Chương 224: Nó không xứng đáng!
Đỉnh Kiên
31/05/2018
- Rời khỏi Táng Binh Chi Địa, ngươi trước mắt thế nhân diễn một hồi kịch tuồng, giả vờ bị đạo thương sắp chết, nhưng thực thế lại ngấm ngầm cùng với tên tu sỹ ngoại vực kia bày ra một âm mưu cực lớn. Sau đó bị phó
hội trưởng Lương Tuấn của Hiệp Hội Luyện Dược Sư phát hiện, các ngươi đã giết chết hắn cùng bốn vị thủ tịch trưởng lão để bịt đầu mối.
Lão nói đến đây, nơi hàng ghế của hai cự đầu Hiệp Hội Luyện Dược Sư cùng Hiệp Hội Luyện Khí Sỹ bỗng trở nên huyên náo, rất nhiều kẻ mang theo ánh mắt độc ác nhìn về phía Hoàng Thiên, hận không thể đem hắn lột da uống máu để báo thù.
- Lợi dụng trong tay có Cố Tinh Cực Đạo Thạch, ngươi tung ra tin tức giả rằng Bạch Gia nắm giữ nó, mê hoặc tam phương thế lực rằng Bạch Gia có dã tâm độc ác, khiến bọn họ đối với Bạch Gia khai chiến tông tộc, dẫn đến hậu quả các bên tử thương thảm trọng, bỏ mạng một cách vô nghĩa. Cũng may là lão phu kịp thời trở lại ngăn chặn, nếu không chỉ sợ âm mưu của ngươi đã sớm thành công.
Phản ứng của mọi người khiến cho Bạch Chấn Long càng thêm đắc ý, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Lâm Thanh Phong như muốn nói, ngươi cứu không nổi hắn.
- Đại chiến với tứ đại lục sắp diễn ra, ngươi vậy mà chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ nhoi, rắp tâm cấu kết với kẻ địch hại chết vô số người vô tội. Ngươi không những lòng dạ độc ác, mà còn là phản bội lại Thiên Nguyên đại lục, rất đáng chết.
Lúc này, Bạch Chấn Long sắc mặt lạnh đến cực điểm, nhấn mạnh từng chữ như đang tuyên án tử hình đối với Hoàng Thiên.
Toàn trường im ắng, tất cả mọi người lúc này đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Thanh Phong. Đa phần bọn họ đều biết mối quan hệ giữa ông và Hoàng Thiên, cho nên rất muốn biết ông sẽ có thái độ như thế nào. Thậm chí còn có một số người đang cười lạnh trong lòng, muốn xem xem ông có cách gì để vãn hồi tình thế của Hoàng Thiên.
Hiển nhiên, sau lần Thiên Nguyên Thẩm Phán này, dù cho kết quả có thế nào đi chăng nữa, vị thế của vị chí cường giả này chỉ sợ sẽ rớt xuống thê thảm.
- Bốp… Bốp… Bốp…
Lúc này đang đứng phía dưới lôi đài, Hoàng Thiên bỗng nhiên mỉm cười liên tiếp vỗ ra mấy cái vỗ tay. Thanh âm không tính là quá lớn, nhưng giữa quảng trường im ắng lại vang lên như hồi trống, khiến cho không ít người rung động.
- Rất chi tiết, rất hoàn mỹ. Các ngươi để cho ta bỗng cảm thấy rất tự hào. Chỉ vì muốn vu hãm cho một tên nhóc như ta mà tốn không ít tâm tư, ngay cả tôn nghiêm của bản thân cũng vứt bỏ, nói láo một cách trắng trợn mà không xấu hổ…
Đám người bị hắn mỉa mai, sắc mặt bỗng trở nên dữ tợn, có kẻ vội vàng quát lên:
- Câm miệng!
Nương theo tiếng quát, một tên cường giả Hứa Gia hung hăng lao tới, một tay vỗ xuống quất cho Hoàng Thiên bay ngược về sau. Hắn đường đường là Hồng Trần cường giả, nhưng một đòn này lại không lưu thủ chút nào, đem Hoàng Thiên quai hàm suýt nữa đánh nứt, máu tươi ngấm đỏ trong khoang miệng.
- Làm sao… Sợ ta vạch trần thủ đoạn của các ngươi cho nên không cho ta nói phải không? Thiên Nguyên Thẩm Phán, nghe thì thật khí phách, hoá ra chỉ là một trò cười, ha ha.
Cơn đau truyền tới khiến Hoàng Thiên choáng váng mất một hồi mới có thể đứng dậy được, nhổ ra một búng máu xuống nền đá, hắn nhe răng mà cười, ánh mắt không quên ném sang một tia khinh bỉ.
Tên cường giả Hứa Gia kia còn muốn phát tác, nhưng liền bị người của mình cản lại, chỉ có thể trơ mắt trừng trừng Hoàng Thiên. Hoàng Thiên lúc này lại dường như không thèm để ý đến hắn nữa, mà ngước mặt lên nhìn về phía Bạch Chấn Long, cười nhạt:
- Năm năm trước, ta chính xác đã giết chết năm mạng người, trong đó có ba kẻ là người của Bạch Gia ngươi. Nhưng giết người thì đã sao? Trong số các ngươi có ai dám khẳng định bản thân chưa từng giết người. Mạnh được yếu thua, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách sinh tồn. Nếu có trách, thì hãy trách đám người đó tài nghệ không bằng người còn dám đi chọc ta, chết cũng đáng.
Nghe hắn nói vậy, Bạch Chấn Long sắc mặt không dễ coi chút nào, cuối cùng mới nhếch môi, lạnh lùng nói:
- Hỗn xược. Ngươi lạm sát người vô tội há lại có thể so sánh với những người làm việc vì chính nghĩa như chúng ta. Ngươi nói mạnh được yếu thua, vậy bây giờ chẳng phải ta hoàn toàn có tư cách đem ngươi giết chết, lời lẽ nguỵ biện.
Hoàng Thiên như nghe được lý luận nực cười nhất trên đời này, bỗng ngửa mặt cười lớn:
- Ha ha! Chính nghĩa? Lão già, ngươi lời nói quả thật khiến cho ta cảm thấy buồn nôn. Nhớ năm đó khi sư phụ ta còn tại, tất cả đám các ngươi đều phải cúi đầu ngậm miệng, không dám ho he một lời, khi đó chính nghĩa của các ngươi vứt đi đâu rồi. Nay lão nhân gia đi vắng, các ngươi liền đội lên mình cái mác chính nghĩa để xử lý ta, thật là một chuyện tiếu lâm.
Lời lẽ tràn đầy miệt thị cùng khinh bỉ, Hoàng Thiên khiến cho rất nhiều người có mặt tại đây đều cảm thấy xấu hổ vô cùng. Năm đó bọn họ hùng hổ kéo nhau đến trừng phạt Hoàng Thiên, cuối cùng chỉ vì Vương Đình ra mặt mà kế hoạch đổ bể, ngược lại còn bị mất mặt, thua thiệt không ít mới vãn hồi lại được tình thế.
Nay bị Hoàng Thiên trực tiếp nói ra như thế, bọn hắn chỉ hận không tìm ra được cái lỗ nào để chui vào cho đỡ nhục. Nhưng xấu hổ thì đã sao, cuối cùng lại bị bọn họ biến thành lửa giận, đem đổ hết lên đầu của Hoàng Thiên.
- Miệng lưỡi lanh lợi, năm đó sư phụ ngươi hoành hoành bá đạo, bọn họ không là đối thủ của lão nên mới phải nhượng bộ. Nhưng rất tiếc cho ngươi là, hôm nay lão không tại đây.
Bạch Chấn Long cũng không muốn cùng Hoàng Thiên tranh luận về vấn đề này nữa, mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề mấu chốt. Hàm ý rằng hôm nay không có Vương Đình tại, sẽ chẳng có ai bảo vệ cho hắn nữa.
- Đúng thế, không có sư phụ bảo vệ, ta hôm nay chính là kẻ yếu nên mới bị các ngươi bắt giữ, ta chưa bao giờ phủ nhận điều đó. Ta chỉ không giống các ngươi, đắp lên mặt mình cái mác chính nghĩa nhưng thực chất bên trong chỉ là một lũ sâu bọ bẩn thỉu.
Rất bá đạo, một lời này của Hoàng Thiên quả thực không khác gì cú tát giáng vào mặt tất cả mọi người tại đây. Không ít người sắc mặt vặn vẹo, rất có cảm xúc muốn lao lên bóp chết tên nhãi con này.
Điều kỳ lạ là đám người thuộc mười đại thế lực siêu cấp lúc này lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có kẻ cười lạnh trong lòng. Lời nói của Hoàng Thiên quả thực xúc phạm tới hầu hết bọn chúng, nhưng lại có làm sao. Chỉ là lời lẽ của một kẻ sắp chết, có đáng để bọn chúng phải tức giận hay không? Không đáng.
Chưa kể, tên nhóc này không biết sống chết, lại dám đi xúc phạm tất cả mọi người có mặt ở nơi này. Hắn càng như vậy, thì người muốn giết hắn lại càng nhiều, mọi chuyện càng trở nên dễ dàng xử lý.
- Còn về chuyện tam phương thế lực vây công Bạch Gia, các ngươi cho rằng mọi chuyện là vì ta mà ra, thật là hài hước. Xin hỏi tam phương thế lực, ta có từng bắt ép các ngươi đem quân đi tiêu diệt Bạch Gia chăng? Mấy chục vạn tinh anh của các ngươi bỏ mạng, ta có ra tay với một người nào chăng? Tất cả chẳng phải vì chính quyết định của các ngươi đó sao, vì lòng tham muốn cướp đi Cố Tinh Cực Đạo Thạch mà gây ra đại chiến, lúc này hậu quả xảy ra lại đem đổ hết lên đầu ta, thật là chính nghĩa.
Tam phương thế lực bị hắn nói như thế nhất thời đều ngậm miệng không nói, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy tràn đầy lạnh lẽo. Bọn chúng làm sao không rõ đạo lý này, nhưng mà biết rõ thì lại có thể làm sao. Bản tính con người từ xưa tới nay đã luôn là như thế, lúc nào cũng có thể đem sai lầm của bản thân đổ lỗi cho kẻ khác, rồi lấy đó làm cái cớ để biện minh cho sự thất bại của bản thân mình.
Bạch Gia là kẻ thù gây nên thiệt hại cho chúng, nhưng có Bạch Chấn Long tại, chúng làm sao dám trả thù. Hậu quả nặng nề kia nhất định phải có kẻ nào đó gánh tội, Bạch Gia không, bọn chúng lại càng không, cho nên cuối cùng chỉ có thể là Hoàng Thiên.
- Đủ rồi! Không cần dùng miệng lưỡi để mê hoặc thiên hạ. Tội ác của ngươi nhân chứng bằng chứng đầy đủ, có nguỵ biện thế nào đi nữa cũng không cứu vãn được tính mạng của ngươi đâu. Giao Cố Tinh Cực Đạo Thạch ra đây, ta sẽ cân nhắc cho ngươi một chết thống khoái.
Bạch Chấn Long rốt cục không nhịn được nữa, dữ tợn quát lên. Hai tròng mắt của lão lúc này sát khí đã nồng đậm đến cực điểm, chỉ sợ nếu nơi này không phải là Thiên Nguyên Thẩm Phán lão đã vọt tới đem Hoàng Thiên bóp chết tươi rồi. Tên nhóc này miệng lưỡi quá mạnh.
- Ha ha! Cãi lý không được liền muốn làm liều sao. Nói về tội ác, ta còn không bằng các ngươi đây. Thiên Không Trấn Giới Đoàn… các ngươi che giấu cực khổ ah…
Thấy đối phương đã không còn nhịn được nữa, Hoàng Thiên khuôn mặt nở ra một nụ cười dữ tợn, muốn nói toạc ra bí mật mà bọn hắn đang che giấu.
- Muốn chết…
- Câm miệng…
Nhưng là hắn còn chưa kịp nói ra, trên bầu trời đã vang lên mấy tiếng kinh hô như sấm nổ, doạ cho những người khác sợ đến tái mặt. Lần đầu tiên bọn họ trông thấy ba cái chí cường giả thất thố như thế, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Thiên như muốn giết chết hắn ngay lập tức.
Thậm chí Bạch Chấn Long không thèm để ý tới thân phận, đã sớm vọt xuống lôi đài nắm lấy cổ Hoàng Thiên, đem thân thể hắn nhấc lên không trung. Chỉ cần một bóp tay nhẹ, tính mạng của hắn liền khó lòng mà bảo toàn.
- Lão già, ngươi dám…
Lúc này Anh Vũ đang đứng sau Lâm Thanh Phong bỗng nhiên gào lên, muốn vọt tới sống chết với Bạch Chấn Long. Hắn từ đầu đến cuối lắng nghe bọn người này gán tội cho huynh đệ của mình, trong lòng vốn đã cực kỳ khó chịu. Bây giờ đối phương cãi lý không được lại muốn làm liều, hắn làm sao nhẫn nhịn được nữa.
- Vũ nhi, mau lui xuống.
Lâm Thanh Phong dĩ nhiên sẽ không để cho cháu của mình làm bậy, vội vàng quát lên ngăn cản. Bàn tay lăng không nắm lấy Anh Vũ, đem hắn kéo trở lại bên cạnh mình.
- Ông nội, mau thả con ra. Con phải giết chết hắn…
Anh Vũ nào có thời gian quan tâm đến chuyện khác, hắn dùng hết sức mình muốn vùng ra khỏi kiểm soát của ông nội, tròng mắt đã sớm hằn lên từng tia máu.
- Câm miệng!
Một cú tát như trời giáng, không hề có sự báo trước đánh lên khuôn mặt hắn. Lâm Thanh Phong thần sắc lần đầu tiên lộ ra nét dữ tợn khiến cho Anh Vũ bỗng nhiên ngây ngốc một hồi.
- Ông nội…
Nhìn trạng thái thảm hại của cháu mình, Lâm Thanh Phong có chút không đành lòng, đắn đo mãi mới nói ra:
- Nó không xứng đáng để con hi sinh nhiều như thế!
Anh Vũ mơ hồ:
- Tại… tại sao?
Ánh mắt dừng tại người Hoàng Thiên, Lâm Thanh Phong như đang đấu tranh vì một việc gì đó, im lặng hồi lâu, ông mới lên tiếng hỏi lại Anh Vũ:
- Con có còn nhớ năm xưa kẻ hại chết cha mẹ mình họ gì chăng?
Kẻ hại chết cha mẹ mình? Anh Vũ không biết vì sao ông nội lại hỏi hắn chuyện này, mơ màng gật đầu:
- Họ Cố…
Bỗng nhiên trong đầu hắn như có tiếng thiên lôi bùng nổ, cảm xúc trong lòng cũng trở nên cứng đờ. Họ Cố… họ Cố… năm năm trước, chẳng phải lão nhân bên cạnh Hoàng Thiên cũng có họ Cố hay sao.
Khi đó được Hoàng Thiên giới thiệu, hắn thực sự rất có ấn tượng với lão nhân này, bởi vì lão cùng họ với kẻ thù hại chết cha mẹ hắn. Nhưng dẫu sao trên đời lại không phải chỉ có một hai người mang họ Cố, hơn nữa đối phương lại là bạn của sư phụ huynh đệ mình cho nên hắn không có lưu tâm quá nhiều.
Nhưng bây giờ ông nội bỗng nhiên nói như vậy, hắn dù cho có ngốc thế nào đi chăng nữa cũng phải hiểu ra được điều đó.
- Phải… tên tu sỹ ngoại vực mà nó câu kết chính là kẻ hại chết cha mẹ con – Cố Sở.
Lão nói đến đây, nơi hàng ghế của hai cự đầu Hiệp Hội Luyện Dược Sư cùng Hiệp Hội Luyện Khí Sỹ bỗng trở nên huyên náo, rất nhiều kẻ mang theo ánh mắt độc ác nhìn về phía Hoàng Thiên, hận không thể đem hắn lột da uống máu để báo thù.
- Lợi dụng trong tay có Cố Tinh Cực Đạo Thạch, ngươi tung ra tin tức giả rằng Bạch Gia nắm giữ nó, mê hoặc tam phương thế lực rằng Bạch Gia có dã tâm độc ác, khiến bọn họ đối với Bạch Gia khai chiến tông tộc, dẫn đến hậu quả các bên tử thương thảm trọng, bỏ mạng một cách vô nghĩa. Cũng may là lão phu kịp thời trở lại ngăn chặn, nếu không chỉ sợ âm mưu của ngươi đã sớm thành công.
Phản ứng của mọi người khiến cho Bạch Chấn Long càng thêm đắc ý, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Lâm Thanh Phong như muốn nói, ngươi cứu không nổi hắn.
- Đại chiến với tứ đại lục sắp diễn ra, ngươi vậy mà chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ nhoi, rắp tâm cấu kết với kẻ địch hại chết vô số người vô tội. Ngươi không những lòng dạ độc ác, mà còn là phản bội lại Thiên Nguyên đại lục, rất đáng chết.
Lúc này, Bạch Chấn Long sắc mặt lạnh đến cực điểm, nhấn mạnh từng chữ như đang tuyên án tử hình đối với Hoàng Thiên.
Toàn trường im ắng, tất cả mọi người lúc này đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Thanh Phong. Đa phần bọn họ đều biết mối quan hệ giữa ông và Hoàng Thiên, cho nên rất muốn biết ông sẽ có thái độ như thế nào. Thậm chí còn có một số người đang cười lạnh trong lòng, muốn xem xem ông có cách gì để vãn hồi tình thế của Hoàng Thiên.
Hiển nhiên, sau lần Thiên Nguyên Thẩm Phán này, dù cho kết quả có thế nào đi chăng nữa, vị thế của vị chí cường giả này chỉ sợ sẽ rớt xuống thê thảm.
- Bốp… Bốp… Bốp…
Lúc này đang đứng phía dưới lôi đài, Hoàng Thiên bỗng nhiên mỉm cười liên tiếp vỗ ra mấy cái vỗ tay. Thanh âm không tính là quá lớn, nhưng giữa quảng trường im ắng lại vang lên như hồi trống, khiến cho không ít người rung động.
- Rất chi tiết, rất hoàn mỹ. Các ngươi để cho ta bỗng cảm thấy rất tự hào. Chỉ vì muốn vu hãm cho một tên nhóc như ta mà tốn không ít tâm tư, ngay cả tôn nghiêm của bản thân cũng vứt bỏ, nói láo một cách trắng trợn mà không xấu hổ…
Đám người bị hắn mỉa mai, sắc mặt bỗng trở nên dữ tợn, có kẻ vội vàng quát lên:
- Câm miệng!
Nương theo tiếng quát, một tên cường giả Hứa Gia hung hăng lao tới, một tay vỗ xuống quất cho Hoàng Thiên bay ngược về sau. Hắn đường đường là Hồng Trần cường giả, nhưng một đòn này lại không lưu thủ chút nào, đem Hoàng Thiên quai hàm suýt nữa đánh nứt, máu tươi ngấm đỏ trong khoang miệng.
- Làm sao… Sợ ta vạch trần thủ đoạn của các ngươi cho nên không cho ta nói phải không? Thiên Nguyên Thẩm Phán, nghe thì thật khí phách, hoá ra chỉ là một trò cười, ha ha.
Cơn đau truyền tới khiến Hoàng Thiên choáng váng mất một hồi mới có thể đứng dậy được, nhổ ra một búng máu xuống nền đá, hắn nhe răng mà cười, ánh mắt không quên ném sang một tia khinh bỉ.
Tên cường giả Hứa Gia kia còn muốn phát tác, nhưng liền bị người của mình cản lại, chỉ có thể trơ mắt trừng trừng Hoàng Thiên. Hoàng Thiên lúc này lại dường như không thèm để ý đến hắn nữa, mà ngước mặt lên nhìn về phía Bạch Chấn Long, cười nhạt:
- Năm năm trước, ta chính xác đã giết chết năm mạng người, trong đó có ba kẻ là người của Bạch Gia ngươi. Nhưng giết người thì đã sao? Trong số các ngươi có ai dám khẳng định bản thân chưa từng giết người. Mạnh được yếu thua, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách sinh tồn. Nếu có trách, thì hãy trách đám người đó tài nghệ không bằng người còn dám đi chọc ta, chết cũng đáng.
Nghe hắn nói vậy, Bạch Chấn Long sắc mặt không dễ coi chút nào, cuối cùng mới nhếch môi, lạnh lùng nói:
- Hỗn xược. Ngươi lạm sát người vô tội há lại có thể so sánh với những người làm việc vì chính nghĩa như chúng ta. Ngươi nói mạnh được yếu thua, vậy bây giờ chẳng phải ta hoàn toàn có tư cách đem ngươi giết chết, lời lẽ nguỵ biện.
Hoàng Thiên như nghe được lý luận nực cười nhất trên đời này, bỗng ngửa mặt cười lớn:
- Ha ha! Chính nghĩa? Lão già, ngươi lời nói quả thật khiến cho ta cảm thấy buồn nôn. Nhớ năm đó khi sư phụ ta còn tại, tất cả đám các ngươi đều phải cúi đầu ngậm miệng, không dám ho he một lời, khi đó chính nghĩa của các ngươi vứt đi đâu rồi. Nay lão nhân gia đi vắng, các ngươi liền đội lên mình cái mác chính nghĩa để xử lý ta, thật là một chuyện tiếu lâm.
Lời lẽ tràn đầy miệt thị cùng khinh bỉ, Hoàng Thiên khiến cho rất nhiều người có mặt tại đây đều cảm thấy xấu hổ vô cùng. Năm đó bọn họ hùng hổ kéo nhau đến trừng phạt Hoàng Thiên, cuối cùng chỉ vì Vương Đình ra mặt mà kế hoạch đổ bể, ngược lại còn bị mất mặt, thua thiệt không ít mới vãn hồi lại được tình thế.
Nay bị Hoàng Thiên trực tiếp nói ra như thế, bọn hắn chỉ hận không tìm ra được cái lỗ nào để chui vào cho đỡ nhục. Nhưng xấu hổ thì đã sao, cuối cùng lại bị bọn họ biến thành lửa giận, đem đổ hết lên đầu của Hoàng Thiên.
- Miệng lưỡi lanh lợi, năm đó sư phụ ngươi hoành hoành bá đạo, bọn họ không là đối thủ của lão nên mới phải nhượng bộ. Nhưng rất tiếc cho ngươi là, hôm nay lão không tại đây.
Bạch Chấn Long cũng không muốn cùng Hoàng Thiên tranh luận về vấn đề này nữa, mà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề mấu chốt. Hàm ý rằng hôm nay không có Vương Đình tại, sẽ chẳng có ai bảo vệ cho hắn nữa.
- Đúng thế, không có sư phụ bảo vệ, ta hôm nay chính là kẻ yếu nên mới bị các ngươi bắt giữ, ta chưa bao giờ phủ nhận điều đó. Ta chỉ không giống các ngươi, đắp lên mặt mình cái mác chính nghĩa nhưng thực chất bên trong chỉ là một lũ sâu bọ bẩn thỉu.
Rất bá đạo, một lời này của Hoàng Thiên quả thực không khác gì cú tát giáng vào mặt tất cả mọi người tại đây. Không ít người sắc mặt vặn vẹo, rất có cảm xúc muốn lao lên bóp chết tên nhãi con này.
Điều kỳ lạ là đám người thuộc mười đại thế lực siêu cấp lúc này lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có kẻ cười lạnh trong lòng. Lời nói của Hoàng Thiên quả thực xúc phạm tới hầu hết bọn chúng, nhưng lại có làm sao. Chỉ là lời lẽ của một kẻ sắp chết, có đáng để bọn chúng phải tức giận hay không? Không đáng.
Chưa kể, tên nhóc này không biết sống chết, lại dám đi xúc phạm tất cả mọi người có mặt ở nơi này. Hắn càng như vậy, thì người muốn giết hắn lại càng nhiều, mọi chuyện càng trở nên dễ dàng xử lý.
- Còn về chuyện tam phương thế lực vây công Bạch Gia, các ngươi cho rằng mọi chuyện là vì ta mà ra, thật là hài hước. Xin hỏi tam phương thế lực, ta có từng bắt ép các ngươi đem quân đi tiêu diệt Bạch Gia chăng? Mấy chục vạn tinh anh của các ngươi bỏ mạng, ta có ra tay với một người nào chăng? Tất cả chẳng phải vì chính quyết định của các ngươi đó sao, vì lòng tham muốn cướp đi Cố Tinh Cực Đạo Thạch mà gây ra đại chiến, lúc này hậu quả xảy ra lại đem đổ hết lên đầu ta, thật là chính nghĩa.
Tam phương thế lực bị hắn nói như thế nhất thời đều ngậm miệng không nói, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy tràn đầy lạnh lẽo. Bọn chúng làm sao không rõ đạo lý này, nhưng mà biết rõ thì lại có thể làm sao. Bản tính con người từ xưa tới nay đã luôn là như thế, lúc nào cũng có thể đem sai lầm của bản thân đổ lỗi cho kẻ khác, rồi lấy đó làm cái cớ để biện minh cho sự thất bại của bản thân mình.
Bạch Gia là kẻ thù gây nên thiệt hại cho chúng, nhưng có Bạch Chấn Long tại, chúng làm sao dám trả thù. Hậu quả nặng nề kia nhất định phải có kẻ nào đó gánh tội, Bạch Gia không, bọn chúng lại càng không, cho nên cuối cùng chỉ có thể là Hoàng Thiên.
- Đủ rồi! Không cần dùng miệng lưỡi để mê hoặc thiên hạ. Tội ác của ngươi nhân chứng bằng chứng đầy đủ, có nguỵ biện thế nào đi nữa cũng không cứu vãn được tính mạng của ngươi đâu. Giao Cố Tinh Cực Đạo Thạch ra đây, ta sẽ cân nhắc cho ngươi một chết thống khoái.
Bạch Chấn Long rốt cục không nhịn được nữa, dữ tợn quát lên. Hai tròng mắt của lão lúc này sát khí đã nồng đậm đến cực điểm, chỉ sợ nếu nơi này không phải là Thiên Nguyên Thẩm Phán lão đã vọt tới đem Hoàng Thiên bóp chết tươi rồi. Tên nhóc này miệng lưỡi quá mạnh.
- Ha ha! Cãi lý không được liền muốn làm liều sao. Nói về tội ác, ta còn không bằng các ngươi đây. Thiên Không Trấn Giới Đoàn… các ngươi che giấu cực khổ ah…
Thấy đối phương đã không còn nhịn được nữa, Hoàng Thiên khuôn mặt nở ra một nụ cười dữ tợn, muốn nói toạc ra bí mật mà bọn hắn đang che giấu.
- Muốn chết…
- Câm miệng…
Nhưng là hắn còn chưa kịp nói ra, trên bầu trời đã vang lên mấy tiếng kinh hô như sấm nổ, doạ cho những người khác sợ đến tái mặt. Lần đầu tiên bọn họ trông thấy ba cái chí cường giả thất thố như thế, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Thiên như muốn giết chết hắn ngay lập tức.
Thậm chí Bạch Chấn Long không thèm để ý tới thân phận, đã sớm vọt xuống lôi đài nắm lấy cổ Hoàng Thiên, đem thân thể hắn nhấc lên không trung. Chỉ cần một bóp tay nhẹ, tính mạng của hắn liền khó lòng mà bảo toàn.
- Lão già, ngươi dám…
Lúc này Anh Vũ đang đứng sau Lâm Thanh Phong bỗng nhiên gào lên, muốn vọt tới sống chết với Bạch Chấn Long. Hắn từ đầu đến cuối lắng nghe bọn người này gán tội cho huynh đệ của mình, trong lòng vốn đã cực kỳ khó chịu. Bây giờ đối phương cãi lý không được lại muốn làm liều, hắn làm sao nhẫn nhịn được nữa.
- Vũ nhi, mau lui xuống.
Lâm Thanh Phong dĩ nhiên sẽ không để cho cháu của mình làm bậy, vội vàng quát lên ngăn cản. Bàn tay lăng không nắm lấy Anh Vũ, đem hắn kéo trở lại bên cạnh mình.
- Ông nội, mau thả con ra. Con phải giết chết hắn…
Anh Vũ nào có thời gian quan tâm đến chuyện khác, hắn dùng hết sức mình muốn vùng ra khỏi kiểm soát của ông nội, tròng mắt đã sớm hằn lên từng tia máu.
- Câm miệng!
Một cú tát như trời giáng, không hề có sự báo trước đánh lên khuôn mặt hắn. Lâm Thanh Phong thần sắc lần đầu tiên lộ ra nét dữ tợn khiến cho Anh Vũ bỗng nhiên ngây ngốc một hồi.
- Ông nội…
Nhìn trạng thái thảm hại của cháu mình, Lâm Thanh Phong có chút không đành lòng, đắn đo mãi mới nói ra:
- Nó không xứng đáng để con hi sinh nhiều như thế!
Anh Vũ mơ hồ:
- Tại… tại sao?
Ánh mắt dừng tại người Hoàng Thiên, Lâm Thanh Phong như đang đấu tranh vì một việc gì đó, im lặng hồi lâu, ông mới lên tiếng hỏi lại Anh Vũ:
- Con có còn nhớ năm xưa kẻ hại chết cha mẹ mình họ gì chăng?
Kẻ hại chết cha mẹ mình? Anh Vũ không biết vì sao ông nội lại hỏi hắn chuyện này, mơ màng gật đầu:
- Họ Cố…
Bỗng nhiên trong đầu hắn như có tiếng thiên lôi bùng nổ, cảm xúc trong lòng cũng trở nên cứng đờ. Họ Cố… họ Cố… năm năm trước, chẳng phải lão nhân bên cạnh Hoàng Thiên cũng có họ Cố hay sao.
Khi đó được Hoàng Thiên giới thiệu, hắn thực sự rất có ấn tượng với lão nhân này, bởi vì lão cùng họ với kẻ thù hại chết cha mẹ hắn. Nhưng dẫu sao trên đời lại không phải chỉ có một hai người mang họ Cố, hơn nữa đối phương lại là bạn của sư phụ huynh đệ mình cho nên hắn không có lưu tâm quá nhiều.
Nhưng bây giờ ông nội bỗng nhiên nói như vậy, hắn dù cho có ngốc thế nào đi chăng nữa cũng phải hiểu ra được điều đó.
- Phải… tên tu sỹ ngoại vực mà nó câu kết chính là kẻ hại chết cha mẹ con – Cố Sở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.