Chương 269: Hắn... là chủ nhân của ta
Đỉnh Kiên
20/08/2018
Đẳng cấp khác biệt, khí thế của Nhị tổ trước mặt khí thế của Quy Nguyên
chẳng khác nào trò cười, chớp mắt nghiền nát không còn một mảnh.
Sắc mặt Nhị tổ lúc này tái đi vì huyết khí hỗn loạn, thân hình hắn run lên, suýt chút nữa bị kích rơi khỏi đài sen. Sợ hãi là điều không tránh khỏi, nhưng trong hắn nhiều hơn là giận giữ. Cố Sở quá làm càn, ở trong cấm địa Khương Gia mà còn dám ra tay với hắn.
- Cố Sở, ngươi muốn làm gì?
Người của mình bị công kích, các vị lão tổ khác làm sao có thể bàng quan. Chỉ thấy bọn hắn đều nhất thề đứng dậy, ánh mắt chăm chăm tập trung vào Cố Sở. Dường như chỉ cần lão có thêm bất cứ hành động nào, bọn họ sẽ đồng loạt ra tay trấn áp.
- Ha ha, muốn làm gì? Cái này ta phải hỏi các ngươi mới đúng. Chúng ta mang theo thiện chí mà tới, nhưng các ngươi lại tỏ thái độ gì? Bắt nạt chúng ta ít người sao?
Lành lạnh đáp lời, Cố Sở không chút kiêng kị triệu hồi ra Phong Thiên Lạc Địa Kích, chỉ thẳng vào mặt Nhị tổ. Nếu không phải Hoàng Thiên đã sớm căn dặn không đến bước cuối cùng thì không được dùng vũ lực, lão đã sớm ra tay rồi. Dám xem thường chủ nhân của lão, so với sỉ nhục lão còn đáng chết hơn vô số lần.
- Hừ! Ngươi thật sự muốn vì một tên tiểu bối mà đối đầu với Khương Gia chúng ta?
Khương Tử Diệp đã không còn duy trì vẻ trầm ổn, mà chuyển sang nét lạnh lẽo. Khí thế Quy Nguyên cũng bắt đầu được nàng phát ra, mãnh liệt đối kháng cùng Cố Sở.
- Đối đầu với các ngươi thì lại có làm sao? Khương Tử Diệp, đừng tưởng rằng nơi này chỉ có mình ngươi đạp tới Quy Nguyên. Chân chính đại chiến, còn chưa biết thắng thua đâu.
Trông thấy khí thế của Khương Tử Diệp va chạm với mình, Cố Sở không chút e sợ, ngược lại còn lộ ra tia trào phúng, cười lạnh nói ra.
Lão từ khi đột phá Quy Nguyên đến giờ, không chỉ một lần đại chiến với cường giả Quy Nguyên khác, há lại e ngại một Khương Tử Diệp hay sao. Đối phương mặc dù mạnh mẽ, nhưng lão cũng không phải quả hồng mềm.
Nên nhớ, lão đã từng giết qua Quy Nguyên.
- Hừ, đột phá Quy Nguyên liền nghĩ bản thân mình vô địch? Cố Sở, ngươi quá ngây thơ rồi. Lãnh địa của Khương Gia không phải nơi ngươi có thể ngông cuồng.
Khương Tử Diệp trông thấy Cố Sở vậy mà không coi mình ra gì, thần sắc càng thêm lạnh lẽo. Bao nhiêu năm rồi nàng đứng trên thiên hạ, có ai dám xem thường nàng như vậy? Chỉ một tên mới đột phá Quy Nguyên chưa lâu, vậy mà dám đứng trên lãnh địa Khương Gia phách lối, quả thực ngại cuộc sống quá dài.
- Ha ha, cậy gần nhà ư? Hay là muốn ỷ đông hiếp ít?
Giương lên Phong Thiên Lạc Địa kích, Cố Sở cười ra một tràng rồi nói. Khí tức Quy Nguyên của lão bắt đầu được đẩy lên cực hạn, điên cuồng kích phát ra sức mạnh của cây tiên khí này.
Sáu năm, lão và Phong Thiên Lạc Địa kích không chỉ đơn giản là dùng thuận tay hơn, mà đã có dấu hiệu hoà hợp. Nói đúng hơn là Phong Thiên Lạc Địa kích bắt đầu chấp nhận lão. Trước đây, nó khinh thường vị chủ nhân này, nhưng sau từng ấy năm tiếp xúc, nó dần dần nhận lão rồi.
Siêu cấp tiên khí do người kia đích thân luyện ra, một khi hoàn toàn phục tùng chủ nhân, sức mạnh không thể dùng năm mười lần để hình dung.
Trường kích run lên như bị kích thích, bạo ra hạo nhiên sóng lãng. Một cỗ chí cao sức mạnh từ nó bộc phát ra, chớp mắt ngập tràn khắp toàn bộ không gian nơi này. Thậm chí sương mù huyết sắc cũng vì vậy mà lâm vào hỗn loạn, có dấu hiệu đi về hướng tận diệt.
Kích còn chưa ra, thiên địa này đã không thể nào chịu thấu.
- Không thể nào.
Khương Tử Diệp hứng mũi chịu sào, bị khí tức của Phong Thiên Lạc Địa kích bức cho không thể không lui. Sắc mặt nàng lần đầu tiên thể hiện lên sự ngưng trọng, nhìn lấy cây trường kích này như lâm đại địch.
Nàng vậy mà không chút nắm chắc có thể đối kháng món đồ này. Cố Sở là từ nơi nào đoạt được thần binh đáng sợ như thế?
Chín vị lão tổ còn lại bị một màn này doạ cho ngây người. Tự tin trong lòng càng là điên cuồng sụp đổ. Bọn họ làm sao có thể ngờ được, Cố Sở thậm chí còn chưa ra tay, chỉ với khí thế đã có thể đẩy lui người mạnh nhất gia tộc của bọn họ. Làm sao có thể.
- Cố Sở, dừng tay.
Trông thấy Cố Sở đẩy lui Khương Tử Diệp, lại còn có ý tiếp tục ra tay, Khương Nhược Doanh tốt cục không nhịn được nữa mà lên tiếng, thần sắc phức tạp vô cùng. Nàng cùng Cố Sở giao tình không chỉ một hai năm, thật không nghĩ sẽ có một ngày phải đứng ở thế đối đầu như vậy, nhất là nguyên nhân chỉ vì một tên tiểu bối.
- Nhược Doanh, ngươi tốt nhất là tránh sang một bên đi.
Lời của Khương Nhược Doanh quả nhiên có hiệu quả, Cố Sở đang muốn di thân lúc này đành phải ngưng lại, nhìn về phía nàng mà nói ra.
- Cố Sở, hắn rốt cục là gì của ngươi? Có đáng để ngươi làm vậy sao?
Trước thái độ lạnh lùng của lão, Khương Nhược Doanh lại không hề có ý tránh lui, ngược lại còn tiến lên mà hỏi. Hoàng Thiên rốt cục là ai, tại sao có thể khiến cho lão không tiếc đối đầu với Khương Gia, thậm chí còn lạnh nhạt với cả nàng nữa.
Cố Sở nhìn nàng, sâu trong ánh mắt mặc dù loé lên tia không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn không hề có ý định nhượng bộ. Ánh mắt lão lấp lánh nhìn về phía Khương Nhược Doanh, rồi lại nhìn chín tên lão tổ khác, lão nói ra nhẹ nhàng mà cảm giác cứ như gằn lên từng chữ:
- Hắn là chủ nhân của ta… ngươi nói xem có đáng không?
Một lời của lão vang vang, không phải miễn cưỡng nói ra mà tràn đầy tự hào. Từng chữ lại như tiếng sấm oanh minh, khiến lòng người khiếp đảm. Một vị chí cường giả Quy Nguyên vậy mà lại cúi đầu xưng nô với một tên nhóc chưa đầy ba mươi, có ai tin được.
- Chủ… chủ nhân…
Không chỉ có Khương Nhược Doanh, mà tất cả chín vị lão tổ khác đều như bị sét đánh, bất khả tư nghị nhìn qua. Họ dù cho trí tưởng tượng có phong phú nhường nào, có suy đoán ra sao cũng không thể nào đoán ra được, Cố Sở lại là thủ hạ của Hoàng Thiên.
Bọn họ, phấn đấu cả đời để có thể đặt chân vào lĩnh vực ấy. Mà lúc này đây, ngay trước mặt bọn họ, một người đã bước vào lại có thể cúi đầu xưng kẻ khác làm chủ nhân. Đó vừa là không thể tin, cũng là đả kích đến doạ người.
- Được rồi Cố Sở, lui xuống đi.
Đúng lúc mà tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thông tin khổng lồ ấy, Hoàng Thiên rốt cục đứng dậy, gọi Cố Sở lui về sau.
- Vâng!
Chẳng khác nào một tên thủ hạ trung thành, Cố Sở không chút do dự nghe theo. Lui về phía sau Hoàng Thiên mà thủ hộ, ánh mắt lão vẫn một mực dõi theo đám lão tổ của Khương Gia, như thể chỉ cần bọn hắn có chút hành động gì quá mức lão sẽ lập tức giết lên vậy.
Chỉ một màn này thôi, rốt cục không còn ai dám nghi ngờ nữa. Mỗi một lời đều răm rắp nghe theo, từ hành động cho đến thái độ, từ cử chỉ cho tới ánh mắt, người ta đều không khó để nhìn ra được sự cung kính mà Cố Sở dành cho Hoàng Thiên.
Vị chí cường giả này, quả thực nhận thiếu niên này làm chủ.
- Tử Diệp tiền bối, chúng ta có thể tiếp tục.
Không còn ngồi ở ghế nữa, Hoàng Thiên trực tiếp đứng ở trên hư không, đối diện với mười vị lão tổ Khương Gia.
Vừa nãy Cố Sở ra tay, đương nhiên là được hắn ngầm cho phép. Đối với một số kẻ luôn tự cho mình là đúng, luôn cho mình vị trí cao hơn người khác, đôi khi ngươi không thể dùng biện pháp mềm mà phải dùng vũ lực. Không chấn nhiếp chúng một chút, chúng càng sẽ không coi ngươi ra gì.
Hắn muốn cuộc đàm phán này thành, đương nhiênkhông chỉ đơn giản là cho đối phương thứ mà họ cần, mà còn phải có được địa vị ngang bằng nữa. Chỉ khi ngang bằng, ngươi mới có tư cách đưa ra điều kiện.
Cũng vì nhìn ra được điểm này, cho nên vừa nãy hắn trước tiên để Cố Sở dùng sức mạnh chấn nhiếp, sau đó lại cho lão để lộ thân phận mình ra, bất ngờ đưa vị thế của bản thân trong cuộc đàm phán vọt lên ngang hàng với bọn họ, thậm chí còn có vài phần đè ép. Dẫu sao, hắn cũng là chủ nhân của một vị chí cường giả Quy Nguyên.
Mà khi hắn có được địa vị, cũng là lúc cuộc đàm phán này nên tiếp tục.
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt mà đã tới cuối ngày. Sau hơn mấy tiếng tiếp tục đàm phán, hai bên rốt cục đi tới thống nhất. Khương Gia đáp ứng cho Hoàng Thiên mượn nhờ sức mạnh của Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, với điều kiện là Hoàng Thiên phải giúp Khương Gia tạo ra hai người mang huyết mạch Khổng Tước thuần huyết.
Một người tiến hành ngay sau khi hắn trông thấy Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, và một người tiến hành khi hắn đi vào trọng địa.
Hai người này, còn có thể là ai khác ngoài hai cái siêu cấp thiên tài của Khương Gia, Khương Hồng và Khương Tiểu Lan.
Đàm phán thành, Hoàng Thiên ngay lập tức được mấy vị lão tổ tiếp dẫn ra ngoài, dường như là muốn lập tức tiến tới cấm địa. Khương Gia có thể không vội, nhưng Hoàng Thiên lại rất gấp. Thậm chí trong cuộc đời, chưa bao giờ hắn cảm giác bản thân mình vội vã đến thế.
Mười một năm rồi, hơn mười một năm kể từ thời điểm hắn chứng kiến Hàn Lâm vì cứu mình mà chết, bị người đoạn tay, bị người móc nội tạng. Nỗi đau đó, vẫn luôn đau đáu tận sâu trong tâm can này.
Hôm nay, chính là ngày hắn phục sinh huynh đệ của mình.
Sắc mặt Nhị tổ lúc này tái đi vì huyết khí hỗn loạn, thân hình hắn run lên, suýt chút nữa bị kích rơi khỏi đài sen. Sợ hãi là điều không tránh khỏi, nhưng trong hắn nhiều hơn là giận giữ. Cố Sở quá làm càn, ở trong cấm địa Khương Gia mà còn dám ra tay với hắn.
- Cố Sở, ngươi muốn làm gì?
Người của mình bị công kích, các vị lão tổ khác làm sao có thể bàng quan. Chỉ thấy bọn hắn đều nhất thề đứng dậy, ánh mắt chăm chăm tập trung vào Cố Sở. Dường như chỉ cần lão có thêm bất cứ hành động nào, bọn họ sẽ đồng loạt ra tay trấn áp.
- Ha ha, muốn làm gì? Cái này ta phải hỏi các ngươi mới đúng. Chúng ta mang theo thiện chí mà tới, nhưng các ngươi lại tỏ thái độ gì? Bắt nạt chúng ta ít người sao?
Lành lạnh đáp lời, Cố Sở không chút kiêng kị triệu hồi ra Phong Thiên Lạc Địa Kích, chỉ thẳng vào mặt Nhị tổ. Nếu không phải Hoàng Thiên đã sớm căn dặn không đến bước cuối cùng thì không được dùng vũ lực, lão đã sớm ra tay rồi. Dám xem thường chủ nhân của lão, so với sỉ nhục lão còn đáng chết hơn vô số lần.
- Hừ! Ngươi thật sự muốn vì một tên tiểu bối mà đối đầu với Khương Gia chúng ta?
Khương Tử Diệp đã không còn duy trì vẻ trầm ổn, mà chuyển sang nét lạnh lẽo. Khí thế Quy Nguyên cũng bắt đầu được nàng phát ra, mãnh liệt đối kháng cùng Cố Sở.
- Đối đầu với các ngươi thì lại có làm sao? Khương Tử Diệp, đừng tưởng rằng nơi này chỉ có mình ngươi đạp tới Quy Nguyên. Chân chính đại chiến, còn chưa biết thắng thua đâu.
Trông thấy khí thế của Khương Tử Diệp va chạm với mình, Cố Sở không chút e sợ, ngược lại còn lộ ra tia trào phúng, cười lạnh nói ra.
Lão từ khi đột phá Quy Nguyên đến giờ, không chỉ một lần đại chiến với cường giả Quy Nguyên khác, há lại e ngại một Khương Tử Diệp hay sao. Đối phương mặc dù mạnh mẽ, nhưng lão cũng không phải quả hồng mềm.
Nên nhớ, lão đã từng giết qua Quy Nguyên.
- Hừ, đột phá Quy Nguyên liền nghĩ bản thân mình vô địch? Cố Sở, ngươi quá ngây thơ rồi. Lãnh địa của Khương Gia không phải nơi ngươi có thể ngông cuồng.
Khương Tử Diệp trông thấy Cố Sở vậy mà không coi mình ra gì, thần sắc càng thêm lạnh lẽo. Bao nhiêu năm rồi nàng đứng trên thiên hạ, có ai dám xem thường nàng như vậy? Chỉ một tên mới đột phá Quy Nguyên chưa lâu, vậy mà dám đứng trên lãnh địa Khương Gia phách lối, quả thực ngại cuộc sống quá dài.
- Ha ha, cậy gần nhà ư? Hay là muốn ỷ đông hiếp ít?
Giương lên Phong Thiên Lạc Địa kích, Cố Sở cười ra một tràng rồi nói. Khí tức Quy Nguyên của lão bắt đầu được đẩy lên cực hạn, điên cuồng kích phát ra sức mạnh của cây tiên khí này.
Sáu năm, lão và Phong Thiên Lạc Địa kích không chỉ đơn giản là dùng thuận tay hơn, mà đã có dấu hiệu hoà hợp. Nói đúng hơn là Phong Thiên Lạc Địa kích bắt đầu chấp nhận lão. Trước đây, nó khinh thường vị chủ nhân này, nhưng sau từng ấy năm tiếp xúc, nó dần dần nhận lão rồi.
Siêu cấp tiên khí do người kia đích thân luyện ra, một khi hoàn toàn phục tùng chủ nhân, sức mạnh không thể dùng năm mười lần để hình dung.
Trường kích run lên như bị kích thích, bạo ra hạo nhiên sóng lãng. Một cỗ chí cao sức mạnh từ nó bộc phát ra, chớp mắt ngập tràn khắp toàn bộ không gian nơi này. Thậm chí sương mù huyết sắc cũng vì vậy mà lâm vào hỗn loạn, có dấu hiệu đi về hướng tận diệt.
Kích còn chưa ra, thiên địa này đã không thể nào chịu thấu.
- Không thể nào.
Khương Tử Diệp hứng mũi chịu sào, bị khí tức của Phong Thiên Lạc Địa kích bức cho không thể không lui. Sắc mặt nàng lần đầu tiên thể hiện lên sự ngưng trọng, nhìn lấy cây trường kích này như lâm đại địch.
Nàng vậy mà không chút nắm chắc có thể đối kháng món đồ này. Cố Sở là từ nơi nào đoạt được thần binh đáng sợ như thế?
Chín vị lão tổ còn lại bị một màn này doạ cho ngây người. Tự tin trong lòng càng là điên cuồng sụp đổ. Bọn họ làm sao có thể ngờ được, Cố Sở thậm chí còn chưa ra tay, chỉ với khí thế đã có thể đẩy lui người mạnh nhất gia tộc của bọn họ. Làm sao có thể.
- Cố Sở, dừng tay.
Trông thấy Cố Sở đẩy lui Khương Tử Diệp, lại còn có ý tiếp tục ra tay, Khương Nhược Doanh tốt cục không nhịn được nữa mà lên tiếng, thần sắc phức tạp vô cùng. Nàng cùng Cố Sở giao tình không chỉ một hai năm, thật không nghĩ sẽ có một ngày phải đứng ở thế đối đầu như vậy, nhất là nguyên nhân chỉ vì một tên tiểu bối.
- Nhược Doanh, ngươi tốt nhất là tránh sang một bên đi.
Lời của Khương Nhược Doanh quả nhiên có hiệu quả, Cố Sở đang muốn di thân lúc này đành phải ngưng lại, nhìn về phía nàng mà nói ra.
- Cố Sở, hắn rốt cục là gì của ngươi? Có đáng để ngươi làm vậy sao?
Trước thái độ lạnh lùng của lão, Khương Nhược Doanh lại không hề có ý tránh lui, ngược lại còn tiến lên mà hỏi. Hoàng Thiên rốt cục là ai, tại sao có thể khiến cho lão không tiếc đối đầu với Khương Gia, thậm chí còn lạnh nhạt với cả nàng nữa.
Cố Sở nhìn nàng, sâu trong ánh mắt mặc dù loé lên tia không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn không hề có ý định nhượng bộ. Ánh mắt lão lấp lánh nhìn về phía Khương Nhược Doanh, rồi lại nhìn chín tên lão tổ khác, lão nói ra nhẹ nhàng mà cảm giác cứ như gằn lên từng chữ:
- Hắn là chủ nhân của ta… ngươi nói xem có đáng không?
Một lời của lão vang vang, không phải miễn cưỡng nói ra mà tràn đầy tự hào. Từng chữ lại như tiếng sấm oanh minh, khiến lòng người khiếp đảm. Một vị chí cường giả Quy Nguyên vậy mà lại cúi đầu xưng nô với một tên nhóc chưa đầy ba mươi, có ai tin được.
- Chủ… chủ nhân…
Không chỉ có Khương Nhược Doanh, mà tất cả chín vị lão tổ khác đều như bị sét đánh, bất khả tư nghị nhìn qua. Họ dù cho trí tưởng tượng có phong phú nhường nào, có suy đoán ra sao cũng không thể nào đoán ra được, Cố Sở lại là thủ hạ của Hoàng Thiên.
Bọn họ, phấn đấu cả đời để có thể đặt chân vào lĩnh vực ấy. Mà lúc này đây, ngay trước mặt bọn họ, một người đã bước vào lại có thể cúi đầu xưng kẻ khác làm chủ nhân. Đó vừa là không thể tin, cũng là đả kích đến doạ người.
- Được rồi Cố Sở, lui xuống đi.
Đúng lúc mà tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thông tin khổng lồ ấy, Hoàng Thiên rốt cục đứng dậy, gọi Cố Sở lui về sau.
- Vâng!
Chẳng khác nào một tên thủ hạ trung thành, Cố Sở không chút do dự nghe theo. Lui về phía sau Hoàng Thiên mà thủ hộ, ánh mắt lão vẫn một mực dõi theo đám lão tổ của Khương Gia, như thể chỉ cần bọn hắn có chút hành động gì quá mức lão sẽ lập tức giết lên vậy.
Chỉ một màn này thôi, rốt cục không còn ai dám nghi ngờ nữa. Mỗi một lời đều răm rắp nghe theo, từ hành động cho đến thái độ, từ cử chỉ cho tới ánh mắt, người ta đều không khó để nhìn ra được sự cung kính mà Cố Sở dành cho Hoàng Thiên.
Vị chí cường giả này, quả thực nhận thiếu niên này làm chủ.
- Tử Diệp tiền bối, chúng ta có thể tiếp tục.
Không còn ngồi ở ghế nữa, Hoàng Thiên trực tiếp đứng ở trên hư không, đối diện với mười vị lão tổ Khương Gia.
Vừa nãy Cố Sở ra tay, đương nhiên là được hắn ngầm cho phép. Đối với một số kẻ luôn tự cho mình là đúng, luôn cho mình vị trí cao hơn người khác, đôi khi ngươi không thể dùng biện pháp mềm mà phải dùng vũ lực. Không chấn nhiếp chúng một chút, chúng càng sẽ không coi ngươi ra gì.
Hắn muốn cuộc đàm phán này thành, đương nhiênkhông chỉ đơn giản là cho đối phương thứ mà họ cần, mà còn phải có được địa vị ngang bằng nữa. Chỉ khi ngang bằng, ngươi mới có tư cách đưa ra điều kiện.
Cũng vì nhìn ra được điểm này, cho nên vừa nãy hắn trước tiên để Cố Sở dùng sức mạnh chấn nhiếp, sau đó lại cho lão để lộ thân phận mình ra, bất ngờ đưa vị thế của bản thân trong cuộc đàm phán vọt lên ngang hàng với bọn họ, thậm chí còn có vài phần đè ép. Dẫu sao, hắn cũng là chủ nhân của một vị chí cường giả Quy Nguyên.
Mà khi hắn có được địa vị, cũng là lúc cuộc đàm phán này nên tiếp tục.
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt mà đã tới cuối ngày. Sau hơn mấy tiếng tiếp tục đàm phán, hai bên rốt cục đi tới thống nhất. Khương Gia đáp ứng cho Hoàng Thiên mượn nhờ sức mạnh của Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, với điều kiện là Hoàng Thiên phải giúp Khương Gia tạo ra hai người mang huyết mạch Khổng Tước thuần huyết.
Một người tiến hành ngay sau khi hắn trông thấy Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, và một người tiến hành khi hắn đi vào trọng địa.
Hai người này, còn có thể là ai khác ngoài hai cái siêu cấp thiên tài của Khương Gia, Khương Hồng và Khương Tiểu Lan.
Đàm phán thành, Hoàng Thiên ngay lập tức được mấy vị lão tổ tiếp dẫn ra ngoài, dường như là muốn lập tức tiến tới cấm địa. Khương Gia có thể không vội, nhưng Hoàng Thiên lại rất gấp. Thậm chí trong cuộc đời, chưa bao giờ hắn cảm giác bản thân mình vội vã đến thế.
Mười một năm rồi, hơn mười một năm kể từ thời điểm hắn chứng kiến Hàn Lâm vì cứu mình mà chết, bị người đoạn tay, bị người móc nội tạng. Nỗi đau đó, vẫn luôn đau đáu tận sâu trong tâm can này.
Hôm nay, chính là ngày hắn phục sinh huynh đệ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.