Chương 275: Huynh đệ
Đỉnh Kiên
20/08/2018
Hồi ức!
Đó là những ngày cuối năm, trời đông lạnh giá. Thiên địa lúc này như được bọc bởi hơi sương, se se đến nao lòng. Trước cửa một cái quán rượu xa hoa, khách nhân nườm nượp ra vào. Quán rượu này cao tới bốn lầu, toạ giữa khu phố phồn hoa nhất của thành Đại La, hiển nhiên chi phí rất doạ người.
Một tên thiếu niên cao gầy có phần chất phác đứng chết trân tại đó, ánh mắt nhìn vào trong như đang do dự điều gì. Nhìn cung cách ăn mặc của hắn đơn giản, thậm chí có phần hơi quê mùa liền có thể thấy hắn cũng không phải người khá giả gì, muốn tiến vào nơi xa hoa thế này để tiêu phí, do dự cũng là điều dễ hiểu.
Cứ thế đắn đo cả nửa ngày, cuối cùng chẳng hiểu có điều gì thúc đẩy mà ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên quyết tâm đến lạ, cắn răng đi vào.
Đập ngay vào mắt hắn là một sảnh đợi xa hoa, có nền đá cẩm thạch bóng loáng, có dạ minh châu óng ánh hào quang, còn có cả tranh treo tường phú quý. Dường như là lần đầu tiên tiếp xúc với địa phương như vậy, ánh mắt hắn không khỏi dại ra vài giây. Nhìn đại sảnh, rồi lại nhìn chính bản thân mình, trong lòng hắn không tự chủ xuất hiện một cỗ cảm giác vô danh.
Tự ti tràn ngập trong tâm trí nhất thời khiến hắn lùi bước về sau. Thoáng nhìn qua đôi chân của mình, nhìn lấy đôi giày vải chắp vá, lòng hắn càng thêm bất an, vì hắn đã làm bẩn thảm đỏ.
- Khách nhân tôn quý, chào mừng ngài quang lâm quán rượu Tuý Thanh.
Bất chợt, tiếng chào của nhân viên phục vụ khiến hắn giật nảy cả mình, ú ớ không nói nên lời.
Thái độ của hắn đương nhiên sẽ khiến người nhân viên phục vụ này khó hiểu, cho tới khi nhìn lại một hồi thì y mới hiểu ra, sâu trong ánh mắt loé lên dị sắc.
Thân là nhân viên phục vụ, y đương nhiên phải được giáo dục rất kỹ trước khi đi ra tiếp đãi khách nhân, một trong những điều tối kỵ nhất chính là xem thường quan khách. Chẳng qua, tên thiếu niên trước mặt này ăn mặc quá bần hàn, thật sự không thể nào nhiệt tình cho nổi.
Theo y thấy, người này hẳn là một tên nhà quê, tiền sinh hoạt chỉ sợ còn không đủ trang trải, há lại có tiền tiêu phí tại tửu lâu xa hoa này. Một chút ăn xong không có tiền trả, sợ còn ảnh hưởng tới công việc của y đây. Chẳng qua, người tới dù sao cũng là khách nhân, y dù gan lớn cũng không dám quá đáng, chỉ có thể lãnh đạm hỏi qua mấy lần, sau đó lững thững dẫn người tiến tới lầu hai.
- Ngươi tuỳ tiện chọn một cái bàn, ngay lập tức sẽ có nhân viên phục vụ tới hầu ngươi chọn món.
Vừa bước hết cầu thang, y liền chỉ đại một phương hướng mà nói ra, sau đó quay người đi xuống lầu.
Bị bỏ lại một mình, tên thiếu niên ngược lại không chút bất mãn, chỉ có ngây ngô mà nhìn. Hiện tại giờ đã quá trưa, khách nhân gần như phủ kín hết tất cả các khuôn viên bàn ăn. Tên phục vụ nói hắn tự mình chọn bàn, chẳng khác nào làm khó.
“Hừ, muốn trúng tuyển vào Học Viện Hoàng Gia đâu có dễ, nếu như không có thiên phú trác tuyệt thì cũng phải có quan hệ kinh người. Các ngươi nhìn qua chỉ là đám nhà nông nghèo đói, đời này cũng đừng hòng bước vào được nửa bước”
Vốn là có ý thối lui, nhưng khi nhớ lại câu nói trào phúng của tên gác cổng thành, hắn lại trở nên do dự không quyết.
Đúng thế, hắn vốn chỉ là một tên nhóc nghèo ở quê mới lên, thậm chí để có chi phí cho chuyến đi lần này, cha mẹ hắn đã phải chạy đi vay mượn khắp xóm làng mới có.
Còn vì sao hắn muốn tới Đại La thành ư, đương nhiên vì muốn thay đổi cuộc đời, để cho cha mẹ có một cuộc sống no đủ và ấm cúng. Hắn còn nhỏ, nhưng đã hiểu được thế gian này cường giả vi tôn, chỉ có được sức mạnh mới có thể làm những gì mình muốn. Hắn vượt qua mấy tháng đường dài, lẻ loi cô độc chạy tới nơi đất khách quê người, chính vì muốn đi vào Học Viện Hoàng Gia cầu tài học đạo, muốn trở thành tiên nhân.
Chẳng qua, ước vọng là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác. Mãi cho tới khi tới nơi này, hắn mới phát hiện ra chút thiên phú kia của hắn chẳng là gì so với người ta. Rồi hắn bắt đầu lo sợ, lo rằng bản thân sẽ không vượt qua được khảo thí. Ước mơ sụp đổ, cuộc đời sẽ ra sao, mẹ cha mong mỏi, cuộc đời còn lại sẽ thế nào. Hắn hoàn toàn không thể nghĩ tới.
Cuối cùng, khi ngẫm tới lời nói của tên gác thành hôm nao, hắn chợt như cháy lên vài tia hi vọng. Tuy rằng hắn biết rất mong manh, nhưng lại không thể nào buông bỏ. Đó cũng là lý do mà hôm nay hắn dám bước tới địa phương xa hoa này, hắn muốn kiếm tìm quan hệ.
Hắn ngây thơ, thật thà, và ngốc đến đáng thương.
Theo dòng suy nghĩ, đôi chân hắn cứ thế nhẹ đưa về phía trước, dọc theo những bàn ăn sang trọng đông đúc người ngồi, ánh mắt quan sát không bỏ một ai. Đôi mắt đó, vừa có khát khao thèm muốn, cũng có hâm mộ và chờ mong, mong rằng có ai đó tốt bụng sẽ kết bạn và giúp đỡ kẻ tha hương này.
Hắn bước đều, đôi lần hơi khẽ khựng lại gần bàn nào đó mà hắn có cảm giác thân thiện, nhưng khoé miệng chỉ có thể hơi nhếch lên mà chẳng nói nên lời. Có lẽ, hắn thật sự không phù hợp với những chuyện xã giao này.
Bất chợt trong một phút giây, ánh mắt hắn dừng tại một bàn ăn nơi cửa sổ, đúng hơn là nhìn về tên thiếu niên đang ngồi tại đó. Một thân trường bào màu lam chẳng hề hợp với tuổi tác, gương mặt thanh tú sáng sủa nhưng cũng không tính là nổi bật, duy chỉ có đôi mắt là khác biệt hoàn toàn, rất sắc bén và tràn đầy ngạo ý.
Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy người này, tim hắn thoáng chốc đập nhanh hơn, trong nội tâm nhẹ truyền đến từng trận cảm giác thân thuộc. Tựa như cảm xúc của hai người bạn xa cách lâu năm trong giây phút tương phùng. Bọn hắn, tựa như đã quen từ lâu.
- Vị huynh đệ này, ta có thể ngồi cùng được không?
Thế rồi chẳng biết tự đâu ra động lực, hắn chuyển mình đi tới bàn ăn, có chút rụt rè mở lời. Cánh tay thô ráp và chai sạn ngần ngại đưa ra, tròng mắt loé lên tia chân thành, thật thà và chất phác.
Hắn không biết được rằng, kể từ giây phút hắn quyết định bước đi, số mệnh của hắn đã không còn như trước.
Hắn cũng không biết được rằng, kể từ giờ khắc mở lời ấy, hắn đã có được người anh em mà cả cuộc đời sau này gắn bó. Để rồi, có một ngày hắn vì đối phương mà thề diệt tan Thiên Đạo, vì đối phương mà không màng hiểm nguy, vì đối phương mà gọi lên hai từ - huynh đệ.
Hắn là Hàn Lâm.
Huynh đệ hắn tên gọi – Hoàng Thiên.
…
Cấm địa Khương Gia, huyền khí lượn lờ.
Đây là một vùng không gian rộng lớn, lớn đến bao nhiêu cũng không thể nào xác định. Nhiệt độ rất cao, tới mức như muốn đem cả hư không này đều nung chảy. Cuồn cuộn nhiệt khí bốc lên vô hình, khiến không gian vặn vẹo liên hồi.
Mà tại giữa phiến tinh không vô ngần ấy, trôi nổi một phiến đảo khổng lồ. Đảo đá nhìn qua rộng không kém trăm dặm, rủ xuống vô tận sương mù huyết sắc, không thể nào nhìn rõ bên trong.
Một tên thanh niên trẻ tuổi đứng tại trung tâm toà đảo, lẳng lặng không nói một lời.
Trước mặt hắn trôi nổi một hòn đá màu đen bóng, ánh lên trận trận bảo quang. Mới nhìn qua, nó thật sự không có gì là đặc biệt, thậm chí tuỳ tiện nhặt lên một viên dạ minh châu, quang thạch cũng có thể đẹp và huyền bí hơn nó vạn lần.
Nhưng một khi lai lịch của nó bị tiết lộ đi ra, tuyệt đối có thể gây nên sóng gió bạo động trên toàn thế giới, thậm chí có thể kéo theo tám phần thế lực đổ tới chém giết mà tranh giành. Bởi nó chính là món đồ siêu cấp tiên thiên, Cố Tinh Cực Đạo Thạch.
Còn người thanh niên kia, có thể là ai khác ngoài Hoàng Thiên đây.
Hai tuần trước, sau khi hắn chứng kiến được Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, liền sử dụng Cố Tinh Cực Đạo thạch cải tạo huyết mạch cho Khương Hồng. Khương Gia sau khi kiểm tra kết quả liền vui mừng đến điên rồi, ngay lập tức cho hắn tiến nhập tới vùng cấm địa này, đồng thời cử Khương Tiểu Lan đi theo để hắn hoàn thành hiệp ước.
Thời gian qua đi, hôm nay đã là ngày thứ chín hắn tiến vào nơi đây.
Cố Tinh Cực Đạo Thạch lặng lẽ phiêu phù, dưới sự thúc dục của hắn mà chậm rãi phun ra vô số tinh điểm, theo nhau ngưng thành lốc xoáy nhỏ mà tiến nhập vào chiếc kén bạc dưới chân. Tràng cảnh này cực kỳ quen thuộc, chẳng khác gì quá trình cường hoá Linh căn và huyết mạch mà năm đó hắn tiến hành với Hàn Lâm.
Nếu có khác, thì khác ở chỗ người trong kén không phải Hàn Lâm mà là Khương Tiểu Lan.
- Rốt cục xong rồi.
Không biết bao lâu sau, khi mà chiếc kén bạc đã hấp thu no đủ tinh hoa của Cố Tinh Cực Đạo thạch, Hoàng Thiên bỗng nhiên mở lời.
Hắn từ đầu tới cuối chẳng hề nhìn tới kén bạc, mà cứ đăm đăm về phía Cố Tinh Cực Đạo thạch, ánh mắt không hề che giấu sự kích động vô cùng, thậm chí đôi tay đã có chút run rẩy.
Vội vàng đem kén bạc đẩy qua một bên khác, hắn hít vào mấy hơi thật dài, gắng để cho bản thân mình thật bình tĩnh nhất có thể. Tới hơn nửa ngày sau, hắn mới dám động thủ.
Khí thế Sinh Thần nương theo cử động hắn mà phát ra, khủng bố ngợp trời. Thậm chí so với lần tại trước cửa Cố Gia càng thêm mạnh mẽ, làm cho toàn bộ đảo lớn đều phải run lên, tựa hồ muốn sụp mất. Hòn đảo hơn trăm dặm, lúc này đây chỉ vì khí thế của một người mà trùng hẳn xuống, rất doạ người.
Ánh mắt của Hoàng Thiên lúc này rất nghiêm túc, nhiều hơn là sự quyết đoán. Chỉ thấy hắn bỗng hướng về phía kén bạc xa xa mà đánh ra pháp quyết, vậy mà cưỡng ép rút ra bảy giọt tinh huyết đỏ tươi rực rỡ.
Sinh cơ hừng hực doạ người, bảy giọt máu này vừa ra đã xuất hiện sự phản kháng kịch liệt, như có như không phát ra tiếng Khổng Tước oanh trời. Dù cho cường đại như Hoàng Thiên, lúc này đây cũng bị dư chấn làm cho đẩy lùi, suýt chút nữa bị thương.
- Hừ!
Biến cố mặc dù bất ngờ, nhưng cũng không khiến cho Hoàng Thiên ngạc nhiên chút nào. Ánh mắt hắn thoáng lạnh đi, âm trầm hừ một tiếng. Tam Cực lĩnh vực thoáng chốc được hắn phát ra, nhất thời khiến cho bảy giọt máu kia đông cứng, không thể kháng cự chút nào.
- Có thể trở thành vật dẫn phục sinh huynh đệ của ta, các ngươi nên cảm thấy tự hào.
Lời nói không hề cho phép kháng cự, bảy giọt máu kia dường như có linh tính, nhất tề run rẩy lên tựa hồ giận giữ. Chỉ là mặc cho chúng có phản kháng thế nào cũng không thể thoát được. Chỉ có thể chầm chậm bay về vị trí của Cố Tinh Cực Đạo Thạch.
Như là cảm nhận được tinh huyết đang xâm lấn, Cố Tinh Cực Đạo thạch bỗng nhiên trở nên bạo động, ý muốn phản kháng lại bảy giọt tinh huyết này.
- Hợp!
Hoàng Thiên làm sao có thể để chuyện này diễn ra, chỉ thấy hắn gầm lên động trời, sức mạnh của Sinh Thần cảnh giới gần như được đẩy đến mức tận cùng, đem chúng cưỡng ép dung nhập vào nhau. Tam Cực lĩnh vực phong thiên trấn địa, sức mạnh cuồn cuộn đâm thẳng lên cao thiên, suýt chút nữa khiến toà cấm địa này nổ làm hai nửa.
Cuối cùng, chỉ nghe phốc phốc liên tục. Bảy giọt tinh huyết lần lượt hoà tan trên bề mặt của Cố Tinh Cực Đạo thạch, nhất thời khiến bề mặt màu đen chớp mắt biến thành màu đỏ máu.
Đó là những ngày cuối năm, trời đông lạnh giá. Thiên địa lúc này như được bọc bởi hơi sương, se se đến nao lòng. Trước cửa một cái quán rượu xa hoa, khách nhân nườm nượp ra vào. Quán rượu này cao tới bốn lầu, toạ giữa khu phố phồn hoa nhất của thành Đại La, hiển nhiên chi phí rất doạ người.
Một tên thiếu niên cao gầy có phần chất phác đứng chết trân tại đó, ánh mắt nhìn vào trong như đang do dự điều gì. Nhìn cung cách ăn mặc của hắn đơn giản, thậm chí có phần hơi quê mùa liền có thể thấy hắn cũng không phải người khá giả gì, muốn tiến vào nơi xa hoa thế này để tiêu phí, do dự cũng là điều dễ hiểu.
Cứ thế đắn đo cả nửa ngày, cuối cùng chẳng hiểu có điều gì thúc đẩy mà ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên quyết tâm đến lạ, cắn răng đi vào.
Đập ngay vào mắt hắn là một sảnh đợi xa hoa, có nền đá cẩm thạch bóng loáng, có dạ minh châu óng ánh hào quang, còn có cả tranh treo tường phú quý. Dường như là lần đầu tiên tiếp xúc với địa phương như vậy, ánh mắt hắn không khỏi dại ra vài giây. Nhìn đại sảnh, rồi lại nhìn chính bản thân mình, trong lòng hắn không tự chủ xuất hiện một cỗ cảm giác vô danh.
Tự ti tràn ngập trong tâm trí nhất thời khiến hắn lùi bước về sau. Thoáng nhìn qua đôi chân của mình, nhìn lấy đôi giày vải chắp vá, lòng hắn càng thêm bất an, vì hắn đã làm bẩn thảm đỏ.
- Khách nhân tôn quý, chào mừng ngài quang lâm quán rượu Tuý Thanh.
Bất chợt, tiếng chào của nhân viên phục vụ khiến hắn giật nảy cả mình, ú ớ không nói nên lời.
Thái độ của hắn đương nhiên sẽ khiến người nhân viên phục vụ này khó hiểu, cho tới khi nhìn lại một hồi thì y mới hiểu ra, sâu trong ánh mắt loé lên dị sắc.
Thân là nhân viên phục vụ, y đương nhiên phải được giáo dục rất kỹ trước khi đi ra tiếp đãi khách nhân, một trong những điều tối kỵ nhất chính là xem thường quan khách. Chẳng qua, tên thiếu niên trước mặt này ăn mặc quá bần hàn, thật sự không thể nào nhiệt tình cho nổi.
Theo y thấy, người này hẳn là một tên nhà quê, tiền sinh hoạt chỉ sợ còn không đủ trang trải, há lại có tiền tiêu phí tại tửu lâu xa hoa này. Một chút ăn xong không có tiền trả, sợ còn ảnh hưởng tới công việc của y đây. Chẳng qua, người tới dù sao cũng là khách nhân, y dù gan lớn cũng không dám quá đáng, chỉ có thể lãnh đạm hỏi qua mấy lần, sau đó lững thững dẫn người tiến tới lầu hai.
- Ngươi tuỳ tiện chọn một cái bàn, ngay lập tức sẽ có nhân viên phục vụ tới hầu ngươi chọn món.
Vừa bước hết cầu thang, y liền chỉ đại một phương hướng mà nói ra, sau đó quay người đi xuống lầu.
Bị bỏ lại một mình, tên thiếu niên ngược lại không chút bất mãn, chỉ có ngây ngô mà nhìn. Hiện tại giờ đã quá trưa, khách nhân gần như phủ kín hết tất cả các khuôn viên bàn ăn. Tên phục vụ nói hắn tự mình chọn bàn, chẳng khác nào làm khó.
“Hừ, muốn trúng tuyển vào Học Viện Hoàng Gia đâu có dễ, nếu như không có thiên phú trác tuyệt thì cũng phải có quan hệ kinh người. Các ngươi nhìn qua chỉ là đám nhà nông nghèo đói, đời này cũng đừng hòng bước vào được nửa bước”
Vốn là có ý thối lui, nhưng khi nhớ lại câu nói trào phúng của tên gác cổng thành, hắn lại trở nên do dự không quyết.
Đúng thế, hắn vốn chỉ là một tên nhóc nghèo ở quê mới lên, thậm chí để có chi phí cho chuyến đi lần này, cha mẹ hắn đã phải chạy đi vay mượn khắp xóm làng mới có.
Còn vì sao hắn muốn tới Đại La thành ư, đương nhiên vì muốn thay đổi cuộc đời, để cho cha mẹ có một cuộc sống no đủ và ấm cúng. Hắn còn nhỏ, nhưng đã hiểu được thế gian này cường giả vi tôn, chỉ có được sức mạnh mới có thể làm những gì mình muốn. Hắn vượt qua mấy tháng đường dài, lẻ loi cô độc chạy tới nơi đất khách quê người, chính vì muốn đi vào Học Viện Hoàng Gia cầu tài học đạo, muốn trở thành tiên nhân.
Chẳng qua, ước vọng là một chuyện, hiện thực lại là một chuyện khác. Mãi cho tới khi tới nơi này, hắn mới phát hiện ra chút thiên phú kia của hắn chẳng là gì so với người ta. Rồi hắn bắt đầu lo sợ, lo rằng bản thân sẽ không vượt qua được khảo thí. Ước mơ sụp đổ, cuộc đời sẽ ra sao, mẹ cha mong mỏi, cuộc đời còn lại sẽ thế nào. Hắn hoàn toàn không thể nghĩ tới.
Cuối cùng, khi ngẫm tới lời nói của tên gác thành hôm nao, hắn chợt như cháy lên vài tia hi vọng. Tuy rằng hắn biết rất mong manh, nhưng lại không thể nào buông bỏ. Đó cũng là lý do mà hôm nay hắn dám bước tới địa phương xa hoa này, hắn muốn kiếm tìm quan hệ.
Hắn ngây thơ, thật thà, và ngốc đến đáng thương.
Theo dòng suy nghĩ, đôi chân hắn cứ thế nhẹ đưa về phía trước, dọc theo những bàn ăn sang trọng đông đúc người ngồi, ánh mắt quan sát không bỏ một ai. Đôi mắt đó, vừa có khát khao thèm muốn, cũng có hâm mộ và chờ mong, mong rằng có ai đó tốt bụng sẽ kết bạn và giúp đỡ kẻ tha hương này.
Hắn bước đều, đôi lần hơi khẽ khựng lại gần bàn nào đó mà hắn có cảm giác thân thiện, nhưng khoé miệng chỉ có thể hơi nhếch lên mà chẳng nói nên lời. Có lẽ, hắn thật sự không phù hợp với những chuyện xã giao này.
Bất chợt trong một phút giây, ánh mắt hắn dừng tại một bàn ăn nơi cửa sổ, đúng hơn là nhìn về tên thiếu niên đang ngồi tại đó. Một thân trường bào màu lam chẳng hề hợp với tuổi tác, gương mặt thanh tú sáng sủa nhưng cũng không tính là nổi bật, duy chỉ có đôi mắt là khác biệt hoàn toàn, rất sắc bén và tràn đầy ngạo ý.
Chẳng hiểu sao khi nhìn thấy người này, tim hắn thoáng chốc đập nhanh hơn, trong nội tâm nhẹ truyền đến từng trận cảm giác thân thuộc. Tựa như cảm xúc của hai người bạn xa cách lâu năm trong giây phút tương phùng. Bọn hắn, tựa như đã quen từ lâu.
- Vị huynh đệ này, ta có thể ngồi cùng được không?
Thế rồi chẳng biết tự đâu ra động lực, hắn chuyển mình đi tới bàn ăn, có chút rụt rè mở lời. Cánh tay thô ráp và chai sạn ngần ngại đưa ra, tròng mắt loé lên tia chân thành, thật thà và chất phác.
Hắn không biết được rằng, kể từ giây phút hắn quyết định bước đi, số mệnh của hắn đã không còn như trước.
Hắn cũng không biết được rằng, kể từ giờ khắc mở lời ấy, hắn đã có được người anh em mà cả cuộc đời sau này gắn bó. Để rồi, có một ngày hắn vì đối phương mà thề diệt tan Thiên Đạo, vì đối phương mà không màng hiểm nguy, vì đối phương mà gọi lên hai từ - huynh đệ.
Hắn là Hàn Lâm.
Huynh đệ hắn tên gọi – Hoàng Thiên.
…
Cấm địa Khương Gia, huyền khí lượn lờ.
Đây là một vùng không gian rộng lớn, lớn đến bao nhiêu cũng không thể nào xác định. Nhiệt độ rất cao, tới mức như muốn đem cả hư không này đều nung chảy. Cuồn cuộn nhiệt khí bốc lên vô hình, khiến không gian vặn vẹo liên hồi.
Mà tại giữa phiến tinh không vô ngần ấy, trôi nổi một phiến đảo khổng lồ. Đảo đá nhìn qua rộng không kém trăm dặm, rủ xuống vô tận sương mù huyết sắc, không thể nào nhìn rõ bên trong.
Một tên thanh niên trẻ tuổi đứng tại trung tâm toà đảo, lẳng lặng không nói một lời.
Trước mặt hắn trôi nổi một hòn đá màu đen bóng, ánh lên trận trận bảo quang. Mới nhìn qua, nó thật sự không có gì là đặc biệt, thậm chí tuỳ tiện nhặt lên một viên dạ minh châu, quang thạch cũng có thể đẹp và huyền bí hơn nó vạn lần.
Nhưng một khi lai lịch của nó bị tiết lộ đi ra, tuyệt đối có thể gây nên sóng gió bạo động trên toàn thế giới, thậm chí có thể kéo theo tám phần thế lực đổ tới chém giết mà tranh giành. Bởi nó chính là món đồ siêu cấp tiên thiên, Cố Tinh Cực Đạo Thạch.
Còn người thanh niên kia, có thể là ai khác ngoài Hoàng Thiên đây.
Hai tuần trước, sau khi hắn chứng kiến được Phượng Hoàng Niết Bàn hoả, liền sử dụng Cố Tinh Cực Đạo thạch cải tạo huyết mạch cho Khương Hồng. Khương Gia sau khi kiểm tra kết quả liền vui mừng đến điên rồi, ngay lập tức cho hắn tiến nhập tới vùng cấm địa này, đồng thời cử Khương Tiểu Lan đi theo để hắn hoàn thành hiệp ước.
Thời gian qua đi, hôm nay đã là ngày thứ chín hắn tiến vào nơi đây.
Cố Tinh Cực Đạo Thạch lặng lẽ phiêu phù, dưới sự thúc dục của hắn mà chậm rãi phun ra vô số tinh điểm, theo nhau ngưng thành lốc xoáy nhỏ mà tiến nhập vào chiếc kén bạc dưới chân. Tràng cảnh này cực kỳ quen thuộc, chẳng khác gì quá trình cường hoá Linh căn và huyết mạch mà năm đó hắn tiến hành với Hàn Lâm.
Nếu có khác, thì khác ở chỗ người trong kén không phải Hàn Lâm mà là Khương Tiểu Lan.
- Rốt cục xong rồi.
Không biết bao lâu sau, khi mà chiếc kén bạc đã hấp thu no đủ tinh hoa của Cố Tinh Cực Đạo thạch, Hoàng Thiên bỗng nhiên mở lời.
Hắn từ đầu tới cuối chẳng hề nhìn tới kén bạc, mà cứ đăm đăm về phía Cố Tinh Cực Đạo thạch, ánh mắt không hề che giấu sự kích động vô cùng, thậm chí đôi tay đã có chút run rẩy.
Vội vàng đem kén bạc đẩy qua một bên khác, hắn hít vào mấy hơi thật dài, gắng để cho bản thân mình thật bình tĩnh nhất có thể. Tới hơn nửa ngày sau, hắn mới dám động thủ.
Khí thế Sinh Thần nương theo cử động hắn mà phát ra, khủng bố ngợp trời. Thậm chí so với lần tại trước cửa Cố Gia càng thêm mạnh mẽ, làm cho toàn bộ đảo lớn đều phải run lên, tựa hồ muốn sụp mất. Hòn đảo hơn trăm dặm, lúc này đây chỉ vì khí thế của một người mà trùng hẳn xuống, rất doạ người.
Ánh mắt của Hoàng Thiên lúc này rất nghiêm túc, nhiều hơn là sự quyết đoán. Chỉ thấy hắn bỗng hướng về phía kén bạc xa xa mà đánh ra pháp quyết, vậy mà cưỡng ép rút ra bảy giọt tinh huyết đỏ tươi rực rỡ.
Sinh cơ hừng hực doạ người, bảy giọt máu này vừa ra đã xuất hiện sự phản kháng kịch liệt, như có như không phát ra tiếng Khổng Tước oanh trời. Dù cho cường đại như Hoàng Thiên, lúc này đây cũng bị dư chấn làm cho đẩy lùi, suýt chút nữa bị thương.
- Hừ!
Biến cố mặc dù bất ngờ, nhưng cũng không khiến cho Hoàng Thiên ngạc nhiên chút nào. Ánh mắt hắn thoáng lạnh đi, âm trầm hừ một tiếng. Tam Cực lĩnh vực thoáng chốc được hắn phát ra, nhất thời khiến cho bảy giọt máu kia đông cứng, không thể kháng cự chút nào.
- Có thể trở thành vật dẫn phục sinh huynh đệ của ta, các ngươi nên cảm thấy tự hào.
Lời nói không hề cho phép kháng cự, bảy giọt máu kia dường như có linh tính, nhất tề run rẩy lên tựa hồ giận giữ. Chỉ là mặc cho chúng có phản kháng thế nào cũng không thể thoát được. Chỉ có thể chầm chậm bay về vị trí của Cố Tinh Cực Đạo Thạch.
Như là cảm nhận được tinh huyết đang xâm lấn, Cố Tinh Cực Đạo thạch bỗng nhiên trở nên bạo động, ý muốn phản kháng lại bảy giọt tinh huyết này.
- Hợp!
Hoàng Thiên làm sao có thể để chuyện này diễn ra, chỉ thấy hắn gầm lên động trời, sức mạnh của Sinh Thần cảnh giới gần như được đẩy đến mức tận cùng, đem chúng cưỡng ép dung nhập vào nhau. Tam Cực lĩnh vực phong thiên trấn địa, sức mạnh cuồn cuộn đâm thẳng lên cao thiên, suýt chút nữa khiến toà cấm địa này nổ làm hai nửa.
Cuối cùng, chỉ nghe phốc phốc liên tục. Bảy giọt tinh huyết lần lượt hoà tan trên bề mặt của Cố Tinh Cực Đạo thạch, nhất thời khiến bề mặt màu đen chớp mắt biến thành màu đỏ máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.