Chương 145: Trảm Tâm
Đỉnh Kiên
02/08/2017
Thiên Nguyên quảng trường, hội đấu giá vẫn đang diễn ra vô cùng sôi
nổi. Rất nhiều thanh thiếu niên, anh kiệt các phương hào khí rạng ngời,
không ngừng tranh đoạt các vật phẩm mà mình yêu thích. Không một ai có
thể biết được, cùng lúc này ở một khu công trường hoang phế không xa,
đang diễn ra một trận chiến đỉnh cao, long trời lở đất.
Hoàng Thiên ánh mắt lạnh lùng, hai chân bước nhẹ trên nền đá, tỏa ra vô tận phù văn huyền ảo, khiến không gian vặn xoắn liên tục. Đến bước đi thứ sáu, cả cơ thể của hắn được phù văn bao phủ toàn bộ, toát ra thanh quang sáng chói. Đây là một bộ pháp mà hắn sáng tạo ra khi nghiên cứu trận pháp, đem phù văn không gian đơn giản và nguyên khí nội thể kết hợp một cách hoàn hảo, giúp tốc độ của hắn vượt xa trước đây.
Ngay lúc đó, bóng dáng của tên tu sỹ bất chợt xuất hiện phía trên đầu của hắn, kèm theo đó là một luồng áp bức vô cùng mạnh mẽ, tựa như cả một ngọn núi lớn đang đổ ập lên đầu hắn. Một cỗ áp lực mênh mông vô hạn, khiến cho việc hô hấp cũng thập phần khó khăn.
Cương phong quần quật, đem mái tóc của Hoàng Thiên thổi tung, quần áo cũng bị ép sát vào cơ thể. Đòn đánh này của đối phương, chỉ riêng mình áp lực thôi cũng đủ khiến cho bất cứ tên Nguyên Đan hậu kỳ nào cũng phải cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng trước một đòn đánh khủng khiếp này, Hoàng Thiên lại không có ý định tránh né, ngược lại còn trực tiếp đối kháng. Cơ thể hắn khẽ trùng xuống lấy thế, sau đó cả người như một đạo thiểm điện mạnh mẽ, phóng thẳng lên trên. Thanh linh kiếm trong tay đã sớm sáng rực lên nóng gắt, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
- Uỳnh!
Va chạm lần này quá mức khủng bố, như bạo lôi nổ lớn, phát ra hào quang chói sáng, năng lượng dư ba chấn không vỡ nát, thậm chí đã vượt qua lực lượng cực hạn của hai người. Binh khí trong tay đồng loạt nổ nát, mảnh vụn văng tứ tung. Còn hai người đều bị chấn thương không nhẹ, bay ngược về sau.
Thân ảnh của Hoàng Thiên tựa như lưu tinh vụt xuồng nền đá, hai chân bị cưỡng ép tiếp đất, bộc phát dư chấn mãnh liệt, đánh nổ ra một hố đất khổng lồ. Tên tu sỹ cũng không khá hơn bao nhiêu, bị chấn cho bay ngược trở lại mấy chục mét xa, nặng nề hạ xuống một đống đất đá lởm chởm.
Không ngưng lại một giây phút nào, Hoàng Thiên đã hét lớn lên một tiếng, bộ pháp kỳ dị kia lần nữa thi triển ra, biến mất khỏi hố đất lớn. Bốn phương không gian lần nữa tràn ngập trong sát khí vô biên, tựa như vô tận oan hồn từ Thượng Cổ đang gầm thét, muốn đem cả thế gian này cùng diệt tuyệt.
Phía xa xa, tên tu sỹ đưa tay lên lau nhẹ đi vết máu, cảm nhận được Hoàng Thiên lại tiếp tục điên cuồng công tới, trong lòng không biết nghĩ gì, nhưng chắc chắn là không được thoải mái cho lắm. Ấy thế mà hắn cũng không có rút lui, hai tay bắt chéo đánh ra một thủ pháp kỳ lạ, dường như muốn triệu hồi một thứ gì đó.
Nhưng mà lần này tốc độ của Hoàng Thiên thực sự quá nhanh, hắn còn chưa thực hiện xong thủ pháp thì công kích đã đánh tới. Từng cú đấm tràn đầy lực lượng mang tính hủy diệt liên tục đánh xuống, khiến cho hắn khổ sở chống đỡ một hồi, thân thể cũng liên tục bị bức lui chao đảo. Vậy mà cuối cùng vẫn không tránh được một đấm vào giữa mặt, đau đến chết đi sống lại. Cũng may là khuôn mặt hắn không có mắt và mũi, nếu không dưới một quyền hung bạo này của Hoàng Thiên không biến dạng mới là lạ.
Hừ!
Người ta nói đánh người kiêng đánh mặt quả không sai. Tên tu sỹ kia bắt đầu bị Hoàng Thiên chọc giận, hừ một tiếng lạnh lùng, sau đó thi triển thân thủ biến mất ngay tại chỗ.
Mất đi đối tượng công kích, một đòn của Hoàng Thiên đánh hụt vào không khí. Nhưng giống như đã dự liệu được từ trước, hắn chẳng hề có một chút ngạc nhiên nào, chỉ thấy khóe môi của nhếch lên quỷ dị. Rồi trong giây lát sau đó xuất ra một thanh linh kiếm mới, thi triển ra Nhất Kiếm Vạn Ảnh.
Không chỉ là xuất chiêu đơn giản như mọi lần, mà là ngưng tụ hơn một trăm tầng điệp gia Nguyên lực trong thân kiếm, sau đó bùng nổ ra kiếm ảnh mạnh mẽ. Khắp nơi không gian lúc nào bị bao phủ bởi kiếm ảnh, thiếu chút nữa đem mọi thứ nơi này đều chém nát thành vạn mảnh.
Cuối cùng, tên tu sỹ cũng bị bức phải xuất hiện, không thể ẩn núp được nữa. Trên bả vai lần đầu tiên xuất hiện một vết thương nhỏ.
Vừa xuất hiện, hắn còn chưa kịp phản đòn thì đã biến sắc sợ hãi, vội vàng tránh lui. Bởi vì vạn kiếm ảnh trên bầu trời vẫn chưa hề tiêu tan, trái lại lấy một tốc độ kinh khủng dung hợp một chỗ, hóa thành một đạo kiếm ý khủng bố đâm thẳng vào tim của hắn.
- Vạn Kiếm Quy Nhất!
Hắn phản ứng dù nhanh, nhưng chung quy vẫn chậm một bước, còn chưa kịp tránh đã bị kiếm ý đâm trúng, cơ thể theo quán tính bay lui như diều đứt giây. Hai chân của hắn quét trên nền đá mấy chục mét mới miễn cưỡng dừng lại được. Trên vùng ngực trái xuất hiện một lỗ máu sâu hoắm, gần như xuyên qua thân thể, máu tươi thấm đẫm. Điều đặc biệt là nơi miệng vết thương đó, sát khí đậm đặc tới mức gần như hóa thành thực chất, ngăn cản cơ thể hắn tự hồi phục.
Đạo kiếm ý vừa rồi quả thực quá mức khủng bố, khiến cho hắn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Nếu chẳng phải khi nãy hắn kịp thời thi triển thủ đoạn thân thể đặc thù thì đã sớm ngã xuống rồi.
Hoàng Thiên lần đầu tiên chiếm được thế thượng phong, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, chớp mắt cực tốc tiến tới. Hắn lúc này đã buông bỏ mọi phòng ngự của bản thân, kích phát lực chiến lên đến mức cực hạn, dĩ nhiên là muốn tốc chiến tốc thắng, không cho đối phương có cơ hội thở dốc.
Hai người một lần nữa va chạm, nổ ra sức phá hoại kinh người, thanh âm oang oang chói tai lan truyền, như chấn sâu vào trong xương cốt, đánh vào tận trong hồn phách người ta.
Hoàng Thiên lúc này tựa như một đầu ma thần tuyệt thế, khí tức khủng bố tuyệt luân, dũng mãnh không thể đỡ. Đôi nắm quyền phảng phất biến trở thành binh khí, kết hợp với thanh linh kiếm trong tay đang rực rỡ hào quang đánh tới. Dọc đường đi không gian răng rắc vặn vẹo, khiến người ta có cảm giác bất cứ ai bị một kiếm này quẹt vào đều sẽ tan xương nát thịt.
Tên tu sỹ biến sắc, cực tốc lướt ngang, buộc phải tránh lui khỏi những công kích khủng bố này. Nhưng mà Hoàng Thiên há lại dễ dàng buông tha, chỉ thấy kiếm trong tay hắn đảo qua cắm thẳng xuống nền đá, cả cơ thể lấy kiếm làm trụ lăng không, tung ra một cước vào vai đối phương.
Một cước này mạnh mẽ vô biên, tụ hội không biết bao nhiêu Ma Thần Hỗn Nguyên khí, mênh mông không ngớt. Va chạm lãnh liệt xảy ra, một cước tựa như tuyệt sát đá vào bả vai tên tu sỹ, tàn nhẫn không một chút lưu tình.
Bả vai vỡ nát, tên tu sỹ lần nữa ho ra máu, bay ngang ra phía xa chật vật vô cùng.
Hoàng Thiên tinh thần vẫn tập trung cao độ, cố gắng giữ lấy tiên cơ cho mình, con mắt sắc lạnh rợn người. Bộ pháp thúc dục đến cực hạn, gần như biến mất tại chỗ.
Bầu trời lúc này đột nhiên tối sầm lại, bốn phương không gian đột nhiên xuất hiện một hư ảnh bàn chân cực lớn, cuồn cuộn cương phong. Sau đó đột nhiên hướng phía dưới đạp đi, muốn đạp lên cơ thể tên tu sỹ.
Tất nhiên tên tu sỹ không dễ dàng bị đạp xuống như thế. Hắn đã sớm đứng dậy, quanh thân toát ra cỗ khí tức kỳ dị khó tả. Một cơn gió lớn xuất hiện từ mặt đất, cuốn đi toàn bộ đất đá xung quanh, xoay chuyển thành một dòng lốc xoáy khổng lồ, tựa như một cỗ máy khoan khổng lồ đâm xuyên qua lòng bàn chân hư ảnh.
Bầu trời như muốn sụp đổ, mặt đất run rẩy không ngừng. Cỗ lốc xoáy khổng lồ va chạm với bàn chân hư ảnh, nổ ra chấn xung khủng khiếp, đem toàn bộ kiến trúc còn xót lại trong phạm vi một trăm mét nghiền nát thành bụi phấn.
Không lâu sau đó, hai cái tia sáng vụt từ trong khói bụi bay ra, rồi lại lao vào nhau như sấm chớp, đùng đùng mạnh mẽ. Tên tu sỹ khi nãy đã bị thương, lại bị Hoàng Thiên liên hoàn công kích nên mất đi hoàn toàn tiên cơ, vết thương trên cơ thể ngày một nhiều. Nếu cứ như vậy tiếp diễn, hắn thua là điều tất yếu.
Bộ pháp của Hoàng Thiên ngày càng bộc lộ ra được sự khủng khiếp của nó, mỗi bước đi đạp vào không gian, lại tựa như cùng thiên địa này cộng hưởng, thu phát tự nhiên, không thể nào nắm bắt.
Vụt một tiếng xé gió, tên tu sỹ từ trên bầu trời bị đánh rơi xuống đất, trong miệng máu tươi be bét, hiển nhiên đã thụ thương không nhẹ. Dù muốn hay không hắn cũng phải thừa nhận, kẻ địch trước mắt này quả thực quá mạnh mẽ, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn vô tình.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với hắn sợ, sẽ bất lực buông xuôi. Khuôn mặt của hắn vẫn thập phần bình tĩnh, thậm chí nếu tinh ý, liền có thể nhìn ra được nụ cười ẩn ý trên khóe môi đầy máu, tựa như đang mong đợi một điều gì đó.
Không để hắn đợi lâu, Hoàng Thiên đã áp sát tới trước mặt, kiếm trong tay chầm chậm chém xuống. Một kiếm này không mãnh liệt cuồng bạo, không huyền diệu cao thâm, mà chỉ đơn giản là chém.
Gió nhẹ vờn quanh, kiếm ảnh mơ hồ mềm mại, gần như dung nhập vào thân thể của hắn.
Lấy thân làm dẫn, lấy kiếm làm tâm
Tâm là kiếm… kiếm là tâm… tâm kiếm hợp nhất.
Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm…
Một bóng kiếm vụt qua, nhẹ nhàng chậm dãi, lại khiến cho bốn phương không gian gần như cô đọng lại, mênh mông mờ ảo.
Tên tu sỹ sắc mặt nhợt nhạt, đứng ngây ra tại đó. Bởi vì bóng kiếm này khiến cho hắn xuất hiện một cảm giác rất khó tả, không thể nào tránh né, cũng không thể nào chống đối.
Một kiếm trảm tâm.
…
Hoàng Thiên ánh mắt lạnh lùng, hai chân bước nhẹ trên nền đá, tỏa ra vô tận phù văn huyền ảo, khiến không gian vặn xoắn liên tục. Đến bước đi thứ sáu, cả cơ thể của hắn được phù văn bao phủ toàn bộ, toát ra thanh quang sáng chói. Đây là một bộ pháp mà hắn sáng tạo ra khi nghiên cứu trận pháp, đem phù văn không gian đơn giản và nguyên khí nội thể kết hợp một cách hoàn hảo, giúp tốc độ của hắn vượt xa trước đây.
Ngay lúc đó, bóng dáng của tên tu sỹ bất chợt xuất hiện phía trên đầu của hắn, kèm theo đó là một luồng áp bức vô cùng mạnh mẽ, tựa như cả một ngọn núi lớn đang đổ ập lên đầu hắn. Một cỗ áp lực mênh mông vô hạn, khiến cho việc hô hấp cũng thập phần khó khăn.
Cương phong quần quật, đem mái tóc của Hoàng Thiên thổi tung, quần áo cũng bị ép sát vào cơ thể. Đòn đánh này của đối phương, chỉ riêng mình áp lực thôi cũng đủ khiến cho bất cứ tên Nguyên Đan hậu kỳ nào cũng phải cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng trước một đòn đánh khủng khiếp này, Hoàng Thiên lại không có ý định tránh né, ngược lại còn trực tiếp đối kháng. Cơ thể hắn khẽ trùng xuống lấy thế, sau đó cả người như một đạo thiểm điện mạnh mẽ, phóng thẳng lên trên. Thanh linh kiếm trong tay đã sớm sáng rực lên nóng gắt, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
- Uỳnh!
Va chạm lần này quá mức khủng bố, như bạo lôi nổ lớn, phát ra hào quang chói sáng, năng lượng dư ba chấn không vỡ nát, thậm chí đã vượt qua lực lượng cực hạn của hai người. Binh khí trong tay đồng loạt nổ nát, mảnh vụn văng tứ tung. Còn hai người đều bị chấn thương không nhẹ, bay ngược về sau.
Thân ảnh của Hoàng Thiên tựa như lưu tinh vụt xuồng nền đá, hai chân bị cưỡng ép tiếp đất, bộc phát dư chấn mãnh liệt, đánh nổ ra một hố đất khổng lồ. Tên tu sỹ cũng không khá hơn bao nhiêu, bị chấn cho bay ngược trở lại mấy chục mét xa, nặng nề hạ xuống một đống đất đá lởm chởm.
Không ngưng lại một giây phút nào, Hoàng Thiên đã hét lớn lên một tiếng, bộ pháp kỳ dị kia lần nữa thi triển ra, biến mất khỏi hố đất lớn. Bốn phương không gian lần nữa tràn ngập trong sát khí vô biên, tựa như vô tận oan hồn từ Thượng Cổ đang gầm thét, muốn đem cả thế gian này cùng diệt tuyệt.
Phía xa xa, tên tu sỹ đưa tay lên lau nhẹ đi vết máu, cảm nhận được Hoàng Thiên lại tiếp tục điên cuồng công tới, trong lòng không biết nghĩ gì, nhưng chắc chắn là không được thoải mái cho lắm. Ấy thế mà hắn cũng không có rút lui, hai tay bắt chéo đánh ra một thủ pháp kỳ lạ, dường như muốn triệu hồi một thứ gì đó.
Nhưng mà lần này tốc độ của Hoàng Thiên thực sự quá nhanh, hắn còn chưa thực hiện xong thủ pháp thì công kích đã đánh tới. Từng cú đấm tràn đầy lực lượng mang tính hủy diệt liên tục đánh xuống, khiến cho hắn khổ sở chống đỡ một hồi, thân thể cũng liên tục bị bức lui chao đảo. Vậy mà cuối cùng vẫn không tránh được một đấm vào giữa mặt, đau đến chết đi sống lại. Cũng may là khuôn mặt hắn không có mắt và mũi, nếu không dưới một quyền hung bạo này của Hoàng Thiên không biến dạng mới là lạ.
Hừ!
Người ta nói đánh người kiêng đánh mặt quả không sai. Tên tu sỹ kia bắt đầu bị Hoàng Thiên chọc giận, hừ một tiếng lạnh lùng, sau đó thi triển thân thủ biến mất ngay tại chỗ.
Mất đi đối tượng công kích, một đòn của Hoàng Thiên đánh hụt vào không khí. Nhưng giống như đã dự liệu được từ trước, hắn chẳng hề có một chút ngạc nhiên nào, chỉ thấy khóe môi của nhếch lên quỷ dị. Rồi trong giây lát sau đó xuất ra một thanh linh kiếm mới, thi triển ra Nhất Kiếm Vạn Ảnh.
Không chỉ là xuất chiêu đơn giản như mọi lần, mà là ngưng tụ hơn một trăm tầng điệp gia Nguyên lực trong thân kiếm, sau đó bùng nổ ra kiếm ảnh mạnh mẽ. Khắp nơi không gian lúc nào bị bao phủ bởi kiếm ảnh, thiếu chút nữa đem mọi thứ nơi này đều chém nát thành vạn mảnh.
Cuối cùng, tên tu sỹ cũng bị bức phải xuất hiện, không thể ẩn núp được nữa. Trên bả vai lần đầu tiên xuất hiện một vết thương nhỏ.
Vừa xuất hiện, hắn còn chưa kịp phản đòn thì đã biến sắc sợ hãi, vội vàng tránh lui. Bởi vì vạn kiếm ảnh trên bầu trời vẫn chưa hề tiêu tan, trái lại lấy một tốc độ kinh khủng dung hợp một chỗ, hóa thành một đạo kiếm ý khủng bố đâm thẳng vào tim của hắn.
- Vạn Kiếm Quy Nhất!
Hắn phản ứng dù nhanh, nhưng chung quy vẫn chậm một bước, còn chưa kịp tránh đã bị kiếm ý đâm trúng, cơ thể theo quán tính bay lui như diều đứt giây. Hai chân của hắn quét trên nền đá mấy chục mét mới miễn cưỡng dừng lại được. Trên vùng ngực trái xuất hiện một lỗ máu sâu hoắm, gần như xuyên qua thân thể, máu tươi thấm đẫm. Điều đặc biệt là nơi miệng vết thương đó, sát khí đậm đặc tới mức gần như hóa thành thực chất, ngăn cản cơ thể hắn tự hồi phục.
Đạo kiếm ý vừa rồi quả thực quá mức khủng bố, khiến cho hắn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Nếu chẳng phải khi nãy hắn kịp thời thi triển thủ đoạn thân thể đặc thù thì đã sớm ngã xuống rồi.
Hoàng Thiên lần đầu tiên chiếm được thế thượng phong, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, chớp mắt cực tốc tiến tới. Hắn lúc này đã buông bỏ mọi phòng ngự của bản thân, kích phát lực chiến lên đến mức cực hạn, dĩ nhiên là muốn tốc chiến tốc thắng, không cho đối phương có cơ hội thở dốc.
Hai người một lần nữa va chạm, nổ ra sức phá hoại kinh người, thanh âm oang oang chói tai lan truyền, như chấn sâu vào trong xương cốt, đánh vào tận trong hồn phách người ta.
Hoàng Thiên lúc này tựa như một đầu ma thần tuyệt thế, khí tức khủng bố tuyệt luân, dũng mãnh không thể đỡ. Đôi nắm quyền phảng phất biến trở thành binh khí, kết hợp với thanh linh kiếm trong tay đang rực rỡ hào quang đánh tới. Dọc đường đi không gian răng rắc vặn vẹo, khiến người ta có cảm giác bất cứ ai bị một kiếm này quẹt vào đều sẽ tan xương nát thịt.
Tên tu sỹ biến sắc, cực tốc lướt ngang, buộc phải tránh lui khỏi những công kích khủng bố này. Nhưng mà Hoàng Thiên há lại dễ dàng buông tha, chỉ thấy kiếm trong tay hắn đảo qua cắm thẳng xuống nền đá, cả cơ thể lấy kiếm làm trụ lăng không, tung ra một cước vào vai đối phương.
Một cước này mạnh mẽ vô biên, tụ hội không biết bao nhiêu Ma Thần Hỗn Nguyên khí, mênh mông không ngớt. Va chạm lãnh liệt xảy ra, một cước tựa như tuyệt sát đá vào bả vai tên tu sỹ, tàn nhẫn không một chút lưu tình.
Bả vai vỡ nát, tên tu sỹ lần nữa ho ra máu, bay ngang ra phía xa chật vật vô cùng.
Hoàng Thiên tinh thần vẫn tập trung cao độ, cố gắng giữ lấy tiên cơ cho mình, con mắt sắc lạnh rợn người. Bộ pháp thúc dục đến cực hạn, gần như biến mất tại chỗ.
Bầu trời lúc này đột nhiên tối sầm lại, bốn phương không gian đột nhiên xuất hiện một hư ảnh bàn chân cực lớn, cuồn cuộn cương phong. Sau đó đột nhiên hướng phía dưới đạp đi, muốn đạp lên cơ thể tên tu sỹ.
Tất nhiên tên tu sỹ không dễ dàng bị đạp xuống như thế. Hắn đã sớm đứng dậy, quanh thân toát ra cỗ khí tức kỳ dị khó tả. Một cơn gió lớn xuất hiện từ mặt đất, cuốn đi toàn bộ đất đá xung quanh, xoay chuyển thành một dòng lốc xoáy khổng lồ, tựa như một cỗ máy khoan khổng lồ đâm xuyên qua lòng bàn chân hư ảnh.
Bầu trời như muốn sụp đổ, mặt đất run rẩy không ngừng. Cỗ lốc xoáy khổng lồ va chạm với bàn chân hư ảnh, nổ ra chấn xung khủng khiếp, đem toàn bộ kiến trúc còn xót lại trong phạm vi một trăm mét nghiền nát thành bụi phấn.
Không lâu sau đó, hai cái tia sáng vụt từ trong khói bụi bay ra, rồi lại lao vào nhau như sấm chớp, đùng đùng mạnh mẽ. Tên tu sỹ khi nãy đã bị thương, lại bị Hoàng Thiên liên hoàn công kích nên mất đi hoàn toàn tiên cơ, vết thương trên cơ thể ngày một nhiều. Nếu cứ như vậy tiếp diễn, hắn thua là điều tất yếu.
Bộ pháp của Hoàng Thiên ngày càng bộc lộ ra được sự khủng khiếp của nó, mỗi bước đi đạp vào không gian, lại tựa như cùng thiên địa này cộng hưởng, thu phát tự nhiên, không thể nào nắm bắt.
Vụt một tiếng xé gió, tên tu sỹ từ trên bầu trời bị đánh rơi xuống đất, trong miệng máu tươi be bét, hiển nhiên đã thụ thương không nhẹ. Dù muốn hay không hắn cũng phải thừa nhận, kẻ địch trước mắt này quả thực quá mạnh mẽ, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn vô tình.
Nhưng điều đó không đồng nghĩa với hắn sợ, sẽ bất lực buông xuôi. Khuôn mặt của hắn vẫn thập phần bình tĩnh, thậm chí nếu tinh ý, liền có thể nhìn ra được nụ cười ẩn ý trên khóe môi đầy máu, tựa như đang mong đợi một điều gì đó.
Không để hắn đợi lâu, Hoàng Thiên đã áp sát tới trước mặt, kiếm trong tay chầm chậm chém xuống. Một kiếm này không mãnh liệt cuồng bạo, không huyền diệu cao thâm, mà chỉ đơn giản là chém.
Gió nhẹ vờn quanh, kiếm ảnh mơ hồ mềm mại, gần như dung nhập vào thân thể của hắn.
Lấy thân làm dẫn, lấy kiếm làm tâm
Tâm là kiếm… kiếm là tâm… tâm kiếm hợp nhất.
Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm…
Một bóng kiếm vụt qua, nhẹ nhàng chậm dãi, lại khiến cho bốn phương không gian gần như cô đọng lại, mênh mông mờ ảo.
Tên tu sỹ sắc mặt nhợt nhạt, đứng ngây ra tại đó. Bởi vì bóng kiếm này khiến cho hắn xuất hiện một cảm giác rất khó tả, không thể nào tránh né, cũng không thể nào chống đối.
Một kiếm trảm tâm.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.