Chương 461: Hắc Minh Long âm hiểm
Đỉnh Kiên
03/01/2021
Va chạm bùng nổ rung trời, hàng vạn thần bổng nện vào một chỗ tạo ra một làn sóng cương khí lan rộng ra ngoài, đem toàn bộ bầu trời như đều trấn xuống. Khắp không trung lập lòe vết rạn, dưới cực quang hào nhoáng, vỡ toang ra từng mảng trời trong suốt như pha lê lấp lánh.
Cả Lâm Thanh Phong và Cao Vô cầu đều bắn tứ ngược về hai phía, cách xa nhau non chừng trăm dặm, một trên trời một dưới đất. Dọc đường bọn hắn văng đi, không gian vặn xoắn bốc khói không khác gì vệt lửa lưu tinh, cháy thật lâu trong không khí.
- Ha ha… thống khoái, Lâm Thanh Phong, tới đây nhận cái chết.
Cao Vô Cầu vung vẩy máu trên hai cánh tay gãy nát, cười to hét lớn, lần nữa tiếp tục phóng mạnh lên không, âm thanh át đi hết cả náo động bốn phương.
Chỉ thấy hắn thả mình một cái bắn ngược lên, đằng sau để lại hàng loạt núi non bị đạp nổ, Đồ Hoàng Diệt Thánh phát sáng quang mang, xé rách không gian, trực tiếp đâm sầm vào người Lâm Thanh Phong.
Cú lao quá nhanh, quá mạnh, trực tiếp đánh nổ tung rào cản âm thanh, sóng chấn hình nón lan ra hàng dặm quanh đó, đánh cho Lâm Thanh Phong cũng phải văng ngược lên trời, hình ảnh vô cùng hùng vĩ.
Phanh! Phanh!
Liên tiếp là những tiếng đanh tai nhức óc, Diệt Thánh là tiễn mà như côn, liên tiếp lại liên tiếp nện vào trên người Lâm Thanh Phong, đánh cho thân thể chí cường cũng phải run rẩy, bắn đi khắp đất trời.
Bị Cao Vô Cầu hành hung, Lâm Thanh Phong không biết vì sao vẫn chỉ lạnh nhạt đối đầu, thậm chí nghe thấy đối phương ngông cuồng còn bật cười lành lạnh, bàn tay bất ngờ trong một khắc chộp được Diệt Thánh, ghim cứng đến mức Cao Vô Cầu gồng sức trăm lần cũng không thể nào tiến tới nữa.
- Nhận lấy cái chết?
Nhìn thẳng vào mắt kẻ hậu bối vô tri, lão cười đến lạnh thấu tâm can người, trong chớp mắt tả chưởng vượt qua, hóa thành vạn cánh, hình thành một đòn trực tiếp phanh vào giữa ngực Cao Vô Cầu.
- Phanh… oành oành…
Giống như là trời giáng thiên phạt hàng thế, hàng vạn bàn tay nện ở ngực Cao Vô Cầu, đánh nổ tung toàn bộ phòng ngự của hắn, trực tiếp xé rách da xương, nghiền vỡ nội tạng rồi mới đem hắn bắn ngược về phía dưới, xuyên thủng núi đồi, âm thanh xé rách hết cả náo động khác của hàng trăm triệu người đang chém giết.
Đại địa sụp đổ, tuyết trắng và nham thạch tứ tung khắp vạn mét, kèm theo cả phong bạo như đao.
Lâm Thanh Phong phóng xuống từ trên trời, trên mặt vẫn là lành lạnh đạm mạc, cười:
- Chân Tiên chân chính gặp ta còn chưa dám nói ra lời ấy, chỉ bằng vào ngươi cũng dám ngông cuồng?
Nương theo lời nói của lão, Cao Vô Cầu bên dưới cũng đã chầm chậm bay ra, thê thảm không gì tả nổi. Thậm chí tưởng chừng như chỉ cần bồi thêm một gậy cũng đủ đem hắn tiễn về nơi chín suối.
Nhưng điều kỳ lạ là, mặc cho Cao Vô Cầu thê thảm, Cố Sở ở bên kia lại không có nhúng tay, mà tùy ý hắn làm. Không phải là lão không muốn, mà là vì lão tôn trọng quyết định của Cao Vô Cầu.
Hắn cần trận chiến này.
Mắt thấy Cao Vô Cầu trở lại, Lâm Thanh Phong cười lạnh, Đả Thần Bổng nâng lên, nện xuống.
Đương!
Một gậy trực tiếp đem Cao Vô Cầu lần nữa vùi sâu vào lòng đất, đem thần trí của hắn đánh cho mê muội, máu tươi ào ào chảy mạnh.
Liên tiếp sau đó, chính là một màn ngược sát. Lâm Thanh Phong một người vạn tay, cầm vạn thần bổng, giống như là nện bóng đem đối phương chém giết, đánh cho toàn bộ Bình Liêu thủng lỗ chỗ hàng trăm ngàn lỗ.
Liền là đại quân trăm triệu người cũng có không ít người dừng lại, mặt mũi tràn đầy rung động nhìn Cao Vô Cầu đại chiến Lâm Thanh Phong.
Một Cao Vô Cầu thần thoại, vừa nãy còn ngông cuồng cường thế, lúc này bị treo lên đánh đến không có lực hoàn thủ, cả người không có chỗ nào không có máu, xương gãy thịt tan.
Nhưng là, hắn không chết.
Là mặc kệ Lâm Thanh Phong có bạo phát đến mức nào… đánh đến mức thiên băng địa liệt ra sao, cũng không thể nào giết nổi hắn.
- Hộc… hộc… ha ha. Chân Tiên…
Kéo tới hơn nửa ngày, bất chợt trong một lần bị đập chìm sâu vào trong phế tích, tiếng cười của Cao Vô Cầu bỗng văng vẳng ra ngoài. Cánh tay không còn hình dạng vậy mà bỗng nhiên chấn tới, trực tiếp đón được một bổng tiếp theo của Lâm Thanh Phong.
Mặc dù vẫn bị bổng năng đập cho nát bét, nửa quỳ nửa ngồi chìm sâu trong đất, nhưng vẫn là bắt được.
- Chân Tiên… lại là cái thá gì?
Ngửa lên khuôn mặt đầy máu, tiếng cười của hắn càng thêm ngông cuồng. Thế rồi trước sự kinh ngạc của Lâm Thanh Phong, hắn vậy mà chậm rãi đứng dậy, khí tức quanh người càng phát ra ngưng thực, khủng bố tận cùng.
- Dưới con đường của ta… không có Tiên Thần… càng không có người không thể địch, chỉ có ta… duy ta vô ngã.
Tiếng cười thật lớn, bá đạo tận cùng. Hắn không biết lấy ở đâu ra sức mạnh, nắm vững Đả Thần Bổng, gầm lên như sấm đem Lâm Thanh Phong đều quăng đi hàng vạn dặm, xa tít chân trời.
Sau khoảnh khắc bất ngờ đó, tròng mắt tràn đầy tinh quang của hắn bất chợt trở nên tĩnh mịch vô cùng, cả người quang mang nội liễm, ở trong sự kinh ngạc của hàng trăm triệu người, khí thế chập trùng như biển lớn dậy sóng.
Máu tươi đỏ chót ở trên người hắn chảy xuôi, nhuộm đỏ da thịt, nhưng không ghê sợ mà tiên diễm vô cùng, cùng với một loại sức mạnh thần bí nào đó trong cơ thể hắn không ngừng cộng hưởng, nở rộ ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cô tịch của hắn, Lâm Thanh Phong lần đầu tiên biến sắc, trong lòng nổi lên dự cảm cực kỳ xấu, lộ ra âm độc vội vàng phóng tới.
Nhưng mới chỉ phóng được nửa đường, sắc mặt âm độc của lão lần thứ hai biến sắc, vung mạnh Đả Thần Bổng lên trời.
Chỉ thấy trên đầu lão, một cái người khổng lồ không biết từ đâu xuất hiện, cao tới hàng trăm dặm rẽ mây đạp xuống. Lòng bàn chân quang mang phun trào, mang theo đế vương chi uy, ầm ầm dậm xuống.
Nguyên bản một bổng to lớn vung lên, nhưng dưới lòng bàn chân lại chẳng khác gì cọng lông nho nhỏ, trực tiếp bị đạp ngược trở về, đâm sâu vào trong lòng đại địa, sóng đất thét gào.
Là Cố Sở thi triển ra Pháp Tướng Thiên Địa.
- Giết hắn…
Bị Cố Sở ngăn cản diệt sát Cao Vô Cầu, đáy lòng lâm Thanh Phong phát lạnh, âm trầm quát lớn. Đồng thời, thân thể đã phóng trực tiếp lên trên ngang tầm pháp tướng của Cố Sở, Đả Thần Bổng hóa lớn trăm tỉ lần, thôi động quét ngang đầu Cố Sở.
- Giết, không được để cho hắn đột phá.
Đám người thần bí đi theo lão lúc đó cũng nhìn ra được bất ổn, không hẹn mà cùng lên, thần binh trong tay oanh tạc, muốn đem Cao Vô Cầu diệt sát.
Một khi đã ra tay liền không che giấu, khí tức của bọn hắn sau khắc đó nhất tề bộc phát, làm cho hàng vạn dặm thương khung đong đưa, đè ép khắp hàng triệu dặm.
- Đừng hòng…
Trông thấy Cao Vô Cầu gặp nguy, không ít người của Cao Gia trong quân đội hoảng hốt kinh hô vọt tới, dẫn đầu là Cao Văn, lấy hết sức bình sinh bảo vệ người mình.
Cao Văn đã là cường giả Vấn Đỉnh trung kỳ, lại thêm không ít cường giả Cao Gia, hợp lại một chỗ tuyệt đối là một lực lượng đáng gờm, nhưng rất tiếc cho bọn hắn, những người kia không chỉ là Vấn Đỉnh, mà đều là chí cường tối đỉnh.
Một bàn tay tựa như phật chưởng giáng qua, một đạo đao quang diệt thế, một thần thương tà vong vô thượng, bất cứ cái nào so với sức mạnh của Lâm Thanh Phong đều không kém, kim quang lưu chuyển, ngưng tụ đầy trời phù văn, còn chưa đánh xuống, thiên uy đã ầm ầm bạo phát, đem toàn bộ cường giả Cao Gia cứu viện đánh nổ tung thành mưa máu, thậm chí là Cao Văn cũng không ngoại lệ, tan nát nửa thân người rớt xuống.
Không có người cứu giúp, Cao Vô Cầu chớp mắt bị công kích hủy diệt bao trùm, khí thế đột phá hỗn loạn, chìm hẳn vào trong vùng không gian hủy diệt, đến trốn còn không kịp trốn.
Oanh!
Không gian toái nát, tầng tầng loạn lưu cày phá vạn dặm tuyết đất, không biết bao nhiêu dặm Tuyết Vũ rung lên, có lẽ là toàn bộ đại lục đều không ngoại lệ.
- Không… Hắc Minh Long, tên súc sinh này…
Cố Sở nhìn vị trí Cao Vô Cầu đột phá bị hủy diệt thành hư không, mặc kệ đang bị Lâm Thanh Phong đập nát pháp tướng, thống hận gầm lên rung động đất trời.
Phải… lão hận, vì tên súc sinh kia không cứu Cao Vô Cầu, để mặc hắn bị ba tên chí cường giả oanh sát.
Nếu Cao Vô Cầu có mệnh hệ gì, Cố Sở lão thề, chỉ cần hôm nay lão không chết, dù cho có bị Hoàng Thiên trọng phạt, lão cũng phải cho con súc sinh này biết thế nào là đau khổ.
Huyết tương bắn phá, trong lúc điên cuồng, lão liền bị Lâm Thanh Phong một bổng vụt xuống, pháp tướng nổ tung lộ ra chân thân, cả người bắn đi vạn dặm, xuyên phá hàng chục tòa núi tuyết.
Lâm Thanh Phong nghe Cố Sở giận giữ, chỉ hơi khiêu mày cười lạnh, bước chân khẽ bước đã xuất hiện trên đầu lão, cách không tung ra một đòn kết liễu.
- Nếu đã là lựa chọn của hắn, ta vì sao lại phải cứu?
Đúng vào lúc đó, một âm thanh lạnh nhạt bỗng nhiên vang vọng khắp chốn, khiến cho không ít người biến sắc.
Chỉ thấy phương xa, một cái long trảo hắc ám đột nhiên xuất thế, xuyên thủng qua trùng điệp không gian, rơi vào trước người Lâm Thanh Phong, đem công kích khủng bố của lão ta đánh nát.
Cú va chạm bất ngờ bùng nổ, khiến cho Lâm Thanh Phong lần thứ ba biến sắc, thậm chí là đám người vừa diệt sát Cao Vô Cầu cũng không ngoại lệ, cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của người này, kinh nghi vô cùng.
Tiếng nổ động trời, Lâm Thanh Phong lần đầu tiên cùng người đối cứng thua thiệt, bắn phá về hàng vạn dặm, đánh nát hàng chục tòa chiến thuyền đang lơ lửng, dọa hàng trăm triệu người ngây ngẩn.
- Bán tiên cảnh giới, ngươi là ai?
Lâm Thanh Phong khó khăn ổn định lại thân hình, lập tức hướng ánh mắt nhìn về chân trời cuối long trảo, hai mắt bắn ra quang mang ghim vào một thân ảnh cao gầy vừa xuất hiện.
Người kia cũng đồng thời nhìn lại, ánh mắt va chạm vào nhau.
Chớp mắt giao phong, một loại lực lượng vô hình giữa không trung va chạm, đem núi non bên dưới ầm vang nổ nát, tuyết hóa hơi nước bay mù trời.
Vẻn vẹn chỉ là khí thế va chạm, đã khủng khiếp bậc này.
Không chỉ có Lâm Thanh Phong, mà ngay cả mấy người kia cũng bị dọa giật mình, ánh mắt nhìn về phía đối phương.
Nếu nói ai không ngưng trọng, có lẽ chỉ có một người, đó chính là Cố Sở.
Bị Lâm Thanh Phong oanh kích thê thảm, nhưng lão thống hận Lâm Thanh Phong so với hận Hắc Minh Long còn không bằng phần vạn. Đảo mắt nhìn khắp chiến trường cảm nhận vị trí Cao Vô Cầu, sắc mặt lão âm trầm đến mức có thể gạt ra được hàn khí:
- Hắn mà có mệnh hệ gì, ngươi cũng sẽ chôn cùng hắn thôi…
Nhìn Hắc Minh Long tự cao tự đại đứng đó, dửng dưng trước nguy cơ của Cao Vô Cầu, Cố Sở nói mà như đay nghiến, bàn tay siết chặt phong thiên đến bật ra máu đỏ.
Hắc Minh Long khiêu mày, sau khi đẩy lùi Lâm Thanh Phong cũng không có tiếp tục đánh, mà chỉ nhìn qua Cố Sở, cười lạnh trong lòng.
Hắn chính là cố ý như vậy. Cao Vô Cầu kiệt ngạo bất tuân, không chỉ một hai lần khiêu khích hắn, vì sao hắn phải cứu? Nhất là khi đối phương sắp đột phá, bước vào một cảnh giới mà có thể uy hiếp đến vị thế độc tôn của hắn.
- Chôn cùng? Tự lo cho mình trước đi.
Hắc Minh Long khinh thường cười một tiếng, chỉ là một tên nhóc chưa trưởng thành mà thôi, chết liền chết, hắn còn không tin Hoàng Thiên sẽ vì một kẻ đã chết mà làm gì hắn. Nên biết, hắn là một đầu Bán tiên hàng thật giá thật, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá vào Chân Tiên cảnh giới, giá trị so với Cao Vô Cầu vượt xa hàng vạn lần.
Biến hóa của Hắc Minh Long và Cố Sở không nhiều, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ cho đám lão quái như Lâm Thanh Phong nhìn ra được giữa bọn hắn có vấn đề không nhỏ. Chỉ là mặc kệ nhìn ra, nhưng bọn hắn vẫn vô cùng cẩn thận, khóa chặt mọi hành động của kẻ lạ mặt này.
Không khí căng thẳng cứ thế kéo dài suốt mười phút đồng hồ, âm ỉ mà trướng đến cực hạn, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bùng nổ.
Cả Lâm Thanh Phong và Cao Vô cầu đều bắn tứ ngược về hai phía, cách xa nhau non chừng trăm dặm, một trên trời một dưới đất. Dọc đường bọn hắn văng đi, không gian vặn xoắn bốc khói không khác gì vệt lửa lưu tinh, cháy thật lâu trong không khí.
- Ha ha… thống khoái, Lâm Thanh Phong, tới đây nhận cái chết.
Cao Vô Cầu vung vẩy máu trên hai cánh tay gãy nát, cười to hét lớn, lần nữa tiếp tục phóng mạnh lên không, âm thanh át đi hết cả náo động bốn phương.
Chỉ thấy hắn thả mình một cái bắn ngược lên, đằng sau để lại hàng loạt núi non bị đạp nổ, Đồ Hoàng Diệt Thánh phát sáng quang mang, xé rách không gian, trực tiếp đâm sầm vào người Lâm Thanh Phong.
Cú lao quá nhanh, quá mạnh, trực tiếp đánh nổ tung rào cản âm thanh, sóng chấn hình nón lan ra hàng dặm quanh đó, đánh cho Lâm Thanh Phong cũng phải văng ngược lên trời, hình ảnh vô cùng hùng vĩ.
Phanh! Phanh!
Liên tiếp là những tiếng đanh tai nhức óc, Diệt Thánh là tiễn mà như côn, liên tiếp lại liên tiếp nện vào trên người Lâm Thanh Phong, đánh cho thân thể chí cường cũng phải run rẩy, bắn đi khắp đất trời.
Bị Cao Vô Cầu hành hung, Lâm Thanh Phong không biết vì sao vẫn chỉ lạnh nhạt đối đầu, thậm chí nghe thấy đối phương ngông cuồng còn bật cười lành lạnh, bàn tay bất ngờ trong một khắc chộp được Diệt Thánh, ghim cứng đến mức Cao Vô Cầu gồng sức trăm lần cũng không thể nào tiến tới nữa.
- Nhận lấy cái chết?
Nhìn thẳng vào mắt kẻ hậu bối vô tri, lão cười đến lạnh thấu tâm can người, trong chớp mắt tả chưởng vượt qua, hóa thành vạn cánh, hình thành một đòn trực tiếp phanh vào giữa ngực Cao Vô Cầu.
- Phanh… oành oành…
Giống như là trời giáng thiên phạt hàng thế, hàng vạn bàn tay nện ở ngực Cao Vô Cầu, đánh nổ tung toàn bộ phòng ngự của hắn, trực tiếp xé rách da xương, nghiền vỡ nội tạng rồi mới đem hắn bắn ngược về phía dưới, xuyên thủng núi đồi, âm thanh xé rách hết cả náo động khác của hàng trăm triệu người đang chém giết.
Đại địa sụp đổ, tuyết trắng và nham thạch tứ tung khắp vạn mét, kèm theo cả phong bạo như đao.
Lâm Thanh Phong phóng xuống từ trên trời, trên mặt vẫn là lành lạnh đạm mạc, cười:
- Chân Tiên chân chính gặp ta còn chưa dám nói ra lời ấy, chỉ bằng vào ngươi cũng dám ngông cuồng?
Nương theo lời nói của lão, Cao Vô Cầu bên dưới cũng đã chầm chậm bay ra, thê thảm không gì tả nổi. Thậm chí tưởng chừng như chỉ cần bồi thêm một gậy cũng đủ đem hắn tiễn về nơi chín suối.
Nhưng điều kỳ lạ là, mặc cho Cao Vô Cầu thê thảm, Cố Sở ở bên kia lại không có nhúng tay, mà tùy ý hắn làm. Không phải là lão không muốn, mà là vì lão tôn trọng quyết định của Cao Vô Cầu.
Hắn cần trận chiến này.
Mắt thấy Cao Vô Cầu trở lại, Lâm Thanh Phong cười lạnh, Đả Thần Bổng nâng lên, nện xuống.
Đương!
Một gậy trực tiếp đem Cao Vô Cầu lần nữa vùi sâu vào lòng đất, đem thần trí của hắn đánh cho mê muội, máu tươi ào ào chảy mạnh.
Liên tiếp sau đó, chính là một màn ngược sát. Lâm Thanh Phong một người vạn tay, cầm vạn thần bổng, giống như là nện bóng đem đối phương chém giết, đánh cho toàn bộ Bình Liêu thủng lỗ chỗ hàng trăm ngàn lỗ.
Liền là đại quân trăm triệu người cũng có không ít người dừng lại, mặt mũi tràn đầy rung động nhìn Cao Vô Cầu đại chiến Lâm Thanh Phong.
Một Cao Vô Cầu thần thoại, vừa nãy còn ngông cuồng cường thế, lúc này bị treo lên đánh đến không có lực hoàn thủ, cả người không có chỗ nào không có máu, xương gãy thịt tan.
Nhưng là, hắn không chết.
Là mặc kệ Lâm Thanh Phong có bạo phát đến mức nào… đánh đến mức thiên băng địa liệt ra sao, cũng không thể nào giết nổi hắn.
- Hộc… hộc… ha ha. Chân Tiên…
Kéo tới hơn nửa ngày, bất chợt trong một lần bị đập chìm sâu vào trong phế tích, tiếng cười của Cao Vô Cầu bỗng văng vẳng ra ngoài. Cánh tay không còn hình dạng vậy mà bỗng nhiên chấn tới, trực tiếp đón được một bổng tiếp theo của Lâm Thanh Phong.
Mặc dù vẫn bị bổng năng đập cho nát bét, nửa quỳ nửa ngồi chìm sâu trong đất, nhưng vẫn là bắt được.
- Chân Tiên… lại là cái thá gì?
Ngửa lên khuôn mặt đầy máu, tiếng cười của hắn càng thêm ngông cuồng. Thế rồi trước sự kinh ngạc của Lâm Thanh Phong, hắn vậy mà chậm rãi đứng dậy, khí tức quanh người càng phát ra ngưng thực, khủng bố tận cùng.
- Dưới con đường của ta… không có Tiên Thần… càng không có người không thể địch, chỉ có ta… duy ta vô ngã.
Tiếng cười thật lớn, bá đạo tận cùng. Hắn không biết lấy ở đâu ra sức mạnh, nắm vững Đả Thần Bổng, gầm lên như sấm đem Lâm Thanh Phong đều quăng đi hàng vạn dặm, xa tít chân trời.
Sau khoảnh khắc bất ngờ đó, tròng mắt tràn đầy tinh quang của hắn bất chợt trở nên tĩnh mịch vô cùng, cả người quang mang nội liễm, ở trong sự kinh ngạc của hàng trăm triệu người, khí thế chập trùng như biển lớn dậy sóng.
Máu tươi đỏ chót ở trên người hắn chảy xuôi, nhuộm đỏ da thịt, nhưng không ghê sợ mà tiên diễm vô cùng, cùng với một loại sức mạnh thần bí nào đó trong cơ thể hắn không ngừng cộng hưởng, nở rộ ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cô tịch của hắn, Lâm Thanh Phong lần đầu tiên biến sắc, trong lòng nổi lên dự cảm cực kỳ xấu, lộ ra âm độc vội vàng phóng tới.
Nhưng mới chỉ phóng được nửa đường, sắc mặt âm độc của lão lần thứ hai biến sắc, vung mạnh Đả Thần Bổng lên trời.
Chỉ thấy trên đầu lão, một cái người khổng lồ không biết từ đâu xuất hiện, cao tới hàng trăm dặm rẽ mây đạp xuống. Lòng bàn chân quang mang phun trào, mang theo đế vương chi uy, ầm ầm dậm xuống.
Nguyên bản một bổng to lớn vung lên, nhưng dưới lòng bàn chân lại chẳng khác gì cọng lông nho nhỏ, trực tiếp bị đạp ngược trở về, đâm sâu vào trong lòng đại địa, sóng đất thét gào.
Là Cố Sở thi triển ra Pháp Tướng Thiên Địa.
- Giết hắn…
Bị Cố Sở ngăn cản diệt sát Cao Vô Cầu, đáy lòng lâm Thanh Phong phát lạnh, âm trầm quát lớn. Đồng thời, thân thể đã phóng trực tiếp lên trên ngang tầm pháp tướng của Cố Sở, Đả Thần Bổng hóa lớn trăm tỉ lần, thôi động quét ngang đầu Cố Sở.
- Giết, không được để cho hắn đột phá.
Đám người thần bí đi theo lão lúc đó cũng nhìn ra được bất ổn, không hẹn mà cùng lên, thần binh trong tay oanh tạc, muốn đem Cao Vô Cầu diệt sát.
Một khi đã ra tay liền không che giấu, khí tức của bọn hắn sau khắc đó nhất tề bộc phát, làm cho hàng vạn dặm thương khung đong đưa, đè ép khắp hàng triệu dặm.
- Đừng hòng…
Trông thấy Cao Vô Cầu gặp nguy, không ít người của Cao Gia trong quân đội hoảng hốt kinh hô vọt tới, dẫn đầu là Cao Văn, lấy hết sức bình sinh bảo vệ người mình.
Cao Văn đã là cường giả Vấn Đỉnh trung kỳ, lại thêm không ít cường giả Cao Gia, hợp lại một chỗ tuyệt đối là một lực lượng đáng gờm, nhưng rất tiếc cho bọn hắn, những người kia không chỉ là Vấn Đỉnh, mà đều là chí cường tối đỉnh.
Một bàn tay tựa như phật chưởng giáng qua, một đạo đao quang diệt thế, một thần thương tà vong vô thượng, bất cứ cái nào so với sức mạnh của Lâm Thanh Phong đều không kém, kim quang lưu chuyển, ngưng tụ đầy trời phù văn, còn chưa đánh xuống, thiên uy đã ầm ầm bạo phát, đem toàn bộ cường giả Cao Gia cứu viện đánh nổ tung thành mưa máu, thậm chí là Cao Văn cũng không ngoại lệ, tan nát nửa thân người rớt xuống.
Không có người cứu giúp, Cao Vô Cầu chớp mắt bị công kích hủy diệt bao trùm, khí thế đột phá hỗn loạn, chìm hẳn vào trong vùng không gian hủy diệt, đến trốn còn không kịp trốn.
Oanh!
Không gian toái nát, tầng tầng loạn lưu cày phá vạn dặm tuyết đất, không biết bao nhiêu dặm Tuyết Vũ rung lên, có lẽ là toàn bộ đại lục đều không ngoại lệ.
- Không… Hắc Minh Long, tên súc sinh này…
Cố Sở nhìn vị trí Cao Vô Cầu đột phá bị hủy diệt thành hư không, mặc kệ đang bị Lâm Thanh Phong đập nát pháp tướng, thống hận gầm lên rung động đất trời.
Phải… lão hận, vì tên súc sinh kia không cứu Cao Vô Cầu, để mặc hắn bị ba tên chí cường giả oanh sát.
Nếu Cao Vô Cầu có mệnh hệ gì, Cố Sở lão thề, chỉ cần hôm nay lão không chết, dù cho có bị Hoàng Thiên trọng phạt, lão cũng phải cho con súc sinh này biết thế nào là đau khổ.
Huyết tương bắn phá, trong lúc điên cuồng, lão liền bị Lâm Thanh Phong một bổng vụt xuống, pháp tướng nổ tung lộ ra chân thân, cả người bắn đi vạn dặm, xuyên phá hàng chục tòa núi tuyết.
Lâm Thanh Phong nghe Cố Sở giận giữ, chỉ hơi khiêu mày cười lạnh, bước chân khẽ bước đã xuất hiện trên đầu lão, cách không tung ra một đòn kết liễu.
- Nếu đã là lựa chọn của hắn, ta vì sao lại phải cứu?
Đúng vào lúc đó, một âm thanh lạnh nhạt bỗng nhiên vang vọng khắp chốn, khiến cho không ít người biến sắc.
Chỉ thấy phương xa, một cái long trảo hắc ám đột nhiên xuất thế, xuyên thủng qua trùng điệp không gian, rơi vào trước người Lâm Thanh Phong, đem công kích khủng bố của lão ta đánh nát.
Cú va chạm bất ngờ bùng nổ, khiến cho Lâm Thanh Phong lần thứ ba biến sắc, thậm chí là đám người vừa diệt sát Cao Vô Cầu cũng không ngoại lệ, cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của người này, kinh nghi vô cùng.
Tiếng nổ động trời, Lâm Thanh Phong lần đầu tiên cùng người đối cứng thua thiệt, bắn phá về hàng vạn dặm, đánh nát hàng chục tòa chiến thuyền đang lơ lửng, dọa hàng trăm triệu người ngây ngẩn.
- Bán tiên cảnh giới, ngươi là ai?
Lâm Thanh Phong khó khăn ổn định lại thân hình, lập tức hướng ánh mắt nhìn về chân trời cuối long trảo, hai mắt bắn ra quang mang ghim vào một thân ảnh cao gầy vừa xuất hiện.
Người kia cũng đồng thời nhìn lại, ánh mắt va chạm vào nhau.
Chớp mắt giao phong, một loại lực lượng vô hình giữa không trung va chạm, đem núi non bên dưới ầm vang nổ nát, tuyết hóa hơi nước bay mù trời.
Vẻn vẹn chỉ là khí thế va chạm, đã khủng khiếp bậc này.
Không chỉ có Lâm Thanh Phong, mà ngay cả mấy người kia cũng bị dọa giật mình, ánh mắt nhìn về phía đối phương.
Nếu nói ai không ngưng trọng, có lẽ chỉ có một người, đó chính là Cố Sở.
Bị Lâm Thanh Phong oanh kích thê thảm, nhưng lão thống hận Lâm Thanh Phong so với hận Hắc Minh Long còn không bằng phần vạn. Đảo mắt nhìn khắp chiến trường cảm nhận vị trí Cao Vô Cầu, sắc mặt lão âm trầm đến mức có thể gạt ra được hàn khí:
- Hắn mà có mệnh hệ gì, ngươi cũng sẽ chôn cùng hắn thôi…
Nhìn Hắc Minh Long tự cao tự đại đứng đó, dửng dưng trước nguy cơ của Cao Vô Cầu, Cố Sở nói mà như đay nghiến, bàn tay siết chặt phong thiên đến bật ra máu đỏ.
Hắc Minh Long khiêu mày, sau khi đẩy lùi Lâm Thanh Phong cũng không có tiếp tục đánh, mà chỉ nhìn qua Cố Sở, cười lạnh trong lòng.
Hắn chính là cố ý như vậy. Cao Vô Cầu kiệt ngạo bất tuân, không chỉ một hai lần khiêu khích hắn, vì sao hắn phải cứu? Nhất là khi đối phương sắp đột phá, bước vào một cảnh giới mà có thể uy hiếp đến vị thế độc tôn của hắn.
- Chôn cùng? Tự lo cho mình trước đi.
Hắc Minh Long khinh thường cười một tiếng, chỉ là một tên nhóc chưa trưởng thành mà thôi, chết liền chết, hắn còn không tin Hoàng Thiên sẽ vì một kẻ đã chết mà làm gì hắn. Nên biết, hắn là một đầu Bán tiên hàng thật giá thật, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá vào Chân Tiên cảnh giới, giá trị so với Cao Vô Cầu vượt xa hàng vạn lần.
Biến hóa của Hắc Minh Long và Cố Sở không nhiều, nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ cho đám lão quái như Lâm Thanh Phong nhìn ra được giữa bọn hắn có vấn đề không nhỏ. Chỉ là mặc kệ nhìn ra, nhưng bọn hắn vẫn vô cùng cẩn thận, khóa chặt mọi hành động của kẻ lạ mặt này.
Không khí căng thẳng cứ thế kéo dài suốt mười phút đồng hồ, âm ỉ mà trướng đến cực hạn, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.