Chương 229: Lãng Khách Hoàng Thiên
Đỉnh Kiên
04/06/2018
- Thiên nhi.
Thương mang mờ ảo như sương, miên man vô hạn không bờ bến. Giữa hỗn độn mịt mờ, một cái thanh âm ấm áp bất chợt vang lên, quanh quẩn trong tâm trí con người.
Hoàng Thiên vốn đang chìm trong hôn mê sâu, lúc này bỗng nhiên bật người tỉnh dậy, lần theo thanh âm mà xem, hắn nhanh chóng cảm nhận được khí tức của người kia.
- Cha! Là người phải không…
Bờ vai nhẹ nhàng run lên, hắn theo bản năng quơ quơ hai tay về phía trước, nhưng đáp trả hắn chỉ là những khoảng không lạnh lẽo và vô hồn.
- Là cha!
Trông thấy con trai mình tàn tạ, hai mắt cũng phế đi, Hoàng Thiên Hùng ánh mắt tràn đầy bi thương. Con trai của hắn mới có bao nhiêu tuổi đầu, vậy mà hết lần này đến lần khác gặp phải biến cố đau thương. Còn người làm cha như hắn, từ đầu đến cuối lại không giúp được gì, chỉ có thể đứng từ xa dõi theo, trơ mắt đứng nhìn.
- Có đau không?
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới tiến lại gần Hoàng Thiên, nhẹ nhàng mà hỏi.
- Không… Nhưng cha à, con mệt.
Hoàng Thiên cảm nhận lấy khí tức của cha, mím môi mấy lần để ngăn bản thân mình bật khóc. Từng ấy năm trôi qua, từng ấy năm gắng gượng để trưởng thành. Biết bao nhiêu biến cố đổ ập lên đầu, dày vò hắn từng cơn đau đớn, nhưng hắn chưa bao giờ lui bước, hắn một mực kiên cường bước qua, một mực để bản thân mình vững chí.
Hắn có mệt mỏi hay không? Hắn có!
Mệt mỏi, nhưng có ai cho hắn cơ hội nghỉ ngơi đây, có ai bảo vệ hắn trước những biến cố cuộc đời. Cho tới tận hôm nay, khi mà đứng trước mặt cha, hắn chỉ muốn buông xuôi tất cả, muốn được như một đứa bé kiệt sức ngã vào lòng của cha mình, bỏ mặc tất cả mọi thứ ở sau lưng cho cha gánh đỡ.
- Không muốn làm lãng khách nữa sao?
Vỗ vỗ lấy gò má con trai, Hoàng Thiên Hùng có chút cười không thành tiếng, hỏi lại con mình. Hoàng Thiên nghe thấy hai từ lãng khách, trong đầu không khỏi nhớ về thuở xưa, bỗng lắc đầu nguầy nguậy.
Còn nhớ khi xưa, cha vẫn thường kể hắn nghe về lãng khách, một đời tiêu dao. Bước đi từ khi thiên kia vẫn chưa là Thiên, địa này vẫn chưa hình thành Địa, du đãng cuộc đời. Cho tới khi thiên kia đã lão địa đây đã tàn, càn khôn biến chuyển, hắn vẫn bước đi, phóng mắt nhìn lấy nhân sinh này.
Thuở ấy hắn nghe, từng thầm ước bản thân một ngày nào đó trở thành lãng khách, phiêu lãng dạo bước chốn nhân gian, vô dục vô cầu. Nào có biết được, lãng khách cũng có bi thương, cũng có những phút giây lặng mình, cách thế nhìn cuộc đời.
Gió lạnh cuộc đời vấn vương, chỉ có tấm áo da làm bạn. Gió đưa vạt áo tung bay, đem lòng người thổn thức, chỉ mong bên cạnh có ai kia để cùng nhau chia sẻ, cùng nhau đi đến khi hơi thở chẳng còn.
Mưa sa lạnh lẽo, quấn áo dù hộ thân, đưa mắt nhìn những giọt mưa kia, giống như là nước mắt. Thiên khóc, địa sầu, lãng khách cô liêu bước trên con đường trắng xoá. Dưới mưa rơi tầm tã, có ai biết được lòng hắn ưu thương. Rồi trong một phút giây nào đó, hắn cũng thèm khát được giống như những phàm nhân kia, hưởng thụ lấy cái ấm áp của gia đình.
Lãng khách... chung quy lại cũng chỉ là con người. Một đường cô liêu, mệt mỏi rồi biết nương tựa vào ai.
Trưởng thành rồi, Hoàng Thiên đã không mơ bản thân sẽ trở thành một lãng khách, mà chỉ mong được như bao con người bình thường kia, hưởng lấy nhân sinh bình phàm nhất. Nhưng hắn không thể, cuộc đời cứ thế đẩy hắn đi, dẫn hắn tới trên con đường độc đạo, cô đơn không lối thoát. Hắn càng bước đi, lại càng xa mọi người, càng tìm kiếm lại càng không thấy đâu. Như một lãng khách của nhân gian, hắn độc bước trên đường đời, cô liêu và quạnh quẽ.
- Thiên nhi! Nghe cha, đừng khóc… nếu mệt mỏi thì cứ dừng lại đi. Dẫu con có quyết định như thế nào, cha và mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ con mà.
Bất giác đưa cánh tay hư ảo của mình lên vuốt ve con trai, Hoàng Thiên Hùng khoé mắt đỏ lên, tràn đầy không nỡ.
- Cha, khi xưa chẳng phải người kể, lãng khách một đường truy cầu tiêu dao, không bao giờ dừng bước hay sao. Hạnh phúc nằm tại cuối con đường, nếu con dừng lại thì làm sao có thể truy cầu.
Hoàng Thiên ngẩng đầu, để lộ ra khuôn mặt có vài phần anh tuấn. Chỉ là đôi mắt của hắn, vẫn như cũ lưu lại hai vết thương đỏ thẫm, thi thoảng còn rỉ ra huyết lệ.
Bất giác đưa tay muốn lau đi những giọt máu đỏ tươi còn đọng trên gò má con trai, Hoàng Thiên Hùng cười nhẹ, gật đầu nói:
- Đứa nhỏ ngốc, con khi nãy chẳng phải nói không muốn làm lãng khách nữa đó ư. Còn về truy cầu hạnh phúc, ai nói với con rằng hạnh phúc chỉ nằm ở cuối con đường?
Hoàng Thiên im lặng, khoé môi nhích nhích đôi lần như muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không có nên câu.
- Con có được người yêu con hết mình, có được huynh đệ bè bạn sẵn sàng vì mình mà hy sinh, đó mới là hạnh phúc.
Một lời này của cha khiến Hoàng Thiên nhất thời ngẩn ra, trong tâm như hiểu ra được điều gì đó. Hoá ra, có được người mình yêu, có được huynh đệ bè bạn, lại chính là hạnh phúc. Vậy mà lâu nay hắn không biết trân trọng, cứ một mực ngây ngô kiếm tìm đâu đâu, để rồi mới gần đây thôi, hắn đã đánh mất đi một người.
- Cha! Con hiểu rồi, cám ơn người.
Nắm tay siết chặt, Hoàng Thiên trong tim như quyết tâm một việc gì, ngẩng đầu mà nói.
- Được rồi chàng trai, hãy mạnh mẽ lên. Cha tin tưởng vào con. Đưa tay vuốt lấy tóc con trai mình, mặc dù không thể chạm tới, nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm truyền ra, Hoàng Thiên Hùng mỉm cười hạnh phúc. Con trai hắn, trưởng thành.
- Đôi mắt của con, với tình trạng hiện tại của cha quả thực không thể giúp được gì. Nhưng cha có thể chỉ cho con một phương hướng, chỉ cần con có quyết tâm, không những có thể khôi phục lại được, mà còn sở hữu một năng lực tốt hơn trước nữa.
Được cha quan tâm động viên, Hoàng Thiên nội tâm tràn lên từng đợt ấm áp. Khi nghe được đôi mắt của mình vẫn có cơ may phục hồi, thì kích động vô cùng.
Bị cường giả cấp độ Quy Nguyên mạnh mẽ phá huỷ đi đôi mắt, hắn quả thực trong tim đã nguội lạnh từ lâu, thậm chí chấp nhận rằng bản thân đã hoàn toàn mất đi thị giác, không thể nào mà hồi phục được. Vậy mà bây giờ cha lại nói với hắn, rằng không chỉ có thể khôi phục, mà còn có được năng lực cường đại hơn nữa, bảo sao hắn không kích động cho được.
- Đây là pháp môn năm xưa cha xin được từ Phật Tổ của Phật Giới. Tên gọi Tâm Nhãn. Bây giờ cha sẽ truyền lại cho con.
Ngay khi cha mở lời truyền đạo, Hoàng Thiên một mực lắng nghe, không dám bỏ sót một lời.
Vạn vật tự hành, luôn vận động trong suốt quá trình tồn tại của chúng. Trong thế giới bao la rộng lớn này, mỗi một sinh linh đều có một cách riêng để cảm nhận lấy thế giới bên ngoài. Có sinh linh cảm nhận thế giới qua âm thanh, có sinh linh cảm nhận thế giới qua ánh sáng, có sinh linh cảm nhận thế giới qua xúc cảm.
Con người, cũng không nằm bên ngoài quy luật đó. Tồn tại trong tự nhiên, bọn họ cảm nhận thế giới qua thứ được gọi là giác quan. Mắt để ngắm nhìn, tai để lắng nghe, mũi để ngửi mùi, miệng để thử vị, da để xúc cảm.
Mỗi một giác quan đều không giống nhau, nhưng căn nguyên của nó, lại đồng nhất về một. Ánh sáng, âm thanh, mùi vị, xúc cảm chung quy lại đều là sự vận động của vật chất mà ra. Và các giác quan cảm nhận được chúng, thực chất là cảm nhận lấy sự vận động tồn tại của thế giới.
Đối với sinh linh bình thường, những giác quan chỉ có thể cảm quan được những sự vận động trong giới hạn nhất định, một khi vượt quá giới hạn đó, họ sẽ không thể cảm nhận được chúng. Dù cho là sinh linh tu luyện, thân thể theo đạo hạnh mà có những biến hoá nghiêng trời lệch đất, giác quan cũng cường đại hơn phàm sinh vô số lần, nhưng chung quy lại vẫn có những giới hạn không thể nào vượt qua nổi.
Năm xưa đức phật phổ độ chúng sinh, chính là nhìn thấu ra được một điểm này mà ngộ ra thuyết pháp, dùng tâm để cảm nhận thế giới. Nếu người làm chủ được tâm mình, thì người làm chủ được thế giới.
Mà pháp môn Tâm Nhãn, chính là một trong những pháp môn tu luyện tâm thức dành cho sinh linh. Luyện hoá đôi mắt trở thành cánh cửa để tâm có thể hướng tới bên ngoài vạn vật.
Theo đó một khi tu luyện Tâm Nhãn, ngươi sẽ phải trải qua năm giai đoạn biến hoá. Bao gồm Phàm Nhãn, Thiên Nhãn, Tuệ Nhãn và Tâm Nhãn, thứ tự mạnh dần, cái sau bao hàm lấy cái trước.
Phàm Nhãn là con mắt bình thường, rất nhiều sinh linh đều có. Đây là trạng thái bị giới hạn lớn nhất, cũng là trạng thái yếu ớt dễ bị tổn thương nhất.
Thiên Nhãn là sự lột xác của Phàm Nhãn, không còn là con mắt của sinh linh bình thường nữa. Thiên Nhãn không bị giới hạn bởi vật phàm che chắn, không bị giới hạn bởi ánh sáng thông thường.
Tuệ Nhãn là con mắt của trí tuệ, là con mắt nhìn ra được sai lầm cùng vọng tưởng, chiếu soi được bản chất bên trong của vạn vật.
Pháp nhãn là con mắt của Pháp Luân, là con mắt dung thông vô ngại giữa tất cả sự vật, hiện tượng, sự kiện xảy ra trong toàn bộ vũ trụ tinh không này, không có giới hạn nào ngăn cách.
Tâm Nhãn chính là cảnh giới cuối cùng, dụng tâm mà cảm nhận thế giới. Tâm Nhãn bao trùm lên toàn bộ các loại cảnh giới trước đó, cực tịnh vô vi và hoàn toàn thông suốt tất cả. Nó có thể thấy được thứ sinh linh tầm thường có thể thấy, chiếu soi những thứ vô tướng vô hình mà sinh linh bình thường nhìn không ra, nhìn thấu được sinh tử luân hồi, nhân quả thực hư, cho tới những nguyên tắc vận hành của vũ trụ hư vô này.
Say sưa lắng nghe, Hoàng Thiên chìm đắm vào trong những kiến thức vô biên vô hạn ấy, chẳng biết tự lúc nào mà lại lâm vào ngộ đạo. Cho tới thời điểm hắn tỉnh lại từ trạng thái đó, cha đã biến mất tự khi nào. Có chút nặng nề tiếc nuối, hắn buồn bã rời đi khỏi phiến không gian.
- Chủ nhân, ngươi tỉnh rồi.
Chào đón hắn là thanh âm vui mừng của Cố Sở, cảm nhận lấy khí tức xung quanh, không khó để hắn nhận ra nơi đây là một đại hoang rộng lớn.
- Tại sao chúng ta lại ở đây?
Địa điểm đến mà hắn xác định khi xây dựng truyền tống trận là Cố Gia của Cố Sở, bây giờ xung quanh lại là rừng hoang nên không tránh khỏi thắc mắc. Nghe hắn hỏi, Cố Sở có chút xấu hổ gãi đầu, thấp giọng giải thích:
- Hôm đó đại trận bị tiếng rống của bản nguyên ma thú làm cho tổn hại, phương vị truyền tống sai lệch ba độ rưỡi nên truyền tống chúng ta tới đây, hiện tại còn cách mục tiêu đến một vạn dặm.
Hoàng Thiên gật đầu, lại cảm nhận lấy khí tức của Cố Sở, không khỏi quan tâm:
- Vết thương của ngươi sao rồi?
Được chủ nhân quan tâm, Cố Sở trong lòng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng trả lời:
- Cám ơn chủ nhân quan tâm. Ba ngày này ngươi hôn mê, ta đã đem thương thế khôi phục đến tám phần, không có gì đáng ngại.
Dứt lời, lão từ trong túi trữ vật lấy ra Giao Long Chiến Tiên Phủ, cung kính đưa cho Hoàng Thiên, nói:
- Cây cự phủ này là của Bạch Chấn Long, hôm đó ghim vào đùi ta nên may mắn chiếm được, chủ nhân nếu cần dùng thì hãy giữ lấy.
Hoàng Thiên ban đầu vốn định từ chối, nhưng sau đó suy nghĩ một hồi lại quyết định nhận lấy. Lấy thêm từ Cố Sở một cái trữ vật giới chỉ, nhanh chóng đem món tiên khí này cất vào. Hắn hôm đó sau khi bị áp giải đi, tất cả trữ vật trên người đều đã bị tước đoạt. Cũng may là một số bảo vật quan trọng đều đã bị hắn giấu ở trong động phủ của Đồng Tử Thiên Vương, một mực ẩn bên trong tinh không thức hải. Nếu không, chỉ sợ bây giờ đã mất đi toàn bộ bảo vật.
Lại trao đổi với Cố Sở thêm một hồi, hai người quyết định lên đường chạy tới Cố Gia. Nhưng mới vừa bay lên khỏi tán rừng, nơi phương xa liền có một cái cự đại chiến thuyền đang bay tới. Bên hông có viết hai chữ cổ to lớn - Khương Gia.
Thương mang mờ ảo như sương, miên man vô hạn không bờ bến. Giữa hỗn độn mịt mờ, một cái thanh âm ấm áp bất chợt vang lên, quanh quẩn trong tâm trí con người.
Hoàng Thiên vốn đang chìm trong hôn mê sâu, lúc này bỗng nhiên bật người tỉnh dậy, lần theo thanh âm mà xem, hắn nhanh chóng cảm nhận được khí tức của người kia.
- Cha! Là người phải không…
Bờ vai nhẹ nhàng run lên, hắn theo bản năng quơ quơ hai tay về phía trước, nhưng đáp trả hắn chỉ là những khoảng không lạnh lẽo và vô hồn.
- Là cha!
Trông thấy con trai mình tàn tạ, hai mắt cũng phế đi, Hoàng Thiên Hùng ánh mắt tràn đầy bi thương. Con trai của hắn mới có bao nhiêu tuổi đầu, vậy mà hết lần này đến lần khác gặp phải biến cố đau thương. Còn người làm cha như hắn, từ đầu đến cuối lại không giúp được gì, chỉ có thể đứng từ xa dõi theo, trơ mắt đứng nhìn.
- Có đau không?
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới tiến lại gần Hoàng Thiên, nhẹ nhàng mà hỏi.
- Không… Nhưng cha à, con mệt.
Hoàng Thiên cảm nhận lấy khí tức của cha, mím môi mấy lần để ngăn bản thân mình bật khóc. Từng ấy năm trôi qua, từng ấy năm gắng gượng để trưởng thành. Biết bao nhiêu biến cố đổ ập lên đầu, dày vò hắn từng cơn đau đớn, nhưng hắn chưa bao giờ lui bước, hắn một mực kiên cường bước qua, một mực để bản thân mình vững chí.
Hắn có mệt mỏi hay không? Hắn có!
Mệt mỏi, nhưng có ai cho hắn cơ hội nghỉ ngơi đây, có ai bảo vệ hắn trước những biến cố cuộc đời. Cho tới tận hôm nay, khi mà đứng trước mặt cha, hắn chỉ muốn buông xuôi tất cả, muốn được như một đứa bé kiệt sức ngã vào lòng của cha mình, bỏ mặc tất cả mọi thứ ở sau lưng cho cha gánh đỡ.
- Không muốn làm lãng khách nữa sao?
Vỗ vỗ lấy gò má con trai, Hoàng Thiên Hùng có chút cười không thành tiếng, hỏi lại con mình. Hoàng Thiên nghe thấy hai từ lãng khách, trong đầu không khỏi nhớ về thuở xưa, bỗng lắc đầu nguầy nguậy.
Còn nhớ khi xưa, cha vẫn thường kể hắn nghe về lãng khách, một đời tiêu dao. Bước đi từ khi thiên kia vẫn chưa là Thiên, địa này vẫn chưa hình thành Địa, du đãng cuộc đời. Cho tới khi thiên kia đã lão địa đây đã tàn, càn khôn biến chuyển, hắn vẫn bước đi, phóng mắt nhìn lấy nhân sinh này.
Thuở ấy hắn nghe, từng thầm ước bản thân một ngày nào đó trở thành lãng khách, phiêu lãng dạo bước chốn nhân gian, vô dục vô cầu. Nào có biết được, lãng khách cũng có bi thương, cũng có những phút giây lặng mình, cách thế nhìn cuộc đời.
Gió lạnh cuộc đời vấn vương, chỉ có tấm áo da làm bạn. Gió đưa vạt áo tung bay, đem lòng người thổn thức, chỉ mong bên cạnh có ai kia để cùng nhau chia sẻ, cùng nhau đi đến khi hơi thở chẳng còn.
Mưa sa lạnh lẽo, quấn áo dù hộ thân, đưa mắt nhìn những giọt mưa kia, giống như là nước mắt. Thiên khóc, địa sầu, lãng khách cô liêu bước trên con đường trắng xoá. Dưới mưa rơi tầm tã, có ai biết được lòng hắn ưu thương. Rồi trong một phút giây nào đó, hắn cũng thèm khát được giống như những phàm nhân kia, hưởng thụ lấy cái ấm áp của gia đình.
Lãng khách... chung quy lại cũng chỉ là con người. Một đường cô liêu, mệt mỏi rồi biết nương tựa vào ai.
Trưởng thành rồi, Hoàng Thiên đã không mơ bản thân sẽ trở thành một lãng khách, mà chỉ mong được như bao con người bình thường kia, hưởng lấy nhân sinh bình phàm nhất. Nhưng hắn không thể, cuộc đời cứ thế đẩy hắn đi, dẫn hắn tới trên con đường độc đạo, cô đơn không lối thoát. Hắn càng bước đi, lại càng xa mọi người, càng tìm kiếm lại càng không thấy đâu. Như một lãng khách của nhân gian, hắn độc bước trên đường đời, cô liêu và quạnh quẽ.
- Thiên nhi! Nghe cha, đừng khóc… nếu mệt mỏi thì cứ dừng lại đi. Dẫu con có quyết định như thế nào, cha và mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ con mà.
Bất giác đưa cánh tay hư ảo của mình lên vuốt ve con trai, Hoàng Thiên Hùng khoé mắt đỏ lên, tràn đầy không nỡ.
- Cha, khi xưa chẳng phải người kể, lãng khách một đường truy cầu tiêu dao, không bao giờ dừng bước hay sao. Hạnh phúc nằm tại cuối con đường, nếu con dừng lại thì làm sao có thể truy cầu.
Hoàng Thiên ngẩng đầu, để lộ ra khuôn mặt có vài phần anh tuấn. Chỉ là đôi mắt của hắn, vẫn như cũ lưu lại hai vết thương đỏ thẫm, thi thoảng còn rỉ ra huyết lệ.
Bất giác đưa tay muốn lau đi những giọt máu đỏ tươi còn đọng trên gò má con trai, Hoàng Thiên Hùng cười nhẹ, gật đầu nói:
- Đứa nhỏ ngốc, con khi nãy chẳng phải nói không muốn làm lãng khách nữa đó ư. Còn về truy cầu hạnh phúc, ai nói với con rằng hạnh phúc chỉ nằm ở cuối con đường?
Hoàng Thiên im lặng, khoé môi nhích nhích đôi lần như muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không có nên câu.
- Con có được người yêu con hết mình, có được huynh đệ bè bạn sẵn sàng vì mình mà hy sinh, đó mới là hạnh phúc.
Một lời này của cha khiến Hoàng Thiên nhất thời ngẩn ra, trong tâm như hiểu ra được điều gì đó. Hoá ra, có được người mình yêu, có được huynh đệ bè bạn, lại chính là hạnh phúc. Vậy mà lâu nay hắn không biết trân trọng, cứ một mực ngây ngô kiếm tìm đâu đâu, để rồi mới gần đây thôi, hắn đã đánh mất đi một người.
- Cha! Con hiểu rồi, cám ơn người.
Nắm tay siết chặt, Hoàng Thiên trong tim như quyết tâm một việc gì, ngẩng đầu mà nói.
- Được rồi chàng trai, hãy mạnh mẽ lên. Cha tin tưởng vào con. Đưa tay vuốt lấy tóc con trai mình, mặc dù không thể chạm tới, nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm truyền ra, Hoàng Thiên Hùng mỉm cười hạnh phúc. Con trai hắn, trưởng thành.
- Đôi mắt của con, với tình trạng hiện tại của cha quả thực không thể giúp được gì. Nhưng cha có thể chỉ cho con một phương hướng, chỉ cần con có quyết tâm, không những có thể khôi phục lại được, mà còn sở hữu một năng lực tốt hơn trước nữa.
Được cha quan tâm động viên, Hoàng Thiên nội tâm tràn lên từng đợt ấm áp. Khi nghe được đôi mắt của mình vẫn có cơ may phục hồi, thì kích động vô cùng.
Bị cường giả cấp độ Quy Nguyên mạnh mẽ phá huỷ đi đôi mắt, hắn quả thực trong tim đã nguội lạnh từ lâu, thậm chí chấp nhận rằng bản thân đã hoàn toàn mất đi thị giác, không thể nào mà hồi phục được. Vậy mà bây giờ cha lại nói với hắn, rằng không chỉ có thể khôi phục, mà còn có được năng lực cường đại hơn nữa, bảo sao hắn không kích động cho được.
- Đây là pháp môn năm xưa cha xin được từ Phật Tổ của Phật Giới. Tên gọi Tâm Nhãn. Bây giờ cha sẽ truyền lại cho con.
Ngay khi cha mở lời truyền đạo, Hoàng Thiên một mực lắng nghe, không dám bỏ sót một lời.
Vạn vật tự hành, luôn vận động trong suốt quá trình tồn tại của chúng. Trong thế giới bao la rộng lớn này, mỗi một sinh linh đều có một cách riêng để cảm nhận lấy thế giới bên ngoài. Có sinh linh cảm nhận thế giới qua âm thanh, có sinh linh cảm nhận thế giới qua ánh sáng, có sinh linh cảm nhận thế giới qua xúc cảm.
Con người, cũng không nằm bên ngoài quy luật đó. Tồn tại trong tự nhiên, bọn họ cảm nhận thế giới qua thứ được gọi là giác quan. Mắt để ngắm nhìn, tai để lắng nghe, mũi để ngửi mùi, miệng để thử vị, da để xúc cảm.
Mỗi một giác quan đều không giống nhau, nhưng căn nguyên của nó, lại đồng nhất về một. Ánh sáng, âm thanh, mùi vị, xúc cảm chung quy lại đều là sự vận động của vật chất mà ra. Và các giác quan cảm nhận được chúng, thực chất là cảm nhận lấy sự vận động tồn tại của thế giới.
Đối với sinh linh bình thường, những giác quan chỉ có thể cảm quan được những sự vận động trong giới hạn nhất định, một khi vượt quá giới hạn đó, họ sẽ không thể cảm nhận được chúng. Dù cho là sinh linh tu luyện, thân thể theo đạo hạnh mà có những biến hoá nghiêng trời lệch đất, giác quan cũng cường đại hơn phàm sinh vô số lần, nhưng chung quy lại vẫn có những giới hạn không thể nào vượt qua nổi.
Năm xưa đức phật phổ độ chúng sinh, chính là nhìn thấu ra được một điểm này mà ngộ ra thuyết pháp, dùng tâm để cảm nhận thế giới. Nếu người làm chủ được tâm mình, thì người làm chủ được thế giới.
Mà pháp môn Tâm Nhãn, chính là một trong những pháp môn tu luyện tâm thức dành cho sinh linh. Luyện hoá đôi mắt trở thành cánh cửa để tâm có thể hướng tới bên ngoài vạn vật.
Theo đó một khi tu luyện Tâm Nhãn, ngươi sẽ phải trải qua năm giai đoạn biến hoá. Bao gồm Phàm Nhãn, Thiên Nhãn, Tuệ Nhãn và Tâm Nhãn, thứ tự mạnh dần, cái sau bao hàm lấy cái trước.
Phàm Nhãn là con mắt bình thường, rất nhiều sinh linh đều có. Đây là trạng thái bị giới hạn lớn nhất, cũng là trạng thái yếu ớt dễ bị tổn thương nhất.
Thiên Nhãn là sự lột xác của Phàm Nhãn, không còn là con mắt của sinh linh bình thường nữa. Thiên Nhãn không bị giới hạn bởi vật phàm che chắn, không bị giới hạn bởi ánh sáng thông thường.
Tuệ Nhãn là con mắt của trí tuệ, là con mắt nhìn ra được sai lầm cùng vọng tưởng, chiếu soi được bản chất bên trong của vạn vật.
Pháp nhãn là con mắt của Pháp Luân, là con mắt dung thông vô ngại giữa tất cả sự vật, hiện tượng, sự kiện xảy ra trong toàn bộ vũ trụ tinh không này, không có giới hạn nào ngăn cách.
Tâm Nhãn chính là cảnh giới cuối cùng, dụng tâm mà cảm nhận thế giới. Tâm Nhãn bao trùm lên toàn bộ các loại cảnh giới trước đó, cực tịnh vô vi và hoàn toàn thông suốt tất cả. Nó có thể thấy được thứ sinh linh tầm thường có thể thấy, chiếu soi những thứ vô tướng vô hình mà sinh linh bình thường nhìn không ra, nhìn thấu được sinh tử luân hồi, nhân quả thực hư, cho tới những nguyên tắc vận hành của vũ trụ hư vô này.
Say sưa lắng nghe, Hoàng Thiên chìm đắm vào trong những kiến thức vô biên vô hạn ấy, chẳng biết tự lúc nào mà lại lâm vào ngộ đạo. Cho tới thời điểm hắn tỉnh lại từ trạng thái đó, cha đã biến mất tự khi nào. Có chút nặng nề tiếc nuối, hắn buồn bã rời đi khỏi phiến không gian.
- Chủ nhân, ngươi tỉnh rồi.
Chào đón hắn là thanh âm vui mừng của Cố Sở, cảm nhận lấy khí tức xung quanh, không khó để hắn nhận ra nơi đây là một đại hoang rộng lớn.
- Tại sao chúng ta lại ở đây?
Địa điểm đến mà hắn xác định khi xây dựng truyền tống trận là Cố Gia của Cố Sở, bây giờ xung quanh lại là rừng hoang nên không tránh khỏi thắc mắc. Nghe hắn hỏi, Cố Sở có chút xấu hổ gãi đầu, thấp giọng giải thích:
- Hôm đó đại trận bị tiếng rống của bản nguyên ma thú làm cho tổn hại, phương vị truyền tống sai lệch ba độ rưỡi nên truyền tống chúng ta tới đây, hiện tại còn cách mục tiêu đến một vạn dặm.
Hoàng Thiên gật đầu, lại cảm nhận lấy khí tức của Cố Sở, không khỏi quan tâm:
- Vết thương của ngươi sao rồi?
Được chủ nhân quan tâm, Cố Sở trong lòng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng trả lời:
- Cám ơn chủ nhân quan tâm. Ba ngày này ngươi hôn mê, ta đã đem thương thế khôi phục đến tám phần, không có gì đáng ngại.
Dứt lời, lão từ trong túi trữ vật lấy ra Giao Long Chiến Tiên Phủ, cung kính đưa cho Hoàng Thiên, nói:
- Cây cự phủ này là của Bạch Chấn Long, hôm đó ghim vào đùi ta nên may mắn chiếm được, chủ nhân nếu cần dùng thì hãy giữ lấy.
Hoàng Thiên ban đầu vốn định từ chối, nhưng sau đó suy nghĩ một hồi lại quyết định nhận lấy. Lấy thêm từ Cố Sở một cái trữ vật giới chỉ, nhanh chóng đem món tiên khí này cất vào. Hắn hôm đó sau khi bị áp giải đi, tất cả trữ vật trên người đều đã bị tước đoạt. Cũng may là một số bảo vật quan trọng đều đã bị hắn giấu ở trong động phủ của Đồng Tử Thiên Vương, một mực ẩn bên trong tinh không thức hải. Nếu không, chỉ sợ bây giờ đã mất đi toàn bộ bảo vật.
Lại trao đổi với Cố Sở thêm một hồi, hai người quyết định lên đường chạy tới Cố Gia. Nhưng mới vừa bay lên khỏi tán rừng, nơi phương xa liền có một cái cự đại chiến thuyền đang bay tới. Bên hông có viết hai chữ cổ to lớn - Khương Gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.