Chương 92: Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm
Đỉnh Kiên
06/05/2017
Lão nhân kia chính là Cố Sở.
Không biết nếu như để cho Trần Lôi biết được, vị cái thế cao thủ cứu hắn chính là thủ hạ của Hoàng Thiên, một thiếu niên bằng tuổi của hắn thì hắn sẽ nghĩ gì đây.
Chỉ còn lại một mình, Trần Lôi cố gắng ổn định lại tâm tình, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hơn hai ngày sau, rốt cục hắn tìm tới được cứ điểm tập trung của Trần Gia. Nơi đây sớm được dựng lên một tòa điện lớn, trở thành nơi cư trú tạm thời.
Táng Binh Chi Địa là một trong những địa phương chứa cực lớn cơ duyên, có thể thay đổi vận mệnh của bất cứ gia tộc nào. Chỉ có điều cơ duyên không phải một hai ngày là có thể đoạt, mà cần có thời gian dài đấy. Chính vì thế mà các thế lực đều sớm xây dựng cứ điểm của mình, trường kỳ ở tại nơi này, Trần Gia cũng không ngoại lệ.
Ngay khi Trần Lôi tiến vào trong điện, đã thấy có rất nhiều người tập trung tại đó. Tất cả mọi người khi trông thấy hắn liền nhất tề đứng dậy, dùng nghi thức của gia tộc mà chào hắn, tràn đầy cung kính.
Trần Lôi phất phất tay cho mọi người ngồi xuống, sau đó tiến thẳng một đường đến ghế chủ sự, ngồi tại nơi đó.
- Trần Lãng còn chưa về sao?
Hắn quay đầu hỏi ba vị trung niên đang đứng bên cạnh, giọng điệu có chút lãnh đạm.
Ba người trung niên đồng thời gật đầu, một cái mặc bạch sắc trường bào tên là Trần Cung vội vàng nói:
- Vâng! Trần Lãng đại ca truy sát Bạch Lữ còn chưa có trở lại.
Dừng lại một lát, hắn lại nói:
- Chúng ta nghe nói thiếu gia bị Bạch Lữ ám toán… không biết thực hư thế nào?
Trần Lôi trầm ngâm trong chốc lát, cũng không có nói gì mà chỉ gật đầu.
Điều này làm cho Trần Cung vẻ mặt hơi tái đi, sau đó chuyển sang tức giận, nói:
- Bạch Gia đáng chết! Lại dám ra tay với thiếu gia… Ta lập tức đi giết chết con chó đó…
Hắn thực sự là rất tức giận đấy, Trần Lôi là một trong những ứng cử viên tranh đoạt ngôi vị tộc trưởng tương lai. Nếu không may có mệnh hệ gì thì bọn hắn từng cái đừng mong sống nổi.
Cũng may là Trần Lôi không có sao, khiến lòng hắn không khỏi nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng cũng phải biểu hiện một chút thái độ ra ngoài.
- Không cần, hắn bị giết chết rồi.
Lời của Trần Lôi vừa ra, lại khiến cho Trần Cung khựng người giây lát, giống như chưa thể tin được. Sinh Thần cảnh cao thủ bị giết, tuyệt đối là một việc hệ trọng, ảnh hưởng rất lớn.
- Hắn chết rồi?
Nhìn Trần Lôi với ánh mắt nghi hoặc, thấy vẻ mặt của Trần Lôi không giống nói đùa, hắn liền tin tưởng rồi. Trong lòng không khỏi nổi lên suy nghĩ, chẳng lẽ là Trần Lãng ra tay?
Không quan tâm đến Trần Cung đang đoán già đoán non, Trần Lôi trầm tư một hồi, sau đó nói:
- Ngươi giúp ta điều tra một chút, tổng hợp tất cả thông tin của các cường giả xuất hiện tại Táng Binh Chi Địa trong khoảng thời gian này, thực lực ít nhất phải hơn Hồng Trần hậu kỳ, tuổi tác không rõ, có thù oán với Bạch Gia hoặc Bạch Lữ…
- Vâng!
Đến đây Trần Cung nếu còn không hiểu ra chuyện gì thì quả thực uổng phí mấy chục năm sống trên đời. Chắc chắn trong lúc thiếu gia gặp nạn đã có cường giả ra tay cứu giúp, giết chết Bạch Lữ. Mà bây giờ thiếu gia chính là đang yêu cầu hắn tìm ra thân phận của đối phương đấy.
Nhận được phân phó từ Trần Lôi, Trần Cung không dám chậm trễ chút nào, liền rời khỏi điện, tiến hành đi điều tra, thu thập thông tin về vị cường giả thần bí kia.
oOo
Một góc khác của Táng Binh Chi Địa, trên vách núi đổ nát, đất đá lởm chởm. Hoàng Thiên thẫn thờ ngồi nơi đó, tóc dài xõa ngang vai bị những cơn gió vờn quanh khiến rối tung một mảnh.
Đằng sau hắn, Cố Sở lẳng lặng đứng im, không có nói một lời nào.
Nhìn khung cảnh mờ ảo trước mắt, Hoàng Thiên bất giác đưa tay lên nắm lấy, hắn thì thào: - Đã từng vì nàng mà hạnh phúc… đã từng vì nàng mà bi thương. Chính nàng cho ta biết đợi chờ… cũng chính nàng cho ta biết đau khổ. Có lẽ số phận đã an bài chúng ta như thế… Ta không hận nàng… ta hận chính bản thân mình…
Cố Sở đứng phía sau cũng gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nếu điều ước không thành, hãy ước một điều khác. Nếu tình yêu tan vỡ, hãy tìm tình yêu mới. Cuộc sống là thế, nên biết khi nào nắm lúc nào buông. Đôi lúc cố chấp chỉ khiến bản thân càng thêm đau khổ mà thôi, cớ sao phải miễn cưỡng.
Hoàng Thiên mỉm cười, Thiên Kiếm xuất hiện trong tay, cả người chợt động, nhẹ nhàng mà uyển chuyển.
Gió nhẹ vờn quanh, kiếm ảnh tung hoành. Từng ngọn gió mềm mại lướt qua, đem theo nỗi lòng của hắn mà bạo phát, liên tục không ngừng nghỉ.
Thời gian dần trôi qua...
Kiếm pháp của Hoàng Thiên càng thêm huyền diệu, không thể nào mà nắm bắt.
Lấy thân làm dẫn, lấy kiếm làm tâm
Tâm là kiếm… kiếm là tâm… hay tâm kiếm hợp nhất.
Cuộc đời ta gắn liền với kiếm, sinh vì kiếm, tử vì kiếm… Một đường kiếm nghịch sinh tử.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có gió cùng kiếm hòa vào nhau, một thân hình uyển chuyển, nhập cùng một thể với vạn vật xung quanh, tạo nên một bức tranh sinh động. Bĩnh hòa cùng tĩnh lặng, khí chất của hắn dần dần thay đổi, lấy một tốc độ cực nhanh tiến hành thuế biến, lột xác hoàn toàn.
Lại không biết bao lâu sau, kiếm ý của hắn rốt cục bạo phát, một cỗ lực lượng kỳ lạ từ kiếm ý toát ra. Không có sát ý, không có bùng nổ hủy diệt, mà nhẹ nhàng chậm dãi, nhưng lại để cho cả không gian ngưng đọng. Khiến cho người ta có cảm giác không thể nào tránh né, không thể nào chống đối.
Bởi vì một kiếm này không có trảm thân… mà là trảm tâm. Chỉ cần ngươi còn tâm, là không thể nào tránh thoát.
Bóng kiếm dừng lại, kiếm ý biến tan lại để cho đạo vận lưu chuyển. Thiên Kiếm run nhẹ một hồi, lưỡi kiếm ánh lên tinh quang nhàn nhạt, sắc bén đến tột cùng.
Mà nơi mũi kiếm lúc này không gian mờ ảo, ẩn hiện ra một giọt chất lỏng, đỏ tươi như máu. Trong nó như ẩn chứa sự cố chấp, ẩn chứa cả bi thương, ẩn chứa nỗi lòng của một người, ẩn chứa cả tinh hoa của một kiếm.
Vô trung sinh hữu, đem tâm ý, đem nỗi lòng, đem kiếm ý chém ra, mà ngưng tụ thành một giọt máu.
Thẫn thờ nhìn giọt máu trên mũi kiếm, Hoàng Thiên trong lòng giống như đã buông bỏ được mọi thứ, bất giác nhẹ nhõm đi rất nhiều.
- Hạnh phúc… bi thương… mong chờ… thống khổ… đều bị một chiêu này chém xuống. Từ nay hãy gọi nó là Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm.
Lấy từ trong giới chỉ ra một bình ngọc, hắn cẩn thận thu giọt máu kia vào trong. Chưa kể thứ này là tuyệt thế kỳ trân, mà riêng ý nghĩa xuất hiện của nó cũng đủ để khiến cho Hoàng Thiên phải cất giữ. Một minh chứng cho sự trưởng thành của bản thân hắn, một sự lột xác từ bản tâm.
Cố Sở chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối, tâm tình càng thêm phức tạp. Lão ngày càng cảm thấy vị chủ nhân này thần bí khó lường, không thể nào mà nắm bắt. Điều này càng khiến mong ước được tự do của lão tan thành mây khói.
Hoàng Thiên thu Thiên Kiếm vào trong tinh không thức hải, sau đó chậm dãi tiến về phía Cố Sở.
- Ta luyện kiếm đã bao lâu rồi?
Cố Sở thu lại tâm tình, nói rằng:
- Đã hơn một tuần trôi qua, hôm nay là ngày sáu tháng hai.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Thời gian vừa đến, nên rời đi thôi.
Ngưng lại một lát, hắn lấy từ Cố Sở một cái Vạn Lý Truyền Tin phù, một ít linh thạch và pháp khí, còn có cả công pháp cấp thấp, sau đó nói:
- Ra khỏi nơi này, liền y như lời ta mà làm. Hai tháng sau tới U Linh Nhai tìm ta.
Cố Sở gật đầu đồng ý, khom người chào Hoàng Thiên, sau đó phi thân vào không trung, phá vỡ không gian mà rời đi.
Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết nội tâm suy nghĩ điều gì. Khóe môi mất giác nhếch lên một đường cong đẹp mắt.
Không biết nếu như để cho Trần Lôi biết được, vị cái thế cao thủ cứu hắn chính là thủ hạ của Hoàng Thiên, một thiếu niên bằng tuổi của hắn thì hắn sẽ nghĩ gì đây.
Chỉ còn lại một mình, Trần Lôi cố gắng ổn định lại tâm tình, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hơn hai ngày sau, rốt cục hắn tìm tới được cứ điểm tập trung của Trần Gia. Nơi đây sớm được dựng lên một tòa điện lớn, trở thành nơi cư trú tạm thời.
Táng Binh Chi Địa là một trong những địa phương chứa cực lớn cơ duyên, có thể thay đổi vận mệnh của bất cứ gia tộc nào. Chỉ có điều cơ duyên không phải một hai ngày là có thể đoạt, mà cần có thời gian dài đấy. Chính vì thế mà các thế lực đều sớm xây dựng cứ điểm của mình, trường kỳ ở tại nơi này, Trần Gia cũng không ngoại lệ.
Ngay khi Trần Lôi tiến vào trong điện, đã thấy có rất nhiều người tập trung tại đó. Tất cả mọi người khi trông thấy hắn liền nhất tề đứng dậy, dùng nghi thức của gia tộc mà chào hắn, tràn đầy cung kính.
Trần Lôi phất phất tay cho mọi người ngồi xuống, sau đó tiến thẳng một đường đến ghế chủ sự, ngồi tại nơi đó.
- Trần Lãng còn chưa về sao?
Hắn quay đầu hỏi ba vị trung niên đang đứng bên cạnh, giọng điệu có chút lãnh đạm.
Ba người trung niên đồng thời gật đầu, một cái mặc bạch sắc trường bào tên là Trần Cung vội vàng nói:
- Vâng! Trần Lãng đại ca truy sát Bạch Lữ còn chưa có trở lại.
Dừng lại một lát, hắn lại nói:
- Chúng ta nghe nói thiếu gia bị Bạch Lữ ám toán… không biết thực hư thế nào?
Trần Lôi trầm ngâm trong chốc lát, cũng không có nói gì mà chỉ gật đầu.
Điều này làm cho Trần Cung vẻ mặt hơi tái đi, sau đó chuyển sang tức giận, nói:
- Bạch Gia đáng chết! Lại dám ra tay với thiếu gia… Ta lập tức đi giết chết con chó đó…
Hắn thực sự là rất tức giận đấy, Trần Lôi là một trong những ứng cử viên tranh đoạt ngôi vị tộc trưởng tương lai. Nếu không may có mệnh hệ gì thì bọn hắn từng cái đừng mong sống nổi.
Cũng may là Trần Lôi không có sao, khiến lòng hắn không khỏi nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhưng cũng phải biểu hiện một chút thái độ ra ngoài.
- Không cần, hắn bị giết chết rồi.
Lời của Trần Lôi vừa ra, lại khiến cho Trần Cung khựng người giây lát, giống như chưa thể tin được. Sinh Thần cảnh cao thủ bị giết, tuyệt đối là một việc hệ trọng, ảnh hưởng rất lớn.
- Hắn chết rồi?
Nhìn Trần Lôi với ánh mắt nghi hoặc, thấy vẻ mặt của Trần Lôi không giống nói đùa, hắn liền tin tưởng rồi. Trong lòng không khỏi nổi lên suy nghĩ, chẳng lẽ là Trần Lãng ra tay?
Không quan tâm đến Trần Cung đang đoán già đoán non, Trần Lôi trầm tư một hồi, sau đó nói:
- Ngươi giúp ta điều tra một chút, tổng hợp tất cả thông tin của các cường giả xuất hiện tại Táng Binh Chi Địa trong khoảng thời gian này, thực lực ít nhất phải hơn Hồng Trần hậu kỳ, tuổi tác không rõ, có thù oán với Bạch Gia hoặc Bạch Lữ…
- Vâng!
Đến đây Trần Cung nếu còn không hiểu ra chuyện gì thì quả thực uổng phí mấy chục năm sống trên đời. Chắc chắn trong lúc thiếu gia gặp nạn đã có cường giả ra tay cứu giúp, giết chết Bạch Lữ. Mà bây giờ thiếu gia chính là đang yêu cầu hắn tìm ra thân phận của đối phương đấy.
Nhận được phân phó từ Trần Lôi, Trần Cung không dám chậm trễ chút nào, liền rời khỏi điện, tiến hành đi điều tra, thu thập thông tin về vị cường giả thần bí kia.
oOo
Một góc khác của Táng Binh Chi Địa, trên vách núi đổ nát, đất đá lởm chởm. Hoàng Thiên thẫn thờ ngồi nơi đó, tóc dài xõa ngang vai bị những cơn gió vờn quanh khiến rối tung một mảnh.
Đằng sau hắn, Cố Sở lẳng lặng đứng im, không có nói một lời nào.
Nhìn khung cảnh mờ ảo trước mắt, Hoàng Thiên bất giác đưa tay lên nắm lấy, hắn thì thào: - Đã từng vì nàng mà hạnh phúc… đã từng vì nàng mà bi thương. Chính nàng cho ta biết đợi chờ… cũng chính nàng cho ta biết đau khổ. Có lẽ số phận đã an bài chúng ta như thế… Ta không hận nàng… ta hận chính bản thân mình…
Cố Sở đứng phía sau cũng gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nếu điều ước không thành, hãy ước một điều khác. Nếu tình yêu tan vỡ, hãy tìm tình yêu mới. Cuộc sống là thế, nên biết khi nào nắm lúc nào buông. Đôi lúc cố chấp chỉ khiến bản thân càng thêm đau khổ mà thôi, cớ sao phải miễn cưỡng.
Hoàng Thiên mỉm cười, Thiên Kiếm xuất hiện trong tay, cả người chợt động, nhẹ nhàng mà uyển chuyển.
Gió nhẹ vờn quanh, kiếm ảnh tung hoành. Từng ngọn gió mềm mại lướt qua, đem theo nỗi lòng của hắn mà bạo phát, liên tục không ngừng nghỉ.
Thời gian dần trôi qua...
Kiếm pháp của Hoàng Thiên càng thêm huyền diệu, không thể nào mà nắm bắt.
Lấy thân làm dẫn, lấy kiếm làm tâm
Tâm là kiếm… kiếm là tâm… hay tâm kiếm hợp nhất.
Cuộc đời ta gắn liền với kiếm, sinh vì kiếm, tử vì kiếm… Một đường kiếm nghịch sinh tử.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có gió cùng kiếm hòa vào nhau, một thân hình uyển chuyển, nhập cùng một thể với vạn vật xung quanh, tạo nên một bức tranh sinh động. Bĩnh hòa cùng tĩnh lặng, khí chất của hắn dần dần thay đổi, lấy một tốc độ cực nhanh tiến hành thuế biến, lột xác hoàn toàn.
Lại không biết bao lâu sau, kiếm ý của hắn rốt cục bạo phát, một cỗ lực lượng kỳ lạ từ kiếm ý toát ra. Không có sát ý, không có bùng nổ hủy diệt, mà nhẹ nhàng chậm dãi, nhưng lại để cho cả không gian ngưng đọng. Khiến cho người ta có cảm giác không thể nào tránh né, không thể nào chống đối.
Bởi vì một kiếm này không có trảm thân… mà là trảm tâm. Chỉ cần ngươi còn tâm, là không thể nào tránh thoát.
Bóng kiếm dừng lại, kiếm ý biến tan lại để cho đạo vận lưu chuyển. Thiên Kiếm run nhẹ một hồi, lưỡi kiếm ánh lên tinh quang nhàn nhạt, sắc bén đến tột cùng.
Mà nơi mũi kiếm lúc này không gian mờ ảo, ẩn hiện ra một giọt chất lỏng, đỏ tươi như máu. Trong nó như ẩn chứa sự cố chấp, ẩn chứa cả bi thương, ẩn chứa nỗi lòng của một người, ẩn chứa cả tinh hoa của một kiếm.
Vô trung sinh hữu, đem tâm ý, đem nỗi lòng, đem kiếm ý chém ra, mà ngưng tụ thành một giọt máu.
Thẫn thờ nhìn giọt máu trên mũi kiếm, Hoàng Thiên trong lòng giống như đã buông bỏ được mọi thứ, bất giác nhẹ nhõm đi rất nhiều.
- Hạnh phúc… bi thương… mong chờ… thống khổ… đều bị một chiêu này chém xuống. Từ nay hãy gọi nó là Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm.
Lấy từ trong giới chỉ ra một bình ngọc, hắn cẩn thận thu giọt máu kia vào trong. Chưa kể thứ này là tuyệt thế kỳ trân, mà riêng ý nghĩa xuất hiện của nó cũng đủ để khiến cho Hoàng Thiên phải cất giữ. Một minh chứng cho sự trưởng thành của bản thân hắn, một sự lột xác từ bản tâm.
Cố Sở chứng kiến mọi chuyện từ đầu tới cuối, tâm tình càng thêm phức tạp. Lão ngày càng cảm thấy vị chủ nhân này thần bí khó lường, không thể nào mà nắm bắt. Điều này càng khiến mong ước được tự do của lão tan thành mây khói.
Hoàng Thiên thu Thiên Kiếm vào trong tinh không thức hải, sau đó chậm dãi tiến về phía Cố Sở.
- Ta luyện kiếm đã bao lâu rồi?
Cố Sở thu lại tâm tình, nói rằng:
- Đã hơn một tuần trôi qua, hôm nay là ngày sáu tháng hai.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Thời gian vừa đến, nên rời đi thôi.
Ngưng lại một lát, hắn lấy từ Cố Sở một cái Vạn Lý Truyền Tin phù, một ít linh thạch và pháp khí, còn có cả công pháp cấp thấp, sau đó nói:
- Ra khỏi nơi này, liền y như lời ta mà làm. Hai tháng sau tới U Linh Nhai tìm ta.
Cố Sở gật đầu đồng ý, khom người chào Hoàng Thiên, sau đó phi thân vào không trung, phá vỡ không gian mà rời đi.
Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết nội tâm suy nghĩ điều gì. Khóe môi mất giác nhếch lên một đường cong đẹp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.