Chương 452: Trốn chạy
Đỉnh Kiên
12/10/2020
Tên điên này bạo phát khiến cho đám người Cố Gia hơi chùn bước, nhưng nghĩ tới bảo vật rất có thể là siêu cấp chí bảo Cố Tinh Cực Đạo thạch thì lại cắn răng liều mạng, chỉ phân ra ba người chém giết Hàn Lâm và Kiếm Ma, còn lại đều tập trung cầm chân Thịnh Phong Tử.
Chém giết điên loạn cứ thế diễn ra, kinh thế vô cùng. Thịnh Phong Tử rất mạnh, nhưng đám người Cố Gia cũng không phải dạng vừa, nhất là bọn chúng không hề liều mạng mà chỉ quấn lấy, khiến cho hắn không thể nào rời ra.
Mắt thấy Hàn Lâm gần như sắp bị chém giết, bảo vật chỉ sợ rơi vào tay bọn chúng, Thịnh Phong Tử càng trở nên điên loạn, gầm nói:
- Thật nghĩ ta không dám giết các ngươi sao?
Dứt lời, hắn dường như quyết tâm làm điều gì đó, một cỗ tuyệt cường chi uy từ trên người hắn bỗng nhiên bùng nổ, đơn giản cường đến kinh người, thậm chí đã chạm đến ngưỡng cửa Vấn Đỉnh hậu kỳ.
Mà trong tay hắn, không biết lấy ở đâu ra một khúc gỗ lũa đen nhánh dài gần nửa mét, nhiều đoạn sắc nhọn như tên, tại trong hư không niệm pháp, vậy mà đem một tên cường giả Cố Gia xiên chết giữa trời.
Gỗ lũa không lớn, nhưng ghim cái xác lại không khác gì định hải thần châm, ở giữa đất trời tung hoành, đem xác đối phương xé nát thành trăm lần, kinh khủng không gì tả được.
- Đi chết hết đi.
Chớp mắt giết người, nhưng cơn điên của hắn còn chưa dừng lại. Chỉ thấy hắn gầm thật to, thi pháp khiến gỗ lũa hóa thành khổng lồ hàng trăm vạn mét, cạnh sắc xuyên phá thời không, chém giết không ít người của Cố tộc.
- Đáng chết, ngươi lại dám sử dụng loại tà vật này.
- Ah… ah… Thịnh Phong Tử, ngươi dám giết chúng ta, chờ bị Cố Gia truy sát đi.
Phạm vi trăm dặm chớp mắt như bị gỗ lũa thống trị, đám cường giả Cố Gia không ít người chết tươi tại chỗ, một vài tên đủ mạnh thì còn hấp hối thét gào. Thậm chí là Hàn Lâm và Kiếm Ma cũng không thể thoát khốn, đều bị cạnh lũa xuyên thủng người, máu me be bét.
- Đám kiến hôi giãy chết.
Ở trên nền trời, Thịnh Phong Tử tái nhợt mặt mày, tựa như vì thi triển ra sát thuật bậc này mà trả giá không nhỏ, nhưng nhìn đám người chớp mắt bị mình chém giết thì tỏ ra hưng phấn tột độ, điều khiển gỗ lũa mang xác của Hàn Lâm kéo về phía mình.
- Quả nhiên là Cố Tinh Cực Đạo thạch, ha ha… tiểu tử, ngươi đúng là phúc khí của bản tọa rồi. Yên tâm đi, ngươi sẽ sớm được đầu thai ah.
Gỗ lũa như hóa thành ma đằng xuyên thủng vào trái tim của Hàn Lâm, Thịnh Phong Tử liền cảm nhận được sự tồn tại kia đúng là Cố Tinh Cực Đạo thạch, hắn bỗng nhiên cười lớn, sau cùng lộ ra ác độc, điều khiển gỗ lũa siết chặt lấy tim của Hàn Lâm, muốn trực tiếp móc nó ra ngoài.
Cơn đau khủng khiếp khiến cho Hàn Lâm như chết đi sống lại gào lên, nhưng bất lực đến vô cùng. Kiếm Ma cũng vậy, hắn bị gỗ lũa ghim ở giữa trời, nhưng không còn cảm giác đau nữa, chỉ biết điên cuồng vùng vẫy cầm ma kiếm chém vào thân lũa, nhưng không khác gì gãi ngứa.
- Hắn mà chết, dù là ở cùng trời cuối đất, ta cũng sẽ khiến ngươi chôn cùng.
Đúng vào lúc Hàn Lâm sắp bị siết nát trốn vào trong viên đá, một quát lạnh lùng tràn đầy nộ ý đột nhiên vang lên bên tai Thịnh Phong Tử, khiến cho sự điên cuồng trong mắt hắn đọng lại, đưa mắt hướng nhìn về phía đỉnh núi duy nhất còn tồn tại đằng xa.
Chỉ thấy, nơi mà đáng lẽ không nên có người còn sống, không biết bằng cách nào đó lại đứng sừng sững ba người. Hai cái người lớn và một tên nhóc hòa thượng trọc đầu. Mà người vừa mới nói dĩ nhiên lại chính là tiểu hòa thượng.
Mộng Tâm lúc này đây đã tràn đầy sát ý, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên lạ mặt trước mặt mình, rồi lại nhìn về phía Thịnh Phong Tử tràn đầy cảnh cáo.
Hàn Lâm và Kiếm Ma bị Thịnh Phong Tử điên cuồng chém giết, nó và đầu chó vốn đã muốn ra tay ngăn cản, nhưng thật không nghĩ tới lại có người tới chặn đường, khiến cho bọn nó từ đầu tới cuối không thể nào can thiệp vào.
- Yên tâm, bọn hắn không chết được đâu.
Người thanh niên lạ mặt nghe nó gấp gáp thì chỉ cười nhẹ một tiếng, cũng quay sang nhìn về Thịnh Phong Tử mà nói.
- Ngươi rốt cục muốn gì?
Điều kỳ lạ là, Mộng Tâm dù rất lo cho Kiếm Ma và Hàn Lâm, nhưng tuyệt nhiên không dám cùng đối phương chém giết, rõ ràng vô cùng e ngại tên thanh niên này.
- Đương nhiên là muốn lịch sử diễn ra đúng tiến trình của nó. Đây là số mệnh của bọn hắn, các ngươi không thay đổi được đâu.
Tên thanh niên cười cười, nói ra một câu khiến cho Mộng Tâm suýt nữa thì bạo nộ.
- Ngươi nếu chịu được cái giá Đại Việt vỡ nát, có thể thử thăng hoa cực hạn cùng ta đánh ah.
Nhưng nó còn chưa có bạo nộ, tên thanh niên đã tiếp, một lời khiến cho nó sững sờ ngây ngẩn, rồi lâm vào do dự thống khổ vô cùng.
- Ha ha… Ta biết ngươi từng rất mạnh, nhưng cũng chỉ là đã từng thôi… thời đại này không còn là của các ngươi nữa, là của chúng ta rồi.
Thấy Mộng Tâm không dám, nét cười trên môi tên thanh niên càng trở nên đắc ý nói. Hắn rõ ràng rất hiểu Mộng Tâm, thậm chí hiểu đến mức tận tường, nên mới dám chắc Mộng Tâm không dám thăng hoa cực hạn để đánh với mình.
- Của con bà ngươi, cút đi cho khuất mắt bản hầu.
Nhưng hắn không tính được, Mộng Tâm e ngại hắn, còn Cẩu Thủ thì không. Chỉ thấy nó sau nửa ngày câm như hến rốt cục không nhịn nổi nữa, chửi ầm lên, Thuận Thiên trong tay đã ấp ủ sức mạnh gần như cực hạn, theo tay nó rạch phá ra hào quang, phảng phất như muốn chém nát cả đất trời này vậy.
Biến cố này khiến cho tên thanh niên kinh hãi, cũng không dám trực tiếp đón đỡ một kiếm này mà buộc phải lui về hàng vạn mét.
Cẩu Thủ chỉ chờ có thế, một tay vỗ vào đầu Mộng Tâm còn đang chậm chạp, thoắt cái cả hai đứa vọt ra khỏi tầm khống chế của đối phương, xuất hiện ở trên vùng gỗ lũa, muốn cứu lấy Hàn Lâm và Kiếm Ma trở về.
- Hừ… ranh con miệng còn hôi sữa cũng dám làm càn.
Vốn còn đang bị một câu đe dọa của Mộng Tâm mà ngưng lại, Thịnh Phong Tử trông thấy đối phương vậy mà dám ra tay với mình thì cười lạnh, khinh thường quát lớn, bàn tay điểm chỉ, dưới hư không liền vọt tới hàng trăm đạo gỗ lũa như muốn giết luôn thằng nhóc.
Nhưng hắn quá ngu xuẩn, thậm chí còn không biết mình đối mặt phải là cường giả bậc nào.
Chỉ thấy Mộng Tâm và Cẩu Thủ sớm nộ đến không chịu nổi, thấy hắn còn dám ra tay với mình thì giận giữ, cùng nhau thi triển Thuận Thiên điên cuồng chém xuống.
Chỉ thấy một cỗ sát cơ mênh mông từ trên thân kiếm khổng lồ trảm xuống, ầm ầm trảm vào thế giới gỗ lũa, trong nháy mắt đem chí bảo này chém nát.
- Ah…
Thịnh Phong Tử kinh hãi, trong mắt tràn đầy khiếp đảm, bởi vì hắn phát hiện ra một kiếm này quá đáng sợ, thậm chí so với Quy Nguyên càng thêm đáng sợ, đem pháp bảo sánh hàng tiên khí của hắn đều chém nổ tung thành vạn mảnh.
- Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện chủ nhân ta ngủ say lâu một chút… nếu không, trời cũng không cứu nổi ngươi đâu.
Cẩu Thủ mặt không biểu tình, nhìn lướt qua Thịnh Phong Tử buông lời đe dọa, nhưng khi thấy tên thanh niên sắp giết trở về thì vội vã quay đầu, tế ra trận kỳ mang theo nhóm người Kiếm Ma, Hàn Lâm và Mộng Tâm trốn khỏi.
Vạn tinh lấp lánh, đấu chuyển tinh di, lần đầu tiên trong lịch sử bọn chúng phải thê thảm trốn chạy thế này, uất ức là không phải nói. Quả thật, không biết lần sau gặp lại, không còn vướng mắc, bọn chúng sẽ bạo nộ đến mức nào.
Biến cố nói ra thì dài, nhưng thực tế lại chỉ trong chớp mắt chưa đầy một phút. Tên thanh niên sau khi bị Thuận Thiên kiếm chém văng đi, lúc này mới bay trở lại thì đã không còn kịp nữa, nhìn bóng dáng nhóm Cẩu Thủ rời đi tràn đầy tiếc nuối, khe khẽ thở dài.
- Lịch sử ah, rốt cục vẫn không thể thay đổi. Ma, Quỷ, mong rằng cú sốc này sẽ giúp các ngươi hoàn toàn lột xác, ta tận lực rồi.
Dứt lời, hắn bỗng nhiên quay đầu, da mặt biến hóa một hồi, để lộ ra một gương mặt vô cùng quen thuộc. Hắn vậy mà lại là Lâm Dương.
- Ngươi… các ngươi rốt cục là thứ gì?
Phía xa xa, Thịnh Phong Tử sau khi bị Cẩu Thủ chém nát tiên khí, vẫn chưa có hoàn lại tinh thần, con ngươi đột nhiên quay sang nhìn về phía Lâm Dương mà hỏi, trong mắt không giấu được nỗi sợ kinh hoàng.
Mà hắn mới dứt lời, Lâm Dương liền đã vươn tay về phía hắn.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ thiên địa phảng phất đều bị một cái nắm tay này bóp nghẹt. Pháp tắc đông cứng, thiên đạo cúi nhường, chỉ có một cái nắm tay đáng sợ nắm lấy cổ Thịnh Phong Tử như đang siết cổ một con chó nhỏ, kéo về phía trước.
- Chúng ta là thứ ngươi không chọc nổi…
Lâm Dương lạnh nhạt nói, khiến cho Thịnh Phong Tử run rẩy linh hồn. Trong mắt của hắn tràn đầy hãi hùng, hoảng sợ, tuyệt vọng, bất lực... y như cái cảm giác mà hắn tạo ra cho Hàn Lâm và Kiếm Ma lúc trước vậy.
Cả cuộc đời của hắn, chưa bao giờ hắn có cảm giác bất lực đến như thế này. Hắn cố gắng giãy dụa, nhưng lại không thể nào làm nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết cận kề tiến tới.
Nhưng rất may mắn cho hắn, Lâm Dương dường như không muốn bẩn tay vì giết hắn, chỉ đơn giản nói xong liền quăng hắn xuống, lướt người rời đi, không quên nỉ non một lời miệt thị:
- Cố Gia, Nhiếp Gia, đám sâu kiến đáng thương, đùa với lửa cũng có ngày chết cháy thôi. Các ngươi vĩnh viễn không bao giờ có thể biết được hắn đáng sợ nhường nào.
Chém giết điên loạn cứ thế diễn ra, kinh thế vô cùng. Thịnh Phong Tử rất mạnh, nhưng đám người Cố Gia cũng không phải dạng vừa, nhất là bọn chúng không hề liều mạng mà chỉ quấn lấy, khiến cho hắn không thể nào rời ra.
Mắt thấy Hàn Lâm gần như sắp bị chém giết, bảo vật chỉ sợ rơi vào tay bọn chúng, Thịnh Phong Tử càng trở nên điên loạn, gầm nói:
- Thật nghĩ ta không dám giết các ngươi sao?
Dứt lời, hắn dường như quyết tâm làm điều gì đó, một cỗ tuyệt cường chi uy từ trên người hắn bỗng nhiên bùng nổ, đơn giản cường đến kinh người, thậm chí đã chạm đến ngưỡng cửa Vấn Đỉnh hậu kỳ.
Mà trong tay hắn, không biết lấy ở đâu ra một khúc gỗ lũa đen nhánh dài gần nửa mét, nhiều đoạn sắc nhọn như tên, tại trong hư không niệm pháp, vậy mà đem một tên cường giả Cố Gia xiên chết giữa trời.
Gỗ lũa không lớn, nhưng ghim cái xác lại không khác gì định hải thần châm, ở giữa đất trời tung hoành, đem xác đối phương xé nát thành trăm lần, kinh khủng không gì tả được.
- Đi chết hết đi.
Chớp mắt giết người, nhưng cơn điên của hắn còn chưa dừng lại. Chỉ thấy hắn gầm thật to, thi pháp khiến gỗ lũa hóa thành khổng lồ hàng trăm vạn mét, cạnh sắc xuyên phá thời không, chém giết không ít người của Cố tộc.
- Đáng chết, ngươi lại dám sử dụng loại tà vật này.
- Ah… ah… Thịnh Phong Tử, ngươi dám giết chúng ta, chờ bị Cố Gia truy sát đi.
Phạm vi trăm dặm chớp mắt như bị gỗ lũa thống trị, đám cường giả Cố Gia không ít người chết tươi tại chỗ, một vài tên đủ mạnh thì còn hấp hối thét gào. Thậm chí là Hàn Lâm và Kiếm Ma cũng không thể thoát khốn, đều bị cạnh lũa xuyên thủng người, máu me be bét.
- Đám kiến hôi giãy chết.
Ở trên nền trời, Thịnh Phong Tử tái nhợt mặt mày, tựa như vì thi triển ra sát thuật bậc này mà trả giá không nhỏ, nhưng nhìn đám người chớp mắt bị mình chém giết thì tỏ ra hưng phấn tột độ, điều khiển gỗ lũa mang xác của Hàn Lâm kéo về phía mình.
- Quả nhiên là Cố Tinh Cực Đạo thạch, ha ha… tiểu tử, ngươi đúng là phúc khí của bản tọa rồi. Yên tâm đi, ngươi sẽ sớm được đầu thai ah.
Gỗ lũa như hóa thành ma đằng xuyên thủng vào trái tim của Hàn Lâm, Thịnh Phong Tử liền cảm nhận được sự tồn tại kia đúng là Cố Tinh Cực Đạo thạch, hắn bỗng nhiên cười lớn, sau cùng lộ ra ác độc, điều khiển gỗ lũa siết chặt lấy tim của Hàn Lâm, muốn trực tiếp móc nó ra ngoài.
Cơn đau khủng khiếp khiến cho Hàn Lâm như chết đi sống lại gào lên, nhưng bất lực đến vô cùng. Kiếm Ma cũng vậy, hắn bị gỗ lũa ghim ở giữa trời, nhưng không còn cảm giác đau nữa, chỉ biết điên cuồng vùng vẫy cầm ma kiếm chém vào thân lũa, nhưng không khác gì gãi ngứa.
- Hắn mà chết, dù là ở cùng trời cuối đất, ta cũng sẽ khiến ngươi chôn cùng.
Đúng vào lúc Hàn Lâm sắp bị siết nát trốn vào trong viên đá, một quát lạnh lùng tràn đầy nộ ý đột nhiên vang lên bên tai Thịnh Phong Tử, khiến cho sự điên cuồng trong mắt hắn đọng lại, đưa mắt hướng nhìn về phía đỉnh núi duy nhất còn tồn tại đằng xa.
Chỉ thấy, nơi mà đáng lẽ không nên có người còn sống, không biết bằng cách nào đó lại đứng sừng sững ba người. Hai cái người lớn và một tên nhóc hòa thượng trọc đầu. Mà người vừa mới nói dĩ nhiên lại chính là tiểu hòa thượng.
Mộng Tâm lúc này đây đã tràn đầy sát ý, ánh mắt nhìn về phía người thanh niên lạ mặt trước mặt mình, rồi lại nhìn về phía Thịnh Phong Tử tràn đầy cảnh cáo.
Hàn Lâm và Kiếm Ma bị Thịnh Phong Tử điên cuồng chém giết, nó và đầu chó vốn đã muốn ra tay ngăn cản, nhưng thật không nghĩ tới lại có người tới chặn đường, khiến cho bọn nó từ đầu tới cuối không thể nào can thiệp vào.
- Yên tâm, bọn hắn không chết được đâu.
Người thanh niên lạ mặt nghe nó gấp gáp thì chỉ cười nhẹ một tiếng, cũng quay sang nhìn về Thịnh Phong Tử mà nói.
- Ngươi rốt cục muốn gì?
Điều kỳ lạ là, Mộng Tâm dù rất lo cho Kiếm Ma và Hàn Lâm, nhưng tuyệt nhiên không dám cùng đối phương chém giết, rõ ràng vô cùng e ngại tên thanh niên này.
- Đương nhiên là muốn lịch sử diễn ra đúng tiến trình của nó. Đây là số mệnh của bọn hắn, các ngươi không thay đổi được đâu.
Tên thanh niên cười cười, nói ra một câu khiến cho Mộng Tâm suýt nữa thì bạo nộ.
- Ngươi nếu chịu được cái giá Đại Việt vỡ nát, có thể thử thăng hoa cực hạn cùng ta đánh ah.
Nhưng nó còn chưa có bạo nộ, tên thanh niên đã tiếp, một lời khiến cho nó sững sờ ngây ngẩn, rồi lâm vào do dự thống khổ vô cùng.
- Ha ha… Ta biết ngươi từng rất mạnh, nhưng cũng chỉ là đã từng thôi… thời đại này không còn là của các ngươi nữa, là của chúng ta rồi.
Thấy Mộng Tâm không dám, nét cười trên môi tên thanh niên càng trở nên đắc ý nói. Hắn rõ ràng rất hiểu Mộng Tâm, thậm chí hiểu đến mức tận tường, nên mới dám chắc Mộng Tâm không dám thăng hoa cực hạn để đánh với mình.
- Của con bà ngươi, cút đi cho khuất mắt bản hầu.
Nhưng hắn không tính được, Mộng Tâm e ngại hắn, còn Cẩu Thủ thì không. Chỉ thấy nó sau nửa ngày câm như hến rốt cục không nhịn nổi nữa, chửi ầm lên, Thuận Thiên trong tay đã ấp ủ sức mạnh gần như cực hạn, theo tay nó rạch phá ra hào quang, phảng phất như muốn chém nát cả đất trời này vậy.
Biến cố này khiến cho tên thanh niên kinh hãi, cũng không dám trực tiếp đón đỡ một kiếm này mà buộc phải lui về hàng vạn mét.
Cẩu Thủ chỉ chờ có thế, một tay vỗ vào đầu Mộng Tâm còn đang chậm chạp, thoắt cái cả hai đứa vọt ra khỏi tầm khống chế của đối phương, xuất hiện ở trên vùng gỗ lũa, muốn cứu lấy Hàn Lâm và Kiếm Ma trở về.
- Hừ… ranh con miệng còn hôi sữa cũng dám làm càn.
Vốn còn đang bị một câu đe dọa của Mộng Tâm mà ngưng lại, Thịnh Phong Tử trông thấy đối phương vậy mà dám ra tay với mình thì cười lạnh, khinh thường quát lớn, bàn tay điểm chỉ, dưới hư không liền vọt tới hàng trăm đạo gỗ lũa như muốn giết luôn thằng nhóc.
Nhưng hắn quá ngu xuẩn, thậm chí còn không biết mình đối mặt phải là cường giả bậc nào.
Chỉ thấy Mộng Tâm và Cẩu Thủ sớm nộ đến không chịu nổi, thấy hắn còn dám ra tay với mình thì giận giữ, cùng nhau thi triển Thuận Thiên điên cuồng chém xuống.
Chỉ thấy một cỗ sát cơ mênh mông từ trên thân kiếm khổng lồ trảm xuống, ầm ầm trảm vào thế giới gỗ lũa, trong nháy mắt đem chí bảo này chém nát.
- Ah…
Thịnh Phong Tử kinh hãi, trong mắt tràn đầy khiếp đảm, bởi vì hắn phát hiện ra một kiếm này quá đáng sợ, thậm chí so với Quy Nguyên càng thêm đáng sợ, đem pháp bảo sánh hàng tiên khí của hắn đều chém nổ tung thành vạn mảnh.
- Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện chủ nhân ta ngủ say lâu một chút… nếu không, trời cũng không cứu nổi ngươi đâu.
Cẩu Thủ mặt không biểu tình, nhìn lướt qua Thịnh Phong Tử buông lời đe dọa, nhưng khi thấy tên thanh niên sắp giết trở về thì vội vã quay đầu, tế ra trận kỳ mang theo nhóm người Kiếm Ma, Hàn Lâm và Mộng Tâm trốn khỏi.
Vạn tinh lấp lánh, đấu chuyển tinh di, lần đầu tiên trong lịch sử bọn chúng phải thê thảm trốn chạy thế này, uất ức là không phải nói. Quả thật, không biết lần sau gặp lại, không còn vướng mắc, bọn chúng sẽ bạo nộ đến mức nào.
Biến cố nói ra thì dài, nhưng thực tế lại chỉ trong chớp mắt chưa đầy một phút. Tên thanh niên sau khi bị Thuận Thiên kiếm chém văng đi, lúc này mới bay trở lại thì đã không còn kịp nữa, nhìn bóng dáng nhóm Cẩu Thủ rời đi tràn đầy tiếc nuối, khe khẽ thở dài.
- Lịch sử ah, rốt cục vẫn không thể thay đổi. Ma, Quỷ, mong rằng cú sốc này sẽ giúp các ngươi hoàn toàn lột xác, ta tận lực rồi.
Dứt lời, hắn bỗng nhiên quay đầu, da mặt biến hóa một hồi, để lộ ra một gương mặt vô cùng quen thuộc. Hắn vậy mà lại là Lâm Dương.
- Ngươi… các ngươi rốt cục là thứ gì?
Phía xa xa, Thịnh Phong Tử sau khi bị Cẩu Thủ chém nát tiên khí, vẫn chưa có hoàn lại tinh thần, con ngươi đột nhiên quay sang nhìn về phía Lâm Dương mà hỏi, trong mắt không giấu được nỗi sợ kinh hoàng.
Mà hắn mới dứt lời, Lâm Dương liền đã vươn tay về phía hắn.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ thiên địa phảng phất đều bị một cái nắm tay này bóp nghẹt. Pháp tắc đông cứng, thiên đạo cúi nhường, chỉ có một cái nắm tay đáng sợ nắm lấy cổ Thịnh Phong Tử như đang siết cổ một con chó nhỏ, kéo về phía trước.
- Chúng ta là thứ ngươi không chọc nổi…
Lâm Dương lạnh nhạt nói, khiến cho Thịnh Phong Tử run rẩy linh hồn. Trong mắt của hắn tràn đầy hãi hùng, hoảng sợ, tuyệt vọng, bất lực... y như cái cảm giác mà hắn tạo ra cho Hàn Lâm và Kiếm Ma lúc trước vậy.
Cả cuộc đời của hắn, chưa bao giờ hắn có cảm giác bất lực đến như thế này. Hắn cố gắng giãy dụa, nhưng lại không thể nào làm nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chết cận kề tiến tới.
Nhưng rất may mắn cho hắn, Lâm Dương dường như không muốn bẩn tay vì giết hắn, chỉ đơn giản nói xong liền quăng hắn xuống, lướt người rời đi, không quên nỉ non một lời miệt thị:
- Cố Gia, Nhiếp Gia, đám sâu kiến đáng thương, đùa với lửa cũng có ngày chết cháy thôi. Các ngươi vĩnh viễn không bao giờ có thể biết được hắn đáng sợ nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.