Chương 450: Thịnh Phong Tử
Đỉnh Kiên
05/10/2020
- Lâm nhi, lên đó cố gắng học hành, đừng lo nghĩ quá nhiều. Cha mẹ ở quê vẫn còn vài mảnh đất, thừa sức tự lo cho mình.
Trong cơn mưa phùn lạnh giá, thời gian như trùng điệp lại giữa quá khứ và thực tại, vang lên tiếng người mẹ già căn dặn con trai mình trước khi lên đường cầu đạo. Những âm thanh mà cả cuộc đời sau này, hắn sẽ không còn nghe được nữa.
Bởi mẹ hắn chết rồi.
Tuổi trẻ của chúng ta, rốt cục đang theo đuổi những gì?
Từ lúc sinh ra cho đến lúc biết đi, chúng ta vẫn luôn luôn hướng mình về phía trước. Mải mê chạy theo những mộng ước xa xăm, những hoài bão muôn màu, nghĩ rằng phải phấn đấu vì tương lai, phải hướng đến một cuộc đời hạnh phúc. Có mấy khi chúng ta dừng lại, nhìn về, để rồi nhận ra chúng ta lại chính là hạnh phúc của một số người.
Bao lâu nay hắn phấn đấu truy cầu, theo đuổi lý tưởng tu tiên của mình, nghĩ là vì cha mẹ, nhưng hóa ra chỉ là vì sự ích kỷ của chính bản thân, sự không cam chịu một cuộc sống tầm thường, để rồi bỏ rơi họ nơi quê nhà lạnh lẽo, để rồi đánh mất cả hai người.
Hắn vẫn còn nhớ ngày xưa, khi hắn mới chỉ là đứa trẻ con còn sợ bóng tối, hắn đã hỏi cha mình rằng trên đời này cha sợ điều gì nhất. Ông chỉ mỉm cười nhìn hắn, nói ra một câu mà cho tới tận bây giờ hắn vẫn nghĩ rằng ông nói dối.
“Điều cha sợ nhất trong cuộc đời, là con sẽ lớn!”
Bây giờ, hắn mới rốt cục hiểu ra rằng, ông không hề nói dối, bởi có lẽ ngay từ giây phút ấy, ông đã đoán được rằng ngày con trai khôn lớn, cũng là ngày hắn rời xa vòng tay ông mãi mãi.
- Lâm nhi, cha biết con từ khi sinh ra đã không giống bao người. Ý chí của con không tại xóm làng, không tại đồng ruộng, mà tại thế giới bao la rộng lớn bên ngoài. Cha con yếu hèn, không thể cho con những gì con muốn, nhưng cha sẽ không là thứ cản đường con tiến tới. Cha… sẽ luôn ủng hộ con dù cho thế nào đi chăng nữa.
- Ngày con ra đi cầu đạo, cha liền biết một ngày này sẽ tới, chỉ là không nghĩ nó sẽ tới nhanh và gây ra nhiều đau khổ thế này. Nhưng cha không hối hận, vì được làm cha của con, có lẽ là niềm tự hào lớn nhất của cuộc đời cha.
Cả người Hàn Lâm run rẩy, chẳng thể nói nên lời, chỉ có đau xót nhìn qua phía trước, bàn tay giương lên níu với, nhưng tất cả chỉ là hư không, vô hồn và lạnh ngắt.
- Lâm… đứng dậy đi.
Mộng Tâm ở bên cạnh sớm nghẹn đến mức phải quay mặt đi lau nước mắt, chỉ có Kiếm Ma là đủ bình tĩnh ôm lấy vai Hàn Lâm, muốn xốc dậy tinh thần cho hắn.
Chứng kiến cha mẹ chết, hắn cũng từng, cho nên rất hiểu cái cảm giác khốn nạn ấy, hắn không muốn bạn bè của mình cũng sẽ sụp đổ như hắn mấy chục năm về trước.
- Khóc lóc làm gì… ngươi nếu thật sự yêu cha mẹ mình… thì đứng lên mà đòi công bằng cho họ.
Kiếm Ma nói với Hàn Lâm mà như nói với chính mình, âm thanh không lớn, nhưng không hiểu sao lại có thể át đi cả tiếng sấm động trời, cánh tay chỉ thẳng về phía hắc ám xa xa.
- Cố Gia…
Một tiếng nỉ non bất chợt, giữa cơn mưa rào ầm ầm đổ xuống tràn đầy lạnh lùng và sát khí. Cả Tuyết Vũ rõ ràng đang đón nắng mai, nhưng không hiểu vì sao riêng nơi này lại mưa rơi tầm tã.
Tiếng mưa rơi lã chã như muốn át đi tiếng khóc của người con, làm nhòa giọt nước mặt trên mi hắn, nhưng át cái gì khi hắn khóc không thành tiếng, nhòa cái gì khi nước mắt kia chỉ là đôi dòng lệ quỷ.
Cố Gia, một đại tộc hàng đầu Tuyết Vũ, thật không hiểu có lý do gì mà họ lại đối xử với cha mẹ hắn như vậy. Năm đó Cố Thần Hoa còn hứa với hắn, chỉ cần lão tại, sẽ không có ai có thể ức hiếp hai người. Vậy mà bây giờ, bọn chúng lại bỏ mặc mẹ hắn đến chết, mặc cho cha hắn cầu xin cũng không ai đoái hoài.
- Nực cười…
Không có ai trả lời cho hắn cả, chỉ có một tiếng cười châm biếm đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Nương theo đó là một vệt sáng động trời, không khác gì chớp rạch vọt qua, nổ thẳng trên đầu Hàn Lâm, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm.
Oành… oành…
Tiếng nổ như sấm động lan tới tận mây đen, Hàn Lâm dù cho lại mạnh, nhưng lúc này nào có tâm trí để quan tâm đến phòng ngự thân thể mình, dưới dư chấn nổ tung, cả người văng đi như đạn pháo.
- Ngươi muốn chết!
Kiếm Ma vốn đang ôm lấy Hàn Lâm cũng bị nổ tung bắn ngược ra ngoài, chứng kiến bạn mình đến lúc này còn bị người ám hại, hắn suýt nữa phát điên, tóc tai dựng đứng, rút ra Ma Kiếm gầm lên, cả người tuôn ra ma khí chém điên cuồng lên phía bầu trời.
- Oành… oành…
Ma khí rạch phá bầu trời, ầm một tiếng khiến hàng tỉ giọt nước mưa đều hóa khí. Một cái bóng người cao to trong tích tắc bị chấn văng ra ngoài, có chút kinh ngạc nhìn xuống tên thanh niên phía dưới mình.
- Thịnh Phong Tử? Đáng chết, ngươi muốn làm gì?
Mà người kia vừa mới xuất hiện, gã đàn ông trung niên liền nhận ra được hắn, thất thố hô lên.
Hiển nhiên, hắn nhận biết Thịnh Phong Tử, thậm chí còn rõ ràng tính cách nên mới thất thố thế này. Ở cái thời đại mà Cố Gia xưng hùng xưng bá, số lượng người không sợ Cố Gia chỉ có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, và Thịnh Phong Tử chính là một trong số đó. Không phải vì hắn quá mạnh, mà vì hắn là một tên điên, điên đến mức Cố Gia cũng không muốn dây vào.
Tên điên này tại sao lại có mặt tại đây, còn muốn giết chết Hàn Lâm nữa chứ?
Đáng tiếc, Thịnh Phong Tử không thèm để ý tới hắn, mà chỉ một mực nhìn Kiếm Ma, cười cợt nói ra:
- Vậy mà đều là Hồng Trần sơ kỳ, thảo nào không sợ đám nhóc Nhiếp Gia. Đáng tiếc, các ngươi gặp phải ta…
Kiếm Ma sau một đòn va chạm với đối phương, ánh mắt lập tức càng trở nên lạnh lùng hẳn xuống, nhưng cũng có đôi phần ngưng trọng, vì hắn nhìn ra tu vi của đối phương là Vấn Đỉnh trung kỳ.
Lời nói của Thịnh Phong Tử mặc dù tràn đầy đùa cợt, nhưng cũng ẩn chữa vô cùng sát ý, chỉ cần nghe thôi cũng có thể cảm nhận được quyết tâm giết người của hắn.
- Chỉ bằng vào ngươi?
Kiếm Ma cười gằn đến lạnh lẽo, cánh tay bắt vào Ma Kiếm chỉ thẳng vào trời cao, không nói thêm lời nào, phóng tới.
- Tuổi trẻ ah…
Thịnh Phong Tử cười cợt một hồi, trong mắt tuôn ra khinh thường tột độ. Người đời đều nói hắn là tên điên, nhưng cũng là kẻ điên có chỗ dựa vào, nếu không người ta đã không e sợ hắn.
Vậy mà chỉ một tên nhóc chưa đầy trăm tuổi, mới Hồng Trần cũng dám hướng hắn ra tay, quả là đang tìm cái chết.
Đoạn, sự khinh thường trong mắt hắn chuyển hóa thành âm lãnh, một cái vẫy tay hóa thành huyết quang, như từ bầu trời phá không mà tới, trong chớp mắt vờn quanh thân hắn, ngưng kết huyết dịch đỏ tươi, tanh tưởi đến mức khiến người ta cảm thấy tởm lợm.
Thịnh Phong Tử nhìn vệt máu bay vòng quanh thân mình, rồi lại hướng ra xa như bắt lấy quỹ tích dịch chuyển của Kiếm Ma, khí tức Vấn Đỉnh dần dần bộc phá, đỏ tươi như huyết nguyệt, óng ánh, cánh tay phiêu dương bắt đầu điều khiển vệt máu lao đi giết người.
Máu là lỏng, nhưng lao đi không khác gì tiên tiễn, kéo theo đuôi lửa chói lòa, xé rách không gian, để lộ một góc nào đó của địa ngục tu la, đáng sợ kinh người.
Kiếm Ma vốn đang ẩn nấp trong hư không, sau giây phút ấy đột nhiên biến sắc, vội vàng xuất hiện lại bên ngoài thực tại, vì hắn phát hiện ra mục tiêu của đối phương không phải là hắn, mà là Hàn Lâm.
Đây rõ ràng là cái bẫy, nhưng mà, hắn không thể đứng đó trơ mắt nhìn Hàn Lâm bị đánh giết.
Quả nhiên, hắn vừa mới xuất hiện, vệt máu liền thoáng chốc biến thành hai phần, song song hướng hắn và Hàn Lâm giết tới.
Kiếm Ma gầm lên, ma khí trong người điền cuồng vận chuyển, toát ra ma quang cường thịnh. Đối mặt một kích kinh thiên, sắc mặt hắn mặc dù trắng bệch, nhưng con ngươi lại vô cùng kiên định, ý chí ngút trời.
Vấn Đỉnh, không phải là hắn chưa từng gặp. Thậm chí người mạnh hơn hắn còn từng đối mặt, há lại e sợ một cái chỉ là Vấn Đỉnh trung kỳ.
Dường như cảm nhận được chiến ý kinh người từ hắn, Ma Kiếm trong tay cũng điên cuồng run rẩy, tựa như được triệu hồi từ giấc ngủ sâu Thượng Cổ.
- Cút cho ta…
Một tiếng gầm cực lớn, mang theo sức mạnh vượt quá lẽ thường từ người hắn dạt ra, Ma Kiếm rũ động đối đầu với huyết sắc, bùng nổ ra sát cơ ngợp trời, hai luồng sát ý, một cái dám giết thiên hạ chúng sinh, một cái dám đồ thiên diệt địa ầm ầm bạo nổ.
Oanh!
Tiếng nổ động trời, đánh tung cả vùng mây đen trăm dặm, lan tới cả vùng ven của U Châu phía trước. Một quả cầu đen đỏ ở khắp trời khuếch tán, như hóa thành bong bóng nở ra cực đại rồi toái nát, run rẩy đất trời.
Kiếm Ma bị huyết quan đánh ngược xuyên thủng mấy tòa núi lớn, nhưng còn không có thời gian xem xét bản thân thương nặng thế nào, đã thống hận nhìn thấy Hàn Lâm bị công kích còn lại đánh nổ tung người, vùi sâu vào trong đổ nát.
Một cỗ cảm giác bất lực đến đau đớn tràn ngập trong hắn, khiến cho hắn gầm lên điên cuồng, phóng thẳng lên trời giết về phía đối thủ.
- Vấn Đỉnh chó má, tên phế vật… có ngon thì đánh một mình ta này.
Thịnh Phong Tử bắn ra từ trong hỗn độn, cả người mặc dù không có lấy vết thương nào, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, nhìn xuống Kiếm Ma đang chửi mắng mình thì tỏ ra âm trầm đáng sợ.
Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên giơ lên bàn chân của mình, thoáng chốc hóa thành một cái hư ảnh to lớn, điên cuồng đạp xuống. Trong tích tắc trời như là sụp xuống, tràn lan ra bão năng lượng kinh khủng, khiến cho hàng trăm dặm rừng hoang hóa thành phế tích.
Kiếm Ma chỉ có cảm giác cả người muốn gãy nát, bị bàn chân to lớn đạp về, mang theo áp bách không thể cản nổi đạp thấu vào ngàn mét đất, máu tươi ép bắn ra khắp người.
Trong cơn mưa phùn lạnh giá, thời gian như trùng điệp lại giữa quá khứ và thực tại, vang lên tiếng người mẹ già căn dặn con trai mình trước khi lên đường cầu đạo. Những âm thanh mà cả cuộc đời sau này, hắn sẽ không còn nghe được nữa.
Bởi mẹ hắn chết rồi.
Tuổi trẻ của chúng ta, rốt cục đang theo đuổi những gì?
Từ lúc sinh ra cho đến lúc biết đi, chúng ta vẫn luôn luôn hướng mình về phía trước. Mải mê chạy theo những mộng ước xa xăm, những hoài bão muôn màu, nghĩ rằng phải phấn đấu vì tương lai, phải hướng đến một cuộc đời hạnh phúc. Có mấy khi chúng ta dừng lại, nhìn về, để rồi nhận ra chúng ta lại chính là hạnh phúc của một số người.
Bao lâu nay hắn phấn đấu truy cầu, theo đuổi lý tưởng tu tiên của mình, nghĩ là vì cha mẹ, nhưng hóa ra chỉ là vì sự ích kỷ của chính bản thân, sự không cam chịu một cuộc sống tầm thường, để rồi bỏ rơi họ nơi quê nhà lạnh lẽo, để rồi đánh mất cả hai người.
Hắn vẫn còn nhớ ngày xưa, khi hắn mới chỉ là đứa trẻ con còn sợ bóng tối, hắn đã hỏi cha mình rằng trên đời này cha sợ điều gì nhất. Ông chỉ mỉm cười nhìn hắn, nói ra một câu mà cho tới tận bây giờ hắn vẫn nghĩ rằng ông nói dối.
“Điều cha sợ nhất trong cuộc đời, là con sẽ lớn!”
Bây giờ, hắn mới rốt cục hiểu ra rằng, ông không hề nói dối, bởi có lẽ ngay từ giây phút ấy, ông đã đoán được rằng ngày con trai khôn lớn, cũng là ngày hắn rời xa vòng tay ông mãi mãi.
- Lâm nhi, cha biết con từ khi sinh ra đã không giống bao người. Ý chí của con không tại xóm làng, không tại đồng ruộng, mà tại thế giới bao la rộng lớn bên ngoài. Cha con yếu hèn, không thể cho con những gì con muốn, nhưng cha sẽ không là thứ cản đường con tiến tới. Cha… sẽ luôn ủng hộ con dù cho thế nào đi chăng nữa.
- Ngày con ra đi cầu đạo, cha liền biết một ngày này sẽ tới, chỉ là không nghĩ nó sẽ tới nhanh và gây ra nhiều đau khổ thế này. Nhưng cha không hối hận, vì được làm cha của con, có lẽ là niềm tự hào lớn nhất của cuộc đời cha.
Cả người Hàn Lâm run rẩy, chẳng thể nói nên lời, chỉ có đau xót nhìn qua phía trước, bàn tay giương lên níu với, nhưng tất cả chỉ là hư không, vô hồn và lạnh ngắt.
- Lâm… đứng dậy đi.
Mộng Tâm ở bên cạnh sớm nghẹn đến mức phải quay mặt đi lau nước mắt, chỉ có Kiếm Ma là đủ bình tĩnh ôm lấy vai Hàn Lâm, muốn xốc dậy tinh thần cho hắn.
Chứng kiến cha mẹ chết, hắn cũng từng, cho nên rất hiểu cái cảm giác khốn nạn ấy, hắn không muốn bạn bè của mình cũng sẽ sụp đổ như hắn mấy chục năm về trước.
- Khóc lóc làm gì… ngươi nếu thật sự yêu cha mẹ mình… thì đứng lên mà đòi công bằng cho họ.
Kiếm Ma nói với Hàn Lâm mà như nói với chính mình, âm thanh không lớn, nhưng không hiểu sao lại có thể át đi cả tiếng sấm động trời, cánh tay chỉ thẳng về phía hắc ám xa xa.
- Cố Gia…
Một tiếng nỉ non bất chợt, giữa cơn mưa rào ầm ầm đổ xuống tràn đầy lạnh lùng và sát khí. Cả Tuyết Vũ rõ ràng đang đón nắng mai, nhưng không hiểu vì sao riêng nơi này lại mưa rơi tầm tã.
Tiếng mưa rơi lã chã như muốn át đi tiếng khóc của người con, làm nhòa giọt nước mặt trên mi hắn, nhưng át cái gì khi hắn khóc không thành tiếng, nhòa cái gì khi nước mắt kia chỉ là đôi dòng lệ quỷ.
Cố Gia, một đại tộc hàng đầu Tuyết Vũ, thật không hiểu có lý do gì mà họ lại đối xử với cha mẹ hắn như vậy. Năm đó Cố Thần Hoa còn hứa với hắn, chỉ cần lão tại, sẽ không có ai có thể ức hiếp hai người. Vậy mà bây giờ, bọn chúng lại bỏ mặc mẹ hắn đến chết, mặc cho cha hắn cầu xin cũng không ai đoái hoài.
- Nực cười…
Không có ai trả lời cho hắn cả, chỉ có một tiếng cười châm biếm đột nhiên vang lên bên tai mọi người. Nương theo đó là một vệt sáng động trời, không khác gì chớp rạch vọt qua, nổ thẳng trên đầu Hàn Lâm, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hồn táng đảm.
Oành… oành…
Tiếng nổ như sấm động lan tới tận mây đen, Hàn Lâm dù cho lại mạnh, nhưng lúc này nào có tâm trí để quan tâm đến phòng ngự thân thể mình, dưới dư chấn nổ tung, cả người văng đi như đạn pháo.
- Ngươi muốn chết!
Kiếm Ma vốn đang ôm lấy Hàn Lâm cũng bị nổ tung bắn ngược ra ngoài, chứng kiến bạn mình đến lúc này còn bị người ám hại, hắn suýt nữa phát điên, tóc tai dựng đứng, rút ra Ma Kiếm gầm lên, cả người tuôn ra ma khí chém điên cuồng lên phía bầu trời.
- Oành… oành…
Ma khí rạch phá bầu trời, ầm một tiếng khiến hàng tỉ giọt nước mưa đều hóa khí. Một cái bóng người cao to trong tích tắc bị chấn văng ra ngoài, có chút kinh ngạc nhìn xuống tên thanh niên phía dưới mình.
- Thịnh Phong Tử? Đáng chết, ngươi muốn làm gì?
Mà người kia vừa mới xuất hiện, gã đàn ông trung niên liền nhận ra được hắn, thất thố hô lên.
Hiển nhiên, hắn nhận biết Thịnh Phong Tử, thậm chí còn rõ ràng tính cách nên mới thất thố thế này. Ở cái thời đại mà Cố Gia xưng hùng xưng bá, số lượng người không sợ Cố Gia chỉ có thể nói là đếm trên đầu ngón tay, và Thịnh Phong Tử chính là một trong số đó. Không phải vì hắn quá mạnh, mà vì hắn là một tên điên, điên đến mức Cố Gia cũng không muốn dây vào.
Tên điên này tại sao lại có mặt tại đây, còn muốn giết chết Hàn Lâm nữa chứ?
Đáng tiếc, Thịnh Phong Tử không thèm để ý tới hắn, mà chỉ một mực nhìn Kiếm Ma, cười cợt nói ra:
- Vậy mà đều là Hồng Trần sơ kỳ, thảo nào không sợ đám nhóc Nhiếp Gia. Đáng tiếc, các ngươi gặp phải ta…
Kiếm Ma sau một đòn va chạm với đối phương, ánh mắt lập tức càng trở nên lạnh lùng hẳn xuống, nhưng cũng có đôi phần ngưng trọng, vì hắn nhìn ra tu vi của đối phương là Vấn Đỉnh trung kỳ.
Lời nói của Thịnh Phong Tử mặc dù tràn đầy đùa cợt, nhưng cũng ẩn chữa vô cùng sát ý, chỉ cần nghe thôi cũng có thể cảm nhận được quyết tâm giết người của hắn.
- Chỉ bằng vào ngươi?
Kiếm Ma cười gằn đến lạnh lẽo, cánh tay bắt vào Ma Kiếm chỉ thẳng vào trời cao, không nói thêm lời nào, phóng tới.
- Tuổi trẻ ah…
Thịnh Phong Tử cười cợt một hồi, trong mắt tuôn ra khinh thường tột độ. Người đời đều nói hắn là tên điên, nhưng cũng là kẻ điên có chỗ dựa vào, nếu không người ta đã không e sợ hắn.
Vậy mà chỉ một tên nhóc chưa đầy trăm tuổi, mới Hồng Trần cũng dám hướng hắn ra tay, quả là đang tìm cái chết.
Đoạn, sự khinh thường trong mắt hắn chuyển hóa thành âm lãnh, một cái vẫy tay hóa thành huyết quang, như từ bầu trời phá không mà tới, trong chớp mắt vờn quanh thân hắn, ngưng kết huyết dịch đỏ tươi, tanh tưởi đến mức khiến người ta cảm thấy tởm lợm.
Thịnh Phong Tử nhìn vệt máu bay vòng quanh thân mình, rồi lại hướng ra xa như bắt lấy quỹ tích dịch chuyển của Kiếm Ma, khí tức Vấn Đỉnh dần dần bộc phá, đỏ tươi như huyết nguyệt, óng ánh, cánh tay phiêu dương bắt đầu điều khiển vệt máu lao đi giết người.
Máu là lỏng, nhưng lao đi không khác gì tiên tiễn, kéo theo đuôi lửa chói lòa, xé rách không gian, để lộ một góc nào đó của địa ngục tu la, đáng sợ kinh người.
Kiếm Ma vốn đang ẩn nấp trong hư không, sau giây phút ấy đột nhiên biến sắc, vội vàng xuất hiện lại bên ngoài thực tại, vì hắn phát hiện ra mục tiêu của đối phương không phải là hắn, mà là Hàn Lâm.
Đây rõ ràng là cái bẫy, nhưng mà, hắn không thể đứng đó trơ mắt nhìn Hàn Lâm bị đánh giết.
Quả nhiên, hắn vừa mới xuất hiện, vệt máu liền thoáng chốc biến thành hai phần, song song hướng hắn và Hàn Lâm giết tới.
Kiếm Ma gầm lên, ma khí trong người điền cuồng vận chuyển, toát ra ma quang cường thịnh. Đối mặt một kích kinh thiên, sắc mặt hắn mặc dù trắng bệch, nhưng con ngươi lại vô cùng kiên định, ý chí ngút trời.
Vấn Đỉnh, không phải là hắn chưa từng gặp. Thậm chí người mạnh hơn hắn còn từng đối mặt, há lại e sợ một cái chỉ là Vấn Đỉnh trung kỳ.
Dường như cảm nhận được chiến ý kinh người từ hắn, Ma Kiếm trong tay cũng điên cuồng run rẩy, tựa như được triệu hồi từ giấc ngủ sâu Thượng Cổ.
- Cút cho ta…
Một tiếng gầm cực lớn, mang theo sức mạnh vượt quá lẽ thường từ người hắn dạt ra, Ma Kiếm rũ động đối đầu với huyết sắc, bùng nổ ra sát cơ ngợp trời, hai luồng sát ý, một cái dám giết thiên hạ chúng sinh, một cái dám đồ thiên diệt địa ầm ầm bạo nổ.
Oanh!
Tiếng nổ động trời, đánh tung cả vùng mây đen trăm dặm, lan tới cả vùng ven của U Châu phía trước. Một quả cầu đen đỏ ở khắp trời khuếch tán, như hóa thành bong bóng nở ra cực đại rồi toái nát, run rẩy đất trời.
Kiếm Ma bị huyết quan đánh ngược xuyên thủng mấy tòa núi lớn, nhưng còn không có thời gian xem xét bản thân thương nặng thế nào, đã thống hận nhìn thấy Hàn Lâm bị công kích còn lại đánh nổ tung người, vùi sâu vào trong đổ nát.
Một cỗ cảm giác bất lực đến đau đớn tràn ngập trong hắn, khiến cho hắn gầm lên điên cuồng, phóng thẳng lên trời giết về phía đối thủ.
- Vấn Đỉnh chó má, tên phế vật… có ngon thì đánh một mình ta này.
Thịnh Phong Tử bắn ra từ trong hỗn độn, cả người mặc dù không có lấy vết thương nào, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, nhìn xuống Kiếm Ma đang chửi mắng mình thì tỏ ra âm trầm đáng sợ.
Ngay sau đó, hắn bỗng nhiên giơ lên bàn chân của mình, thoáng chốc hóa thành một cái hư ảnh to lớn, điên cuồng đạp xuống. Trong tích tắc trời như là sụp xuống, tràn lan ra bão năng lượng kinh khủng, khiến cho hàng trăm dặm rừng hoang hóa thành phế tích.
Kiếm Ma chỉ có cảm giác cả người muốn gãy nát, bị bàn chân to lớn đạp về, mang theo áp bách không thể cản nổi đạp thấu vào ngàn mét đất, máu tươi ép bắn ra khắp người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.