng dìu dịu an hoà.
- A di đà phật… Nguỵ Tôn thí chủ, ngươi bắt nạt chúng ta ít người sao?
Đôi mắt long lanh nhìn về phía Nguỵ Tôn, nó khẽ chấp tay niệm phật, ngay sau đó bỗng nhiên tỏ ra lăng lệ, dậm chân một cái chấn động hư không.
Một cái dậm chân, tựa hồ thần phật hiện thế. Lực lượng phật tính dũng mãnh vô biên, trong nháy mắt bao trùm lên không gian đại điện, để cho không ít người tái mặt ngã nhào.
- Phốc… phốc!
Nguỵ Tôn thân là người hứng chịu trực tiếp, so với mọi người càng thêm nhiều áp lực. Tuy không đến mức bị đẩy ngã hay nghiêng ngửa, nhưng cũng phải lui lại một hai, sắc mặt chẳng dễ chịu gì.
Phật khí cửu trùng thiên, tiểu hoà thượng này niên kỉ tuy nhỏ, nhưng thực lực lại quá mức hùng cường, chỉ sợ so với Nguỵ Tôn hắn cũng không thua kém quá nhiều. Tự khi nào mà đại lục Thiên Nguyên xuất hiện siêu cấp thiên tài như thế?
Trong đầu không ngăn được cơn kinh hãi, ánh mắt Nguỵ Tôn thoáng chốc âm trầm cực độ. Sát khí lần nữa ẩn hàm trong hắn, nội tâm bắt đầu suy tính cách đẩy hai tồn tại trước mắt này vào chỗ chết.
Ngươi muốn đăng đỉnh thế giới, muốn nắm trong tay quyền lực vô biên, chỉ thực lực thôi là chưa đủ. Nó còn là những cuộc tranh đấu đẫm máu, những cuộc thanh trừng và diệt sát.
Nguỵ Tôn hắn là một kẻ có dã tâm, đương nhiên sẽ hiểu rõ được đạo lý này. Nếu như nói Anh Vũ là đối thủ lớn nhất của hắn hiện tại, thì Cẩu Thủ và tiểu hoà thượng chính là những biến số ngập tràn nguy cơ.
Và hắn, dĩ nhiên sẽ không cho phép bất kỳ mối nguy nào được phép tồn tại trên cõi đời này.
Đang tại thời điểm mà hai bên dương cung bạt kiếm, căng thẳng tới cực điểm thì cánh cửa chính của đại điện bất chợt bị người đẩy ra.
Một cái lão nhân thập phần lớn tuổi bước vội, lướt qua mấy chục con người mà tiến về phía trung tâm đại điện. Cả người ông phủ đầy bụi đất, trên thân ngập tràn vết chém còn đang rỉ máu, thê thảm đến không thể nào lột tả.
Nhất là giữa khuôn mặt tồn tại một vết rách lộ xương, kéo dài từ trán xuống dưới gò má, để cho sắc mặt vốn đang rất vui mừng ấy của ông trở nên dữ tợn đến doạ người.
Tiểu hoà thượng đang cùng Nguỵ Tôn đấu thế, khi trông thấy ông thì sắc mặt khẽ biến, nhẹ miệng kinh hô:
- Là người của Diệt Hỷ Pháp Vân[1]!
[1] Diệt Hỷ Phái: Thiền phái Diệt Hỷ, hay còn có tên gọi khác là thiền phái Tỳ Ni Đa Lưu Chi, một trong ngũ đại thiền phái lớn nhất của Việt Nam (Diệt Hỷ, Vô Ngôn Thông, Thảo Đường, Trúc Lâm, Tào Động).
Pháp Vân: Chùa Pháp Vân, hay còn gọi là chùa Dâu ở tỉnh Hà Bắc. Là trụ sở đầu tiên của thiền phái Diệt Hỷ.
Có kẻ thán phục, đương nhiên cũng sẽ có kẻ ghen tỵ và thù hằn, nhất là những kẻ thuộc thế lực bị âm mưu của Hoàng Thiên liên luỵ, Hứa Gia là một ví dụ điển hình.
- Đúng thế, một tên tiểu nhân gian hiểm mà thôi. Nếu không phải hắn giăng bẫy hại người, há lại có thể chạm tới một cọng lông của Chí cường giả Quy Nguyên?
Không biết là kẻ nào bất mãn hô lên ủng hộ, giọng điệu ngập tràn miệt thị và châm biếm.
- Ta thấy hắn là một cái tai tinh mới đúng. Đi đến đâu liền có tai hoạ đến đấy.
- Đúng thế.
- Tên phản đồ này vậy mà còn sống? Hừ, may mắn cho hắn là năm đó bản công tử đang bế quan, nếu không hắn chết chẳng toàn thây.
Có tung, làm sao không có hứng. Không ít người bắt đầu bàn luận vấn đề theo chiều hướng khác, không biết là vô tình hay hữu ý đều chỉ nhìn nhận một cách tiêu cực, đẩy cái tên Hoàng Thiên ấy về phía tận cùng của một tên tội đồ thiên cổ.
Ác tha, phản đồ, âm độc, xảo trá, tất cả mọi từ chỉ trích đều đổ dồn lên đầu của tên thanh niên ấy, trong khi trong thực tế, Đặng Dung chết đi chính là một sự việc vô cùng có lợi cho đại lục Thiên Nguyên. Và nếu đổi lại là bất kỳ một kẻ nào khác trong bọn chúng là kẻ gây ra, ắt hẳn sẽ được vinh danh cao quý, hưởng thụ lấy hào quang to lớn nhất.
Nguỵ Tôn không nói, đôi mắt băng lãnh nhìn về phía Anh Vũ. Để hắn không ngờ tới là, mặc kệ mọi người chửi mắng hay sỉ nhục Hoàng Thiên, Anh Vũ vẫn ngồi đó không tỏ chút thái độ gì, đôi mắt điềm nhiên nhìn ngược lại hắn, nhếch môi cười.
Hiển nhiên, mọi chuyện cho tới bây giờ đều được hắn đạo diễn sẵn. Từ việc khơi ra lòng hiếu kỳ về thông tin hội nghị, cho đến việc cố ý dẫn dắt mọi người đến câu chuyện công tội của Hoàng Thiên. Tất cả đều nhằm một mục đích là đả kích Anh Vũ, khiến cho Anh Vũ mù quáng đối đầu với mọi người, gián tiếp khiến cho đối thủ to lớn này thất thế trước bản thân mình.
Và đương nhiên, ý định của hắn đã không thành.
- Ha ha. Bản hầu sống từng ấy năm, tự thấy bản thân mình loại người nào cũng đã từng gặp gỡ, không nghĩ tới bản thân chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Huynh đài mồm vẩu, ngươi chính là ăn tục nói phét vô địch thiên hạ, cả đời hầu ta mới gặp lần đầu. Hâm mộ, hâm mộ.
Anh Vũ không để tâm, nhưng Cẩu Thủ lại khác. Mặc dù thời gian nó ở bên cạnh Hoàng Thiên so ra còn không bằng một phần mười khi ở với Anh Vũ, nhưng chung quy vẫn là sủng vật của hắn. Giờ đây có người xem thường chủ nhân mình, với tính cách của nó thì để mặc là chuyện không thể nào.
- Ngươi nói cái gì?
Một lời này quả nhiên có sức sát thương vô cùng, để cho nụ cười trên mặt tên thanh niên cứng đờ, nghiến răng mà quát.
- Ha ha! Ta nói không phải sao? Khi chủ nhân của ta tung hoành đại lục, bày mưu tính kế ép cự đầu, không biết chúng anh tài các ngươi đang trốn ở xó xỉnh nào, sao không dám cùng hắn tranh phong? Giờ đây hắn sa cơ lỡ vận, lại có một đám đứng sau lưng nói xấu hắn này nọ, còn bốc phét không biết ngượng mồm, ta xưng là lũ ăn tục nói phét còn quá nhẹ đây.
Mới đầu chỉ là mắng một người, nhưng theo Cẩu Thủ dẫn dắt lại trở thành mắng tất cả mọi người, để cho không ít nam thanh nữ tú mặt mày bỏng rát, ánh mắt nhìn về phía nó càng thêm lăng lệ.
- Tìm chết!
Bị một con khỉ sỉ nhục không ngóc đầu nổi, bất cứ ai cũng khó lòng mà bĩnh tĩnh, nhất là nhân vật bị chỉ đích danh như tên miệng vẩu. Chỉ thấy cơ mặt hắn vặn vẹo hung dữ quát to, bước chân khẽ chuyển, vung tay chém ra một chém về phía Cẩu Thủ đang ngồi.
Không chút nào nương tay, hồng quang từ hắn chém ra sắc lẹm như liêm đao, khát máu lao đi trong không khí. Không cần phải nói, tên này mặc dù mồm miệng nói quá, nhưng thực lực cũng không tồi. Chí ít trong mắt nhiều người, một chiêu kia của hắn hoàn toàn đủ khả năng diệt sát Hoá Linh hậu kỳ.
Nhưng mạnh mẽ rồi lại thế nào? Hắn mạnh hơn nữa, cũng đừng mơ tới việc làm tổn thương con khỉ này. Nên nhớ, lai lịch của nó so với bất kỳ ai trên thế giới này cũng càng thêm khủng bố.
- Phanh!
Chỉ thấy như tiếng pháo chói tai, hồng quang sau khi lao tới trước mặt Cẩu Thủ thì như va phải tường sắt, vỡ nát thành ngàn vạn điểm lửa.
- Làm sao, nói lý không lại liền động thủ? Ngươi thực sự nghĩ bản thân mình rất mạnh, có đủ bản lãnh giết chết ta?
Tinh quang phát tán, từng đợt phủ lên khắp thân thể nhỏ bé. Nó ngẩng nhẹ đầu, để lộ ra hai con ngươi sâu hoắm màu máu, khàn khàn mà nói. Âm thanh ma mị vô cùng, ma mị đến mức dù cho ma quỷ cũng không thể nào sánh với.
- Dám ra tay với bản hầu? Mấy trăm vạn năm nay, ngươi là người đầu tiên đấy!
Thế rồi nó phất tay, chính là một phất mà quỷ thần cũng phải sợ hãi.
- Bành!
Âm thanh so với khi nãy càng thêm vang dội, tên thanh niên vậy mà bị nó đánh bay cả mấy chục mét. Cánh tay vừa nãy mới chém ra hồng quang, lúc này đã gẫy rời xương, đáng sợ vô cùng.
- Sư đệ!
- Hứa Công?
Biến cố để cho tất cả mọi người đều sợ đến sững lại, ánh mắt nhìn về Cẩu Thủ tràn đầy thần sắc khó tin. Ba bốn cái thanh niên sắc mặt lo lắng, vội vội vàng vàng chạy tới đỡ người.
Nguỵ Tôn so với mọi người càng thêm kinh ngạc, thậm chí ánh mắt nhìn về Cẩu Thủ đã có gì khác đi, ẩn hàm sát ý.
Tự lâu đã xem Anh Vũ làm đối thủ lớn nhất của mình, hắn đương nhiên cũng phải nắm rõ được những người xung quanh đối thủ. Từ thân phận rõ ràng như Hứa Thanh Hoa, hay là hai người huynh đệ bí ẩn là Hoàng Thiên và Hàn Lâm, hắn đều điều tra cặn kẽ.
Duy chỉ có hai tồn tại mà mặc cho hắn cố gắng đến mức nào, vận dụng hầu như toàn bộ quan hệ cũng không thể tra ra được manh mối, chính là tiểu hoà thượng cùng với con khỉ này.
Vốn nghĩ bọn chúng chỉ là một chút vô danh tiểu tốt không đáng nhắc tới, cho tới bây giờ, hắn mới nhận ra bản thân đã lầm. Bọn chúng, so với Hoàng Thiên và Anh Vũ chỉ sợ càng thêm khủng bố.- Giết… giết nó cho ta.
Hứa Công lúc này vẫn còn chìm trong cơn đau, ánh mắt chằm chặp nhìn về phía Cẩu Thủ mà rên lên, vừa có điên cuồng vừa có nộ ý.
Mấy tên thanh niên đang đỡ hắn nghe vậy, nhưng không có động thủ ngay lập tức mà trở nên do dự. Cẩu Thủ có thể một tát đánh trọng thương Hứa Công, bọn hắn dù có liên thủ cũng không nắm chắc nửa phần.
Huống chi, con khỉ này còn có chỗ dựa là Lâm Anh Vũ. Một khi chọc phải, chỉ sợ Hứa Gia cũng khó lòng bảo toàn bọn hắn.
- Anh Vũ công tử, súc vật của ngươi cắn người, ngươi không định giải thích một chút sao?
Thấy không có người nào dám đứng ra nữa, sắc mặt của Nguỵ Tôn thoáng trở nên âm trầm, quét nhìn về phía Anh Vũ đang ngồi mà hỏi.
- Tiểu tử, mồm miệng sạch sẽ một điểm. Nếu không, đừng trách bản hầu hung tàn.
Bị người xưng làm xúc vật, Cẩu Thủ hiếm khi trở nên nổi giận, ánh mắt âm lãnh nhìn lấy Nguỵ Tôn.
- Hừ!
Nguỵ Tôn nghe một lời thì hừ lên lạnh lẽo, không giống như Hứa Công đi tranh luận với Cẩu Thủ mà trực tiếp động sát chiêu. Bàn tay chớp mắt hoá long trảo, hội tụ vô ngần nguyên khí giết đi qua.
Hắn mặc dù cũng vừa mới vào Sinh Thần chưa lâu, nhưng thực lực tuyệt đối siêu cường. Chiếu trên toàn bộ đại lục Thiên Nguyên cũng thuộc vào top đầu trong Anh hùng bảng, thậm chí so với đệ nhất nhân Lâm Anh Vũ cũng không thua kém chút nào.
Cũng vì vậy mà hầu hết mọi người xung quanh khi đối diện với khí tức của hắn liền có một loại cảm giác áp lực nặng nề, tựa hồ sa vào vũng lầy, càng cố gắng đối kháng càng bị đông cho chật cứng, đáng sợ vô cùng.
Hạo chưởng như sóng lớn, trực tiếp đổ ầm lên đầu Cẩu Thủ.
- Đang…
Thoáng chốc, đại điện rung lắc như lâm vào địa chấn, hư không trên đầu loé lôi quang. Cự chưởng sau va chạm bất ngờ vỡ tan thành năng lượng lốc xoáy, từng đợt cuốn ngược ra bên ngoài.
Không có ai nghĩ rằng Cẩu Thủ sẽ qua khỏi, dẫu sao người ra tay lần này không phải người thường, mà là siêu cấp thiên tài Nguỵ Tôn.
Nhưng diễn biến tiếp theo lại khiến cho nhận thức của tất cả bọn hắn bị lật đổ, để cho mấy trăm con người ngây ngốc sững sờ, thậm chí là sợ hãi.
Bởi vì Cẩu Thủ vậy mà vẫn không hề hấn gì, thậm chí không đứt lấy một cọng lông sợi tóc.
Phía trước nó, tiểu hoà thượng trang nghiêm mà đứng. Ba mươi sáu viên bồ đề phật nhãn bọc lấy quanh thân, toả ra ánh sáng dìu dịu an hoà.
- A di đà phật… Nguỵ Tôn thí chủ, ngươi bắt nạt chúng ta ít người sao?
Đôi mắt long lanh nhìn về phía Nguỵ Tôn, nó khẽ chấp tay niệm phật, ngay sau đó bỗng nhiên tỏ ra lăng lệ, dậm chân một cái chấn động hư không.
Một cái dậm chân, tựa hồ thần phật hiện thế. Lực lượng phật tính dũng mãnh vô biên, trong nháy mắt bao trùm lên không gian đại điện, để cho không ít người tái mặt ngã nhào.
- Phốc… phốc!
Nguỵ Tôn thân là người hứng chịu trực tiếp, so với mọi người càng thêm nhiều áp lực. Tuy không đến mức bị đẩy ngã hay nghiêng ngửa, nhưng cũng phải lui lại một hai, sắc mặt chẳng dễ chịu gì.
Phật khí cửu trùng thiên, tiểu hoà thượng này niên kỉ tuy nhỏ, nhưng thực lực lại quá mức hùng cường, chỉ sợ so với Nguỵ Tôn hắn cũng không thua kém quá nhiều. Tự khi nào mà đại lục Thiên Nguyên xuất hiện siêu cấp thiên tài như thế?
Trong đầu không ngăn được cơn kinh hãi, ánh mắt Nguỵ Tôn thoáng chốc âm trầm cực độ. Sát khí lần nữa ẩn hàm trong hắn, nội tâm bắt đầu suy tính cách đẩy hai tồn tại trước mắt này vào chỗ chết.
Ngươi muốn đăng đỉnh thế giới, muốn nắm trong tay quyền lực vô biên, chỉ thực lực thôi là chưa đủ. Nó còn là những cuộc tranh đấu đẫm máu, những cuộc thanh trừng và diệt sát.
Nguỵ Tôn hắn là một kẻ có dã tâm, đương nhiên sẽ hiểu rõ được đạo lý này. Nếu như nói Anh Vũ là đối thủ lớn nhất của hắn hiện tại, thì Cẩu Thủ và tiểu hoà thượng chính là những biến số ngập tràn nguy cơ.
Và hắn, dĩ nhiên sẽ không cho phép bất kỳ mối nguy nào được phép tồn tại trên cõi đời này.
Đang tại thời điểm mà hai bên dương cung bạt kiếm, căng thẳng tới cực điểm thì cánh cửa chính của đại điện bất chợt bị người đẩy ra.
Một cái lão nhân thập phần lớn tuổi bước vội, lướt qua mấy chục con người mà tiến về phía trung tâm đại điện. Cả người ông phủ đầy bụi đất, trên thân ngập tràn vết chém còn đang rỉ máu, thê thảm đến không thể nào lột tả.
Nhất là giữa khuôn mặt tồn tại một vết rách lộ xương, kéo dài từ trán xuống dưới gò má, để cho sắc mặt vốn đang rất vui mừng ấy của ông trở nên dữ tợn đến doạ người.
Tiểu hoà thượng đang cùng Nguỵ Tôn đấu thế, khi trông thấy ông thì sắc mặt khẽ biến, nhẹ miệng kinh hô:
- Là người của Diệt Hỷ Pháp Vân[1]!
[1] Diệt Hỷ Phái: Thiền phái Diệt Hỷ, hay còn có tên gọi khác là thiền phái Tỳ Ni Đa Lưu Chi, một trong ngũ đại thiền phái lớn nhất của Việt Nam (Diệt Hỷ, Vô Ngôn Thông, Thảo Đường, Trúc Lâm, Tào Động).
Pháp Vân: Chùa Pháp Vân, hay còn gọi là chùa Dâu ở tỉnh Hà Bắc. Là trụ sở đầu tiên của thiền phái Diệt Hỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.