Chương 354: Tan rã
Đỉnh Kiên
09/09/2019
Một góc nào đó của bí cảnh Bạch Hạc.
Năm cái bóng người lẳng lặng đứng ngồi trên nền cỏ ẩm ướt, khí tức hư nhược không gì tả nổi. Không chỉ có sinh khí tán loạn, tinh thần uể oải, mà cả Nguyên Lực cũng mất kiểm soát phát tán ra bên ngoài. Dường như lúc này chỉ cần tiến tới vài đầu yêu thú cấp bảy, cũng có thể đánh cho bọn hắn tan tác đào vong.
Nhóm người, không ai khác chính là thành viên của Dạ Sát Thiên Vân đoàn vừa mới hồi sinh sau trận chiến.
Hàn Lâm ngồi dựa vào một gốc tùng to lớn, bàn tay nắm lấy tinh diện của đoàn, có chút âm trầm nhìn chằm chằm vào các chỉ số.
- Dạ Sát Thiên Vân Đoàn, thành viên 06, thắng 1, thua 1, tỷ lệ 50%.
Đại chiến vừa xong, chỉ số của các thành viên liền biến hoá, có một vài thứ kỳ lạ khiến cho Hàn Lâm giật mình không nhẹ.
Năm người bọn hắn, tính ra chỉ có đánh với chiến đội Đinh Gia, nhưng kết quả lại có 2 trận, 1 thắng 1 thua, hiển nhiên trong đó có một trận là Hoàng Thiên ra tay, toàn thắng. Điều này khiến cho người huynh đệ như hắn xấu hổ không ngừng, rõ ràng lĩnh đội năm người, người nào cũng là siêu cấp thiên tài, vậy mà còn không bằng Hoàng Thiên một mình, thua thê thảm gần như toàn diệt, quá mức mất mặt rồi.
Hít một hơi thật sâu kiềm chế xúc cảm trong lòng, hắn lại lướt xuống thông tin từng thành viên, vừa tới vị trí của tiểu hoà thượng thì bỗng chốc cau mày:
- Thành viên Mộng Tâm, tuổi???, Sinh Thần hậu kỳ, tiêu diệt 4, chết 1, trợ giúp 0.
Hoá ra, tên của thằng nhóc này là Mộng Tâm. Nói ra thì có vẻ buồn cười, nhưng từ lúc quen biết nó tới giờ, bọn hắn không một ai biết được tên thật của nó, dù cho gặng hỏi thế nào cũng không nói, cho nên mọi người cũng chẳng hỏi nhiều, liền gọi nó là nhóc được rồi.
Còn về tuổi làm sao không hiển thị, chẳng lẽ là do lỗi, hay là có người cố ý che giấu điều gì?
Lại tiếp tục nhìn, ánh mắt hắn liền giật giật, có chút tâm tình bất định nhìn về phía cô gái duy nhất trong đoàn.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra, thật sự là hệ thống tinh diện bị lỗi?
Không biết đã nhìn thấy thứ gì, Hàn Lâm tự mình lẩm bẩm, đầu óc rối như tơ vò, cứ thế nhìn về phía Tử Thanh, nhìn đến mức nàng đều phát ra khó chịu, híp mắt nhìn ngược về.
- Tử Thanh, có cái gì muốn nói không?
Lẳng lặng thu hồi tinh diện vào không gian chứa đồ, Hàn Lâm càng nghĩ càng trở nên mơ hồ, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tử Thanh mà hỏi.
Tử Thanh khe khẽ cau mày, sau đó tránh đi ánh mắt của hắn, tựa hồ chẳng có gì để nói vậy.
Thái độ này của nàng khiến cho Hàn Lâm bất giác có phần không vui. Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng việc nàng vừa nãy vì Kiếm Ma từ bỏ khống trận, đã tạo cơ hội cho bạch miêu vồ chết chính nàng, khiến cho cả đoàn sau đó vỡ tan liên kết, thậm chí còn làm cho những thành viên còn lại mất đi năng lực đối đầu với kẻ địch, suýt nữa toàn diệt. Vậy mà bây giờ, một lời giải thích hay xin lỗi cũng không nói ra được, đó là thái độ gì?
Càng nghĩ, Hàn Lâm càng cảm thấy tưng tức trong lòng, khẽ hừ nhẹ một tiếng, không hề có ý bỏ qua mà lại hỏi:
- Một lời cũng không ư?
Bị nhắc lại tới hai lần, Tử Thanh rốt cục cũng không thể lơ đi được nữa, cực kỳ lãnh đạm nói:
- Ta chỉ muốn cứu huynh ấy.
Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền đụng chạm, Hàn Lâm càng thêm khó chịu, có chút nặng lời:
- Cứu? Hắn đều bị bạo chết rồi còn cứu? Ngươi làm vậy chính là tìm chết, không chỉ hại chết mình, còn hại chết mọi người đấy.
Hàn Lâm bỗng nhiên lớn tiếng, nhất thời để cho tất cả mọi người sửng sốt. Trong ấn tượng của bọn hắn, đội trưởng luôn luôn là một người ôn hoà, chưa bao giờ mắng ai, nhưng bây giờ lại mắng rồi.
- Lâm ca, cũng không thể hoàn toàn trách tỷ ấy được. Ai có thể ngờ được đám người Đinh Gia lại mặt dày như thế, làm ngư ông đắc lợi chứ?
Một bên, tiểu hoà thượng và Cố Anh vội vàng nói đỡ, bênh vực cho Tử Thanh.
- Hừ, không cần phải nói giúp nàng. Sai là sai. Nếu không phải nàng để tình cảm cá nhân lẫn vào thì chúng ta nào có thảm hại như vậy? Hành động cảm tính, cá nhân làm liên luỵ đến cả đoàn, vậy mà một lời xin lỗi cũng không nói ra được ư?
Hàn Lâm gay gắt, tiểu hoà thượng có chút bất đắc dĩ, đang định mở miệng nói thì Tử Thanh đã lạnh lùng đứng dậy, cười lạnh nhìn về phía Hàn Lâm mà nói:
- Ta cảm tính thì lại làm sao? Là sai à? Nếu đổi lại người chết là Hoàng Thiên, ngươi sẽ thế nào? Mặc kệ hắn chết, hay là cũng giống như ta bất chấp lao về? Người khác có tư cách nói ta, nhưng Hàm Lâm ngươi không có tư cách đó.
Lời nàng vừa nói, liền khiến cho toàn bộ mọi người biến sắc mặt. Kiếm Ma nãy giờ im lặng bỗng nhiên bật dậy, kéo lại nàng.
- Đừng cản ta, ta nói không đúng sao? Để hắn làm đội trưởng, hắn liền nghĩ có thể ép người khác nghe theo ý mình? Nực cười. Đến chính hắn còn không làm được, có tư cách gì buộc người khác phải theo hắn.
Bất chấp Kiếm Ma ở bên ngăn cản, Tử Thanh vẫn cực kỳ cương liệt mà nói, ánh mắt nhìn về Hàn Lâm mang theo muôn phần miệt thị.
Những lời này, thật sự để Hàn Lâm ngậm miệng, ánh mắt nhìn về nàng không nói được nên lời. Nói cái gì nữa đây, bởi nàng có sai đâu. Đổi lại là hắn, Hoàng Thiên gặp nạn, hắn có thể trơ mắt đứng nhìn, có thể giữ được lý trí mà làm ra như những lời hắn nói vừa rồi?
Câu trả lời chính là không thể! Vậy hắn lấy tư cách gì để phê bình Tử Thanh, lấy tư cách gì để chê trách nàng? Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân, hắn thực là nực cười quá đỗi.
- Cũng đừng đem Hoàng Thiên ra để ép ta. Các ngươi là thủ hạ, là huynh đệ của hắn, ta không phải. Muốn ta hi sinh tất cả vì mục tiêu của hắn, nằm mơ.
Thấy Hàn Lâm không nói được lời nào,Tử Thanh bỗng nhiên cười lạnh, được đà ép tới, tiếp tục thể hiện ra toàn bộ lập trường của mình.
- Đủ rồi…
Nàng càng nói, Kiếm Ma ở bên cành trở nên lạnh lẽo, gằn giọng quát lớn mới khiến cho nàng im đi. Hắn có thể không quản Tử Thanh xích mích với Hàn Lâm, nhưng tuyệt nhiên không cho phép nàng đụng chạm tới Hoàng Thiên.
Lại nhìn về phía Hàn Lâm, Kiếm Ma cực kỳ bất đắc dĩ, định nói gì đó nhưng đã bị âm thanh của Hàn Lâm chặn lại:
- Là như vậy sao?
Tiếng nói như tiếng thì thào, Hàn Lâm có chút tự diễu nhìn mọi người. Khi thấy không có ai lên tiếng trả lời mình, hắn bỗng nhiên cúi đầu nhếch môi cười nhạt, tựa như cười người, mà cũng là cười chính bản thân mình.
- Ngươi nói đúng ah… ta lại không phải là hắn, cũng không có tư cách sai khiến mọi người, càng không có tư cách buộc mọi người hi sinh vì hắn, là ta quá tự cho mình là đúng thôi.
Tiếng cười nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao khiến cho trong lòng mọi người cực kỳ khó chịu. Hàn Lâm cũng chẳng để ý nhiều, cứ thế đứng im rất lâu, mãi cho tới gần nửa ngày sau mới bật cười, lắc nhẹ đầu tự giễu:
- Xin lỗi mọi người… chức đội trưởng này, ta thật sự không xứng đáng đảm nhiệm. Mọi người nợ Hoàng Thiên, lại không nợ ta. Kế hoạch ban đầu là hắn muốn tự mình dẫn dắt mọi người tranh đoạt cơ duyên, nhưng bây giờ hắn không thể đi ra, dĩ nhiên sẽ chẳng còn ràng buộc gì nữa. Chúng ta ép nhau lập đội cũng chẳng thể giải quyết được gì. Vậy thì giải tán thôi, tự kiếm cơ duyên cho mình đi, mọi người xứng đáng nhận được nhiều hơn thế.Chỉ mong đến cuối cùng, nếu hắn trở về kịp thời, mọi người vẫn có thể giữ vững lập trường, giúp hắn thực hiện mục tiêu của mình. Ta thay mặt hắn, cảm tạ mọi người!
Hơi nghiêng đầu hướng về mọi người như một lời cảm ơn, thân thể Hàn Lâm liền chuyển, cực kỳ dứt khoát quay đầu rời xa khỏi đoàn. Không có phi hành, nhưng thân thể của hắn rất nhanh liền khuất sau lớp rừng hoang vắng, chỉ có âm thanh đạp trên lá khô ráo rác vọng về.
- Lâm ca…
Đằng sau, tiểu hoà thượng và Cố Anh có chút không kịp phản ứng lại tiết tấu này. Trông thấy Hàn Lâm vậy mà bỏ đi thì chợt quát, vừa nhìn về phía Tử Thanh, lại nhìn Kiếm Ma, sau đó mới chán nản thở dài, chạy theo hướng mà hắn vừa biến mất.
- Làm sao? Cũng muốn mắng ta sao?
Chỉ còn lại hai người, Tử Thanh trông thấy Kiếm Ma lành lạnh nhìn mình thì càng thêm khó chịu, có chút ương bướng nhìn hắn mà nói.
- Nàng…
Kiếm Ma so với ai càng thêm bức bối, bị Tử Thanh quái khí thì càng thêm nộ, khẽ quát. Cánh tay bất giác giương lên, nhưng chẳng thể nào hạ xuống. Cuối cùng chỉ có thể nắm kẹt thành đấm, phủi mạnh ra sau người, không nói thêm gì.
- Hừ!
Tử Thanh như là sớm đoán được Kiếm Ma không dám đánh mình, chỉ nhìn hắn mà hừ lạnh, sau đó cũng hướng về một bên khác mà biến mất.
Một đội mới sáng nay còn nói cười vui vẻ, cùng nhau chung chí hướng, đến lúc này chợt tan rã chỉ vì một chút mâu thẫn nhỏ. Suy đi nghĩ lại, có lẽ cũng không chỉ đơn thuần là vì chút lời qua tiếng lại đó, mà càng sâu xa hơn là mục tiêu vốn không cùng.
Mỗi người bọn hắn, ai cũng có mục đích riêng, ghép đến với nhau suy cho cùng cũng chỉ vì lợi ích nhất thời. Mà Hàn Lâm lại quá vội vã ép mọi người đi ngược lại mục đích đó, tan rã cũng là điều bình thường.
Kiếm Ma lặng thinh đứng tại chỗ, không biết suy nghĩ điều gì trong đầu, mãi cho tới nửa ngày sau mới thở dài tỉnh lại, có chút nhàn nhạt liếc nhìn về một phương hướng không xa, lạnh giọng nói:
- Nhìn đủ chưa?
Hắn vừa dứt lời, không gian đằng đó liền vang lên tiếng cười nhè nhẹ, thoáng biến hoá hiển lộ ra một bóng người.
Váy đầm đơn giản phối cùng y phục sát thân, tóc cài phượng kế, tay mang xuyến vàng, vừa làm bật lên sự khoẻ khoắn gọn gàng, nhưng cũng không kém phần phong hoa tuyệt mỹ.
- Chúng ta… lại gặp mặt.
Bàn tay khẽ vuốt ve trường kiếm bên thân, cô gái nhìn về phía Kiếm Ma mỉm cười tà mị, ánh mắt hơi cong lên một vệt sắc bén.
- Ta và ngươi thân lắm sao?
Kiếm Ma nhìn ánh mắt nàng hơi giương, cau mày hỏi lại.
- Không thân.
Cô gái nhàn nhạt cười, khe khẽ lắc đầu trả lời hắn.
- Vậy ngươi muốn đánh nhau sao?
Một bộ cực kỳ khó chịu, Kiếm Ma lại hỏi, Ma Kiếm đã ẩn hiện ra ngoài, dường như chuẩn bị động thủ.
Thái độ của hắn khiến cô gái có chút bất ngờ, sau một lúc thì bật cười, tiếp tục lắc đầu phủ nhận:
- Một mình, ta đánh không lại ngươi.
Khẽ ngưng, như nghĩ tới điều gì, nàng lại nói:
- Chưa kể, trạng thái của ngươi bây giờ không tốt, ta cũng không phải là kẻ tiểu nhân lợi dụng lúc người gặp khó.
Kiếm Ma nghe vậy thì nhếch môi cười, dường như chẳng đáng để tâm lời nàng vừa nói. Trạng thái không tốt, nhưng không có nghĩa là hắn không làm gì được nàng. Một khi đánh lên, hắn thật sự nắm đến tám phần đem nàng chém chết.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là chiến đội của nàng không có mặt tại nơi này. Nếu có, dù cho thêm một hai cái Kiếm Ma nữa cũng chỉ có thể chạy trốn.
- Vậy ngươi ở đây làm cái gì?
Ngắm nhìn nàng, Kiếm Ma cau mày mà hỏi.
Cô gái nhún vai phát ra tiếng cười, thản nhiên đáp lời:
- Nếu ta nói chỉ là vô tình ngang qua, ngươi tin không?
Kiếm Ma từ chối cho câu trả lời, vô tình ngang qua mà ẩn thân ở đó gần nửa ngày trời, hắn tin mới là lạ.
- Đã không tin, cần gì phải hỏi.
Dường như đã biết Kiếm Ma sẽ không tin mình, cô gái tỏ ra cực kỳ hiển nhiên nói, ngẫm lại một hồi, lại tò mò hỏi:
- Cô gái vừa rồi là nữ nhân của ngươi sao? Thật đáng thương, nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản. Đàn ông quả nhiên không có một tên nào tử tế.
Lời nàng vừa dứt, Kiếm Ma ở bên dưới bỗng nhiên hừ một tiếng, Ma Kiếm duỗi ra, chém tới một hồi hắc quang rét lạnh.
Tiếng kiếm phá trời chạm vào không khí, vang lên từng hồi rung động kinh người. Cô gái vội vàng tránh khỏi kiếm quang, trông thấy Kiếm Ma nổi giận cũng không chút nào sợ hãi, ngược lại còn có phần chẳng đáng.
- Chuyện của chúng ta không tới lượt ngươi xía vào, muốn đánh nhau thì đánh, không đánh thì cút đi.
Mở miệng có phần thô tục, Kiếm Ma nhìn về nàng đã bắt đầu có sát khí, hiển nhiên cực kỳ khó chịu khi nàng nhắc về chuyện vừa rồi.
- Ha ha, ta nói sự thực mà thôi, cần gì phải nổi đoá. Ngược lại, ta rất tò mò về người kia, nàng nói thủ hạ, là chỉ ngươi sao?
Cô gái cũng không vì thô ngữ của Kiếm Ma mà nổi giận, chỉ có tò mò. Trông thấy Kiếm Ma bỏ đi chẳng thèm để ý mình, nàng vội vàng bay theo, vừa bay vừa nói.
- Trần… Anh… Thy… ta nói một lần nữa, cút!
Kiếm Ma vốn đã cực kỳ bực mình chuyện Tử Thanh, lúc này lại bị Trần Anh Thy cuốn lấy thì như có lửa cháy trong người, bước chân bỗng nhiên dừng, lành lạnh quay đầu lại nhìn nàng.
Một lời sát khí, vậy mà khiến cho Anh Thy rùng mình sợ hãi, bất giác cảm thấy khí lạnh chạy lan khắp người, chân tay lạnh buốt, bước chân cũng vì vậy mà cứng ngắc, an phận đứng yên tại trường.
Mãi cho tới một lát sau, khi trông thấy bóng hình Kiếm Ma khuất xa, thân thể nàng mới bay hết sự ớn lạnh trong lòng, ánh mắt loé lên từng hồi mị ý, khẽ cười nhè nhẹ nói nhỏ:
- Hoàng Thiên… Hoàng Thiên, thật là thú vị.
Năm cái bóng người lẳng lặng đứng ngồi trên nền cỏ ẩm ướt, khí tức hư nhược không gì tả nổi. Không chỉ có sinh khí tán loạn, tinh thần uể oải, mà cả Nguyên Lực cũng mất kiểm soát phát tán ra bên ngoài. Dường như lúc này chỉ cần tiến tới vài đầu yêu thú cấp bảy, cũng có thể đánh cho bọn hắn tan tác đào vong.
Nhóm người, không ai khác chính là thành viên của Dạ Sát Thiên Vân đoàn vừa mới hồi sinh sau trận chiến.
Hàn Lâm ngồi dựa vào một gốc tùng to lớn, bàn tay nắm lấy tinh diện của đoàn, có chút âm trầm nhìn chằm chằm vào các chỉ số.
- Dạ Sát Thiên Vân Đoàn, thành viên 06, thắng 1, thua 1, tỷ lệ 50%.
Đại chiến vừa xong, chỉ số của các thành viên liền biến hoá, có một vài thứ kỳ lạ khiến cho Hàn Lâm giật mình không nhẹ.
Năm người bọn hắn, tính ra chỉ có đánh với chiến đội Đinh Gia, nhưng kết quả lại có 2 trận, 1 thắng 1 thua, hiển nhiên trong đó có một trận là Hoàng Thiên ra tay, toàn thắng. Điều này khiến cho người huynh đệ như hắn xấu hổ không ngừng, rõ ràng lĩnh đội năm người, người nào cũng là siêu cấp thiên tài, vậy mà còn không bằng Hoàng Thiên một mình, thua thê thảm gần như toàn diệt, quá mức mất mặt rồi.
Hít một hơi thật sâu kiềm chế xúc cảm trong lòng, hắn lại lướt xuống thông tin từng thành viên, vừa tới vị trí của tiểu hoà thượng thì bỗng chốc cau mày:
- Thành viên Mộng Tâm, tuổi???, Sinh Thần hậu kỳ, tiêu diệt 4, chết 1, trợ giúp 0.
Hoá ra, tên của thằng nhóc này là Mộng Tâm. Nói ra thì có vẻ buồn cười, nhưng từ lúc quen biết nó tới giờ, bọn hắn không một ai biết được tên thật của nó, dù cho gặng hỏi thế nào cũng không nói, cho nên mọi người cũng chẳng hỏi nhiều, liền gọi nó là nhóc được rồi.
Còn về tuổi làm sao không hiển thị, chẳng lẽ là do lỗi, hay là có người cố ý che giấu điều gì?
Lại tiếp tục nhìn, ánh mắt hắn liền giật giật, có chút tâm tình bất định nhìn về phía cô gái duy nhất trong đoàn.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra, thật sự là hệ thống tinh diện bị lỗi?
Không biết đã nhìn thấy thứ gì, Hàn Lâm tự mình lẩm bẩm, đầu óc rối như tơ vò, cứ thế nhìn về phía Tử Thanh, nhìn đến mức nàng đều phát ra khó chịu, híp mắt nhìn ngược về.
- Tử Thanh, có cái gì muốn nói không?
Lẳng lặng thu hồi tinh diện vào không gian chứa đồ, Hàn Lâm càng nghĩ càng trở nên mơ hồ, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Tử Thanh mà hỏi.
Tử Thanh khe khẽ cau mày, sau đó tránh đi ánh mắt của hắn, tựa hồ chẳng có gì để nói vậy.
Thái độ này của nàng khiến cho Hàn Lâm bất giác có phần không vui. Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng việc nàng vừa nãy vì Kiếm Ma từ bỏ khống trận, đã tạo cơ hội cho bạch miêu vồ chết chính nàng, khiến cho cả đoàn sau đó vỡ tan liên kết, thậm chí còn làm cho những thành viên còn lại mất đi năng lực đối đầu với kẻ địch, suýt nữa toàn diệt. Vậy mà bây giờ, một lời giải thích hay xin lỗi cũng không nói ra được, đó là thái độ gì?
Càng nghĩ, Hàn Lâm càng cảm thấy tưng tức trong lòng, khẽ hừ nhẹ một tiếng, không hề có ý bỏ qua mà lại hỏi:
- Một lời cũng không ư?
Bị nhắc lại tới hai lần, Tử Thanh rốt cục cũng không thể lơ đi được nữa, cực kỳ lãnh đạm nói:
- Ta chỉ muốn cứu huynh ấy.
Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền đụng chạm, Hàn Lâm càng thêm khó chịu, có chút nặng lời:
- Cứu? Hắn đều bị bạo chết rồi còn cứu? Ngươi làm vậy chính là tìm chết, không chỉ hại chết mình, còn hại chết mọi người đấy.
Hàn Lâm bỗng nhiên lớn tiếng, nhất thời để cho tất cả mọi người sửng sốt. Trong ấn tượng của bọn hắn, đội trưởng luôn luôn là một người ôn hoà, chưa bao giờ mắng ai, nhưng bây giờ lại mắng rồi.
- Lâm ca, cũng không thể hoàn toàn trách tỷ ấy được. Ai có thể ngờ được đám người Đinh Gia lại mặt dày như thế, làm ngư ông đắc lợi chứ?
Một bên, tiểu hoà thượng và Cố Anh vội vàng nói đỡ, bênh vực cho Tử Thanh.
- Hừ, không cần phải nói giúp nàng. Sai là sai. Nếu không phải nàng để tình cảm cá nhân lẫn vào thì chúng ta nào có thảm hại như vậy? Hành động cảm tính, cá nhân làm liên luỵ đến cả đoàn, vậy mà một lời xin lỗi cũng không nói ra được ư?
Hàn Lâm gay gắt, tiểu hoà thượng có chút bất đắc dĩ, đang định mở miệng nói thì Tử Thanh đã lạnh lùng đứng dậy, cười lạnh nhìn về phía Hàn Lâm mà nói:
- Ta cảm tính thì lại làm sao? Là sai à? Nếu đổi lại người chết là Hoàng Thiên, ngươi sẽ thế nào? Mặc kệ hắn chết, hay là cũng giống như ta bất chấp lao về? Người khác có tư cách nói ta, nhưng Hàm Lâm ngươi không có tư cách đó.
Lời nàng vừa nói, liền khiến cho toàn bộ mọi người biến sắc mặt. Kiếm Ma nãy giờ im lặng bỗng nhiên bật dậy, kéo lại nàng.
- Đừng cản ta, ta nói không đúng sao? Để hắn làm đội trưởng, hắn liền nghĩ có thể ép người khác nghe theo ý mình? Nực cười. Đến chính hắn còn không làm được, có tư cách gì buộc người khác phải theo hắn.
Bất chấp Kiếm Ma ở bên ngăn cản, Tử Thanh vẫn cực kỳ cương liệt mà nói, ánh mắt nhìn về Hàn Lâm mang theo muôn phần miệt thị.
Những lời này, thật sự để Hàn Lâm ngậm miệng, ánh mắt nhìn về nàng không nói được nên lời. Nói cái gì nữa đây, bởi nàng có sai đâu. Đổi lại là hắn, Hoàng Thiên gặp nạn, hắn có thể trơ mắt đứng nhìn, có thể giữ được lý trí mà làm ra như những lời hắn nói vừa rồi?
Câu trả lời chính là không thể! Vậy hắn lấy tư cách gì để phê bình Tử Thanh, lấy tư cách gì để chê trách nàng? Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân, hắn thực là nực cười quá đỗi.
- Cũng đừng đem Hoàng Thiên ra để ép ta. Các ngươi là thủ hạ, là huynh đệ của hắn, ta không phải. Muốn ta hi sinh tất cả vì mục tiêu của hắn, nằm mơ.
Thấy Hàn Lâm không nói được lời nào,Tử Thanh bỗng nhiên cười lạnh, được đà ép tới, tiếp tục thể hiện ra toàn bộ lập trường của mình.
- Đủ rồi…
Nàng càng nói, Kiếm Ma ở bên cành trở nên lạnh lẽo, gằn giọng quát lớn mới khiến cho nàng im đi. Hắn có thể không quản Tử Thanh xích mích với Hàn Lâm, nhưng tuyệt nhiên không cho phép nàng đụng chạm tới Hoàng Thiên.
Lại nhìn về phía Hàn Lâm, Kiếm Ma cực kỳ bất đắc dĩ, định nói gì đó nhưng đã bị âm thanh của Hàn Lâm chặn lại:
- Là như vậy sao?
Tiếng nói như tiếng thì thào, Hàn Lâm có chút tự diễu nhìn mọi người. Khi thấy không có ai lên tiếng trả lời mình, hắn bỗng nhiên cúi đầu nhếch môi cười nhạt, tựa như cười người, mà cũng là cười chính bản thân mình.
- Ngươi nói đúng ah… ta lại không phải là hắn, cũng không có tư cách sai khiến mọi người, càng không có tư cách buộc mọi người hi sinh vì hắn, là ta quá tự cho mình là đúng thôi.
Tiếng cười nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao khiến cho trong lòng mọi người cực kỳ khó chịu. Hàn Lâm cũng chẳng để ý nhiều, cứ thế đứng im rất lâu, mãi cho tới gần nửa ngày sau mới bật cười, lắc nhẹ đầu tự giễu:
- Xin lỗi mọi người… chức đội trưởng này, ta thật sự không xứng đáng đảm nhiệm. Mọi người nợ Hoàng Thiên, lại không nợ ta. Kế hoạch ban đầu là hắn muốn tự mình dẫn dắt mọi người tranh đoạt cơ duyên, nhưng bây giờ hắn không thể đi ra, dĩ nhiên sẽ chẳng còn ràng buộc gì nữa. Chúng ta ép nhau lập đội cũng chẳng thể giải quyết được gì. Vậy thì giải tán thôi, tự kiếm cơ duyên cho mình đi, mọi người xứng đáng nhận được nhiều hơn thế.Chỉ mong đến cuối cùng, nếu hắn trở về kịp thời, mọi người vẫn có thể giữ vững lập trường, giúp hắn thực hiện mục tiêu của mình. Ta thay mặt hắn, cảm tạ mọi người!
Hơi nghiêng đầu hướng về mọi người như một lời cảm ơn, thân thể Hàn Lâm liền chuyển, cực kỳ dứt khoát quay đầu rời xa khỏi đoàn. Không có phi hành, nhưng thân thể của hắn rất nhanh liền khuất sau lớp rừng hoang vắng, chỉ có âm thanh đạp trên lá khô ráo rác vọng về.
- Lâm ca…
Đằng sau, tiểu hoà thượng và Cố Anh có chút không kịp phản ứng lại tiết tấu này. Trông thấy Hàn Lâm vậy mà bỏ đi thì chợt quát, vừa nhìn về phía Tử Thanh, lại nhìn Kiếm Ma, sau đó mới chán nản thở dài, chạy theo hướng mà hắn vừa biến mất.
- Làm sao? Cũng muốn mắng ta sao?
Chỉ còn lại hai người, Tử Thanh trông thấy Kiếm Ma lành lạnh nhìn mình thì càng thêm khó chịu, có chút ương bướng nhìn hắn mà nói.
- Nàng…
Kiếm Ma so với ai càng thêm bức bối, bị Tử Thanh quái khí thì càng thêm nộ, khẽ quát. Cánh tay bất giác giương lên, nhưng chẳng thể nào hạ xuống. Cuối cùng chỉ có thể nắm kẹt thành đấm, phủi mạnh ra sau người, không nói thêm gì.
- Hừ!
Tử Thanh như là sớm đoán được Kiếm Ma không dám đánh mình, chỉ nhìn hắn mà hừ lạnh, sau đó cũng hướng về một bên khác mà biến mất.
Một đội mới sáng nay còn nói cười vui vẻ, cùng nhau chung chí hướng, đến lúc này chợt tan rã chỉ vì một chút mâu thẫn nhỏ. Suy đi nghĩ lại, có lẽ cũng không chỉ đơn thuần là vì chút lời qua tiếng lại đó, mà càng sâu xa hơn là mục tiêu vốn không cùng.
Mỗi người bọn hắn, ai cũng có mục đích riêng, ghép đến với nhau suy cho cùng cũng chỉ vì lợi ích nhất thời. Mà Hàn Lâm lại quá vội vã ép mọi người đi ngược lại mục đích đó, tan rã cũng là điều bình thường.
Kiếm Ma lặng thinh đứng tại chỗ, không biết suy nghĩ điều gì trong đầu, mãi cho tới nửa ngày sau mới thở dài tỉnh lại, có chút nhàn nhạt liếc nhìn về một phương hướng không xa, lạnh giọng nói:
- Nhìn đủ chưa?
Hắn vừa dứt lời, không gian đằng đó liền vang lên tiếng cười nhè nhẹ, thoáng biến hoá hiển lộ ra một bóng người.
Váy đầm đơn giản phối cùng y phục sát thân, tóc cài phượng kế, tay mang xuyến vàng, vừa làm bật lên sự khoẻ khoắn gọn gàng, nhưng cũng không kém phần phong hoa tuyệt mỹ.
- Chúng ta… lại gặp mặt.
Bàn tay khẽ vuốt ve trường kiếm bên thân, cô gái nhìn về phía Kiếm Ma mỉm cười tà mị, ánh mắt hơi cong lên một vệt sắc bén.
- Ta và ngươi thân lắm sao?
Kiếm Ma nhìn ánh mắt nàng hơi giương, cau mày hỏi lại.
- Không thân.
Cô gái nhàn nhạt cười, khe khẽ lắc đầu trả lời hắn.
- Vậy ngươi muốn đánh nhau sao?
Một bộ cực kỳ khó chịu, Kiếm Ma lại hỏi, Ma Kiếm đã ẩn hiện ra ngoài, dường như chuẩn bị động thủ.
Thái độ của hắn khiến cô gái có chút bất ngờ, sau một lúc thì bật cười, tiếp tục lắc đầu phủ nhận:
- Một mình, ta đánh không lại ngươi.
Khẽ ngưng, như nghĩ tới điều gì, nàng lại nói:
- Chưa kể, trạng thái của ngươi bây giờ không tốt, ta cũng không phải là kẻ tiểu nhân lợi dụng lúc người gặp khó.
Kiếm Ma nghe vậy thì nhếch môi cười, dường như chẳng đáng để tâm lời nàng vừa nói. Trạng thái không tốt, nhưng không có nghĩa là hắn không làm gì được nàng. Một khi đánh lên, hắn thật sự nắm đến tám phần đem nàng chém chết.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là chiến đội của nàng không có mặt tại nơi này. Nếu có, dù cho thêm một hai cái Kiếm Ma nữa cũng chỉ có thể chạy trốn.
- Vậy ngươi ở đây làm cái gì?
Ngắm nhìn nàng, Kiếm Ma cau mày mà hỏi.
Cô gái nhún vai phát ra tiếng cười, thản nhiên đáp lời:
- Nếu ta nói chỉ là vô tình ngang qua, ngươi tin không?
Kiếm Ma từ chối cho câu trả lời, vô tình ngang qua mà ẩn thân ở đó gần nửa ngày trời, hắn tin mới là lạ.
- Đã không tin, cần gì phải hỏi.
Dường như đã biết Kiếm Ma sẽ không tin mình, cô gái tỏ ra cực kỳ hiển nhiên nói, ngẫm lại một hồi, lại tò mò hỏi:
- Cô gái vừa rồi là nữ nhân của ngươi sao? Thật đáng thương, nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản. Đàn ông quả nhiên không có một tên nào tử tế.
Lời nàng vừa dứt, Kiếm Ma ở bên dưới bỗng nhiên hừ một tiếng, Ma Kiếm duỗi ra, chém tới một hồi hắc quang rét lạnh.
Tiếng kiếm phá trời chạm vào không khí, vang lên từng hồi rung động kinh người. Cô gái vội vàng tránh khỏi kiếm quang, trông thấy Kiếm Ma nổi giận cũng không chút nào sợ hãi, ngược lại còn có phần chẳng đáng.
- Chuyện của chúng ta không tới lượt ngươi xía vào, muốn đánh nhau thì đánh, không đánh thì cút đi.
Mở miệng có phần thô tục, Kiếm Ma nhìn về nàng đã bắt đầu có sát khí, hiển nhiên cực kỳ khó chịu khi nàng nhắc về chuyện vừa rồi.
- Ha ha, ta nói sự thực mà thôi, cần gì phải nổi đoá. Ngược lại, ta rất tò mò về người kia, nàng nói thủ hạ, là chỉ ngươi sao?
Cô gái cũng không vì thô ngữ của Kiếm Ma mà nổi giận, chỉ có tò mò. Trông thấy Kiếm Ma bỏ đi chẳng thèm để ý mình, nàng vội vàng bay theo, vừa bay vừa nói.
- Trần… Anh… Thy… ta nói một lần nữa, cút!
Kiếm Ma vốn đã cực kỳ bực mình chuyện Tử Thanh, lúc này lại bị Trần Anh Thy cuốn lấy thì như có lửa cháy trong người, bước chân bỗng nhiên dừng, lành lạnh quay đầu lại nhìn nàng.
Một lời sát khí, vậy mà khiến cho Anh Thy rùng mình sợ hãi, bất giác cảm thấy khí lạnh chạy lan khắp người, chân tay lạnh buốt, bước chân cũng vì vậy mà cứng ngắc, an phận đứng yên tại trường.
Mãi cho tới một lát sau, khi trông thấy bóng hình Kiếm Ma khuất xa, thân thể nàng mới bay hết sự ớn lạnh trong lòng, ánh mắt loé lên từng hồi mị ý, khẽ cười nhè nhẹ nói nhỏ:
- Hoàng Thiên… Hoàng Thiên, thật là thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.