Chương 337: Huấn luyện tổ hình chiến đội
Đỉnh Kiên
10/06/2019
Nắng sớm tràn lên đỉnh núi, mang theo những cơn gió se se của ban mai
trườn qua vách đá, nhẹ nhàng thổi trôi đi những bọng mây mù trắng xoá.
Yên Tử hôm nay khác với mọi ngày, mặc cho bốn bề vẫn là một vùng đất hoang tàn, rêu phong phủ kín. Khác, không phải vì cảnh vật mà là vì nhân khí. Một luồng sức sống không biết tự đâu thổi vào vùng núi, khiến cho lòng người cháy lên những tầng hi vọng mới, mênh mang.
Đoàn người thức dậy từ rất sớm, được tiểu hoà thượng dẫn xuống một quảng trường lớn nằm ở phía đông sườn núi. Nhóm người trẻ tuổi sớm tập trung thành một nhóm năm người, sắc mặt kẻ nào cũng tràn đầy nét kiên định và chờ mong. Bởi vì hôm nay, Chân Không Ngã đích thân làm huấn luyện viên, giúp bọn hắn luyện tập chiến đấu thành một tổ hình chiến đội.
Cái gọi là tổ hình chiến đội, về bản chất chính là chiến đấu thành một đội, nhằm phối hợp phát huy tối đa chiến lực và khắc phục điểm yếu của từng người, khiến cho thực lực chỉnh thể của toàn đội trở nên cường hoá.
Tổ hình chiến đội xuất phát từ rất xa xưa, khi mà tổ tiên người dân Đại Việt còn sống trong thời săn bắt. Thời kỳ ấy đa phần thú tộc thiên sinh đều có thực lực mạnh mẽ, nhân loại muốn sinh tồn không còn cách nào ngoài việc đoàn kết lẫn nhau thành đoàn thể.
Thuở ban đầu, bọn hắn chỉ là những nhóm liên kết rời rạc và hỗn loạn, qua thời gian dần dần ma luyện thành những đoàn thể cường hoành. Thậm chí, có thể nói tiền thân của cả Đại Việt này chính là một tổ hình chiến đội, chiến đấu để sinh tồn.
Cũng vì lẽ đó, mà nét văn hoá tổ hình chiến đội còn lưu giữ cho tới tận bây giờ, trở thành hình thức chiến đấu chủ yếu của Đại Việt Thiên Kiêu chiến, so với cá nhân chiến càng quan trọng hơn một tầng.
Bởi vì phụ thuộc rất nhiều vào thành viên cấu thành, cho nên hình thái của tổ hình chiến đội cũng vô cùng đa dạng. Nhưng chiếu theo tỉ lệ, thì phổ biến nhất vẫn là ngũ hợp hội hình chiến, nghĩa là một tổ hình chiến đội có năm người.
Một công thủ, một trợ thủ, một sát thủ, một khống thủ và một hộ thủ. Đội hình của Trần Anh Thy khi đánh với Kiếm Ma, chính là một ví dụ điển hình.
- Phân công rõ ràng?
Ở giữa đám người, Chân Không Ngã dường như còn đang mơ màng tới cơn mơ hồi tối, chẳng thèm che miệng ngáp dài, oa oa mà hỏi.
Hàn Lâm có vẻ như đảm nhiệm vai trò đội trưởng, vội vàng tiến lên chắp tay với hắn, gật đầu mà nói:
- Vâng tiền bối… chúng ta sẵn sàng.
Chân Không Ngã nghe thế thì gật đầu, cũng chẳng nhấc lưng khỏi ghế, ánh mắt lướt qua một loạt năm người, lười biếng nói:
- Nếu đã vậy, liền bắt đầu đi thôi.
Thế rồi, hắn chẳng biết từ đâu lấy ra một cây nhang, bàn tay bốc cháy, vút một cái phi nó cắm vào vách tường đổ bên hông quảng trường.
- Trong một nén nhang, dùng hết toàn bộ lực lượng của các ngươi công kích về phía ta. Chỉ cần có thể khiến ta rời khỏi ghế này, liền coi như huấn luyện hoàn thành.
Nén nhang bắt đầu cháy xuống, Chân Không Ngã vỗ vỗ bàn tay, sau đó nhìn về phía nhóm người Hàn Lâm, gật đầu nói.
- Tiền bối, có quy tắc gì cụ thể không?
Hàn Lâm nghe một lời thì khẽ cau mày suy nghĩ, có chút chần chờ hỏi.
Hắn tuy rằng không biết tu vi cụ thể của Chân Không Ngã mạnh tới mức nào, nhưng thông qua cảm nhận của đám người Cao Vô Cầu nói lại, cũng mơ hồ biết được đôi phần.
Đó là sâu không thể dò, mạnh đến không thể nào đong đếm, thậm chí vượt xa cái gọi là Truyền Thuyết cường giả như lão Đà và hai đầu yêu tinh mà bọn hắn từng thấy trên sông Đà.
Đó cũng là lý do mà hắn hỏi đối phương về quy tắc, nếu không có gì ràng buộc rõ ràng, thì đừng nói là năm người bọn hắn, dù cả đám người Cao Vô Cầu có hợp lại cũng đừng hòng có cửa thắng.
- Quy tắc? Đương nhiên có, đó là ta chỉ được phép sử dụng cảnh giới Sinh Thần để đánh cùng các ngươi.
Cảnh giới Sinh Thần? Đám người trẻ sau khi nghe thì thoáng sững lại, sau đó ánh mắt nhìn về phía đối phương mang theo vài phần dị sắc.
Chân Không Ngã thật sự là một cường giả, thậm chí là mạnh nhất trong cuộc đời mà bọn hắn gặp phải. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc đối phương có thể một mình đánh ngang năm người bọn hắn trong cùng một cảnh giới.
Bọn hắn mặc dù đều là người trẻ, nhưng đặt trong thế tục cũng tuyệt đối là đỉnh cấp thiên tài, tu vi tự lâu đi tới đỉnh cao của cảnh giới Sinh Thần, tự nhiên sẽ có kiêu ngạo về thực lực của chính bản thân mình. Bọn hắn có thể thừa nhận một đánh một không là đối thủ của Chân Không Ngã, nhưng một đánh năm, lại chỉ là khiến đối phương rời khỏi ghế ngồi thì quá là xem thường người khác.
Điều này, quả thực là tối kị đối với cái gọi là thiên tài tuyệt thế.
- Tiền bối… ngươi chắc chắn?
Kiếm Ma so với bất kỳ người nào trong nhóm càng có lòng kiêu ngạo, cũng là người bị lời này ảnh hưởng lớn nhất, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Chân Không Ngã mà hỏi.
- Các ngươi còn một phần ba mươi thời gian.
Nhìn thái độ của mấy tên nhóc, Chân Không Ngã tựa hồ chẳng thèm để ý, chỉ nhàn nhạt cười sau đó chỉ về phía nén nhang đang ngày càng ngắn xuống.
- Vậy… xin đắc tội.
Lời còn chưa xong, đội hình của nhóm người đã biến hoá. Kiếm Ma chỉ lưu lại một đạo sóng âm, thân hình gần như tiêu thất khỏi không gian.
Chỉ nghe vút một tiếng lạnh gáy, một kiếm mang theo ma khí nồng nặc từ đằng sau áp sát, thẳng tay chém vào vùng cổ của Chân Không Ngã.
Chỉ là kiếm nhanh, nhưng người còn nhanh gấp bội. Chân Không Ngã gần như trong một tíc tắc nghiêng đầu tránh khỏi, cũng chẳng thèm quay đầu đối chiến, bàn tay vung ngược vỗ ra một chưởng chói loà.
Phật khí như sóng lớn thuở hồng hoang, tốc độ viễn siêu âm sắc, sau cú vỗ là liên tiếp quyền đầu, khiến cho một kẻ cường đại như Kiếm Ma cũng không dám trực diện giao tranh, ăn ngay một chưởng vào hông, không thể không thối lui ra ngoài.
- Vút… u… phanh…
Vốn là muốn triệt để phế đi Kiếm Ma, nhưng công kích tiếp theo của Chân Không Ngã lại bất lực rơi vào khoảng không. Lúc này hắn mới giật mình phát hiện, không gian xung quanh không biết tự lúc nào xuất hiện tầng tầng ảo cảnh, nổi lên vô tận quỷ khí che mờ tròng mắt.
Mà Kiếm Ma, cũng chính là nhờ vào ảo cảnh và quỷ khí lẫn đi, che giấu khí tức khiến hắn không thể nào truy sát.
Bên ngoài không gian quỷ khí, Tử Thanh dưới sự bảo hộ của Cố Anh toàn lực thi triển là Lệ Quỷ Mê Ảnh vực, vừa để vây khốn Chân Không Ngã, vừa tạo lợi thế cho những người khác trong đội hình.
- Có chút ý tứ.
Cảm nhận trận thế này, dù là Chân Không Ngã cũng thoáng nổi lên hài lòng, khẽ gật đầu mà nói.
- Phật Nộ Đồ Thiên – Hư Vô Việt Hành ấn.
Chỉ là trong lúc mà hắn còn đang tán thán, âm thanh của tiểu hoà thượng bỗng nhiên vang lên trong đầu.
Chỉ thấy trên bầu trời, quỷ khí bỗng nhiên tách ra thành một con mắt Quỷ khổng lồ. Sâu trong đồng tử, một tia sáng màu vàng không ngừng bành trướng, hiển hiện ra một cái bàn tay rực rỡ.
Một môn Phật Nộ Đồ Thiên này, Chân Không Ngã mặc dù sớm luyện đến ba mươi sáu tầng, thậm chí đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, nhưng càng vì thế mà chẳng dám xem thường uy lực của nó.
Chỉ thấy hắn hơi ngửa mặt lên trời, bàn tay kết thành Vô Uý thủ, tay trái dựng thẳng hướng ngoài, tay phải ngang tim ngưng tụ phật khí khổng lồ, sau đó phá chưởng lên không.
- Ha ha! Dâm tặc ngươi đã bị lừa, mau mau nộp mạng.
Chỉ là chưởng ấn của hắn còn chưa đánh vào quỷ nhãn, bên cạnh đã chợt vang lên tiếng cười đắc ý của đồ đệ mình.
Mang theo một bộ dáng bất ngờ, hắn quay mặt nhìn bên hông không biết tự lúc nào cuồn cuộn lôi vân. Sát na sau đó tiểu hoà thượng như là một vị phật đà vụt ra từ trong quỷ khí, kéo theo phía sau là một chưởng ấn kinh thiên động địa đánh về.
- Ranh con…
Bị đồ đệ nói mình là dâm tặc, vị Thần Thoại cường giả này thiếu chút nữa cười phun ra ngoài, nhưng cũng là tức đến xạm mặt mà quát to.
Thế rồi đúng vào lúc thằng nhóc đang đắc ý nhất, hắn bỗng nhiên động người. Bàn tay trái vốn ban đầu chẳng có chút năng lượng này lúc này đột nhiên bộc phá, chớp mắt hấp thu gần như toàn bộ sức mạnh của bàn tay phải, hướng về phía công kích của tiểu hoà thượng mà đánh qua.
- Chết cha rồi…
Đại ấn đàn áp mà qua, so với Hư Vô Việt Hành ấn của thằng nhóc thì chẳng khác nào bàn tay của người trưởng thành với bàn tay của nhóc con mới đẻ. Tên nhóc lúc này mới phát hiện ra bản thân mình mới là người bị hố, miệng vừa chửi bậy vừa cong đít chạy quay về màn quỷ khí.
- Phốc…
Nó rất nhanh, nhưng thầy của nó còn nhanh hơn gấp bội. Chưởng ấn khổng lồ trong quá trình vọt tới lại biến hoá hình thái, đem cái mông nó tét một cái đau điếng người, thân thể lộn cổ lăn lông lốc trong màn sương quỷ khí.
Chỉ là vẫn hệt như lần trước, khi mà Chân Không Ngã muốn truy sát tên nhóc, Lệ Quỷ Mê Ảnh vực lại lần nữa biến thiên, khiến cho hắn hoàn toàn mất dấu.
- Ha ha… mấy con chuột nhắt!
Hai lần truy sát không thành, nhưng Chân Không Ngã lại chẳng có chút tức giận nào, mà chỉ lắc đầu ha ha cười.
Yên Tử hôm nay khác với mọi ngày, mặc cho bốn bề vẫn là một vùng đất hoang tàn, rêu phong phủ kín. Khác, không phải vì cảnh vật mà là vì nhân khí. Một luồng sức sống không biết tự đâu thổi vào vùng núi, khiến cho lòng người cháy lên những tầng hi vọng mới, mênh mang.
Đoàn người thức dậy từ rất sớm, được tiểu hoà thượng dẫn xuống một quảng trường lớn nằm ở phía đông sườn núi. Nhóm người trẻ tuổi sớm tập trung thành một nhóm năm người, sắc mặt kẻ nào cũng tràn đầy nét kiên định và chờ mong. Bởi vì hôm nay, Chân Không Ngã đích thân làm huấn luyện viên, giúp bọn hắn luyện tập chiến đấu thành một tổ hình chiến đội.
Cái gọi là tổ hình chiến đội, về bản chất chính là chiến đấu thành một đội, nhằm phối hợp phát huy tối đa chiến lực và khắc phục điểm yếu của từng người, khiến cho thực lực chỉnh thể của toàn đội trở nên cường hoá.
Tổ hình chiến đội xuất phát từ rất xa xưa, khi mà tổ tiên người dân Đại Việt còn sống trong thời săn bắt. Thời kỳ ấy đa phần thú tộc thiên sinh đều có thực lực mạnh mẽ, nhân loại muốn sinh tồn không còn cách nào ngoài việc đoàn kết lẫn nhau thành đoàn thể.
Thuở ban đầu, bọn hắn chỉ là những nhóm liên kết rời rạc và hỗn loạn, qua thời gian dần dần ma luyện thành những đoàn thể cường hoành. Thậm chí, có thể nói tiền thân của cả Đại Việt này chính là một tổ hình chiến đội, chiến đấu để sinh tồn.
Cũng vì lẽ đó, mà nét văn hoá tổ hình chiến đội còn lưu giữ cho tới tận bây giờ, trở thành hình thức chiến đấu chủ yếu của Đại Việt Thiên Kiêu chiến, so với cá nhân chiến càng quan trọng hơn một tầng.
Bởi vì phụ thuộc rất nhiều vào thành viên cấu thành, cho nên hình thái của tổ hình chiến đội cũng vô cùng đa dạng. Nhưng chiếu theo tỉ lệ, thì phổ biến nhất vẫn là ngũ hợp hội hình chiến, nghĩa là một tổ hình chiến đội có năm người.
Một công thủ, một trợ thủ, một sát thủ, một khống thủ và một hộ thủ. Đội hình của Trần Anh Thy khi đánh với Kiếm Ma, chính là một ví dụ điển hình.
- Phân công rõ ràng?
Ở giữa đám người, Chân Không Ngã dường như còn đang mơ màng tới cơn mơ hồi tối, chẳng thèm che miệng ngáp dài, oa oa mà hỏi.
Hàn Lâm có vẻ như đảm nhiệm vai trò đội trưởng, vội vàng tiến lên chắp tay với hắn, gật đầu mà nói:
- Vâng tiền bối… chúng ta sẵn sàng.
Chân Không Ngã nghe thế thì gật đầu, cũng chẳng nhấc lưng khỏi ghế, ánh mắt lướt qua một loạt năm người, lười biếng nói:
- Nếu đã vậy, liền bắt đầu đi thôi.
Thế rồi, hắn chẳng biết từ đâu lấy ra một cây nhang, bàn tay bốc cháy, vút một cái phi nó cắm vào vách tường đổ bên hông quảng trường.
- Trong một nén nhang, dùng hết toàn bộ lực lượng của các ngươi công kích về phía ta. Chỉ cần có thể khiến ta rời khỏi ghế này, liền coi như huấn luyện hoàn thành.
Nén nhang bắt đầu cháy xuống, Chân Không Ngã vỗ vỗ bàn tay, sau đó nhìn về phía nhóm người Hàn Lâm, gật đầu nói.
- Tiền bối, có quy tắc gì cụ thể không?
Hàn Lâm nghe một lời thì khẽ cau mày suy nghĩ, có chút chần chờ hỏi.
Hắn tuy rằng không biết tu vi cụ thể của Chân Không Ngã mạnh tới mức nào, nhưng thông qua cảm nhận của đám người Cao Vô Cầu nói lại, cũng mơ hồ biết được đôi phần.
Đó là sâu không thể dò, mạnh đến không thể nào đong đếm, thậm chí vượt xa cái gọi là Truyền Thuyết cường giả như lão Đà và hai đầu yêu tinh mà bọn hắn từng thấy trên sông Đà.
Đó cũng là lý do mà hắn hỏi đối phương về quy tắc, nếu không có gì ràng buộc rõ ràng, thì đừng nói là năm người bọn hắn, dù cả đám người Cao Vô Cầu có hợp lại cũng đừng hòng có cửa thắng.
- Quy tắc? Đương nhiên có, đó là ta chỉ được phép sử dụng cảnh giới Sinh Thần để đánh cùng các ngươi.
Cảnh giới Sinh Thần? Đám người trẻ sau khi nghe thì thoáng sững lại, sau đó ánh mắt nhìn về phía đối phương mang theo vài phần dị sắc.
Chân Không Ngã thật sự là một cường giả, thậm chí là mạnh nhất trong cuộc đời mà bọn hắn gặp phải. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc đối phương có thể một mình đánh ngang năm người bọn hắn trong cùng một cảnh giới.
Bọn hắn mặc dù đều là người trẻ, nhưng đặt trong thế tục cũng tuyệt đối là đỉnh cấp thiên tài, tu vi tự lâu đi tới đỉnh cao của cảnh giới Sinh Thần, tự nhiên sẽ có kiêu ngạo về thực lực của chính bản thân mình. Bọn hắn có thể thừa nhận một đánh một không là đối thủ của Chân Không Ngã, nhưng một đánh năm, lại chỉ là khiến đối phương rời khỏi ghế ngồi thì quá là xem thường người khác.
Điều này, quả thực là tối kị đối với cái gọi là thiên tài tuyệt thế.
- Tiền bối… ngươi chắc chắn?
Kiếm Ma so với bất kỳ người nào trong nhóm càng có lòng kiêu ngạo, cũng là người bị lời này ảnh hưởng lớn nhất, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Chân Không Ngã mà hỏi.
- Các ngươi còn một phần ba mươi thời gian.
Nhìn thái độ của mấy tên nhóc, Chân Không Ngã tựa hồ chẳng thèm để ý, chỉ nhàn nhạt cười sau đó chỉ về phía nén nhang đang ngày càng ngắn xuống.
- Vậy… xin đắc tội.
Lời còn chưa xong, đội hình của nhóm người đã biến hoá. Kiếm Ma chỉ lưu lại một đạo sóng âm, thân hình gần như tiêu thất khỏi không gian.
Chỉ nghe vút một tiếng lạnh gáy, một kiếm mang theo ma khí nồng nặc từ đằng sau áp sát, thẳng tay chém vào vùng cổ của Chân Không Ngã.
Chỉ là kiếm nhanh, nhưng người còn nhanh gấp bội. Chân Không Ngã gần như trong một tíc tắc nghiêng đầu tránh khỏi, cũng chẳng thèm quay đầu đối chiến, bàn tay vung ngược vỗ ra một chưởng chói loà.
Phật khí như sóng lớn thuở hồng hoang, tốc độ viễn siêu âm sắc, sau cú vỗ là liên tiếp quyền đầu, khiến cho một kẻ cường đại như Kiếm Ma cũng không dám trực diện giao tranh, ăn ngay một chưởng vào hông, không thể không thối lui ra ngoài.
- Vút… u… phanh…
Vốn là muốn triệt để phế đi Kiếm Ma, nhưng công kích tiếp theo của Chân Không Ngã lại bất lực rơi vào khoảng không. Lúc này hắn mới giật mình phát hiện, không gian xung quanh không biết tự lúc nào xuất hiện tầng tầng ảo cảnh, nổi lên vô tận quỷ khí che mờ tròng mắt.
Mà Kiếm Ma, cũng chính là nhờ vào ảo cảnh và quỷ khí lẫn đi, che giấu khí tức khiến hắn không thể nào truy sát.
Bên ngoài không gian quỷ khí, Tử Thanh dưới sự bảo hộ của Cố Anh toàn lực thi triển là Lệ Quỷ Mê Ảnh vực, vừa để vây khốn Chân Không Ngã, vừa tạo lợi thế cho những người khác trong đội hình.
- Có chút ý tứ.
Cảm nhận trận thế này, dù là Chân Không Ngã cũng thoáng nổi lên hài lòng, khẽ gật đầu mà nói.
- Phật Nộ Đồ Thiên – Hư Vô Việt Hành ấn.
Chỉ là trong lúc mà hắn còn đang tán thán, âm thanh của tiểu hoà thượng bỗng nhiên vang lên trong đầu.
Chỉ thấy trên bầu trời, quỷ khí bỗng nhiên tách ra thành một con mắt Quỷ khổng lồ. Sâu trong đồng tử, một tia sáng màu vàng không ngừng bành trướng, hiển hiện ra một cái bàn tay rực rỡ.
Một môn Phật Nộ Đồ Thiên này, Chân Không Ngã mặc dù sớm luyện đến ba mươi sáu tầng, thậm chí đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, nhưng càng vì thế mà chẳng dám xem thường uy lực của nó.
Chỉ thấy hắn hơi ngửa mặt lên trời, bàn tay kết thành Vô Uý thủ, tay trái dựng thẳng hướng ngoài, tay phải ngang tim ngưng tụ phật khí khổng lồ, sau đó phá chưởng lên không.
- Ha ha! Dâm tặc ngươi đã bị lừa, mau mau nộp mạng.
Chỉ là chưởng ấn của hắn còn chưa đánh vào quỷ nhãn, bên cạnh đã chợt vang lên tiếng cười đắc ý của đồ đệ mình.
Mang theo một bộ dáng bất ngờ, hắn quay mặt nhìn bên hông không biết tự lúc nào cuồn cuộn lôi vân. Sát na sau đó tiểu hoà thượng như là một vị phật đà vụt ra từ trong quỷ khí, kéo theo phía sau là một chưởng ấn kinh thiên động địa đánh về.
- Ranh con…
Bị đồ đệ nói mình là dâm tặc, vị Thần Thoại cường giả này thiếu chút nữa cười phun ra ngoài, nhưng cũng là tức đến xạm mặt mà quát to.
Thế rồi đúng vào lúc thằng nhóc đang đắc ý nhất, hắn bỗng nhiên động người. Bàn tay trái vốn ban đầu chẳng có chút năng lượng này lúc này đột nhiên bộc phá, chớp mắt hấp thu gần như toàn bộ sức mạnh của bàn tay phải, hướng về phía công kích của tiểu hoà thượng mà đánh qua.
- Chết cha rồi…
Đại ấn đàn áp mà qua, so với Hư Vô Việt Hành ấn của thằng nhóc thì chẳng khác nào bàn tay của người trưởng thành với bàn tay của nhóc con mới đẻ. Tên nhóc lúc này mới phát hiện ra bản thân mình mới là người bị hố, miệng vừa chửi bậy vừa cong đít chạy quay về màn quỷ khí.
- Phốc…
Nó rất nhanh, nhưng thầy của nó còn nhanh hơn gấp bội. Chưởng ấn khổng lồ trong quá trình vọt tới lại biến hoá hình thái, đem cái mông nó tét một cái đau điếng người, thân thể lộn cổ lăn lông lốc trong màn sương quỷ khí.
Chỉ là vẫn hệt như lần trước, khi mà Chân Không Ngã muốn truy sát tên nhóc, Lệ Quỷ Mê Ảnh vực lại lần nữa biến thiên, khiến cho hắn hoàn toàn mất dấu.
- Ha ha… mấy con chuột nhắt!
Hai lần truy sát không thành, nhưng Chân Không Ngã lại chẳng có chút tức giận nào, mà chỉ lắc đầu ha ha cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.